Blue

Chương 112


Đọc truyện Blue – Chương 112


CHƯƠNG 69
“Đề Cổ! Đề Cổ!” Cam Y vừa chạy về đến nhà đã túm ngay một thuộc hạ để hỏi: “Anh có biết Đề Cổ đang ở đâu không?” Người kia gật gật đầu: “Sáng nay Đề Cổ thiếu gia đã về rồi.”
“Vậy cậu ấy đâu?”
Tên thuộc hạ chỉ lắc đầu: “Đề Cổ thiếu gia vừa về đã vào phòng của phu nhân, sau đó chúng tôi chưa thấy thêm lần nào nữa.”
Cam Y vừa nghe xong, nháy mắt đã không thấy người đâu nữa, chạy đến trước cửa phòng của cha mẹ, Cam Y dừng lại, cố áp chế lo lắng trong lòng, lễ phép gõ cửa phòng: “Mẹ ơi, mẹ có trong đó không?”
“Vào đi.”
Cam Y cảm thấy ngạc nhiên, sao mẹ lại cho phép mình vào phòng ngủ của mẹ và cha? Lòng không yên mà đẩy cửa ra, Cam Y cẩn trọng bước từng bước một.

Từ sau khi bọn họ trưởng thành, cha không bao giờ cho phép năm người bọn họ bước vào phòng ngủ.

Căn phòng này chính là nơi riêng tư mật thiết nhất của hai người
Sau khi cửa mở ra hoàn toàn, Cam Y nhìn thấy một mình mẹ đang ngồi trên ghế salon, sắc mặt không thể nào gọi là tốt cho được, cha cũng không có trong phòng.

Cam Y đóng cửa lại, tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt mẹ: “Mẹ, sao chỉ có mình mẹ trong phòng? Cha đâu rồi?” Chẳng lẽ cha đã làm chuyện gì khiến mẹ phải thương tâm sao? Trong lòng Cam Y lập tức lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng!
Hai mắt Nữu Nhân đột nhiên đỏ hẳn lên, nhưng bà nhanh chóng hít sâu hai cái, rồi cố gượng tươi cười, không để cho bản thân lộ ra vẻ thương tâm.

Vỗ vỗ bên người, ý bảo Cam Y ngồi xuống, Nữu Nhân lên tiếng: “Cha con đi Đan Á rồi.”
“Mẹ?!” Cam Y sửng sốt, cha đi Đan Á để làm gì?
Nữu Nhân lại hít sâu mấy hơi, sờ lên mặt Cam Y: “Cam Y, mấy anh em con đều đã trưởng thành hết cả rồi.

Nhất là Đề Cổ, mẹ cuối cùng cũng cảm giác được, con mèo con nho nhỏ ngày đó mẹ vừa sinh ra, mới chớp mắt một cái đã lớn hẳn lên, và lợi hại như đại ca của con vậy.”
“Mẹ ơi, Đề Cổ đâu rồi?” Thanh âm của Cam Y không kiềm chế được mà run rẩy, không phải cậu ấy định làm vậy thật chứ?

Hai mắt Nữu Nhân lại đỏ hồng, nhưng bà không dám khóc, bằng không sau khi chủ nhân trở về nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Áp chế thương cảm, Nữu Nhân nói: “Hôm qua, thằng bé đến tìm mẹ, muốn mẹ phải trở về trong hôm nay.

Đến sáng nay mẹ mới biết, người mà nó cần tìm là cha con, nó muốn lập tức tiến vào Đan Á, nên muốn nói chuyện với cha con, Đề Cổ đã xin cha con ban thánh ấn.”
“Mẹ!” Cam Y la thất thanh một tiếng vô cùng chói tai, “Không thể để Đề Cổ đi được! Cậu ấy sẽ chết mất! Cậu ấy mới chỉ vừa đạt đến “Mạt” thôi, cho dù có thánh ấn hộ thân, cậu ấy cũng không tài nào chịu được năng lượng cường đại của Đan Á đâu, cậu ấy sẽ chết mất! Mẹ, mẹ mau đi cản cậu ấy lại đi! Mẹ mau đi cản cậu ấy lại đi!” Cam Y bật người dậy, nắm tay muốn kéo mẹ mình đi.
Đè tay Cam Y, Nữu Nhân kéo Cam Y ngồi xuống bên cạnh mình, thanh âm có chút anh ách nói: “Đề Cổ đã đi Đan Á rồi….” Toàn bộ huyết sắc trên mặt Cam Y phút chốc đều biến đi đâu mất, bàn tay đang nắm tay mẹ cũng chợt run rẩy.

Nữu Nhân sờ sờ mặt Cam Y, nói: “Đề Cổ nói nó không muốn để Khổng Thu phải chờ nó quá lâu, nó kiên trì muốn đi Đan Á.

Bố Nhĩ Thác lúc trước không hề phế bỏ toàn bộ năng lực của Để Cổ, mà chỉ phong ấn lại rồi cố tình nói thế mà thôi, Đề Cổ đã khôi phục lại cấp “Tỉnh” rồi.”
Nước mắt Cam Y lúc này đã tràn mi: “Vậy cũng không được!” Thanh âm run rẩy siết chặt tay mẹ, Cam Y lắc đầy nguầy nguậy: “Cho dù là Đề Cổ đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ chết chắc! Đó là Đan Á! Chỉ có “Đường” với “Cung” mới có thể vào đó và bình yên trở ra mà thôi!”
Nữu Nhân cũng muốn khóc, lấy khăn lau lau thật mạnh hai khóe mắt: “Đề Cổ kiên quyết phải đi.

Mẹ đã khuyên nó, nhưng nó vẫn quyết không thay đổi.

Nó nói nếu dựa theo tốc độ tu luyện bình thường, nó phải cần ít nhất là hơn một trăm năm, nó nói nó không thể nào chờ lâu như vậy được.

Cha con cũng vì chuyện này mới tiến vào Đan Á, ông ấy sẽ dùng năng lượng của mình kiến tạo một kết giới bên trong Đan Á.

Đề Cổ trước hết sẽ tiến hành tu luyện trong kết giới này, bất quá kết giới này sớm muộn gì cũng sẽ bị Đan Á xâm thực, sau khi kết giới tiêu biến, Đề Cổ chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình thôi.”
“Tại sao cha lại đồng ý chứ?” Cam Y không sao tin tưởng được người cha băng lãnh ngàn năm không tan chảy của mình lại chịu đáp ứng yêu cầu của Đề Cổ.

Nữu Nhân hít hít mũi: “Đề Cổ đáp ứng cha con sau khi ra khỏi Đan Á, nó sẽ tiếp nhận gia tộc, điều kiện trao đổi chính là cha con sẽ trợ giúp thằng bé tiến vào Đan Á.

Cha con, ông ấy, đã đồng ý.”
Gia sản của gia tộc Tát La Cách ở Miêu Linh Tộc và các tộc khác cùng với phần sản nghiệp khổng lồ ở nhân giới cực kỳ khủng hoảng, không một ai nguyện ý tiếp nhập số sản nghiệp này, đây không chỉ là tài phú không ai sánh bằng mà còn là trách nhiệm và gánh nặng không gì tả nổi, ngay cả Bố Nhĩ Thác cường đại là thế cũng chỉ có thể tiếp nhận được phần sản nghiệp tại nhân giới mà thôi.

Hơn nữa, đối với những tộc nhân đã đạt đến cấp “Đường” và “Cung” mà nói, thì với bản tính băng lãnh trời sinh của mình, không một ai lại tình nguyện nhận củ khoai lang nóng đến bỏng cả tay này.

Nhưng chỉ vì có thể sớm một chút đạt đến “Cung”, để Khổng Thu có thể chờ đợi ít đi vài chục năm, Blue nguyện ý lấy trách nhiệm khổng lồ này làm điều kiện trao đổi.
Tim của Cam Y như bị ai bóp nghẹn, Cam Y vốn đã chuẩn bị thay Đề Cổ chiếu cố Khổng Thu trong một khoảng thời gian dài, nhưng ngàn vạn lần không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Đề Cổ vì giấu diếm Khổng Thu, thậm chí không tiếc nói dối cậu.

Cam Y lấy hai tay che mắt lại, hiện tại Cam Y sắp không tài nào chịu đựng được thống khổ này nữa rồi.
Ôm Cam Y, Nữu Nhân nói: “Trước khi đi, Đề Cổ dặn đi dặn lại mẹ là không được nói cho Tiểu Thu Thu biết, nhưng mẹ nghĩ, chuyện này con nên nói cho Tiểu Thu Thu biết.

Thân là người hầu, bọn mẹ luôn hiểu rõ ràng tình yêu thương của chủ nhân dành cho mình.

Chủ nhân không phải là lãnh khốc vô tình, mà chỉ là đem tất cả tình cảm của mình dành trọn cho người hầu định mệnh thôi.

Chuyện này mẹ đã hứa với Đề Cổ sẽ không nói, nhưng con thì không, cho nên, Tiểu Gia Gia, sau khi trở về con hãy đem chuyện này kể thật chi tiết cho Tiểu Thu Thu nghe.


Nói cậu ấy hãy kiên nhẫn đợi Đề Cổ trở về, Đề Cổ sẽ không lấy tính mạng của mình ra mà đùa giỡn, nó nhất định sẽ bình an trở về, sẽ dùng thân phận Đề Cổ Cát Kha – Tát La Cách – Cung mà trở về.”
Cam Y che mặt lại, thống khổ gật gật đầu, Nữu Nhân nhìn đồng hồ, vỗ về con trai: “Cha con hẳn là sắp trở về, con đi đi, đừng để ông ấy biết con đã về đây.”
Cam Y buông tay đứng lên, Nữu Nhân cũng đứng dậy, ôm chầm một cái thật chặt, rồi mới nói: “Tin tưởng Đề Cổ, thằng bé là thành viên ưu tú nhất trong thế hệ này của gia tộc Tát La Cách chúng ta, nó sẽ cùng đại ca con, dùng thân phận “Cung” ra khỏi Đan Á.”
Cam Y khó chịu trong long, nhưng lại không nói nên lời, chỉ biết gật gật đầu.

Nữu Nhân thở dài một hơi, miễn cưỡng cười thật gượng gạo: “Nghe nói con vừa nhận nuôi một cậu bé nhân loại, cậu bé đó là người hầu của con sao?”
“Không phải.” Cam Y dùng giọng anh ách nói: “Con sẽ không… tìm người hầu…… Con muốn chiếu cố Mục Dã, chiếu cố Tiểu Thu Thu…..

còn có, Tiểu Đông là con trai con…”
“Không phải sao….” Trong mắt Nữu Nhân không giấu được vẻ thất vọng: “Con thích thì cứ nuôi bé đi, hôm nào rảnh rỗi thì dẫn bé về gặp mẹ.”
“Dạ, mẹ, con phải đi đây.”
“Ừ.”
Nước mắt tuôn rơi, Cam Y đã rời đi.

Nữu Nhân ngồi xuống, lén thở dài thật sâu.

Bà cũng rất lo cho Đề Cổ, không biết Đề Cổ có thể sống sót ra khỏi Đan Á hay không, nhưng bà nhất định phải tin tưởng rằng con trai yêu dấu của mình tuyệt đối sẽ không để Tiểu Thu Thu phải thương tâm, Đề Cổ nhất định sẽ bình an trở ra.

Chừng mười phút sau, cửa mở, Nữu Nhân hãy còn trong cơn thương cảm lập tức áp chế nỗi đau lòng, đứng dậy, nghênh đón người vừa trở về: “Chủ nhân”
Ôm cổ Nữu Nhân, Thụy Văn Ba Địch Ma không vui, ra lệnh: “Không cho phép thương tâm vì kẻ khác!” Không buồn để ý “kẻ khác” mà ông nói chính là đứa con út của mình.
Nữu Nhân kiều mị xoay xoay trong lòng ông: “Không có mà, chỉ là đột nhiên nhớ đến buổi tối trước khi chủ nhân tiến vào Đan Á, nên có chút xúc động thôi, chủ nhân, Tiểu Kha Kha đã vào Đan Á rồi sao?”
“Ừ.” Bế Nữu Nhân trực tiếp bước ra ngoài, Thụy Văn Ba Địch Ma lạnh lùng nói: “Nếu nó chết trong Đan Á, thì nó không xứng là người của gia tộc Tát La Cách.”
“Sẽ không đâu, năng lực của Tiểu Kha Kha rất mạnh, nó sẽ không để cho chính mình lâm vào hiểm cảnh đâu.”
“Không cho phép quan tâm đến chuyện của người khác!”
“Dạ Chủ nhân, chờ sau khi Tiểu Kha Kha trở về, dẫn người ta đi chơi du thuyền được không? Người ta muốn ngồi du thuyền đi vòng quanh Châu Âu!”

“Ừ.”
“Cảm ơn chủ nhân!”
Nấp sau cột nhà nhìn cha ôm mẹ đi, Cam Y lau khô khóe mắt, lặng lẽ rời đi.

Cam Y vẫn chưa về nhân giới, mà lúc nãy y chỉ đến phòng của đại ca và Đề Cổ để thu dọn hai gói thật to mà thôi, xong xuôi, y lại thổn thức rời đi.
Trong phòng ngủ, Y Đông đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, chú Mục nói papa dùng nơi này để quay về Miêu Linh Tộc.

Lần đầu tiên bé cảm giác được mình và papa khác biệt nhau.

Trong đầu luôn luẩn quẩn về cuộc nói chuyện mà mình đã “nghe lén” lúc trưa, Y Đông mím chặt môi, cố ngăn không cho bản thân rơi nước mắt.

“Tách” một tiếng, bên trong tủ quần áo phát ra tiếng vang, Y Đông giật mình nhảy xuống giường, gấp rút chạy đến mở tủ ra.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng người mở cửa tủ, Cam Y liền buông hai cái túi đang xách trên tay, ôm chầm lấy đối phương.
“Papa?” Y Đông luống cuống, sao papa lại khóc thê thảm thế này?
“Tiểu Đông, papa khó chịu lắm….

Trong lòng papa rất là khó chịu… Con cho papa ôm con một cái đi, lập tức sẽ ổn cả thôi, chỉ cần ôm một cái, lập tức sẽ ổn….” Cam Y đã không chống đỡ nổi nữa rồi, Đề Cổ ra đi so với đại ca ra đi càng làm Cam Y khó chịu hơn gấp bội phần.
Y Đông chật vật chống đỡ thân thể của Cam Y, chầm chậm lui về phía sau, lui đến bên giường, bé vỗ về Cam Y: “Papa, xảy ra chuyện gì vậy?” Câu hỏi non nớt này làm cho áp lực đè nén của Cam Y bùng nổ, chôn chặt đầu vào cổ Y Đông, Cam Y cúi đầu khóc lóc kể lể.

Tựa vào giường, Y Đông cố dùng thân mình nhỏ bé của mình gắt gao ôm lấy người nào đó đang dị thường thương tâm, thống khổ.

Lúc bị cha mẹ bỏ rơi, bé cũng chưa hề rơi một giọt nước mắt nào, nay lại vì người này mà rơi lệ.
“Papa, papa khóc đi, con cũng khóc cùng papa.” Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.