Đọc truyện Bình An Của Anh – Chương 2: Nội đi rồi
Lần thứ hai Tiểu Hoa gặp lại tía không phải là kí ức tốt đẹp gì, hôm
ấy trời mưa rất to, nội té ngã ngoài bờ rào. Cô bé thấy nội nằm sóng
xoài trên mặt đất không dậy được, nước mưa tưới trôi bùn đất, làm bẩn
quần áo và đầu tóc nội. Bàn tay nhỏ bé của cô kéo tay nội, muốn đỡ nội
đứng lên, nhưng nội chẳng hề nhúc nhích, người nặng trịch.
Mây đen giăng kín trên đầu, một tiếng nổ ầm xé toang mây, lóe ra tia
chớp đáng sợ. Tiểu Hoa đứng trong cơn mưa xối xả, đưa tay quệt nước mưa, chạy đến nhà Vương Tiểu Bàn bên cạnh, nhưng nhà họ không có ai, cô lại
chạy đến nhà Hỏa Sài Bổng, tìm được tía Hỏa Sài Bổng, cô nói: “Nội con
bị té, chú giúp con với, con không đỡ nội được.”
Nhưng tía Hỏa Sài Bổng quá gầy, một mình ông không ôm nội được, thế
nên đành để cô trông nội, còn mình chạy đi tìm người giúp. Nước mưa tạt
vào mặt nội, Tiểu Hoa giơ tay che, thấy nội hé mắt, đẩy cô: “Kêu tía
về.”
Lúc này cô mới nhớ, đúng vậy, mình có tía mà!
Tía Hỏa Sài Bổng và tía Lưu Mỹ Lệ chạy đến, hai người đỡ nội vào nhà. Nội không mở miệng nói được nữa, trân trân nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nói: “Con đi tìm tía.”
Nội gật đầu.
Tía Lưu Mỹ Lệ nói: “Để tôi đi gọi điện, lần trước Kiến Quốc cho tôi số điện thoại.”
Trước đây lúc nào cũng thấy thời gian trôi thật nhanh, chơi ngoài bờ
ruộng còn chưa đủ thì nội đã gọi về ăn cơm, nhưng bây giờ lại thấy thời
gian sao quá chậm, sao đến giờ mà tía vẫn chưa tới?
Tiểu Hoa đi nấu nước, muốn giặt khăn ấm cho nội, tay cô bé cũng run rẩy không ngừng, nước sánh ra làm bỏng cả chân.
Đau, đau quá, lập tức có bọng nước nổi lên. Nhưng cô không kêu lấy
một tiếng, giặt khăn lau mặt cho nội, nói khẽ bên tai nội: “Nội có đau
lắm không? Tiểu Hoa xoa xoa cho nội nhé?”
Nội vẫn lặng im.
Má Lưu Mỹ Lệ cũng tới, bà bế Tiểu Hoa ra ngoài rồi đóng cửa lại. Tiểu Hoa đập cửa, không thấy nội cô rất sợ. May mà chỉ một lát cửa đã mở ra, cô đi vào thấy nội đã thay bộ đồ sạch sẽ, nhưng đầu tóc vẫn còn ướt.
Lúc này tía Lưu Mỹ Lệ dẫn một ông già đến, Tiểu Hoa nhận ra người này,
lần trước cô bị đau bụng, ông ấy cho cô uống thuốc đắng kinh khủng.
Cô hỏi ông lão: “Có phải nội con cũng cần uống thuốc đắng không ạ?”
Má Lưu Mỹ Lệ hình như khóc, kéo cô đi ra ngoài, nói: “Tiểu Hoa đi chơi cùng Mỹ Lệ nhé.”
Tiểu Hoa lắc đầu: “Con muốn ở cạnh nội.”
Cô chạy ra ngoài dùng nước mưa rửa chân, sau đó leo lên giường, ôm tay nội.
Người trong phòng nhanh chóng tản đi, cô nói với nội: “Lưu Mỹ Lệ không thích chơi với con, nói con bẩn.”
Nội đang mê man bỗng nhiên nói: “Vậy ở đây đi.”
***
Khi tía đến cô đã ngủ thiếp đi, chỉ thấy mình bị người ta bế lên, bên ngoài trời vẫn còn mưa, cô mất một lúc mới nhận ra đó là tía mình, sau
đó khóc lên. Tía sợ cô làm ồn, đuổi cô ra khỏi phòng, Tiểu Hoa ngồi xổm
dưới mái hiên, dần nín khóc, lòng cũng bình tĩnh lại.
Tía đến rồi, nội sẽ nhanh khỏi thôi.
Cô giơ tay nghịch nước mưa, vừa nghe tía nói chuyện trong phòng: “Má, đây là cấp trên của con, giám đốc Thẩm, nghe má bệnh nên đến thăm.”
Lại nghe tiếng người nói: “Bác cứ lo chữa bệnh, không cần quan tâm đến chuyện khác.”
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người nho nhỏ bước ra, ngồi
cạnh Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn, thấy một khuôn mặt không mấy
xa lạ.
Giống hình em bé mà nội hay dán lên cửa ngày tết.
Tiểu Hoa cười một tiếng: “Cũng tới à!”
Thẩm Hi Tri gật đầu, học theo cô giơ tay đón nước mưa.
Cậu chưa bao giờ nghịch nước mưa như thế, lần nào mưa mẹ cũng nói: “Đừng để nước mưa dính vào người, bị cảm đấy.”
Nhưng hình như cô chưa bao giờ lo mình bị cảm, cô biết bơi, biết mò
ốc, sẽ nhảy xuống ruộng chơi những trò bẩn thỉu, ngày nào cũng cười
trông rất ngu, giống một con ngốc.
Còn nữa, cô không khóc.
Cho dù bị mắng, bị đánh, cũng không hề khóc.
Đây là điều hết sức lạ lẫm, phải biết là các bạn nữ trong lớp cậu ai
cũng khóc nhè. Bọn họ cũng không đánh nhau, không mò ốc, khi trời mưa sẽ che dù.
Bọn họ không hề giống cô bé này chút nào.
Hai người cứ im lặng như thế, gà mẹ trong chuồng kêu cục tác, Tiểu Hoa chợt đứng dậy: “Em quên cho nó ăn mất rồi.”
Mặt cậu bé xụ xuống, nhìn cô ngồi trên bờ ruộng phía xa, tay bới cái gì đó.
Trời mưa nên giun chui ra, uốn éo người trên đất, cô nhặt giun mang
về ném vào chuồng gà. Con gà chắc đói bụng lắm, ăn rất nhanh. Cậu bé
quay mặt đi, chợt thấy buồn nôn.
Tiểu Hoa sờ cái mông gà ấp áp, giọng nói non nớt: “Mau mau đẻ trứng cho nội ăn.”
Cục ta cục tác.
Gà mẹ giống như hiểu lời cô bé nói, nằm yên trong ổ.
Nhưng nội vẫn không xuống giường, ông lão lại đến thăm bệnh cho nội, Tiểu Hoa nghe ông ta nói với tía: “Chuẩn bị một chút đi.”
“Chuẩn bị cái gì ạ?” Cô hỏi ông lão.
Nhưng không có ai nói cho cô biết, tía quát: “Không được quấy rối!”
“Con không quấy rối mà.” Tiểu Hoa lắc đầu, trong tay cầm một quả
trứng gà, “Con mang trứng cho nội xem, gà đẻ trứng, hôm nay có thể đi
họp chợ rồi.”
Tía nói: “Nội đang ngủ, để mai đi.”
Đêm đó là lần đầu tiên Tiểu Hoa không ngủ cùng nội, mà ngủ trên đùi tía, tía ôm cô ngồi trong sân suốt đêm.
Tỉnh dậy rồi, cô được phép vào gặp nội, nội mặc bộ đồ mới, đẹp hơn
ngày thường nhiều. Tiểu Hoa nói: “Nội ơi dậy dậy, đi họp chợ thôi .”
Nội lắc đầu: “Không đi.”
“Sao thế ạ?”
“Nội phải đi rồi.”
“Đi đâu ạ?” Tiểu Hoa hỏi.
Nội không nói đi đâu, mà chỉ giơ tay vuốt ve mặt cô: “Tía sẽ đưa con
đi học, nhớ phải ngoan, chăm chỉ học hành, đừng về đây nữa.”
Nếu phải chọn giữa rời xa nội hay đi học, Tiểu Hoa không cần suy nghĩ liền chọn nội, cô nói: “Con không đi học đâu.”
Nội dịu dàng chạm vào má cô, cái tát nhẹ nhưng Tiểu Hoa vẫn thấy đau. Cô kìm nén nước mắt không dám khóc, vì trước đó tía dặn là ‘không được
khóc’.
Nội không nói thêm gì nữa, tay chầm chậm rơi xuống, hai mắt nhắm lại.
***
Tiểu Hoa chợt nghe thấy tía khóc, cô bé không hiểu, tía dặn là không được khóc mà?
Bất chợt có rất nhiều người vào khóc cùng tía, Tiểu Hoa ngơ ngác đứng bên giường, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, tía lại đuổi cô ra ngoài, dặn: “Không được chạy lung tung.”
Cô thấy mắt tía đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Không chạy lung tung.”
Trên bệ cửa có giắt một cái lá sen lớn, là mấy ngày trước cô đòi nội
hái cho mình, lá sen rất to, có thể làm thành cái nón chóp nhỏ, nhưng vì để mấy ngày rồi nên đã vàng úa. Tiểu Hoa đội cái nón chóp nhỏ ấy lên
đầu, đi đến chuồng gà ngồi xổm xuống, vươn tay nhỏ bé sờ sờ, lấy ra hai
quả trứng, cô nâng niu trong lòng bàn tay, hỏi gà mẹ: “Sau hai mươi là
gì?”
Gà mẹ nhìn cô một cái, cục tác kêu.
Cô nói: “Không biết à? Vậy thôi, để bữa sau hỏi nội.”
“Không hỏi được nữa đâu.” Cậu bé đi đến, tay cầm một cây dù nhỏ màu xanh.
“Tại sao?” Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, cái nón chóp trên đầu rơi xuống.
“Nội mày đi rồi.”
“Không đi.” Tiểu Hoa lắc đầu, chỉ vào trong phòng nói, “Nội đang ở trong đó, đang ngủ.”
“Không phải vậy.” Cậu nói, “Bà chết rồi.”
Tay Tiểu Hoa vẫn giơ lên, đầu óc lại không theo kịp, “Chết là cái gì?”
Cậu nói: “Có nghĩa là đi, không bao giờ gặp lại nữa.”
Thật ra cậu cũng không hiểu lắm, nhưng ba nói với cậu như vậy. Vừa
nãy cậu qua nhìn một chút, thấy nội của Tiểu Hoa trông thật đáng sợ, nằm cứng đơ trên giường, mặt xanh trắng.
Tiểu Hoa chợt đứng dậy, chạy như bay vào trong, nhưng trong sân có
rất nhiều người chen chúc, làm cản trở đến cô gặp nội. Tiểu Hoa đẩy cửa
ra, thấy tía đang quỳ trước giường, nội còn ở đây, nội còn ở đây mà!
“Anh nói xạo!” Cô quay đầu lại hét lên.
Tía nhéo mạnh cô: “Không được nghịch!”
Đau quá, cô ôm cánh tay run rẩy, ngang bướng nói: “Anh ta nói xạo!”
Cuối cùng vẫn bị đuổi ra, má Lưu Mỹ Lệ mặc cho cô bộ đồ vải xô màu
trắng. Bà muốn vứt cái nón chóp lá sen đi, Tiểu Hoa không chịu, ôm cái
nón nhỏ đứng im bên cửa.
Cậu bé đáng ghét kia lại đi đến, cô không tránh được, nghe cậu ta nói: “Mày ngốc quá.”
***
Căn nhà nhỏ của nội chưa bao giờ đông người đến như vậy, Tiểu Hoa
ngẩng đầu nhìn, không biết ai lắp rạp, đỉnh rạp kéo mảnh vải trắng, che
đi thế giới của cô, che luôn khoảng trời trong xanh đầy nắng.
Ba cậu bé kia cũng không ngờ chuyện xảy đến như vậy, đưa con trai đi
chỗ khác, đến lúc về, Tiểu Hoa phát hiện áo ngắn tay màu đỏ của cậu ta
đổi thành màu đen. Đó là quần áo của Vương Tiểu Bàn, cô đã từng thấy,
cậu ta mặc rộng thùng thình, trông rất buồn cười.
Cô giật giật khóe môi, phát hiện mình không cười nổi. Người lớn bận
rộn nhóm bếp lò, làm mâm cỗ, giữa khung cảnh huyên náo ồn ào gà mẹ vẫn
thầm thì cục tác. Đường đến chuồng gà càng khó đi hơn, cô chen qua từng
bước chân vội vã của người lớn, vòng qua cái bàn tròn còn cao hơn cả
người cô, còn phải vòng qua bếp lò. Tiểu Hoa khó khăn lắm mới đến được
chuồng gà, lại bất ngờ thấy trong chuồng có thêm hai quả trứng!
Gà mẹ cao ngạo ngẩng đầu lên, có vẻ cực kỳ tức giận. Trứng còn nóng, Tiểu Hoa lấy lá sen bọc trứng lại, muốn đưa cho nội xem.
Nội ơi, mau tỉnh dậy thôi, còn phải đi họp chợ nữa!
Nhưng cô chỉ đi được nửa đường, vì tía bắt gà mẹ đi