Bạn đang đọc Bjyx Ngàn Chén Không Say – Chương 22
Tối hôm đó, Vương Nhất Bác không hề nề hà gì cùng tất cả những người muốn nâng ly cùng cậu uống đến say mèm, cậu đã cho Lạc Bùi đủ mặt mũi rồi.
Bảo vệ quán rượu đỡ một đám người rời khỏi, cậu cũng làm đúng bổn phận tiễn bọn họ ra đến cửa Ngàn Chén.
Lạc Bùi vẫn như cũ, giơ tay chào mọi người ở Ngàn Chén, chỉ là trước lúc rời đi có nói với Tiêu Chiến, “Chăm sóc em ấy cẩn thận nha, hôm nay uống nhiều hơn so với bất cứ hôm nào tôi biết đó.”
Vương Nhất Bác về đến phòng, xông vào nhà tắm tắm rửa, sau dó vẫn là một ly sữa bò được hâm nóng, nhưng không rót cho mình ly whiskey nào cả.
Lúc Tiêu Chiến đi ra từ nhà tắm, Vương Nhất Bác đã nằm trên chiếc chõng quen thuộc ở ngoài ban công rồi.
Tiêu Chiến đứng trong phòng khách, những suy nghĩ linh tinh lộn xộn từ nơi sâu thẳm nhất trong tim cứ thế xông ra ngoài, như những bọt khí từ tầng đất cát dưới đáy sông đang không ngừng dâng lên, trào ngược lên trên mặt nước, rồi lại nhanh chóng vỡ tan ra.
Anh đã từng nói dối rất nhiều lần, mỗi người đều nói dối rất nhiều, hoặc là to lớn hoặc chỉ là nhỏ nhoi đến không đau không ngứa.
Nhưng những lời của Lạc Bùi lại giống như một con dao găm bén nhọn đâm thẳng vào trái tim anh, lời nói dối anh không mang theo chìa khóa, nhỏ thế thôi, mà anh đã thấy được dáng vẻ phiền phức, ghét bỏ như thế của Vương Nhất Bác rồi.
Rốt cuộc vẫn là Lạc Bùi hiểu Vương Nhất Bác hơn anh nhiều, con người Lạc Bùi này cho dù không yêu nhưng cậu ta vẫn có thể đường đường chính chính sống trong thế giới của Vương Nhất Bác, Lạc Bùi hình như vẫn là sự tồn tại đặc biệt không thể bị thay thế trong cậu.
Nếu đổi lại là bản thân mình thì sao.
Anh cũng không còn cách nào, lại đem ra so bì một lần nữa.
Ở ngoài ban công, Vương Nhất Bác mở mắt nhìn chiếc ghế gấp trống không bên cạnh, vươn người, cầm cốc sữa bò đi vào bếp.
Đúng lúc Tiêu Chiến đang đi đến ban công, hai người cứ thế nhìn thẳng vào nhau.
Hàng mi Tiêu Chiến khẽ rung, nâng mắt lên nhìn về phía Vương Nhất Bác, vẫn chưa kịp hỏi câu gì, đối phương đã nói, một cách đầy tự nhiên, “Để nguội mất rồi.”
Vương Nhất Bác đi vào bếp, âm thanh từ chiếc lò vi sóng mỗi đêm đều vang lên rất nhanh đã truyền đến.
Âm thanh rìiii rìiii lại giống như bị tẩm thêm thứ bùa chú gì đó, khiến Tiêu Chiến vô thức đi theo.
Lò vi sóng Tinh! một tiếng, anh đã đưa tay ra từ sau người Vương Nhất Bác, bàn tay chạm vào phần eo đang căng lên của đối phương, ôm người vào lòng.
Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, Tiêu Chiến liền dựa hẳn đầu vào vai cậu.
Giống như đột ngột bắt đầu một vở kịch câm, Vương Nhất Bác đưa tay ra nhè nhẹ vỗ vỗ đầu Tiêu Chiến, lòng bàn tay giống như bị đông cứng trên mái tóc mềm mại, mỏng manh ấy, sau đó cậu chầm chậm xoay người lại, nhẹ nhàng đến nỗi dường như một động tác mạnh nào thôi cũng có thể làm kinh sợ đến sự yên bình, ấm áp ngay lúc này.
Tiêu Chiến buông nhẹ bàn tay đang quấn chặt lấy eo Vương Nhất Bác xuống.
Vương Nhất Bác chỉ nhìn anh một cái, rồi phủ xuống một nụ hôn mà anh chưa từng được nếm qua, mềm mại mà dịu dàng.
Đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua đôi môi anh, rồi lại nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, giống như một tia sáng mặt trời từ đường chân trời khẽ lóe lên rồi xuyên qua tầng mây đến với trái đất, giống như cơn gió từng đêm vẫn miệt mài thổi qua ban công, như những con nước từ dòng suối lặng im nào đó chảy xuyên qua từng ngón chân, lướt qua gang bàn chân, thứ cảm giác êm dịu, ấm áp, hiền hòa đó lan tràn ra khắp cơ thể.
Vương Nhất Bác buông đôi môi của anh ra.
Tiêu Chiến lại đột nhiên vòng tay qua ôm lấy vai Vương Nhất Bác, lòng bàn tay vuốt ve sau gáy cậu rồi từng ngón tay luồn sâu vào trong mái tóc, sau đó dùng sức hôn lên.
Anh túm chặt lấy áo của Vương Nhất Bác, hôn đến mãnh liệt lại đậm sâu, hôn đến nỗi hơi thở dần trở nên hổn hển.
Vương Nhất Bác khẽ nâng mí mắt nhìn Tiêu Chiến đang hôn mình, cuối cùng cũng nắm lấy eo anh, hôn đáp lại.
Răng môi cọ sát, lưỡi cuốn lấy nhau triền miên vô tận, yết hầu chuyển động nuốt xuống nước bọt chảy ra do nụ hôn quá mức kịch liệt và nóng bỏng, đầu lưỡi nóng ẩm liếm qua từng góc ngách của khoang miệng, hàm răng, bàn tay của Vương Nhất Bác cách một lớp áo vải mỏng manh vuốt ve bờ lưng đơn gầy của anh, lượn qua lượn lại dọc theo từng đốt xương sống hiện lên rõ ràng rồi lại rơi xuống phần eo thon thả, vuốt ve vòng eo gầy guộc ấy hết lần này đến lần khác.
Nụ hôn vừa rời đi, Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lên lưng anh, “Uống sữa đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiêu Chiến hơi thở vẫn còn hỗn loạn, chỉ chằm chằm nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, dường như có chút không cam lòng, cắn cắn lấy môi.
Vương Nhất Bác thôi cười, không còn chút nào dịu dàng, “Xem ra tối qua vẫn chưa đút no cho anh thì phải.”
“…..”
Rõ ràng đã bị nói trúng tim đen mà vẫn không thừa nhận, sau đó tâm trạng đã khó chịu của anh lại như bị nghẹn thêm cục tức khiến trong lòng Tiêu Chiến bỗng nhiên bập bùng phát hỏa.
Hoặc có lẽ, bị trộn thêm thứ gì, anh không nói nên lời, mà hình như cũng chẳng dám nói ra tất cả.
Anh ngồi sụp xuống trước mặt Vương Nhất Bác, thuận tay tụt xuống cả chiếc quần rộng rãi Vương Nhất Bác thường mặc ở nhà cùng với chiếc quần lót ở bên trong, cái thứ kia bị nụ hôn kích thích đã cứng lên, ụ một gò trong quần liền theo đó bật ra ngoài.
Tựa như chỉ là chuyện xảy ra trong một tích tắc mà thôi, Vương Nhất Bác không kịp, cũng không có ý định đưa tay ra ngăn cản.
Cậu nhìn im lặng nhìn Tiêu Chiến mở rộng miệng, ngậm thứ kia vào trong.
Khoang miệng ấm nóng ôm ấp lấy trụ thân khiến cậu khẽ híp mi mắt.
Tiêu Chiến nâng mắt nhìn Vương Nhất Bác, lại nhổ tính khí đã ướt đẫm đang ngậm trong miệng ra, đầu lưỡi vân vê lỗ nhỏ ở trên đỉnh.
Tim Vương Nhất Bác khẽ giật thót, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Như được cổ vũ, đầu lưỡi linh hoạt lại càng vân vê lỗ nhỏ nhanh hơn nữa.
Lỗ nhỏ dần dần chảy ra một ít dịch thể mang theo mùi xạ hương nồng nặc, lại bị chiếc lưỡi kia liếm đến sạch sẽ.
Hai tay Vương Nhất Bác luồn sâu vào mái tóc anh, sau đó túm lấy một nắm tóc sau đầu.
Anh ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, cơ thể khẽ lắc lư còn mang theo cả thứ đồ kia của Vương Nhất Bác vẫn còn đang được ngậm trong miệng, mặt lưỡi cọ cọ vào từng đường gân hiện rõ lên trên trụ thân, khiến tính khí đã cứng rắn bất kham cứ thế ra ra vào vào trong khoang miệng anh, đưa vào càng sâu hơn, từng cái từng cái khẽ chạm vào mô mềm bên trong cổ họng, đến tận khi đáy mắt đã chứa chan nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vương Nhất Bác chầm chậm đẩy eo, Tiêu Chiến cũng phối hợp dừng lại, để Vương Nhất Bác mặc sức thao miệng mình.
Đầu khấc đưa qua đưa lại chạm đến phần thịt mềm mại trong cổ họng, Tiêu Chiến khó chịu nhắm chặt mắt, tính khí trong khoang miệng dần trướng to, sau đó đột nhiên đẩy một cái, Vương Nhất Bác từ trong miệng anh lùi ra ngoài.
Cơ thể anh bị đè trên bàn kính, Vương Nhất Bác tuốt mấy cái, tính khí liền bắn ra đầy bàn tay cậu, những ngón tay dính đầy bạch trọc, trơn tuột tiến vào trong cơ thể anh.
Căn phòng đủ độ sáng, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy bản thân bị dục vọng lẫn khoái cảm hun đến hỗn loạn qua cánh cửa sổ bằng kính ở đối diện.
Ngón tay trong cơ thể anh cứ trực tiếp đâm đến điểm nhạy cảm kia không buông, anh nhỏ giọng rên rỉ, chân dần tê dại hẳn đi, rất dễ dàng bị Vương Nhất Bác dùng tay đâm chọc đến bắn cả ra.
Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, khẽ xoa xoa cửa huyệt đã bị làm đến sưng đỏ vài cái, “Thực sự muốn làm ở đây?”
Tiêu Chiến vẫn còn đang nằm bò trên bàn kính, gối lên cánh tay của mình, anh gật đầu.
Vương Nhất Bác nhìn anh, sau đó từ tốn đâm vào trong.
Tính khí nóng rẫy mở cửa động xông vào trong, tiếng nức nở của Tiêu Chiến vang lên, đôi chân đã mềm nhũn cả đi suýt chút nữa từ trên bàn kính rơi xuống.
Vương Nhất Bác đỡ lấy eo anh, bắt đầu chuyển động eo từng nhịp tiến tới.
Cậu xoa nắn lấy đầu nhũ của Tiêu Chiến, khi Tiêu Chiến cất lên tiếng ngâm nga vì thoải mái, cậu nói, “Nếu không muốn làm nữa thì bảo với em.”
Tiếng đáp lại của Tiêu Chiến như chìm nghỉm vào trong tiếng rên rỉ vụn vặt vang lên đầy kích thích.
Tính khí đâm chọc vào trong cơ thể từng nhịp từng nhịp lướt qua điểm mẫn cảm, đầu nhũ bị ngón tay xoa nắn đến sưng cả lên, cọ sát với bàn kính lạnh lẽo, tiếng nỉ non đứt đoạn, phân thân dưới eo chầm chậm có phản ứng một lần nữa, theo nhịp thúc eo của Vương Nhất Bác mà vung vẩy đánh vào cánh tủ bếp.
Cánh mông bị đụng từng thớ thịt như rung cả lên, cánh cửa kính trong nhà bếp phản chiếu lại toàn bộ cảnh vần vũ này một cách rõ ràng, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác thao anh từ đằng sau, nhìn thấy bản thân bị côn th*t đỉnh vào không ngừng chuyển động.
Toàn thân anh run rẩy, năm ngón tay co chặt bám víu lấy cạnh bàn kính, phần đầu xương vai như lồi hẳn ra đẩy phần da lên cao, nội bích bị làm đến sưng đỏ tối qua vẫn còn mẫn cảm lạ thường, điểm kia của anh vẫn còn chút đau, nhưng lại bị khoái cảm ngập trời triệt để nhấn chìm.
Dưới sự cường thế xâm chiếm của Vương Nhất Bác, trong cơn khoái cảm khi Vương Nhất Bác đè anh dưới thân không ngừng thao lộng, dường như anh đang muốn từng chút từng chút xác nhận lại bản thân, chứng minh bản thân.
Nhưng duy chỉ có một điều mà hình như anh đã quên mất, Vương Nhất Bác đã từng nói thích anh và “Em tin” với anh.
Cùng với nụ hôn êm đềm, ấm áp như gió đùa với núi kia.
Ngày Vương Nhất Bác đi đến viện phúc lợi, những người khách kia lại đến Ngàn Chén.
Lạc Bùi không có ở đó.
Cho dù như thế, Tề Vận vẫn nói với Vương Nhất Bác một tiếng.
Vương Nhất Bác chỉ nói là để An Nhiên đi tiếp đãi đàng hoàng như mọi lần là được.
Tiêu Chiến đi xuống từ sân khấu, đứng ở quầy bar uống một ngụm nước, liền bị Tề Vận trêu, “Ông chủ không có ở đây, chỉ có thể uống nước lọc thôi.”
Tiêu Chiến tức đến nghiến răng, đi vào nhà vệ sinh.
Anh đang rửa tay ở bồn rửa, chuẩn bị đi ra ngoài, một người đột nhiên đẩy cửa bước vào, mà tiếng đẩy cửa này lại giống như một cái đinh khổng lồ ghim chặt bàn chân anh xuống sàn.
“Yô, quả nhiên là cậu.” Đối phương khiêu khích rồi không hề khách khí sấn tới gần, ngón tay trở trực tiếp rờ đến nốt ruồi bến dưới môi của Tiêu Chiến, “Tôi nói sao lại không thể tìm thấy cậu, thì ra là chạy đến ngôi miếu lớn như Ngàn Chén đây ha.”
Tiêu Chiến hất bàn tay của đối phương ra, “Ông nhận nhầm người rồi.”
Đối phương cười gằn một tiếng, từ từ chậm rãi móc điện thoại ra, “Biết ngay cậu sẽ nói như thế mà.”
Hắn ta mở bức ảnh trong điện thoại lên, đưa đến trước mặt Tiêu Chiến, “Đây, là cậu nhỉ.”
Tiêu Chiến vô thức muốn cướp lấy, đối phương rất nhanh đã thu điện thoại về, “Ông muốn cái gì!”
Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đến người đàn ông được gọi là Nghiêm tổng kia, là người khách mà Lạc Bùi dẫn đến.
Tất cả các dây thần kinh trong não đột nhiên co rút lại.
Tiêu Chiến thở hắt ra một hơi, “Ông nói với bọn họ rồi?”
Đối phương cười đến đắc chí, lắc lắc điện thoại trong tay, “Bọn họ? Bọn họ là ai?”
Điện thoại của đối phương khiến tất cả sự che đậy, giấu giếm của anh mất đi ý nghĩa, hai hàm của Tiêu Chiến cắn chặt đến đau tê cả đi, nhưng lại vẫn giữ giọng thoả hiệp, nói, “Mấy người Lạc Bùi.”
Ý cười của đối phương càng sâu, “Yên tâm đi, cảnh xuân tươi đẹp như thế, tôi tạm thời không nỡ chia sẻ với người khác đâu.
Nghiêm tổng chỉ là ở quán bar Nhã Đồ thành phố A bắt gặp qua cậu với tôi ở cùng với nhau mà thôi.
Đến cả ông chủ Lạc, tôi với cậu ta cũng không thân cho lắm.”
Người đàn ông vỗ vỗ lên mặt Tiêu Chiến, “Có tật giật mình à?”
“Rốt cuộc ông muốn cái gì!”
Đối phương tiến lại gần Tiêu Chiến, từng bước từng bước ép Tiêu Chiến lùi sát vào cánh cửa phòng vệ sinh bên cạnh, “Cũng chẳng muốn làm gì, 50 vạn kia của tôi, có phải nên được đền đáp xứng đáng không? Ồ, đúng rồi, nghe nói ông chủ ở đây là bạn trai của cậu? Chắc thân quen với ông chủ Lạc lắm nhỉ, nghe Nghiêm tổng nói, hình như cậu ta có hứng thú với chuyện quá khứ của cậu lắm đấy.”
Đối phương đưa tay ra lướt qua gò má Tiêu Chiến, “Chẳng qua cũng phải thôi, chính là chuyện này, cậu xem, cậu lấy cái gì có thể so sánh với ông chủ Lạc người ta kia chứ, cũng chẳng biết người bạn trai kia của cậu sẽ nghĩ thế nào nữa.”
Từng sợi dây thần kinh đang co rút trong đầu anh đột ngột đứt đoạn.
Hơn một năm trước, 50 vạn, nhà vệ sinh.
Cùng với lời nói dối không chớp mắt mà anh đã buông ra, để có thể khiến bản thân càng trở nên đặc biệt hơn, để phối hợp với sự yêu thích “không cẩn thận để lộ ra” lại “miệng cứng không thừa nhận” trong trò chơi đó, lần đầu tiên anh nói dối.
“Tôi nhớ là lần đó cũng ở nhà vệ sinh, hay là bây giờ chúng ta diễn lại một lần nhỉ?”
Tiêu Chiến nhìn điện thoại trong tay hắn ta, “Xóa ảnh và video đi.”
Đối phương cười cười, “Có thể.” Người đàn ông nói dứt câu này, tay lại không yên phận lần mò lên eo anh, “Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không nói cho bất cứ ai đâu.”
Cánh cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, giống như hơn một năm trước.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đầy bất ngờ, Tiêu Chiến giống như tỉnh lại từ trong cơn ác mộng u tối dài dằng dặc.
Động tác mở cửa phòng vệ sinh khựng lại, anh móc điện thoại ra, lại chần chừ mãi không nhấn nút nghe.
Vương Nhất Bác về Ngàn Chén trực tiếp đi lên tầng 2, chào hỏi, uống một vòng rượu rồi rời khỏi phòng VIP.
Cậu nhìn điện thoại, đến tận khi tiếng chuông gọi cho Tiêu Chiến tút mãi rồi tự tắt hẳn, cậu mới đi xuống tầng.
Vương Nhất Bác lại nhấn gọi một lần nữa, nhìn mồ hôi trong lòng bàn tay đang tứa ra, cậu đi đến nhà vệ sinh.
Khi cuộc gọi được nối thông, cậu lập tức hỏi, “Anh đang ở đâu?”
Âm thanh truyền ra từ trong điện thoại, “Anh ở bên ngoài…”
Vương Nhất Bác nhìn về phía cánh cửa phòng vệ sinh không được đóng chặt đằng kia, đột ngột bỏ điện thoại xuống.
Tiếng Tiêu Chiến lẫn trong tiếng ồn ào ngoài kia nghe không được rõ ràng từ sau cánh cửa phòng vệ sinh truyền đến, “Gặp được một người quen lúc trước…”
Vương Nhất Bác trầm mặc vài giây, bỏ tay ra khỏi tay cầm của phòng vệ sinh.
Cậu đi về lại quầy bar, Tề Vận nhìn thấy cậu liền bị dọa cho một trận, “Anh về khi nào thế?”
“Vừa mới.
Tôi về trước đây.” Vương Nhất Bác vội vàng vứt lại hai câu, đầu cùng không quay lại mà rời khỏi Ngàn Chén.
Tiêu Chiến nhìn màn hình đã đen sì, mãi đến khi người đàn ông trước mặt đụng đụng, anh mới vô thức đẩy đối phương ra.
“Lần sau đi.” Anh cười, “Dù gì tôi cũng ở đây, cũng chẳng chạy được.”
Người đàn ông cũng cười, “Không phải anh chạy từ thành phố A đến đây đấy à?”
Tiêu Chiến nâng mắt, “Ông nói thế nào cũng được, tôi sẽ ngoan ngoan ở đây mà thôi.”
===============================.