Blue

Chương 113: 1


Đọc truyện Blue – Chương 113: 1


CHƯƠNG 70.1
Không quan tâm Y Đông nghe chuyện có hiểu hay không, Cam Y đem hết toàn bộ đau khổ trong lòng mình nói hết ra, nói luôn cả mối quan hệ giữa chủ nhân và người hầu.

Y Đông tuy nghe cũng chưa hiểu lắm, nhưng bé cũng không hỏi, mà chỉ đem sức lực toàn thân ôm lấy Cam Y, đem bản thân trở thành điểm tựa cho papa.

Khóc thật lâu, Cam Y nức nở ngẩng đầu lên, lau lau nước mắt trên mặt Y Đông, áy náy nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Đông, papa không nên nói với con những lời này.”
“Papa, không cần phải nói xin lỗi với con.” Y Đông dùng tay áo lau đi nước mắt còn vương trên mặt Cam Y, kiên định nói: “Papa, tuy là Đan Á nguy hiểm trùng trùng, nhưng chú Đề Cổ là vì chú Thu nên mới quyết định ra đi, cho nên con tin chú ấy nhất định sẽ trở về.

Không phải papa đã nói là chú Đề Cổ có ấn ký hình hỏa diễm màu lam, minh chứng cho việc năng lực của chú ấy phi thường lợi hại sao?”
Cam Y ôm chầm lấy Y Đông, đặt đầu bé lên bờ vai của mình, tìm kiếm niềm an ủi: “Thật vậy không? Con xác định là Đề Cổ sẽ bình an trở về sao?”
Y Đông nặng nề gật đầu: “Nhất định! Chú Đề Cổ sẽ không để chú Thu phải thương tâm đâu.”
Tuy Tiểu Đông chỉ là một cậu bé con, nhưng khi nghe bé không chút do dự một lần nữa khẳng định lại câu trả lời của mình, tim của Cam Y đúng là nhẹ nhõm đi không ít.

Nghĩ kỹ lại, Đề Cổ từ nhỏ đã là người rất có chủ kiến, cũng không dễ xúc động, tựa như lúc xảy ra chuyện với đại ca, cậu ấy cũng vô cùng bình tĩnh.

Đề Cổ yêu Thu Thu nhiều như vậy, cậu ấy sao có thể để Thu Thu phải thương tâm cho được, lại càng không bao giờ bỏ lại Thu Thu một mình trơ trọi sống trên đời.
Tâm tình dần dần cũng được bình ổn lại, Cam Y lại nhớ đến cha, năng lực của cha dị thường cường đại, kết giới mà ông kiến tạo ra so với Đan Á cũng một chín một mười, nhưng đối với Đề Cổ mà nói cũng là một nguồn năng lượng phi thường cường đại rồi.


Không chỉ vậy, trên tay Đề Cổ còn có thánh ấn của gia tộc Tát La Cách, năng lượng được phong ấn trong thánh ấn hẳn cũng đủ mạnh để bảo vệ Đề Cổ không bị Đan Á cắn nuốt mất nguyên thần.

Đúng rồi! Đại ca cũng đang ở trong Đan Á! Sao Cam Y lại có thể quên chuyện này được kia chứ?! Đại ca rõ ràng đã phế hết toàn bộ năng lực của Đề Cổ, thật không nghĩ tới tất cả chỉ là giả, cũng khó trách sao Đề Cổ có thể nhanh như vậy đã đột phá được “Mạt”, nói như vậy, nhất định đại ca sẽ không mặc kệ Đề Cổ sống chết mặc bây đâu.
Càng nghĩ càng an tâm, trên mặt Cam Y cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, không cầm lòng được mà hôn một cái lên má Y Đông một cái.

Cam Y đứng lên, cúi người xách hai cái túi lên theo, tỉnh táo nói: “Papa muốn ra ngoài nói cho chú Thu của con biết chuyện này, con đi cùng papa nha.”
“Dạ.” Cố nhẫn nại ham muốn được sờ sờ lên mặt Cam Y, Y Đông cầm lấy cánh tay đang duỗi về phía mình, vì chuyện bé có thể làm cho đối phương có thể tươi cười trở lại mà trong long cảm thấy rất vui vẻ.
Khổng Thu ngồi trên ghế salon trong phòng khách hoảng hốt chờ Cam Y trở về, khi cửa phòng ngủ của Cam Y bật mở, cậu vội hỏi:
“Cam Y, có phải Blue đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cậu càng nghĩ càng thấy không ổn sao sao ấy, Mục Dã đứng sau lưng Khổng Thu, trên mặt cũng không giấu được vẻ lo lắng, Cam Y đi đến trước mặt Khổng Thu, buông Y Đông ra, giữ chặt tay Khổng Thu, dẫn cậu lại trước ghế salon.
Ra hiệu cho Mục Dã cũng ngồi xuống, Cam Y đem hai túi xách lần lượt đưa cho Mục Dã và Khổng Thu, nói: “Đây là đồ trong phòng của đại ca và Đề Cổ, anh cố tình mang về cho hai người đó.”
“Cam Y?” Trong lòng Khổng Thu “Đoàng!” lên một tiếng, đầu óc choáng váng, “Blue, anh ấy xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Tại sao Cam Y lại đem đồ đạc trong phòng của đại ca và Blue về đây?
Cam Y đặt tay lên ót của Khổng Thu, ôm cậu vào trong lòng, thương tâm nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Thu Thu, sáng nay Đề Cổ đã…..

đi Đan Á rồi.”
“Đan Á?!”
“Cái gì?!”

Khổng Thu vừa nghe xong liền giật mình vùng dậy, Mục Dã kinh hoảng đến không thể phản ứng được.

Đè chặt vai của Khổng Thu lại, Cam Y anh ách nói: “Tiểu Thu Thu, em trước hãy yên tĩnh lại nghe anh nói chút nào, không cần quá lo lắng đâu.”
“Cam Y, anh gạt em phải không?” Khổng Thu không tài nào tin được những gì mà mình vừa nghe, “Blue chỉ mới đạt đến “Mạt” thôi mà, làm sao anh ấy tiến vào Đan Á được? Đan Á không phải chỉ có người đã đạt đến “Đường” và “Cung” mới vào được thôi sao?”
Mục Dã rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cũng lấy một tay đè vai Khổng Thu lại: “Trọng Ni, đừng gấp, em nghe coi anh Cam Y định nói gì đã.” Khổng Thu bối rối gật đầu, vô thức siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Cam Y hít sâu hai hơi, rồi mới nhìn vào mắt Khổng Thu nói: “Đại ca lúc trước không hề phế bỏ đi năng lực của Đề Cổ, mà chỉ tạm thời phong ấn năng lực của cậu ấy mà thôi, chỉ cần Đề Cổ nguyện ý tu luyện, đại ca sẽ hóa giải phong ấn, khôi phục lại năng lực ban đầu.

Hiện tại Đề Cổ đã khôi phục lại cấp bậc “Tỉnh” rồi, nhưng theo trình tự tiến hành tu luyện từng bước một thì Đề Cổ phải tốn ít nhất hơn một trăm ba mươi năm mới có thể thuận lợi từ “Tỉnh” đạt đến “Cung”, mà nếu thế thì em cũng sẽ như Mục Dã vậy, phải mòn mỏi chờ cậu ấy hơn trăm năm.

Đề Cổ không muốn em phải chờ lâu như thế, vì muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đạt đến “Cung”, nên cậu ấy đã khẩn cầu cha ra tay hỗ trợ để cậu ấy tiến vào Đan Á.”
Trong đầu Khổng Thu “Đoàng” lên một tiếng nữa, thân thể loạng choạng, nước mắt không sao kiềm chế được, tuôn trào như suối.

Mục Dã nghe xong cũng không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, khiếp sợ trợn trừng hai mắt, khóe mắt cũng chợt ươn ướt.

Nắm chặt tay Khổng Thu, Cam Y trấn an cậu: “Cha đã dùng năng lực của mình tạo ra một kết giới bên trong Đan Á để Đề Cổ tiến hành tu luyện bên trong, không chỉ thế, ông còn ban thánh ấn của gia tộc Tát La Cách cho Đề Cổ, với năng lực của Đề Cổ, cậu ấy tuyệt đối có thể sống sót bên trong Đan Á.


Năng lượng của Đan Á tuy vô cùng hung mãnh, nhưng đó đồng thời cũng là nơi hoàn hảo nhất để gia tăng năng lực.”
“Mẹ đã nói, Đề Cổ sẽ không dùng tính mạng của cậu ấy và hạnh phúc cả đời của em ra để mạo hiểm, cậu ấy nhất định đã nắm chắc rồi mới làm như thế.

Hơn nữa cha cũng sẽ không để mẹ phải thương tâm, cha đã thiết hạ kết giới cho Đề Cổ thì anh tin kết giới này sẽ phi thường an toàn.

Không chỉ vậy, bên trong ấn chính là một kho năng lượng được niêm phong lại, năng lượng này cũng sẽ nhanh chóng giúp cho Đề Cổ gia tăng định lực của mình, giúp cậu ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất này.

Chỉ cần Đề Cổ có thể chịu đựng được nguồn năng lượng từ Đan Á, thì cậu ấy nhất định sẽ dùng tốc độ mà chúng ta không tài nào tưởng tượng được để đạt đến “Cung”.”
Khổng Thu vẫn không ngừng lắc đầu, nước mắt từng giọt, từng giọt vẫn tí tách rơi, cậu sắp không thở nổi nữa.

Chiếc nhẫn trong tay đột nhiên nóng quá đi thôi, làm bỏng tay cậu mất rồi, mà không chỉ tay, cả tâm cũng như bị ngọn lửa hung tàn thiêu đốt.
“Blue….

Blue…..

em nguyện ý….

em nguyện ý chờ anh mà…” Không ngừng vừa khóc vừa gọi tên anh, Khổng Thu sắp không chịu nổi nữa, “Em nguyện ý chờ anh mà…… mặc kệ bao lâu em cũng chờ, một trăm, hay hai trăm năm, cho dù phải chờ anh cả ngàn năm, em cũng nguyện ý chờ! Blue… anh không cần đi! Anh về đi mà! Anh đừng đi! Blue! Blue!”
Hai tay ôm lấy Khổng Thu, Cam Y cố nén chua xót trong lòng mà nói: “Tiểu Thu Thu, tin tưởng Đề Cổ, em phải tin tưởng cậu ấy.


Đại ca đang ở Đan Á, anh ấy nhất định sẽ ra tay trợ giúp Đề Cổ.”
“Ô…” Gắt gao nắm lấy áo của Cam Y, Khổng Thu thất thanh khóc rống: “Em nguyện ý chờ mà….

Cam Y, em nguyện ý chờ mà…..

Mặc kệ là bao lâu, em vẫn nguyện ý Blue…..

Em muốn Blue, em không muốn anh ấy đi Đan Á, em muốn Blue….

ô….

Cam Y…”
Mục Dã cắn chặt môi cố nén nước mắt, nhưng căn bản vẫn không sao nhịn được.

Y cũng nhớ Bố Nhĩ Thác, rất nhớ, rất nhớ, nhưng y chỉ nhớ chứ không lo lắng, bởi y tin Bố Nhĩ Thác sẽ mười phần an toàn khi tiến vào Đan Á, nhưng còn Blue….
Từ phía sau ôm lấy Khổng Thu, Mục Dã nghẹn ngào an ủi: “Trọng Ni, em phải tin tưởng Blue, nếu không phải nắm chắc mười phần, cậu ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Khổng Thu giãy giụa không ngừng, “Cam Y, em muốn đi Đan Á, em muốn đi tìm Blue, em phải đi tìm anh ấy… Blue… Blue….” Giãy không ra, Khổng Thu liên tục đánh đấm vào người Cam Y, trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất chính là phải đến Đan Á gọi Blue về.

Cam Y lặng lẽ khóc, hai tay mạnh mẽ siết chặt Khổng Thu để mặc cậu phát tiết. Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.