Bjyx Ngàn Chén Không Say

Chương 23


Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 23


Ánh đèn điện của cửa hàng nhỏ bên đường lập lòe cắt thành những dải sáng muôn hình vạn trạng trong màn đêm tối.

Phía bên kia của con đường này vẫn là Ngàn Chén huyên náo như thường ngày, là con phố đêm nhộn nhịp, phồn hoa, người qua kẻ lại tấp nập, mà ở đây, tĩnh mịch đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, cửa hàng nhỏ bên đường thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nhạc chậm nhẹ, một vài chiếc xe ô tô lác đác chạy vụt qua đường lớn phát ra tiếng động cơ rần rần.
Chẳng qua cũng chỉ cách một khu phố mà dường như đã là hai thế giới khác nhau.
Vương Nhất Bác vẫn chậm rãi bước đi, từ trong đêm tối giẫm lên những mảnh sáng trên mặt đất, rồi lại từ những mảnh sáng đó tiếng sâu hơn vào trong đêm tối.

Trong lòng bàn tay sự chuyển động không ngừng của những mạch máu mảnh nhỏ lại trở nên đặc biệt rõ ràng, ngón tay đập thịch thịch theo nhịp đập con tim.
Cậu đi lên tầng, bước chân càng chậm chạp hơn so với ngày thường.

Đi tới cánh cửa, cậu lại ngoái đầu nhìn xuống dưới tầng một lần nữa, rồi lại chán nản quay về.

Cậu vào phòng, theo thói quen liền đi tắm trước rồi đi đến trước tủ rượu.
Cậu đứng ở đó, trong lồng ngực như phát ra tiếng nước đang từ từ sôi lên, ùng ục ùng ục, không ngừng không nghỉ dâng trào, vì thế cậu uống một ly rồi lại một ly whiskey như thể muốn dìm cơn sôi trào xuống.
Cửa mở.
Từ trong đáy mắt, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến bước vào cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn mình một cái rồi vội vàng né tránh ánh mắt, cúi đầu thay giày, tất cả động tác đều lộ ra vẻ do dự, lần chần.
Tiêu Chiến thay xong giày, chống tay vào tường, đá đá gót chân, sau đó mới nói, “Anh đi tắm đây.”
Tất cả rễ dưới chân Vương Nhất Bác dường như nháy mắt bị đứt rời, cậu nhanh chóng tiến về phía trước, túm lấy cánh tay của Tiêu Chiến, vừa lôi vừa kéo anh vào trong phòng rồi hất lên giường.
Tiêu Chiến ngã trên giường, ngay khi anh vừa giữ vững được cơ thể, Vương Nhất Bác đã đè lên, túm chặt hai cổ tay anh ghim chặt lên đầu giường.

Hai gối bị đè chặt lại không thể nhúc nhích, bàn tay của Vương Nhất Bác thao tác vô cùng nhanh cởi được cái cúc trên quần Tiêu Chiến, hai hàng mi anh khẽ rung, ý đồ rõ ràng đến nhường ấy, anh không thể hỏi “Em làm gì thế?”.

Càng không hỏi nổi câu, “Em sao vậy?”
Chỉ có một cảm giác bất lực to lớn khiến anh tuyệt vọng đang bao phủ lên.

Giống như sau một giấc ngủ trưa, đột nhiên kéo tấm rèm cửa sổ dày ra, bỗng thấy trời đất đã tối đen cả rồi.
Không hề có cuộc dạo đầu nào, cũng không có mở rộng, Vương Nhất Bác lỡ tay bóp nhiều gel bôi trơn, xoa xoa vài cái trong lòng bàn tay, lại tuốt tuốt vài cái nữa lên thứ đồ kia của mình, dang rộng hai chân của Tiêu Chiến rồi trực tiếp đâm thẳng vào trong.

“Ưm…”
Cơ thể đột ngột bị tách ra, khung xương chậu nháy mắt cảm nhận được cảm giác bị tách rời, Tiêu Chiến bị đau giống như một cái sàng đang bị rung lắc dữ dội, rướn ngực lên cao phía trước.
Vương Nhất Bác khựng lại, cậu cúi đầu nhìn xuống một nửa tính khí của mình đang ở trong cơ thể anh, nhưng một giây sau lại tiếp tục đâm mạnh vào sâu.
Dường như là khoảnh khắc đại khai đại hợp.

Chọc đến nỗi Tiêu Chiến như cảm thấy cổ họng mình đang nghẹn ứ một thứ gì đó, đầu không ngừng nhích về phía đầu giường, anh vẫn bị ghìm chặt hai tay, đỉnh đầu chạm cả vào hai tay đang bị túm chặt đó, từng nhát từng nhát, dường như tất cả khớp xương trong cơ thể anh đang dồn về một nơi vậy.

Anh mở lớn miệng hít thở không khí, lại lập tức bị một nụ hôn chặn đứng.
“Ưm…ưm…”
Hàng mi cong dài đọng lại những giọt nước mắt sinh ra vì khoái cảm, ngạt thở, cùng đau đớn, long lanh trong suốt, yếu đuối vô cùng, hai chân đang được mở rộng cũng không ngừng cọ sát với ga giường.
Anh sắp sụp đổ đến nơi rồi, bị tính khí của Vương Nhất Bác đâm chọc đến vụn vỡ.

Tất cả những sự đớn đau, nghẹt khí lẫn khoái cảm kia, đều khiến anh không chống chế được tiếng nức nở, rên rỉ, thậm chí là tiếng hét lớn khi bị đỉnh đến tận gốc.
Tính khí đang trong cơ thể anh vẫn dày vò điểm mẫn cảm, cơn khoái cảm ngút trời kia vẫn đang cắn nuốt lấy anh, anh vẫn như thế, ở dưới cơ thể Vương Nhất Bác liên tục run rẩy, bị từng đợt từng đợt sắc tình kia tấn công dồn dập đến cao trào.
Nhưng mà, cho dù ở trên giường Vương Nhất Bác có đối xử cường thế nhường nào với anh, từ trước đến nay đều không khiến cho anh cảm nhận được sự sợ hãi lạ lẫm lại rõ ràng đến như này.
Anh yếu ớt nói, “Đừng mà…”
Gel bôi trơn chảy ra ngoài dưới sự va chạm của hai cơ thể vang lên tiếng nhép nhép, Vương Nhất Bác làm như không nghe thấy gì vẫn từng nhịp lại từng nhịp thúc vào trong, càng lúc càng sâu, cậu nhấc cao một bên chân anh rồi đâm mạnh vào, đôi mắt đã đỏ ửng của anh rơi xuống một giọt nước mắt, không ngừng, không nghỉ, ưỡn cổ về sau, thở dốc.
“Đau quá…”
Rõ ràng khoái cảm đã khiến anh thoải mái đến quên mất bản thân mình là ai, nhưng anh vẫn kêu đau.

Đau ở nơi mà chạm không đến, nói không rõ nhưng vẫn sờ sờ tồn tại kia.
“Em đừng như thế…”
Nước mắt xz vẫn lã chã rơi, trong cổ họng giờ chỉ còn sót lại những âm thanh vụn vặt, lộn xộn, anh giơ tay che lấy mắt mình.
“Vương Nhất Bác…em thế này, anh rất sợ…”
Wattpad: Zhubushizhu.
Tất cả hình ảnh như chỉ trong nháy mắt bỗng vỡ vụn, những cơn sóng kinh hoàng đó cũng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc rồi lại chìm vào trong lòng biển sâu.
Vương Nhất Bác rút ra từ trong cơ thể Tiêu Chiến, Tiêu Chiến che lấy đôi mắt vẫn đang không ngừng rơi lệ, anh vừa định xoay qua bên, co tròn ôm gọn lấy người mình thì bị Vương Nhất Bác kéo lên ôm chặt vào trong ngực.

“Đều tại em.”
Rõ ràng câu này vừa thấp vừa trầm, ngắn gọn lại dứt khoát, nhưng dường như lại sinh ra sức mạnh thổi bay sương mù, làm đá nứt vỡ trong từng tế bào thần kinh của Tiêu Chiến.

Anh bắt đầu mơ hồ không rõ những giọt nước mắt vẫn đang rơi này rốt cuộc là vì sao lại giống như con đập vỡ, ồ ạt cuộn trào.
Vương Nhất Bác chỉ ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy đơn bạc của anh, đến tận khi anh bình tĩnh lại, chỉ còn một chút nức nở nho nhỏ, yếu ớt trong cổ họng.

Sau đó, Vương Nhất Bác vỗ vỗ lên lưng anh, rồi lại dẩy anh ra, cách một khoảng nhỏ, “Đi tắm đi, em đi hâm nóng sữa cho anh.”
Vương Nhất Bác nói xong câu này, vừa mới định xoay người liền bị Tiêu Chiến túm chặt lấy một góc áo.
Tiêu Chiến vẫn không ngẩng đầu lên, “Hồi anh còn ở thành phố A chỉ là một nhân viên quèn trong một công ty bình thường, không phải vẫn luôn làm ca sĩ chính trong các quán bar như lúc trước từng nói.”
Ngón tay đang bấu víu vào góc áo của Vương Nhất Bác dần dần dùng sức hơn, “Mẹ anh trước khi mất, đổ bệnh rất nặng, cần rất nhiều tiền.”
Các đốt ngón tay của anh đều đang căng cứng cả lại, rồi bắt đầu run rẩy, “Anh vốn dĩ có thể giống như những người khác, nỗ lực làm việc, làm thêm nhiều việc khác kiếm thêm một ít tiền, nhưng anh lại đi đến quán bar Nhã Đồ.”
Vương Nhất Bác im lặng nhìn Tiêu Chiến, đầu Tiêu Chiến đã cúi thấp đến không thể thấp hơn, cậu chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cùng mái tóc rối tung sau cơn vần vũ vừa rồi của anh.
Tiêu Chiến nói, “Chỗ đó, là chỗ giao dịch ngầm có tiếng…”
Mặc dù anh đến Nhã Đồ cũng để tìm một công việc, nhưng vẫn không thể phủ nhận việc anh đã ôm theo tư tưởng muốn bán thân để đến chỗ đó, gương mặt này của anh, dù cho chỉ là ôm cây đợi thỏ thì cũng được.

Sau đó gặp được một người khách ân cần, nhiệt tình nào đó, chơi một vài trò lạt mềm buộc chặt.
Nửa năm, 50 vạn.
“Chính là ở nhà vệ sinh của Nhã Đồ.” Tiêu Chiến nói không nên lời, vì thế tất cả tình tiết đều ngắc ngứ, không liền mạch, “Anh cho rằng chỉ cần dùng…nhưng mà…”
Giống như những việc xảy ra ở nhà bếp giữa anh với Vương Nhất Bác vậy, trong khoảnh khắc đó, ngoài việc anh muốn nghiệm chứng bản thân, chứng minh bản thân, thì có lẽ anh cũng từng nghĩ đến, muốn làm lại một lần những kí ức ban đầu đã in sâu không thể xóa nhòa kia với người mình thích, mình cam tâm tình nguyện muốn làm cùng, càng giống như âm thầm lật giở lại từng lời nói dối không trọn vẹn, rồi vạch trần đoạn quá khứ bẩn thỉu không thể nói ra kia.
“Sau đó mẹ anh mất, anh liền bỏ trốn.” Anh nói đến đây đột nhiên liền cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, “anh chưa từng nghĩ qua, sẽ gặp người đó ở đây…”
Căn phòng bỗng rơi vào một mảnh tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Nước mắt Tiêu Chiến lại bắt đầu giọt to giọt nhỏ rơi xuống, im lặng mà rơi, anh nhớ rõ ràng từ khi mẹ mất đến nay, anh chưa từng vì chuyện gì đó mà khóc nhiều đến thế, cho dù thỉnh thoảng trong cơn mơ anh cũng đã từng mơ đến những chuyện quá khứ, cũng chưa từng như vậy.
Anh biết đó giống như một vết nhơ trong cuộc đời anh, nhưng anh chưa từng bởi vì chuyện này mà đau lòng.

Đến tận khi gặp được Vương Nhất Bác, à không, nói đúng hơn, đến tận khi gặp Lạc Bùi.

“Anh sợ cái gì?”
Tựa như một cơn gió khẽ lướt qua khe núi, tiếng vọng kéo dài thật xa thật lâu.

Bờ vai Tiêu Chiến bỗng nhiên run lên.
Vương Nhất Bác nói tiếp, “Sợ em biết được, hay là sợ Lạc Bùi biết được? Sợ em không thích anh, hay là sợ không thể ngẩng đầu lên được trước mặt Lạc Bùi?”
Tiếng nấc ngắt quãng đột nhiên co rút lại rồi nghẹn ứ ở trong tim.

Tiêu Chiến hoang mang ngẩng đầu, con ngươi sáng ngời được nước mắt rửa sạch long lên, anh giống như không thể nói rõ ràng, càng giống như không dám nói điều gì.
Vương Nhất Bác cười, “Được rồi.

Mấy chuyện đó của anh khi nghe kể chuyện em nghe qua rồi.

Em ôm anh đi tắm nhé.”
Cậu không chờ Tiêu Chiến đồng ý, cũng giống như từ trước đến nay cậu không cần anh đồng ý, tất cả những chuyện cậu làm từ đầu đến giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽ được đáp lại, có thể cho liền cho, người ta cần thì cậu cho thôi.
Tiêu Chiến run rẩy càng mãnh liệt hơn, anh túm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Bác, “Anh không so được với cậu ta.

Anh chính là thích em, thích em nên mới ghét cậu ta, mới sợ sẽ không thắng được, anh không tốt được như cậu ta…”
“Thế thì sao chứ?”
Tiêu Chiến ngơ người.
“Là em nói chưa hiểu, biểu hiện cũng không đủ rõ ràng, hay căn bản là anh không nhìn thấy hả?”
Wattpad: Zhubushizhu.
Vương Nhất Bác khó hiểu thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn đôi mắt đẫm lệ của Tiêu Chiến, “Em thích anh, từ trước đến giờ đều không làm mấy cái câu hỏi lựa chọn gì gì đó.

Anh tốt hay anh xấu đều không ảnh hưởng đến việc em thích anh, điều em nhận định, là chuyện của em, không liên quan đến bất cứ chuyện gì, bất cứ ai cả.”
“Rốt cuộc anh muốn so với Lạc Bùi cái gì?”
So cái gì đây.

Cuộc chơi khi bắt đầu, là cốc nước mật ong bị đẩy ra giữa vị trí của anh và Lạc Bùi, Lạc Bùi nâng cốc rượu kia lên, cho dù biết rõ là cuộc chơi, cho dù không có sự chờ mong, cũng chưa từng che giấu qua bất cứ tâm tư gì.
Không so nổi.
Trừ những thứ bị cậu ta sơ ý đánh mất kia ra, anh thực sự không thắng nổi cái gì cả.
Tiêu Chiến lắc đầu, không ngừng, im lặng, anh đưa tay ra ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, bởi vì người này anh đứng trước mặt Lạc Bùi không ngẩng nổi đầu, nhưng hình như anh vẫn luôn quên mất, người này luôn đứng về phía anh trước mặt Lạc Bùi, từ trước đến giờ chưa từng do dự, chần chừ.

Anh nên sớm một chút, nghiêm túc thêm một chút nữa, hất văng đi những sự kiêu ngạo được Vương Nhất Bác bảo vệ, hất văng đi những sự tự ti mà trước đây sống chết anh cũng không chịu nhận.

Nhìn cho ra, nhìn cho rõ.
Vương Nhất Bác ôm ngang Tiêu Chiến đi vào nhà tắm.

Cậu nhẹ nhàng đặt anh vào bồn tắm, mở vòi hoa sen lên, “Có đau không?”
Tiêu Chiến ôm lấy đầu gối hơi hơi nghiêng người quay sang một bên, “Lúc mới bắt đầu…thì có chút.”
Vương Nhất Bác cũng ngồi vào trong bồn tắm, ôm lấy người anh.
“Điều em tức giận, trước giờ đều không phải mấy lời nói dối nhỏ nhoi không đau không ngứa kia của anh,” cậu nói rồi lại mỉm cười, “mấy trò mèo của anh bị em nhìn thấu chắc còn ít đấy?”
Tiêu Chiến không quay đầu lại, mặc kệ cho Vương Nhất Bác nắm lấy eo anh rồi ôm anh vào lòng, “Đó là lần đầu…”
Vương Nhất Bác biết anh không nói ra được, chỉ ghé sát vào bên tai anh nói, “Lần đầu tiên em cho anh, chắc ấn tượng cũng sâu lắm nhỉ.”
Lời này nói ra, cảm giác quy đầu bị giữ chặt, không được phóng thích, cơ thể trải qua cơn khoái cảm ầm ầm kéo đến, thấp thoáng như từ dưới đất chui lên.

Tiêu Chiến lại bắt đầu rùng mình.

Anh liền biết bản thân mình đã hoàn toàn rơi vào vòng tay của Vương Nhất Bác, anh tức giận dùng cùi trỏ thúc mạnh về phía sau, nhưng lại bị khống chế ngay lập tức.
Vương Nhất Bác ở đằng sau cười đến cong cả mắt.
Cậu vẫn không nói ra chuyện hôm nay cậu đã đến Ngàn Chén, đã đứng trước cánh cửa phòng vệ sinh đó, chỉ là cậu vừa cảm thấy tim mình nhói lên một cơn đau, lại vừa dần dần hiểu ra một chuyện.
“Lí do em tức giận, là từ trước đến giờ anh chưa từng nghe lời em nói.” Cậu ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Thôi vậy, chỉ có một chuyện này.”
Cậu nắm lấy gáy Tiêu Chiến, ép anh xoay người qua nhìn mình, đôi mắt bỗng sắc lại, nói, “Chưa ở bên nhau thì kệ anh chơi thế nào thì chơi, bây giờ đã ở bên nhau, trừ em ra, ai cũng không được.

Không có lí do gì hết.”
Mắt Tiêu Chiến đỏ lên, “Em có nói chúng ta ở bên nhau bao giờ đâu.”
Vương Nhất Bác nhướn mày, “Không nói tận miệng ba chữ ở bên nhau, nhấn mạnh thêm một lần thì anh không thèm hiểu phải không.

Đúng là ngốc hết chỗ nói.”
“Đúng thế, anh ngu đấy.”
Tiêu Chiến chớp chớp đôi mắt đã khóc đến cay đỏ của mình, nước mắt đọng lại bên khóe mắt vô thức rơi xuống, lại vừa cong mắt mím môi cười, vẻ mặt như vậy, giống như một đứa trẻ thích thú chạy đuổi theo một cánh hoa bồ công anh, nhìn thấy đèn Khổng Minh thì vui vẻ vỗ tay cười đùa, giống như hồi trước cậu với Tề Vận đứng ở cửa Ngàn Chén Không Say nhìn thấy người này không còn một cắc tiền ăn cơm, tay cầm một chiếc bánh bao, vừa bẻ một miếng cho chó mèo lang thang bên cạnh, vừa cắn một miếng, hạnh phúc cười đến híp cả mí lại, sau đó nói mấy câu thương cảm với mấy con vật nhỏ đáng thương.
Đơn thuần lại thơ ngây.
Vương Nhất Bác mỉm cười, “Được rồi, dù sao bạn trai anh không ngu là được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.