Black Dog (Hắc Khuyển)

Chương 64: Anh, em đau lắm!


Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 64: Anh, em đau lắm!

 Chương trước

Akihiko nhìn đống máu thịt đỏ lòm đang loang lổ ở trước mặt mình thì nheo mắt lại khó chịu, anh không sợ máu chỉ là không thích nó. Nhất là cảnh máu thịt đỏ thẫm vung vãi ở khắp nơi vì điều này khiến anh nhớ tới một đoạn kí ức không vui trong quá khứ. Chàng trai chuyển mắt sang con rồng, nó vẫn còn chưa ăn xong dù rằng đã nhai ngấu nghiến gần hết đám yêu quái ở trên đỉnh núi. Từ khoé miệng nó cứ nhiễu xuống thứ chất lỏng tanh nồng nhớ nháp, Akihiko không chịu được nữa lên tiếng:

– Yuu, ngươi đừng có ăn một cách bẩn thỉu như vậy có được không?

Con rồng đáp lại bằng một ánh mắt khinh bỉ:

– Ngươi nghĩ chuyện này là do ai hả?

– Chậc.

Akihiko tặc lưỡi bất lực, đành phải lấy tự lấy tay che đi mắt mình.

Ở dưới chân núi, ba kẻ là Toshi, Aoi và Inao đều cảm nhận được một luồng yêu khí lạ lẫm vừa mới xuất hiện. Nó mạnh mẽ áp đảo tất cả khiến cho cả chính bọn họ cũng phải rùng mình. Toshi dứt khoát không dây dưa với hai kẻ trước mặt nữa, dồn lực vào một đòn đánh bấp ngờ làm đối phương phải lùi ra, rồi một mình leo lên ngọn núi kiểm tra. Inao và Aoi đều chặn lại được đòn đánh đó nhưng lại bị đám yêu quái cản đường không thể đuổi theo. Mặt nạ mèo trắng của Aoi càng lúc lại càng nứt vỡ lớn hơn điều đó khiến anh bị yếu đi, còn Inao sau khi phải chiến đấu trong một khoảng thời gian dài liên tục cũng không cầm nổi kiếm nữa. Những ngón tay của anh bắt đầu tê rần, cùng với bả vai mỏi nhừ vì phải vung kiếm quá nhiều.

– Quay về thôi.

Aoi một tay giữa lại chiếc mặt nạ một tay kéo nhẹ Inao về phía sau ra hiệu muốn rút lui. Mục đích của anh ta là tìm thiếu chủ Nekomura đã đặt được rồi, bây giờ ở lại cũng không còn có tác dụng gì nữa, không khéo lại mất dấu người đó một lần nữa thì mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn. Dù cho phong ấn này có bị phá vỡ thì lũ Tsukumo cũng cần phải phá hết những phong ấn còn lại nữa thì mới có thể giải thoát cho Cửu Anh, Aoi không muốn phí phạm thời gian và sức lực vào chuyện này thêm nữa. Dù Inao không đồng ý nhưng anh cũng đành phải chấp nhận vì anh biết mình đã kiệt sức rồi. Anh vẫn còn chưa có cơ hội để phục hồi cơ thể sau khi thoát ra khỏi mộng cảnh, bây giờ nếu cố chấp lao vào thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết. Nếu là trước đây thì chắc chắn anh sẽ không quan tâm đến điều đó nhưng còn bây giờ anh đã muốn trở về.

Inao và Aoi dần vừa đánh vừa lùi ra khỏi trung tâm của cuộc chiến, tuy vẫn còn có một số con yêu quái đuổi theo bọn họ nhưng đều được cả hai giải quyết nhanh chóng. Aoi muốn lần theo dấu vết của thiếu chủ Nekomura còn Inao lại muốn trở về Nara nên cả hai chia tay nhau. Khi chỉ còn lại một mình Inao một lần nữa nhìn về phía ngọn núi trúc, những tiếng gào thét và yêu khí cuồn cuộn như muốn giữ chân anh lại, nhưng Inao chỉ có thể trơ mắt nhìn. Anh đã thề sẽ giết hết lũ nhện vậy mà thảm hại làm sao, mới chỉ gặp một kẻ trong số đó thôi mà anh đã không thể chiến đấu lại được. Anh tức giận nghiến chặt hàm răng của mình, mùi vị ấm nóng của máu lan ra khoang miệng đầy xót xa. Anh trách mình yếu đuối, tại sao hết lần này đến lần khác đều không thể bảo về được bất cứ thứ gì. Càng nghĩ về lũ nhện, Inao càng nhớ về Kikyo, một tiếng hét phẫn uất thoát ra từ cổ họng khô khốc của chàng trai. Anh tự thề rằng đây sẽ là lần cuối cùng.

Một lúc sau Inao cũng bắt đầu thoát ra khỏi cánh rừng, đi tới chỗ một khe đá đang giấu Baku, con vật ở bên trong cái túi thấy chủ của mình cũng kêu lên vài tiếng vui sướng. Anh xách cái túi lên định rời đi nhưng đột nhiên anh lại cảm nhận được một luồng yêu khí cực nồng và vô cùng nguy hiểm, nó vừa khá quen nhưng cũng vừa không giống, bởi vì trái tim của cậu bé ấy không thể chứa đựng sự thù hận nặng đến như thế này.

(Mời các bạn độc giả ghé qua fanpage tiểu thuyết Hắc KHuyển để cùng nhau trao đổi và nhận tin tức mới nhất từ tác giả.)


– KHỐNG CHẾ NÓ! – Một giọng lớn của đàn ông nhanh chóng thu hút anh.

Từ đằng xa Inao nhìn thấy một đám âm dương sư đang bao vây Okita ở giữa.

– Trói!

Khi tiếng hô đông thanh vang lên, hàng loạt sợi xích ánh vàng xuất hiện quấn lấy kẻ to lớn ở giữa nhưng nó nhanh chóng bị cậu ta giật đứt.

Không thể khống chế nữa rồi, linh lực của bọn tôi từ nãy tới giờ đã sắp cạn kiện rồi. – Nakajima vội vàng nói.

Hiroshi nhìn bộ dạng xấu xí của Okita, lúc trước đã khó nhìn bây giờ càng khó nhìn hơn, đứa trẻ đó, nó không xứng làm người kế thừa Shohei.

– Nếu không giữ lại được thì giết.

Dù hội trưởng đã ra lệnh nhưng không ai tuân theo cả, bởi vì bọn họ cảm thấy thằng bé ấy thực sự quá tội nghiệp, lại thêm như vậy chẳng khác gì giết người cả.

– Còn không nhìn thấy sao? Con quái vật ấy mất đi lý trí của mình rồi. – Hiroshi lại quát lên.

– Hội trưởng đó là cháu của ngài. – Orochi bên cạnh khuyên can.

– Con đàn bà vô liêm sỉ kia đã lừa Shohei. Con của anh ấy không thể nào xấu xí như vậy. Anh ấy là hoàn mỹ, là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này.

Orochi lẫn Nakajima Kamihari đều nhăn mày nhìn Hiroshi, có lẽ người đàn ông này đã điên rồi. Đúng là hội trưởng của hiệp hội âm dương sư không chỉ có quyền ra lệnh cho các thành viên của gia tộc mình mà còn cả các gia tộc khác đã kí kết hiệp ước nhưng nó lại thuộc về vấn đề phương diện tự nguyện nhiều hơn. Orochi là người của gia tộc Miura còn Nakajima Kamihari thuộc gia tộc Nakajima, cả hai đều không đồng ý và ra lệnh cho người của mình lùi lại, chỉ áp chế Okita không để cho cậu ta tự do di chuyển.

– Các người muốn phản sao? Tôi là hội trưởng của các người đấy.


Hiroshi tức giận quát mắng, nhưng Orochi chỉ nói lại một câu:

– Chỉ sợ sau khi trở về thì sẽ không còn nữa.

– Đây là chuyện riêng của gia tộc Sugimoto, chúng tôi sẽ không tham gia vào.

Nakajima không ngu ngốc để gia tộc mình dính đến việc này. Nếu như người của ông ta giết thằng bé rồi sau này tên kia lại lật lọng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình rồi lấy đó uy hiếp đến gia tộc Nakijima thì sẽ như thế nào. Cậu nam sinh kia tuy đang bị mất kiểm soát nhưng nó vẫn chưa giết ai cả, bây giờ chỉ còn lại người của gia tộc Sugimoto, nếu như một trong số bọn họ lỡ có bị giết thì cũng không tổn hại gì, mà còn có lý do chính đáng để tham gia vào.

Số người cản trở đã giảm đi, Okita cũng nhanh chóng bước tới trước mặt của Kuroyama Kyogei. Người đàn ông ở dưới đất vô cùng sợ hãi ông ta không ngờ thằng nhóc nhu nhược vô dụng mà mình luôn luôn coi thường đã trở nên hình dạng như thế này. Khi vẫn còn trong hình dáng con người Okita đã cao gần hai mét nhưng giờ có lẽ đã hơn ba mét rồi, thân hình cũng to lớn giống một chiếc xe bán tải. Ông ta đã đi sai rồi và nước cờ này không thể đi lại. Cố nặn ra một nụ cười gượng gạo dù cho vết thương ở bả vai vẫn còn đang đau đớn rỉ máu, Kyogei nhìn kẻ trước mặt gấp gáp nói:

– Okita là cha đây! Lúc nãy cha chỉ đùa thôi! Con là…

Còn chưa kịp nói hết câu, cánh tay cơ bắp của Okita đã đánh bay tên xảo trá lên không trung. Răng của ông ta văng ra khỏi hàm rơi trên mặt đất.

– Á! Đừng qua đây! ĐỪNG QUA ĐÂY! ĐỒ QUÁI VẬT! QUÁI VẬT!

Momo hét toáng lên ôm chặt lấy mẹ mình, nhưng cơ thể bà ta đã mền nhũn ra vì quá sợ hãi, thậm chí bà ta còn không đủ tâm trí để nghĩ về người chồng mới bị đánh bay của mình. Còn Jiro quỳ xuống khóc lóc, liên tục nói những câu xin lỗi muộn màng. Arata lúc này cũng đã kịp chạy đến trước mặt Okita, anh không thể ngờ được cậu bé lương thiện lúc nãy lại trở thành bộ dạng đáng sợ như thế này, song cũng không để cho những suy nghĩ ấy làm chậm đi.

– Phong!

Arata hét lên một cậu lệnh. Đám người giấy ngay lập tức từ lòng bàn tay bay đến quấn chặt cậu giống như đã làm với Rona. Okita dùng sức kéo chúng ra nhưng hết con này rồi lại đến con khác cứ dính chặt như keo dán. Không chỉ thế anh còn cùng với bốn người nữa tạo ra một trận tinh đồ giam cậu lại. Arata đã tạm thời thành công khống chế Okita thì anh bất ngờ nhìn thấy Hiroshi đang ở phía sau đang muốn dùng kiếm đâm vào tim của thằng bé. Arata không thể để điều đó xảy ra, anh vội vàng rút lại chú thuật của mình ngăn cản ông ta, chỉ là không ngờ cùng lúc đó yêu khí của Okita lại bùng nổ khiến cho tất cả những người ở xung quanh đều bị hất văng. Arata bị hộc ra ngụm máu, đầu óc vẫn còn dư chấn không thể đứng dậy nổi, những người còn lại cũng bị trong tình trạng tương tự.

(Mời các bạn độc giả ghé qua fanpage tiểu thuyết Hắc KHuyển để cùng nhau trao đổi và nhận tin tức mới nhất từ tác giả.)


Cứ ngỡ Okita sẽ giết hết tất cả những ai đang ở trước mặt mình nhưng cậu lại không hề tỏ ra một chút nào quan tâm mà lướt qua bọn họ rồi tiếp tục đi thằng tới chỗ Kyogei. Giống như mọi sự thù hận của cậu bây giờ chỉ có mỗi mình ông ta. Mọi xương sườn của người đàn ông đó giờ đã bị gãy nát, ông ta vẫn còn thở nhưng chỉ có thể thoi thóp hít từng chút không khí quý giá. Nếu như người đang nằm ở dưới đất đó là một ai khác, một người bất kì nào đó đang có mặt tại đây thì có lẽ vẫn sẽ có người đến ngăn cản Okita lại và giúp đỡ nhưng kẻ đó lại là Kyogei.

– Cứ… u… vớ… i.

Kyogei rùng mình khi nhìn thấy những ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình.

Một lũ tàn nhẫn, bọn chúng chỉ chờ mình bị thằng nhãi kia giết mình rồi có cớ để ra tay. Tất cả các ngươi đều không bằng một góc của Shohei nữa.

Shohei! Shohei à… Ánh mắt của cậu nhìn tôi khi bị phản bội, nó vẫn cứ ám ảnh tôi trong suốt mười sáu năm qua. Còn bây giờ con trai cậu lại đang muốn giết tôi. Ha ha ha. Cuộc sống đúng là một chiếc bánh xe luân hồi. Jiro, Momo sau này hai đứa hãy báo thù cho cha.

Bàn tay của Okita giơ cao chuẩn bị giáng xuống đập nát hộp sọ của người đàn ông mà cậu đã luôn gọi là cha. Tuy nhiên một bóng đen chợp lướt đến nhảy lên đạp mạnh vào đầu gối phía sau khiến cậu bị khuỵu xuống. Sau đó cái bóng chỉ trong chớp mắt đã leo lên trên vai kẹp chặt cái cổ họng khổng lồ lại. Bị mất đà cộng với thiếu không khí đột ngột làm cơ thể Okita ngã ngửa xuống đất. Bàn tay to lớn nhanh chóng vươn lên trên đầu mình bắt lấy kẻ kia nhưng chỉ có không khí, cái bóng đã biến mất từ lúc nào. Okita tức giận, cậu gầm lên như tiếng của một con dã thú đầy phẫn nộ nhưng còn chưa kịp ngồi dậy thì bả vai đã chợt nhói lên. Một thanh kiếm đang đâm sâu vào phần thịt xương quai xanh của cậu. Okita giãy giụa vô cùng đau đớn, nhưng kẻ trước mặt cũng chẳng khá hơn. Phần chuôi kiếm kia đã phải lấy một miếng vải buộc thật chặt vào lòng bàn tay để không bị tuột mất. Ánh mắt và cơ thể ấy đều toát ra dáng vẻ cực kì mệt mỏi.

Inao khó khăn khi đồng thời phải dùng một tay giữ kiếm đâm chặt Okita còn tay kia đưa lên cầm lấy ống tiêm mà mình đang ngậm ở trên miệng. Anh dứt khoát bơm thứ dung dịch trong suốt vào cơ thể đang bị hắc hoá của cậu. Tất cả đều diễn ra chỉ chưa đến ba giây.

Cơ thể Okita bắt đầu co giật, một khối lượng nhiệt ồ ạt thoát ra từ các thớ thịt phả mạnh vào mặt Inao khiến anh phải nheo đôi mắt lại. Nhưng anh vẫn chưa thể rút thanh kiếm trên bả vai Okita ra, dù cho nó khiến anh cảm thấy có lỗi khi làm vậy với một đứa trẻ. Khi không còn cảm nhận được sự chuyển động nào ở bên dưới cơ thể mình Inao nữa lúc này anh mới thả lòng tay mình ra.

– Anh, em đau lắm!

Inao nghe thấy tiếng nói của Okita, anh liền ngước đầu lên nhìn vào đôi mắt đã lấy lại được sự tỉnh táo của cậu, rồi thở phào một tiếng.

– Ít nhất thì tôi đã bảo vệ được cậu.

– Anh, em thực sự rất đau!

Những giọt nước mắt của Okita không ngừng chảy ra, cậu khóc không chỉ vì nỗi đau thân xác mà còn cả sự đau đớn của tâm hồn. Inao rút thanh kiếm ra, cũng cởi mảnh vải đang buộc nó với bàn tay mình, hỏi lại Okita:

– Cậu không thể giết người đàn ông kia trong khi đang bị mất bình tĩnh, nhưng lúc này cậu còn muốn giết ông ta không?

– Không,… em không muốn giết ai hết. Em không muốn giết người! Em không muốn giết ai cả!


Một tiếng nổ lớn từ ngọn núi vọng lại, Inao nhanh chóng theo đó mà đứng dậy, Okita cũng đã trở lại bình thường anh cũng nên rời đi thôi. Ở đây chỉ toàn là âm dương sư, dù anh có dòng máu của con người nhưng sẽ không ai biết được bọn họ sẽ làm gì, anh bây giờ đã không còn sức chống trả lại với nhiều người như vậy nữa.

– Anh! Anh đưa em đi theo với. Giờ em đã không còn chỗ nào để về nữa rồi.

Inao nhìn lại cậu bé mười sáu tuổi to xác đang khóc nhè kia, anh muốn từ chối nhưng lại không nhẫn tâm.

– Vậy thì cậu hãy tự đứng dậy đi, tôi sẽ không đợi đâu.

Anh biết rằng Okita kia lúc này sẽ không thể di chuyển được nên mới nói như thế. Trông thấy Inao đang dần biến mất khỏi tầm nhìn của mình, Okita sợ hãi, cậu cố gắng bấu víu lấy mọi thứ xung quanh mình để đứng dậy, những đầu ngón tay trầy xước liên tục cào trên đất rồi bất lực buông bỏ.

– Ngay cả anh… cũng không muốn liên quan gì đến em.

Từ ngọn núi trúc lại truyền đến những tiếng nổ như sấm rền, những âm dương sư còn sức thì tiếp tục duy trì kết giới ngăn cho đán yêu quái hướng về thành phố. Khoảng nửa tiếng sau một đột tiếp viện đã tới. Kyogei đã ngất đi vì mất máu nhưng ông ta vẫn còn sống, Okita, Hiroshi và một người không còn khả năng chiến đấu cũng bị chuyển về thành phố để chữa trị. Arata dù bị thương không nhẹ nhưng vẫn quyết định ở lại, anh đi tìm Izumi nhưng nhận được tin là con bé đã bị thương và chuyển đi từ trước. Rona trong lúc hỗn loạn đã chạy thoát, anh cũng không thể đi bắt lại ả ta nữa.

– Takeda Akihito, cậu ấy đã trở lại chưa?

– Takeda? Chúng tôi không thấy cậu ta? – Một người con trai chạc tuổi cậu đáp lại.

Arata đột nhiên cảm thấy bất an, cậu nhìn về hướng ngọn núi đang bị yêu quái bao trùm, nơi đó chướng khí đã quá đậm đặc rồi, cậu ta chắc chắn không thể không trở về. Ba con chồn Kamaitachi cũng không thấy bóng dáng đâu, điều đó càng khiến anh lo lắng hơn. Vì bị thương nên Arata không được cho phép trở lại khu rừng một lần nữa, mà anh cũng chẳng thể nhờ ai thay mình đi tìm Akihiko nên điều anh có thể làm lúc này là chỉ đàng ngồi một chỗ.

– Này, cậu chườm đá cho đỡ đau đi.

Arata nhận một túi đá áp lên xương sườn mình. Cái lạnh làm cho các tế bào co lại, quả thật đỡ đau hơn rất nhiều.

– Với tình trạng này sao cậu không đi trở lại thành phố đi? – Người con trai kia tiếp tục hỏi.

Arata vốn im lặng không định trả lời nhưng cuối cùng cũng đáp lại.

– Tôi còn phải chờ một người. Cậu ấy còn chưa trở lại, tôi không thể rời đi được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.