Đọc truyện Bloody Contract – Máu Hiếm – Chương 20
Nhỏ đứng lặng yên ở ban công phòng mình, nhìn ra thung lũng rộng lớn và xinh đẹp đó. Gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tà chiếu xuống, tạo nên một gam màu buồn. Rena nhắm mắt, cảm nhận dòng suối rì rào bên dưới, nhỏ đưa tay lên, một bong bóng nước hiện ra, đùa nghịch với các ngón tay nhỏ.
“Đừng phá thế chứ!”_Một giọng nói từ phía sau lưng vang lên.
Rena quay lại và bắt gặp ánh mắt xám như bầu trời lúc mây bão.
“Edgar…..cậu vào đây bằng đường nào thế?”
“Bằng đường mà mấy tên trộm hay dùng để vào nhà người khác ấy.”_Cậu ta nháy mắt. “Trèo tường.”
Nhỏ cười thầm, Edgar và Kaito đều có kiểu leo vào phòng người khác giống nhau. Đến lúc đó, Rena mới nhận ra là Edgar đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt xám của cậu ấy có vẻ gì đó bí ẩn và lo lắng.
“Sao thế?”
“Cậu…..về chuyện…hôn ước ấy…”_Edgar thì thào.
Oh man! Nhỏ luôn cố tránh nói chuyện này với Edgar. Hai người đã giao hẹn sẽ không thúc ép, nhưng đã gần 3 năm và nhỏ vẫn không trả lời chính thức với cậu ấy. Rena vẫn luôn nghi ngờ về tình cảm của mình với Edgar. Cậu ấy cũng rất tốt và đẹp trai…nhưng vẫn có gì không ổn. Hai đưa đã lớn lên cùng nhau qua những trận cãi vã, và việc chuyển mối quan hệ tự nhiên đó thành một hình thức ràng buộc suốt đời khiến Rena khó chịu.
“Mình không nghĩ đã sẵn sàng.”_Rena thở dài.
Edgar im lặng, ánh mắt cậu ấy chùng xuống.
“Mình hiểu. Dù sao để cái trí não trì độn của cậu hiểu ra cũng phải mất khá nhiều thời gian đấy!”
“CẬU NÓI CÁI GÌ HẢ?!”_Nhỏ gắt.
Edgar chưa bao giờ buồn quá 3s, mà không chắc từ “buồn” có nằm trong từ điển của cậu ta không nữa! Có thể ai cũng nghĩ rằng Ed vô tâm khi không bao giờ buồn, nhưng nhỏ biết lý do tại sao. Giống như Syrena, cảm xúc chi phối sức mạnh của cậu ấy. Sy không thể kiểm soát sức mạnh nếu quá tức giận, nhưng Edgar thì khác. Khi buồn, bản tính con người của cậu ấy chìm xuống và bản chất ác quỷ nổi lên. Khi Rena bị thương vì cứu cậu ấy lúc nhỏ, Edgar đã để cảm xúc tội lỗi của mình đi quá xa và đã mất kiểm soát. Sự buồn bực đã làm cậu ấy suýt giết hai người, nếu Sy không đến và cho cậu ấy một trận, Edgar đã không bao giờ có thể trở lại bản tính của của mình được nữa.
“Tuy nhiên, chúng ta còn nhiều chuyện để lo hơn là việc viên đá bị mất cắp.”_Edgar chợt trở lại trạng thái bần thần.
“Chuyện gì?”
“OSSICOR. Mình nghĩ Lawrence đã biết….”
“Làm sao có thể? Chúng ta không hề gặp anh ta từ khi đến Ý mà!”
“C’on! Cậu không nghĩ là OSSICOR tầm thường đến thế chứ! Mũi bọn thợ săn trong đó còn thính hơn cả chó đặc vụ nữa. Và ác quỷ thì có mùi không hề dễ chịu rồi.”_Edgar đảo mắt.
“Mình thấy cậu có mùi gì đâu?”_Nhỏ bắt đầu khịt khịt lên tay áo của Edgar.
“Này, tránh ra nào!”_Edgar dùng tay đẩy nhỏ ra. “Cậu làm văng nước mũi lên người tớ đấy!”
“Dám nói thế hả?!”-Nhỏ cười, dùng tay đánh lên vai thằng bạn của mình.
Tiếng cười của họ vang vọng khắp thung lũng. Rena luôn muốn những giây phút đó kéo dài mãi mãi. Những thời gian yên bình đó khiến nhỏ cảm thấy dễ chịu. Tuy nhiên, thời gian đó không kéo dài được lâu.
****
Tối hôm đó, khi cả thung lũng chìm vào giấc ngủ…..eh khoan đã! Đây là nơi ở của vampire nên sẽ không có hoạt động ngủ. Vậy nên nói là ở khu nhà dành cho khách, mọi thứ đều im lặng và thanh bình. Tuy nhiên, một bóng đen bắt đầu di chuyển trên các mái nhà. Trong ánh trăng, mái tóc đỏ của kẻ đ0ó bay phấp phới trong gió. Cô ta đã tìm được căn phòng của người mà mình muốn tìm.
“Go ahead now flos your love like a heart of gold
Dirty bass to bake a tussy roll
If you don’t low on the floor
I got a crew that will handle that cookie jar
Damn girl,I ain’t tryin’ to be rude
Spread love like a guestless you plus two
That’s what you call a move”
Đoạn rap của bài Turn Up The Love vang lên qua chiếc tai nghe beats đỏ chót của Syrena. Cô ấy không để ý gì đến bóng đen đằng sau lưng mình. Một tiếng động nhẹ ở cửa sổ, Sy quay ra. Không có ai ở đó cả. Có lẽ do chị ấy quá căng thẳng ư? Cô gái xinh đẹp thở dài, tiếp tục với cuốn sách đọc dở. Tiếng động ngoài cửa lại vang lên. Lần này còn có tiếng rên rỉ nữa, Sy bật dậy, vẫn để yên cái beats quanh cổ, cô ra mở cửa đi ra ban công. Nhìn vào màn đêm sâu thẳm, Sy phát hiện ra mái tóc đỏ đó. Nhanh như cắt, cô nhảy qua ban công, đáp xuống một phần đỉnh của tòa nhà phụ này, nhảy theo cái bóng đó. Sy cứ chơi trò đuổi bắt thầm lặng này đến khi phát hiện cô ả đó không đi một mình. Trên lưng ả ta còn một hình người nào đó. Qua ánh trăng, Syrena thấy rõ đó là….Himawari.
****
Sáng hôm sau.
“Mọi người!!! Nguy rồi!!!”_Ryo hớt hải chạy vào phòng ăn.
“Chuyện gì vậy?”_Edgar đứng lên.
“Hima mất tích rồi!!!”
“Cà Syrena cũng vậy!!!”_Nhỏ cũng vừa chạy tới.
Mọi người sững sờ. Qua một đêm, hai người mất tích ngay trong tòa thành kiên cố của gia tộc Vincent. Kaito trông rất tức giận, anh ấy đấm tay vào tường.
“Kaito! Bức tường sẽ không chịu đựng quá lâu đâu!”_Gray đảo mắt, tỉnh như không. “Khi còn ở đây, cậu đã làm sập toàn bộ khu nhà phụ phía sau đấy.”
“Chủ nhân sẽ không vui đâu! Rất rất không vui khi biết được anh quản lý kiểu gì mà để hai người mất tích ngay trong lãnh địa vampire đấy!”_Kaito lườm qua Gray.
“Họ sẽ không giận. Vì chúng ta sẽ tìm được hai người đó.”
“Oh yeah? Làm sao để tìm nào?”_Edgar đảo mắt.
Gray lấy từ túi áo mình ra một lá thư.
Chị tìm thấy Rose rồi. Xin lỗi để mọi người lo lắng. Chị sẽ theo dấu ả ta. Tìm kỹ trên mái nhà những dấu hiệu chị để lại nhé!
Syrena
“Dấu hiệu của Syrena…..”_Nhỏ thở hắt.
“Đó là gì?”_Gray nhướng mày.
“Hoa hồng năm cánh.”
“Hoa hồng? Ả ăn trộm cũng tên Rose. Lỡ chị cô và ả đó có liên hệ với nhau thì sao?”
“Một trong những loại hoa hồng cổ xưa nhất có năm cánh với sự đối xứng ngũ giác, giống hệt ngôi sao kim chỉ đường. Hoa hồng được coi là biểu tượng của bí mật, tính nữ và dẫn dắt – la fleur des secrets. ( Tiếng Pháp nguyên bản: loài hoa tượng trưng cho những bí mật ) Đó là lý do tại sao chị tôi chọn biểu tượng ấy, vậy nên đừng xuyên tạc!”
“Eh….được thôi!”_Gray nhún vai.
Mọi người bắt đầu đi tìm trên các mái vòm, dấu hiệu của Sy trải dài ra khỏi thung lũng. Họ bắt đầu đi theo những con đường ngoằn nghèo, vào sâu bên trong thành Rome. Dấu hiệu bắt đầu mờ dần và biến mất ở một nơi….
“WHAT HELL? MỘT TÊN TRỘM SỐNG Ở ĐÂY!? ĐÙA À?”_Kaito há hốc mồm.
“Gì thế? Đây là đâu?”_Ryo hỏi với vẻ ngây thơ.
“Capella Della Tera.”_Nhỏ thì thào.
“Cậu có thể nói tiếng người không?”_Ryo cau mày.
“Nhà thờ Đất?”_Edgar nhướng mày.
“Không.”_Nhỏ qyau lại phía cậu bạn của mình, giọng lạc đi. “Nhà thờ Trái Đất. Chúng ta đang ở Thánh đường Santa Maria Del Popolo.”
“Thánh đường?! Một ác quỷ vào Thánh đường sẽ không phải là chuyện mà Vatican thích đâu.”_Edgar thở dài.
Nhỏ vẫn còn ngạc nhiên về nơi này nên không để ý gì đến thái độ của Edgar. Thánh Đường Santa Maria Del Popolo trông như một chiến thuyền bị đặt sai chỗ, đứng xiên vẹo dưới chân một ngọn đồi ở phía đông nam quảng trường. Với một lô giàn giáo xây dựng choán hết mặt tiền, công trình kiến trúc từ thế kỷ 11 này trông lại càng kỳ dị hơn.
Cầu thang ở mặt tiền thánh đường nhỏ này có kiểu dáng khá thân thiện. Nhưng tấm biển treo ở giàn giáo thì lại đề: NGUY HIỂM – CẤM VÀO, thật chẳng hợp nhau chút nào. Một thánh đường đóng cửa để sữa chữa có thể cũng là một nơi thuận tiện cho bọn bắt cóc và trộm cắp. Rena không ngạc nhiên lắm nếu Rose có trốn ở đây. Bây giờ họ chỉ cần tìm một lối vào. Kaito len vào khe hở giữa hai giàn giáo, bước lên cầu thang. Mọi người bắt đầu theo sau. Anh ấy tiến tới cánh cửa dẫn vào nhà thờ và giật mạnh nó ra.
“Ui! Bình tĩnh, người ta sẽ thắc mắc tại sao cửa của một nhà thờ bị khóa mà lại banh chành thế kia đấy.”_Gray cau mày.
Lối đi nhỏ bân phải nhà thờ vừa hẹp vừa tối, hai bên đều có tường cao. Không khí nồng nặc mùi nước giải – thứ mùi thường gặp ở thành phố này. Cũng dễ hiểu nếu bạn sống ở một thành phố có lượng quán bar gấp 20 lần nhà vệ sinh.
“Mình sẽ chết trước khi tìm được hai người đó.”_Nhỏ nhăn mặt.
Mọi người bắt đầu đi đến một cánh cửa nữa và y như lần trước, Kaito cũng giật mạnh nó ra. Nhỏ bắt đầu để ý một đường hầm nhỏ dẫn xuống tầng hầm của nhà thờ.
“Chị ấy ở dưới đó.”_Rena thì thào.
“Sao cậu biết?”_Edgar nhướng mày.
“Linh cảm chị em chăng? Đi thôi nào.”_Nhỏ nói và bước xuống con đường hầm tối tăm.