Black & White

Chương 42: Âm mưu


Bạn đang đọc Black & White: Chương 42: Âm mưu

“Miu. Muốn đi dự tiệc cùng anh không?” – tiếng Amer vọng từ dưới nhà lên.
“Tiệc nào ạ?” – Miu lấy điện thoại gọi xuống nhà dưới cho Amer. Bản thân cô không thích hét lớn chút nào.
“Tiệc giữa các nhà quí tộc ấy. Anh định đưa em đi ra mắt.” – Giọng Amer ở đầu dây bên kia nghe có vẻ khác với lúc anh hét lớn. Anh im lặng 1 chút, rồi tiếp – “ý anh không phải là ra mắt, mà là… một dạng của dẫn đi cho người ta biết mặt ấy… ý là…”
“Vâng. Em hiểu.” – cô cười trước cách nói ngây ngô của anh – “mấy giờ đây?”
“6 giờ em nhé. Nhưng nếu muốn thì em có thể đi trễ. Dù sao em vẫn là nhưng vật quan trọng nhất.”
“Em?”
“Ừ. Chẳng phải từ nhỏ đến lớn, em đều là tâm điểm của mọi bữa tiệc và các cuộc gặp mặt đó sao?” – Amer cười khẽ.
“Không vui gì đâu.” – cô chán ngán nằm ngửa ra giữa phòng.

“Ừ. Nếu muốn đi mua đồ thì đi đi nhé. Xin lỗi là anh không đi được.”
“Vâng. Họp giao ban phải không. Anh có đồ chưa?”
“Đồ vest của anh còn nhiều hơn áo và quần của em cộng lại đấy, nhóc. Mặc dù không bằng 1 góc số váy của em.”
Cô phì cười trước cách so sánh quái đản của anh rồi cúp máy. Đồ thì cô có quá nhiều rồi, chỉ là thân thế cô không cho cô xuất hiện với một bộ đồ quá 1 lần…
6 giờ là tiệc bắt đầu… vậy chỉ còn hơn 2 tiếng nữa là phải làm xong.
Cô xuống nhà, kêu tài xế riêng tới và đi thẳng 1 mạch đến Meccys Mall. Cô khoác bên ngoài là chiếc áo choàng da đã sờn cũ, trông chẳng khác nhà nghèo gì mấy.
Vừa bước vào mall, bỗng có 1 người tông sầm vào cô.
“Á…” – một cô gái – có vẻ là dân ăn chơi, nhà giàu – đưa tay lên xoa trán. Một đống con gái khác chạy đến. Đứa dỗ, đứa am ủi náo nhiệt hết cả lên. Có vẻ đứa con gái vừa tông cô là đứa cầm đầu.
“Cái… cái con kia… mày đi mà không có mắt à??” – đứa con gái có mái tóc xoăn bước ra đầu, nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt – “à thì ra là một đứa bạch tạng. Cái thứ như mày mà cũng dám đi vào đây sao??”
Cô im lặng, không nói gì. Trên môi hiện một nụ cười nửa miệng như ác quỉ làm bọn con gái sợ mất mật.
“Mày có biết tao là ai không?” – đứa con gái đầu đàn bước ra. Giọng nói không chua ngoa như con nhỏ hồi nãy nhưng vô cùng trịch thượng, xem thường người khác.
“Tiểu thư Misaki của công ti Ren.” – cô cố tình đưa tay lên coi giờ, vừa có ý bảo tụi nó đang làm mất thời gian của cô, vừa cho tụi nó coi chiếc đồng hồ nạm kim cương có một không hai của Jacob.
“Ừ. Biết mà còn dám đứng chắn trước mặt, mày cũng gan lắm đó con ranh” – có vẻ nguyên đám đó đều là con nhà có quyền thế một chút.

Cô không nói gì, cởi tấm áo khoác ra quang thẳng lên đầu tụi nó. Đồ cô đang mặc trên người, bên trong tấm áo khoác là những thứ rất nổi tiếng, có 1 không 2 của chính công ti cô, nói đúng hơn là ba cô đặt làm riêng cho cô vào mỗi dịp lễ, vô tình biến chúng trở nên nổi tiếng. Chiếc vòng có gắn hạt ngọc lục bảo thõng xuống ngang ngực của cô là do hắn tặng, một món quà như quà đính lễ mà hắn dành cho cô.
Mấy đứa con gái nhìn cô, há hốc mồm không biết nói gì. Bấy giờ cô mới gỡ chiếc kính đen che đi đôi mắt mình ra, để lộ hai con mắt sáng như sao, màu light blue hiếm nhất thế giới. Cơ mà nếu để ý kĩ, chiếc mắt kính cô đang đeo cũng không phải dạng vừa.
Đám con gái nhìn cô trân trối. Đứa thì ngạc nhiên, đứa lo sợ, đứa ngưỡng mộ. Nói chung là đủ cả.
Cô hơi ngẩng mặt, nhìn tụi nó với vẻ khinh thường, miệt thị, có chút băng lãnh. Bọn nó nhìn cô, run như cầy sấy mà không nói được lời nào, quay đi cũng là quá nhục. Bỗng…
“Miu. Em cũng đi mua sắm à?” – từ đâu, hắn bước ra. Bộ âu phục màu xám tro lịch lãm và sang trọng. Hai tay hắn đút túi quần, dáng đi phong lưu.
“Đây là…” – hắn quay sang đám con gái đứng chắn trước mặt cô, mắt hơi nheo lại.
“Một lũ phiền phức.” – Miu nói với vẻ bất cần. Tất thì trên gương mặt hắn xuất hiện một nụ cười như có như không, như cô hồi nãy.
“Nếu em không phiền, cho phép tôi…” – hắn hơi nghiêng đầu, cười tà đạo với đám con gái làm tụi nó sợ mất mật. Ai mà chẳng biết danh ông trùm Min Jihoo, pháp luật cũng không đụng được đến hắn ta do hắn là điểm mấu chốt để tiến hành thế chiến thứ III, và đằng sau hắn là cả một dàn người thoắt ẩn thoắt hiện, nắm giữ các chức vụ vô cùng lớn trong các bộ máy nhà nước các quốc gia trên thế giới, đụng được đến hắn cũng không phải dễ.
Miu thấy vẻ mặt của hắn, nghiêng đầu ra hiệu cho bọn con gái. Tức thì bọn chúng cao chạy xa bay, không dám quay mặt lại lấy một lần.
Hắn đứng thẳng người dậy, cao hơn cô gần một cái đầu. Tay hắn đưa lên nâng mặt dây chuyền ngọc lục bảo đang lủng lẳng trên ngực cô, miệng mỉm cười.

“Cuối cùng em cũng chịu đeo nó.”
“Anh mong hay không mong?” – cô nhẹ nhàng gạt tay hắn ra.
“Đương nhiên là mong.” – hắn đưa tay ra giữa không trung, lật ngửa lòng bàn tay lên – “tình cờ gặp được em ở đây, không phải là dễ. Đi với tôi không?”
“Anh theo dõi em, hay là tình cờ gặp đây?” – cô nhìn hắn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn chìa tay ra nắm lấy bàn tay thô ráp đang ở giữa không trung.
“Quan trọng không?” – hắn mỉm cười hài lòng nhìn cô, nắm chặt tay cô hơn, tay kia đưa lên vuốt má cô nhẹ nhàng.
Cô đặc biệt đi đến Meccys, vận đồ ngoài nghèo trong giàu, đeo dây chuyền hắn tặng đều không hề phải là vô tình. Hắn nhìn cô, cười. Cô gái này thật sự không đơn giản mà rất thông minh, lừa được hắn rồi đấy.
“Miu, vừa lòng chưa em?” – hắn nắm tay cô, đồng thời cúi sát xuống thì thầm vào tai. Cô nhìn hắn vài giây, rồi phì cười. Chưa hài lòng lắm, nhưng như vậy cũng không tồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.