Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 51: Rồi ta sẽ gặp lại
Mặt đất cứ rung chấn mỗi khi con rết di chuyển, nó vươn mình phóng tới chỗ những kẻ xâm nhập. Cái thân hình đồ sộ tưởng chừng như cực kì nặng nề ấy lại nhanh nhẹn đến đáng sợ, chẳng để cho bất cứ ai đủ khả năng đối đầu hay có thể tránh né. Dù đã được Tezuka cứu một lần nhưng Miura cũng chẳng còn có thể làm gì hơn ngoài chờ đợi cái chết. Cậu nhắm mắt lại ôm chặt thân hình to lớn của Hara trong vòng tay mình chấp nhận tất cả. Đột nhiên một tiếng gào hét lớn vang lên khiến con rết khựng lại trong giây lát. Cậu bất ngờ khi thấy một bóng người nhỏ bé ở đằng xa đang run rẩy. Thứ âm thanh gào thét khô khốc đến mức như muốn vỡ nát cả cổ họng ấy liên tục vang lên chỉ để cố gắng thu hút sự chú ý của con rết. Miura lúc này không biết mình nên nói kẻ ấy là dũng cảm hay là đã bị mất trí rồi hay không nữa. Nhưng con rết vẫn chỉ muốn nuốt gọn con mồi gần mình hơn chứ không phải là kẻ kia. Bỗng một hòn đá ném tới nó, đập vào lớp vỏ cứng dầy mà vỡ nát như một quả trứng mỏng manh. Vẫn là chất giọng gào thét khô khốc ấy.
– Tới đây, con rết xấu xí! Mày còn xấu hơn cả tao nữa!
Như đã chọc tức con rết thành công, nó bắt đầu chuyển mình phóng tới chỗ kẻ khiêu khích. Cả cơ thể Miura ngay lập tức được thả lỏng ra, bờ vai cậu vô thức run rẩy, cầu mong cho cậu bạn kia có thể kéo dài thời gian. Nhưng cũng chẳng được bao lâu thì con rết đã quay trở lại chỗ bọn họ, không phải vì Kuroyama đã bị ăn thịt mà bởi vì cậu ta đã chạy đến bên người đàn ông đang nằm thoi thóp dưới đất kia, thậm chí còn đang đeo thêm trên người cái túi đen kồng kềnh của anh ta. Điều đó khiến cho Miura không còn kiềm lại được nữa mà hét lên:
– Cái tên điên ấy!
Con rết từ trên cao nhe cặp hàm nham nhở đớp trọn cả một mảng đất phía dưới. Kuroyama chỉ biết sợ hãi ôm lấy đầu mình cúi xuống, nhưng một tấm khiêng phép đã kịp xuất hiện bảo vệ cậu. Miura trong giây phút tử thần ấy đã bất giấc dùng hết tất cả linh lực còn lại của mình mà tạo ra nó, đây là lần đầu tiên cậu có thể niệm chú ở khoảng cách xa đến vậy. Cậu ngay lập tức ngỡ ngàng khi thấy không chỉ mình mà cả Tezuka, cả hai đã gần như đồng thời trong cùng một khoảng khắc làm một điều giống hệt nhau. Họ đều cố ra sức bảo vệ một người mà bản thân đã từng nói là dù cậu ta có chết cũng không quan tâm. Tuy nhiên, một tấm khiêng hai lớp của hai người cũng không đủ để cản con rết hung hãn lại. Nó nhanh chóng tan vỡ như một quả bong bóng xà phòng với sự bất lực của tất cả.
Cơn chấn động khiến người đàn ông nằm trên mặt đất tỉnh lại, cơn đau xác thịt truyền đến não lại làm cho tâm chí trở nên tỉnh táo khỏi sự tê liệt của chất độc. Khi thấy một cái bóng to lớn đang co rúm, run rẩy trước mặt mình, thì cũng chẳng khó để biết được chuyện gì đang xảy ra. Anh ta dùng hết tất cả sức lực ít ỏi còn lại cố gắng ép cho âm thanh có thể thoát ra khỏi cổ họng mà truyền đến người thanh niên kia.
– Ống tiêm… trong túi…
Kuroyama trong trạng thái hoảng loạn, cậu làm theo mà không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, bàn tay cậu run rẩy mò mẫm bên trong cái túi đen, cậu cầm được ống tiêm lên nhưng rồi lại rớt xuống. Trong lúc đó con rết đã mở to cái mồm rộng hoác chẳng một chút khoan nhượng mà cắn xuống. Cả mặt đất rung lên chấn động. Hai con người ấy tuy may mắn chưa bị nó nuốt chửng nhưng cũng đã bị bắn lên trên lơ lửng trong không trung. Ống tiêm cũng vì vậy rơi ra khỏi cái túi.
– KIRI!
Ngay lập tức Kiri phóng ra từ một vòng tròn phép thuật mà Tezuka đã kịp thời nhốt nó vào lúc trước, con vật nghe theo lệnh của chủ nhân khẩn cấp húc cơ thể của Kuroyama và người đàn ông gạt ra khỏi tầm cắn của con rết. Những ngón tay của người đàn ông kia cố gắng vươn tới cái ống tiêm chứa dung dịch nước trong suốt. Sự sống còn của tất cả bây giờ lại đang được đặt cược tại một vật bé nhỏ đó. Nhưng nó đã tuột ra khỏi tay anh ta mà tiếp tục theo trọng lực rơi xuống.
Những tưởng mọi hy vọng đã chấm dứt thì thân hình to lớn của Kuroyama đã kịp thời lao xuống chộp lại lại được ống tiêm. Hai bàn tay cậu run rẩy đang cố nắm chặt lấy ống tiêm, ngay lập tức đâm vào cơ thể kia. Cùng lúc đó lực húc của Kiri khiến cả hai bị va thằng vào ngọn cây cổ thụ, vướng vào những cành cây. Khuôn mặt nhăn nhó của người đàn ông dãn dần ra, làn da từ màu tím đen do nhiễm độc đã dần dần trở về bình thường. Rồi đột nhiên những tiếng nắn xương ớn lạnh liên tục vang lên, cánh tay phải của người đàn ông kia đáng lẽ đã bị gãy giờ đây lại hoàn toàn lành lạnh. Anh ta vừa đứng dậy vừa vặn vẹo cơ thể một cách quái dị như những loài động vật không xương. Người đàn ông ấy không đứng thẳng hoàn toàn mà vẫn giữ tư thế hơi khom lưng một chút. Anh ta thở ra những làn khói xám thoát ra từ miệng, đôi mắt liên tục đảo qua đảo lại, sức nóng của ma sát lớn đến nỗi con ngươi gần như có thể bốc cháy, trông hình dáng ấy vô cùng đáng sợ.
– Anh! – Kuroyama khẽ gọi.
– Tôi đã nói cậu đừng có đi theo.
Vẫn là chất giọng lạnh lẽo cất lên, không hề có thêm một chút cảm xúc nào dù cho anh ta vừa mới bước qua khỏi cánh cửa tử thần chỉ mới một phút trước. Kuroyama cũng không biết nói gì, cậu sợ hãi run rẩy.
– Nhưng mà… nếu em không đến thì anh sẽ chết mất!
Người đàn ông chợt khựng người lại trong một khoảng khắc, đôi mắt lúc này mới có phần dịu đi, anh ta lần đầu tiên giơ bàn tay lên xoa nhẹ đầu đứa trẻ to xác trước mặt. Nhưng khoảng khắc đó cũng chẳng được bao lâu, người đàn ông đó đã phải vội vã bế hẳn Kuroyama lên, dùng chân đạp vào cành cây mà nhảy lên cao. Chỉ chậm một chút xíu nữa thôi thì cặp hàm của con rết đã bổ nhào tới nuốt trọn cả hai.
– Trong lúc tôi câu giờ hãy cùng với bạn mình rời khỏi đây.
Nói rồi anh ta thả Kuroyama xuống từ trên không, Kiri nhanh chóng bay tới ngoạm lấy cổ áo giữ lấy cậu thả xuống chỗ của Tezuka và Miura. Con rết vẫn không chịu bỏ qua, nó tiếp tục tấn công những sinh vật nhỏ bé kia. Nhưng lần này, người đàn ông kia đã xen vào, bàn tay của anh ta lúc này đã mọc ra những móng vuốt sắc nhọn, trực tiếp đâm thủng con mắt trái của nó.
– Kẻ thù của mày là tao, hãy để những đứa trẻ kia đi.
…
Ở phía dưới mặt đất, Tezuka dù khá khó khăn nhưng đã leo lên được lưng của Kiri. Vì tình thế nguy hiểm đang phải đối mặt, Kiri cũng không e ngại mà chấp nhận chở cả ba đi tới cánh cổng không gian cùng thoát ra khỏi đây. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ Hara. Con hồ ly nằm thoi thóp dưới đất, ánh mắt nó ướt đẫm nhìn chủ nhân của mình kêu lên những tiếng rên rỉ. Nó muốn Miura rời đi.
– Không… bao giờ.
Giọng nói nghẹn ngào nhưng đầy cương quyết của Miura cất lên. Cậu quỳ xuống ôm lấy Hara trong vòng tay mình, vỗ về nó như một đứa trẻ.
– Miura! – Tezuka gào lên.
– Ít nhất hãy để tớ được ở bên nó cho đến những giấy phút cuối cùng.
Tezuka biết dù cho có nói gì thì mình cũng chẳng thể thay đổi được quyết định của Miura. Đôi hàng mi non trẻ cau lại run rẩy, buồn bã, cậu biết Hara quan trọng với Miura như sự quan trọng của Kiri đối với cậu. Mọi thứ ngay từ đầu đã đi sai ra khỏi sự tính toán của cả hai. Là họ đã quá khinh cuồng, là họ đã cố chấp thử thách giới hạn của bản thân. Để rồi hậu quả là điều quá to lớn.
Kuroyama rụt rè đi tới, tay chân cậu lóng ngóng vừa do dự lại vừa muốn làm gì đó. Trong lòng bàn tay cậu là cái ống tiêm vẫn còn lại một chút thứ dung dịch trong suốt kia.
– Tiêm đi! – Miura nói với Kuroyama. – Nó là thứ đã giúp người đàn ông kia đúng chứ?
Kuyoyama không kịp gật đầu trả lời thì ống tiêm đã bị Miura cướp lấy. Chàng trai trẻ đáng thương không ngần ngại đâm nó thẳng vào bả vai của Hara. Cả cơ thể của con hồ ly ngay lập tức trở nên bị co giật khi thứ dung dịch ấy đi vào mạch máu. Độc tố thực sự đã được hoá giải nhưng lại xảy ra một vấn đề khác. Hình dạng của Hara bắt đầu thay đổi, đôi mắt nó hiện lên những đường tơ máu đỏ tươi, răng nanh và móng vuốt dân dần mọc dài và to lớn bất thường. Nó đứng thẳng dậy, lắc mạnh cái đầu của mình như để cố giữ sự tỉnh táo. Con hồ ly ấy gầm lên đau đớn bỏ mặc tiếng gọi của Miura mà chạy thẳng vào trong rừng sâu.
Tezuka nhân cơ hội đánh ngất Miura, cả ba cưỡi trên lưng Kiri mà bay ra tới chỗ cánh cổng. Khi thoát lãnh địa của con yêu quái trở về thế giới của con người, cơ thể của bọn họ đổ nhào mềm nhũn dưới nền sân ga. Những tiếng thở dốc liên tục vang vọng trong nền không gian tĩnh lặng, điều đó giúp họ nhận biết được bản thân mình đã được an toàn. Ở thế giới này, bình minh đang bắt đầu chiếu rọi ánh sáng của mặt trời lên mặt đất. Cánh cổng cũng theo đó từ từ đóng lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ quý trọng điều giản đơn vẫn diễn ra thường ngày ấy đến như vậy.
– Kuroyama, bọn tôi có thể đến nhà cậu không? – Tezuka đánh tiếng hỏi.
– Nhà… tớ á?
– Với tình trạng này bọn tôi không thể về nhà được. Chỉ cần cho bọn này chỗ tắm rửa và nghỉ ngơi cho đến lúc đi học là được.
Cả ba lại tiếp tục cưỡi Kiri đi đến nhà của Kuroyama, đó chỉ là một căn nhà nhỏ bình thường không khác gì với những căn còn lại bên cạnh, nó nhạt nhoà và không có gì nổi bật. Cũng phải vì cậu chỉ là xuất thân từ một nhánh của gia tộc của Kuroyama nhỏ bé. Vẫn còn quá sớm để những người trong nhà thức dậy nên bọn họ chỉ lặng lẽ đi vào. Tezuka lo cho Kiri, còn Kuroyama thì lo cho Miura, khi đã ổn thoả Tezuka đi vào phòng tắm một mình. Nhưng những tiếng xả nước bên trong bốn bức tường cũng không thể che đi những tiếng đấm tay tức giận và nấc nghẹn của cậu.
Lúc Miura tỉnh lại, cậu đã ngay lập tức lao tới nắm lấy cổ áo của Tezuka ở bên cạnh, giơ nắm đấm lên nhưng bị liền bị đối phương chặn lại. Thay vào đó người bị đấm vào mặt lại chính là Miura.
– Cậu tỉnh chưa?
Cả hai lao vào đánh nhau mà chẳng nói một lời. Tiếng ồn đổ vỡ của đồ vật khiến cả nhà thức giấc, lúc họ vội vã mở cửa bước vào kiểm tra thì thấy Kuroyama đang đứng khép nép một chỗ ở góc tường bối rối, cánh tay còn ôm một cái rổ bên trong là một con yêu quái nhỏ.
– Hai cậu là ai, sao lại xuất hiện ở nhà tôi? – Người đàn ông trung niên quát lên tức giận.
Lúc này hai chàng trai mới dừng lại, ánh mắt họ trùng xuống vô hồn, những thứ họ vừa làm đúng là vô nghĩa nhưng giờ họ còn biết là gì hơn nữa.
– Tôi hỏi hai cậu là ai? Tại sao hai cậu không trả lời?
– Hai cậu ấy là bạn con, thưa cha.
Kuroyama nhanh chóng lên tiếng giải thích, thì cậu con trai phía sau người đàn ông tỏ rõ thái độ khó chịu.
– Anh lại làm ra cái chuyện gì thế hả? Đã không thể làm được những chuyện bình thường thì cũng đừng có giao du rồi đưa mấy thằng du côn này vào nhà mình chứ.
– Anh xin lỗi em, Jiro.
– Cái gì mà ồn vậy, còn hai tiếng nữa em mới phải đi học, giờ phải dậy sớm thế này ai đền cho em hả? – Một bé gái khoảng mười bốn tuổi nhăn nhó, giọng tức giận như muốn hét lên.
– Anh xin lỗi em, Momo.
– Cậu không cần phải xin lỗi, bọn tôi mới cần là người phải làm điều đó.
Tezuka và Miura chỉnh sửa lại quần áo đi đến trước mặt người thân của Kuroyama, cả hai cúi đầu sâu xuống.
– Chúng cháu xin lỗi vì đã quấy rầy gia đình chú. Một lúc nào đó bọn cháu sẽ đến xin lỗi đàng hoàng. Còn bây giờ bọn cháu xin phép.
Nói xong hai chàng trai rời đi ngay lập tức. Điều đó còn làm cho cha của Kuroyama tức giận hơn.
– Hai cậu ấy là…
– Đừng có nói gì hết, mày tốt nhất là sống lẳng lặng cho đến khi đủ mười tám tuổi rồi rời khỏi đây đi.
Cơ thể Kuroyama chết lặng, rồi ánh mắt cậu dần run rẩy, dù cho hằng ngày cậu vẫn phải nghe câu nói này nhưng, chẳng lẽ cha không thấy những vết thương trên người con sao? Chẳng phải cả đêm hôm qua con không về nhà? Chẳng phải đây là lần đầu tiên con có bạn hay sao? Ít nhất xin cha hãy nghe con nói một cậu thôi. Con của cha chỉ vừa mới thoát khỏi cái chết cơ mà.
– Toku, hôm nay mình không cần phải chuẩn bị bữa sáng cho nó. Nó không xứng được ăn.
Người phụ nữ bên cạnh không đáp lại, bà cuối cùng cũng không nấu phần cho Kuroyama nhưng bù lại bà lén chồng đưa cho con mình một ít tiền. Điều may mắn duy nhất trong cuộc đời bị ruồng bỏ của cậu, là người mẹ hiền dịu ấy. Mỗi khi nhìn bà có một cử chỉ quan tâm đến cậu dù chỉ là nhỏ bé thôi cũng đã giúp cậu vượt qua được sự khinh rẻ của mọi người. Chỉ là số tiền ấy thậm chí còn chẳng đủ để mua được thứ gì, nó quá ít ỏi nhưng đó là tất cả những gì bà có thể làm.
Phải nhịn đói từ tối qua cho đến giờ, còn thêm chuyện phải chạy trốn con rết khiến cậu mệt lả, thân hình to xác cứ đảo qua đảo lại. Chỉ còn biết cách uống nước chống đói, Kuroyama ngay khi vừa vào lớp đã nằm vật ra bàn, cả cơ thể đau êm ẩm chẳng buồn nhúc nhích. Hôm nay cậu vẫn phải đến trường, vì mặc cho hôm qua có xảy ra chuyện gì thì sẽ có ai cho cậu nghỉ học, bởi làm gì cho ai lắng nghe cậu. Sẽ chẳng có ai tin một học sinh như cậu có thể trải qua những chuyện khủng khiếp như thế mà vẫn sống sót quay trở về. Rồi họ cũng sẽ quy lí do đó thành một lời nói dối tệ hại.
…
Khi Tezuka quay trở về nhà của mình, cha cậu đã đứng chờ sẵn trước cánh cổng gỗ. Ông ta mặc một bộ kimono mày xám với một khuôn mặt lạnh lẽo.
– Tối hôm qua con đã đi đâu? Tại sao lại bị thương như vậy?
Tezuka chẳng muốn nói gì nhưng đó là cha mình nên cậu phải đáp lại.
– Hôm qua con phát hiện ra lãnh địa của một đàn yêu quái.
– Vậy con đã phải dành cả đêm để có thể tiêu diệt được hết bọn chúng?
– Không? Con thậm chí còn không thể làm được điều đó.
– Đối với con, điều đó làm ta khá thất vọng. – Giọng người đàn ông dần trầm xuống. – Hôm qua, thằng bé bên gia tộc Miura cũng không về cả hai đứa đi cùng nhau sao?
– Vâng.
– Trong hai đứa, đứa nào đã thắng?
Tezuka im lặng nắm chặt hai bàn tay lại, nhìn thằng vào cha mình.
– Kẻ đã thua là con.
Người đàn ông không nói câu vào nữa mà đi vào thằng lại vào trong nhà. Tezuka ở bên ngoài hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, bên trong cậu một thứ gì đó lại vừa bị mất đi. Trong một ngày nào đó cậu giá như cậu có thể thay đổi được cuộc đời của mình. Nhưng có lẽ lại không phải là hôm nay.
…
– Này, sáng nay cho tôi xin lỗi.
Đôi mắt Kuroyama khó khăn mở ra, là Tezuka. Cậu cứ nghĩ cậu ta sẽ nghỉ học.
– Không, không có gì đâu mà.
– Tôi mong là cậu sẽ không nói chuyện tối qua cho ai nghe.
– À, ừm. Mình không nói cho ai biết đâu.
– A Tezuka, mặt cậu bị làm sao vậy. Hôm qua lúc chia tay nhau cậu vẫn còn lành lặn mà. – Nữ sinh Kobayashi hét lên vô cùng lo lắng. Cô ta chạy ngay đến chạm tay lên vết thương trên mặt người nam sinh nhưng bị cậu ta lạnh lùng gạt ra.
– Tớ xin lỗi, nó làm cậu đau hả? – Giọng cô ta đột nhiên trở nên tội nghiệp cứ như mình mới là người bị hại.
– Không, tôi không thích người khác chạm vào mình.
– Tezuka hôm nay cậu lạ quá, cậu có bị sao không?
– Bây giờ cậu hãy để tôi yên đi.
Tezuka lạnh lùng đáp rồi kéo ghế ra ngồi bên cạnh bàn bên trái của Kuroyama. Ánh mắt cậu đanh lại nhưng cũng chẳng nói gì tiếp theo, chỉ ngồi đó nhìn vào khoảng không đối diện. Một lúc sau Miura cũng đến ngồi vào cạnh bàn bên phải, còn mang theo cả cặp sách, dù cho đây chẳng phải là lớp của câụ ta. Những học sinh còn lại không hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra, bọn họ bàn tán xôn xao về vết thương của cả ba người. Hôm qua sau khi chia tay ba người bọn họ đã đánh nhau ư?
– Tôi muốn biết về người đàn ông kia. – Miura lên tiếng trước hỏi Kuroyama.
– Thực ra tớ cũng không biết gì về anh ấy.
– Cậu thực sự chỉ vì một người không quen biết mà liều mạng đến như vậy sao? Cậu tốt bụng quá rồi đấy.
– Người biết rõ về người đàn ông ấy nhất ở đây chính là cậu. Cánh cổng kia đã đóng lại phải đến choạng vạng mới có thể mở ra lại. Bọn tôi cần thông tin nhiều nhất có thể. – Tezuka xen vào.
– Anh ấy không phải là người xấu.
– Bọn tôi biết điều đó, hãy nói về cái khác.
– Hình như anh ấy thuộc một gia tộc có gia huy là hình một con chó.
Hàng mi Tezuka cau lại rồi dãn ra.
– Chẳng có gia tộc âm dương sư ở vùng Kyoto có huy hiệu đó cả.
– Có. – Miura lên tiếng. – Tôi biết có một gia tộc có gia huy như thế nhưng nó không phải là gia tộc thuộc về loài người.
– Miura, cậu có chắc không? – Tazuka đưa mắt nghi hoặc.
– Tôi không chắc có phải là bọn họ hay không nhưng một người thuộc tộc Takeda, Takeda Izumi trong lớp ba đã đối đầu với những người đó lúc ở Shiga. Tôi đã từng thấy cô ta vẽ gia huy hình khuyển trên giấy lúc đi ngang qua lớp đó. Tôi nghe nói cũng vì cuộc đối đầu đó mà thính lực cô ta bị ảnh hưởng.
– Kuroyama cậu có thể vẽ lại gia huy đó không?
– Tớ không nhớ kĩ lắm.
– Đại khái thôi cũng được.
Kuroyama lật đật lấy giấy ra vẽ. Rồi đột nhiên tiếng bụng réo to tướng vang lên, khuôn mặt to lớn liền đỏ lên vì xấu hổ. Miura lấy ra từ trong cặp mình một hộp sữa vị việt quất đưa cho Kuroyama.
– Cậu uống đi, rồi vẽ cho tôi.
Cậu nam sinh lớn xác cầm lấy hộp sữa, nước mắt cứ bất giác chảy xuống. Điều đó khiến cả Miura và Tezuka đều ngỡ ngàng, không biết mình đã làm sai chuyện gì.
– Chuyện gì vậy, tôi đụng chạm gì đến cậu à?
– Không, chỉ là lần đầu tiên tớ nhận được quà từ ai đó.
Hai cậu nam sinh còn lại cũng chẳng biết gì hơn, họ nhìn Kuroyama một tay cầm hộp sữa lên uống, tay còn lại loay hoay vẽ trên mặt giấy. Chỉ là khuôn mặt cậu ta có chút gì đó hạnh phúc.
– Cậu còn biết gì về người đàn ông đó không? Còn cái thứ thuốc tiêm vào anh ta với Hara…
Khi nhắc tới Hara, Miura bỗng dừng lại, cậu chống tay lên bàn, dùng những ngón tay của bản thân để che đi biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt mình.
– Tớ không biết gì thêm nữa.
– Tên của anh ta thì sao?
– Tớ có hỏi nhưng anh ấy không nói.
Tiếng chuông reo vào lớp vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Những tiết học chán ngắt trôi qua mà chẳng ai thèm quan tâm đến nó, cho đến giờ giải lao. Miura lao nhanh ra khỏi lớp, khi giáo viên chỉ vừa mới kết thúc. Không chỉ thêm Tezuka mà họ còn kéo cả Kuroyama cùng đi sang qua lớp ba năm nhất. Ba chàng trai đứng đợi sẵn ở bên ngoài, Miura bước vào trong lớp trước nhưng không thấy được người cần tìm, nên cậu bắt chuyện với nữ sinh gần đó.
– Này cho hỏi, Takeda Izumi hôm nay có đi học không?
– À… cậu ấy mới đi… ra ngoài rồi.
– Cậu ta đi đâu cậu có biết không?
– Àm… a… có lẽ cậu ấy đi xuống căn tin.
– Chậc. – Miura tặc lưỡi, chán nản rời đi.
Cô nữ sinh kia ngay lập tức quay lại tíu tít với bạn mình bên trong.
– Không thể tin được là tớ vừa mới nói chuyện với luôn Miura đó. Nhìn gần cậu ấy đẹp trai lắm luôn. Tớ hồi hộp đến nỗi nói không được gì hết trơn á.
Họ cứ đứng chờ bên ngoài mặc cho những học sinh khác bàn tán. Có chuyện gì mà cả hai người đứng đầu năm nhất đều đứng ở bên ngoài của của lớp ba. Bọn họ đang chờ đợi ai ư? Ai mà có diễm phúc đến như vậy? Nhưng cái người xấu xí bên cạnh là ai vậy? Làm hư nhất cảnh tượng đẹp đẽ này mất rồi.
– Izumi, cậu mua đồ xong rồi hả? Có Miura của lớp bốn tìm cậu nè.
Nữ sinh khi nãy gọi lớn khi một cô gái với mái tóc đen ngắn bước tới. Cô ta đeo lên một cái tai nghe không dây màu bạc, ánh lên màu của kim loại. Đôi mắt to tròn nhưng cũng đầy mạnh mẽ, khuôn mặt xinh xắn, cùng với chiều cao khoảng mét sáu, cô ta có lẽ cũng phải thuộc vào top nữ sinh của trường. Giọng nói cô nhỏ nhẹ vang lên.
– Các cậu tìm tôi.
– Phải, tôi tìm cậu vì muốn hỏi vài việc.
Cô gái hơi nghiêng đầu rồi nói tiếp.
– Cậu có gì chuyện muốn nói thì xin hãy ghi ra giấy. Vì hiện tại tai tôi không nghe được.
Miura lấy tờ giấy Kuroyama đã vẽ ra giơ lên trước mặt nữ sinh ấy.
– Cậu biết cái này chứ? Tôi từng thấy cậu vẽ nó một lần.
Cô gái im lặng không đáp, lấy ngón tay chỉ vào tờ giấy ý muốn nói “hãy viết chữ đi.” Miura lại phải đi vào trong lớp mượn cây viết ghi lên trên tờ giấy.
Izumi đọc xong vẫn không biểu hiện gì, bình thản hỏi:
– Các cậu cần biết về điều gì?
Cậu có biết gì về gia tộc này không?
– Tôi cũng không biết gì nhiều về bọn họ. Chỉ là từng gặp một lần lúc ở Shiga trong khi làm nhiệm vụ với anh trai tôi thôi.
Bọn họ là gia tộc như thế nào về sức mạnh, chủng loại?
– Rất mạnh. Nếu có dính dáng gì đến bọn họ tốt nhất là các cậu nên tránh đi. Anh từng tôi nói bọn họ là một trong các gia tộc lớn của thế giới yêu quái, nên ngay cả người lớn cũng không thể làm được gì.
Izumi nhìn lên những vết thương trên mặt ba nam sinh trước mặt.
– Các cậu đã gây ra chuyện gì đó đúng không?
– Cậu không cần quan tâm đến bọn tôi. Dù sao cũng cám ơn về thông tin.
Miura, Tezuka và Kuroyama bắt đầu bỏ đi, Izumi ở phía sao nói lớn với bọn họ thêm một câu cuối.
– Lời khuyên chân thành của tôi là các cậu nên nhờ người lớn giúp. Các cậu dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ thôi.
Cả ba khựng lại khi bị gọi là những đứa trẻ. Đặc biệt là hai chàng trai ở hai bên đã ngay lập tức quay lại nhưng cô gái kia đã đi vào trong lớp. Người lớn sao? Bọn họ có thể nhờ vả sao? Bọn họ sẽ chỉ phong ấn cái cổng ấy lại và bỏ mặc Hara ở bên trong mà thôi. Vì dù sao nó cũng chỉ là một con thức thần nhỏ bé, nó không đáng để bọn họ đem mạng sống của mình ra để cứu. Người lớn thậm chí còn không phát hiện ra được cái cổng ấy khi nó xuất hiện, thì bọn này có thể tin tưởng được ư?
– Này, vào lúc choạng vạng bọn tôi sẽ đến cánh cổng một lần nữa, cậu không cần đi theo bọn này đâu.
– Chỉ có hai người các cậu sẽ rất nguy hiểm hay là nghe theo bạn nữ sinh khi nãy, chúng ta nhờ người lớn giúp đi ha.
– Bọn tôi không cần. Cậu cũng đừng có nói cho ai biết chuyện này nghe chưa. Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện xảy ra hãy gọi vào số này. – Miura đưa cho Kuroyama một mảnh giấy.
Trong lòng Kuroyama bất an lắm, ngực cậu cứ phập phồng, lo sợ mọi thứ. Nhưng cậu cũng không thể ngăn cản được bọn họ. Dù cho phá vỡ lời hứa thì cậu cũng phải nói cho người lớn biết, nếu không tính mạng của bọn họ sẽ bị rơi vào nguy hiểm. Nhưng rồi sau đó trong thâm tâm cậu lại đặt ra một câu hỏi “liệu sẽ có ai chịu lắng nghe lời nói của mình”.
Tan học, những bước chân nặng nề di chuyển ra khỏi lớp học. Tezuka đã đi rồi, có lẽ Miura cũng thế, cậu lại bị bỏ rơi. Có nên nói cho người lớn, có nên tự mình ngăn cản họ lại, có nên im lặng rồi về nhà như không có chuyện gì xảy ra. Sự nặng trĩu đè nén trong tâm hồn cậu khiến có nước mắt trực trào ra. Người đàn ông ấy không biết anh ấy còn sống không. Anh ấy là người đầu tiên và duy nhất lắng nghe cậu. Cậu ước gì có thể gặp được người đàn ông ấy một lần nữa. Giá như cậu có thể mạnh mẽ là quyết đoán như hai người kia, mọi chuyện sẽ không như thế này. Mặc kệ cho thân hình to xác cồng kềnh của mình, Kuroyama ngồi thụt xuống giữa vỉa hè khóc lớn, khuôn mặt trở nên mếu máo, nhăn nhún, đáng thương. Rồi đột nhiên một giọng nói trầm lặng và lạnh lẽo khẽ vang lên.
– Có lẽ tôi đến không đúng lúc nhưng tôi cần cậu giúp một việc.
Người đàn ông với bộ áo khoác và chiếc túi đen đứng trước mặt Kuroyama nhìn xuống cậu.
– Anh! Anh vẫn còn sống!
Kuroyama mừng rỡ ôm chầm lấy người đàn ông ấy, cơ thể cậu ôm trọn anh ta trong lòng.
– Chẳng phải cậu là người đã cứu tôi sao? Sao cậu lại ngạc nhiên đến vậy?
– Em tưởng… híc… anh đã… híc… chết rồi.
Kuroyama ào khóc lên như một đứa trẻ. Mãi đến hơn năm phút sau cậu mới bình tĩnh lại được. Cả hai ngồi lên một cái ghế gần đó, mắt và mũi của cậu vẫn còn sụt sùi.
– Con rết đó sao rồi anh?
– Tôi huỷ hai mắt của nó rồi trốn đi.
– Em lo… híc… cho anh lắm. Sao anh… híc… tìm được em vậy?
– Tôi dựa vào khứu giác thôi. Tôi có chuyện muốn nhờ.
Người đàn ông lấy trong cái túi vải đen hình vuông của mình ra, là một lồng cầu pháp khí của âm dương sư. Ở bên trong là Baku đang co mình lại run rẩy khó chịu.
– Tôi muốn nhờ cậu mở nó ra. Tôi có thể tự phá cái lồng nhưng điều đó sẽ làm Baku bị thương.
– Baku! Thật may vì nó vẫn an toàn. Nhưng em không biết cách mở cái lồng ấy ra. Chỉ có Tezuka nhưng cậu ấy lúc này có lẽ đã đi tới cánh cổng mất rồi.
Đột nhiên cậu lại nghe thấy một tiếng ưng ửng khác từ bên trong cái túi.
– Hara! Anh đã cứu được cả Hara nữa sao?
– Tôi chỉ tiện tay cứu đứa trẻ này thôi.
“Tiện tay” chắc chắn không thể dễ dàng như vậy được. Nơi đó đâu phải là nơi có thể dễ dàng tìm kiếm hay tồn tại đi lại một mình ở trong đó. Anh ta thực sự là ai, anh ta quá mạnh so với một con người, có lẽ lời nói của nữ sinh lúc trước là hoàn toàn đúng, anh ta thuộc gia tộc cực kì mạnh của yêu quái nhưng anh ta vẫn là một người rất tốt bụng.
Đôi mắt một to một nhỏ của Kuroyama chứa đầy hạnh phúc, cậu vội vàng gọi điện cho Miura, những tiếng tút dài chờ đợi khó chịu cứ vang lên. Làm ơn, xin cậu hãy bắt máy, xin đừng để cuộc gọi này là quá trễ. Cái âm thanh vô nghĩa ấy vẫn tiếp tục vang lên, nỗi lo sợ của cậu vẫn không thể giải thoát cho đến khi đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói.
Không thể cưỡi thức thần để di chuyển vì nó sẽ khiến cho những người bình thường sợ hãi. Hai chàng trai trẻ chạy bộ một mạch tới chỗ của Kuroyama. Mồ hôi họ nhễ nhại thấm đẫm ướt cả áo ngoài, chân của họ đứng không vững ngồi thụt xuống đất.
– Hara… Hara… nó ở đâu rồi?
Người đàn ông bế một con hồ ly ở bên trong cái túi của mình ra, nó chỉ nhỏ bằng hai bàn tay chụm lại. Các vết thương đã được băng bó lại cẩn thận, nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại. Miura ôm con vật vào lòng khóc nức nở. Đến bây giờ cậu mới có thể giải phóng hết cảm xúc của mình ra ngoài. Tezuka cũng lấy chiếc chìa khoá mở cái lồng pháp khí cho Baku. Nó ngay lập tức nhảy chồm ra ngoài, ôm lấy chủ nhân của mình, anh ta nhẹ nhàng xoa lên cái đầu mềm mại ấy. Kiri bên cạnh thấy vậy biến nhỏ lại chui vào trong lòng Tezuka nũng nịu.
– Thật tốt quá, mọi chuyện đều đã ổn cả rồi. – Kuroyama nhẹ lòng lên tiếng.
– Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.
Ba chàng trai trẻ ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh.
– Sẽ vẫn còn những cánh cổng như vậy tiếp tục xuất hiện. Tôi không biết các âm dương sư trẻ như các cậu được tự do làm những gì, nhưng ít nhất thì hãy chỉ làm những thứ mà bản thân mình có thể chịu trách nhiệm được.
Người đàn ông đứng lên khỏi ghế định bỏ đi. Kuroyama thấy thế liền gấp gấp nói lớn:
– Làm ơn xin hãy cho bọn em biết tên của anh.
– Tên của tôi không…
Đột nhiên trong tâm trí người đàn ông hiện lên một người con gái đang nở một nụ cười rạng rỡ, dù vậy khuôn mặt anh lại trở nên vô cùng đau đớn vì điều đó.
– Tên tôi là Inuyama Inao.
– Bọn em sẽ có thể gặp lại anh chứ?
– Nếu như vẫn còn sống thì chúng ta sẽ có thể gặp lại vào một ngày nào đó.
Người đàn ông đó cuối cùng cũng bỏ đi, để ba chàng trai trẻ ở lại. Cuộc gặp gỡ ấy đã không chỉ hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Kuroyama về cuộc sống của bản thân, mà còn cả Tezuka và Miura. Bọn họ có lẽ đều đã thu được những bài học quý giá nhất trong cuộc đời mình, dù cho của mỗi người là một thứ khác nhau. Chiều hôm ấy, có thứ gì đó đã nhen nhón âm ỉ cháy trong lòng của cả ba. Một thứ gì đó khiến cho bọn họ lại háo hức mong chờ cho sự thay đổi.