Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 43: Cô gái bên trong căn phòng
Cuộc đời này có những cuộc gặp gỡ bất ngờ, và còn có cả những cuộc chia ly không một câu báo trước. Có thể rất lâu, rất lâu nữa họ mới có thể gặp lại, hoặc thậm chí cũng sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội nữa. Một số người cố gắng níu kéo bằng những lời van xin, một số người chỉ lặng yên chấp nhận. Và còn có những người thậm chí lạm dụng cả bạo lực chỉ để chắc chắn rằng người kia sẽ không bao giờ rời xa mình.
Đi qua dãy hành lang của căn biệt thự, người thanh niên với mái tóc đỏ rực mở cánh cửa gỗ trắng rồi bước vào. Hắn từ từ ngồi vào chiếc ghế sofa đỏ mềm mại, thích thú nhìn người con gái đang bị xích trói hai tay, treo lơ lửng trên trần nhà. Từng giọt máu nhỏ xuống đông lại đem thẫm dưới sàn, những vết bầm tím và vết thương bởi roi da, dao găm in hằn lên làn da trắng bệch yếu ớt. Người con trai chờ đợi nhìn kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ trưa thì đứng dậy đi đến góc phòng. Tiếng dây xích được thả xuống, hắn cầm một bát cơm trắng với ít thịt rưới chút nước tương, đặt trước mặt người thiếu nữ gầy guộc đáng thương.
– Ăn đi.
Không nhận được bất cứ phản hồi nào, hắn đâm ra tức giận, nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt không còn chút sinh khí nào.
– Ăn nhanh lên. Phải ăn đúng giờ mới đảm bảo được sức khoẻ.
Phụt!
Chút nước miếng với lẫn với máu trong khoang miệng khô khốc đáp lên khuôn mặt anh tuấn kia. Hắn tỏ rõ sự giận dữ nhưng không mắng thét gì, chỉ lấy tay áo lau đi, rồi cầm lấy cái thìa bạc múc cơm lên, đút cho cô một cách thô bạo. Cô bị sặc, nôn thốc nôn tháo, cơ thể gục hẳn xuống nhưng hắn không ngừng lại. Xong rồi hắn ngồi yên lặng nhìn cô gái, hắn ngồi rất lâu, nhưng cũng chẳng làm gì cả.
– Sao ta không thể giết được cô? Đã hai tháng rồi, ta cũng đã dùng đủ mọi cách, đúng là phiền phức.
Những ngón tay thon dài chạm lên đôi môi nức nẻ, rồi di chuyển xuống lạnh lùng bóp chặt lấy cuống họng.
– Ta đã giày vò cô đến như vậy thì sao cô không tự tìm đến cái chết đi, cố sống lay lắt như vậy, cô sẽ chỉ thấy đau đớn thôi, mà ta cũng chẳng vui vẻ gì.
Người con trai thở dài một cách bất lực, đứng dậy đi tới cạnh bàn cầm lên một con dao gọt trái cây rồi quay lại, đặt bàn tay trái cô gái lên mặt sàn lạnh giá.
– Làm sao cô mới chịu chết đi hả?
Khuôn mặt gầy guộc quay đi một hướng khác, đôi môi mím chặt lại, vì cô biết chuyện điều tiếp theo mà hắn sẽ làm với mình. Hơn sáu mươi ngày không ngừng nghỉ hắn giày vò cô bằng những cách thức kinh khủng và tàn bạo nhất. Nhưng cô sẽ sống sẽ không đầu hàng, hắn càng khó chịu vì sự tồn tại của cô, cô sẽ càng phải sống. Nhát dao trực tiếp lao xuống, đâm xuyên qua mô bàn tay dập nát. Dù đau đớn nhưng vẫn cố cắn chặt răng không để một âm thanh rên rỉ nào thoát ra.
– Đừng có thách thức sự kiên nhẫn của ta. – Giọng hắn lãnh khốc. – Cô muốn chết như thế nào, ta đều có thể đáp ứng, độc chết, treo cổ, dìm nước, cắt cổ, hay là uống thuốc ngủ đi, ta nghe nói phương pháp này không đau mấy, chắc là cô sẽ thích.
– Tại… sao… tôi phải… chết cơ chứ? Sinh mệnh của tôi… anh không có quyền… can dự vào.
– Vì thế ta mới bảo cô tự sát đi.
– Vậy thì anh cứ giết tôi đi.
– Cô biết là ta không thể mà, tất cả chỉ vì cái tên Kou chết tiệt đó.
Hắn ngồi bệt xuống sàn, vuốt ngược mái tóc lên đưa đôi mắt nâu đỏ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cầm con dao nhỏ lên, dứt khoát đâm xuống thêm một lần. Lưỡi dao sượt qua ngón út tay trái, cắt một đường nhỏ trên da thịt.
– Lại nữa, ta muốn cắt đứt cả ngón tay cô cơ, nhưng lại bị tiềm thức của tên đó ngăn cản. Cái tên ngu ngốc đó.
– Kou không ngu ngốc.
– Ngu ngốc chính là ngu ngốc. – Zen gắt lên.
– Kou không ngu ngốc. Kou còn tốt hơn anh cả trăm ngàn lần – Kikyo cứng rắn lặp lại.
– Câm miệng, ta nói hắn ngu ngốc chính là ngu ngốc, cô nghe rõ chưa. – Đột nhiên Zen quát lớn, lạnh lùng nhấn con dao đè ngang xuống.
Bên ngoài bỗng nghe được một tiếng hét đến khàn giọng, bọn họ khựng lại đôi chút rồi lại làm việc bình thường, không hề tỏ ra quan tâm đến những gì xảy ra bên trong, vì chuyện này đã trở nên quá thường xuyên.
Zen cười thoả mãn bên cạnh một vũng chất lỏng đỏ tươi, còn người con gái liền co cụm lại, cố gắng nắm chặt phần ngón tay bị đứt để cầm máu.
– Cuối cùng cũng được, cuối… cùng…
Hắn đột nhiên im lặng, nhìn Kikyo thật lâu.
– Không vui như ta nghĩ.
Ánh mắt của Zen có chút thay đổi, hắn hình như đang bắt đầu lo sợ một thứ gì đó, bàn tay phải chạm vào đôi vai nhỏ bé đang run rẩy. Giọng nói cứ gắt lên không kiểm soát.
– Hét lên nữa đi, HÉT TIẾP ĐI. Cô là hậu duệ của khuyển tộc mà như vết thương nhỏ như vậy thì làm sao có thể bị gì chứ.
Hình ảnh trong tầm mắt Kikyo mờ dần đi, có lẽ cô sẽ tiếp tục ngất đi như mọi lần, cô mong nó chỉ như một cơn ác mộng mà thôi, khi tỉnh dậy sẽ thấy mình trong căn phòng thân thuộc, đi qua phòng khách nơi có cha mẹ đã chờ sẵn, cùng chơi đùa với Kuma và Hyuga, đi học và gặp bạn bè. Cô khống muốn ở đây, cô không muốn tiếp tục như thế này nữa, có lẽ cứ như thế này, ngủ mãi ngủ mãi không tỉnh dậy lại như lời hắn nói lại tốt hơn.
Thời gian trong lúc cô ngất đi không biết là bao lâu, khi mở mắt ra đã thấy mình ở trong một căn phòng hoàn toàn khác lúc trước. Ngón tay út cũng đã được nối lại nguyên vẹn, điều đó làm cô nhớ tới Mai. Nhưng những vết thương trên cơ thể chỉ được làm sạch và băng bó lại chứ không biến mất.
Có tiếng gõ cửa, một cô gái lạ mặt không chờ Kikyo đáp lại mà trực tiếp đi vào, cô ta mỉm cười tở ra thân thiện, rồi đặt một viên thuốc con nhộng và ly nước thuỷ tinh lên bàn. Kikyo có chút đề phòng không nói gì bất cứ điều gì, co mình bên trong lớp chắn trên góc giường quan sát.
– Đừng sợ, tôi sẽ không làm đau cô đâu.
– Chị là ai? Sao lại cứu tôi?
– Cô gọi tôi là Sayo là được rồi. Còn cứu cô là do tôi được nhận lệnh từ chủ nhân mình.
– Chị không sợ Zen sao? Hắn biết chị giúp tôi thì chị sẽ gặp phiền phức.
Sayo cười trừ rồi ngồi xuống ghế bắt chéo đôi chân thon dài nhìn Kikyo.
– Cô đừng lo, việc này là ngài Zen yêu cầu tôi.
– Hắn?
– Phải, ngài ấy không muốn cô chết.
Lúc nào hắn cũng vậy, tra tấn, tổn thương cô đến tận cùng rồi lại cứu, cứ như hắn muốn xem mức chịu đựng của cô có thể đạt được đến mức nào vậy.
– Chị sẽ chăm sóc tôi đến khi nào?
– Khoảng vài ngày. Tôi biết cô sợ phải quay lại căn phòng kia, nhưng tôi chỉ có thể giúp đến như vậy thôi.
Nói xong Sayo đưa ra một bộ quần áo mới rồi bỏ đi, để lại Kikyo một mình với không gian tĩnh lặng.
Tại căn phòng khác, một chàng trai mặc chiếc áo khoác đen rộng nằm lên ghế dài, trùm nón che đi nửa khuôn mặt, hai tay đút vào túi áo trước bụng.
– Cô ta ổn rồi. – Shun bước vào phòng liền nói. – Anh định tiếp tục việc này đến bao giờ?
– Đến khi cô ta chết. – Zen lạnh lùng trả lời.
– Vậy sao cô gái đó sắp chết, anh lại nằng nặc muốn cứu chứ?
– Tao có lí do riêng.
– Vì cô ta là người duy nhất còn lại trên thế này khiến anh phải bận tâm sao?
– Mày nói nhiều quá rồi đấy. Cô ta bắt buộc phải chết, vì tao thích thế thôi.
Như bị nói trúng Zen ngồi bật dậy.
– Có rất nhiều cách để giết một người, đẩy con người ta vào chỗ tự tìm lấy cái chết. Nhưng cách của anh lại là cách tồi tệ nhất.
– Tao chưa bao giờ thất bại, chỉ có duy nhất trường hợp của cô ta.
– Vì cô ta là ngươi của khuyển tộc, ý chí khác với những kẻ khác nên cách thức phải khác đi.
– Mày ranh mãnh lắm mà, có cách gì khiến cô ta tự sát không?
– Đối với những người như cô nhóc đó thì phải dùng biện pháp mềm không được cứng. Con gái thường tự sát do thất tình đấy.
– Có vẻ mày muốn chết nhỉ, Shun.
– Ai nói đối tượng phải là anh, trong lúc bị anh giày vò có một cánh tay giơ ra cho cô gái đó nắm lấy, sự cảm kích sẽ dần biến thành tình yêu rồi lúc đó chúng ta hạ màn, cho cô ta biết tất cả sẽ chỉ là diễn kịch, cô ta sẽ tuyệt vọng rồi tự tìm đến cái chết.
– Mày chắc chắn chứ?
– Chắc chắn. – Shun dừng lại một chút rồi nói tiếp. – Nhưng ai biết là có phù hợp với cô ta hay không? Dù sao thì anh cũng nên nhẹ tay với cô ta một chút, cho cô ta chút tự do, cho một chút hy vọng thì cô ta mới nghĩ đến chuyện yêu đương được chứ. Dù sao cô nhóc đó cũng đang đến tuổi mà.
Zen gật đầu đồng ý, sau đó bỏ đi. Shun thở phào, liền nằm ngả lưng xuống ghế.
– Thật mừng là mình vừa mới xem mấy phim dạng này xong. Zen ơi Zen, anh thật là có cách khiến người ta phải nhức đầu mà.
– Ngài định lừa ngài Zen như vậy sao?
– Sayo, cô tới rồi thì pha cho ta ly cà phê. Không nói như vậy thì đến khi nào hắn mới tha cho ta cơ chứ.
– Vâng, nhưng thuộc hạ thấy tội cho cô gái đó.
– Đó là số phận của cô ta, chúng ta dù có muốn cũng không thể giúp được.
Những người hầu vội vã tránh sang một bên, nét mặt họ lo sợ chỉ dám cúi gằm xuống. Zen đạp cánh cửa đạp mở ra một cánh thô bạo bước vào, hắn liền nhìn thấy Kikyo đang ngồi thụp xuống, che đi phần áo trước ngực mới chỉ thay được một nửa, còn chưa kịp cài cúc.
– Đóng cửa. – Zen ra lệnh.
Hai người hầu nam bên ngoài vội vàng tuân theo.
Zen đi đến ngồi vào ghế sofa đối diện Kikyo vô cảm nói:
– Tiếp tục đi.
– Đi… ra. – Giọng cô sợ hãi và nhỏ bé.
– Cô nghĩ ta chưa từng thấy qua sao?
Khuôn mặt Kikyo đỏ bừng lên, bàn tay run rẩy từ từ đóng từng cái cúc lại.
– Có gì phải ngại, ta không quan tâm đến mấy thứ đó. Từ giờ cô sẽ là người hầu của, à không là nô lệ của ta, ta nói gì thì cô phải làm nấy.
– Không bao giờ. – Kikyo quay lại nhìn thẳng vào người con trai tóc đỏ.
– Cô có sự lựa chọn sao, ở đây nó nói gì thì là như vậy.
– Đừng hòng, thà anh cứ tiếp tục tra tấn tôi tiếp đi.
Zen nghe thấy có phần tức giận nhưng đã cố kiềm lại, miệng liên tục nói “phải nhẹ nhàng, phải nhẹ nhàng” như câu thần chú, và thật may nó có hiệu quả.
– Dù anh có hành hạ tôi như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ đạt được mục đích đâu. Một kẻ thần kinh như anh mãi mãi là chỉ một tên điên mà thôi.
Zen ngay lập đứng dậy tức tát vào má trái người cô gái trước mặt, khiến cô ngã nhào. Kikyo cảm thấy chóng mặt nôn ra thứ thuốc đắng nghét, âm thanh xung quanh cứ nhỏ dần rồi biến mất. Lần thứ hai tỉnh dậy trong căn phòng mới, Sayo lại ở bên cạnh Kikyo, dùng những cây kim châm cứu chuyên dùng cắm đầy lên trên người.
– Vết thương trên mặt tôi sẽ cố gắng không để lại sẹo. Cô đâu cần phải đấu đến cùng với ngài Zen.
Kikyo im lặng không đáp lại.
– Chắc cô cũng đã được nghe qua câu chuyện người đàn bà nhổ ba sợi lông sư tử. Tuy là ngài Zen còn hơn cả sư tử nhưng biết đâu cô sẽ thuần phục được ngài ấy và lấy lại được tự do thì sao.
– Sao chị lại nói những lời này với tôi?
– Cô cứ coi như đây là sự đồng cảm giữa những người phụ nữ đi.
– Hắn chính là một tên điên.
– Ngài ấy cũng là sinh vật sống, mà sinh vật sống thì sẽ có cảm xúc.
– Cảm xúc thoả mãn khi giết chóc và hành hạ người khác? Thứ hắn muốn chính là cái mạng của tôi.
– Vậy cô muốn quay lại những tháng ngày trước đây?
– Hắn chỉ là đang đổi cách thức để có thể giết tôi mà thôi.
– Biết đâu đây lại là cơ hội thì sao?
– Vậy chị nghĩ tôi có thể?
– Không thử thì không thể nào biết. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều, cô rất đặc biêt. Những người đặc biệt sẽ làm được những thứ đặc biệt. Dù sao nếu cứ tiếp tục như lúc trước thì chỉ có cô là bị chịu thiệt. Muốn thoát ra khỏi đây thì cô chỉ còn cách nghe theo lời ngài ấy thôi.
Kikyo không nói gì nữa, tâm trí cô chìm đắm trong biển suy nghĩ, tích cực có, tiêu cực có. Lồng ngực cô đập liên hồi vì sự kích động, tất cả tế bào trong cơ thể đều run lên vì quyết định tiếp theo của chính bản thân mình. Bây giờ cứu cô khỏi tình cảnh này cũng chỉ có bản thân cô mà thôi. Trời chuyển dần sang tối, cũng là lúc Zen quay lại, không như hắn tưởng tượng, Kikyo đã đứng chờ sẵn, cúi chào như bao người hầu khác.
– Nghĩ thông rồi sao?
– Vâng, tôi nghĩ thông rồi.
– Thật sao? Trước đây cô cứng đầu lắm rồi.
– Là do tôi đã sai, từ giờ tôi sẽ là người hầu của ngài.
– Vậy thì tốt, nhưng có một điều cô nên nhớ, cô không phải là người hầu mà từ giờ cô sẽ là nô lệ của ta. Đến đây, quỳ xuống.
– Vâng. – Kikyo đến bên trước mặt Zen quỳ xuống.
– Quỳ đến khi nào ta bảo đứng lên thì mới được đứng lên.
– Vâng.
Zen không bật đèn điện lên, để cho ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu lên mình. Hắn rất đẹp, tựa như một tạo vật hoàn hảo của tạo hoá, làn da trắng mịn màng cùng với sống mũi cao thon gọn. Xương quai hàm nhỏ nhưng lại vô cùng nam tính, vừa có chút hoang dại vừa có chút cô độc. Zen ngồi lên thành giường, lấy trong túi áo một vật màu trắng nhỏ cỡ lòng bàn tay, dùng một con dao cứ gọt dần gọt dần cho đến khi tất cả trở thành một đống bụi trên sàn. Mặt hắn không vui, lại lấy ra một món đồ vật giống như trước, rồi cái thứ ba, thứ tư,… tất cả đều trở nên vô dụng. Hình như hắn muốn khắc một thứ gì đó nhưng lại không thể nhớ ra hình dạng của nó. Trong lúc mất kiên nhẫn lưỡi dao vô tình cắt một đường trên đầu ngón tay, hắn để mặc rồi nằm ườn ra nằm ngủ.
Ánh sáng dần dần lấp đầy căn phòng, Zen hài lòng khi thấy Kikyo vẫn đang quỳ trước mặt mình. Đôi môi cô tái nhợt, sắc mặt trắng bệch, cả cơ thể dường như chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể gục ngã.
– Đứng dậy.
Cô gái từ từ gượng dậy, bàn tay chống sang những đồ vật bên cạnh, hai đầu gối run rẩy loạng choạng tìm chỗ để dựa lực.
– Lúc này nô lệ thường phải làm gì? – Zen bất ngờ hỏi.
– Bây giờ ngài có muốn rửa mặt không ạ?
– Không muốn.
– Ngài có muốn ăn sáng?
– Không.
– Ngài có muốn đi dạo buổi sáng?
– Không.
– Đi tắm?
– Không.
Zen dứt lời liền phòng con dao nhỏ trong tay sượt qua má Kikyo để lại một vệt máu. Cô không vội lau đi mà để mặc nó.
– Ta cho cô một cơ hội nữa. Nếu như không nói ra được bây giờ ta muốn làm thì ta sẽ cắt một miếng thịt trên cơ thể rồi đem cho chó ăn.
Kikyo cố gắng kìm nén lại cảm xúc tiếp tục hỏi.
– Vậy hẳn là ngài đang muốn… giết tôi?
Zen đứng dậy, tiến gần đến trước mặt người con gái trước mặt, ghé sát vào đôi tai nhỏ nhắn.
– Đúng rồi đấy.
Nói xong người con trai lạnh lùng đi lướt qua tiến về phòng tắm, tiếng vòi sen bật lên, lúc này Kikyo mới ngồi bệt xuống, ôm chặt lấy hai đầu gồi. Mỗi âm thanh bất thường vang lên từ phòng tắm đều khiến cô giật mình. Một lúc sau, Zen bước ra ngoài trong tình trạng khoả thân, giơ tay nắm chiếc khắn tắm từ Kikyo, rồi quấn nó ngang hông. Từng giọt nước đọng lại trên làn da trơn nhẵn trở nên đẹp đẽ một cách lạ lùng.
– Để tôi sấy đầu cho ngài.
Trong lúc luồn tay vào những sợi tóc đỏ rực mềm mại, ánh mắt của Kikyo chỉ chằm chằm nhìn vào cổ họng kẻ phía trước. Cô đã và đang tưởng tượng cả trăm lần cảnh cắt một đường thật sâu trên đó, chỉ cần hắn chết cô sẽ không còn bị giày vò nữa, chỉ cần một động tác thật nhanh và thật chính xác mọi thứ sẽ kết thúc. Kikyo bỗng giật mình khi cánh tay phải của Zen bất ngờ vươn ra sau, chạm vào làn da trên cổ cô.
– Chỉ cần một động tác dứt khoát, ta đã có thể bẻ cổ cô cả trăm lần. Cắt cuống họng, đâm thủng não hàng nghìn lần. Cô nên biết ơn vì đến bây giờ vẫn còn sống đi.
Kikyo sợ hãi đến nỗi cả nước bọt cũng không dám nuốt xuống, hắn hình như còn có thể đọc được suy nghĩ của kẻ khác. Nước trên người cũng đã khô, nhưng trong căn phòng này Zen không có quấn áo mới để thay, nên hắn để vậy, với một chiếc khăn tắm bước ra ngoài về căn phòng thực sự của mình. Những nữ người hầu nhìn thấy đều đỏ mặt, lồng ngực bắt đầu đập càng lúc càng nhanh như rơi vào tiếng sét tình ái và dục vọng của chính mình. Một người hầu lớn tuổi đi tới la rầy họ.
– Nếu các cô muốn sống lâu một chút hoặc ít nhất là không muốn chết một cách tức tưởi thì đừng đến gần ngài Zen. Trước đây cũng có một số cô hầu muốn lên giường với ngài ấy, kết cục đều rất khó coi.
Một hầu gái rụt rè giơ tay lên hỏi:
– Vậy còn cô gái đang đi theo ngài ấy.
Những ánh mắt hiếu kì đổ dồn lên trên người Kikyo.
– Cô ta chính là người cô gái bên trong canh phòng những ngày qua. Sống được đến bây giờ cũng coi như là giỏi lắm rồi. Cô ta sẽ không thể trụ quá mấy ngày nữa đâu.
Sau khi thay đồ Zen dẫn Kikyo đến một căn hầm của căn biệt thự, những bức tường nơi đó treo lên toàn là những đồ vật tra tấn bằng sắt thời xưa, chúng han rỉ vì đã lâu không được sử dụng. Cô ngay lập tức cảm nhận được một cơn ớn lạnh dọc qua sống lưng. Zen đi dọc thành bàn gỗ, tìm kiếm một đồ vật, hắn đắc ý cầm lên một thanh sắt có khắc một chữ “nô”. Liền nung nóng nó bằng ngọn lửa của chính mình cho đến khi đỏ rực.
– Ở trên mặt cho dễ nhìn thấy hay ở trên lưng cho đẹp nhỉ?
Kikyo theo bản năng thụt lùi, liền đụng phải bức tường phía sau. Zen chầm chậm bước tới, cầm lấy cánh tay phải yếu ớt đặt lên trên bàn, trực tiếp đè thanh sát nóng lên mô bàn tay ấy.
– Để xem cô còn có thể cầm cung lên nữa không? Đây là do lửa của Hoả hồ làm, không có cách nào xoá đi được đâu. Tức là cô sẽ phải làm nô lệ cho ta cả đời này cho đến khi chết.
Kikyo vật vờ trong thống khổ, mồ hôi cô đổ trên trán, tuôn ra ướt đẫm cả áo. Cô sẽ sống, sẽ sống, dù cho có phải đau đớn, tủi hổ như thế nào. Kể cả kẻ cho rằng mình hiểu biết nhất cũng không thể ngờ là Kikyo đã cầm cự được một thời gian dài đến vậy. Mặc cho cơ thể liên tục bị thêm nhiều vết thương mới, sức lực cạn kiệt và tinh thần lúc nào cũng phải căng lên như dây đàn. Còn có những lúc hắn lấy đôi tay trần của cô làm giá nến, lúc bắt cô đứng lên trên một tấm thảm đinh, đâm xuyên qua cả bàn chân nhưng điều quan trọng là cô vẫn sống.
Vào một buổi đêm khuya, Zen bỗng bật dậy, Kikyo đang ngủ ở dưới sàn trong góc phòng tối cũng giật mình tỉnh giấc theo. Hắn nhắm mắt lại nằm xuống rồi lại bật dậy, Kikyo cảm thấy khó hiểu yên lặng quan sát.
– Ta đói. – Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên.
– Vâng. Ngài đợi tôi một chút.
Kikyo đi lại khó khăn với lòng bàn chân bị thương, một mình đến phòng bếp, bưng lên một bát cháo bí đỏ còn nóng đưa cho chàng trai trước mặt.
– Cái này ai nấu.
– Do đầu bếp.
Zen cầm thìa lên nếm thử, tức giận đặt xuống.
– Đổi.
Lần này Kikyo quay lại với món mì nhưng hắn không còn không thèm nhìn đã hất tung nó xuống đất.
– Còn tệ hơn cái trước. Nói với tên đầu bếp là hắn chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.
Nghe được lời đe doạ, không một ai đủ bình tĩnh để tiếp tục công việc, bọn họ thậm chí còn bàn với nhau cách bỏ trốn.
– Này cô gái, cô có nhìn thấy cái đầu lâu treo ở cửa ra vào không, đó chính là một người bạn của tôi đó. Cậu ấy cũng bị ép phải nấu món khuya cho ngài ấy.
Kikyo biết cảm giác đó nhưng cô không giúp được, vì cô cũng đang ở tình trạng như vậy.
– Cái gì đây? – Zen hỏi.
– Sữa ấm.
– Ai làm?
– Là tôi làm.
– Vì ta không thể giết cô, nên tính giỡn mặt với ta sao?
– Mỗi khi khó ngủ, mẹ thường pha sữa cho tôi.
– Nếu nó không phải là thứ ta muốn, ta sẽ giết tất cả những kẻ đang ở trong nhà bếp.
Zen uống một ngụm sữa rồi để lại trên khay, hắn yên lặng rồi nằm xuống.
– Cô có một người mẹ tốt đấy.
Kikyo quay về góc tối dần thiếp đi, từ giờ cho đến sáng cũng chỉ còn hơn bốn tiếng nữa, trong sự tĩnh lặng ấy, hình như cô nghe được một câu nói không rõ ràng từ phía đầu giường. Đến khi tỉnh giấc đã không thấy Zen trong phòng, Kikyo hốt hoảng, vội đi tìm hắn. Khứu giác của loài khuyển chợp ngửi thấy mùi tanh nồng, cô sững sờ khi thấy trước mặt mình là một căn phòng đầy máu. Người con trai đang ngồi lên một bàn bếp ở chính giữa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhuộm đẫm màu đỏ thẫm, hắn cười tươi, cầm một nhãn cầu lên nhai kĩ rồi chẳng ngần ngại nuốt gọn.
– Tại… sao? – Kikyo suy sụp, hét lên. – Chẳng phải đã tha cho bọn họ rồi sao?
Những gương mặt sợ hãi đến tột cùng, bị xé ra làm đôi lăn lóc dưới sàn nhà, ba người, bốn người, cô còn chẳng bình tĩnh để đếm nữa.
– Bọn chúng thành ra như vậy là vì cô đó. – Zen trả lời lạnh tanh.
– Tại sao cơ chứ, tại sao lại là lỗi của tôi chứ?
– Nếu không có cô, bọn chúng đã bỏ đi từ đêm qua, lúc đó ta có muốn giết thì cũng khó hơn bây giờ. Cô nghĩ xem lúc ta tới, bọn chúng còn rất là vui mừng nhưng chỉ lúc sao thì thành như thế này đây.
– Đêm qua chẳng phải anh đã hài lòng rồi sao?
– Đó là do cô làm, ta không muốn giữ những thứ vô dụng.
– Anh chỉ là tìm một cái cớ để giết người mà thôi. Chỉ là một tên thần kinh mà thôi.
Kikyo ôm đầu khóc lóc, cô còn tưởng mình sẽ có thể khiến hắn trở nên bớt tàn bạo đi một chút. Zen đi đến bóp chặt má cô nâng lên, nhét vào miệng một thứ mềm mềm và còn ấm nóng. Kikyo ngay lập tức muốn phun nó ra nhưng bị Zen nhanh chóng bịt miệng lại.
– Nuốt.
Cô vùng vẫy, cố đẩy cánh tay hắn ra nhưng sức lực kia lại quá mạnh, những giọt nước mắt cứ thế bị ép ra ngoài. Thứ bên trong dần dần được nuốt xuống, lúc này Zen mới buông ra, sau đó hắn hài lòng bỏ đi. Kikyo phun ra ngụm máu, bắn đầy lên sàn nhưng đó không phải là máu của cô. Phải bỏ trốn, mình không thể tiếp tụp ở đây nữa. Cô lau đi vệt máu đỏ vương trên môi, chạy hết tốc lực về hướng ngược lại, cô muốn thoát khỏi đây, khỏi chốn địa ngục này, bằng mọi giá. Kikyo biết hành động của mình là cực kì ngu ngốc, nhưng bây giờ chẳng nghĩ ra được bất cứ điều gì, cô sau đó nhanh chóng bị một bảo vệ nam tóm lại. Tên đó mặc một bộ vét đen như người của những tập đoàn vệ sĩ của con người, hắn nhận ra cô là nô lệ khi thấy vết bỏng trên bàn tay phải, không chần chừ tát cho cô một bạt tai, nắm tóc mà kéo lôi đi.
Khi bị kéo ngược trở về, nhìn thấy bóng lưng của Zen từ đằng xa, cô liền biết tất cả đã kết thúc. Đôi mắt sắc sảo lạnh lùng nhìn từng phần một trên cơ thể người con gái đáng thương, nét mặt hắn không tỏ ra tức giận, nhưng với người đã bên cạnh một con quái vật suốt một thời gian dài như cô, Kikyo không thể không nhận ra rằng im lặng mới là cơn tức giận cao nhất của hắn.
– Thưa ngài, tôi đã đem nô lệ của ngài quay về.
– Vết đỏ trên má cô ta?
– À là, do cô ta chống cự nên thuộc hạ phải mạnh tay một chút.
Zen đến gần giơ bàn tay phải lên giáng xuống thật mạnh, Kikyo những tưởng nó là dành cho mình, liền ôm đầu nhắm mắt lại. Một tiếng rắc lớn vang lên, cái đầu của tên bảo vệ rơi xuống trên sàn, sau đó là cả thân người cũng ngã đổ ào. Kikyo sợ hãi không thể thốt ra được bất cứ lời nào.
– Đồ của ta, ngươi cũng dám đụng.
Zen cúi xuống, vén mái tóc dài của cô gái đang run rẩy, chạm vào vết đỏ trên má.
– Sợ sao? Nếu sợ thì đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.
Kikyo vội vã gật đầu. Điều mà cô không bao giờ ngờ tới là hắn lại ôm mình lên, để cô dựa đầy vào lồng ngực mình. Từng bước chân lại hướng về căn phòng ám ảnh kia. Còn cô chỉ có thể khóc, dù biết việc làm đó hoàn toàn vô dụng với hắn.
Shun đang ở phòng làm việc của công ty, khi nghe được tin những người đầu bếp ở nhà chính bị Zen giết, hắn “chậc” một tiếng, ra lệnh chôn cất bọn họ rồi tìm người thay thế. Đây không phải là lần đầu tiên và chắc chắn cũng không phải là sự việc cuối cùng.
– Ngài Shun, về việc cô gái kia… – Sayo lên tiếng.
– Cô ta còn sống chứ?
– Dạ còn.
Tadashi ở bên cạnh cũng chen vào.
– Sao ta không đợi lúc ngài Zen không có mặt rồi ra tay hạ sát. Nếu như ngài Zen biết cô gái đó chết rồi, lại đúng ý của mình, lúc đó chúng ta và ngài ấy sẽ có tình cảm tốt hơn sao?
– Kẻ ngu dốt như ngươi tốt nhất là im miệng luôn đi.
– Cô nói ai ngu dốt hả?
– Ta là nói người đó, con quạ thối vô dụng.
– Tadashi tốt nhất là ngươi đừng có đụng vào cô ta. – Shun tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
– Tại sao vậy ạ? Thuộc hạ không hiểu.
– Ngươi thì hiểu cái gì.
– Cô…
– Tên đó hắn chỉ đang làm theo những gì cha ta làm lúc xưa mà thôi. Tìm một lí do chỉ để cố giữ một người ở bên cạnh mình, có lẽ đến hắn cũng không nhận ra điều đó. Zen là một lưỡi gươm không có vỏ, có lẽ cô ta sẽ là kẻ phù hợp để làm điều đó.