Bình Giấm Nhỏ

Chương 22


Đọc truyện Bình Giấm Nhỏ – Chương 22


Ba người ngồi bên cạnh hồ cá trò chuyện hơn nửa giờ, một con cá cũng không thấy, ngược lại làm cho bà nội mệt đến ngáp mấy cái.
“Thôi, xem ra hôm nay không có vận khí câu được cá rồi.

Cái thân già này cũng không chịu được nữa.”
Thấy bà nội đứng lên, Khâu Thừa vội vàng nhét cần câu cho Thi Nhiêu cũng đang ngáp bên cạnh, bước nhanh đến đỡ bà.
“Sao bà lại nói thế, bà một chút cũng không già, chậm một chút nào….”
Anh đỡ bà nội vào nhà, Thi Nhiêu cũng buông cần câu rồi bế Hổ Béo lên, trợn mắt nghe anh nịnh nọt.
Lúc đến cửa Khâu Thừa còn muốn đỡ tiếp tục vào nhà, nhưng bà nội lại dừng lại thở hổn hển nói.
“Các con trẻ tuổi lại rong chơi đi, bà tự đi vào được.”
“Thật không cần con đỡ bà nữa sao?”
Bà nội cười không nói gì, cô giúp việc thấy được ám chỉ vội chạy đến đỡ tay bà, anh đành buông tay ra đứng sang một bên
Chờ sau khi bà đã hoàn toàn lên lầu thì anh nhìn đến cô gái ngồi dưới đất chọc cún, nghĩ thầm : Sao em một chút cũng không khôn ra thế?
“Muốn anh tìm dì xin nghỉ một ngày không?”
“Mẹ em hôm nay ra ngoài…A…”
Lời còn chưa dứt thì cô cùng Hổ Béo đã bị Khâu Thừa túm lên.
“Anh làm gì thế?”
“Sẵn tiện ba mẹ em không có ở nhà trộm em đi.”
Anh nói rất nghiêm túc, cũng chẳng cho cô thời gian suy nghĩ đã kéo cô ra ngoài, thẳng đến sân Khâu gia, Thi Nhiêu vốn không muốn chạm mặt với mẹ Khâu, nhưng anh làm gì cho cô cơ hội đó.
“Mẹ, con trở về bên kia.

Mẹ ở nhà bảo trọng, có việc gì thì gọi con.”
“Phải đi rồi sao?”
Mỗi sự việc luôn có cái nặng cái nhẹ, so với việc bà và con trai có thể bị đuổi khỏi Khâu gia thì tạm thời không rảnh mà lo đến Thi Nhiêu.


“Ở lâu quá thì người giúp việc có thể sẽ mách lẻo, cứ để ông ta cho rằng con chẳng có bản lĩnh gì, chỉ biết ăn chơi trác táng đi.”
Nghe con trai nói vậy thì Nhạc Vi Vi hiểu ra khẽ gật đầu, lúc này mới đem ánh mắt đặt lên Thi Nhiêu đứng bên cạnh vẫn không nói gì.
Thi Nhiêu liếc nhìn qua bà một cái, sau đó vội cúi đầu, Khâu Thừa thấy thế bỗng cảm thấy đau đầu, tương lai mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này sẽ bức điên anh mất.
“Con mang Nhiêu Nhiêu đi trước, nếu buổi tối ông ta trở về hỏi thì mẹ cứ chọn lời khó nghe vào, cho ông ta thấy gần đây con ngoại trừ yêu đương thì chẳng để tâm cái gì là được.”
Nghe vậy thì khóe môi Nhạc Vi Vi khẽ nhếch lên, một nụ cười vừa chua chát vừa bất đắc dĩ.
“Mẹ hiểu rồi, trên đường cẩn thận một chút.”
Bà ở Khâu gia ngần ấy năm cũng không để cho tiểu tam cùng con trai bà ta bước vào ở được, chứng minh bà cũng không phải ngốc nghếch gì, con trai vừa nói một chút bà đã tự hiểu rõ ràng.
Từ Khâu gia đi ra, trên xe Thi Nhiêu cứ ôm chặt Hổ Béo mà nhìn ra cửa sổ, không thèm để ý đến anh.
“Đi đâu?”
“Chung cư của anh, hình như còn chưa mang em qua, trong thời gian này anh sẽ không về Khâu gia, có việc gì em cứ trực tiếp đến đó tìm anh.”
Vừa dứt lời thì Thi Nhiêu khẽ cười nhạo một tiếng : “Em có thể có chuyện gì tìm anh, chẳng bằng nói anh đến tìm em thì được.”
“Hơn nữa hôm sau đã bắt đầu quay chương trình rồi, làm gì có thời gian rảnh đến tìm anh.”
Khâu Thừa chuyên tâm lái xe, không nói tiếp nữa, hiện tại lòng anh tâm sự rất nhiều, tạm thời không rảnh để quậy với cô.
Tới chung cư, Thi Nhiêu vừa bước vào đã cảm thấy nơi đây vô cùng quen thuộc, đi thêm vài bước thì chợt bừng tỉnh.
“Phong cách trang hoàng này y đúc với biệt thự của em ha.”
“Em đi lên xem thử đi.”
Nghe anh nói thế thì cô không thể không lên xem, “Hổ Béo, chúng ta cùng lên xem nào.”
Bước lên bậc thang thứ nhất cô liền ngây người, ngốc nghếch nhìn chăm chăm vào tấm ảnh cô chụp cùng Khâu Thừa trên tường.
“Đây….ảnh này là khi nào?”
Hai người trên ảnh nhìn qua còn rất non nớt, đặc biệt là cô, ngũ quan cũng chưa quá phát triển, còn anh cũng chưa có khí chất trầm ổn như hiện tại.
“Không biết nữa, có lẽ là lúc em học cấp ba.”
Thi Nhiêu gật đầu tiếp tục đi lên trên, ánh mắt lưu luyến qua từng bức ảnh, người trên ảnh cũng dần dần trưởng thành hơn.
Ảnh được bố trí theo thứ tự từ còn nhỏ đến lớn, sau khi đến lầu hai thì hoàn toàn là ảnh của một mình cô, bởi vì những năm kia bọn họ không còn cơ hội chụp chung nữa.
“Ai thiết kế căn nhà này thế?”

“Còn có thể là ai? Anh tự lên ý tưởng, tự chuẩn bị, tự mình sắp xếp tất cả.”
Anh không muốn bị nhiều ánh mắt xăm xoi, dù sao cô cũng là nhân vật công chúng, những gì liên quan đến cô anh đều tự tay làm.
“Cái này quan trọng tới vậy sao, anh rất bận rộn mà.”
“Có bận cũng phải nhìn em mới ngủ có thể ngủ được.”
Nghe đến đây cô cảm thấy mũi mình cay cay, quay đầu nhìn người đàn ông đang nhìn chăm chú ảnh của mình, cô ôm cún đến, bất ngờ hôn lên môi anh.
Khâu Thừa sửng sốt một chút rồi nhanh chóng nâng mặt cô lên gia tăng thêm nụ hôn này.
Hổ Béo bị kẹp giữa hai người đến mức muốn khó thở, trước khi bị ép thành bánh bao nhân thịt thì đã sủa lên một tiếng rồi nhảy từ trong ngực của Thi Nhiêu xuống đất.
Bóng đèn đã biến mất, Khâu Thừa dứt khoát ôm cô gái lên, bước chân nhanh chóng đi về phía giường vẫn luôn đợi nữ chủ nhân đến thăm, hai người cùng nhau ngã lên giường.
Bầu không khí ái muội lúc này chỉ chạm là nổ ngay, ngay lúc này chuông điện thoại anh vang lên phá tan tất cả, anh tức giận đến mức đấm lên giường, bò từ trên người cô xuống nhận điện thoại.
“Cái gì!”
Trình Lễ bên đầu kia điện thoại nghe thanh âm tức giận như muốn gϊếŧ người thì ngẩn người, hỏi ngược lại.
“Tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu?”
“Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, đừng nói lời vô nghĩa.”
Anh ngay cả bao cũng lấy ra để chuẩn bị chiến đấu, chỉ vì cuộc điện thoại này mà phá hỏng tất cả.
“Tôi nghe nói cậu hai bàn tay trắng rồi, muốn tôi tiếp tế cho cậu không?”
“Cút! Ai cần cậu tiếp tế.”
“Đấy, xem ra là tôi phá hỏng chuyện của cậu rồi, không làm chậm trễ nữa, tạm biệt.”
Nói xong Trình Lễ hậm hực tắt điện thoại, vẻ mặt Khâu Thừa ghét bỏ ném điện thoại qua một bên.
Có một số việc phải nhờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa, trải qua cuộc điện thoại phá hết phong cảnh thì cả anh và Thi Nhiêu đều mất hứng thú.
“Anh nói chuyện với chị em sao?”
Nhắc tới cái này Khâu Thừa nhịn không được vui vẻ.
“Em còn không biết xấu hổ mà nói cái này?”
“Sao thế?”

Thi Nhiêu cau mày nghi hoặc.

“Em rốt cuộc đắc tội cô ấy cái gì, vừa vào cửa anh đã xém chút bị cô ấy ném chết, không biết còn tưởng anh đã làm chuyện có lỗi gì với cô ấy đấy.”
“Đến mức như vậy?”
Nhìn Thi Nhiêu kinh ngạc đến mức bật dậy, Khâu Thừa khẽ nhăn mày.
“Anh lừa em làm gì, nếu không phải anh né nhanh thì mạng có lẽ đã thật sự bỏ lại văn phòng cô ấy rồi.

Em mau nói nhanh, rốt cuộc tại sao lại đắc tội với cô ấy?”
Cho dù chết cũng phải làm quỷ tinh tường, nếu không lần sau có thể sẽ xảy ra chuyện như thế này nữa.
“Em không phải đã nói với anh trong điện thoại rồi sao, em tìm được một chiếc áo dính máu trong xe chị ấy nên lấy chuyện này uy hiếp.”
“…..”
Nghe vậy khóe miệng Khâu Thừa giật giật, nghĩ thầm : Cũng chỉ bởi chuyện này mà cô ấy muốn gϊếŧ mình?
“Em không gạt anh chứ?”
“Em gạt anh làm gì hả, anh nói xem người đàn ông kia là ai, vì sao trên áo lại dính máu.”
“Anh không phải Holmes, làm sao mà biết được.

Chị em không thích người khác xăm soi chuyện riêng tư, em đừng bao giờ leo lên đầu hổ mới rút dao, sẽ bị cô ấy tát chết đấy, đến lúc đó anh cũng không cứu kịp em đâu.”
“Em vốn dĩ không có hứng thú với chuyện của chị ấy, hôm qua chẳng phải là do lo lắng cho anh sao.”
Nói xong cô lại ngồi xuống, kể hết cuộc nói chuyện giữa ba và chị gái trên bàn cơm cho anh nghe, Khâu Thừa nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì, giống như đã nằm trong dự đoán.
“Anh….đã sớm đoán được?”
“Có thể nói thế, bọn họ vốn nói đúng, thương trường chính là như vậy.

Kinh doanh là kinh doanh, tình thân là tình thân, nếu trộn lẫn hai thứ đó lại có khả năng chẳng làm được chuyện gì tốt.”
Anh cũng là một doanh nhân, có thể vì lợi ích mà đối đầu với cả cha ruột mình, suy nghĩ của Tạ Dư anh hoàn toàn hiểu được.
“Người kinh doanh các anh đều thế sao? Tương lai nếu em….”
“Dừng, đừng có mà lấy em ra so sánh, không so được đâu.

Gần nhất anh có lẽ sẽ rất vội, em cẩn thận một chút.”

Đối thủ của cô đều ở giới giải trí, bọn họ cho dù có bản lĩnh cũng không có khả năng để làm hại đến cô, nếu cô xảy ra chuyện gì thì có lẽ Đường Tỉ phải lấy mạng để dền tội.
“Tên em trai kia của anh, cậu ta nhắm vào Khâu gia, anh cũng là kẻ thù số 1, không tránh khỏi khả năng cậu ta sẽ nhắm vào em.”
“Thì ra là vậy, đúng rồi, anh không định cho cậu ta một chút cảnh cáo sao?”
Đều nói giữa người sẽ có tâm linh tương thông, rất phù hợp để nói anh và cô, nhìn ánh mắt điên cuồng của cô thì Khâu Thừa bất đắc dĩ nhìn ra cửa sổ cười không nói gì.
“Xem ra em đoán đúng rồi, anh chuẩn bị cho cậu ta phần lễ vật lớn bao nhiêu?”
“Một ngày trong khoa chỉnh hình.”
Anh vừa dứt lời thì cô giơ ngón tay cái lên.
“Nên thế chứ, càng là anh em ruột thịt thì thù càng phải báo ngay.

Cái gì mà quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đều vô nghĩa cả, ai mà biết mười năm sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Báo thù cũng giống như kiếm tiền vậy, phải tranh thủ lúc còn sớm.”
Nhìn cô gái đang tập trung nói hưu nói vượn, Khâu Thừa nhịn không được, vừa cười vừa kéo cô vào ngực, sau đó đè giường.
“Vừa rồi lời bà nội em cũng nghe thấy rồi, làm con cháu chúng ta có phải nên thỏa mãn nguyện vọng của bà không? Sinh con cũng giống như báo thù, nên nhân lúc còn sớm.”
Nhìn người đàn ông đang bắt chước cô nói bậy, cô ra vẻ ghét bỏ chọt chọt trán anh.
“Mơ đi, làm gì có chuyện lên xe rồi mới mua vé bổ sung sau chứ?”
Nghe vậy Khâu Thừa hỏi ngược lại.
“Hiện tại anh dẫn em đi lấy vé(*), được không?”
(*)đăng ký kết hôn
“Không được, em còn chưa giải ước với công ty, anh thì chưa nắm được Khâu gia, làm sao lấy vé? Anh không sợ Đường Tỉ và ba em gϊếŧ chết con tin hả?”
“Cái tên gian thương Đường Tỉ nói làm gì, cùng lắm anh giúp em bồi thường vi phạm hợp đồng.”
“Vậy ba em thì sao? Nếu anh dám làm em chưa kết hôn đã có thể, ông ấy sẽ để chị em dẫm chết anh.”
Nghĩ đến cha con ở Tạ gia kia thì ý định của Khâu Thừa tan biến nhanh chóng, anh tin bọn họ có thể làm được chuyện đó.
“Vậy trước không nghĩ đến con cái, giờ làm chuyện có ý nghĩa chút đi.”
Tính xa không bằng làm gần, hiện tại mới là quý trọng nhất.
Khi hai người đang trong phòng ngủ triền miên thì bên đầu kia đại dương có một người đang làm thủ tục, người đàn ông mặc tây trang, trên mí mắt dán băng keo cá nhân, đang cùng người khác nói chuyện điện thoại.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã tìm hiểu kỹ rồi, tên Khâu Thừa chỉ là một đứa phế vật chơi đùa với phụ nữ, mẹ hãy tin con…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.