Bình Dương Công Chúa

Chương 87: Ta Đưa Nàng Về Nhà


Bạn đang đọc Bình Dương Công Chúa – Chương 87: Ta Đưa Nàng Về Nhà


Lý Thuật siết tay, tờ giấy gần như bị vò rách.
Nàng không biết bản thân làm thế nào để kìm nén muôn vàn cảm xúc trong lòng, ngoài mặt lại không để lộ ra manh mối.
Lý Thuật đối mặt với An Lạc, mỉm cười:
“Ta đến sớm hơn cô mấy ngày, sao không có ai cảm ơn ta, hiền danh lại rơi lên đầu cô rồi?.”
An Lạc tưởng hành động kì lạ của Lý Thuật là vì ghen tị với mình, nàng ta quét mắt nhìn nồi cháo lạnh ngắt của Lý Thuật bên kia, truyền thụ kinh nghiệm:
“Cô đừng tiếc tiền, phải dùng gạo tốt mới được.”
Lý Thuật căn bản không nhìn An Lạc, tùy tiện gật đầu, không biết có nghe vào tai hay không, chỉ đáp: “Cô nói có lý.”
Nói xong liền muốn đi.
“Cô đi đâu đấy?”
An Lạc vội đuổi theo Lý Thuật.

Nàng ta muốn để ý động tĩnh của Lý Thuật từng giây từng phút.
Lý Thuật dừng chân, biết An Lạc đây là muốn giám thị mình.
Nàng liếc nhìn bộ y phục quý giá trên người An Lạc, đáp gọn lỏn:
“Không có gì, bên kia có một đám lưu dân tụ tập, đang muốn đi xem xem.”
An Lạc nhìn theo, thấy bên cạnh tường thành có một hàng lều tranh tạm bợ, không biết bao nhiêu người mà từ xa nhìn lại bẩn thỉu không chịu được, tuyết tan trộn với đất bùn biến nơi đó đen xì một mảng.
An Lạc đỏng đảnh nhíu mày: “Sang đấy làm gì? Thời gian không còn sớm, nếu không chúng ta cùng nhau về thành đi.”
Lý Thuật lại quả quyết phủ định: “Không được.

Năm nay lưu dân nhiều, còn không biết có đủ cháo phát chẩn hay không, ta muốn tự mình nhìn xem.

Nếu có gì còn có thể ra tay một hai, cho đám người đó sáng mắt ra, sao chỉ cảm ơn mỗi mình cô mà ta lại không.”
Nói xong Lý Thuật liền túm cánh tay của An Lạc:
“Cùng ta cùng đi đi, mới vừa rồi cô còn nói muốn giúp đỡ lưu dân vượt qua mùa đông mà?”
Lý Thuật bá vương ngạnh thượng cung, kéo An Lạc đi được vài bước, An Lạc vội vàng đẩy Lý Thuật ra, lùi về phía sau:
“Cô……!Cô đi mình đi, ta không đi đâu.”
Nàng ta được nuông chiều quen, làm sao muốn đi mấy chỗ hôi hám bẩn thỉu đó.
Áo choàng được làm từ lông cáo thượng phẩm, dính chút bùn coi như phải bỏ.
Nhìn An Lạc vội vàng bỏ trốn, Lý Thuật bật cười, xoay người tiến về phía lưu dân.
Hình như đứa bé ban nãy chạy hướng này?

Lý Thuật đi dọc theo chân tường thành đi qua.
Lưu dân quá nhiều, rất nhiều người ăn cháo no, dưới ánh sáng dịu dịu ngồi hoặc nằm lăn lóc dưới chân tường thành.
Có tiếng ngáy ầm ĩ, có tiếng người khoác lác nói chuyện, đâu đó còn có vài người chụm đầu bắt rận cho nhau.
Không ít trẻ con ăn no chạy nhảy toán loạn, cũng có mấy đứa bé chưa dứt sữa ôm bầu ngực người mẹ khóc ngằn ngặt.
Cả đám đầu bù tóc rối, không thể phân biệt được.
Có một cái tên ở bên miệng, rất nhiều lần Lý Thuật khống chế không được gần như muốn thốt ra, nhưng lại kiên cường nuốt vào.
Nàng chỉ có thể dùng ánh mắt tìm kiếm.
Người này không phải, người kia cũng không.
Cánh tay Hồng Loa bị Lý Thuật siết đau, mặt đất trơn không dễ di chuyển, vài lần Lý Thuật suýt té ngã, hoàn toàn nhờ Hồng Loa đỡ nàng.
“Công chúa,..”____ Hồng Loa hỏi____”Người làm sao vậy ạ?”
Tự dưng lại đòi đến chỗ lưu dân?
Mà đám lưu dân này, thấy công chúa đương triều, cặp mắt của bọn chúng cứ dính chằm chặp trên người Lý Thuật, có chút hạ lưu, ánh nhìn cứ tùy ý dạo chơi trên cơ thể nàng.
Lý Thuật cũng chỉ mang theo mười mấy thị vệ, nếu bọn chúng muốn làm xằng bậy, hai tay không đấu được kẻ địch bốn tay.
Hồng Loa bị lưu dân nhìn chằm chằm đến sợ, lôi kéo Lý Thuật muốn khuyên:
“Công chúa, chúng ta trở về đi.”
Lý Thuật lại gạt tay Hồng Loa ra, nghiêng ngả đi về phía trước, nàng mở to mắt thật lâu, tuyết phản chiếu ánh sáng chọc vào mắt đau đớn, nhưng nàng không dám chớp mắt một lần, sợ bỏ qua người kia.
“Thẩm Hiếu……”
Rốt cuộc cái tên ấy cũng được gọi ra.
“Thẩm Hiếu.”
Nàng không dám gọi lớn, sợ bị người khác nghe được; nhưng lại không dám gọi thầm, sợ chàng nghe không thấy.
Trăm ngàn khuôn mặt hiện ra trước mắt, đều không phải chàng.
Trên đời có ngàn ngàn vạn vạn người, nhưng đều không phải chàng.
Là nàng nghĩ nhầm rồi sao?
Bông hoa trên tờ giấy kia chẳng qua chỉ là trẻ con vẽ bậy, không có ngụ ý gì cả.

Là nàng quá ám ảnh, lại cho rằng chàng có thể sống dậy từ lòng Hoàng Hà lạnh lẽo sâu thẳm.
Lý Thuật chỉ cảm thấy cõi lòng ngày càng chìm xuống, nàng không biết đi bao lâu, cho đến tận khi lưu dân trước mặt chẳng còn mấy người, sắc trời dần tối, cơn lạnh từ mặt đất chui lên.
Nàng không chú ý dưới chân, vô ý dẫm vào vũng bùn, lập tức ngã khuỵu xuống đất, hoa văn đẹp đẽ trên bộ máy đỏ liền bị bùn đất vấy bẩn, không nhìn rõ sắc màu tươi sáng ban đầu.
Xem ra đúng là do ma chướng của mình, Lý Thuật nghĩ.
Huyện lệnh huyện Tĩnh Nhân, Thẩm Hiếu hi sinh vì nhiệm vụ, trên công báo rõ ràng giấy trắng mực đen.


Một bút phán âm dương, từ nay về sau không còn cơ hội gặp lại.
Hồng Loa vội vàng tiến lên đỡ Lý Thuật đứng dậy, Lý Thuật phảng phất như mất đi trọng tâm, cả người đè nặng lên Hồng Loa.
Chủ tớ hai người nghiêng ngả lảo đảo, mới vừa đi vài bước, chợt nghe phía sau có người khụ một tiếng, thanh âm có chút khàn, chất giọng trang nhã ôn hòa kèm theo chút khẩu âm phương nam sửa mãi không được.
Người đó nói: “Công chúa, nàng đánh rơi cây trâm rồi.”
Lý Thuật lập tức xoay người lại.
*
Ban đêm, Bình Dương công chúa phủ.
Khi Thẩm Hiếu mở mắt ra, nhất thời có chút hoảng hốt, bỗng dưng không phân biệt được hôm nay là ngày nào.
Chàng giương mắt nhìn hoa văn thêu trên đỉnh màn, cảm nhận đệm giường vô cùng êm ái bên dưới, bấy giờ mới từ từ hồi tưởng.
Ngoài thành, Lý Thuật đột nhiên quay lại nhìn chàng, biểu cảm như không dám tin, lại có chút buồn vui lẫn lộn.

Đôi mắt nàng đỏ hồng, nhìn chằm chằm chàng một lúc rất lâu, nhưng trước sau đều không rơi lấy một giọt lệ, cũng không nói một lời.
Đó là ấn tượng cuối cùng của Thẩm Hiếu, chàng chống đỡ một hơi, chính vì muốn nhìn thấy nàng.

Tâm nguyện đã đạt được, cả cơ thể như bị rút cạn khí lực, chàng nặng nề ngất đi.
Chàng thật sự không thể chịu nổi nữa.
Rơi xuống sông vào ngày rét đậm, may mắn thoát chết, nhưng nửa cái mạng cũng đi, lại phải trà trộn vào đám lưu dân, tận lực thu thập chứng cứ phản loạn ở Lạc phủ, bệnh không trị tốt.

Từ Lạc phủ về đến Trường An, lại là một đoạn đường gian khổ.
Chàng vốn gầy, giày vò một trận như vậy, cả người cũng mỏng thành một thanh đao.
Chàng an ổn ngủ một giấc, ước chừng lúc hôn mê đã được bắt mạch và cho uống thuốc, lúc này chàng cảm thấy đã có chút khí lực.

Thẩm Hiếu chống thân thể ngồi dậy, nhìn lướt qua phòng, cũng không thấy bóng dáng Lý Thuật đâu cả.
Cả phòng xa hoa lãng phí, chỉ thắp một ngọn đèn, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi lên thân hình một thị nữ đứng im lặng.

Cách giường ngủ không xa là một tấm bình phong bách điểu triều phụng, phía trên còn vắt một chiếc áo choàng thêu bách hoa.
Đây là tẩm điện của Lý Thuật, Thẩm Hiếu xác định.

Thị nữ tay chân nhẹ nhàng bưng một bát canh sâm tới, muốn hầu hạ Thẩm Hiếu, Thẩm Hiếu lại xua tay, hỏi:
“Lý Thuật đâu?”
Thị nữ cũng không kinh ngạc chàng gọi thẳng họ tên Lý Thuật, hiển nhiên trước đó đã được căn dặn phải hầu hạ chu đáo.

Trả lời:
“Công chúa ở trong thư phòng có chút chính sự, ngài muốn gặp công chúa ạ, để tỳ đi thông báo.”
Thẩm Hiếu lại xua tay: “Không cần, ta đi tìm nàng.”
****
“Chuyện nạn dân ở Lạc phủ mới khởi phát không quá hai ngày, chúng thần đã tìm thấy Thẩm đại nhân ở hạ du sông Hoàng Hà thuộc địa phận Lạc phủ.

Nhưng trước khi Thẩm đại nhân rơi xuống nước, bệnh phong hàn đã rất nghiêm trọng, ngoài ra Lạc phủ hỗn loạn, không dễ truyền tin.”
Trong thư phòng hai cái thị vệ đứng song song, là người lúc trước Lý Thuật đưa đến Lạc phủ chiếu cố Thẩm Hiếu.

Bọn họ ngụy trang thành lưu dân, tóc tai quần áo đều lộn xộn, trong thư phòng đốt than, từ cổ áo tỏa ra thứ mùi không dễ ngửi, hẳn đã nhiều ngày không tắm.
Lúc được cử đi, hai người đều to cao vạm vỡ, cơ bắp mạnh mẽ, đi Lạc phủ về một chuyến, người cũng gầy tong, đủ thấy chặng đường này gian khổ cỡ nào.
“Sau đó thân thể Thẩm đại nhân tốt hơn một chút, chúng thần liền nghĩ muốn đưa ngài ấy hồi kinh, nề hà Thẩm đại nhân cự tuyệt, bèn giả dạng làm lưu dân xen lẫn trong nạn dân, hơn một tháng góp nhặt được không ít chứng cứ kích động phản loạn.

Đặc biệt là kẻ cổ động phản loạn tại bờ đê hôm đó cũng đã bị bắt.”
“Lần trước công chúa phái người tới Lạc phủ, chúng thần đã gặp được, thế mới biết tại Trường An quyền chấp chính đã đổi, chúng thần lúc này mới khởi hành về Trường An.

Thẩm đại nhân cẩn thận, sợ gây chú ý, dọc đường chỉ đi theo lưu dân, cho nên đi rất chậm.

Không nghờ đến cổng thành mới biết, năm nay đã cấm lưu dân vào thành, tất cả đều bị chặn bên ngoài.

Nếu không phải công chúa hôm nay vừa vặn đến phát cháo, còn không biết đến bao giừ.”
Lý Thuật nghe xong, chậm rãi gật đầu:
“Vất vả cho các ngươi.

Đã thu thập được chứng cứ gì?”
Thị vệ nói:
“Loạn nạn dân ở Lạc phủ không phải vì cứu tế bằng gạo mốc, căn bản là có người cố ý hạ độc ——”
Đang nói chuyện, chợt nghe cửa thư phòng có tiếng động, thị nữ đẩy cửa tiến vào thông bẩm:
“Công chúa, Thẩm đại nhân tỉnh rồi ạ.”
Lý Thuật còn chưa nói gì, thị vệ rất nhanh thức thời, vội nói:
“Chứng cứ cụ thể đều ở chỗ Thẩm đại nhân, nếu Thẩm đại nhân đã tỉnh, công chúa hỏi ngài ấy sẽ rõ ạ.”

Không rõ Lý Thuật nghĩ gì, nhẹ nhàng gật đầu, ánh nến chiếu lên sườn mặt nàng, nàng vẫy tay:
“Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Bước ra khỏi thư phòng, thị nữ đi phía trước cầm đèn lồng, tuyết rơi như mưa, bấc đèn phía trong lớp giấy bập bùng lay lắt, giống như tâm trạng của Lý Thuật lúc này.
Nàng không biết nên đối mặt với Thẩm Hiếu thế nào.
Cảm xúc khó tin, vui buồn đan xen lúc mới gặp lại đã lui xuống.

Khóc trước mặt chàng thì ngốc chết đi được, nếu chỉ cười lại thành ra không tim không phổi.

Nàng cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Huống chi, đáy lòng nặng nề còn có điều lo lắng.
Ta cho rằng nàng nàng không giống bọn họ.

Trước khi rời kinh Thẩm Hiếu đã nói như thế.
Có phải chàng đã thất vọng lắm đúng không.

Nếu không phải do nàng, sao chàng lại thành ra nông nỗi ấy.
Mất đi tìm lại được, tìm được rồi lại càng lo mất.
Trong lòng Lý Thuật hốt hoảng.
Nếu chàng lạnh nhạt với nàng như cách nàng đã từng, thì nàng sẽ thế nào đây?
Nếu chàng không còn chút tình cảm nào với nàng nữa, nàng nên làm gì?
Thị nữ không nghe được tiếng bước chân phía sau, xoay người, chỉ thấy công chúa nhìn chằm chằm nền tuyết dưới chân, trên mặt hiện lên thần sắc rối rắm, nhút nhát như trẻ nhỏ.
Đây là cảm xúc chưa từng xuất hiện.
Một chiếc đèn lồng chỉ chiếu sáng được một tấc vuông, xung quanh chỉ có màn đêm yên tĩnh nặng nề, phảng phất muốn nuốt nàng vào bụng.

Bỗng xuất hiện một ngọn đèn dọc hành lang đến đây.
Phá vỡ bóng đêm âm u, quanh thân chàng mang theo vầng sáng.

Chàng mới tình dậy, chưa kịp chải đầu, mái tóc thả loạn sau lưng, theo cử động sợi tóc tùy tiện bay trong gió.

Chàng khoác áo dài, thần sắc an tĩnh thư thả.
Trong đêm đen duỗi tay không thể nhìn thấy, chàng như một vầng dương chói lòa, xé tan sương mù mê mang, dày đặc.
Chàng đi tới, vươn tay ra với Lý Thuật.
“Ta đưa nàng về nhà.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.