Bạn đang đọc Bình Dương Công Chúa – Chương 85: Vật Về Cố Chủ
Xe ngựa vững vàng dừng trước cổng lớn phủ Bình Dương công chúa.
Tiếng chân ngựa lộc cộc biến mất, khiến âm thanh ho khan trong xe trở nên rõ ràng.
Lý Thuật dựa vào vách, chỉ thấy cả người phát lạnh, đầu nóng lên, cuối cùng không nhịn được cơ thể run lẩy bẩy, không chống đỡ nổi thân mình, nàng từ từ trượt xuống cuộn tròn lại.
Nàng bệnh nặng một hồi, cơ thể vốn đã rất yếu, dưỡng bệnh nhiều ngày mới gom góp lại được chút khí lực, lại vì trận giằng co với Thôi Tiến Chi mà mất hết.
Nàng chỉ cảm thấy lạnh, không hiểu sao bắt đầu cảm thấy tai ù đi.
Khi xe ngựa dừng, Hồng Loa vẫn luôn đợi trong phủ vội vã xông tới, nàng ta ôm lò sưởi và áo choàng, nhanh chóng vén rèm lên xe, thấy Lý Thuật môi tái xanh nằm trên sàn run rẩy.
Hồng Loa hoảng hốt, tưởng Lý Thuật bị lạnh ngất xỉu, vội vàng đem áo choàng khoác ở trên người nàng, nhét lò sưởi tay vào lòng nàng, nhanh chóng dựng nàng dậy.
“Công chúa, công chúa, ngài thế nào?”
Hồng Loa gọi liên thanh nhưng trong tai chỉ có tiếng ù ù, Lý Thuật căn bản không nghe thấy gì cả, chỉ nhìn vẻ mặt Hồng Loa nôn nóng, miệng mấp máy.
Lý Thuật cố gắng chống đỡ thân thể, xua tay:
“Ta không sao.”
Nhưng đến giọng của bản thân cũng không nghe được.
Tiếng ù ù trong tai tựa như một câu gì, có ý nghĩa nào đó, chỉ là nàng không nghe hiểu.
Lý Thuật ra khỏi thùng xe, ngoài xe có thị nữ duỗi tay muốn đỡ nàng xuống, nhưng lúc Lý Thuật vươn tay, lại đột nhiên cảm thấy mất trọng lực, cả người lảo đảo ngã xuống, vùi trong tuyết.
“Công chúa!”
Thị nữ hét thất thanh, vội vã quỳ xuống đỡ Lý Thuật, liền chứng kiến Lý Thuật nôn ra một ngụm máu tươi, màu đỏ rơi trên nền tuyết cực kì chói mắt.
“Công chúa!”
Tiếng kêu sợ hãi của đám thị nữ ngày càng lớn, người gác cổng sốt ruột hoảng hốt liền đi tìm y quan, xung quang khẳng định vô cùng ầm ĩ, nhưng Lý Thuật vẫn không nghe thấy một chút gì.
Nàng quỳ trên tuyết, nhìn màu máu đỏ tươi, cuối cùng cũng nghe được thanh âm ù ù bên tai kia là câu gì:
“Chính nàng là người giết hắn.”
Thôi Tiến Chi đã nói với nàng như vậy.
Ngoài cổng phủ Bình Dương công chúa loạn thành một đoàn, Lý Cần cùng thị vệ từ trong cung hồi phủ, vừa hay đi ngang qua.
Lý Cần thấy thế vội nhảy xuống ngựa xông tới: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chờ đến khi nhìn thấy đống máu trên tuyết, hắn sợ đến ngơ người, nhanh nhẹn đỡ lấy Lý Thuật: “Hoàng tỷ, hoàng tỷ!”
Hắn trừng mắt nhìn Hồng Loa: “Sao lại thế này? Các ngươi hầu hạ chủ nhân như thế à!”
Hồng Loa sợ đến phát khóc: “Nô tỳ cũng không biết.”
Công chúa làm sao thế, hôm nay khi ra phủ còn nói đã nắm chắc phần thắng, còn muốn lên kế hoạch gì gì đó mà.
Sao hồi phủ lại trở thành như vậy! Rốt cuộc người đã gặp phải chuyện gì!
Là vì Thẩm đại nhân ư?
Nhưng mấy hôm trước lúc truyền đến tin Thẩm đại nhân qua đời, công chúa tuy nghe xong thì bị bệnh nặng một trận, thân thể yếu đi, nhưng tinh thần rõ ràng còn tốt!
Sao đến giờ tinh thần lại không chống đỡ được.
Lý Cần sức lớn, một phát xốc Lý Thuật ôm lên.
Hắn chỉ cảm thấy Lý Thuật cuộn tròn thân thể lại, run rẩy một cách mất khống chế, rõ ràng cách lớp y phục thật dày, xương cốt Lý Thuật vẫn cấn vào người hắn phát đau.
Hồng Loa rút khăn tay lau máu trên miệng Lý Thuật, Lý Cần lại nghe thấy nàng lẩm bẩm gì đó.
Hắn cúi đầu sát vào mới nghe rõ được nàng đang nói gì.
“Ta giết chàng rồi.”
Lý Thuật nói xong thì chụp lấy tay Lý Cần, móng tay ghim vào da thịt hắn, nàng mở to đôi mắt ráo hoảnh không còn tiêu cự:
“Là ta đã hại chết chàng.”
Cuối cùng âm thanh vang lên trong tai nàng đã rõ thành câu, như có trăm ngàn cái miệng liên hồi nhắc nhở.
Thôi Tiến Chi nói “Nàng mới là người giết hắn.”
Lý Thuật há miệng, giống như một chú cá bị vớt lên bờ đang cận kề cái chết, không thể hít thở.
Thôi Tiến Chi nói đúng.
Nếu nàng đưa ám vệ đến bên chàng sớm hơn một chút.
Nếu không vì chuyện với Kim Thành mà mâu thuẫn với chàng, để chàng một mình đi Lạc phủ.
Nếu trước đó nàng không tìm chàng làm đối tác chống lại Đông Cung.
Nếu khi Quan Trung đại hạn nàng không lợi dụng chàng đoạt lương để thoát khỏi Thái Tử.
Nếu ba năm trước nàng không chọn chàng làm người kề cận một đêm.
Nếu……
Nhân quả ngược dòng, kéo tơ lột kén, đều chỉ về một kẻ đầu sỏ ——
Nếu nàng không ham mê quyền thế như vậy, nếu nàng cứ ngây ngốc ở lại lãnh cung làm một cô công chúa vô danh vắng vẻ……
Nếu không phải nàng tồn tại, Thẩm Hiếu sẽ không phải chết.
Giả thuyết này như vạn tiễn xuyên tâm, mới vừa rồi nàng còn ở trước mặt Thôi Tiến Chi ngụy trang không một kẽ hở, bây giờ cơn đau đớn không thể khống chế bắt đầu bao trọn lấy nàng.
Tuyết bay tán loạn, nàng lại không cảm thấy lạnh nữa, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Ánh mắt Lý Thuật tan rã, cuối cùng hợp lại trên người Lý Cần: “Thất đệ, là ta giết chàng.”
Nàng ngơ ngẩn:
“Trước khi ra đi, có phải chàng trách ta lắm không?”
Hẳn là rất lạnh, chàng nhất định sẽ nghĩ rằng tại sao ông trời mắt mù lại để chàng yêu thích một kẻ máu lạnh như nàng.
Lý Cần chưa bao giờ nhìn thấy Lý Thuật như vậy.
Sắc mặt trắng bệch, khóe mắt không đỏ, nhưng ánh nhìn lại trống vắng, toát lên sự tuyệt vọng cùng cực.
Bình Dương công chúa xưa nay đạm mạc bình tĩnh mà cũng có lúc như thế này.
Hóa ra hoàng tỷ không phải một người không biết yêu.
Cảm nhận thân thể Lý Thuật lại sắp trượt xuống, Lý Cần vội nửa quỳ đỡ nàng lại, an ủi:
“Tỷ đừng nghĩ nhiều, không liên quan tới tỷ.”
Cái gì mà tỷ giết hắn cơ, suy diễn chó má gì thế!
Nhưng Lý Thuật nghe không vào, tai mắt đều như bị bịt kín, cả người co tròn lại.
“Hoàng tỷ, Thẩm…!—— hắn trước giờ chưa từng oán trách tỷ.”
Hai tháng nay, Thẩm Hiếu xác thật không hề chủ động nhắc đến Lý Thuật, nhưng hành động né tránh rõ ràng này lại là một loại minh chứng cho tình cảm không thể che giấu.
Lý Cần còn muốn khuyên, nhưng đúng lúc người hầu trong phủ nâng một cỗ kiệu nhỏ tới, y quan chạy phía sau, cầm theo hòm thuốc, lập tức xem mạch cho Lý Thuật.
“Đây là do cảm xúc đè nén trong lòng, nhất thời bộc phát.
Mau mau đưa công chúa vào trong, đừng để nhiễm lạnh.”
Thị nữ vội nâng Lý Thuật lên kiệu, Hồng Loa định chạy theo sau, lại bị Lý Cần gọi lại.
Lý Cần lấy ra một hộp gỗ hình chữ nhật từ trong tay áo đưa cho Hồng Loa, dặn dò:
“Đây là một gốc nhân sâm ngàn năm, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng hoàng tỷ.”
Lý Cần trong lời có hàm ý.
Hồng Loa lại không kịp nghĩ nhiều, tiếp nhận xong chỉ kịp nói một câu cảm ơn rồi chạy mất dạng.
Lý Thuật ngã quỵ lần này khoảng trên dưới mười ngày.
Đông Cung quan sát Lý Thuật sát sao, Thái Tử “thương em” sốt ruột, đặc biệt phân phó “Bình Dương muội muội bị bệnh, quan trọng là phải an ổn tu dưỡng, người ngoài không được quấy rầy”.
Lấy cớ này ngăn cách Lý Thuật và ngoại giới, không để nàng có bất kì cơ hội nào ảnh hưởng đến tình thế chính trị trong triều.
Y quan kê cho Lý Thuật toàn là thuốc kéo dài sinh mệnh, người trong phủ không cần biết giá cả bao nhiêu, sắc hết chén này đến chén khác, nhưng Lý Thuật mãi không thấy tốt lên.
Y quan chỉ than: “Thuốc có thể trị bệnh, không thể cứu được mệnh.”
Nhân sâm đều đã dùng hết, trong phủ bắt đầu thiếu nguyên liệu, Hồng Loa lúc này mới ra hôm đó Thất Hoàng tử có đưa cho một chiếc hộp.
Mười mấy ngày nay bận rộn chăm sóc Lý Thuật, Hồng Loa tùy tiện sai hạ nhân để vào kho, lúc này được tin hết nhân sâm, Hồng Loa mới sai người đi lấy.
Nhưng khi hộp đến tay, Hồng Loa mở ra liền ngẩn người.
*
Lý Thuật chậm chạp mở mắt, trong phòng tối tù mù, xuyên qua lớp giấy cửa sổ cũng không thể thấy bao nhiêu ánh sáng, không biết là giờ nào.
Hồng Loa canh giữ bên giường thấy Lý Thuật tỉnh, vội lê thân tới hỏi han:
“Công chúa tỉnh rồi, người cảm thấy thế nào?”
Lý Thuật không đáp.
Mười ngày nay đều như vậy, bất luận ai nói gì, nàng đều tỏ ra không nghe không thấy, ánh mắt vô định.
Cả người như ngẩn ngơ, hồn vía đều đã bay đâu mất.
Lý Thuật ngơ ngác nhìn chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng, nàng biết lúc này nên tỉnh táo lại, người nàng phái đi Lạc phủ còn chưa có hồi âm, không biết có tra được gì không, có nên tìm cách phái thêm một người tới; lão Thất gần đây cũng không biết thế nào; phụ hoàng thân thể ra sao, chỉ cần người khỏe lại, Thái Tử sẽ không còn lí do giám quốc……
Bao nhiêu việc cần nàng suy xét, nhưng đầu nàng lại ong ong, không thể nghĩ gì.
Âm thanh của Thôi Tiến Chi ngày nào cũng quẩn quanh bên tai: “Nàng mới là người giết hắn.”
Câu nói đó như thanh kiếm ghim trong lòng nhổ mãi không ra, những cạnh sắc cứ xoay tròn xoay tròn.
Nàng hại chết hắn, nàng không có tư cách yêu người khác, càng không có tư cách có được tình yêu, nàng chỉ xứng vĩnh viễn sống trong vắng vẻ cả đời, đến lúc chết cũng không có ai bên cạnh.
Thật không hổ mười năm quen biết, Lý Thuật nghĩ, Thôi Tiến Chi rất giỏi đâm dao vào trái tim nàng.
Trên chính trường nàng đã thua thảm hại, trong chuyện tình cảm y lại càng muốn phanh thây lăng trì nàng đến cùng.
Y muốn kéo nàng vào bóng đêm vô tận, không cho phép nàng nhìn thấy một điểm ánh sáng.
Lý Thuật nhìn chằm chằm cửa sổ, nhìn đến mức mắt căng đau, nhưng không muốn động đậy.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng bên ngoài hoàn toàn biến mất, một ngày lại qua, bóng tối bao trùm căn phòng.
Hồng Loa đốt đèn, Lý Thuật cuối cùng đã rời mắt khỏi cửa sổ, nàng chớp mắt, lại quay đầu nhìn vào chiếc gương đồng trên bàn trang điểm đang phản chiếu ánh sáng, nàng nhìn một lúc, không biết nhìn thấy gì, đồng tử co lại.
Lý Thuật ngồi bật dậy, tốc chăn xuống giường, nhưng trên người không có sức lực, chân mới vừa chạm đất đã xém chút té ngã, Hồng Loa vội duỗi tay muốn đỡ nàng, lại bị nàng đẩy ra.
Lý Thuật gần như vừa đi vừa bò về phía bàn trang điểm, nàng run rẩy vươn tay, sau đó lại do dự không dám chạm vào.
Trên bàn có một cây trâm huyết ngọc, toàn thân đỏ như máu, tỉ lệ vô cùng đẹp, đáng tiếc là bị gãy làm đôi, nhờ rất nhiều lớp chỉ đỏ đan xen ở nơi gãy, gắn hai nửa lại với nhau, cây trâm mới có vẻ còn sử dụng được.
Phía sau truyền đến tiếng Hồng Loa giải thích:
“Đây là Thất hoàng tử điện hạ đưa cho người.”
Thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
Hồng Loa còn nghĩ, chỉ bằng một cây trâm sao có thể cứu được người?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Lý Thuật lạnh giọng phân phó: “Tất cả đều lui hết ra.”
“Ta muốn ở một mình chốc lát.”
Hạ nhân lần lượt đi ra, chừa lại Lý Thuật một mình trong phòng.
Nàng đỡ bàn, chậm rãi ngồi xuống ghế, trong gương đồng liền xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt hao gầy.
Tóc dài rối tung, Lý Thuật lấy tay vuốt vuốt, gắng sức búi một kiểu tóc đơn giản.
Sau đó nàng cầm cây trâm, cắm nghiêng lên búi tóc.
Cây trâm huyết ngọc hiện lên trong gương, mày đen, da trắng.
Như thể trong lúc nàng thất thần, có một người đứng phía sau, mỉm cười ngắm nàng trang điểm.
“Thẩm Hiếu, nhìn đẹp không?”
Lý Thuật hỏi.
Không có tiếng trả lời, chỉ có một giọt nước mắt vội vã lăn xuống..