Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 44: Lí do chờ đợi, lí do níu giữ
Tất cả bọn họ đều nói với tôi đừng để sự tuyệt vọng xâm chiếm lấy mình, chỉ cần nhắm mắt lại gạt đi những nỗi muộn phiền, một ngày mới sẽ đến và tốt đẹp hơn hôm qua.
Tất cả bọn họ đều nói với tôi, chỉ cần sống thêm một ngày thì sẽ có thêm hy vọng, sẽ có thể đoạt lại được sự tự do, trở về với gia đình.
Tất cả bọn họ đều nói với tôi, chỉ cần kiên trì sẽ không có khó khăn nào là không thể vượt qua, chỉ cần chế ngự lại sự sợ hãi, tôi có thể đối mặt với mọi thứ.
Tất cả những điều bọn họ nói đều thật dễ dàng, vì bọn họ đâu phải là tôi, vì bọn họ đâu phải nếm trải những thứ tôi phải trải qua. Bọn họ đâu thể thấy được những giằng xé trong tâm can tôi. Họ đâu có biết mỗi ngày tôi đều phải đối mặt với con ác quỷ đến từ địa ngục.
Đôi mắt nhắm nghiền của người con gái khẽ rung động rồi từ từ mở ra, cô ngay lập tức nhớ tới cái mùi vị kinh tởm kia liền ngồi dậy nôn khan. Nhận ra đây là căn phòng cô thường được điều trị nhưng xung quanh lại không hề có bất ai. Đã sáu giờ chiều, Kikyo đã ngủ hơn nửa ngày nhưng vẫn không có ý định bước xuống giường, chỉ bó gối lại ngồi thẫn thờ với chiếc đồng hồ con lắc treo trên tường. Vết thương thể xác vẫn âm ỉ đau nhưng đả kích trong tâm trí mới thứ khiến cô tuyệt vọng nhất. Kim đồng hồ điểm mười giờ đêm, Kikyo vẫn không có ý định di chuyển, bóng tối phủ kín căn phòng, bên ngoài là cái lạnh buốt giá của mùa đông, tuyết đầu mùa đã rơi từ rất lâu rồi, nhưng cô vẫn chưa thể chạm vào nó.
Đây là lần đầu tiên hắn để cho cô một mình yên ổn lâu đến vậy, cũng không biết việc này có thể kéo dài được đến bao lâu. Một giờ sáng, hắn vẫn chưa quay lại, đôi mắt Kikyo nặng trĩu, muốn nhắm lại nhưng lại sợ một điều gì đó lại gượng mở. Hai giờ sáng, rồi ba giờ sáng, cuối cùng cô gái cũng quyết định bước xuống, đôi chân trần còn đang băng bó chạm lên sàn nhà lạnh lẽo, khẽ rụt lại rồi cũng đứng hẳn lên. Từng bước, từng bước cô tiến đến căn bếp, tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng có bất cứ chuyện gì sảy ra. Đôi mắt cô sưng húp lên vì suốt thời gian qua không ngày nào cô không khóc, khóc đến nỗi mỗi khi nhìn vào thì lúc nào nó cũng đỏ. Dù vậy cô vẫn phải sống.
Kikyo tự đi tìm chỗ đựng gạo và nấu cơm, không gian vang lên vỏn vẹn âm thanh va chạm của dụng cụ. Trong tủ lạnh có thịt nhưng bây giờ nhìn chúng cô chỉ muốn nôn, nên lấy ra một hũ mơ muối chua để làm cơm nắm. Kikyo cầm theo đĩa cơm đi ra ngoài ban công, những bông tuyết chạm lên cái mũi đỏ hồng. Đã lâu lắm rồi cô mới lại cảm thấy an tĩnh như thế này, không có ai xung quanh, lại càng không có hắn. Lúc này cô mới nghĩ tới, mình thực ra đang ở đâu, bị đem tới đây khi còn đang bất tỉnh, tất cả những gì cô biết là mình đang ở phía Nam của Nhật Bản.
Ở nơi đây sự sống bị coi rẻ, những quyền cơ bản nhất của con người bị vứt bỏ. Sự im lặng bao trùm lấy căn biệt thự và cả vùng đất này, cô quạnh, lạnh lẽo đến mức làm cho đầu óc con người gần như bế tắc. Những màn sương mỏng bốc ra theo từng hơi thở chạm vào lòng bàn tay nhỏ bé. Có lẽ nếu không có cái lạnh sẽ không ai có thể cảm nhận được sự ấm áp, nếu như không có cầm buộc sẽ không ai thấy giá trị của tự do, cũng như nếu không có cái chết sẽ không ai cảm nhận được sự sống trân quý đến như thế nào.
– Cô đang làm gì ở đây vậy?
Một âm thanh trầm ấm bất ngờ vang lên, một thanh niên trẻ mặc áo vét đen đứng ở ngang cánh cửa, đeo một ống nghe chuyên dụng trên tai. Anh ta đứng nhìn cô nghi hoặc, có ý không hài lòng.
– Buổi tối cô không được phép ra ngoài này.
– Tôi… xin lỗi, tôi không biết quy tắc này, tôi là…
– Cô là nô lệ?
Hai chữ “nô lệ” thốt ra bỗng trở nên ám ảnh trong tâm trí, mím chặt đôi môi mỏng, xấu hổ, tủi nhục, bây giờ thân phận của cô đã trở thành kẻ thấp kém nhất, đến động vật nuôi còn không bằng. Nhưng Kikyo bất ngờ khi người con trai ấy không la hét, quát mắng mà chỉ nói với cô bằng những thanh âm vẫn rất bình thường.
– Là nô lệ nên cô không thấy lạnh sao, là con người chứ có phải là sắt thép đâu. Nhanh đi vào đi dùm tôi cái. Cô có cơm nắm hả, cho tôi một cái, tôi sắp đói chết rồi này.
Kikyo ngỡ ngàng trong chốc lát, khuôn mặt dần mếu máo nói:
– Cám ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.
– Cám ơn chuyện gì?
Chỉ là cám ơn anh đã không đối xử với tôi như những người khác, cám ơn anh đã nói chuyện với tôi như một con người.
Thấy Kikyo không trả lời chàng trai cũng chỉ cho rằng cô bị đánh nhiều quá nên trí não có vấn đề rồi.
– Anh là bảo vệ ở đây?
– Phải tôi là người mới đến.
– Anh không nên nhận việc ở cái địa ngục này, ngày mai hãy rời ngay đi, ở đây anh không biết là mình sẽ bị giết lúc nào đâu.
– Trước khi nhận việc tôi đã kí vào bản thoả thuận rồi, cũng biết mức độ nguy hiểm của nó, nhưng lương thực sự rất cao, tôi cần phải kiếm tiền để lo chi phí bệnh viện phẫu thuật cho mẹ mình.
– Bệnh viện?
Kikyo ngạc nhiên, vội đi tới gần chàng trai trẻ, hít một hơi sâu cảm nhận mùi hương của cơ thể kia.
– Anh là con người?
– Phải, bộ lạ lắm sao, chẳng phải cô cũng là con người mà?
– Sao bọn họ lại có thể để con người vào đây chứ, rốt cuộc bọn họ là đang muốn chơi đùa điều gì vậy?
Kikyo rơi vào bấn loạn và có phần tức giận nhưng rồi lại đột ngột nghe thấy một thanh âm vô cùng quen thuộc, âm sắc lạnh lẽo như chính những bông tuyết đang rơi.
– Sao cô lại ở đây?
Hắn xuất hiện từ phía sau lưng như một bóng ma, không phát ra bất kì tiếng động nào, lẳng lặng đứng đó. Cô sợ hãi quay lại, run rẩy tránh đi ánh mắt như đang xoáy sâu vào cơ thể mình. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, chiếc áo sơ mi bó sát vào người vì bị ướt nhẹp, lại là do máu.
– Chào ngài tôi là nhân viên bảo vệ mới, tên là…
– Cút.
Không để người thanh niên kia nói hết, Zen đã cho anh ta một cái nhìn như lưỡi dao cắt xuyên qua da thịt. Kikyo rùng mình với sát khí đang toả ra, thật hên người thanh niên kia cũng lanh lẹ mà lui xuống. Dù cho hôm nay có thoát thì liệu ngày mai sẽ còn may mắn như thế, cô phải thuyết phục anh ta phải bỏ việc, cứu mẹ là điều con cái nên làm nhưng điều đó cũng sẽ vô dụng nếu như anh ta có thể bị giết bất cứ lúc nào.
– Kia là món cô đã từng muốn làm cho “tên kia” ăn sao?
Zen bước tới cầm lên một miếng cơm nắm, cho vào miệng cắn một miếng.
– Dở tệ.
– Anh mới giết ai sao?
– Phải. – Hắn bình thản trả lời mà chẳng có lấy một chút do dự
– Anh phải giết bao nhiêu mới đủ hả? Bọn họ cũng có gia đình, cũng có người thân, tại sao anh lại có thể nói ra điều đó mà không hề cắn rứt lương tâm cơ chứ? – Kikyo hét lên kích động.
– Cô quá lương thiện, cô sẽ không bao giờ hiểu được.
– Những thứ bệnh hoạn như vậy, làm sao mà tôi có thể hiểu được chứ!
Zen chầm chậm đi tới, đứng trước mặt Kikyo nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, nở một nụ cười nửa miệng, ép thân người nhỏ bé kia sát vào lan can phủ đầy tuyết.
– Cô từ nhỏ đã sống ở xã hội loài người, ở đó giết người là tội lỗi, giết người là phải đền mạng. Nhưng đừng áp dụng nó lên yêu quái, con người và yêu quái là hai thế giới khác nhau. Ở thế giới này, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, chỉ có được sống và phải chết mà thôi. Giống như bởi vì cô không đủ mạnh nên mới bị gia tộc mình loại bỏ, mới bị bọn thuộc hạ của Kurenai bắt cóc, mới khiến Kou phải chết thay mình và bị ta mang về đây hành hạ. Tất cả chỉ vì một nguyên nhân duy nhất chính là do cô yếu. Ở thế giới của yêu quái không có sở cảnh cát, không có toà án, càng không có ai ngu ngốc mà đứng về phía kẻ yếu đuối.
– Vậy anh được phép giết người khác vì anh là kẻ mạnh sao?
– Đúng rồi.
Zen nhìn xuống đôi chân trần nhỏ nhắn đang đi trên tuyết và cơ thể đang run rẩy dưới lớp áo mỏng vì giá lạnh của mùa đông.
– Cô là đang cắn rứt lương tâm vì mấy người đầu bếp kia nên đang tự hành hạ mình?
Kikyo không đáp lại.
– Vứt bỏ cái thứ đó vô dụng đó đi, cô nên vui vì mình vẫn chưa bị giết. Nãy giờ cô kích động nên ta bỏ qua, còn bây giờ thì hãy quay lại xưng hô cho đúng với thân phận nô lệ của mình. Không thì ta sẽ rạch một vài đường lên khuôn mặt xinh đẹp này đấy.
Sau buổi tối hôm ấy, Kikyo cảm thấy được những yêu cầu bất thường và vô lý của Zen có phần giảm bớt, có lẽ là do gần đây hắn thường đi đêm ra ngoài giết chóc. Chỉ có một thứ vẫn không thay đổi là khi những vết thương trên cô sắp bắt đầu lành lại, hắn lại tặng thêm cho cơ thể ấy những đòn roi mới, ngay cả khuôn mặt cũng không ngoại lệ. Chưa một giấc ngủ nào của cô có thể dài hơn ba tiếng, chỉ có một cái chăn mỏng và góc phòng lạnh lẽo, co ro, đau đớn cùng với nỗi đau thể xác không bao giờ kết thúc. Phải làm gì khi kẻ ta muốn giết lại quá mạnh, phải làm gì khi chỉ có thể chịu đựng nỗi căm phẫn này mà sống từng ngày. Chẳng ai nói cho cô biết bất cứ thứ gì, chẳng ai đưa cho cô dù là một sự chỉ dẫn, bầu trời cứ đổ sập xuống rồi bắt cô đương đầu với nó quá đột ngột.
Những lúc Zen ra ngoài, Kikyo không phải làm gì nên đi dạo một mình, chủ yếu cũng chỉ là đi lang thang trên dãy hành lang nhàm chám. Cô bất ngờ gặp lại người thanh niên kia, đã hơn một tuần rồi, anh ta vẫn còn ở đây và vẫn còn sống. Nhưng cái dáng đứng đó thì có phần thất thiểu và e sợ hơn trước, cũng chẳng biết người bảo vệ này giờ có còn được việc nữa hay không.
– Chào anh, anh còn nhớ tôi chứ?
Chàng trai trẻ vui mừng hớn hở ra mặt như là tay bắt được vàng. Giọng nói cất lên không khỏi xúc động ôm lấy Kikyo:
– Cô, đúng là cô rồi, thật hên quá cuối cùng cũng gặp được.
– Anh sao vậy?
– Đây đúng là căn biệt thự ma, ngoài tôi với cô ra tôi không nhìn thấy bất cứ ai cả mà lúc nào phòng bếp cũng có đồ ăn được hâm nóng, sàn nhà thì được lau sạch bóng, đồ vật thì cứ lơ lửng bay lượn, còn có mấy tiếng la hét thất thường nữa.
– Đâu có, có mấy người hầu và đầu bếp mà.
– Đâu, bọn họ đâu? – Chàng trai vội buông ra đưa mắt tìm kiếm.
– Có một người đồng nghiệp của anh cũng đang ở đây này.
Kikyo đưa tay ra chỉ vào người đàn ông to lớn trước mặt cả hai, nhưng anh ta dường như càng sợ hãi hơn, ngội thụp xuống lấy tay che đầu lại.
– Cô đừng nói nữa, căn biệt thự này đúng là bị ma ám mà, khi biết tiền lương cao ngất ngưởng như thế, còn phải viết bản cam kết nữa, thì tôi biết ngay là có vấn đề mà. Khoan đã, cô có phải là người không? Lần đầu tiên cô đã hỏi tôi một điều rất là kì lạ. Chẳng ai lần đầu tiên gặp mà hỏi câu đó cả.
Kikyo nhìn thấy điệu bộ sợ hãi của anh ta thì không kìm được mà bật cười, cái dáng lóng ngóng ấy thật giống với một người. Chỉ là người đó bây giờ, dù cô có như thế nào thì cũng không thể gặp lại nữa. Đã lâu rồi, cô mới có thể cười, cười một cách thật tâm, thật đơn giản như thế.
– Anh tên gì? Tôi là Inuyama Kikyo, là con người.
– Tôi là Suzuki Tomio, hai mươi hai tuổi, còn cô.
– Tôi kém anh năm tuổi.
– À, cô có gì để ăn không, tôi đói quá. Tôi sợ quá chẳng dám ăn gì hết. Cơm nắm lần trước ngon lắm, cô có còn không?
Giống, thực sự là quá giống, mọi cử chỉ, câu nói đều như là chính Kou đang ở trước mặt cô mà thực hiện vậy. Nước mắt cô cứ thế lăn xuống, giá như tất cả chỉ như một giấc mơ.
– Tôi xin lỗi, tôi đã nói gì khiến cô khóc hả? Tôi xin lỗi, xin lỗi mà. Cô đừng khóc nữa.
– Không phải do anh đâu.
– Thật sao? Vậy thì tốt rồi. Không thì ông chủ sẽ mắng tôi mất.
– Anh nên đi đi. Rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
– Tôi kí hợp đồng rồi, tuy là hợp đồng thử việc nhưng hết tháng sau mới nghỉ được, nếu bỏ việc thì phải bồi thường đến chết mất.
– Bọn họ mà cũng biết làm theo luật pháp sao?
– Cô sống ở đây lâu rồi, có kinh nghiệm gì chỉ cho tôi đi.
– Có, chỉ có một điều duy nhất thôi, tránh xa người tên Zen ra.
– Ông chủ Zen? Ngài ấy đến nhìn tôi còn chả dám.
Kikyo quay lại phòng, sau khi nói chuyện với Tomio, tâm trạng của cô có chút khá hơn, nhưng cô vẫn không hết lo lắng cho anh ta. Gần tối Zen trở về, như thường lệ máu tươi vương đầy trên quần áo, những tưởng hắn sẽ đi liền vào phòng tắm để gội rửa, thì lại bất chợp đi tới gần cô, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, hít một hơi thật sâu. Nét mặt càng trở nên lạnh lẽo, giọng nói hơi gắt lên.
– Mùi đàn ông?
Kikyo không ngờ tới hắn lại để tâm đến điều này, vội vàng giải thích:
– Là có một người bảo vệ tôi nhờ giúp một số thứ nên có chạm vào nhau một chút.
– Một chút?
– Vâng chỉ là một chút.
Hắn dường như chẳng nghe lọt tai, ngay lập tức bóp chặt lấy hai bên má cô.
– Cô là nô lệ của riêng ta, chỉ được duy nhất phục vụ cho ta. Nếu còn có lần sau thì hậu quả cô cũng biết rồi chứ.
– Vâng, tôi… biết lỗi rồi… thưa ngài.
Khi đến gần Kikyo cũng ngửi được trên áo hắn có một mùi hương rất đặc biệt, tuy xa lạ nhưng lại có phần quen thuộc, cô không thể nào nhớ ra. Thấy biểu hiện của Kikyo, Zen buông tay cười nhạt.
– Mùi máu này quen không? Ta đoán là cô chưa từng được gặp mặt những tên đó, nhưng nếu ta nói ra thì thể nào cô cũng biết. Những kẻ ta giết hôm nay là người của tộc Inuyama đấy, là những kẻ đã ruồng bỏ cô ngay từ lúc vừa sinh ra.
Cô và hắn khi sinh ra đã là kẻ thù, mối thù của hai gia tộc truyền lại qua dòng máu được kế thừa, trải qua hơn ngàn năm vẫn chưa bao giờ có thể kết thúc. Kikyo không nói gì, hỏi cô có buồn không thì chắc chắn là có nhưng để kích động thì điều đó chưa đủ. Có lẽ cùng với hắn, dần dần cảm xúc trong cô đã bị chai sạn đi.
– Ta tưởng cô sẽ lại khóc rồi hét lên rồi mắng chửi ta chứ?
– Dù là có cùng dòng máu nhưng chúng tôi tính ra cũng chỉ là những kẻ xa lạ.
– Thật không tin được, đây là cô gái đã từng vì mấy tên đầu bếp không quen biết mà quát lên với ta đó chứ?
Kikyo ngước lên nhìn thẳng vào Zen, hắn cũng không nói gì thêm nữa chuẩn bị tắm rửa. Cô cũng làm tiếp công việc của mình, mang quần áo bẩn đi giặt, chuẩn bị nước ấm để ngâm chân, dặn nhà bếp bắt đầu nấu cơm, những món mà hắn thích, những món mà hắn ghét giờ cô đã nằm lòng hết tất cả. Hắn đơn giản là một tên kén ăn như đứa trẻ con, thích thịt và ghét rau, thịt phải nấu tái không được chín, các món cá thì không bao giờ động tới. Để không bị bắt lỗi mà chịu phạt, cô đã cẩn thận quan sát tất cả mọi thứ, có lẽ bây giờ chỉ có cô là người có thể hiểu được những thứ thường ngày mà hắn muốn nhất.
Đêm nay Zen cũng không bật đèn dù bên ngoài không có trăng, hắn hình như không thích những thứ thuộc về con người, dù việc này đối với Kikyo cũng không phải điều quá khó khăn nhưng cô thấy lạ. Những lúc rảnh rỗi hắn cứ rút ra trong túi một bức tượng thạch cao đang khắc dở, hình dáng ấy là một người phụ nữ, tóc của cô ta rất dài, mặt một bộ kimono hoa văn ngọn lửa nhưng không hề có ngũ quan. Lần nào cũng vậy, hắn cũng chỉ có thể khắc tới đó rồi thôi.
Buổi sáng tiếp theo Zen không ra ngoài, hắn cứ ở lì trong phòng nằm trên giường, cũng không cho Kikyo đến gần. Từ khoảng giữa tối hôm qua, đã luôn có hai luồng khói đen xuất hiện lượn lờ xung quanh căn phòng, chính là từ cơ thể hắn mà phát ra. Dù không gian đang rất yên tĩnh nhưng hắn lại đột nhiên hét lên:
– Im đi, ta nói là im ngay đi.
Zen ngồi bật dậy, vò mái tóc rối bù của mình, đôi mắt rơi vào hoảng loạn nhìn vào hư không, rồi nhìn vào người con gái duy nhất trong phòng.
– Cô thấy gì rồi, ta bảo là cô thấy gì rồi?
Kikyo giật mình, suýt làm rơi bộ quần áo mới được ủi thẳng thớm. Hắn hùng hổ đi đến ép cô vào tường, giận dữ nhìn xuống như muốn xé nát kẻ trước mặt.
– Tuyệt đối không được nói chuyện này ra với bất cứ ai.
– Vâng.
Cô thấy khuôn mặt hắn toàn là mồ hôi, đôi môi thì nhợt nhạt, phần cổ lại có các đường gân đen xuất hiện nổi lên đặc biệt vây kín hình xăm con nhện. Rõ rằng tối hôm qua hắn còn vẫn rất bình thường. Ngay lập tức Zen đuổi Kikyo ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại, tự tạo ra một kết giới không cho bất kì ai bước vào. Những tiếng đập phá liên tục vang lên, cùng với tiếng gào thét điên loạn của chàng trai. Những người khác nghe thấy cũng chỉ đi ngang qua mà không để tâm đến.
Có một số anh chị em của Zen ghé qua, họ đến để phá đi lớp kết giới nhưng rồi không thể nên cũng bỏ đi. Nghe qua cách nói chuyện với nhau thì thứ bọn họ muốn dường như chỉ là thấy bộ dạng tệ hại của hắn lúc này mà thôi, trong số đó có một số thậm chí còn nói là muốn giết chết. Không một ai lo lắng cho hắn cả, cô không biết mình có nên tội nghiệp hay đây là do quả báo mà hắn phải nhận. Cho đến chập tối, Sayo và một người con trai nữa có tới.
– Anh ta ở trong kết giới bao lâu rồi? – Hắn ta hỏi Kikyo.
– Khoảng gần một ngày rồi.
– Từ sáng đến giờ cô cứ ngồi ở trước cửa vậy sao? Sao không tìm cách trốn đi, lúc này anh ta không đuổi theo cô được đâu?
– Toà biệt thự này được căn phòng rất nghiêm ngặt, một nô lệ như tôi có thể thoát được sao?
– Dù vậy nhưng nếu biết cô luôn đợi ở ngay trước cửa, thì chắc anh ta vui đến nỗi nhảy cẫng lên mất.
– Ngài ấy sẽ không như vậy đâu.
– Ai mà biết được, vì cô là người duy nhất chờ đợi hắn mà.
Chàng trai nói rồi đưa tay ra cảm nhận phần kết giới trước cửa của Zen, nét mặt dần dần trở nên nghiêm trọng.
– Nó lại dày hơn trước. Nếu không nhanh chóng trị bệnh cho anh ta thì mọi thứ sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Này cô nhóc.
– Dạ vâng.
– Tuy chúng ta là kẻ thù nhưng mà tôi muốn nhờ cô làm một việc, hãy chăm sóc kĩ cho Zen. Anh ta có một tính xấu là không bao giờ thể hiện mặt yếu đuối của mình cho bất kì ai, nêu chỉ có cô là có thể làm được điều đó thôi.
– Ngài có thể nói cho tôi biết ngài ấy rốt cuộc là đang bị làm sao không?
– Nếu ta không lầm thì là do tộc trưởng quý hoá của cô đấy.
Thấy Kikyo không hiểu, hắn nói tiếp.
– Tên Zen ấy, tối hôm qua bị thanh Siryu đả thương, tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng do chướng khí của nó lại cộng hưởng với yêu khí của ngài Cửu Anh mà tên đó đã hấp thụ từ trước nên khiến cho bệnh cũ tái phát.
– Ngài ấy sẽ ổn lại chứ?
– Một thời gian thì sẽ ổn thôi, nhưng có khi sẽ chết vì yêu khí xung đột. Chắc là cô đang mang chờ vế thứ hai hơn đúng không?
Kikyo nắm chặt hai bàn tay, im lặng không trả lời.
– Đừng có sợ, ở đây ai cũng mong anh ta chết hết cả, có thêm cô cũng chẳng có gì đâu. Nhưng ta lại muốn ở vế một hơn.
Trước khi rời đi, Sayo đưa cho Kikyo một lọ thuốc bôi trị thương, là một hộp sứ nhỏ rất đẹp, ngón tay vừa chạm vào đã biết là loại sứ đắt tiền. Sayo nói đây là do cô ấy đặc biệt chuẩn bị cho cô.
– Một cô gái xinh đẹp như cô đáng lẽ nên được nâng niu chứ không phải bị chịu cảnh như thế này.
Đã hai ngày trôi qua, Zen vẫn đang tự nhốt nhìn bên trong kết giới, Kikyo vẫn chỉ ngồi bên ngoài cửa chờ đợi. Cũng giống như khi ngủ ở góc phòng, nơi đây cũng chỉ cần có một cái chăn mỏng. Kikyo không biết là mình thực sự đang chờ đợi điều gì, chờ đợi hắn bước ra và tiếp tục hành hạ cô hay chờ đợi cái chết của hắn. Nhưng kể cả khi hắn chết thì liệu cô lại sẽ có lại tự do hay cũng chỉ là bị những người kia giết sớm hơn mà thôi, vì dù gì dòng máu cô đang mang cũng là kẻ thù của họ. Trong khi đang mơ màng, cô cảm nhận được một thứ ấm áp được đặt lên má mình.
– Này, sao cô lại ngủ ở đây?
– Tomio, hôm nay anh trực đêm à?
– Phải, hôm nay tôi trực đêm, nhưng sao cô lại ngủ ở đây? Trời lạnh như vậy mà cô chịu được sao, cho cô đấy, trà nóng?
– Cảm ơn anh? Trông sắc mặt anh kì này thấy ổn hơn hẳn.
– Đúng rồi, vì tôi mới kết bạn với một cô gái cũng được thuê việc như mình nên đỡ sợ hơn hẳn.
– Bọn họ lại thuê con người tới nữa đây sao?
– Vừa mới nhắc tới thì cô ấy tới luôn kìa.
Tomio chỉ tay vào một cô gái trẻ, với mái tóc nâu ngắn ngang vai, mặc đồ hầu gái ở phía cuối hành lang đang từ từ bước đến.
– Chị Shika?
– Cô cũng biết cô ấy luôn hả? Vậy mà không nói trước cho tôi biết.
– Chị ấy đâu phải là…
– Suỵt. – Shika ngay lập tức đưa tay ra trước miệng ra hiệu. – Kikyo, biết em phải ngủ ở bên ngoài nên chị mang thêm chăn đến này. Chúng ta là chị em tốt của nhau mà đúng không?
Chẳng đợi Kikyo trả lời, Shika liền ghé sát vào tai nói nhỏ nhưng lại mang tính chất vô cùng đe doạ.
– Phối hợp một chút.
– Sao vậy, Shika là sao?
– À, chị ấy là tôi quên giới thiệu cho anh, chị ấy là con người đấy, là con người thật trăm phần trăm.
– Kikyo, lúc đầu tôi nghĩ cô là “nô lệ” thì chỉ là một cô gái được một tên nhà giàu mua lại. Nếu kiếm đủ tiền hoặc bị chơi chán thì sẽ giải thoát, nhưng giờ hình như nó còn nghiêm trọng hơn những gì tôi tưởng. Tôi có thể giúp gì cho cô được không?
– Cảm ơn anh, nhưng chuyện của tôi thì vẫn là nên để tôi tự giải quyết.
Tomio nhìn thấy nụ cười của Kikyo thì bỗng đỏ mặt, trái tim dường như lỡ mất một nhịp.
– Mặt cô…
– Mặt tôi? Nó bị gì sao?
– Không, chỉ là vết thương lành rồi nên bây giờ tôi mới nhận ra, cô đúng là đẹp thật.
Tomio vừa dứt lời, Kikyo liền cảm nhận sát khí toát ra từ Shika. Bây giờ có là kẻ ngốc mới không biết được chuyện gì đang sảy ra. Shika vậy mà lại thích một con người như Tomio. Giống như mà con gái phú ông phải lòng một tên ngốc vậy. Đúng như những gì dự đoán sau khi Tomio rời đi, Shika ngay lập tức quay lại.
– Chị chắc là đang ghét tôi lắm? – Kikyo lên tiếng bắt chuyện trước.
– Chính xác. – Shika cười tươi đáp lại.
– Tôi có hơi bất ngờ khi chị lại thích một con người.
– Đó là chuyện của tôi.
– Chị quay lại đây là muốn tôi giúp chị phải không?
– Phải. – Mặt Shika đỏ ửng lên, quay đi hướng khác. – Dù sao cô cũng là con lai, nên giúp tôi thì giống loài của cô càng tăng thêm, chẳng phải điều đó rất tốt sao?
– Chị nghĩ đến chuyện sinh con luôn rồi? – Kikyo ngạc nhiên thốt lên. – Dù chị có thể hiện thân cho anh ta thấy thì sớm muộn gì anh ta cũng nhận ra chị là yêu quái.
– Vậy đến lúc đó rồi tính.
– Tôi chỉ tò mò thôi, nhưng mà sao chị lại thích Tomio chứ, anh ta đến đây cũng chỉ hơn hai tuần thôi mà.
– Còn có lí do nào khác sao, tất nhiên là do anh ấy đẹp trai rồi. Tôi nhờ cô rồi đấy, nếu tôi và anh ấy thành vợ chồng, thì những ngày tháng sau này tôi sẽ giúp cô đã khổ cực với mấy người hầu kia hơn một chút.
Dù nhận lời nhưng cô cũng không biết phải giúp họ làm sao, trong suốt một tuần trôi qua, cô cũng chỉ ở trước căn phòng chờ đợi chẳng đi nơi nào khác. Cho đến một ngày khi kết giới có dấu hiệu tan vỡ, những luồng khí cực nóng liền ùn ụt thoát ra ngoài. Kikyo phải dùng một tấm khăn quấn quanh tay nắm cửa rồi mới có thể bước vào. Bên trong cứ như một lò lửa, hơi nước bốc lên tạo thành một màn sương che phủ mọi thứ. Kikyo tìm thấy Zen đang ngồi dựa lưng vào chân bàn, quần áo đã biến thành tro tuy nhiên lại chẳng có vật nào khác bị bốc cháy. Khi thấy bóng dáng của một cô gái đang đến gần mình, Zen dường như vẫn còn đang rơi vào trong ảo ảnh, ôm chặt lấy Kikyo.
– Mẹ, con biết lỗi rồi, xin mẹ đừng đi…
– Tôi không phải là mẹ ngài.
Zen không nghe thấy càng lúc càng ôm chặt hơn, da thịt trần trụi của hắn chạm vào người làm cô vô thức mà đỏ mặt. Kikyo dìu hắn lên giường, mở hết cửa sổ cho thoáng khí, dọn dẹp lại đống lộn xộn. Trong suy nghĩ luôn xuất hiện một ý niệm, lúc này có nên giết người con trai kia hay không. Đây là cơ hội quý giá mà có thể mãi mãi về sau cô cũng sẽ không bao giờ có lại được, giết hắn rồi cô sẽ trốn khỏi đây. Nếu cô cứ chạy về phía bắc rồi tìm người giúp đỡ thì biết đâu có thể về nhà, nhưng trước khi đó cô cần phải vượt qua được những lớp bảo vệ nghiêm ngặt. Chỉ cần bị bắt lại cô chắc chắn sẽ bị giết, cô không có sức mạnh để có thể đấu lại bọn họ. Điều duy nhất giữa lại mạng sống cho cô là vì cô là người của Zen, hắn chà đạp cô rồi cũng lại là kẻ bảo vệ cô khỏi tất cả.
Bất chợp Kikyo cảm thấy có ai đang đứng sau lưng mình, nhưng chẳng kịp quay lại. Một thanh kiếm không biết từ đâu đã đâm tới, xuyên thủng lồng ngực cô. Nó nhanh chóng được rút ra, máu bắn tung toé khắp nơi, trên sàn, thành giường và lên cả người của Zen. Cô gục xuống khi chưa kịp nhận diện được kẻ đó là ai.
Những tia sét đen sau đó xuất hiện, huyết ấn đang bị tách ra khỏi Zen, cô nằm đó, nhìn thấy khắp nơi toàn là máu. Nhìn vào vết sẹo trên tay phải của mình, cô biết kẻ kia đến là để giết Zen, nhưng cô sao lại phải lo cho tên tàn bạo kia. Chỉ là tại sao hắn lại mang khuôn mặt của Kou, tại sao hắn lại mang huyết ấn của anh ta, mọi thứ đau khổ nhất trong tâm trí cô lại ùa về, trong cái đêm kinh hoàng đó. Chính là cái ngày cô nhận ra được sự yếu đuối đến cùng cực của mình. Bọn họ đều nói khuyển tộc có khả năng hồi phục rất nhanh, khi biến hình thì mọi giác quan đều sẽ trở vũ khí. Bọn họ đều nói dòng máu yêu quái cô đang mang là một trong những dòng dõi đứng đầu. Nhưng chẳng ai nói cho cô biết cách sử dụng nó, tất cả những gì cô có thể làm là giương cung lên mà luyện tập nhưng nó hoàn toàn vô dụng, vô dụng với những tên quái vật này.
Kikyo mày không thể chết, mày phải trở về, mày phải gặp lại gia đình, phải gặp lại Shun và kéo anh ấy khỏi cái định mệnh khốn khiếp kinh tởm kia. Mày phải mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa để trở về, mày phải về nhà,…
Cô dồn hết tất cả sức lực còn sót lại vùng dậy, móng tay liền dài ra cắt một đường lên cánh tay kẻ kia, khiến hắn bất ngờ thụt lùi. Cô nhận ra hắn, hắn là anh của Zen, Toshi.
– Ái chà chà, con chó này cũng biết bảo vệ chủ sao? – Toshi lè lưỡi liếm láp vết thương trên cánh tay. – Chỉ là không biết có thể cắn được bao nhiêu phát nữa đây.
Kikyo hộc ra một ngụm máu, hai chân lảo đảo, nhìn hắn không nói gì vì cô thậm chí còn không đủ sức để làm điều đó, cô lại gục ngã, lần này mọi thứ đã kết thúc thật rồi. Bỗng một cánh tay rắn chắc đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn ấy từ phía sau ôm chặt vào lòng. Những tiếng lích tích liên tục vang lên rồi đồng loạt cất lên chói tai như có hàng vạn con chim đang hót. Luồng yêu khí đen đó cô đã thấy nó, nó là của Rei. Có lẽ giờ này con bé cũng đã chết rồi. Zen, Kou, Rei ba người bọn họ rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào. Tại sao bọn họ lại có những đặc điểm giống nhau đến như vậy. Kikyo dần ngất đi cùng với những nghi hoặc không có lời giải đáp.
– Ồ, anh không nghĩ em tỉnh nhanh như vậy.
– Tôi ngủ thêm chút nữa chắc giờ đã không còn đứng ở đây.
– Sắc mặt em không được tốt, thế thì nên quay lại nghỉ ngơi tiếp đi.
– Chắc chắn là vậy nhưng phải là sau khi tôi xé anh ra làm hai cái đã.
Hai luồng yêu khí cực đại đồng thời được bạo phát ra, mọi đồ vật đều bị đánh bay ra ngoài, cả căn biệt thự đột nhiên rung chuyển mạnh. Những ngón tay bắt đầy biến hoá thành những hình thù quái dị cứ thế định hình.
– Mày đang yếu đi. – Toshi cười nhìn Zen.
– Nhưng vẫn còn dư sức để có thể giết ngươi.
Khi hai con quái vật sắp sửa xông vào nhau thì bất chợp một người thanh niên xuất hiện đứng giữa, tay phải giữa chặt Toshi, tay trái không chế yêu khí của Zen. Hắn trông cũng không phải khó khăn gì để thực hiện điều đó.
– Tại sao chúng ta không dừng lại ở đây nhỉ? – Kẻ mới tới nói.
– Để xem anh có bản lĩnh đó không cái đã.
– Này Zen, em không định phá nát luôn cái nhà này đấy chứ, nếu muốn thì tình trạng hiện giờ có lẽ không được ổn thoả lắm đâu. Còn anh nữa, nên giữa sức lại, chúng ta còn phải phá phong ấn ở phía tây Kyoto nữa, với lại Zen nói đúng đó, một mình anh thì cũng không ổn đâu.
– Vậy hai chúng ta thì sao, Keji?
– Thôi, em xin kiếu. Sau này sẽ phiền phức lắm.
Keji vội vàng tới khoác tay Toshi lôi kéo ra ngoài cửa, hắn không muốn tiếp tục cuộc dây dưa này nữa.
– Các người nghĩ là mình đi được sao? – Zen hét lên tức giận.
Keji quay lại nở một nụ cười, giọng nói có phần nhẹ nhàng nhưng thực chất đe doạ lại chiếm nhiều hơn:
– Vậy thì phải xem bây giờ em còn có giữ nổi hai tụi anh không cái đã?
Cánh cửa đóng sầm lại, ngay lập tức Zen gục xuống, liên tục ho ra máu. Hắn nhanh chóng cúi xuống, kiểm tra nhịp thở của cô gái. Động tác cầm máu có phần vội vã, mặc dù hắn luôn cố giết cô nhưng mỗi khi sắp đạt được thì trái tim lại đau đớn như có hàng vạn thanh kiếm đâm qua. Hắn không biết vì sao lại vậy, dù cố nghĩ nhưng vẫn không thể tìm ra được đáp án nào khác ngoại trừ việc này là do Kou. Chỉ cần cô tự mình tìm đến cái chết thì hắn sẽ không còn phải chịu đau đớn như thế này nữa.
…
– Này Kikyo, con còn định ngủ đến khi nào nữa? – Giọng một người phụ nữ vang lên, làm Kikyo tỉnh giấc.
– Mẹ?
– Nhanh dậy đi học kẻo trễ.
– Mẹ, con đang ở nhà?
– Phải con về rồi.
Người phụ nữ dịu hiền ôm Kikyo vào lòng, mùi hương này, sự ấm áp này thực sự là cô đã về nhà. Những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống vì hạnh phúc. Hắn làm thế nào mà buông tha cho cô, làm thế nào mà để cô trở về nhà một cách bình yên như vậy.
Kikyo thay đồ đến trường, bạn bè dường như không cảm thấy lạ khi cô đã nghỉ học một khoảng thời gian dài. Những bài tập, kiến thức có phần khó hiểu hơn, buổi chiều cô đứng ngoài hàng rào nhìn vào trong câu lạc bộ cung đạo. Họ trông rất vui vẻ, cô cũng đã từng là một trong số đó nhưng giờ thì không còn nữa. Nếu mặt dày xin quay lại, không biết họ có còn chấp nhận nữa hay không. Đi trên những con đường quen thuộc, nhìn những quán ăn thường đến, cô về rồi, về nhà thật rồi.
– Trông cô có vẻ vui?
Kikyo gần như bất động khi nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vừa cất lên. Hắn đứng dựa vào bức tường ngay trước mặt, mặc một bộ áo sơ mi và quần tây đen ướt sũng. Liếm ngón tay đầy máu nhìn cô cười thích thú.
– Sao… sao anh lại ở đây?
– Tay cô không sao chứ? – Hắn không trả lời mà hỏi lại.
– Tay?
Ngọn lửa bất thình lình cháy lên trên mô bàn tay phải, làn da trắng mịn dần thay thế bởi một vết sẹo xấu xí. Cô vội vàng che đi nhưng nó quá nóng.
– Cô là nô lệ của ta, thì tại sao ta lại không thể ở đây?
Kikyo chạy nhanh về nhà, ở nhà sẽ an toàn hơn, có cha ở đó hắn sẽ không thể làm gì. Cha cô rất mạnh ông ấy sẽ bảo vệ cô rồi hắn sẽ phải từ bỏ ý định. Nhưng cái mùi tanh nồng lại chào đón cô đầu tiên, Kikyo mở mạnh cánh cửa phòng khách, cảnh tượng ấy giống hệt như căn phòng bếp chỉ có máu và máu, loang lổ trên sàn, trên tường và trần nhà.
– Mẹ, Hyuga, cha mọi người đâu rồi, cha, mẹ, Hyuga…
Bầu không khí càng im lặng lại càng làm Kikyo tuyệt vọng hơn, ở căn phòng ấy, ngay chính phòng của cô, cái đầu của mẹ từ trên mép cửa rơi xuống bên cạnh xác của cha. Cơ thể của gia đình cô rải rác ở khắp nơi, tàn bạo và máu lạnh, đến cả trẻ con và Kuma hắn cũng không tha. Cô đờ người ra bất động, dù rất muốn khóc nhưng không khóc được, muốn hét nhưng lại không thể phát ra dù chỉ là một từ ú ớ. Hắn từ đằng sau ôm lấy cô, đôi tay mạnh mẽ siết chặt vào lồng ngực, hôn lên làn da mịn màng trên cổ rồi cắn nhẹ để lại một dấu đỏ.
– Cô mãi mãi sẽ không bao giờ thoát khỏi ta đâu.
Trong cổ họng những thanh âm bắt đầu định hình dù vân còn rất khó khăn, khi chúng thoát ra mang đầy sự đau khổ và thương tâm.
Kikyo bật dậy, cơ thể cô run lên bần bật, là mơ, chỉ là một cơn ác mộng quá chân thật mà thôi. Một bàn tay ấm khẽ chạm vào khoé mắt cô lau đi những giọt lệ đang rơi. Hắn ngồi trên thành giường nhìn cô, hình ảnh dịu dàng này là lần đầu tiên. Giọng cô run rẩy cầu xin:
– Làm ơn, tôi muốn về nhà, làm ơn tha cho tôi đi. Anh là đang trả thù cho Kou đúng không? Vì sự hèn nhát của tôi mà Kou mới bị mất hết tất cả ngón tay. Vậy anh cứ lấy chúng đi, chỉ cần cho tôi được về nhà. Tôi cầu xin anh đấy.
Trả thù, hắn không biết đó có còn là trả thù nữa không, những người làm tổn thương hắn, hắn đã giết sạch cả rồi. Vậy lí do hắn giữ cô gái này ở lại đây là gì, giết thì lại không thể giết, thả ra lại càng không muốn.
– Từ giờ ta sẽ không đánh cô.
– Làm ơn, tôi muốn về nhà.
– Giờ cô sẽ được ngủ trên giường, không cần phải dậy sớm, buổi tối cũng không cần phải chờ ta về mới được ngủ.
Nhưng Kikyo vẫn khóc, những điều đó không thể so sánh với việc có thể trở về. Dù nói thế nào cô cũng không muốn ở lại, hắn không kìm được nữa, nắm chặt lấy hai bên cánh tay cô mà gằn giọng:
– Không bao giờ, ta sẽ không bao giờ buông tha cô cho đến khi cô chết.
Những ngày sau đó, hắn thực sự không đụng tới cô, kê cho cô một cái giường, không đưa ra những yêu cầu vô lí, không bắt bẻ chuyện gì. Hắn chỉ im lặng quan sát cô làm việc và cho cô sự tự do trong căn biệt thự nhiều hơn. Rồi một hôm Tomio đến gặp Kikyo, trông anh ta vui vẻ háo hức như đang mong chờ một điều gì đó.
– Kikyo tôi đến để thông báo, hết ngày mai tôi không cần phải làm việc ở đây nữa. Tôi có thể kết thúc hợp đồng sớm hơn dự kiến mà không cần phải đền hợp đồng.
– Thật hả, vậy thì tốt rồi.
– Kikyo, cô đi với tôi không? Bỏ trốn khỏi đây.
Cô lắc đầu buồn bã nhưng nhanh chóng gạt nó sang một bên.
– Chuyện anh với chị Shika tới đâu rồi?
– Tới đâu là tới đâu? Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Với lại người tôi thích… là em, Kikyo.
Khuôn mặt Kikyo đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với cô, nó đến bất ngờ quá và trong tình cảnh không nên đến nhất.
– Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể.
– Em là chê anh nghèo sao?
– Không phải, chỉ là không thể thôi.
– Vậy em hãy trả lời anh một câu thôi, em có thích anh không? Dù là một chút cũng được.
– Tôi… chúng ta chỉ gặp nhau vài lần. Có lẽ nhìn thấy tôi như vầy nên anh chỉ nhầm lẫn sự thương hại với tình yêu.
– Anh phân biệt được, em đừng nghĩ anh là kẻ ngốc nữa. Anh thực sự thích em.
– Tomio.
– Tối mai, ở gần bụi cây đài phun nước góc bên trái, anh đợi em ở đó. Anh sẽ đợi đến khi em tới thì thôi.
Nói xong Tomio bỏ đi, không đợi Kikyo đáp lại. Tâm trạng cô nặng trĩu, cô muốn rời đi, rời khỏi căn biệt thự này, rời khỏi hắn. Nhưng liệu có thể thoát được bao lâu, rồi hắn cũng sẽ tìm thấy cô, cũng sẽ giết Tomio và những người có liên quan.
Vào ngày hẹn, tuyết rơi rất dày, giống như cái đêm lần đầu cả hai gặp nhau. Thời điểm hẹn gặp với Tomio đã đến, Kikyo do dự không biết có nên đi hay không, đi để nói rằng mình không thể rời khỏi cùng anh hay chỉ cần đợi tới sáng là Tomio cũng sẽ tự hiểu. Nhưng nếu đợi tới sáng chắc sẽ bị cảm lạnh mất. Cô vội mặc một chiếc áo tay dài đi ra ngoài, dù gì cũng nên nói với nhau một câu tạm biệt, cũng nên cảm ơn một câu.
Đi qua những hàng rào cây cao, những bước chân có chút nặng nè, Kikyo nhận ra mình đã đúng khi đến, không nên để một con người chờ đợi trong thời tiết giá lạnh như thế này. Có thể sẽ chết người đấy, chết… người… Kikyo sững sờ khi thấy Tomio đang nằm úp mặt trên một mảng tuyết đỏ. Hắn ở đó chỉ ngay bên cạnh, cầm trong tay một trái tim không còn đập nữa. Đầu gối cô khuỵu xuống, đôi tay run rẩy chạm vào cái xác lạnh giá.
Anh ấy chết rồi, Tomio chết rồi. Anh ấy bị Zen giết chết rồi. Chỉ ngày mai thôi, anh ấy không cần phải đến đây nữa. Chỉ cần ngày mai thôi, tại sao lại tàn nhẫn đến như vậy.
– Cô nghĩ mình có thể bỏ trốn với hắn sao?
– Tôi không hề muốn bỏ trốn. – Kikyo hét lên. – Tôi chỉ muốn nói tạm biệt, tôi chỉ muốn anh ấy rời đi càng sớm càng tốt. Tại sao lại giết Tomio cơ chứ? Anh ấy thì có liên quan gì đến chuyện của yêu quái các người cơ chứ?
Lúc trước Kikyo luôn có thể gắng gượng, cố gắng sống vì cô tin chỉ cần mình có thể kiên trì thêm một ngày, thì hy vọng sẽ đến. Nhưng giờ thì kết thúc rồi, chỉ vì cô mà Tomio mới chết, rồi cả những người đầu bếp đã bị giết, dù họ có là yêu quái đi chăng nữa, họ vẫn có gia đình, có những dự định, có những ý nghĩ về tương lai giống như con người. Và còn cái chết của Kou, thứ mãi mãi sẽ chẳng có ai nói cho cô biết sự thật. Càng sống, cô chỉ càng làm cho những người xung quanh thêm đau khổ. Nếu như cô chết đi có lẽ những đau khổ này sẽ chấm dứt.
– Này Zen, anh muốn tôi chết phải không?
– Đúng rồi đấy, chẳng có lúc nào ta không ngừng muốn giết cô cả, chỉ là vẫn chưa thể ra tay một cách dứt khoát mà thôi.
– Chỉ vì Kou?
– Chỉ vì hắn.
– Nếu tôi tự sát thì mọi chuyện sẽ kết thúc?
– Phải.
Kikyo từ từ đứng dậy đi lướt qua Zen, đến ban công nơi cô và Tomio lần đầu gặp nhau. Cô còn nhớ rất rõ, anh ta đã gọi cô vào trong khi thấy cô đứng bên ngoài. Rồi mỗi khi gặp mặt được trò chuyện với nhau cô đều rất vui, Tomio là người tốt, tại sao lại phải chết đau đớn như vậy, tất cả chỉ bởi tại cô. Lạ thật, khi nhớ về những kí ức vui vẻ ấy, cô không còn khóc nữa, tâm hồn lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, không thù hận, không oán trách. Hít vào thật sâu những luồng không khí giá lạnh, chạm vào những bông tuyết tan nhanh. Cô đứng lên trên lan can, sau đó quay lại nhìn Zen vẫn đang quan sát ở ngay phía sau lưng mình. Đây chắc chắn không phải là những suy nghĩ bồng bột nhất thời, cô cũng đã suy nghĩ về việc này rất lâu rồi. Cô muốn về nhà… dù là bằng cách nào đi chăng nữa.
– Zen từ giờ anh sẽ được giải thoát, tôi cũng sẽ được giải thoát.
– Đây là tầng bốn, bên dưới lại đống tuyết dày, có nhảy xuống cô cũng không chết được đâu.
– Anh cũng lo lắng cho tôi thật. – Kikyo mỉn cười nhìn Zen.
Nhìn thấy nụ cười đó Zen bỗng im lặng. Bóng dáng nhỏ nhắn kia từ từ biến mất như những bông tuyết trắng. Hắn nhìn cô nhảy xuống một lúc lâu, lại không đến xác nhận hay đi vào trong nhà, đứng lặng yên ở đó như chờ đợi một điều gì. Hắn đợi mãi, đợi mãi đến khi ánh mặt trời bắt đầu ló dạng mới nhảy xuống bên dưới. Hắn nói đúng, có lớp tuyết dày nên cô không thể chết, nên cô chọn lao vào những cái cọc ngọn hoắc đang chỉa lên trời của bức tượng đá. Cô gái đó chết rồi, mối phiền phức đã tự động biến mất rồi, đáng lẽ hắn phải làm cách này từ sớm mới phải.
Hắn lặng lẽ nhìn vào cái xác đang rỉ máu ngay phía trên đầu mình cười một tràng thoả mãn nhưng lại vội chợp tắt khi thấy khuôn mặt bình yên của Kikyo. Mục đích của hắn đã đạt được rồi, vâỵ tại sao hắn lại không vui. Phải rồi là do hắn không nghe được tiếng la hét, hắn muốn nạn nhân khi chết phải thật thống khổ, còn cô ta lại ngược lại nên tất nhiên là không vui. Zen phá nát bức tượng đá, hạ cơ thể của Kikyo xuống. Hắn liên tục vỗ vào má cô mà nói lớn, những hành động ấy bây giờ thật vô nghĩa.
– Này, đứng dậy, cô phải chết thật khó coi, ta mới vui được. Này, này, đành vậy, dù sao cũng chết rồi.
Zen đứng dậy bỏ mặc thi thể cô mà đi vào trong căn biệt thự, nhưng chỉ được hai ba bước, lại liền khuỵa gối xuống, tay phải ôm lấy trái tim đang đau nhói. Chẳng cô ta đã chết rồi sao, cơn đau đáng lẽ phải biến mất rồi nhưng tại sao… Zen đứng dậy quay lại chỗ Kikyo, không ngần ngại dùng hai bàn tay đập mạnh vào lồng ngực đỏ thẫm đã ngưng đập.
– Tại sao ta vẫn còn bị đau, cô đã làm gì ta hả? Nói đi, cô nghĩ rằng mình chết thì là xong sao. Ta sẽ đem xác của cô cho chó ăn, gửi đầu cô về cho người thân để bọn họ phải đau khổ. Ta sẽ giết tất cả những kẻ ta nhìn thấy,…
Hắn liên tục hét lên như kẻ điên dại, những người hầu nghe thấy, liền cảnh báo tất cả mọi người tránh xa ngay lập tức, đến cả Toshi, Keji, Kuranai, và Makoto cũng bị kinh động. Zen cắn nát cổ tay của Kikyo, nhưng máu trong cơ thể cô đã bắt đầu đông cứng lại, hắn lại cắn vào chỗ khác, trên cần cổ, bả vai, bắp đùi, tất cả mọi chỗ trên cơ thể. Nhưng rồi những cảm xúc tức giận ấy cũng bị thay thế. Giọng hắn cứ từ từ bị nấc nghẹn.
– Không… đừng.
Từng hơi thở trở nên dồn dập khó khăn, cái giá lạnh làm phổi hắn đau buốt, đôi tay run rẩy cầm nắm vật gì cũng không được. Cũng như trận chiến với thiếu chủ bạch miêu, lúc này, ở đây không ai chứng kiến được cảnh tượng ấy. Không ai biết được rằng con quái vật mà ai cũng khiếp sợ cũng có lúc lại trở nên đáng thương đến như vậy.
– Không, làm ơn… đừng… đừng rời xa con mà mẹ. Mẹ, là con sai rồi, tất cả đều là do con, con biết lỗi rồi, xin mẹ mà, đừng rời xa con.
Zen ôm chầm lấy Kikyo vào lòng, một trận đồ đỏ rực ngay lập tức hiện lên, vô thức giải phóng một lượng yêu khí khủng khiếp, không cho bất kì ai đến gần trong bán kính hơn hai dặm. Những cơn gió tuyết gào thét lên những tiếng thê lương mang theo bao nhiêu uất hận như muốn xé toạc cả bầu trời. Zen tự cắn vào tay mình, ngậm một ngụm máu truyền vào miệng Kikyo, nhưng nó liền chảy ra ngoài. Hắn điên cuồng tiếp tục cho cô máu của mình. Thứ hắn muốn rốt cuộc là gì, đến bây giờ hắn vẫn không biết, không phải vì không muốn mà là vì không thể, “tên đó” đã không cho hắn khả năng đó.
Chưa ai từng nói với hắn, giữ cô lại là điều không thể, một kẻ không hề biết nói những lời hoa mỹ, chỉ có giết chóc làm bạn.
Chưa ai từng nói cho hắn biết, những cảm xúc vặn vẹo kia thật ra là gì, luyến tiếc, chấp niệm, tổn thương hay là oán hận… là thứ gì đã khiến hắn điên cuồng mà níu kéo.
Chưa ai từng nói cho hắn biết, những giọt nước mắt vì sao lại rơi xuống, tại sao lại có thể vì một người mà đau đớn như thế.
Chỉ vì hắn là một con quái vật rác rưởi bị mọi người người ganh ghét, chỉ vì hắn là một con quái vật tàn bạo kinh tởm không nên tồn tại. Nhưng họ đâu biết rằng tất cả cũng chỉ vì hắn đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ mà thành ra.