Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 21


Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 21


Hôm nay tụi nó không đi học. Bọn hắn cảm thấy trống vắng nhưng vẫn cố nói với mình là không quan tâm đến họ.
Giờ ra chơi.
Phòng ăn đông đúc người.
– tụi bây coi nè, người yêu tao mới tặng tao chiếc nhẫn hột xoàn, đẹp không?_ Thảo Ly khoe khoang, xung quanh là một đám con gái có cả tụi Tú Ly.
– tui thấy giống nhẫn hột xài hơn là hột xoàn._ Tú Ly ngồi kê bên lên tiếng. Câu nói làm nhỏ Thảo Ly cụt hứng, xung quanh cười lớn.
– nhỏ kia! có biết là bằng cách nào có được nó không mà nói tào lao vậy hả_ nhỏ sừng sộ cải lại.
– tất nhiên là biết, ăn xoài xong lấy hột xoài gắn lên thế là sở hữu được một chiếc nhẫn hột xoài_ Tú Ly thản nhiên nói trong sự vô tư.
– ê….
Rầm… Thảo Ly chưa kịp cãi tiếp thì nghe tiếng Động mạnh sau lưng.
– ai làm loạn vậy?_ Thảo Ly quay lại ra vẻ chị bự hỏi. tụi con gái cũng đứng dậy.
Và người cô thấy là Tiểu San. Tự dưng sao Tiểu San lại xuất hiện ở đây? Tiếng động vừa nãy là do cô đạp đổ cái bàn bên cạnh.
– tụi bây có vẻ vui và thoải mái nhỉ?_ Tiểu San khoanh tay nhìn lũ người trước mặt.
– hôm qua chưa đủ nhục à còn vác mặt đến đây?_ Phù Dung lên tiếng.
– tao đến đây để đòi lại món nợ hôm qua!_Tiểu San quả quyết, bây giờ cô sẽ cho những kẻ đã làm cho Tiểu Đan bệnh cũ tái phát, đã xúc phạm 3 người phải biết thế nào là trả giá. Tiểu San không chịu được khi bạn mình bị những cơn đau hành hạ nên đã quyết định đến đây vào lúc này. Ánh mắt đầy sát khí của cô làm cho bọn kia lạnh sống lưng.

– muốn gì?_ Tú Ly hất mặt hỏi.
Xoảng… Tiểu San lật đổ cái bàn đầy thức ăn, nước uống của bọn họ.
Phịch! Sau đó bay đến đá Phù Dung ngã nhào.
– lên hết đi! tao chấp!_ Tiểu San lên tiếng. Bọn con gái nhìn nhau và nhìn về Thảo Ly.
– đánh nó!_ Thảo Ly ra lệnh cả lũ nhào vô trừ tụi Phù Dung.
Binh… bốp… ầm… xoảng… vân vân và mây mây. Tiểu San đánh tơi tả bọn chúng, không một chút nương tay. Cô đập bàn, ghế, bình hoa,… để trút cơn giận này.
Thấy tình thế không ổn Thảo Ly lấy điện thoại ra gọi. Một lát sau một đám con trai khoảng 10 người học trong trường chạy đến, nghe lệnh của ả, chúng cũng vào trận. Tiểu Đan không ngần ngại chấp hết. Một khi cô đã nổi cơn lên thì đừng hòng ai ngăn cản.
Khung cảnh hoảng loạn đồ vật xung quanh ngổn ngang, tụi con gái nằm bẹp kêu la chỉ còn vài thằng con trai đang đấu cùng Tiểu San.
Một lúc sau, tụi hắn và thầy hiệu trưởng cùng chạy đến.
– Tiểu San dừng lại đi_ Anh Kiệt lên tiếng, cô chẳng đối hoài đến lời nói đó vẫn tiếp tục quậy phá.
– TRIỆU HẠNH SAN! DỪNG LẠI!_ thầy hiệu trưởng hét lên. Ông giận dữ khi nhìn thấy đống lộn xộn trước mặt. Tiểu San đá một tên bay đến dưới chân thầy. đó cũng là người cuối cùng
– còn nữa không gọi đến đây luôn đi! cô là người đổ thuốc tẩy lên người Tiểu Đan đúng chứ_ Tiểu San bước lại gần con mẹ Phù Dung, ả sợ sệt lùi bước.
– cô… cô… muốn… gì?_ Phù Dung hỏi.
Ào… cô canh được đổ lên người cô ta bởi Tiểu San. Ai cũng nuốt nước bọt nhìn. Tụi hắn không làm gì để ngăn cản, Anh Kiệt nhìn Tiểu San lo lắng.
– á!_ ả la lên
– ngon không cảm giác thế nào?_ Tiểu San hỏi. Hiện giờ cô đã trở thành một con người khác. Cái bản tính này chỉ bộc phát khi người thân cô bị ức hiếp.
– TÔI KÊU EM DỪNG LẠI!_ thầy hiệu trưởng bị coi như không khí không chịu được khi học sinh mình lại làm càn như vậy.
– im đi! ông muốn gì?_ Tiểu San quay sang ông gắt lên
Xoạt…
– đừng!!_ Mỹ Chi hốt hoảng kêu lên khi Tiểu San rút con dao kề vào cổ mình. ánh mắt chẳng chút gì là đùa.
– đừng mà Tiểu San bình tỉnh đi_ Anh Kiệt lên tiếng ngăn cản, chân bước đến.
– không được qua đây!_ Tiểu San nói nhìn Anh Kiệt, con dao kề sát hơn.
– em còn quá đáng như vậy, tôi sẽ…_ Hiệu Trưởng lên tiếng
– sẽ thế nào?_cô cướp lời ông. Người tiếp xúc trực tiếp với con dao ấy đang run cầm cập. Mỹ Chi nghĩ thầm biết thế này cô đã không chọc giận Tiểu San.
– cô đừng làm bậy… tôi hứa sẽ không đụng chạm đến các người nữa_ ả lấm lét nhìn Tiểu San.
– bỏ dao ra đi, cô đừng suy nghĩ nông nổi_ Tuấn Anh khuyên
– đúng đó nghe lời tôi bỏ dao ra đi!_ Anh Kiệt đứng mà thấp thỏm.

– im hết đi, các người không có quyền yêu cầu tôi, chính là các người đã mang lại bao nhiêu rắc rối cho tụi tôi_ Tiểu San nhìn 3 anh tức giận.
Tụi hắn cuối đầu khi nghe câu nói đó, đúng! tất cả là do họ mà ra.
– TRIỆU HẠNH SAN CÔ QUẬY ĐỦ CHƯA???_ một người phụ nữ đứng tuổi xuất hiện, lớn tiếng hỏi, nhìn bà rất quý phái và sang trọng.
– chào phu nhân_ Thầy hiệu trưởng cuối đầu kính cẩn.
Sự xuất hiện của bà làm ánh mắt của Tiểu San hơi xao Động.
– bà là ai???_ Tiểu San hỏi
– không được vô lễ, bà là một trong những người đã bỏ tiền ra xây trường này_ hiệu trưởng nhắc nhở.
– hừ! tôi không quan tâm._ tiểu San không cần biết bà ta là ai cả.
Người phụ nữ đó nhìn Tiểu San tức tối nhưng sâu trong đáy mắt là nhiều cảm xúc hỗn độn khó tả, có thể là nhớ nhung, có thể là đau lòng và cũng có thể là thất vọng.
– Đưa dao cho tôi. Không thể xảy ra chuyện như thế này ở trong ngôi trường danh giá này được__ bà đưa tay ra, bước về phía Tiểu San.
– bà thử qua đây đi_ Tiểu San ngay lập tức chĩa mũi dao vào cổ mình. Điều đó làm cho bà dừng chân ngay lập túc.
Bọn hắn hốt hoảng nhất là Anh Kiệt. Anh sợ cô sẽ bị thương. Tuy quen cô chưa lâu nhưng Anh Kiệt đã hiểu rỡ tính cách của Tiểu San, chuyện gì cô cũng dám làm.
– Đừng mà Tiểu San tôi xin cô!_ Anh Kiệt thành khẩn lên tiếng, bước nhanh về cô, muốn ngăn cản cô làm tổn thương mình.
– anh không nghe tôi nói gì sao?_ Tiểu San ấn lưỡi dao vào cổ máu ứa ra. Giây phút đó tim ai cũng run lên 1 nhịp.
– thôi được rồi cô bỏ dao ra tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm gì cả_ người phụ nữa nhẹ giọng. Bà đứng chẳng yên vì sợ Tiểu San vẫn ngoan cố không dừng lại.
Cô vẫn vậy ánh mắt chẳng thay đổi. Máu nhỏ từng giọt xuống.
– San Nhi !
cách gọi quen thuộc, từ trước đến giờ chỉ một người gọi cô như vậy. Nghe tiếng nói đó, Tiểu San đưa mắt nhìn quanh. Từ trong đám đông Kỳ bước ra đội nón lưỡi trai che nữa mặt. Cô không phản ứng gì cả chỉ thấy đôi mắt dịu lại.

– ngoan nào! lại đây với anh. Em làm đau mình thì anh cũng đau lắm_ Kỳ nói và bước dần lại cô.
Tiểu San cũng bước nhẹ từng bước lại anh. Ai cũng bất ngờ. Mọi người đều thắc mắc về chàng trai lạ này. Tại sao Tiểu San dễ dàng nghe lời anh như vậy
– anh à… họ…
cô ôm chầm lấy Kỳ khi anh dang tay ra. Nước mắt lả chả rơi, có lẽ cô đã phải chịu đựng quá nhiều. Con hổ đang đòi ăn thịt người bỗng chốc biến thành con mèo nhỏ nhút nhát. Chỉ ở bên người con trai này Tiểu San mới trở nên yếu đuối và cần che chở đến vậy.
Anh Kiệt quay đi mím môi, nhìn thấy Kỳ ôm Tiểu San như vậy anh có cảm giác khó chịu và không muốn thấy nó. Tại sao anh chỉ nói một tiếng thì đã khuyên được cô. Chẳng lẽ cô rất xem trọng lời nói của anh ta đến vậy.
– anh biết!_Kỳ thì thầm vào tai Tiểu San.
Bỗng điện thoại cô reo liên tục. Cô bắt máy
– tao nghe!
Mặt Tiểu San bỗng nhiên biến sắc. Tay run run cô quay nhìn Kỳ
– anh ơi đưa em đến bệnh viện XXX nhanh. Tiểu Đan… Tiểu Đan…
– Tiểu Đan sao vậy? chúng ta đi thôi_ Kỳ nắm tay cô.
– các người đợi đó, Tiểu Đan mà xảy ra chuyện gì thì không yên với tôi đâu.
Nghe đến Tiểu Đan, Hàn Phong giật mình.
– Tiểu Đan làm sao vậy_ Hàn Phong níu Tiểu San lại hỏi.
Cô không thèm điếm xỉa đến, nhìn anh trong giây lát rồi nhanh chân bước đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.