Black Dog (Hắc Khuyển)

Chương 52: Mộng Điệp


Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 52: Mộng Điệp

Tại sao con người lại có những giấc mơ?

Và dù cho nó có thống khổ đến bao nhiêu hay đẹp đẽ đến dường nào đi chăng nữa thì con người cũng sẽ chẳng thể nhớ lại được khi tỉnh giấc.

Những giấc mơ ấy thật tội nghiệp.

Dù cho nó có hằng đêm tồn tại, thì người ta vẫn lãng quên nó.

Dù cho nó kéo dài đến như thế nào thì rồi cũng sẽ phải kết thúc.

Chỉ bởi vì những giấc mơ ấy chỉ là những ảo vọng của con người.

Những tia sáng của bình minh chiếu đến đôi hàng mi đen rũ của Inao, anh khẽ mở mắt nhìn vào khoảng không trong công viên. Lại một ngày nữa trôi qua, một ngày anh từ chối những giấc mơ. Baku ở trong lòng Inao ngủ gà ngủ gật, lí do anh mang nó theo cũng vì vậy. Anh không muốn mình sẽ mơ. Vì trong giấc mơ anh sẽ lại thấy nhìn thấy cái đêm anh mất tất cả, những bọt nước khổng lồ trên mặt hồ, những con quái vât khiếp đảm, thấy sự bất lực của mình và thấy lại hình bóng của người con gái ấy.

Anh chẳng còn có thể đối mặt với ông nội, cũng không thể ở lại dinh thự thêm được nữa. Mỗi giây phút trôi qua tại đó cứ như muốn gặm nhấm giết chết anh từng chút một, cho đến khi anh chỉ còn lại một cái xác vô hồn. Inao chỉ còn cách chạy trốn đến Kyoto, vùng đất của âm dương sư, để thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc, để bản thân có thể thoát khỏi sự ăn năn của tội lỗi. Nhưng bây giờ thì có khác gì với trước đâu cơ chứ. Những lời nói trước khi quyết định bỏ đi của ông nội vẫn luôn vang vẳng bên tai khiến anh chẳng còn biết làm gì nữa.

– Cháu không được tìm kiếm đứa bé gái đó.

– Kikyo là em của cháu.

– Đứa bé đó không thuộc gia tộc Inuyama.

– Kikyo là cháu gái của ông đó.

Giọng Inao đau đớn và buồn bã. Anh chỉ muốn hét lên thật to nhưng phát hiện ra bản thân đã kiệt sức mất rồi.

– Ta chưa từng gặp nó, nên nó có sống hay chết cũng không có liên quan đến ta.

– Cháu… sẽ đi.

– Ta nói cháu không được đi. Đây là lệnh! – Người đàn ông nói lớn pha lẫn chút tức giận.

Đôi mắt Inao hiện rõ lên sự ngỡ ngàng và cả sự không cam tâm cũng khẽ hiện lên trên nét mặt. Cơ thể anh phút chốc như bị tê liệt, anh không thể chống lại “lệnh”. Inao cúi đầu xuống thoả hiệp.

– Cháu muốn rời khỏi dinh thự một thời gian. Cháu sẽ không đi tìm em ấy. Xin ông cho phép cháu.

– Cháu muốn đi đâu?

– Kyoto.

Người đàn ông trầm mặc một lúc rồi cũng miễn cưỡng đồng ý.

– Inao.

– Dạ vâng.

– Hãy bình an quay trở về nhà.

Sau cuộc nói chuyện Inao ngay lập tức rời đi. Anh chỉ để lại một tờ giấy ghi lời nhắn cho Niran rồi mang Baku cùng thanh kiếm đi theo. Là anh quá nhu nhược hay là vì anh quá yếu đuối. Dù trái tim vẫn còn đang đập trong lồng ngực, dù cho lý trí vẫn còn tỉnh táo để suy nghĩ, nhưng bản thân giờ lại chẳng còn mục đích sống nào nữa. Anh cứ lang thang như một bóng ma vật vờ qua từng con phố của Kyoto, sống qua ngày chỉ để tìm kiếm một thứ gì đó mơ hồ như chính bản thân mình.

Những bước chân của Inao vẫn nặng nề mà lê bước trên con đường không có đích đến, rồi đột nhiên chúng dừng lại khi thấy từ đằng xa có một người đàn ông mặc bộ kimono màu trắng đeo chiếc mặt nạ hình con mèo. Người đó lặng lẽ đứng ở ngay chính giữa con đường trải nhựa vắng vẻ. Mái tóc hắn ta đen dài tới gần tới hông dù cho đã được cột lên gọn gàng. Sau lưng là thanh kiếm odaichi dài khoảng một mét rưỡi. Một chiếc xe hơi bất ngờ chạy đến rồi nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể ấy. Hắn giống như một sinh vật từ lâu đã không còn thuộc về thế giới con người nữa.

– Thật mờ nhạt.

Hắn tự độc thoại rồi dậm nhảy lên trên cao biến mất. Inao hơi ngạc nhiên một chút, đôi môi anh khẽ mở ra.

– Aoi?

Hôm nay Kuroyama vẫn đi tới trường như thường ngày, nhưng trong lòng cậu có chút gì đó háo hức, một chút gì đó phấn khích. Đặt chiếc cặp xuống cạnh bàn, thân hình to lớn vui vẻ cầm cuốn sách về chú pháp lên đọc. Nét chữ nghệch ngạch viết đầy trong quyển vở được đặt thêm bên dưới, có vẻ cậu đã học rất chăm chỉ dù vẫn còn vụng về.

– Ôi ngạc nhiên nhiên chưa hôm nay Đần lại đang đọc sách cơ đấy?

Một chàng trai đi tới tước lấy quyển sách trên tay Kuroyama, sau đó cười phá lên.

– Sách này là của cấp hai cơ mà? Mấy cái chú pháp này con nít còn học được. Đúng thật là đến giờ tao vẫn không hiểu sao mà mày lại có thể vào cấp ba, lại còn chung lớp với bọn tao nữa cơ đấy. Mày không thấy xấu hổ khi kéo điểm số của cả lớp xuống sao?

Kuroyama rất muốn lấy lại cuốn sách nhưng bản thân lại không dám chống trả.

Rầm!

Cánh cửa lớp học dù đang không mở hết nhưng vẫn đủ cho hai người đi qua cùng lúc bị đẩy mạnh vào tường. Tất cả học sinh đều giật mình nhìn ra ngoài cửa hướng tới Tezuka. Nét mặt của cậu ta đang hết sức bực dọc:

– Mở cửa thì mở cho nó hết đi.

Trước khi ngồi hẳn vào bàn Tezuka quay đầu lại ra phía sau.

– Nakami, trả lại sách cho Kuroyama đi. – Giọng nam sinh có chút gắt gỏng.

Bình thường Tezuka không quan tâm đến những chuyện bắt nạt thế này. Vì thế cậu làm cho những người khác bất ngờ và Nakami thì khó chịu vì trở thành kẻ xấu trước mặt tất cả mọi người. Như để lấy lại chút danh dự trẻ con còn lại, Nakami ném trả lại cuốn sách vào đầu Kuroyama làm cho nó rơi xuống đất. Hơi đau một chút nhưng Kuroyama vẫn vui vẻ cầm lại quyển sách lên tiếp tục đọc. Cái biệt danh “Đần” có lẽ thực sự phù hợp với cậu, tại sao không chống trả, tại sao cậu không tức giận. Bởi cậu quen rồi. Mặc cho có bực tức hay nổi giận cậu cũng không thể khiến bọn họ thay đổi thái độ với mình. Vì thế Kuroyama đều gạt qua những thứ cảm xúc đó sang một bên và chỉ tập chung vào nhưng gì mình muốn làm.

Tezuka cũng chẳng can thiệp thêm, hiện tại đầu của cậu đang rất đau, nó ong ong nhưng búa bổ. Cậu chỉ muốn yên tĩnh mà nghỉ ngơi thật dài sau khi vụ việc cánh cổng kết thúc. Nhưng chuyện đó cũng chẳng dễ dàng gì. Tối hôm qua cậu về nhà thì lại phải tham gia cuộc họp của gia tộc. Sáng ra, đã phải dậy sớm tới trường.

– Tezuka! Vết thương cậu còn đau không? – Một giọng nữ vang lên ngay bên sát cạnh tai chàng trai.

– Tezuka, cậu nói cho tớ biết vì sao cậu lại bị thương không? – Mọt giọng nữ khác lại vang lên bên vành tai còn lại.

– Tezuka, cậu thấy trong người thế nào rồi?

– Tezuka!

– Tezuka! Cậu…

Chàng trai mệt mỏi ngước đầu lên, đôi mắt cậu trĩu nặng vì cơn buồn ngủ nay còn càng lúc càng khó chịu. Như hết chịu nổi cậu hét lên mà chẳng còn kìm nén gì nữa.

– Im lặng hết coi, mấy con điên này!

Cả bầu không khí bên trong không gian lớp học dường như đông cứng lại chỉ bởi một câu nói. Không một âm thanh nào tiếp theo được vang lên dù là tiếng lật sách. Tất cả học sinh đang hiện diện tại đó đều không thể tin vào những thứ mình vừa nghe thấy chỉ trừ một người.

Kobayashi là người bị Tezuka nói thẳng trực tiếp, nước mắt cô như một lẽ đương nhiên xuất hiện và không thể ngăn lại được. Giọng cô run rẩy ngắt quãng:

– Tớ… tớ xin lỗi!

Kobayashi chạy một mặt ra khỏi lớp, những nữ sinh còn lại cũng có cùng phản ứng như vậy. Mặc cho nhìn thấy nước mắt của họ nhưng Tezuka chẳng mảy may cảm thấy tội lỗi, cuối cùng cậu cũng có được một chút yên tĩnh cho bản thân. Cậu nằm trườn ra bàn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mặc vẫn còn nhưng tiếng xì xầm to nhỏ về chuyện vừa nãy. Tự nhiên cậu nhớ tới cái tai nghe của nữ sinh lớp ba ngày hôm qua, có lẽ cậu cũng sẽ mua một cái giống vậy.

Những tiết học trôi qua một cách nhàm chán, đến cuối buổi lại thêm tiết sinh hoạt chủ nhiệm cuối tuần, Tezuka chỉ muốn cúp học nhưng cậu lại là lớp trưởng, trách nhiệm đã giữ cậu ở lại. Từ lúc đầu giờ cho đến hiện tại Kobayashi vẫn chưa quay lại lớp, cậu cũng chẳng buồn quan tâm. Giáo viên có hỏi Tezuka nhưng cậu trả lời cho qua.

– Hôm nay thầy có một thông báo đặc biệt dành cho các em. Hiện tại theo thông tin nhà trường nhận được thì sắp tới sẽ có nhiều yêu quái cấp cao sẽ xuất hiện tại Kyoto. Các em lúc đi học về phải cẩn thận, tránh đi một mình, nếu có chuyện gì xảy ra phải liên lạc với thầy hoặc là người lớn ngay. Đừng tưởng thầy không biết mấy đứa đã làm gì mấy ngày trước.

Ngay khi giáo viên vừa dứt lời, học sinh ở phía dưới đã nháo nhào lên, có người phấn khích nhưng cũng có người sợ hãi.

– Yêu quái cấp cao á, muốn đánh với bọn chúng thử một lần xem sao?

– Mấy cái thằng con trai các người chỉ được cái mạnh miệng, đến lúc gặp rồi thì chắc chỉ biết ngồi khóc ăn vạ thôi chứ chẳng biết làm gì hết đâu.

– Bà nói ai đó hả, có ngon thì nhắc lại coi!


– Im lặng, buổi sinh hoạt nội dung chỉ có như vậy thôi. Từ giờ các em nên cẩn thận, đi đâu hay làm gì thì cũng nên làm theo nhóm.

– Vâng tụi em biết rồi! – Cả lớp đồng thanh đáp.

Tiếng chuông tan trường cuối cùng cũng reo lên, Tezuka xách cặp lên trên vai định bước ra khỏi cửa thì bị Rika nắm áo kéo lại. Cậu khó chịu nói ngay lập tức:

– Buông ra.

Rika vội vàng thả tay ra, đôi mắt cô ươn ướt nhìn Tezuka như đang phải chịu uỷ khuất.

– Tớ xin lỗi, nếu làm cậu không thấy thoải mái nhưng Tezuka hôm nay cậu lạ lắm. Cậu chưa bao giờ nặng lời với tớ.

– Thật vậy sao? Vậy thì từ bây giờ cậu nên làm quen đi là vừa.

– Tezuka, cậu đang buồn phiền điều gì phải không? Nếu giúp được thì tớ sẽ làm hết sức mình.

– Có đó.

– Chuyện gì vậy? Nói cho tớ biết đi.

– Cậu đừng có làm phiền tôi thêm nữa.

Nói rồi chàng trai nhìn về phía sau lớp, lớn giọng:

– Kuroyama, nhanh cái chân lên tôi không thích chờ đợi.

– Xin lỗi, đợi tớ một chút thôi.

Cả hai chàng trai đi đến cổng trường thì Kuroyama đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi quay sang hỏi:

– Thế còn Miura, bọn mình không chờ câu ấy sao?

– Chờ tên đó làm gì? Cậu ta không biết tự mình đến thì thôi chứ quan tâm làm gì.

Tezuka ghé qua một tiệm bánh khá sang trọng chọn lựa một lúc rồi mới đến nhà của Kuroyama. Những thành viên trong gia đình trừ người cha ra thì có mặt đầy đủ. Cậu lễ phép chào hỏi:

– Cháu chào cô, cháu là Tezuka Tatsu hôm nay cháu tới đây để xin lỗi về chuyện ngày hôm trước đã gây phiền toái cho gia đình. Còn đây là quà cháu tặng gia đình mình.

Đứa bé gái bên cạnh vừa nhìn thấy hộp bánh đã ngay lập tức ngạc nhiên thốt lên:

– Là bánh của cửa tiệm Nokomiya! Nó đắt… đắt lắm luôn đấy!

– Momo, cư xử cho đúng là con gái nào con.

– Dạ vâng, mà mẹ con cắt ra ăn luôn nhá.

Người phụ nữ có chút xấu hổ về con gái rồi nhìn sang Tezuka.

– Vậy con cắt ra cho mọi người cùng ăn luôn đi. Cháu vào nhà chơi nhé.

Lúc này trước cửa nhà bọn họ bỗng có một chiếc xe hơi bạc sáng bóng đậu lại. Một nam sinh trẻ trên mặt đầy vết thương bước xuống, bàn tay trái của cậu ta vén mái tóc vàng ngược ra sau lộ ra những đường nét cuốn hút của thanh xuân.

– Cháu chào cô, cháu là Miura Kiba, mấy hôm trước cháu có làm phiền gia đình mình nên hôm nay cháu đến xin lỗi ạ.

Người tài xế vội vàng cầm lấy một hộp nhân sâm trao cho mẹ của Kuroyama. Bắt gặp ánh mắt khinh bỉ từ Tezuka, Miura liền nở một nụ cười khoái chí. Cậu bước qua người bạn mình vui vẻ khẽ nói;

– Lần này tớ thắng.

– Thắng cái con khỉ, chỉ được cái giỏi làm màu.

– Hai anh là thiếu chủ của tộc Tezuka và Miura ạ? – Jiro, em trai Kuroyam không giấu nổi sự phấn khích.

– Đúng rồi. – Hai chàng trai đồng thanh đáp.

– Em… em có thể chụp hình với hai anh không ạ?

Lúc trước khi nhận ra thân phận thì cậu con trai này chẳng tiếc lời mà mạt sát anh trai lẫn bạn của anh ta, vậy mà giờ thay đổi nhanh đến như vậy. Chỉ có thể đứa trẻ này muốn dựa hơi hai người để khoe với bạn bè. Dù gì thì Tezuka và Miura cũng là người nổi tiếng trong giới âm dương sư về cả thân phận và thực lực.

– Xin lỗi em, nhưng hiện giời bọn anh đang bị thương lên hình sẽ không ổn lắm.

– Ôi giời, Tezuka cậu hẹp hòi với trẻ con quá đấy, lại đây anh với em làm một tấm.

– Chậc.

Tezuka chẳng ngại gì mà phải giấu đi tiếng tặc lưỡi chán ngán của mình. Cái tên vàng hoe kia hắn chẳng có gì ngoại trừ lấy việc trọc khoé cậu làm niềm vui.

Hai ngày tiếp theo trôi qua bình lặng, và cũng đến lúc học sinh phải trở lại trường. Kobayashi đã đến lớp, cô muốn nói chuyện riêng với Tezuka nên kéo cậu ra góc ngoài hành làng nhưng rồi lại im lặng suốt. Tezuka đành phải mở lời trước.

– Chuyện lần trước cho tớ xin lỗi, lúc đó tớ hơi mệt nên có nặng lời.

Biểu hiện của Kobayashi rạng rỡ lên hẳn, quầng thâm dưới mắt có lẽ đã hai ngày không ngủ.

– Cậu không có ghét tớ đúng không?

– Cũng bình thường.

– Tớ sợ cậu ghét tớ nên mới quát như vậy. Tớ sợ lắm, tớ sợ cậu sẽ ghét tớ, tớ thật sự rất thích cậu.

Đôi mắt Kobayashi ướt đẫm, hai gò má cô đỏ ửng xấu hổ. Nhưng cơ thể lại hơi hướng người vào trong vòng tay của chàng trai. Cô muốn lợi dụng việc Tezuka cảm thấy hối lỗi vì lỡ lời mà chấp nhận lời tỏ tình của mình.

– Ờ tớ biết. – Tezuka lạnh lùng đáp lại làm cho cô gái ngỡ ngàng. – Không còn gì nữa thì tớ đi đây.

Kobayashi bị bỏ lại một mình, cô nắm chặt hai bàn tay lại, nước mắt tuôn ra không ngừng. Cô đã thích Tezuka khi còn là năm nhất cấp hai. Trong suôt thời gian quen nhau, dù cho cô có làm gì thì cậu ấy vẫn luôn đối xử tốt với cô. Nhưng tại sao chứ, sao cậu ấy lại trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn đến như vậy. Tất cả đều là tại tên Đần đó, nếu không thì thật không hiểu vì sao chỉ sau một buổi chiều mà Tezuka lại thay đổi đến như vậy.

Khi Tezuka quay vè lớp thì nhóm cả Nakami đã tụ lại một chỗ nói chuyện rôm rả với nhau.

– Này hôm nay tao thấy trên đường có nhiều học sinh từ vùng khác đấy, có gái xinh lắm.

– Cũng tới thời gian cho mấy chuyến đi thực địa của các trường phổ thông rồi còn gì.

– Hôm nay tao phải làm quen với mấy gái xinh mới được.

– Tao thấy gái trường mình cũng được mà.

– Xinh thì xinh nhưng mà tính cách bọn nó thì chỉ muốn…

– Chỉ muốn làm sao hả?

Nakami ngay lập tức bị một nữ sinh bên cạnh nghéo tay một cái thật đau.

– Thấy chưa, thấy chưa tao nói mày rồi, cấm có sai đâu.

Cùng lúc đó một chiếc xe buýt khoảng năm mươi chỗ chạy từ sân bay đến một khách sạn bình dân gần đó, bên trong chiếc xe ồn ào và náo nhiệt bởi các học sinh đang háo hức cho chuyến đi. Tuy nhiên có một chỗ ngồi lại chẳng mặn mà quan tâm tới, nam sinh ấy dường như còn chẳng muốn tới nơi này.


– Này Taka, tới nơi rồi này, tí nữa mày cho tao mượn cái áo khoác ngầu ngầu tí. Phải gây ấn tượng với gái Kyoto mới được.

– Thích thì tao cho mượn.

– Đúng là Taka đại gia có khác. Mà mày, lúc tao bắt chuyện với gái mày đừng có nói gì nhé. Mày vô duyên lắm nên thể nào gái cũng chạy mất. Chỉ được có mỗi cái đẹp trai.

– Cái thằng này. Mày muốn chết à!

Taka vươn tay lên kẹp cổ nam sinh bên cạnh, cả hai đùa giỡn với nhau một lúc. Sau đó họ cùng cả lớp đi theo lịch trình của nhà cho đến gần chiều. Dù mặc đồng phục học sinh vùng khác nhưng nhóm của cậu cũng không gây ra sự chú ý nhiều gì vẫn còn rất nhiều trường khác phổ thông khác nữa cũng đi thực địa. Taka đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn chằm chằm từ phía sau lưng, cậu vội vàng quay lại nhưng chỉ có đám bạn.

– Sao vậy, mày không khoẻ à?

– Michio, mày có thấy ai… không, không có gì đâu chắc tao nhầm lẫn một chút.

– Ngày mai mới được tự do đi chơi, làm sao để kịp quen với gái Kyoto đây?

Khi Michio còn đang phàn nàn thì Taka bước qua mặt cậu, tách ra khỏi đoàn đi tới chỗ hai nữ sinh của trường khác ở đằng xa trên con đường đối diện.

– Cái thằng này nói là không quan tâm mà lại chủ động tìm gái đầu tiên. – Michio nói rồi nhanh chóng đuổi theo bạn mình.

– Xin chào, tôi là Iwasaki Taka, không biết cô còn nhớ tôi không?

Taka mở lời bắt chuyện với một cô gái tóc ngắn, đeo một chiếc tai nghe màu bạc. Cô ta quay sang nhìn cậu có chút nghi hoặc.

– À, chúng ta đã gặp nhau tại Shiga, cái đêm đó nhóm của cô đã giúp đỡ chị tôi với tôi rất nhiều. – Thấy cô gái vẫn còn chưa nhớ ra Taka đành phải nói tiếp. – Phải nói sao ta, cô còn nhớ Gin chứ?

– À, tôi nhớ ra rồi. Anh là cái người đi theo chị gái đó.

– Này Izumi ai vậy? Cậu quen hả, đẹp trai thế giới thiệu cho tớ đi.

– Tớ từng giúp anh ta một lần, cũng khá lâu rồi. Mà anh cũng đừng có nói lịch sự như vậy tôi kém anh một tuổi lận.

– Cô kém tôi một tuổi thật sao? Tôi cứ tưởng cô phải già lắm chứ.

– Ấy ấy… ấy… – Michio ngay lập tức dùng tay bịp lại miệng bạn mình lại. – À xin lỗi nha, ý bạn anh là trông em khá trưởng thành ấy mà.

Đôi lông mày của Izumi khẽ giật nhẹ, nhưng cô bấm bụng gượng cười cho qua.

– Anh là Gotou Michio rất vui được làm quen với hai em. Trường bọn anh đang đi thực địa, các em cũng vậy hả, vậy tụi mình làm quen nhé.

Nữ sinh bên cạnh cũng lên tiếng đáp lại:

– Dạ không, tụi em học ở Kyoto, cũng chỉ vừa mới tan trường về thôi.

– Nhưng mà chúng ta vẫn kết bạn được đúng không?

– Dạ được ạ. Em là Matsumoto Noriko.

Michio nở một nụ cười duyên hết mức có thể để tạo thiện cảm nhưng người được nhận lời mời kết bạn lại là Taka. Cậu tự nhiên hận mình sao lại không đẹp trai bằng thằng bạn thân. Dù cho tên đó có ăn nói vô duyên đến mức nào thì gái vẫn cứ theo, cuộc đời thật là lắm bất công.

– Gin hiện tại, con bé vẫn khoẻ chứ? – Taka gỡ tay của Michio ra tiếp tục nói.

– Con bé đang được nhà Noguchi nhận nuôi, là gia tộc của cái anh đi cùng tôi đêm đó ấy. Năm sau thì con bé sẽ có thể chính thức nhập học được rồi.

– Tôi chỉ định qua cám ơn và chào hỏi một chút thôi. Nên giờ bọn tôi đi…

– Cái thằng này! – Michio một lần nữa phải chặn họng thằng bạn thân.

– Bọn anh sắp phải tập trung lại rồi. Ngày mai các em có thể giúp bọn anh tham quan Kyoto được không. Có người địa phương giúp thì còn gì bằng?

– Dạ được, anh với anh Iwasaki chung nhóm đúng không ạ?

– Ừm, đúng rồi.

Ở đằng xa nhóm nam sinh của trường tư thục Fumizuki bắt đầu để ý đến bọn họ.

– Có mấy thằng muốn làm quen với gái trường mình kìa. Manzo, chúng ta cho bọn chúng một bài học đi.

Một nam sinh trong nhóm nhìn vào Taka và bạn cậu, nhếch môi cười khinh bỉ.

– Bọn tầm thường ấy mà cũng xứng. – Nói xong nam sinh có tên là Manzu triệu hồi ra một con thức thần nhỏ, thân người màu cam, tay cầm một cái trống tròn lớn ở trước bụng. – Maru doạ cho bọn nó sợ một chút đi.

Con vật nhanh chóng bay tới tạo ra một luồng gió lớn phóng thẳng tới chỗ Taka. Cậu vội vàng giùm hai cánh tay đưa lên mặt phòng vệ. Cậu biết đó không phải là cơn gió tự nhiên, cũng nhận ra nhóm nam sinh khi chúng cười cợt hả hê. Noriko ở bên cạnh Izumi cũng ngay lập tức nổi giận, quay qua lườm bọn họ.

– Cái bọn này hết cái để làm rồi hả?

– Ừm, bọn anh cũng đi đây, mai gặp lại hai em nhé.

– Dạ tạm biệt hai anh ạ.

Noriko khấn khích quay qua nói bên tai Izumi.

– Nè, nè Izumi. Cái anh Iwasaki ấy, đẹp trai hơn cả Miura của lớp bốn với Tezuka của lớp một luôn ấy nhỉ?

– Tớ không quan tâm.

Hai cô gái sau khi tạm biệt cũng không nán lại thêm nữa mà về thẳng nhà. Chỉ có điều bọn họ không biết vẫn còn có một nhóm người nữa cũng đang âm thầm quan sát bọn họ. Một trong số đó còn không giấu nổi sự bực tức.

– Cậu có vừa thấy điều tớ đang thấy không?

– Thấy cái gì? – Nam sinh bên cạnh dửng dưng đáp lại.

– Con nhỏ đó, cái con nhỏ đeo tai nghe ấy nó có thể nói chuyện mà không cần viết ra giấy kìa. Vậy mà nó bắt tớ phải viết, cái con nhỏ đang ghét ấy.

– Cái đó là do ăn ở hết cả đó Miura. Tớ cũng đi mua một cái tai nghe đây.

Taka đứng ở cạnh của sổ tầng năm của khách sạn nhìn xuống dưới đất, cậu cẩn thận quan sát mọi thứ kể cả những vật vô tri vô giác. Vừa lúc đến Kyoto cậu đã luôn có cảm giác mình đang bị theo dõi, chỉ là đó là ai, nếu là con người thì cậu còn có thể nhận ra nhưng còn là yêu quái thì. Sau vụ tai nạn của Iris, cậu càng cảm thấy sự tồn tại của chúng thật đáng sợ. Cậu lặng lẽ nhìn những vết sẹo trên bàn tay mình, chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ lại hiện ra rõ mồn một những hình ảnh kinh hoàng của đống xác chết nằm chất đống lên nhau. Tởm lợm đến nôn mửa. Taka đi chuyến thực địa này không phải là để du lịch mà là muốn tìm hiểu về sự mất tích của chị mình, chắc chắn nó có liên quan tới những thứ không thuộc về thế giới con người. Và người có thể giúp cậu chỉ còn lại người đàn ông ấy, Takeda Akihiko.

Từ bên ngoài một con ngài trắng bỗng bay vào trong phòng, cả bọn con trai ngay lập tức giật mình sợ hãi đùn đẩy cho nhau đuổi nó đi. Ở Hokkaido không khí rất lạnh nên rất ít côn trùng, còn Kyoto thì ấm áp hơn nhiều. Hình ảnh mười mấy người con trai phải chịu thua trước một con ngài nhỏ bé khiến ai nhìn cũng phải bất cười. Cả phòng của những học sinh bên cạnh cũng bị chúng lọt vào. Cái khách sạn này sau chuyến đi chắc chắn sẽ bị nhận một làn mưa đánh giá một sao.

Vì hai cô gái còn phải đến trường nên phải đến chiều Taka và Michio mới gặp lại Izumi và Noriko. Thời gian đi chung từ đó cũng chỉ có hai tiếng trước khi quay trở lại Hokkaidou. Izumi từ đầu đã không muốn giúp bọn họ nhưng rồi vì lí do nào đó lại có mặt. Cô đưa cho Taka một chiếc vòng tay được gắn liền bởi những viên đá cẩm thạch đã được đánh bóng.

– Cái này là anh tôi nhờ đưa cho anh, anh ấy nói xin lỗi vì đã hẹn rồi mà lại không thể gặp mặt anh được. Anh ấy hiện tại đang rất bận.

Taka có chút hụt hẫng nhưng cũng niềm nã nhận lấy.

– Còn về chuyện chị gái ấy, tôi cũng đã được nghe anh tôi kể lại. Tôi cũng không biết nói gì, chỉ là anh hãy cố gắng lên. Chuyện nào buông được thì buông như vậy trong lòng sẽ bớt nặng nề hơn.

Taka không đáp định cất chiếc vòng tay vào trong túi quần, thì bị Izumi ngăn lại.


– Anh nên đeo nó trên tay, như vậy sẽ tránh được những thứ cần tránh.

Michio đứng bên cạnh nghe không hiểu gì nhưng cậu lần nữa hận đời đúng là bất công, chưa gì mà đã có gái tặng quà cho cái tên ăn nói vô duyên chỉ được cái đẹp mã kia còn mình thì một tờ giấy gói quà cũng chẳng thấy.

– Izumi, hôm qua cậu nói là không quan tâm đến anh ấy cơ mà. – Noriko khẽ nói nhở vào tai cô bạn.

– Tớ chỉ đưa đồ anh trai nhờ thôi, tớ không có ý gì với anh ta đâu.

Izumi chuyển mắt sang Taka nói tiếp.

– Đồ tôi cũng đưa rồi, ở đây cũng chỉ cần Noriko là đủ, nên bây giờ tôi đi đây.

– Khoan đã Izumi sao cậu lại để tớ một mình chứ?

– Liệu có ai làm hại được cậu sao?

– Không phải, nhưng mà… – Noriko nhỏ tiếng dần. – Nếu cậu đi rồi thì ai tách cái anh kia ra. Tớ muốn đi riêng với anh Iwasaki cơ.

– Tớ bận lắm. Chúc cậu đi chơi vui vẻ.

Trong lúc cả ba đang đi dạo trên đường chọn đồ lưu niệm, thì có một người giao hàng mặc đồng phục màu vàng chạy lướt qua bọn họ. Anh ta dừng lại trước một ngôi nhà bình thường nhưng đưa tay lên bấm chuông lại không có ai ra mở cửa.

– Xin lỗi có ai ở nhà không ạ? Tôi là nhân viên giao hàng từ Tokukou, có một gói hàng cho anh Sawamura. Xin lỗi gia đình có ai ở nhà không ạ?

Những tiếng gọi không được đáp lại, người giao hàng cũng dần bỏ cuộc. Rồi đột nhiên cánh cửa tự động mở ra, một mùi thơm thoang thoảng liền thoát ra ngoài, nó khiến cho đầu óc người ta có một chút mụ mị mà trở nên buồn ngủ. Tiếp đó một âm thanh trong trẻo của thiếu nữ vang lên quyến rũ mời gọi người thanh niên ấy bước vào trong sau đó cánh cửa cũng từ từ đóng chặt lại.

Noriko đột ngột ngoảnh đầu lại phía sau, dáng vẻ bỗng chốc trở nên vô cùng lo lắng. Cô đứng lặng không nói gì khiến cho Taka và Michio có chút lo lắng. Rồi Noriko lập tức triệu hồi ra một một thức thần hình nữ cao lớn mặc y phục màu xanh cầm trên một chiếc ô đỏ.

– Ori đi kiểm tra đi.

Michio không thấy được Ori nên không hiểu gì, còn Taka nhận ra được một cái bóng mờ to lớn nên cậu cũng đoán được chút ít. Khi Noriko còn đang do dự thì một con ngài trắng lặng lẽ bay tới chỗ của bọn họ thì đột nhiên tan biến. Đến lúc này cô dứt khoát quay lại nhìn hai chàng trai, chụm bàn tay lại trước ngực cúi người nhẹ xuống.

– Em thành thực xin lỗi hai anh. Bây giờ em có chuyện gấp cần xử lí nên không thể tiếp tục đi cùng hai anh được.

– Có liên quan tới “cái đó” phải không? – Taka chỉ tay vào cái bóng mờ đang đứng bên cạnh cô gái nói.

Noriko có hơi ngần ngại khi nói chuyện này với người bình thường nhưng có vẻ là Taka đã từng dính líu tới những như thế này rồi nên cô cũng không dấu diếm mà thành thật gật đầu.

– Thế thì em đi đi, dù sao cũng cám ơn em vì đã bỏ thời gian ra cho bọn anh.

Noriko không chần chừ mà quay người chạy, vội vàng rút điện thoại từ trong túi ra gọi cho ai đó. Đợi cho đến khi cô gái đi được môt lúc, Taka sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

– Tớ sẽ về trước giờ tập trung, cậu cứ tiếp tục đi chơi đi.

– Này Taka, mày đi đâu đấy? – Michio hét lớn hỏi ở phía sau nhưng Taka đã biến mất ngay ở góc khuất con đường.

Chàng trai dùng hết sức chạy bám theo cô gái, cậu dừng lại khi thấy Noriko đang đứng ở trước một cánh cổng. Cô đứng đó chỉ đưa mắt sang nhìn căn hộ cách đó khoảng năm mươi mét. Những ngón tay liên tục vỗ nhẹ lên mặt tường sau lưng vì bị bắt phải chờ đợi dù cho không muốn. Taka âm thầm quan sát xung quanh, cậu muốn biết nhiều hơn về thế giới mà chị mình đã phải đương đầu. Gần mười lăm phút sau ba người đàn ông đi tới chỗ Noriko, vì quá xa mà cậu không nghe rõ được cuộc trờ chuyện của họ. Nhưng khi Taka vừa định tới gần thêm thì bị một cái bóng ở đằng sau nhanh chóng khoá trái tay. Cậu đau đớn rên lên, nhân ra đó chỉ là một chàng trai trạc tuổi mình và mặc đồng phục nam cùng trường với Noriko.

– Anh là ai? Sao lại đi mình mò người khác?

– Tôi không có rình ai hết, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.

– Đừng có bao biện, tôi biết là anh đã quan sát bọn họ được một lúc.

– Tôi không có ý đồ xấu, tôi chỉ muốn quan sát từ xa thôi. – Taka cố gắng giải thích.

– Ai tin được? Mà khoan. – Nam sinh đó nhìn vào biểu tượng trường trên áo Taka. – Học sinh Hokkaido đang làm gì ở đây?

Một nam sinh nữa ở phía sau từ từ xuất hiện, cúi người xuống nhìn Taka.

– Cậu đúng là không nhanh nhạy gì cả Tezuka, lúc nãy cậu không thấy đám học sinh đi thực địa kia à. Đồng phục này cũng giống nữa.

– Tezuka, Miura hai đứa đang làm gì đấy?

Một trong ba người đàn ông nghe thấy tiếng ồn ào thì đi tới, ông ta khoảng chừng ba mươi tuổi mặc trên mình áo sơ mi mày nâu nhạt. Đeo thêm một chiếc kính gọng vuông làm cho khuôn mặt trở nên có chút lạnh lùng và hơi xa cách.

– Cậu là ai? Đang làm gì ở đây? – Người đàn ông nhìn quét qua người Taka hỏi tiếp. – Đáng lẽ cậu phải ở cùng với trường của mình chứ hay là cậu bị lạc?

– Tôi… bị lạc.

Taka không dùng sức chống trả nữa. Dù sao thì cậu tự nhận biết được hành vi của mình là không đúng. Có lẽ nên xin lỗi và trở về nơi tập trung sẽ tốt hơn. Chỉ là cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời cho thắc mắc trong lòng mình. Noriko cũng đi tới, cô vô cùng ngạc nhiên.

– Anh Iwasaki, anh đang làm gì ở đây?

– Matsumoto em quen cậu ta sao?

– Dạ, thầy.

Taka không biết bây giờ mình nên rút lui như thế nào, thì chợp nhớ tới vật bên trong túi quần mình.

– Anh đuổi theo vì muốn đưa quà cho em. Anh thực sự… thực sự… – Mặt cậu hơi đỏ lên vì cảm thấy chút xấu hổ với những gì mình sắp nói ra. – Thôi không có gì đâu.

Cuối cùng thì cũng không nói được những lời sến súa giống Michio.

– Dễ thương quá.

Noriko buộc miệng thốt lên, sau đó cô ngay lập tức đưa mắt lên lườm Tezuka.

– Cậu còn chưa chịu bỏ ra nữa sao?

Người thầy giáo, Tezuka và Miura bỏ lại Taka với Noriko ở lại mà đi tới chỗ hai người đàn ông đang đứng chờ. Cổ tay Taka vẫn còn đau nên cậu xoa nhẹ nó, sau đó lấy ra một cái móc khoá gỗ hình chùa Gác Vàng Kinkaku – ji đưa cho Noriko.

– Cái này tặng em.

Noriko như muốn nhảy cẫng lên nhưng vẫn phải kiềm chế lại. Cô cười rạng rỡ nhận lấy, điều đó càng làm cho Taka cảm thấy vô cùng tội lỗi, vì cái móc khoá đó lúc đầu mua chỉ vì đứa em gái Ayane đòi có quà mang về mà thôi.

– Matsumoto, em là một âm dương sư đúng không?

– Dạ vâng.

Noriko trong lúc đang vui vẻ đã lỡ miệng thêm một lần nữa. Thấy vẻ hơi ngại ngần của cô gái bên cạnh Taka cười nhẹ.

– Không sao đâu, anh biết về sự tồn tại của yêu quái mà. Chắc em cũng đã nghe Takeda kể về chuyện gặp nhóm bọn anh ở Shiga rồi nhỉ?

– Dạ chưa, em có hỏi mà Izumi không có kẻ gì hết.

– À, ừm.

Taka giống như vừa bị chặn họng chẳng biết tiếp lời làm sao nữa. Cậu đảo mắt ra nhóm đàn ông ở đằng xa.

– Chuyện gấp mà em nói có liên quan tới yêu quái đúng không? Kể cho anh nghe chút được không? Anh sẽ không làm vướng chân mọi người đâu chỉ là hơi tò mò chút thôi.

– Thực ra cũng không có gì đâu. Lúc nãy em phát hiện ra có yêu khí, bình thường nếu là yêu quái cấp thấp thì tự mình em cũng có thể giải quyết được nhưng mà đây lại là yêu quái cấp cao nên phải gọi người có chuyên môn hơn tới.

– Nhưng trong đó không phải còn có hai cậu học sinh nữa sao?

– Hai cậu ta là trường hợp đặc biệt dù mới chỉ là năm nhất cấp ba nhưng đã là “tam tinh”.

– Tam tinh?

– Đó là danh hiệu của các âm dương sư. Số sao càng nhiều thì càng mạnh, mỗi năm sẽ có một cuộc thi lên cấp, nếu thi đậu thì các âm dương sư sẽ được thêm một sao. Tối đa là lục tinh nhưng trong quá khứ chỉ có hai người từng đạt được mà thôi.

– Còn em thì sao? – Taka quay lại nhìn Noriko.

– Em là nhị tinh.

– Vậy em chỉ cần một cuộc thi nữa là lên được tam tinh rồi còn gì?

Noriko có chút xấu hổ, đưa một ngón tay lên gãi nhẹ lên mặt.

– Thật ra em thi đã hai lần rồi mà vẫn chưa có đậu. Khoảng cách giữa các cấp càng ngày sẽ càng lớn. Năm nhất tinh sẽ bằng một nhị tinh nhưng mười nhị tinh thì mới bằng một tam tinh. Để trở thành giáo viên của trường em thì cũng phải đạt được ít nhất là tam tinh trở lên mới được.

Khi đang nói thì Taka chợt nhớ tới hình ảnh Akihiko người đầy máu đứng giữa đống gạnh vụn.


– Em biết Takeda Akihiko anh trai của Tekeda là cấp mấy không?

– Ừm, em không nhớ lắm hình như Izumi từng nói anh ấy là tam tinh.

Khuôn mặt Taka đột nhiên cau lại, cậu ghét cái cảm giác này. Làm sao mà một người con gái bình thường như chị Iris lại có thể đấu đầu với những con yêu quái mà đên cả tam tinh cũng phải chật vật. Càng tìm hiểu cậu càng như rơi vào một hố sâu. Những vết sẹo do dao đâm ở bàn tay cậu lại đau nhói lên.

– Con yêu quái em phát hiện này phải cần đến năm tam tinh sao?

– Em không biết nó mạnh đến như thế nào nhưng vì dây là khu dân cư nên cẩn thận vẫn hơn. Còn Tezuka và Miura là học trò cưng của giáo viên nên lúc nào bọn họ cũng được gọi hết.

– Vậy chúng ta ở đây có nguy hiểm không?

– Không có sao đâu anh Iwasaki. Anh nhìn kìa.

Noriko chỉ vào năm người ở đằng xa nay đã đứng thành một hình ngũ giác bao quanh ngôi nhà.

– Chắc là anh không thấy được ánh sáng đang phát ra từ bọn họ. Nhưng mà năm người đó đang thành lập một kết giới để bảo vệ khu vực xung quanh đó, sau khi hoàn thành thì sẽ bước vào căn nhà và bắt yêu quái.

– Nếu vậy thì những người ở trong căn nhà họ sẽ bị bắt làm con tin mất.

– Anh yên tâm đi, âm dương sư bọn em đều là những người chuyên nghiệp mà.

Taka nhìn vào đồng hồ trên tay thì còn một tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ tập trung, cậu muốn ở lại quan sát cho tới lúc đó và hỏi thêm về một số thứ với Noriko.

– Em biết có cách nào để một người bình thường có thể thấy được yêu quái không, Matsumoto?

– Cách đơn giản nhất mà dùng kính. Không phải là kính bình thường đâu mà là kính từ thế giới của yêu quái mới được. Cái hồi này mà thầy Takahashi đeo ấy.

– Anh cũng muốn có thể nhìn thấy được yêu quái, anh có thể có được cái kính giống vậy được không?

– Cái đó có hơi khó, những thứ như vậy thường bị cấm đưa cho người bình thường sử dụng.

– Vậy sao?

Taka có chút buồn bã, Noriko thấy vậy cũng không vui. Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, Noriko hốt hoảng nhìn về phía căn nhà kinh ngạc, Taka chỉ thấy có một đàn ngài trắng đồng loạt bay ra ngoài từ những cánh cửa nhưng đều bị chặn khi gặp kết giới.

– Có chuyện gì vậy, Matsumoto?

– Con yêu quái đó đang cố vùng vẫy thoát ra ngoài.

– Thế kết giới có thể bị vỡ không?

– Có tới năm người lập trận, muốn vỡ cũng khó lắm.

Sau tiếng ồn đó mọi thứ lại trở nên yên lặng đến kì lạ. Nhưng đến mười lăm phút sau mái nhà chỉ trong tích tắc đã bị nổ tung giống như một con mãnh thú đang cố thoát ra ngoài. Trong năm người thì đã có hai người bị thương nhẹ, bọn họ đều chạy ra ngoài sân cùng nét mặt cực kì nghiêm trọng, hô to những câu từ mà Taka không thể nghe rõ. Mình muốn nhìn thấy. Mình muốn nghe thấy. Mình muốn biết ở đó đang có gì xảy ra những chuyện gì. Taka vô thức nắm chặt hai bàn tay mình lại. Cậu cảm thấy máu trong người mình đang dồn hết vào lồng ngực. Nó như đang khao khát được muốn được mở ra một thế giới mới, một thế giới đầy xa lạ và cũng đầy nguy hiểm.

– Bọn họ bắt được nó rồi. – Noriko vui vẻ nói.

– Nó là yêu quái gì vậy?

– Là Mộng Điệp.

– Nó bị giết rồi hả?

– Không, hình như bọn họ đã bắt sống nó.

Tezuka và Miura phủi đi lớp tơ của con yêu quái bị vướng phải trên người, cả hai nhìn Taka với ánh mắt “tại sao tên đó chưa đi nữa” mà không chỉ hai người họ mà cả ba người đàn ông còn lại cũng vậy. Taka nhìn đồng hồ trên tay mình cũng sắp đến giờ tập chung nên cậu cũng không còn lí do nào để ở lại.

– Thôi anh đi đây, hôm nay cám ơn em nhiều lắm Matsumoto.

– Dạ, nếu lần sau anh Iwasaki còn đến Kyoto nữa thì cứ liên lạc với em nhé, em sẽ giúp anh.

– Ừm. Anh biết rồi, tạm biệt em.

Taka vừa quay đi thì lập tức có nhiều tiếng hét ở phía sau bất ngờ vang lên.

– Coi chừng, nó định “kim thiền thoát xác”!

– Matsumoto cẩn thận!

Trong những âm thanh hỗn loạn đó Taka chỉ nhận ra được mỗi giọng nói của Noriko. Cô gái ấy đã dùng tất cả sức lực bản thân để gọi lên tên thức thần của mình.

– ORI BẢO VỆ ANH IWASAKI!

Cậu bỗng chốc lại run sợ, có cái gì vô cùng to lớn không có hình dạng rõ rệt vừa lướt qua trước mắt cậu. Rồi thứ âm thanh như tiếng xé gió rít tai vang lên. Một người đàn ông mặc bộ đồ đen không biết từ đâu xuất hiện chắn ngang trước mặt Taka. Anh ta rút thanh katana ra chém đôi con yêu quái mà chẳng tốn lấy một giọt mồ hôi.

– Anh Inuyama!

Miura kinh ngạc thốt lên Tezuka cũng cùng một biểu cảm. “Inuyama” nghe thấy cái tên đó Taka ngay lập tức đưa tay dùng hết sức mình quay cơ thể người đàn ông đó lại.

– Là anh đúng không Inuyama Inao?

Dù cho khuôn mặt đã bị phủ kín bởi mũ trùm đầu và bộ râu nhưng cậu vẫn có thể nhận ra được anh ta đúng là người đó.

– Xin lỗi anh, tôi có hơi kích động.

– Đã lâu không gặp. – Inao chậm rãi nói.

– Chị tôi, chị Iris sau khi tạm biệt với anh ở Shiga thì đã gặp tai nạn máy bay rồi mất tích đến giờ cũng đã hơn năm tháng!

Taka không kiềm được cảm xúc mà cao giọng, cậu muốn người đó giúp mình, dù gì thì cũng đã từng có quen biết. Hoặc ít nhất cậu cũng chỉ muốn thông báo, vì chị cậu đã từng thích anh ta.

– Mất tích hơn năm tháng thì có lẽ đã chết rồi, cậu không cần tìm kiếm nữa đâu. Làm lễ an táng cho cô ấy có lẽ sẽ tốt hơn.

Hơi thở của Taka trở nên hỗn loạn, cậu không còn có thể giữ được bình tĩnh thêm nữa liền vung tay lên đấm vào mặt của Inao, anh không né cũng không chống trả. Mỗi một câu Taka lại dùng tất cả sự tức giận của mình mà đánh Inao một lần.

– Làm sao mà anh có thể thốt ra được câu đó hả? Dù cho anh không thích chị tôi thì làm sao anh có thể nói như thế! Anh có còn là con người nữa không? Đồ khốn khiếp!

Miura và Tezuka vội vàng chạy đến ngăn cản Taka, cả hai kéo cậu lùi ra sau.

– Hãy để cậu ấy đánh tôi. – Giọng nói Inao vô cảm vang lên.

Taka vùng ra được nhưng có vẻ cậu đã lấy lại được lý trí, đưa tay lên che đi đôi mắt của mình. Noriko thấy được cậu đang khóc định đưa khăn tay nhưng Taka đã bỏ đi.

– Đừng để tôi thấy anh lần nữa, có thể tôi sẽ không kìm được mà giết anh đấy.

Ba người đàn ông tỏ ra quan ngại với Inao, bọn họ đã đứng sẵn ở thế thủ.

– Không cần đâu thầy, anh ấy ở bên phe chúng ta. – Miura lên tiếng giúp mọi người bớt căng thẳng.

– Tôi không ở phe nào cả.

Inao nói rồi dậm nhảy lên không trung, di chuyển trên các mái nhà mà biến mất.

– Tên đó, các em quen biết sao?

– Bọn em cũng chỉ biết tên anh ta thôi. – Tezuka đáp lại câu hỏi của thầy Takahashi.

Một trong ba người đàn ông đến gần nhìn vào vết chém trên xác con yêu quái. Chỉ một vết cắt đã khiến nó bị chẻ ra làm đôi một cách gọn gàng, thậm chí các cơ quan nội tạng vẫn còn đang đập vì chưa nhận ra mình đã bị giết, điều này khiến ông ta có chút rợn xương sống. Chỉ mong là hai đứa học trò của mình nói đúng, bởi nếu phải đối đầu với con quái vật này thì nó sẽ chính là một cơn ác mộng đúng nghĩa.

– Những nạn nhân ở bên trong ngôi nhà phải làm thế nào thưa thầy? – Tezuka lên tiếng hỏi.

– Những người Mộng Điệp nhốt vào kén sẽ bị chìm vào trong mộng cảnh, cưỡng ép bọn họ ra khỏi đó sẽ chỉ khiến tình hình tệ đi thôi, thậm chí là sẽ không bao giờ tỉnh lại. Trước hết mang bọn họ về hiệp hội đã.

– Bọn họ không tự tỉnh lại được hả thầy? – Noriko thắc mắc.

– Ảo mộng là những thứ con người ta mong muốn nhất, để thoát khỏi nó trừ khi người đó không có gì bất mãn với thực tại cả. Tuy nhiên loại người như vậy sẽ không hề tồn tại đâu. Có lẽ chúng ta sẽ phải tìm một thức thần nào đó có năng lực giống Mộng Điệp để giúp thôi.

Inao sau khi bỏ đi đến một nơi hoang vắng thì dừng lại, anh ngồi lên một cái ghế gỗ dài đã gần mục. Mở ra cái túi đen bên cạnh mình, đưa tay vào bên trong xoa nhẹ đầu của Baku. Con vật vươn người ra khỏi cái túi nhìn chủ nhân của mình, nó thấy đôi mắt của người ấy buồn bã chỉ còn lại mỗi sự tuyệt vọng.

– Khi tao ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, tao đã ngỡ là cô ấy nhưng đó chỉ người em trai. Tao đúng là hết thuốc chữa rồi, cứ hy vọng rồi lại thất vọng.

Inao nhìn vào lòng bàn tay mình, có một thứ gì đó như lớp màng trắng mỏng đang phủ lên càng lúc lại càng dày lên nó. Rồi sau đó chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi từng lớp tơ chồng lên nhau bao bọc lấy toàn bộ cơ thể anh. Baku hốt hoảng cố gắng xé đi cái kén ấy nhưng chẳng hề hấn gì. Con vật tội nghiệp rên rỉ nhìn chủ nhân mình dần chìm vào bên trong mộng cảnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.