Black Dog (Hắc Khuyển)

Chương 66: Cánh Cửa Bị Khoá


Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 66: Cánh Cửa Bị Khoá


Cánh cửa phòng bệnh nhân nhanh chóng bị mở bung ra, Akihiko cố giữ cho mình được sự bình tĩnh để nhìn vào người con gái đang ngủ trên giường.

Những âm thanh ấy làm con hồ ly tỉnh giấc, chủ nhân của nó nằm bên cạnh ở ghế sofa cũng từ từ mở mắt theo.

– Cậu là người đã mang Izumi đến bệnh viện?
– Dạ… vâng.

Miura vội vàng đứng dậy nhưng không dám nhìn thẳng mà cúi gằm mặt xuống, bây giờ dù chỉ là một câu đơn giản cũng khiến cho cậu khó khăn đáp lại.

– Thật sự cám ơn cậu.

Akihiko thở phào như trút được tảng đá đang đè nặng trong ngực mình.

Anh quay người sang nhìn cậu con trai tiếp tục hỏi:
– Bác sĩ đã thông báo tình trạng của con bé chưa?
– Sáng mai… – Miura liếc vội chiếc đồng hồ treo trên tường rồi ngập ngừng.

– Hôm nay sẽ có kết quả, chắc là ba bốn tiếng nữa.

– Izumi có tôi rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi.

Miura không dám đáp lại, cảm giác tội lỗi bó chặt cậu khiến cho cậu chỉ có thể đứng đó bất động.

Mãi lúc sau cậu mới lên tiếng:
– Em muốn… chờ cho tới khi bác sĩ đến.

(Mời các bạn độc giả vào trang Fb Tiểu thuyết Hắc Khuyển để cập nhập thông tin mới nhất của tác giả.

Vào trang Magatool_noveltoon để đọc sớm hơn 1 chap.
Truyện đang có dự án chuyển thành truyện tranh, mong được mọi người ủng hộ.)
Hồ ly Hara cảm nhận được sự bức rức đang toả trong luồng khí của chủ nhân, nó leo lên trên vai cậu, dụi đầu nhìn vào gò má mà an ủi.

Đôi môi Miura khẽ mở miệng định nói ra sự thật nhưng mỗi khi âm thanh chuẩn bị thoát ra khỏi cổ họng thì lại bị nghẹn cứng ở cuống lưỡi.

Cảm nhận có gì đó không bình thường từ trong lời nói và cách hành xử của Miura, Akihiko đi đến chỗ của Miura rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa ở ngay phía sau.

Bị thiếu máu khiến đầu anh hơi choáng, chỉ muốn nằm hẳn ra nhưng vì còn có cậu nam sinh kia nên chỉ ngả lưng một xíu lên thành ghế.

– Cậu cũng ngồi đi.

Đợi cho Miura đã vào vị trí, Akihiko bất ngờ choàng lấy cậu, ghì nhẹ vai xuống.
– Cậu hãy nói sự thật cho tôi biết, vì sao Izumi lại bị thương?
Hara chợt cảm nhận được sát khí, nó gồng người dựng đứng hết lông lên gầm gừ vào Akihiko.

Ánh mắt của anh khiến nó khiếp đảm và lạnh buốt.

Nó vẫn không thấy anh có ý định buông Miura, con vật bắt đầu nhe nanh và trở nên dữ tợn hơn.
– Hara, bình tĩnh lại.

– Miura ra lệnh.
Akihiko lúc này rất đáng sợ, cậu hoàn toàn không ngờ con người này lại có thể thay đổi thái độ nhanh đến như vậy.

Cậu khó khăn hít một hơi thật sâu.

– Tai của cậu ấy, bị thương nên không nghe được đúng không anh?
– Phải.

– Akihiko lạnh lùng đáp lại.

Nghe được đáp án, đằng sau gáy của cậu nóng dần lên rồi lan toả ra tới các đầu ngón tay.

Nó là cảm giác xấu hổ tội lỗi, rốt cuộc thì cậu đã làm gì thế này?
– Em xin lỗi!
Miura cúi gằm người xuống.
– Vì hiểu lầm nên em đã gỡ tai nghe của cậu ấy xuống, đúng lúc đó có một con yêu quái xông ra từ kết giới.

Cậu ngập ngừng nói tiếp.
– Tai của cậu ấy không chịu được tiếng gầm của nó, lúc em quay lại thì Takeda đã gục dưới đất.

Em thực sự không cố ý.

Em thực sự xin lỗi! Mọi chi phí điều trị em sẽ chi trả.
Miura không nghe thấy Akihiko nói gì nữa, cậu lúc này mới dám quay sang nhìn anh.

Nhưng nó là một quyết định tồi tệ, ánh mắt của Akihiko tràn đầy giận dữ, trông anh ta như đang muốn xé toạc kẻ đang ngồi trước mặt mình.

Ngay cả nuốt nước bọt Miura cũng không dám, giống như chỉ cần cử động một chút thôi thì cậu sẽ bị giết chết vậy.

Người đàn ông này, anh ta quá đáng sợ.

– Cậu đi đi!
Akihiko bất ngờ dịu giọng xuống.

Miura vẫn không dám nói gì, cũng không dám cử động.

– Cậu đi đi! Trước khi tôi giết cậu.

Lúc này Miura buộc phải bước ra ngoài, cậu ngồi lên ghế nhựa ngoài hành lang, ôm lấy Hara.

Còn Akihiko, anh cầm lấy cái tai nghe của Izumi trên bàn, nghiến chặt hàm răng.
– Khỉ thật! Đáng lẽ anh không nên dẫn em theo.

Đáng lẽ… Chết tiệt! Khốn khiếp thật!
Khi hết thuốc, cơn đau lập tức khiến cho Izumi tỉnh lại.

Lúc này trời cũng đã sáng và chỉ còn một mình cô ở trong phòng.

Đột nhiên cơn khó chịu dâng lên, cô vội chạy vào trong nhà vệ sinh nhưng chỉ có thể nôn khan.

Đầu cô đau đớn và cứ ong lên như bị hàng trăm cây búa đang đập vào.

Những bước chân cũng không thể giữ được thăng bằng, chân sau liền va phải chân trước ngã xuống.

Thật may là có một cánh tay đã lao đến kịp thời đỡ được cả cơ thể của Izumi.

Người con trai đó bế cô lên đặt lại trên giường.

– Anh!
– Ừm, anh đây!
– Tai em? Nó có còn bình phục lại được không? Em vẫn còn có thể nghe lại được đúng không?
– Ừm.

Bác sĩ nói nó vẫn ổn, chỉ bị tổn thương một chút, sau một hai năm sẽ hồi phục lại bình thường.
Izumi nhìn vào đôi môi đang mấp máy của Akihiko, lại nhìn vào đôi mắt của anh trai mình.
– Anh không nói dối em chứ?
– Không nói dối.

Không tin thì tí nữa em cứ hỏi bác sĩ lại lần nữa đi.

Izumi cũng không hỏi nữa, cô chuyển sang chủ đề khác.

– Anh Arata đâu rồi anh?
– Cậu ấy về lại hiệp hội rồi.

Bên đó giờ đang rối tung lên.


– Vậy chúng ta cũng về nhé, em không muốn ở lại bệnh viện.

– Ừm.

Anh đi làm thủ tục giấy tờ đây.
Akihiko bước ra khỏi phòng, anh nhìn vào cậu nam sinh đang đứng ở góc hành lang, không khỏi nổi giận mà đi tới.

Nắm đấm giơ lên định giáng xuống nhưng vẫn kiềm chế được mà dừng lại.

Miura lấy hết can đảm lên tiếng:
– Cậu ấy… sao rồi ạ?
– Cậu còn dám hỏi tôi câu ấy hả?
Akihiko bỏ lại câu nói ấy rồi lạnh lẽo rời đi.

(Mời các bạn độc giả vào trang Fb Tiểu thuyết Hắc Khuyển để cập nhập thông tin mới nhất của tác giả.

Vào trang Magatool_noveltoon để đọc sớm hơn 1 chap.
Truyện đang có dự án chuyển thành truyện tranh, mong được mọi người ủng hộ.)

Khi những người sống trong thành phố ngước mắt về phía tây, bọn họ sẽ nhìn thấy được một đám mây khổng lồ màu đen tím kì lạ đã bao phủ ngọn núi trúc suốt hai ngày qua.

Ở nơi đó giờ đây đã tràn ngập chướng khí, biến trở thành núi chết.

Để ngăn chặn hiểm hoạ hiệp hội đã cử một nhóm người đến để thanh lọc chúng, nhưng có lẽ sẽ phải mất đến vài năm nữa thì thực vật mới có thể bắt đầu mọc trở lại được.

Và dù cho vấn đề về ngọn núi ấy vẫn chưa được giả quyết, thì những người trong lục đại gia tộc lại phải bận rộn với một chuyện khác mà đối với bọn họ nó còn cấp bách hơn.

Đó là phẩm hạnh của hội trưởng hiệp hội của bọn họ, Hiroshi Sugimoto.

Chuyện của mười sáu năm về trước, chẳng có ai biết rõ.

Nhưng chỉ với sự tồn tại của Okita thôi thì cũng đã đủ để bọn họ dấy lên sự hoài nghi.

Okita vẫn nằm trong bệnh viện, vết thương của cậu lành rất nhanh nhưng khi tỉnh lại, cậu chỉ lặng yên như một người câm.

Không nói năng, không hỏi han cũng không khóc lóc, người ta đưa thức ăn thì cậu ăn, đưa nước uống thì uống.

Cậu cũng không muốn nói chuyện với bất kì ai.

Ngay cả người mẹ đã nuôi cậu mười sáu năm, hay hai đứa em đã sống trong một khoảng thời gian thật lâu dưới một mái nhà.

– Đứa trẻ đó là con của Shohei sao?
Một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng đứng từ toà nhà bệnh viện đối diện nhìn xuống cửa sổ phòng của Okita nói.

– Dạ vâng thưa cha.

– Hiroshi ở bên cạnh cúi đầu đáp.
– Thằng bé đó chẳng giống Shohei chút nào.

– Giọng nói tựa hồ thất vọng, rồi ông ta tiếp tục im lặng nhìn về phía Okita.

Ông ta biết đáng lẽ mình phải nên vui mừng, vì thằng bé kia là giọt máu duy nhất của đứa con trai cả đáng thương đã để lại.

Dù vậy, kì lạ thay, trước khi tới đây ông cũng đã rất mong chờ và vô cùng hồi hộp, nhưng khi thực sự nhìn thấy Okita thì những thứ cảm giác ấy liền hoàn toàn biến mất.

Không giống với Higo và Yori, hai đứa con của Hiroshi, thằng bé kia rất xa lạ.

Giá như bề ngoài của nó có thể gống với Shohei một chút, giá như nó có thể thừa hưởng lại một chút tài năng của con trai ông.

Thì có lẽ ông sẽ không chỉ lạnh lùng mà đứng ở đây.

Hiroshi ngước lên nhìn cha mình phá vỡ mạch suy nghĩ của ông:
– Con xin lỗi cha! Đáng lẽ con không nên giấu thằng bé đi.

Con sẽ đưa thằng bé trở lại gia tộc.
Cựu tộc trưởng Sugimoto quay lại nhìn đứa con trai đầu đã có vài sợi bạc của mình.
– Trước không nhận, thì bây giờ càng không thể nhận.

Hãy để thằng bé sống với một thân phận mới, cấp sinh hoạt phí định kỳ và đừng để nó thiếu thốn thứ gì.

Bây giờ, vấn đề của bọn yêu quái vẫn chưa kết thúc nên những gia tộc kia vẫn đang để yên.

Nhưng một khi đến thời cơ thích hợp, chắc chắn bọn họ sẽ lấy đứa trẻ đó làm cái cớ để chiếm lấy vị trí hội trưởng hiệp hội.
Hiroshi có hơi bất ngờ vì không nghĩ cha mình sẽ đáp lại như vậy.

Đột nhiên giọng của người đối diện trở nên căm phẫn, ánh mắt cũng trở nên tối đen đến đáng sợ.

– Còn tên đã giết Shohei?
– Hắn vẫn chưa tỉnh lại, tình hình không khả quan cho lắm.

Người đàn ông lớn tuổi siết chặt nắm tay mình, căm phẫn nói:
– Đừng để cho hắn chết, ta muốn nói chuyện với hắn một lần trước khi tận tay tiễn hắn xuống địa ngục.

(Mời các bạn độc giả vào trang Fb Tiểu thuyết Hắc Khuyển để cập nhập thông tin mới nhất của tác giả.

Vào trang Magatool_noveltoon để đọc sớm hơn 1 chap.
Truyện đang có dự án chuyển thành truyện tranh, mong được mọi người ủng hộ.)
Mặc kệ những chuyện rối ren phức tạp đang diễn ra ở bên ngoài, trường tư thục Fumizuki vẫn tiếp tục hoạt động giải dạy như thường ngày.

Một vài chiếc bàn trống có hơi làm người ta tò mò nhưng rồi cũng bị bỏ qua.

Sau khi tan học, Miura ngồi lì ở trong thư viện cho đến chiều tối, trước mặt cậu là các sách y học về tai mũi họng của con người, của yêu quái và đến cả những tài liệu về tai của động vật cũng không bỏ sót,… dường như chỉ cần có từ khoá là chữ “tai” thì cậu đều lôi ra đọc.

Người thủ thư đến bên cạnh Miura nhắc nhở đã đến giờ đóng cửa, cậu gật đầu nhưng thật ra vẫn chưa muốn rời đi.
Đến khi xác nhận là đã không còn ai, người thủ thư cũng bắt đầu đóng cửa.

Cả không gian rộng lớn dần dần chìm vào trong màn đêm.

Miura lại bất ngờ ở trong góc khuất giá sách bước ra, nhanh chóng mang đống sách đang đọc dở đặt xuống mặt bàn.

Ánh đèn pin từ điện thoại của cậu soi lên mặt giấy trông vô cùng lẻ loi tựa như con đom đóm bị lạc bầy, vừa cô đơn lại vừa mang theo sự cố chấp.

Từng cuốn sách được mở ra rồi gấp vào, con mắt cậu đỏ lên vì mệt mỏi dù vậy vẫn ép mình tiếp tục.

Khoảng gần chín giờ tối, đột nhiên Miura cảm nhận được có một thứ gì đó vừa lướt qua chỗ ngồi của mình.

Cậu nhanh chóng ngước mắt lên nhìn nhưng chỉ thấy một khoảng không tĩnh mịch.

Những tưởng đó chỉ là ảo giác nên cậu cúi đầu xuống lật sang trang sách tiếp theo.

Không ngờ tới chỉ khắc sau, một âm thanh tra chìa vào ổ khoá bất ngờ vang lên.

Có ai đó vừa mở cửa.

Cơ thể Miura theo phản xạ vội vã đứng dậy chạy ngay ra hướng cửa chính, nhưng chỉ kịp quan sát được chóng vánh một cái bóng đen có tứ chi trước khi cái chốt bị đóng sập lại một lần nữa.

Cậu lập tức di chuyển đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có vẻ tên kia còn dự đoán trước được cả việc đó mà tránh vào góc chết của hàng lang.
Kẻ kia trước giờ vẫn ở trong thư viện cùng với Miura, nhưng quái lạ tại sao cậu lại không nhận ra?
Hắn thì chắc chắn đã nhận biết được sự hiện diện của cậu, thế nhưng vẫn lựa chọn lặng lẽ lướt qua và nhốt cậu ở bên trong.

Chỉ cần động não một tí là có thế suy ra nguyên nhân khiến.

Tên kia, hắn cũng phạm vào nội quy của thư viện giống như cậu, và thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Miura nhanh chóng dùng đèn pin điện thoại mà kiểm tra hết các tầng, từ tầng trệt, tầng một rồi tầng hai, tầng ba.


Mọi thứ hoàn toàn không có gì khác thường.

Cậu quay trở lại đứng vào vị trí bàn ghế mà mình vừa ngồi, sau đó nhắm hờ đôi mắt để cảm nhận lại hướng đi của cái bóng.

Lùi một bước, sang phải ba bước rồi tiếp tục lùi, cứ thế Miura cũng chỉ dựa hoàn toàn vào cảm giác mà đoán định.

Đến khi mở mắt, trước mặt cậu chỉ là một bức tường, có điều gần đó lại có một bậc thang đi xuống.

Đôi mày cậu cau lại không hiểu nổi hành động của tên kia.

Vì tầng hầm này chỉ là nơi để chứa mấy cuốn sách cũ nát không còn có giá trị.
Nhưng với việc trốn tránh cậu lúc nãy, thì kẻ kia chẳng thể nào lại không có vấn đề được.

Nhất định là đã làm chuyện mờ ám nào đó.

Chàng trai lại tiếp tục đi xuống tỉ mỉ kiểm tra một lần nữa.

Miura phát hiện ra ở đằng sau giá sách cuối góc phòng có một bức rèm đen, lớp bụi dính lên nó khá ít, giống như do thường xuyên bị vén lên để đi ra phía sau.
Những ngón tay trắng thon dài rõ từng khớp xương chậm rãi kéo bức rèm sang một bên.

Cậu cực kì bất ngờ với những thứ mình nhìn thấy.

Một cánh cửa gỗ bị khoá ngoài, ở bên trên còn dán hai lá bùa kết giới, hoàn toàn không thể mở ra được.

Rốt cuộc thì cái bóng kia đã lén lút làm thứ gì? Miura đưa ngón tay lên cánh môi lặng lẽ suy nghĩ nhưng mãi vẫn không có câu trả lời.

Ngày hôm sau, khi tiếng chuông tan học như thường lệ reo lên, có người háo hức đi về nhà, có người ở lại sinh hoạt câu lạc bộ, cũng có người tiếp tục đến thư viện.

Trong lúc không ai chú ý, một nam sinh lặng lẽ đi xuống tầng hầm.

Cậu đứng trước chiếc rèm đen ở góc phòng nhưng vẫn chưa có ý định vén nó lên.

Giọng nói trầm đều có được sau thời kỳ vỡ giọng bất ngờ vang lên:
– Tớ biết cậu đang ở đây, Miura.

Người con trai tóc vàng không ẩn nấp nữa mà từ trong bóng tối bước ra.

Nam sinh lúc này mới quay qua nhìn rồi thở dài một cái.
– Cậu lúc nào cũng nhạy bén như thế.
– Tezuka, người tối qua là cậu? Sao cậu lại làm vậy?
– Chính là vì muốn tránh tình huống này sảy ra.
Bàn tay Tezuka lúc này mới vén rèm lên, dùng những cây móc kim loại chuyên nghiệp bắt đầu mở khoá cửa.

– Cậu có muốn vào bên trong không?
Trong lúc còn đang nói thì tiếng chốt khoá bị bật mở đã liên tục vang lên.

Điều đó càng khiến Miura thêm kinh ngạc, vì sự thành thục đến đáng sợ kia.

Cậu không kiên nhẫn hỏi tiếp:
– Cậu rốt cuộc là đang muốn làm gì?
Tezuka bình thản trả lời.
– Vào rồi thì biết thôi.
Đằng sau cánh cửa lại tiếp tục là những bậc thang dẫn đi xuống phía dưới.

Bóng tối bên trong khiến người ta phải e dè và chần chờ.

Tiếng bước chân từng bước từng bước vang lên rồi bỗng chốc dừng lại.

Người con trai với khuôn mặt thanh tú ngoảnh đầu nói với người phía sau.
– Chẳng phải cậu muốn biết tớ đang làm gì sao?
Miura nhìn thẳng vào đôi mắt của Tezuka như muốn nhắc nhở bạn của mình.

– Nơi này bị cấm.

– Bị cấm thì cũng chưa hẳn.

Chỉ là không muốn cho người khác đi vào thôi.

Ổ khoá chính là để ngăn cản con người, còn bùa kết giới là ngăn cản những thứ không phải con người.

Miura thoáng nhăn mặt rồi cũng đi xuống theo cậu.

– Đóng cửa lại đi! Đừng để cho người khác phát hiện nếu không thì cậu khỏi cần tranh chức hội trưởng hội học sinh nữa.

Tớ không muốn bị liên luỵ đâu.
Nghe thấy Tezuka ra lệnh với mình như thế, Miura như muốn tức điên lên.

Ai mới là người nên nói câu đó? Ai mới là người bị lôi kéo xuống đây? Sao mà qua lời nói kia thì thành ra cậu mới là kẻ xấu vậy.
Cả hai dừng lại trước một không gian khá rộng, Tezuka lôi chiếc đèn pin trong túi ra soi lên những giá sách bằng gỗ cũ kỹ, có khoảng hơn hai mươi cái.

Sau đó tiện tay cầm lấy một cuốn đưa sang cho người bên cạnh rồi nói:
– Trước đây những cuốn sách này vẫn được giảng dạy.

Nhưng sau đó chúng không còn phù hợp với hiện tại nữa, nên bị chuyển xuống đây.
Miura đưa tay ra nhận lấy, cậu tính nói gì đó nhưng lại thôi, đành tự nuốt ngược nó vào trong.

Điều này ai mà chẳng biết, cái tầng hầm của thư là nơi để sách cũ.

Cậu chỉ kinh ngạc khi biết rằng vẫn còn có một tầng nữa đi xuống mà thôi.
– Việc chúng không còn được giảng dạy nữa là vì nếu dùng nhiều thuật thức và chú ngữ được ghi chép ở trong này thì sẽ bị phản vệ.

Nên hiệu trưởng hai đời trước đã cất chúng ở đây rồi khoá lại không cho ai đụng tới nữa.
– Còn cậu thì sao? Vì sao lại muốn đến căn hầm này đến mức bất chấp như vậy.

Vì là bạn nối khố của nhau, Miura biết con người của Tezuka rất theo nguyên tắc, cậu ta luôn chấp hành luật lệ một cách hoàn hảo.

Do đó mà nhiều lúc cậu không thích, nhưng bây giờ có vẻ như tên cứng ngắc ấy cũng biết nổi loạn rồi.
– Tớ muốn mạnh hơn.
Miura nghe thấy thế khoanh tay lại, nghiêng người dựa đầu vào một mặt bên của giá sách, cuối cùng thở dài một cái.
– Cậu đọc hết đống này chưa? Có cái nào hữu dụng không?
– Còn lại ba dãy trong cùng.

Chuyện hữu dụng hay không thì cũng tuỳ người.

Khoé miệng Miura khẽ nhếch lên, cái tên này là cố ý nói với cậu.

Dù gì thì cũng lỡ là đồng phạm rồi, Miura cũng giở cuốn sách trên tay, bật đèn pin điện thoại lên bắt đầu đọc.

Không đọc thì thôi, đọc rồi thì không ngừng lại được.

Hai người thiếu niên bỗng chốc chìm đắm say mê.

Chỉ còn lại tiếng lật sách khe khẽ đều đặn vang lên.

Những thuật âm dương sư này rất mạnh, hơn hẳn những thứ được giảng dạy trên lớp nhưng thật tiếc là có tác dụng phụ.

Sau khi đọc xong cuốn thứ mười, Miura bỗng nhận được câu hỏi vang lên từ đầu bên kia.
(Mời các bạn độc giả vào trang Fb Tiểu thuyết Hắc Khuyển để cập nhập thông tin mới nhất của tác giả.

Vào trang Magatool_noveltoon để đọc sớm hơn 1 chap.

Truyện đang có dự án chuyển thành truyện tranh, mong được mọi người ủng hộ.)
– Cậu có từng muốn dùng tên thật của thức thần để ký khế ước không?
– Chẳng phải nó bị cấm hay sao? Nếu dùng tên thật thì yêu quái sẽ phải nghe theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân, ngay cả phải kêu tự sát nó cũng phải tuân theo.

Vì tránh điều đó nên thuật đó đã bị cấm từ sau thời kì Heian.
– Ngoài ra còn một điều nữa.

Biết ngay là tên kia lại muốn ra vẻ, giọng cậu miễn cưỡng tỏ ra hứng thú hỏi lại:
– Còn gì nữa sao?
– Tên thật của yêu quái là điều cấm kỵ.

Sức mạnh và gánh nặng của nó cũng tỉ lệ thuận với nhau.

Nếu âm dương sư yếu hơn yêu quái mà ký khế ước bằng tên thật, điều đó sẽ ăn mòn cơ thể của họ.

– Ừ, rồi?
Chuyện này Miura cũng đã biết, bàn tay cậu lơ đãng vươn lên cầm lấy cuốn sách ở tầng trên.

Thế nhưng những lời nói tiếp theo của Tezuka lại khiến cậu dừng lại.
– Thật ra vẫn có một thuật khắc phục được việc đó.

Nó giảm bớt áp lực cho âm dương sư ký kết bằng cách chia sẻ sức nặng của khế ước lên người khác.

Còn người gánh thay cũng chỉ là gánh thay mà thôi, không thể ra lệnh cho yêu quái được.
Miura nghe xong cười mỉa mai:
– Người gánh thay này cũng tội nghiệp quá, đâu có ai ngu ngốc tự hại mình mà chẳng được gì đâu chứ.

– Vào thời Heian, đã từng có một gia tộc bí mật thực hiện thuật này, nhưng chỉ có thể kéo dài khế ước trong một thế hệ.

Sau đó cả gia tộc liền biến mất không còn một ai.

Cũng kể từ đó việc ký khế ước với yêu quái bằng tên thật mới chính thức bị cấm.

Còn người cấm cậu cũng biết đấy.
– Abe no Seimei?
– Ừ.
– Cấm thuật ấy cũng đang ở đây sao? Nếu vậy thì vòng bảo vệ cũng quá hời hợt rồi.

Chỉ bằng mấy cái cây móc của cậu cũng dễ dàng mở cửa đi vào.
– Tất nhiên là không.

Mấy cuốn sách này chỉ đưa ra ghi chép về sự kiện.

Còn nơi cất giấu thực sự lại là một nơi khác.

Tớ cũng chưa biết là ở đâu, sau khi đọc xong đống sách này thì cứ từ từ tìm thôi.

– Này, cậu đừng nói là định làm thật đấy nhé?
Đôi mắt sáng trong bóng đen chợt hoảng hốt, tự ý mở khoá bước vào trong căn phòng này thôi thì cũng chấp nhận được đi.

Nhưng nếu như thật sự đụng vào thuật cấm thì dù cho là một trong thiếu chủ của lục đại gia tộc thì cũng sẽ bị phạt rất nặng.

Thậm chí còn có khả năng bị khai trừ vĩnh viễn.
Miura đợi mãi nhưng không thấy câu trả lời, thì lên tiếng gọi:
– Tezuka!
– Gì? – Đối phương chỉ đáp lại ngắn gọn.
– Trả lời đi chứ! – Cậu vừa nói vừa đi tới chỗ có ánh sáng ở phía xa.
– Chuyện của tớ cậu đừng xen vào.

Biết thể nào cũng vậy nên tối qua tớ mới không muốn bị cậu phát hiện.

– Tezuka! – Giọng nam sinh gần như gắt lên.
Trong bóng đêm hai chàng trai trẻ nhìn thẳng vào đôi mắt của nhau, không ai chịu nhường ai.

Tezuka vẫn bình tĩnh nhả ra từng chữ khẳng định lại với người bạn của mình.
– Nếu cậu định nói cho người khác biết thì cứ việc đi.

– Chậc! Điên mất!
Bàn tay to lớn tự vò rối mái tóc vàng của chính mình lên, cậu nhìn người trước mặt giờ đã quay trở lại trạng thái cúi đầu đọc sách.

Miura biết rằng mình không thay đổi được cái tên cố chấp này, cũng như cậu ta biết rằng Miura cũng sẽ không nói chuyện này ra với bất kỳ ai.

Đôi khi thấu hiểu nhau quá cũng không phải là điều tốt.

Cậu bỏ cuộc.
– Tớ đi lên trên đây.

– Giờ này thư viện ở trên đã đóng cửa rồi.
– Tớ nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống, không cần cậu quan tâm.

– Sáng nay chắc chắn là thủ thư đã phát hiện ra có một cửa sổ không khoá rồi, nếu như ngày mai là còn bị mở ra lần nữa thì chuyện cậu vi phạm nội quy của thư viện sẽ bị truy ra nhanh thôi.

– Vậy cho tớ mượn chìa khoá tối qua của cậu đi.
Miura xoè lòng bàn tay ra chắn ngang tầm nhìn của Tezuka.

Tezuka cau mày, xoay người tránh đi.
– Tớ chỉ đánh ra được một cái thôi.

Hai tiếng nữa, chờ được thì chờ.

– Xuỳ, đúng là học sinh chăm ngoan.
– Tối qua, cậu còn muốn đọc sách xuyên đêm mà giờ còn muốn nói gì sao?
Bị nói trúng, Miura có chút chột dạ nhưng cũng chẳng tìm ra được chỗ nào để phản bác.

Cậu bất mãn đành phải tiếp tục đọc sách để giết thời gian, vươn đại cánh tay ra sau lưng Tezuka lấy bừa một cuốn.

Tezuka liếc nhìn lên thấy vậy đôi môi khẽ cong lên một chút.

Cứ tưởng là cái tên tóc vàng nói nhiều kia đã có thể im lặng thì đột nhiên, chuỗi âm thanh quen thuộc nghe đến phát ngán lại vang lên.

Mà lần này còn tăng thêm cả cao độ và âm lượng.
– Này, sao cậu dám xé sách vậy hả? Làm vầy rồi ai còn đọc được nữa chứ?
– Xé sách? Tớ không có làm, cũng không có rảnh.

– Đừng có chối, nơi này chỉ có hai người, cậu không xé thì ai xé.

– Đâu? Đưa đây!
Tezuka khẽ nhăn mi, quả thực tám trang giấy từ số ba mươi mốt đến ba mươi chín đã biến mất.

Cậu dùng đèn pin soi kĩ lại phần mép bên trong, liền phát hiện ra những vết cắt giấy còn khá mới.

Nhưng chắc chắn không phải cậu, cậu không bao giờ làm những chuyện như thế.

Vội vàng lật sang phần mục lục, đôi mắt của Tezuka lại càng khó hiểu hơn.
– Bị cắt luôn rồi.

Có vẻ… ai đó đã đến đây trước cả tớ.


Vào buổi chiều ngày hôm đó tại một sân vườn nhỏ, Izumi đang đứng trước một con yêu quái to lớn.

Cô ngước lên nhìn đoán chừng nó cũng phải cao khoảng hai mét rưỡi, cái đầu còn được trùm lên một cái bao bố có hai cái lỗ để lộ ra đôi mắt.

– Sau này nó sẽ là thức thần của em.

Cô nhìn đôi môi đang mấp máy của Akihiko, sau đó “vâng” một tiếng.

Chẳng còn những kháng cự và cố chấp ban đầu nữa, vì cô biết bản thân mình đã không còn có khả năng làm điều đó.

Dù cho anh trai luôn nói rằng đôi tai cô sẽ hồi phục lại được, nhưng cô hiểu cơ thể của mình hơn ai hết.

Từ giờ trở đi thế giới của cô sẽ vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Khẽ chạm vào phần bông băng ở trên đôi tai vẫn còn đau nhói, cô thở ra một hơi thật dài.

Nếu đã không còn có thể trở thành một âm dương sư tài năng như anh trai, thì cô cũng không muốn tương lai sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình mình.

Nhưng điều bây giờ cô có thể làm có lẽ cũng chỉ là ngoan ngoan nghe lời, để cho anh ấy không phải bận tâm nữa mà thôi.
Izumi đưa mắt nhìn con yêu quái trước mặt cười nhẹ.
– Xin chào.

Từ giờ nhờ cả vào ngươi.

Nhìn đối phương vẫn chết lặng một chỗ, Izumi chợp nhận ra điều gì đó, liền bật cười xấu hổ.
– Xin lỗi, quên mất ngươi đang che mặt.
– À! Anh cũng quên mất.


– Akihiko lúc này cũng mới để ý.

– Kamaitachi gỡ mặt nạ của nó ra đi.

Ba con chồn lười biếng đang nằm ườn ở hành lang, ưỡn bụng ra phơi nắng thì nghe thấy mệnh lệnh chủ nhân, chúng đành miễn cưỡng ngồi dậy.

Từng con đứng trên vai nhau, chốt lát đã cao hơn con yêu quái kia.

Một cái móng vuốt xoè ra cắt đứt dây thừng cột cái bao với cổ của kẻ trước mặt.

– Không! Không được!
Con yêu quái đang đứng yên bỗng vùng lên, kéo chặt không cho vật che mặt mình bị lấy đi.

Akihiko trừng mắt nhìn, nó lại liền bất động giống như bị hoá đá.

Dẫu vậy giọng nói vẫn thảm thiết kêu lên không muốn cho người khác nhìn thấy.

Nước mắt nó không ngờ lại chảy ra, càng làm nhăn nhúm làn da đen hủi.

Nó rất xấu xí.

Không khí đột nhiên im lặng.

Akihiko muốn chọn cho Izumi một thức thần mạnh mẽ để nó có thể bảo vệ cho con bé khi không có anh ở bên cạnh.

Nhưng anh lại bỏ qua một điều kiện cũng không kém phần quan trọng, diện mạo.

Đối với Akihiko thì không sao, nhưng là con gái thì thức thần quá xấu cũng là một vấn đề lớn.
– Để anh tìm cho em một thức thần khác.
– Không sao đâu.

Em thấy rất được mà.

Izumi đi đến trước mặt con yêu quái, nhẹ nhàng cười với nó.
– Xin chào, từ giờ nhờ ngươi giúp đỡ.
– Em không cần ép mình đâu.

Tìm một con khác đối với anh cũng không khó.
– Em nói thật mà.

Em rất là thích con yêu quái này luôn.

Em không cần thức thần nào khác nữa đâu.

Hai anh em nhìn nhau, rồi Akihiko thờ dài một cái.

Nếu không tính khuôn mặt thì con yêu quái này quả thực khá ổn.

Thôi thì cho nó che mặt tiếp cũng được.

– Vậy em lập khế ước với nó đi.

– Akihiko vừa nói vừa đưa cho Izumi một tờ giấy nhỏ.
– Cái này là?
– Tên anh đặt cho nó.

– Em tự đặt cho nó cũng được mà.
– Dùng cái tên này đi.

– Akihiko lặp lại một lần nữa.

Những cơn gió nhẹ bắt đầu xuất hiện xoay quanh trên mặt đất.

Izumi chậm rãi đưa cánh tay phải lên hướng về con yêu quái, hai vòng tròn thuật chú dần xuất hiện phát sáng dưới chân cô và trên trán của nó.

– Từ kẻ lang thang trở nên bị rành buộc.

Vứt bỏ quá khứ, hiến dâng sự tự do để nhận lấy lòng trung thành.

Từ giờ trở đi ta, Takeda Izumi, sẽ trở thành chủ nhân của người, Watamaro.
Không một ai chú ý tới ở phía sau lưng của Izumi, Akihiko cũng đang đồng thời thực hiện một thuật thức nào đó.

Ánh mắt anh sắc lạnh như muốn xuyên thấu tất cả.

Sau một lúc thì ánh sáng của vòng tròn nghi lễ khế ước cũng biến mất, cơ thể Akihiko bỗng chốc lảo đảo đi về phía bậc thang.
– Anh không sao chứ? – Izumi vội vàng lo lắng hỏi.
– Không sao! Chỉ hơi thiếu máu, nghỉ tí sẽ khoẻ.
Akihiko nằm ngửa lên sàn nhà, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Anh giơ một cánh tay lên cao vẫy vẫy với ba con chồn.
– Kamaitachi, lấy cho ta cái gối, thêm ly nước với lại cái quạt điện ra đây.

– Chậc! Chậc! Chậc!
Lũ chồn không hiểu sao tự dưng lại tỏ ra vẻ bất mãn, chúng chỉ đứng khoan tay một chỗ mà liên tục tặc lưỡi.

Akihiko mệt mỏi cau đôi mày liếc nhìn chúng.
– Hôm nay gan nhỉ?
– Chậc! Watamaro! Chậc! – Con chồn cao gầy nhất cũng là anh cả lên tiếng.

– Bị gì? – Akihiko bực mình chống tay ngồi lên.

– Tại sao cái tên ngươi đặt cho con yêu quái kia lại đẹp như vậy hả?
– Cái đó là vấn đề? Tên ta đặt cho các ngươi cũng đẹp vậy rồi còn gì.
– Kamaitachi là tên loài của bọn ta, nó thậm chí còn không phải là tên riêng! Bọn ta đã từng mong chờ mình sẽ được gọi bằng một cái tên thật hay, nhưng không thể tin được ngươi lại làm mọi thứ qua loa như thế.
– Ba đứa, đứa là Ka, đứa là Mai, đứa cuối cùng là Tachi còn không chịu nữa.

– Không thể chịu được! – Ba con chồn đồng loạt hét lớn.
Biết nói tiếp với chúng chỉ tổ tốn thời gian.

Akihiko từ từ nằm xuống lại sàn nhà, nhắm mắt nói:
– Ngoan, đi lấy đi, tí dắt đi ăn kem.
– Thật không? – Sáu con mắt đang chán trường đột nhiên trở nên sáng lấp lánh tựa như những vì sao tinh tú.
– Thật.
Ba cái bóng mét rưỡi không để phí một phút giây nào liền lướt nhanh vào bên trong căn nhà.

Izumi nhìn chúng rồi lại quay qua nhìn Watamaro.

Cô đi đến chỗ của Akihiko, lặng lẽ ngồi bó gối ở bên cạnh.

– Anh! Em muốn ngày mai quay trở lại đi học.
– Tai đã hết đau chưa?
– Hết rồi.
– Đừng có xạo.

– Thật… mà.

Với lại ở nhà cũng chán.

– Ừ, vậy ngày mai anh đưa em đi học.

Izumi hơi siết chặt lòng bàn tay, rồi nói tiếp:
– Em tự đi một mình được mà.

Anh cũng đang bị thương, cũng cần nghỉ ngơi.

Akihiko mở mắt ra nhìn vào cổ tay trái đang bị băng bó lại của mình.
– Vết thương nhỏ cũng sắp lành rồi, em đừng có lo.
Ba con chồn Kamaitachi lúc này cũng mang đồ ra.

Chúng nhanh chóng kê gối cho chủ nhân nằm, đưa nước cho chủ nhân uống, bật quạt máy cho chủ nhân mát, vô cùng tỉ mỉ và chu đáo.

Izumi không có vấn đề gì với ba con chồn này cả.

Thêm vào đó lại cùng ở chung với nhau hơn hai năm nên cũng có thiện cảm, chỉ là cô hơi thắc mắc.

– Sao anh lại chọn Kamaitachi làm thức thần của mình vậy? Anh thích tốc độ của bọn chúng hả? Hay vì tụi nó trông dễ thương?
Yết hầu của Akihiko trượt xuống mang theo dòng nước mát chảy qua cổ họng đang khát khô.

Anh nghe thấy câu hỏi của Izumi thì khẽ bật cười.
– À! Không có gì đặc biệt đâu.

Là do đầu óc tụi nó đần với lại dễ sai vặt thôi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.