Bloody Contract - Máu Hiếm

Chương 21


Đọc truyện Bloody Contract – Máu Hiếm – Chương 21

Được chiếu bởi một luồng sáng yếu ớt, bên trong nhà thờ Santa Maria Del Popolo trông như một cái hang âm u. Nền điện chính đang bị lật tung lên để sửa, ngổn ngang những đất đá, bàn xoa, cuốc, và cả xe cút kít – Syrena không biết đây là thánh đường hay bãi rác của các công ty xây dựng nữa. Những cây cột khổng lồ sừng sững chống đỡ mái vòm trên cao. Dù ánh sáng rất yếu, Sy vẫn nhìn thấy vô số hạt bụi đang lởn vởn trong không khí.

Không gian lặng ngắt – chết chóc.

Nhìn xuyên qua bầu không khí âm u ma quái, Sy tự nhủ không biết Rena đã đến chưa. Không như nhiều người vẫn nghĩ, các nhà thờ thời Phục Hưng đều có những nhà nguyện nhỏ, những nhà thờ lớn như Notre Damme còn có hơn chục nhà nguyện bên trong. Các nhà nguyện này trông giống những cái hốc hơn căn phòng thực thụ – chúng là những hốc tường hình bán nguyệt, kết nối các mộ phần chung quanh với bức tường ngoài của thánh đường. Sy đã mất dấu của ả tên Rose khi đến đây, với cặp mắt sắc sảo của mình, cô ấy bắt đầu nhận thấy một dấu chân khá mờ nhạt trước mộ phần thứ hai bên trái. Sy bước lại gần đó, thánh đường mỗi lúc một tối dần ở phía đó.

NHÀ NGUYỆN CHIGI

Cô gái tóc đỏ ngước lên, đọc hàng chữ đó và cau mày. Trước đây cô đã từng đọc một cuốn sách trinh thám có nhắc đến nhà nguyện này. Có lẽ đây không phải là một nơi tốt đẹp cho lắm. Sy nhẹ nhàng kéo tấm ni lông phủ trước cửa, nhìn vào bên trong. Không có ai. Cô bước vào, cảm thấy mình vừa lạc sang thế giới nào đó. Với tông màu chủ đạo là nâu hạt dẻ, nhà nguyện Chigi có vẻ đẹp thật độc đáo.

Trên cao, mái vòm của nhà nguyện được chiếu sáng bởi những ngôi sao và bảy hành tinh hệ mặt trời đang phản chiếu ánh sáng. Dưới đó là 12 biểu tượng cung hoàng đạo – những biểu tượng phi Thiên chúa giáo và trần tục bắt nguồn từ thiên văn học. Hòng đạo là một khái niệm gắn bó với Đất, Khí, Lửa và Nước. Bốn cung phần tư tượng trưng cho quyền lực, trí tuệ, nhuệ khí và cảm xúc. Đất tượng trưng cho quyền lực, Sy lẩm bẩm, nhớ lại Natasy đã sung sướng và tự mãn thế nào khi biết điều đó.

Trên tường, sâu vào trong là biểu tượng của bốn mùa trong năm – xuân, hạ, thu, đông. Nhưng đáng ngạc nhiên nhất vẫn là hai cấu trúc được xây dựng choán hết căn phòng. Hai bên nhà nguyện là hai kim tự tháp bằng đá cẩm thạch cao 3 mét. Sy đứng nhìn trong ấn tượng, Rena sẽ thích nơi này, đây là nơi có nhiều biểu tượn của Illuminati hơn bất kỳ căn phòng nào khác.

“Chúng rất tuyệt đúng không?”_Một giọng nói vang lên và Sy quay lại.

Rose đang đứng đó, kế bên là Himađang dựa vào một bức tường, mắt nhắm nghiền.

“Tại sao cô bắt cóc cô bé? Cô muốn gì?”_Sy gằn giọng, đôi mắt đỏ rực lên.

“Không cần giận vậy, Venus. Con nhóc này có thể xác định tôi ở đâu, để nó cho các người khác nào tự hại mình?”


“Thả cô bé ra!!!”_Sy hét lên, một quả cầu lửa bay thẳng đến chỗ Rose.

Cô ta mau lẹ nhảy sang một bên, bức tường gần đó hổng một lỗ lớn. Syrena tiếp tục quăng những quả cầu lửa nóng rẫy vào Rose và cô ta cứ đơn giản tránh né. Những bức tường hầu như đều bị cháy xém, Sy nương tay lại, cô không muốn phải phá bỏ những tác phẩm nghệ thuật trên đó, chi ít là ả Rose đang khiến Sy phải làm vậy. Những quả cầu lửa nhỏ lại, Sy chạy đến gần Hima, lắc lắc cô bé.

“Này Himawari! Tỉnh lại đi!”_Sy nói.

Cô bé không cử động. Cùng lúc đó, Rose lao đến tung một cú đá vào người Syrena. Sy văng ra xa, mái tóc đỏ được cột lên giờ đây xõa xuống như một dòng suối. Cô gượng đứng dậy. Khỉ thật! Ả ta là quái gì mà sao đá mạnh thế nhỉ? Sy chưa kịp nghĩ hết thì đã phải né ra vì Rose đang lao tới. Syrena thụp xuống, dùng chân gạt Rose té qua một bên. Cô ả đó cũng nhanh, xoay người một vòng và lại đứng thẳng dậy. Sy đưa tay, ngọn nến phía sau lưng Rose bùng cháy, xém vào mái tóc của cô ta.

“Này! Tóc tôi đỏ không có nghĩa là cô muốn quăng lửa vào thì quăng nhé!”

Với một động tác mau lẹ, Rose đã đứng ngay sau Syrena, bẻ tay của Sy ra phía sau. Đôi mắt của Sy đỏ lên, không thể chịu được trò mào vờn chuột này nữa! Sy giật mạnh tay, nhảy lên và xoay người, đá vào Rose. Cô ta ngã quỵ xuống, Sy giơ tay lên, một vòng dây bằng lửa trồi lên từ mặt đất, túm chặt lấy Rose.

“THẢ TÔI RA!!!”_Rose hét.

“Đó là câu nói vô dụng nhất với một tên trộm bị bắt đấy.”_Sy mỉm cười tự mãn, tiếnđến lục soát trong túi tên trộm.Sy lấy ra từ túi áo cô ả một cái hộp màu đỏ gụ làm bằng gỗ xoan Cẩn trọng mở ra, cô thấy một viên đá ngũ giác màu xanh dương nhạt đang tỏa sáng lấp lánh. Viên đá khá to và xét về độ cứng khi có thể chịu đựng được những cú va chạm mạnh nãy giờ Sy nghĩ đó chính là viên đá của Koriand’r.

“Chị!!”_Một tiếng vọng từ ngoài vang lên, Sy quay lại và thấy Rena đang đứng đó.

“Tôi tin cái này là của em gái cậu.”_Syrena nói và đưa viên đá cho Kaito.


“C…cảm ơn….”_Kaito ấp úng, rõ ràng cậu ta không có thói qurn cảm ơn người khác.

“Hima?”_Ryo chạy lại lay lay cô bé.

“Cô ấy chỉ bị choáng thôi.”_Sy phủi phủi ống tay áo của mình.

Mọi người nhìn Sy với ánh mắt kinh ngạc. Rose vẫn còn chống cự ở bên kia căn phòng, cố gắng thoát khỏi đoạn dây được làm từ lửa. Tuy nhiên, có gì đó làm Syrena cảm thấy không ổn, ai đó đã ở trong căn phòng này từ nãy giờ. Sự hiện diện vô hình đó đã được khẳng định rõ khi Sy nghe tiếng những sợi dây của mình bị cắt đứt. Cô cùng mọi người quay lại và thấy một bóng áo đen đang đứng ngay chỗ Rose, mái tóc bạch kim trắng muốt của hắn ta bay bay đối nghịch với chiếc mặt nạ che nửa mặt đen tuyền.

“LAWRENCE?!?”_Mọi người hét lên kinh ngạc.

“Người quen à?”_Syrena nhướng mày.

“Không hẳn, cô gái xinh đẹp ạ. Tôi là người của Tòa thánh.”_Lawrence nhếch mép, làm dáng chào của một quý tộc.

“Mặc kệ anh là ai! Anh đã phá vỡ sức mạnh của tôi!”_Syrena tạo thêm hai quả cầu lửa ở lòng bàn tay khi thấy những sợi dây trói của mình đã bị cắt đứt và Rose đang từ từ đứng dậy.

“Wowowo. Tôi đến để cứu người của tôi không được sao?”


“Người…..của anh?”_Edgar nhướng mày.

“Tôi cũng là người của OSSICOR, lũ ngốc.”_Rose lè lưỡi.

Trông Kaito như muốn phát bệnh đến nơi. Làn da trắng xanh xao của cậu ta đang tái mét đi theo kiểu trắng hơn cả bình thường.

“Yên tâm. Tôi sẽ không tấn công các người. Chỉ cần giữ cho Ý không bị vampire tấn công, Tòa thánh sẽ để yên dòng họ Vincent qua một bên.”_Lawrence nói với giọng ngang phè.

“Gì chứ?! Không công bằng!!! Vậy sao các người cứ săn gia tộc chúng tôi?!”_Edgar gầm lên.

“Bởi vì….chỉ có hai chúng tôi biết sự tồn tại của hoàng tộc vampire Vincent trong thành Rome, nên chúng tôi có thể che giấu. Còn gia đình cậu thì cả OSSICOR ai cũng biết cả.”_Rose mỉa mai.

Edgar như bị tạt nước lạnh vào mặt.

“Tạm thời hôm nay chúng tôi sẽ rút lui…..nhưng lần sau, các người sẽ không may mắn vậy đâu.”_Lawrence nói và búng tay, anh ta và Rose cùng biến mất.

“O….kay….chuyện gì xảy ra thế?”_Hima dần dần mở mắt.

“Cậu có thể nghĩ một người như Rose lại làm việc cho Tòa thánh không?”_Hima nhướng mày.

“Cô ta khá đấy chứ!”_Sy nói với vẻ chẳng mấy thân thiện.

“Trước đây hình như mình đã từng nghe qua biệt danh của cô ta. Bông hoa hồng trên quyển kinh thánh.”_Edgar cau mày.


Rena nhìn như muốn phun hết nước trong miệng ra. Con bé này.

“Gì chứ?! Cô ta nghĩ mình là nhân vật trong Tiếng chim hót trong bụi mận gai hay sao?*”

“Hay thật! Bây giờ thì có một cặp thợ săn của OSSICOR biết đến nơi bày.”_Kaito có vẻ như muốn nổ tung.

“Tạm thời cứ tin lời hai người đó đã.”_Yuuki nhẹ nhàng nói.

Tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào trong căn phòng chính của tòa nhà phụ. Kaito hét lên bảo cửa không khóa. Một nhóm người mặc áo choàng đen như ngày đầu Sy thấy bước vào, phía trước họ là em gái Kaito. Koriand’r hôm nay mặc một bộ đầm nàu đen kiểu Gothloli ngắn đến đầu gối. Mái tóc đen được thắt thành hai bím dài hai bên khiến cô bé trông rất dễ thương. Khi Kaito đưa viên đá cho con bé, Kori vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Syrena rút ra kết luận Kori là người khá ít nói nhưng nguy hiểm. Cô bé đưa đôi mắt nâu đất ấm áp nhìn khắp căn phòng.

“Chủ nhân muốn gặp mọi người.”_Kori nói với tông giọng trẻ em cao của mình.

Kaito đứng bật dậy.Mọi người đều có chung một vẻ thắc

mắc trên khuôn mặt. Trong khi đó, Kaiot tiến lại em gái, thì thầm một điều gì đó nhưng cô bé lắc đầu. Syrena không hiểu

tại sao cậu ta lại có vẻ kinh hoàng như vậy?

“Chủ nhân là ai?”_Hima cau mày.

“Ba mẹ của….tôi.”_Kaito thì thào.

*Chú thích: Tác phẩm ” Tiếng chim hót trong bụi mận gai” được mệnh danh là Bông hoa hồng trên quyển kinh thánh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.