Đọc truyện Black Dog (Hắc Khuyển) – Chương 30: Daisuke và Dai
Đêm nay là giữa tháng, trăng tròn và sáng hơn bình thường đặc biệt là khi không bị ảnh hưởng bởi ánh đèn của con người, ánh sáng ấy rọi xuống mặt đất dịu dàng và đẹp đẽ. Giữa không gian tĩnh lặng đó lại vang lên tiếng gào thét, rên rỉ ghê rợn của một sinh vật đáng sợ. Trước mặt một chàng trai đẹp tựa điêu khắc là một con quái vật xấu xí hai đầu cao lớn đầy giận dữ.
Tên to lớn hơi gù lưng xuống tạo thế cân bằng cho cơ thể người anh ở trên lưng. Inao cảm nhận được sát khí xung quanh giờ đã tăng lên nhiều lần, hơi thở của tên kia thải ra mùi thối rữa và mục nát. Cuộc chiến nhanh chóng đổi chiều, anh chỉ có thể phòng thủ, mọi đường tấn cồng đều bị phong toả. Điểm yếu của kẻ này đều bị kẻ kia che chắn. Inao lăn một vòng trên đất, nhặt lên thanh kiếm gãy của mình phóng về phía kẻ địch, tên bự con dùng hai tay chụp lại. Nhưng khi thấy bóng dáng kẻ địch lao tới từ bên hông, hắn đã không kịp phản ứng, tuy nhiên thay vào đó người anh ngay lập tức quật roi vào Inao. Không hề có sơ hở trong lối tấn công và phòng thủ. Nhưng rất nhanh cả hai nhận ra mình bị lừa.
– Là áo của hắn, tên đó đâu rồi. – Tên trên lưng hốt hoảng kêu lên.
Một tiếng xé gió kịp vang lên bên tai, chỉ trong tích tắc cổ của tên bên dưới cảm thấy đau nhói, và thứ hắn không ngờ tới nhất, thứ chất lỏng màu đỏ tanh nồng, máu, lại chảy ra.
– Lưỡi… kiếm gãy.
Inao dùng gót chân đạp mạnh phần đầu lưỡi kiếm vào cổ họng tên to lớn, anh kéo căng tay hắn sang ngang để dùng toàn lực cơ thể nhấn vật thể kim loại đi sâu vào cắt lớp thịt dày kia. Tên bên trên vội vàng tấn công Inao nhưng liền bị anh dùng cánh tay còn lại bóp cổ trước. Người con trai đơn độc đang áp đảo hoàn toàn con quái vật hai đầu kia. Anh lại dùng lực đạp thêm vào lưỡi kiếm, tên to con lúc này đã phải khuỵu hai đầu gối quỳ xuống đất.
– Tại sao? Tại sao ta lại có thể bị thương. Thậm chí cả anh trai ta xuất hiện cũng không làm ngươi bất ngờ.
– Ta đã nói là ta đã gặp Aoi.
Hắn im lặng một lúc rồi cười hả hê:
– Phải rồi, hắn đã kể cho ngươi nghe về chúng ta. Ha ha ha.
– Ngoài lớp da dày ra, ngươi không có gì cả, việc ta liên tục tấn công duy nhất vào một chỗ trên cổ để tạo điểm yếu, ngươi cũng không để ý. Khi không còn được bảo vệ bởi nó, ngươi chỉ là một tên yếu ớt. Ngươi có thể sống sót chỉ là do sự tồn tại đặc biệt của người anh trên lưng.
– Dai, em sao rồi Dai?
– Anh à, chúng ta thua rồi.
– Anh không chấp nhận, chúng ta là bộ đôi mạnh nhất.
Inao bóp chặt cổ hắn thêm nữa đe doạ:
– Em gái ta đang ở đâu? Nếu các ngươi nói ta sẽ tha mạng.
– Ặc, em gái ngươi thì liên quan gì đến bọn ta.
Phập!
Lại là tiếng cắt da thịt, Inao nhấn mạnh chân mình thêm một lực, lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi muốn chết ta cũng sẵn lòng.
– Khoan đã, nếu ngươi giết bọn ta ngươi cũng sẽ không biết thêm gì đâu. Ta sẽ nói.
– Khoan Dai, nếu em nói, chúng ta sẽ là kẻ phản bội, sẽ bị bọn họ truy sát.
– Anh Daisuke, không nói thì chúng ta cũng sẽ chết ở đây thôi. Bây giờ ngươi cứ tiếp tục đi thẳng về phía đông sẽ thấy một căn nhà cổng trắng bị bỏ hoang, em gái ngươi nếu bị bọn ta bắt thì có lẽ đang ở đó. Ta đã nói những gì mình biết rồi.
Inao vội vàng bỏ đi, thật ra anh có thể giết cả hai nhưng anh là người giữ lời, đã nói gì thì sẽ làm dù cho đó là ai, thậm chí là kẻ thù.
– Dai, em ổn không? – Người anh hốt hoảng.
– Anh Daisuke, có lẽ em không xong rồi, lưỡi kiếm của tên đó không phải là thứ tầm thường, không ngờ lần này em lại chết như thế này.
– Dai em không được chết, chúng ta đã hứa với nhau tại hố tử thần sẽ sống thật lâu, sẽ giết thật nhiều kẻ mạnh. – Daisuke gào lớn nhìn lên bầu trời vì hắn không thể quay đầu lại nhìn em trai mình, nước mắt hắn cứ thế rơi, mặt trăng trở nên méo mó một cách kì dị. Hắn oán trách:
– Nếu thế em nói cho tên kia biết vị trí của chỗ của bọn họ để làm gì?
– Daisuke, em muốn anh được sống. Hắn đúng là kẻ giữ đúng lời hứa. Hơn nữa hắn còn rất mạnh được chết dưới tay tên đó coi như là em cũng đã thoả mãn rồi. Anh yên tâm, những kẻ kia đều là những con quái vật, hắn sẽ bị giết nhanh thôi.
– Không được, không được nếu em chết thì anh phải làm sao?
– Em xin lỗi, là lúc trước em đã ăn thịt của anh, lần này anh đã có thể tự do rồi. Anh không phải là Bát Chấn nên không bị lời nguyền chi phối, chỉ cần chặt đầu của em đi là được, nên hãy làm những gì mình muốn nhé.
– Cho em ăn thịt anh là quyết định của anh, em không có lỗi nào ở đây cả. Dai, em nghe anh nói không? Dai, Dai, Dai!!!
Daisuke gục mặt xuống, hắn biết em trai mình đã chết, ánh mắt hắn chứa đầy thù hận, đỏ lòm như máu tươi. Tên quái vật bắt đầu vặn vẹo cơ thể, có thể nghe rõ tiếng bẻ khớp vô cùng đau đớn và đáng sợ liên tục vang lên dưới ánh trăng bạc. Cơ thể hắn dần dần hình thành, bắt đầu là từ xương sống đang sử dụng chung với người em trai. Thật ra cũng không phải là hình thành mà là chiếm đoạt. Từ là kẻ nằm trên lưng giờ đây hắn đã thay đổi vị trí, có thể bước đi bình thường như em trai mình, hắn đã có tự do nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, hơi thở nồng nặc sát khí cùng gương mặt đáng sợ như một con quỷ. Hắn bước đi vô định trong màn đêm, liên tục lặp lại một từ.
– Giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,…
Đó là một ngày mưa, hắn đoán thế vì nước đang ngấm vào lòng đất nhỏ xuống cái hố mà hắn đang đứng.
– Anh ơi, khi nào chúng ta mới thoát ra khỏi đây.
Em trai hắn vẫn chỉ là một đứa nhóc và chỉ nhỏ hơn một tuổi, mặc độc một cái áo rách rưới bẩn thỉu trên người, mặt nó tái nhợt, hốc hác và cơ thể gầy yếu vì đói. Hắn không biết vì sao cả hai lại ở đây, khi đang ở trên núi thì bị một toáng yêu quái lạ tới bắt đi nhốt vào trong một cái hố. Nơi đây còn có hàng trăm yêu quái giống cũng giống vậy. Tất cả bị nhốt dưới lòng đất, mà không biết lí do tại sao, làm tất cả mọi cách cũng không thể thoát ra ngoài. Ngày qua ngày không hề có thức ăn, những cơn đói khát cứ hành hạ chúng đến phát điên.
Khi một con yêu quái sắp chết tất cả liền lao vào cấu xé nó, kẻ dành được một khúc xương sung sướng liếm láp, nhai nát chẳng dám để phí mà nuốt sạch, mặc cho mảnh xương sắc nhọn cắm rách cuống họng. Kẻ thì chấm mút từng giọt máu đã ngấm vào mặt đất. Dần dần không chỉ những kẻ sắp chết, các nhóm phái được thành lập ra và chém giết lẫn nhau để ăn thịt đồng loại, thậm chí có những kẻ mập ra hơn cả lúc ban đầu.
Không có ánh sáng, chỉ có bóng đêm làm bạn, hàng trăm yêu quái đều sinh hoạt trong điều kiện tồi tệ ấy. Thứ kinh khủng nhất có lẽ là mùi chất thải, sau đó mùi nấm mốc và tanh nống của máu. Thị lực cũng bắt đầu suy yếu, nếu thêm một thời gian nữa không trừng đôi mắt của chúng sẽ tiêu biến như loài chuột chũi. Mặc nhiên không có bất cứ mùi thối rữa của thịt vì nó lúc nào cũng được chén sạch ngay lập tức.
Ngày đầu cũng có rất nhiều trẻ con nhưng giờ chỉ còn duy nhất hai đứa còn sống, là người anh Daisuke và em trai Dai. Chúng quá nhỏ để thoả mãn những con quái vật khát máu to lớn kia nên bị bỏ lơ. Nhưng ngày qua ngày vẫn phải đang đối mặt với cái chết dần vì đói.
– Này em ăn đi. – Daisuke đưa một miến thịt tươi nhỏ cho em trai mình.
– Anh lấy ở đâu vậy?
– Đừng hỏi nhiều ăn nhanh lên. – Daisuke nhét vào miệng em mình.
Nó cảm nhận được mùi tươi ngon của thịt sống, vui vẻ nhìn anh trai, anh nó cũng vậy. Mỗi ngày số lượng yêu quái ngày càng ít đi, tính mạng của cả hai cũng đang lâm vào nguy hiểm.
– Nè, ta không ngờ là hai ngươi có thể sống đến bây giờ mà ta lại không biết.
Một con rết to gấp ba lần cả hai thình lình xuất hiện, hắn nhe cặp hàm ra, lúc trước chúng rất sắc nhọn nhưng giờ đã cùn và lung lay đi nhiều, dòng nước miếng thèm thuồng chảy nhỏ giọt ra và chúng có chứa độc.
– Chạy. – Daisuke hét lên, kéo em mình đi.
Nhưng chạy đi đâu khi tất cả đều đang bị nhốt chung tại một nơi, con rết bắt được Daisuke hất lên cao rồi nuốt chửng. Dai hét lên tuyệt vọng. Nó chết đứng, cơ thể không còn cử động được, run bần bật vì sợ. Thứ nó sợ không phải là bị ăn thịt mà chính là không còn được ở cùng với anh trai.
– Giờ chỉ còn lại một đứa.
Con rết bò tới cuẩn bị ăn con mồi tiếp theo thì Dai bất ngờ lao đến cánh tay nhỏ bé lọt thỏm vào trong miệng hắn. Con rết vui vẻ thưởng thức mà không biết rằng mình sắp bị giết chết. Chính cánh tay nhỏ bé ấy mạnh mẽ xuyên thủng não bộ của kẻ ăn thịt, nó cứng như sắt thép, độc cũng không thể xâm nhập, Dai xé toạc cơ thể khổng lồ của con rết.
– Anh Daisuke, Daisuke,…
Nghe thấy tiếng gọi, cậu bé tỉnh dậy, nó nằm trên một vũng máu, nó ngạc nhiên vì thấy mình vẫn còn sống. Nhưng nó biết cái chết cũng chẳng còn cách bao xa, vì phần thân dưới đã bị cắt đứt làm đôi.
– Nè… Dai… ăn thịt anh đi.
– Anh nói gì vậy? – Dai khóc lóc.
– Dù gì anh cũng sẽ chết, xác anh cũng sẽ là thức anh cho kẻ khác, nếu thế anh muốn người đó là em, lựa phần không có độc mà ăn nhé.
– Em không muốn, có chết thì em cũng sẽ chết theo anh.
– Em không được chết, hãy sống cho cả phần anh, em sẽ làm được thôi. Em đã từng anh thịt anh nên đừng có nói không thế.
Dai nhìn vào cánh tay luôn được anh mình dấu đi, nó thật sự đã bị khoét đi rất nhiều mảng thịt, vài chỗ đã bị hoại tử.
– Em xin lỗi, em xin lỗi,…
– Đừng nói nữa, ăn anh nhanh lên nếu không kẻ khác sẽ tới dành mất bây giờ. Em là một đứa ngốc nghếch, không bao giờ biết làm tổn thương ai. Hãy cố gắng sống.
Dai, một đứa trẻ nếu tính sang tuổi con người thì mới chỉ là một đứa trẻ lên mười, nó vừa khóc, vừa ra sức ngấu nghiến ăn thịt người thân duy nhất của mình, không để cho bất cứ kẻ nào kịp cướp đi. Khi chỉ còn lại cái đầu, thằng bé dùng răng của con rết rạch cố rạch liên tục một đường trên lưng đến khi rách toạc rồi khâu cả hai với nhau lại. Lúc đó Dai không nghĩ cách này có thể cứu được anh trai mình nó chỉ nghĩ mình phải giữ lại thủ cấp của anh trai và nơi an toàn nhất chính là trở thành một phần trên cơ thể nó.
Một phép màu đã sảy ra, vì cả hai cùng chung một dòng máu đã khiến Daisuke được thức tỉnh một lần nữa. Giống như thực vật, khi ghép từ một cành này sang cây khác, nếu điều kiện phù hợp nó sẽ vẫn tiếp tục phát triển như chính cơ thể cũ của mình. Sau khi hợp nhất, cả hai trở nên mạnh hơn tất cả, chúng từ những kẻ bị săn trở thành kẻ đi săn. Trong vòng một tháng, khi tất cả đều đã chết mà chỉ còn lại Dai, nắp hầm kiên cố kia lần đầu tiên được mở ra.
Hôm đó trời mưa, lần này hắn chắc chắn vì hắn đã nhìn thấy được bầu trời xám xịt và u buồn kia. Thật lâu, thật sự là đã quá lâu rồi. Hắn tự mình leo lên rồi ngỡ ngàng khi thấy có hàng chục cái hố bên cạnh, và cũng chỉ có một kẻ duy nhất sống sót bước ra, tất cả nhìn nhau với đôi mắt của những kẻ chiến thắng.
Từ xa một phụ nữ mặc một bộ trang phục thời Taishou (1912 – 1926) màu đỏ thẫm ngồi trên một cái ghế dựa bằng gỗ đung đưa, nhìn vào những thí ngiệm của mình bên dưới. Cô ta xinh đẹp, quyến rũ nhưng cũng toả ra một luồng khí nguy hiểm xung quanh cơ thể. Giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe nhưng lạnh lẽo và tàn bạo:
– Nhốt hết những kể sống sót lại, tiếp tục cho chúng tàn sát, ta chỉ cần kẻ mạnh nhất.
– Vâng thưa ngài Kurenai.
Taka vẫn đang còn ở nhà Inuyama, cậu lo lắng cho chị mình, trong khi đi tới đi lui không biết phải làm sao thì cậu thấy Gin đang lén lút đi ra khỏi cổng. Cậu giữ con bé lại thì thấy trong tay nó đang ôm thanh đoản kiếm của Iris.
– Không phải em ăn cắp, em muốn đi cứu hai chị ấy. Em chỉ muốn lấy thanh kiếm này làm vũ khí thôi.
– Một đứa bé như em có thể làm được gì chứ. Đưa đây cho anh. – Taka nghiêm nghị.
– Không, em có thể hỏi những hồn ma để tìm vị trí của họ, em có thể cứu hai chị ấy.
– Anh nói là đưa thanh kiếm đây, anh sẽ đi cùng em. Dù chỉ còn một tay nhưng dù sao anh là người lớn, em là con nít không nên sử dụng mấy thứ nguy hiểm ấy.
– Dạ. – Gin vui mừng đáp lại.
Cả hai không nhắn gì với gia đình Inuyama cả, vì có nói những người ấy cũng chẳng quan tâm. Không hiểu sao cậu khá ghét họ, đặc biệt là người đàn ông chủ nhà. Ông ta luôn tỏ ra ghét Iris trước mặt tất cả, mặc dù chị ấy chẳng làm gì sai cả. Đi một hồi, cậu bắt đầu thấy mệt.
– Gin, em có chắc là đường này không?
– Ông ấy nói là thấy một người con trai bắt cóc hai người phụ nữ đi về hướng đông.
– Hướng đông? Cứ mãi như vầy cũng không phải là cách đâu, em nên hỏi cụ thể hơn.
Ở phía trước có hai người đang cãi nhau là một ông chú trung niên và một người thanh niên trẻ. Anh ta trông khá bảnh bao, với áo len trắng dài tay vào áo khoác măng tô đen dài, trông có vẻ là người có tiền. Còn người kia chỉ là một ông chú bán quán tạp hoá bình dân. Họ lời qua tiếng lại, thậm chí ông ta còn lấy ghế lên để đánh, cuộc cãi cọ trông khá là gay gắt.
– Tao nói là mày biến đi chưa? – Người đàn ông quát lên.
– Tôi nói con gái chú đang bị yêu quái ám, nếu không trừ tà thì sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh. Tại sao chú không tin?
Người thanh niên liên tục bị tấn công nhưng anh ta thân thủ rất tốt đều né được.
– Tôi nói là chú chỉ cần dán cái bùa này lên trán con gái chú thôi mà.
– Mày muốn gì mà nói con gái tao bị ám? Mày dám nói con gái tao bị đần độn?
– Cái đó là do chú nói chứ không phải tôi. Được rồi chú không tin thì thôi, mai mốt đừng có hối hận.
Chàng trai trẻ lè lưỡi bực bội rồi bỏ đi, khi cả ba đi ngang qua nhau, Gin lập tức chặn đầu anh ta lại. Mặt mày vui vẻ hỏi:
– Anh là một âm dương sư phải không ạ?
– Cô bé, sao em biết. À phải rồi, là do anh quá nổi tiếng đúng không? Vậy mà ông chú già kia dám đuổi anh đi. Em gái, em đúng là có mắt nhìn. Nhìn kĩ lại em cũng dễ thương lắm, em làm em gái anh được không? Đứa em gái của anh nó lớn rồi nên chẳng dễ thương như lúc trước nữa.
Anh ta cứ liên tục nói nên Taka phải cắt lời.
– Xin lỗi, chúng tôi rất bận nên đi trước. Đi thôi Gin.
– Khoan đã, anh âm dương sư gì đó, anh giúp bọn em được không? Em cần anh đi cứu người khỏi một tên yêu quái.
– Được thôi. – Người thanh niên lạ vui vẻ chấp nhận nhưng khi thấy thanh đoản kiếm trên tay Taka, sắc mặt liền thay đổi. Bàn tay vươn thẳng tới cổ họng cậu toả ra một luồn khí vô cùng đáng sợ, mặc cho đó chỉ là bàn tay trần của con người.
– Thứ cậu đang cần khá là nguy hiểm đấy, cậu không nên giữ nó. Đưa thanh yêu kiếm đó cho tôi.
– Yêu kiếm cái gì chứ? Và tại sao tôi lại phải đưa cho anh?
– Không phải chính nó đã đâm nát tay cậu sao? Vết thương còn chưa lành nữa kìa. Giữ nó sẽ có một ngày cậu bị mất mạng.
– Thanh kiếm này không phải của tôi, tôi không thể đưa.
– Thật sao?
Vừa dứt lời, một con gió kì lạ thổi cuộn lại thành hình tròn xung quanh Taka, khí oxi bị rút đi khiến cậu không thể thở được, khuỵu hai gối xuống đất, đau đớn.
– Xin anh dừng lại, kêu thức thần phía sau anh dừng lại đi. – Gin nói lớn.
– Em thấy được Kamaitachi?
Một con chồn to lớn đang choàng một cái áo tím che kín cơ thể, nó vác một cái lưỡi liềm dài gấp đôi mình trên vai, nãy giờ con chồn vẫn ở đó, ở phía sau lưng người thanh niên kia im lặng không lên tiếng.
– Dừng lại, Kaimaitachi. Ngươi làm cô bé sợ rồi kìa.
– Em không sợ nhưng bây giờ em và anh Taka đang đi tìm chủ nhân của thanh kiếm, anh có thể hỏi thu lại thanh kiếm ấy khi cả hai gặp nhau. Anh giúp tụi em nhé.
– Được thôi nhưng bù lại sau khi hoàn thành em có thể chỉ cho anh biết khách sạn Eden ở đâu không? Anh bị lạc với em gái và bạn mình. Nãy định hỏi ông chú kia nhưng gặp chuyện bực mình quá quên luôn mất tiêu. – Anh ta gãi đầu.
– Dạ được.
– Vậy giờ chúng ta sẽ đi đâu.
– Dạ hướng đông.
– Hướng đông là hướng nào? – Anh ta cười tươi hỏi.
– Ở phía sau lưng anh ạ.
– Vậy thì đi thôi.
Tadashi cố mang hai con tin đến một nhà hoang gần nhất có thể, hắn đã dùng hết sức lực còn lại và gục xuống nền đất, sau đó liền trở lại thành một con quạ nhỏ bé. Iris vẫn chưa thể tỉnh lại, người duy nhất vẫn còn cử động được là Yamaguchi. Cô ngỡ ngàng với những gì mình vừa được trải qua nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, ưu tiên xem tình hình của Iris trước sau đó mới là con quạ. Các vết thương cô khâu cho nó đã bị rách ra lần nữa và chúng còn tệ hơn cả lúc trước. Yamaguchi loay hoay mãi mới có thể cầm máu lại. Sau một giấc ngủ ngắn con quạ tỉnh dậy biến trở thành người.
Mái tóc đen rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt, hắn không quá đẹp nhưng có một sức hút tràn đầy tà mị, hắn bí ẩn và nguy hiểm, điều đó khiến cho các cô gái vô thức mà lao vào như tìm thấy một điều mới mẻ, khó tìm thấy được ở bất cứ ai. Không có quần áo, chỉ duy nhất cái khăn nhỏ được dùng để che cái rổ dấu hắn lúc đầu, nó được ưu tiên che đi phần ở giữa hông. Cơ thể hắn khá săn chắc và cũng có nhiều sẹo.
– Cô tới đây, chữa vết thương cho ta.
– Này, anh cứ biến thành quạ xong lại thành người, vết thương nãy tôi cố gắng khâu đều bị rách toạc ra hết rồi.
– Đừng có cằn nhằn, mau làm đi.
– Vậy thì anh nằm im, tôi chỉ còn duy nhất một cây kim với một ít chỉ thôi đó.
– Là bác sĩ mà không có thứ gì sao, đúng là vô dụng.
– Là anh bắt cóc tôi đi, chứ tôi có tự nguyện đi theo đâu.
– Đừng có mà cãi. Á… là cô cố ý đúng không.
– Anh đừng có động đậy tôi đâm kim sai bây giờ.
– Cô có tin là tôi giết cô ngay bây giờ không?
– Tôi không tin. – Yamaguchi tự tin đáp. – Vì lúc này anh cần tôi.
– Vậy thì sau đó tôi sẽ giết cô.
– Anh sẽ không giết tôi.
– Tại sao?
– Vì tôi đã cứu anh.
– Nực cười thật, ai cho cô sự tự tin đó đấy.
– Tôi đã cứu mạng anh, là yêu quái hay là người thì đều sẽ biết trả ơn.
– Ngây thơ. Này, cô không sợ tôi sao?
– Anh không đáng sợ. Tôi đã chứng kiến thứ còn đáng sợ hơn anh nhiều. Tên anh là gì? Tôi là Yamaguchi Hikari.
– Tại sao tôi phải nói cho cô biết. Á, cô lại cố tình nữa phải không?
– Khâu sống nên anh cố chịu đi. Sau khi anh bình phục sẽ thả chúng tôi đi chứ?
– Tôi sẽ thả cô đi, nhưng cô ta thì không.
Tadashi nhìn vào cô gái đang yên giấc ở đối diện. Ánh mắt chứa đầy sát khí. Yamaguchi khẽ rùng mình, đôi tay liền dừng lại.
– Anh muốn bắt Iris làm gì?
– Đây là không phải là chuyện của cô. Khâu xong thì hãy nhanh chóng biến đi. Áaa.
Yamaguchi lập tức đâm cây kim vào vết thương gần bụng của Tadashi, lần này thì cô cố ý, anh chỉ biết ôm bụng trong đau đớn, thật sự muốn đánh người con gái kia nhưng không đủ sức.
– Anh giờ đang là bệnh nhân. Mà bệnh nhân thì nên nghe lời của bác sĩ. Và cũng đừng có ý muốn hại con gái người ta nghe chưa.
Yamaguchi đứng dậy trừng mắt nhìn xuống chàng trai.
– Cô nghĩ một con người thì có thể ra lệnh cho tôi sao? Sau khi tôi bình phục thì chắc chắn cô sẽ chết.
– Vậy thì để sau khi bình phục thì nói tiếp.
Ánh mắt của cô gái không hề sợ hãi, lần đầu tiên Tadashi bị một con người đe doạ, hắn vô cùng bực tức thậm chí còn muốn giết cô ta nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ân cần chăm sóc cho mình, hắn lại thôi. Chẳng hiểu sao, lòng hắn thấy bình yên đến lạ thường, không lo bị giết, không phải cố hết sức để thắng, không bị thù ghét, cũng không chê bai hắn vô dụng.
– Thôi được, tôi sẽ tha cho cả hai.
– Thật sao? – Yamaguchi vui vẻ xoa mái tóc rối bù kia. – Không uổng công tôi cứu con quạ như anh.
Chàng trai khẽ đỏ mặt, cô ta là kẻ thứ hai sau chủ nhân Shun làm như vậy. Và cũng làm người thứ hai muốn cứu hắn. Yamaguchi khâu dần xuống dưới, Tadashi càng lúc càng đỏ mặt hơn. Những ngón tay mềm mại của phụ nữ mơn trớn trên da thịt hắn, dần dần tới chỗ bên dưới lớp khăn. Cảm giác rạo rực từ sâu bên trong cơ thể, hơi thở ngày một càng nóng.
– Được rồi, tới đó được rồi.
– Nhưng tôi vẫn chưa khâu xong.
– Cô không biết xấu hổ hả? – Nói xong hắn ngay lập tức tự bịt miệng mình lại.
Nói vậy chẳng lẽ là tự thừa nhận mình cũng xấu hổ sao?
– Xấu hổ? Chuyện gì? – Yamaguchi ngây ngốc hỏi, thực ra cô cũng chẳng biết vấn đề của chàng trai kia là gì.
Cuối cùng vì lòng tự trọng, hắn cũng để mặc cô gái kia không cản lại nữa.
– Sao cô không tận dụng lúc tôi bất tỉnh mà rời đi?
– Tôi rời đi thì anh phải làm sao?
Tadashi bỗng mỉm cười, nụ cười ấy nhẹ nhàng và dịu dàng biết bao. Hắn mệt mỏi nên cần thiếp đi lấy lại sức, hắn nói chỉ cần Iris tỉnh lại cả hai có thể rời đi mà không cần báo. Đến khi trời tối, Iris cũng từ từ mở mắt ra, ngạc nhiên khi thấy mình ở một nơi xa lạ. Cô nhìn thấy Yamaguchi nên cũng nhẹ lòng, chỉ không hiểu chàng trai lạ mặt kia là ai và tại sao mình lại ở đây. Yamaguchi nói tóm tắt lại giải thích đơn giản cho Iris hiểu. Thực chất câu chuyện cả hai cô gái nghĩ là đúng đi lệch ra khỏi sự thật khá xa.
Có một con yêu quái hoang dã bị thương biến thành quạ rồi được Yamaguchi dấu đem về chăm sóc. Bị Inuyama phát hiện, vì con quạ yêu sống trong tự nhiên nên theo bản năng chạy trốn đã bắt cóc hai người để chạy thoát.
– Vậy anh ta không có ý hại hai chúng ta sao?
– Chị nghĩ vậy.
– Đã tối rồi, chúng ta cũng nên quay về, mọi người chắc đang lo lắng.
– Ừm.
Cả hai không đánh thức Tadashi mà lẳng lặng bỏ đi. Iris tính sẽ hỏi đường ai đó để trở về nhưng xung quanh chỉ toàn là những toà nhà bị bỏ hoang xập xệ. Cả hai chỉ biết đi theo cảm tính.
– Em nghĩ khi chị thấy yêu quái thật thì sẽ sợ chứ, những người theo khoa học đâu có tin mấy cái như vậy.
– Hơn một trăm năm trước, một bác sĩ ở Mỹ MacDougall đã thí nghiệm cân linh hồn của con người. Trong sáu người, một người đã nhẹ đi hai mươi mốt gam. Và ông ấy tin là con người có linh hồn. Chị cũng vậy. Chị tin là trên đời này có những thứ siêu linh vẫn còn nằm bên ngoài tầm hiểu biết của con người. Chị thật sự rất ganh tị với em đấy, Iris.
– Em nghĩ là chị không nên nhìn thấy chúng thì tốt hơn. Khoan đã.- Iris vội kéo Yamaguchi lại.
– Sao vậy?
– Suỵt, đừng lên tiếng.
Bỗng nhiên Iris dẫn Yamaguchi núp vào một căn nhà nhỏ. Cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề trên mặt đất, cùng với tiếng nói vô cùng quái dị. Âm giọng của nó không thay đổi và liên tục lặp lại duy nhất một chữ.
– Giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,…
Khẽ nhìn ra bên ngoài, Iris sởn hết da gà khi thấy một con quái vật to lớn và gớm ghiếc. Nó có hai cái đầu một thì có tóc dài che kín một cái thì trọc lóc gục xuống như đang ngủ. Cái dáng bước đi chầm chậm với một chân hướng về trước và một chân vẫn còn xoay lại phía sau nhìn thôi cũng thấy rợn người. Iris ngội thụp xuống khi nó ngó về phía mình, cô cũng nhanh tay kéo Yamaguchi xuống theo. Cơ thể run bật lên vì sợ, cô dùng hai tay bịt miệng mình lại để trấn tĩnh. Cố gắng giữ cho bản thân không vì khiếp sợ mà hét lên. Sao Yamaguchi lại ghen tị vì cô thấy được mấy cái thứ ấy chứ.
– Giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,…
Âm thanh một lúc càng lớn, con quái vật ấy một lúc lại tiến tới gần bọn họ hơn. Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Một bàn tay to lớn xuất hiện trên cánh cửa, rồi một cái đầu tóc tai rũ rượi ló vào. Một con quái vật xấu xí, đáng sợ nở một nụ cười không thể nào kinh dị hơn nhìn con mồi. Hắn vồ nhanh tới chỗ hai cô gái đang trốn không chút chần chừ.
– GIẾT!!!