Bình Giấm Nhỏ

Chương 21


Đọc truyện Bình Giấm Nhỏ – Chương 21


“Con vừa nói cái gì với chị gái?”
Chờ Tạ Dư lái xe đi thì Thi Nhiêu mới như chú ngựa thoát dây cương phóng nhanh vào nhà, đến khi bị mẹ bắt được dây cương mới phanh lại.
“Ách….”
Cô nghiêng cổ nhìn vẻ mặt hết sức tò mò của mẹ, do dự một chút nhưng vẫn tôn trọng lời hứa.
“Không có gì, vẫn là chuyện của Khâu Thừa.”
“Con đã quyết định?”
Nghe được lời này Thi Nhiêu có chút buồn cười nhưng không dám bộc lộ ra ngoài, im lặng nhìn mẹ mình.
“Mẹ, từ nhiều năm trước con đã quyết định như thế, cho dù anh ấy có thừa kế Khâu gia hay không đi nữa thì con vẫn muốn ở bên anh ấy cả đời.”
Nói xong cô dùng ngón tay chỉ lên trên lầu.
“Con đi lên trước, mẹ cũng nhanh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong cô vẫn lấy tốc độ như vừa rồi mà nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Thi Lam.
Chạy vào phòng ngủ khóa cửa lại, Thi Nhiêu đi đến mép giường tháo điện thoại khỏi dây sạc, sau đó hưng phấn gọi cho Khâu Thừa.
“Chị của em hình như có bạn trai rồi!”
Bên này người đàn ông nhíu mày, trên mặt như viết ba chữ: Anh không tin!
“Hôm nay chẳng phải ngày cá tháng tư, em nói đùa như vậy làm gì, không sợ cô ấy đánh em sao?”
Thấy anh không tin mình, Thi Nhiêu bức bối vỗ lên chân một cái.
“Em không nói đùa, là thật mà! Hôm nay chị ấy trở về em thấy được chiếc áo của đàn ông dính máu trên xe chị ấy.

Còn nữa, chị ấy bảo anh ngày mai đến công ty gặp.”
Đề tài chuyển qua nhanh làm anh không đỡ kịp, Khâu Thừa khẽ vò đầu tóc.
“Hôm nay có phải em lén anh làm chuyện gì rồi không?”
“Không có gì, chỉ kéo thêm đồng đội cho anh thôi, tuy rằng là không từ thủ đoạn nhưng có hiệu quả là được.”
Đột nhiên anh có một dự cảm xấu, không từ thủ đoạn? Đây sẽ là kéo thêm đồng đội hay là quân địch?
“Em không cần phí công, chuyện của anh anh sẽ tự giải quyết, em đã có lòng thế không bằng trốn ra Tạ gia rồi chúng ta nói lời trong lòng ra thì tốt hơn đấy.”

Ở cùng nhau lâu như vậy, chỉ bằng một cái nháy mắt của anh cũng làm Thi Nhiêu hiểu rõ anh muốn nói cái gì, cô nghe thế thì khẽ trợn mắt.
“Nói lời trong lòng? Xem ra anh vẫn không nghĩ cho em, vài ngày này em phải ở nhà để giúp anh lấy thêm cảm tình.

Sau đó còn phải quay chương trình, cả quá trình đều có trợ lý nên anh không có cơ hội đâu, chờ thêm một chút đi.”
“Chờ? Một ngày có thể, hai ngày có thể miễn cưỡng nhịn, nhưng quá ba ngày anh sẽ trói em mang lên giường.”
Khuôn mặt Thi Nhiêu tối sầm, giật giật khóe môi, ngoài cười trong không cười hỏi anh.
“Anh hiện đang ở đâu?”
“Ở căn hộ bên ngoài, vốn muốn nói chuyện trực tiếp với mẹ nhưng bây giờ quá muộn rồi, trở về không chừng sẽ đụng phải ông ta, ngày mai anh sẽ trở về, sẵn tiện đem em trộm đi.”
“Vậy ngày mai anh thuận tiện ghé qua nhà em một chút đi.”
“Làm gì?”
“Cầu hôn a, cứ nói với bà nội, mọi chuyện trong nhà đều do bà quản.”
Lời còn chưa dứt cô đã nghe đầu bên kia giống như đã rớt thứ gì.
“Anh làm sao thế?”
“Không, không có gì, chỉ hơi mất khống chế chút thôi.

Chuyện lớn như vậy sao em không nói sớm, quà cáp còn chưa chuẩn bị thì làm sao cầu hôn.”
Anh khom lưng xuống ghế nhặt quyển sách vừa rồi do quá kích động làm rơi đặt lại lên bàn.
“Quà cái gì mà quà, anh mang chút hoa với trà đến cho bà nếm thử là được, tâm sự biển trời mênh mông là OK.”
“Đừng quậy, cầu hôn là chuyện lớn làm sao qua loa thế được.”
Nói xong lời này trong mắt anh hiện lên một tia tàn nhẫn, đột nhiên cảm thấy mình xuống tay với tên em trai kia quá nhẹ, nếu không phải do thằng khốn đó muốn về nước thì anh cũng không đến mức bị đuổi, hiện tại ngay cả tư cách đi Tạ gia cầu hôn cũng không có.
“Bà nội em không phải người ngoài, hơn nữa trên đời có thứ gì bà chưa thấy đâu, không cần phải đi theo con đường xa hoa như vậy.”
“Không được, lúc nên xa hoa vẫn phải xa hoa, ngày mai đến thăm chuyện cùng bà thì được, còn cầu hôn chờ thêm một chút nữa thôi.”
Bạc đãi ai cũng được không bạc đãi cô, dù chỉ là cầu hôn nhưng anh vẫn muốn Thi Nhiêu nhận được thứ tốt đẹp nhất.
Cô ghét nhất là nói chuyện với người còn cố chấp hơn mình, không khác gì đàn gảy tai trâu.
“Được rồi, anh muốn thế nào cũng được, dù sao ngày mai ban ngày em ở nhà, khi nào anh đến thì nói với em.”

“Ngày mai anh đến công ty tìm chị em trước rồi sẽ đến.”
Sau khi tắt máy Khâu Thừa lại gọi cho một người khác.
“Cố Dương, làm cho một người biến mất giữa đất Mỹ có khó không?”
“Sao thế? Đổi ý?”
“Có chút, lão tử đột nhiên cảm thấy làm thế quá mất thời gian, còn không bằng cho cậu ta một cái chết thống khoái đi.”
“Cậu cho rằng tôi là ai hả, cậu muốn tôi xử ai thì tôi sẽ xử người đó? Mẹ nó đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhanh chuyển tiền lại đây cho lão tử, tôi chỉ phụ trách giáo huấn cậu ta một chút thôi, còn lại cậu tự làm đi!”
“…..”
Mặt Khâu Thừa cứng lại, nghĩ thầm : Tôi sao lại làm bạn với tên khốn tham tiền thế này chứ?!
“Một chút nữa sẽ chuyển qua, gấp cái gì? Cậu định sắp xếp tai nạn ở đâu?”
“Trong nước, để cho cậu ta vừa xuống máy bay liền cảm nhận được sự nhiệt tình của người anh trai là cậu.”
Nghe xong kế hoạch của Cố Dương, Khâu Thừa trầm mặt một chút rồi ngắt điện thoại.
Sáng hôm sau anh đến văn phòng tìm Tạ Dư nói chuyện hợp tác, vừa bước vào thiếu chút nữa bị cô ném chết, nhìn chiếc cúp pha lê vừa bay ngang người mà anh toát mồ hôi lạnh.
“Cô…đang làm gì?”
“Muốn ném chết anh thôi.”
“……”
Mỗi lần nhìn thấy Tạ Dư anh càng thích Thi Nhiêu hơn.

Thật đúng với câu : Dù có đối lập với bạn bao nhiêu thì người ấy vẫn vĩnh viễn có điểm tốt hơn bạn.
“Hôm qua làm sao mà cô ấy uy hiếp được cô thế?”
Anh biết dự cảm xấu này không phải tự nhiên mà có, hiện tại xem đi, Tạ Dư hận không thể ném chết anh cho xong.
“Liên quan quái gì đến anh, cho anh 10 phút chứng minh giá trị của bản thân đáng để tôi đầu tư….nếu không thì Khâu gia các anh có đấu đá sống chết thì tôi cũng không bận tâm.”
Khâu Thừa nhướng mày kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh lấy điện thoại ra.
“Từ lúc bắt đầu tôi đã đoán trước được kết cục này, ba năm nay…..”
Hai người ở văn phòng trò chuyện hơn 20 phút, ai cũng không biết đã nói gì.

Trước khi đi anh vẫn thật tò mò.
“Cô ấy rốt cuộc đã lấy cái gì uy hiếp cô thế?”
Nhìn cái người cái hay không nói lại đi nói cái dở, Tạ Dư bẻ bẻ ngón tay, lạnh lùng phun ra một chữ.
“Cút!”
“Được rồi, tôi cút, cô làm việc tiếp đi.”
Ra khỏi công ty anh lái xe về nhà, cùng mẹ ngồi trong hoa viên ngắm hoa, ở nơi này nhìn ra bốn phía thì không ai nghe lén được, có thể được xem là nơi an toàn nhất ở Khâu gia.
“Mẹ, nếu con và ba trở thành kẻ địch của nhau thì mẹ đứng ở phía nào? Chuyện đến mức này thì con đã không thể giúp mẹ giữ lại tấm chân tình của ông ta, nhiều nhất cũng chỉ lấy được những đồ vật nên thuộc về chúng ta.”
“Con không thể yên bình nói chuyện với ba con sao? Thi Nhiêu quan trọng đến vậy?”
Nhìn mẹ mình còn chưa thấy rõ tình cảnh hiện tại, Khâu Thừa lặng lẽ thở dài, vuốt ve bụng Hổ Béo.
“Điều này không liên quan đến Nhiêu Nhiêu, thứ ba muốn chỉ là một con rối biết nghe lời, lần này con nhượng bộ ở hôn nhân của chính mình thì lần kế tiếp chính là chấp nhận hôn nhân của ông ta.”
Nghe mấy chữ cuối của anh vẻ mặt bà khẽ thay đổi, Khâu Thừa nhấp nháy môi không đành lòng.
“Nếu tên em trai kia biết an phận thủ thường thì cũng không đến mức như thế này, cậu ta xảy ra tai nạn chắc có lẽ mẹ đã nghe rồi, ba hoài nghi mọi chuyện là do con làm, mẹ hiểu điều này có nghĩa là gì rồi chứ?”
“Hiện tại con không phản kích lại thì tương lai ở Khâu gia sẽ không còn chỗ cho chúng ta nương thân nữa.”
Có một số chuyện phải làm cho rõ ràng thì khi xuống tay mới dứt khoát được, anh không muốn khi đang đấu đá giữa chừng thì mẹ lại chạy đến khuyên ngăn.
“Mẹ không muốn cha con hai người….”
“Mẹ, mẹ còn chưa hiểu ra sao, cái ông ta cần không phải là một người con, mà là một con chó biết nghe lời! Mẹ muốn nhìn con trở thành một con chó chỉ biết vẫy đuôi sao?”
“Con không cần mẹ phải hỗ trợ gì cả, cái con muốn nói chỉ là đừng nương tay với kẻ địch mà thôi.”
Làm công tác tư tưởng cho mẹ xong, anh ôm Hổ Béo đi qua Tạ gia, Thi Nhiên đang ở sân sau trò chuyện cùng bà nội, nghe tiếng cún sủa quay lại nhìn thì thấy anh.
Bà nội biết có người đến, cũng biết rõ đó là ai nhưng bà không quay đầu lại, chờ cho Khâu Thừa đi đến chào hỏi với mình.
“Con chào bà nội!”
“Ngồi đi.”
Không nghĩ đến thái độ của bà nội lại lãnh đạm như vậy, Thi Nhiêu có chút hoảng hốt, Khâu Thừa đưa cho cô ánh mắt trấn an bảo cô đừng quá hù dọa chính mình.
“Hôm nay bà nội đang câu….”
Ánh mắt anh lướt qua thùng nước trống rỗng bên cạnh thì có chút xấu hổ.
“Vừa rồi từ phía xa con cũng không dám gọi, sợ mình nhìn nhầm.

Bóng dáng của bà nhìn qua giống như chị gái Nhiêu Nhiêu….”
“Được rồi, đừng có mà ở đây khua môi múa mép(*).


Nói đi, đến đây làm gì?”
(*)ăn nói ba hoa, khoác lác
“Cũng không có gì, không phải là lâu lắm rồi con chưa đến thăm bà sao, hôm nay rảnh nên ghé qua xem bà mà.”
“Khó có được, đến xem con bé chứ gì? Trách sao hôm nay mông nó như mọc gai, không yên một chỗ được, dọa cả cá của bà chạy mất.”
Nghe vậy Thi Nhiêu sờ sờ mũi, nghĩ thầm : Cá này không phải chỉ để cầu may sao, có ăn được đâu, bà muốn câu chúng làm gì chứ?
“Vậy….con câu cùng bà.”
“Được thôi, so thử xem ai sẽ câu được con đầu tiên.”
Thi Nhiêu nhìn anh một cái, vốn muốn tìm một chỗ để chơi điện thoại, ai ngờ chưa kịp bước đi đã bị anh kéo lại.
“Đi đâu, ngồi ở đây.”
Thi Nhiêu nhìn qua bà nội chỉ cười không nói lời nào, lại trợn mắt liếc anh một cái, không tình nguyện ngồi sát xuống bên người anh.
“Tiểu Thừa à, sai lầm này của Khâu gia con định giải quyết thế nào?”
“Nếu con nói con không biết làm thế nào thì bà nội có muốn ra tay giúp đỡ không?”
“Một bà già như bà thì làm gì có cái năng lực đó.

Tạ gia chúng ta tuy rằng không quan trọng gia đình giàu nghèo gì, nhưng bà cũng không thể chấp nhận gả cháu gái cho một người nghèo hèn, con hiểu ý bà không?”
“Con hiểu, bà nội yên tâm, con sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó sớm để bà có cháu để bế.”
Nghe được lời này mặt Thi Nhiêu khẽ đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức muốn đá anh bay vào hồ cá.
“Anh câm miệng!”
“Sao thế? Anh nói sai gì à?”
Anh vô tội mếu máo, quay đầu nhìn bà nội ngồi bên cạnh, vờ ủy khuất hỏi.
“Bà nội, bà thấy con có nói sai chỗ nào không?”
“Bà thấy con nói rất có đạo lý, bên Dư Nhi đã không thể trông cậy vào rồi, chỉ có thể ngóng trông ở hai đứa con, nắm chắc thời gian trước khi bà nhắm mắt có thể cho bà bế được cháu thì đã hạnh phúc lắm rồi.”
Trăm triệu cũng không nghĩ đến bà nội sẽ hùa theo với anh, Thi Nhiêu xấu hổ đứng bật dậy.
“Bà nội, sao bà cũng nói như thế.”
“Làm sao, bà có nói sai chỗ nào à?”
Bà nội nhướng mày nhìn về phía Khâu Thừa, bắt chước bộ dáng của anh nói :” Tiểu Thừa, vừa rồi bà có nói sai không?”
“Không có, mỗi lời nói của bà đều là chân lý!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.