Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 31: Vô vọng
Iris không thể nhớ được chuyện gì vừa mới sảy ra, khi mở mắt ra đã thấy mình nằm ở trên người Yamaguchi. Con đau đớn khủng khiếp bắt đầu lan từ chân trái ra toàn cơ thể, nó đã bị nghiền nát cùng với đống gạch nền nhà bên dưới, chỉ còn máu và thịt nhuyễn. Toàn bộ dây thần kinh cảm giác gần như căng đứt vì quá tải, cô gào lên đau đớn, co rút người lại ôm lấy vết thương. Trước mặt Iris là một con quái vật đúng nghĩa, không hề có bất kì lý trí hay suy nghĩ nào. Chỉ có giết chóc là bản năng, nghiền nát là sức mạnh. Nó vồ tới như con mãnh thú, nếu Iris kịp ôm Yamaguchi ngã nhào về phía sau thì cả hai đã bị bóp nhuyễn từ lâu.
Cơ thể yếu ớt còn đang run rẩy bất lực, thì một lòng bàn tay to lớn, thô kệch chắn ngay tầm mắt Iris, không còn có cách nào tránh đi được nữa. Cô gái nhỏ nhắn trong tích tắc bị đánh văng, đập mạnh vào tường, nó liền vỡ vụn. Iris nằm gục bên dưới đống đổ nát, cảm nhận được toàn bộ nội tạng lẫn xương của mình đã bị dập nát và gãy đứt hoàn toàn. Cổ họng bắt đầu trào lên một thứ chất lỏng ấm nóng, tanh nồng, nó dồn nén lại rồi phun ra một vũng lớn. Tầm mắt chao đảo rồi tối đen dần, bên tai chỉ nghe được duy nhất giọng nói ghê rợn đang vang vọng.
– Giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,…
– IRISSS.
Thật vui khi cô vẫn còn có thể nghe được tiếng nói khác đang gọi tên mình. Iris bất lực nhìn con quái vật bước đến ngay phía sau Yamaguchi, nó giơ hai tay lên chuẩn bị giáng một cú xuống xác thịt mềm yếu ấy. Iris nhắm nghiền mắt lại, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng sắp diễn ra. Một tiếng ồn lớn vang lên, đến khi tất cả trở nên im lặng, Iris mới thu hết dũng khí mở mắt ra. Con quái vật đang đứng giữa một cái hố lớn, bên dưới chỉ là đất đá, không hề có đống bầy nhầy của xác người. Một cái bóng đen đang lướt đi vô cùng nhanh trong không khí, khi nó ngừng lại, một chàng trai quấn trên mình một cái mền rách cũ kĩ đang ôm Yamaguchi trong vòng tay mình. Anh ta vội vã chống tay xuống đất, hộc ra một ngụm máu nhỏ. Những vết thương trên cơ thể lại lần nữa hở miệng, rách rộng hơn. Hắn tức giận phun ra những câu chửi rủa.
– Chết tiệt, đúng là chết tiệt.
Con quái vật nhận ra liền quay lại, nó tiếp tục lao tới bổ thêm nhiều cú vào hai người bọn họ. Người con trai kia vặn vẹo hai bên vai, nét mặt vô cùng khổ sở, gào lên. Một đôi cánh đen tuyền ngay lập tức mọc ra, dưới ánh trăng kia nó trở nên óng ánh tuyệt đẹp. Đôi cánh rộng đến nỗi có thể bao phủ trọn luôn cả hai người, tuy nhiên những sợi lông vũ lại bị bết dính với nhau bởi máu. Hắn cố gắng đập đôi cánh khốn khổ của mình bay cao lên trời. Con quái vật ngay lập tức đuổi theo, nó dùng tứ chi xiêu vẹo để leo lên trên những bức tường của toà nhà cao hơn.
– Một chút nữa, nhanh hơn nữa, cao hơn nữa. – Chàng trai nghiến chặt răng cùng những đường gân cổ nổi lên bên dưới lớp vải cũ sờn.
Tốc độ của anh ta rất nhanh nhưng kẻ kia cũng không kém cạnh, khi đến tầng cuối cùng của toà nhà, con quái vật dùng hết tất cả sức lực lấy đà nhảy lên kéo chân hắn lại. Nếu như ngón tay nó chỉ cần dài hơn một đốt tay nữa thôi, mọi thứ sẽ chấm dứt. Nó rống lên những tiếng thét phẫn nộ để rồi nhìn con mồi bay đi, bầu trời chưa bao giờ là lãnh địa của nó. Khi con quái vật tiếp đất, tất cả đất đá đều rung chuyển như có trận động đất lớn đi qua. Nó chậm rãi bước dần tới người con gái đang chết dần ở phía sau.
…
Yamaguchi sợ hãi ôm chặt lấy người đã cứu mình, tiếng gió xé bên tai làm cô không thể nghe thêm được bất cứ âm thanh nào khác. Khi lấy lại được ý thức cô đã thấy mình đang trong lòng chàng trai kia. Anh ta cũng chẳng đỡ hơn, sau khi bay một quãng đường khá dài liền ngồi dựa lưng vào một bức tường. Hơi thở hắn khó nhọc, máu tươi lần nữa thấm qua cả lớp vải choàng cũ kĩ, rách rưới khoác bên ngoài.
– Bây giờ thì tôi không còn nợ cô nữa.
– Tại sao anh không cứu Iris? – Yamaguchi trách móc.
– Tôi không quản được nhiều chuyện như vậy.
– Tôi phải quay lại.
Tadashi vội nắm lấy tay Yamaguchi ngăn cản.
– Cô muốn chết?
– Nhưng Iris…
– Cô ta chết rồi. Quay lại cũng có ích gì.
– Tại sao bọn tôi lại gặp chuyện này chứ? Tại sao lại muốn giết chúng tôi chứ? Tôi thậm chí còn không thể thấy được hình dạng của nó nữa. – Cô nức nở.
– Nếu muốn trách, thì hãy trách cái sự thiếu may mắn của mình.
Tadashi để cho cô gái gục mặt vào ngực mình khóc, bàn tay hắn khẽ giơ lên, định chạm vào mái tóc ấy nhưng rồi lại buông xuống. Bỗng hắn nghe được tiếng bước chân, không kịp nhìn thấy là kẻ nào thì đã bị đánh mạnh vào mặt nằm ngã ngửa dưới đất.
– Cô gái, cô có sao không? – Tiếng nói của một người con gái vang lên.
– Nằm im, không được cử động. – Lần này là của một người con trai.
– Này, này, tôi vô tội, tôi là một yêu quái vô cùng hiền lành. Các người không có quyền làm vậy với tôi.
– Im ngay, nhìn vào ai cũng thấy ngươi đang bắt cóc một cô gái rồi định giở trò.
– Tôi nói này cô gái, cô nghĩ tôi có khả năng đó sao? Tôi đang bị thương đấy. Với lại là tôi cứu cô ta đấy, đừng có hiểu nhầm.
– Đúng vậy, là anh ta đã cứu tôi.
– Thật á? – Cô gái trẻ ngạc nhiên. – Nhưng cô đang khóc mà?
– Bạn cô ta bị con yêu quái khác giết nên khóc vậy thôi, là tôi cứu cô ta không thì cũng bị chết chung luôn rồi. Với lại quan hệ của chúng tôi khá là thân.
– Có phải vậy không? – Người con trai quay sang nhìn Yamaguchi xác nhận.
– Phải, anh ta nói đúng.
– Tôi vẫn không tin.
Thấy ánh mắt của hai kẻ kia vẫn còn nghi ngờ, Tadashi từ từ ngồi dậy không tỏ ý thù địch hay chạy trốn, chập chững đi tới gần Yamaguchi, bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi cô. Hít một hơi sâu, dần dần luồn lưỡi mình vào bên trong. Bắt đầu chạm vào thứ mềm mại nhút nhát kia, rồi quét qua mọi thứ trong khoang miệng, vị giác hắn bất ngờ cảm nhận được chút ngọt dịu và lưỡi có một cảm giác ấm áp. Khi nhả ra, một chút chất lỏng trong suốt còn vương trên đôi môi của cả hai.
Nhưng Tadashi lại là người bất ngờ nhất trong tất cả, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt đang ửng đỏ, ngây ngất của cô gái trong vòng tay mình. Hơi thở ấy nóng bỏng, quyến rũ hắn, không tự chủ mà hôn thêm lần nữa. Bàn tay luồn vào trong mái tóc mỏng mượt, nếu không phải tình cảnh bây giờ không cho phép hắn còn muốn hơn thế nữa. Hai người đang chứng kiến bên ngoài, cũng đỏ mặt theo, quay sang chỗ khác.
– Quan hệ của chúng tôi là vậy đấy. – Tadashi thản nhiên nói. – Các người là âm dương sư chân chính nên chỉ diệt trừ những yêu quái xấu thôi đúng không. Tôi là một yêu quái vô cùng hiền lành.
Đột nhiên một tiếng nổ vô cùng lớn phát ra ở hướng con quái vật đang săn mồi. Tất cả mọi người đều đứng lặng trong giây lát. Vì sức ép ấy quá khủng khiếp, lượng yêu khí bốc lên cao tạo thành cột xoáy như mắt bão.
– Iris. – Yamguchi khẽ kêu lên.
– Đừng có lo nữa, cô ta chắc chắn chết rồi.
Yamaguchi mất hết sức lực, ngồi xổm xuống đất ôm lấy mặt mình đau khổ.
– Là tại tôi, nếu không phải lo cho tôi, em ấy đã có thể chạy thoát.
– Anh Arata giờ chúng ta phải làm sao?
Người con trai suy nghĩ một lúc rồi đưa cho Yamaguchi một sâu chuỗi đá nhỏ đủ màu sắc, kêu cô đeo vào tay. Sau đó dán một lá bùa màu vàng nhạt lên mặt đất chỗ Tadashi đang đứng, nó ngay lập tức biến mất.
– Đừng gỡ cái vòng ra, nó sẽ bảo vệ cô. Izumi, em theo anh nhanh chóng phu thục con yêu quái kia. Akihiko có khi đang ở đó cũng nên.
Đôi trai gái kia vội bỏ đi. Tadashi mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ không phải là lúc hắn có thể giao tranh, nhịn đi một chút sẽ tốt hơn cho sau này.
– Này, cô định đâu?
– Tôi đi tới chỗ Iris.
– Cô là kẻ ngu ngốc nhất tôi từng gặp, cô muốn chết thế sao?
Yamaguchi không đáp lại, cô vẫn bước đi.
– Quay lại ngay.
Tadashi đuổi theo liền bị vòng tròn ánh sáng bất ngờ hiện ra cản bước. Hắn gục xuống đau đớn, hộc ra một ngụm máu nhỏ, thầm chửi kẻ đã đặt kết giới nhốt mình.
– Anh có sao không?
Yamaguchi lo lắng bước lại gần bên, hắn nhanh chóng nắm tay cô, nhưng như có luồng điện giật chạy qua cơ thể, nên lại vội buông ra.
– Cái vòng chết tiệt kia. Cô cởi ra đi.
Yamaguchi liền nghe theo, trong tích tắc cô bị kéo xuống nằm đè lên hông chàng trai. Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên sau gáy nhấn nhẹ, kèm theo lời đe doạ.
– Nếu đi, tôi sẽ giết cô ngay bây giờ.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng như nó vốn có, tiếng gió thổi lá khô khốc lăn trên mặt đất, tiếng côn trùng kêu vang vọng trong màn đêm. Mỗi phút trôi qua, Yamaguchi dần dần chấp nhận không còn kháng cự nữa. Dù muốn khóc nhưng không khóc được, mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá ngỡ ngàng. Sự im lặng lúc này khiến cho lòng cô cảm thấy bất an hơn. Không biết ở chỗ con quái vật kia đang xảy ra chuyện gì, đôi nam nữa kia sẽ có thể quay lại không và Iris… có còn sống hay không. Cô khẽ ôm nhẹ cơ thể chàng trai, cảm nhận chút ấm ấp gần mình nhất. Dù đó là từ một con ác quỷ thậm chí chỉ có hơn chứ không hề thua kém con quái vật kia.
– Nụ hôn kia,… là nụ hôn đầu của tôi. – Cô chậm rãi nói.
– Tôi không quan tâm.
Yamaguchi khẽ ngồi dậy liền bị nhấn xuống thêm lần nữa.
– Nằm im. – Tadashi lạnh lùng đe doạ, rồi hạ giọng xuống. – Bị cưỡng hôn khiến cô xấu hổ sao? Tôi tưởng dây thần kinh đảm nhận việc đó của cô bị đứt rồi.
– Anh nói vậy là có ý gì?
– Ta cứ tưởng ngươi đang nằm liệt một chỗ trên vũng máu nhưng có vẻ tốt nhỉ?
Trong không khí bất ngờ lại vang lên một tiếng nói của một người phụ nữ, cắt ngang đoạn hội thoại của hai người.
– Sayo, đừng có ở đó mà nói móc nữa.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ trong bóng tối. Cô ta mặc một bộ đồ công sở thanh lịch, với váy đen và một chiếc áo sơ mi tay phồng tím nhạt cách điệu. Đứng từ xa nhìn vào bọn họ như đang xem một bộ phim hài kịch.
– Ngươi bị nhốt bởi mấy cái mánh vớ vẩn ấy của bọn âm dương sư? Ngươi thật là, lúc nào cũng có tính giải trí cao.
– Còn ở đó mà cười mau cứu ta ra khỏi đây.
Bàn tay Sayo đặt nhẹ lên vòn tròn ánh sáng dồn lực một chút, nó liền vỡ vụn tan ra. Cô chỉ nhẹ tay vào Yamaguchi.
– Cô ta…
– Không là ai cả. Mau đi thôi. Cô kiếm cho ta một bộ đồ nào đó đi.
– Đừng có mà ra lệnh, ta vô dụng.
Trước khi bỏ đi, Tadashi quay lại nhìn Yamaguchi lần cuối.
– Cô.
– Vâng.
– Đeo lại cái vòng tên hồi nãy đưa, rồi đi ra khỏi đây.
Bóng hai người họ nhanh biến mất trong màn đêm nhẹ nhàng như chưa từng xuất hiện. Cô gái đứng một mình nhìn về phía họ, buồn bã một lúc rồi lặng lẽ đi về hướng ngược lại.
Trong tầm mắt mình, Iris thấy hình ảnh của con quái vật mỗi lúc lại càng lớn hơn rồi là một lòng bàn tay thô kệch, chai sần để cuối cùng mọi thứ nhanh chóng trở thành bóng tối. Hộp sọ cô bị nắm lấy nhấc lên khỏi mặt đất, giờ thì đã không còn có thêm bất kì cảm giác đau đớn nào nữa, vì cơ thể này đã chịu quá giới hạn cho phép. Những hình ảnh về gia đình cô bỗng hiện ra. Người ta nói khi con người chết những điều hối tiếc nhất của họ sẽ hiện ra. Gia đình cô, dù người lớn không nói gì nhưng lần cuối tất cả cùng gặp nhau có lẽ là năm trước khi cô mười sáu tuổi. Đã lâu rồi cả ba người không cùng ăn với nhau một bữa cơm. Cha cô vì công việc nên luôn ở Nhật, sang Pháp cũng chỉ khi có việc, còn mẹ do chuyện với họ nội đã không còn muốn trở lại.
Iris cũng nhìn thấy được hình ảnh của chàng trai lạnh lùng kia, dù không còn bất cứ sức lực nào nhưng vẫn cố nở một nụ cười nhạt. Nếu biết trước như thế này cô sẽ không bao giờ tỏ tình, tưởng tượng cái cảnh anh ta nhìn thấy cô thành một đống thịt vụn thì chắc là kinh tởm lắm. Iris muốn lúc nào mình cũng phải thật đẹp, kể cả khi chết, nhưng mà hình như là vô vọng rồi. Những giọt nước mặt khẽ chảy ra, phản chiếu với ánh trăng bạc tựa như những hạt pha lê, nó rơi xuống vỡ vụn khi tiếp xúc với mặt đất. Phổi dù dập nát vẫn cố đau đớn hít lấy thêm một hơi thở, cổ họng dù rách toạc vẫn muốn rung lên dây thanh quản, đôi môi dù chảy máu vẫn gắng mấp máy một câu.
– Không… muốn… chết, mình… không… muốn… chết…như thế này.
Đôi tay to lớn kia không chú do dự hay sự thương hại, nó dùng hết sức bóp nát hộp sọ của cô gái đáng thương, một con quái vật vô hồn.