Đọc truyện Bình An Của Anh – Chương 1
Thượng bộ
Ngoảnh đầu lại, chuyện xưa tựa như giấc mộng, khi ấy chúng ta ngây
thơ biết bao, đơn thuần biết bao, vì đối phương mà tháo xuống từng mảnh
giáp.
Mở đầu
Chuyến bay cất cánh từ New York 9 giờ tối đáp xuống Nam Thành, một
người đàn ông mặc áo gió mỏng kéo vali đứng ngoài cửa tiệm cà phê, nhân
viên mở cửa đón anh ta, nhưng anh ta lại cười xin lỗi, quay người đi vào tiệm Mc Donalds phía đối diện.
Khách ở tiệm cà phê và Mc Donalds không giống nhau, bước vào đây liền ngửi thấy hương gà rán thơm lừng, tựa như bụi phấn bám vào áo gió của
anh, để anh thuận lợi hòa mình vào khung cảnh nơi đây, nụ cười cũng nhẹ
nhàng hơn. Một cô gái tóc dài đứng đầu hàng người chờ gọi món, bóng lưng cao ráo thanh mảnh, từ giọng nói có thể hình dung là một người thoải
mái quyết đoán, cô chỉ thực đơn: “Một phần đồ ăn trẻ em, có thể đưa cho
tôi món đồ chơi màu đen được không?”
Nhân viên phục vụ tìm trong đống đồ chơi, xin lỗi: “Chỉ còn màu hồng thôi ạ.”
Một lát sau, anh thấy cô bé kia bưng khay đồ ăn đi, trên ba lô treo
một con búp bê màu hồng, búp bê nhỏ đung đưa, không hiểu sao khiến người ta thoải mái vui vẻ.
Cuối cùng cũng đến lượt anh, điều khiến nhân viên phục vụ ngạc nhiên
là, người đàn ông trông có vẻ trí thức thành đạt này lại nói: “Cho tôi
một phần đồ ăn trẻ em.”
Sau đó, anh treo con búp bê màu hồng trên khóa vali.
Anh chọn chỗ ngồi gần cô bé kia, giữa hai người chỉ cách một cây cột
vuông vức. Họ không nhìn thấy nhau, nhưng anh có thể nghe cô bé kia liên tục nghe điện thoại, vừa ăn vừa nói: “Mọe nó trễ mất giờ bay, bảo mọi
người nghỉ 4 giờ, chờ tôi đến rồi họp.”
Người đàn ông sau cây cột đang khấp khởi vui mừng, nghe hết câu này lại bất đắc dĩ lắc đầu…
Nhiều năm không gặp, Hứa Bình An em có bản lĩnh vừa mở miệng là khiến anh muốn giáo huấn một trận.
Con gái con đứa, còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng như thế cũng tốt, em không thay đổi, anh cũng vậy.
NOTE: Tác giả lấy bối cảnh miền quê nghèo, nói tiếng địa phương,
nên bạn Sên cũng để cách xưng hô theo kiểu địa phương. Đừng ai thắc mắc
^^
Cách Nam Thành hai giờ đồng hồ đi xe có một ngôi làng nhỏ, trong làng có một cô bé tóc vàng hoe và bà nội sống cùng nhau. Ngày qua ngày, cô
bé vô tư chơi đùa trên bờ ruộng, thấy con giun mập cũng không hề sợ, bắt về cho gà ăn, con gà mái của nội được cô bé nuôi mập ú, sáng nào cũng
đẻ hai quả trứng vàng.
Mỗi tuần ở làng đều họp chợ, lúc đó nội sẽ mang trứng gà để dành được đi bán, cô bé ngồi xổm trước giỏ trúc nghịch bùn, khi nào mặt trời lên
cao nội sẽ xách giỏ trúc gọi cô về nhà.
Đi chợ rất vui, ngày nào cô bé cũng đem chỗ trứng gà để dành ra đếm
một lần, bao giờ đếm được số hai mươi thì mới có thể đi họp chợ. Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hi Tri, cô cũng đếm được hai mươi quả trứng gà rồi, nhưng nội lại nói: “Hôm nay không đi, tía con sắp về.”
(Tía = ba/bố/cha)
Từ ‘tía’ này cũng chẳng xa lạ với cô, tía của Vương Tiểu Bàn nhà bên
rất béo, tía của Hỏa Sài Bổng ở phía tây là người cao gầy, còn tía của
bạn gái mặc váy đẹp nhất làng Lưu Mỹ Lệ đeo một cái kính mắt.
Nhưng cô bé chưa thấy tía mình bao giờ cả,
Nội nhổ cỏ trong rãnh trước cửa nhà, cô chọt tay vào khe bùn hỏi: “Tía tên là gì ạ?”
“Hứa Kiến Quốc.”
“Tía có mập không?”
“Không mập.”
“Có gầy không?”
“Không gầy.”
“Có đeo mắt kính không ạ?”
“Không.” Nội ngừng tay lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tò mò của cô, như muốn nói gì đó.
“Tía tới làm gì ạ?” Cô bé còn nhỏ, còn chưa hiểu thế giới của người lớn, nhưng cô bé nói đúng, tía có chuyện nên mới tới.
Nội lại tiếp tục nhổ cỏ, càm ràm: “Đi nấu nước rửa tay nhanh lên.”
“Dạ.” Cô chạy về phía lò than, lại nghe nội nói tiếp, “Rửa mặt luôn đi.”
Cô bé mới 5 tuổi nhưng đã giúp nội được nhiều việc, nấu nước là
chuyện đơn giản, chỉ cần đổ nước vào nồi trên lò than là được. Cô kiễng
chân nhìn vào gương, trong gương là một con bé ốm tong, giống con khỉ
dính đầy bùn, cô bé nghĩ thầm: Vậy rốt cuộc tía trông thế nào nhỉ?
Còn chưa kịp tắm rửa sạch sẽ thì tía đã tới rồi.
Cô bé ngơ ngác nhìn người đàn ông ngoài bờ rào, nội chống người đứng dậy: “Đến rồi à.”
Đi mấy bước lại, hỏi, “Ai vậy?”
Cô bé nhìn theo, thấy bên cạnh tía có một cậu nhóc, gầy hơn Vương
Tiểu Bàn nhiều, nhưng lại mập hơn Hỏa Sài Bổng, mặt cũng trắng hơn, đôi
mắt rất to, giống hình em bé mà nội hay dán lên cửa ngày tết.
Cậu bé đứng cạnh Hứa Kiến Quốc mở miệng nói: “Chào bà, cháu tên là
Thẩm Hi Tri, ba cháu là Thẩm Trung Nghĩa, cháu và chú Hứa đến thăm bà.”
Cô bé tròn mắt, sao người này lại nói chuyện không giống mình nhỉ?
Hứa Kiến Quốc dắt cậu bé vào, nói: “Con trai giám đốc Thẩm gần nhà, ông ấy và vợ đều bận, cậu bé này hay đi cùng con.”
Bà nội khẽ ‘ừm’ một tiếng, đẩy cô bé về trước, lúc này Hứa Kiến Quốc
mới thấy con khỉ bẩn cạnh lò than, không hề thân mật như lúc nói chuyện
với cậu bé, mà lúng túng hỏi: “Đây là… đã lớn như vậy rồi à…”
Con khỉ bẩn thốt lên: “Đây là tía con à?”
Nội nói: “Chứ không con nứt từ trong đá ra à! Mau chào đi.”
“Tía!”
Cô bé chợt muốn khóc, không biết tại sao, có lẽ vì cảm thấy mình còn
chưa rửa mặt. Cô chạy tới ôm lấy chân Hứa Kiến Quốc, trước đây thấy Lưu
Mỹ Lệ hay làm vậy. Còn xòe tay về phía Thẩm Hi Tri, muốn rủ cậu bé chơi
cùng.
Nhưng mà Thẩm Hi Tri vội lùi về sau, tía cũng đẩy cô ra, nói: “Tự chơi đi, ba có chuyện cần nói với nội.”
Cô nhìn nội, nội nói, “Đi chơi đi.”
***
Cô bé đi hai bước rồi quay lại, hỏi cậu bé: “Đi chơi cùng em không?”
Tía kéo tay cậu ta lại: “Hi Tri cháu ở đây đi, nông thôn có gì chơi đâu, coi chừng làm bẩn quần áo.”
Tiểu Hoa nhìn nhìn, không thấy quần áo cậu bé có gì đẹp cả.
Có lẽ vì ánh mắt của cô quá mong chờ, cậu bé kia từ từ đi lại: “Cháu không làm bẩn quần áo đâu, chơi cái gì?”
Tiểu Hoa nghe tía nhắc: “Đừng đi xa quá.”
Cô nói: “Vậy ra sông bơi đi! Mát lắm!”
Cậu bé dừng lại: “Vậy tao không đi.”
“Vậy thì mò ốc được đó, ăn ngon lắm.” Tiểu Hoa thuận tay ngắt cọng cỏ lông ven đường đưa cho cậu.
Cậu không nhận, nói: “Thật buồn nôn.”
Tiểu Hoa cài cọng cỏ lên tóc, nói: “Không phải buồn nôn, mà là đẹp.”
Trong làng có một nhánh sông nhỏ, nước vừa trong vừa cạn, đến hè đám
trẻ con đều đến đây nghịch nước, đến muộn sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Tiểu Hoa nóng ruột, đi được nửa đường kéo tay cậu bé: “Chúng ta phải
nhanh lên.”
Cậu bé tránh ra: “Tự đi đi.”
Đến bờ sông quả nhiên đã có nhiều đứa trẻ, chúng còn mang theo cái
giỏ nhỏ bằng trúc khom lưng mò cái gì đó, chẳng còn chỗ trống nào cả.
Tiểu Hoa nói: “Hôm nay không mò ốc được rồi, chúng ta bơi đi.”
Cậu bé thấy cô đứng bên bờ sông cởi áo, chỉ còn một cái quần đùi hoa chấm bi. Cậu vội nhắm mắt: “Mày làm cái gì đấy!”
Tiểu Hoa cười: “Quần áo bị ướt nội sẽ mắng đó.”
Nói xong liền nhảy vào nước.
Cô ở trong nước như con cá chạch, rồi lại chui ra túm lấy ống quần
cậu bé, kéo cậu xuống nước. Cậu bé bị bất ngờ rơi tõm xuống nước, cũng
không còn ra vẻ ta đây như trước. Tiểu Hoa cười khanh khách, thật ra
nước sông còn chưa tới rốn cô nữa.
Cậu bé đứng vững, đỏ mặt vì màn luống cuống vừa rồi của mình.
Cô bé kéo tay cậu, nói: “Đừng sợ.”
Cậu giãy ra, nhưng lần này lại không giãy được.
Đám trẻ bên bờ bắt đầu hát: “Tiểu Hoa bẩn, không có nhà, không có
tía, không có má. Tiểu Hoa bẩn, không có nhà, không có tía, không có
má.”
“Bọn chúng đang nói mày à?” Cậu bé hỏi.
“Ừ.” Tiểu Hoa gật đầu.
“Mày không tức hả?”
“Có một chút.”
Cậu bé bật cười, Tiểu Hoa nghe cậu ta nói: “Mày phải đánh bọn nó một trận, như thế bọn nó không dám nói mày nữa.”
“Nội bảo đánh nhau không phải bé ngoan.”
Cậu bé không ngừng khuyên bảo: “Mày phải nói cho bọn nó biết mày có
ba, nếu chúng không nghe thì mày đánh, đánh thắng rồi bọn nó sẽ không
dám nói mày nữa đâu.”
Tiểu Hoa nghĩ thật lâu, nói nhỏ: “Trước đây em cũng không biết em có tía.”
Cậu bé chỉ lên bờ: “Bây giờ biết cũng không sao.”
Tiểu Hoa đứng trong nước hét lên: “Tao có tía!”
Vương Tiểu Bàn hát lớn nhất: “Tiểu Hoa bẩn, quỷ gạt người, không có
tía, không có má. Tiểu Hoa bẩn, quỷ gạt người, không có tía, không có
má.”
Nếu chúng không nghe thì mày đánh, đánh thắng rồi bọn nó sẽ không dám nói mày nữa.
Không biết tại sao, đã quá quen bị bọn chúng cười nhạo nhưng hôm ấy
lại không chịu được nữa, trong đầu vang lên câu nói của cậu bé. Tiểu Hoa đi lên bờ, đối mặt với từng khuôn mặt cười cợt khinh bỉ, giơ tay đẩy.
Vương Tiểu Bàn bị bất ngờ, ngã lên tảng đá trầy da tay, Tiểu Hoa thở
phì phì, ngực nhỏ bé nhấp nhô, khuôn mặt cũng đỏ bừng dưới trời nắng, cô nắm chặt tay, nói: “Tía tao đến thăm tao! Không được nói như vậy!”
Thằng bé kia khóc ầm lên, đứng dậy túm tóc Tiểu Hoa, mái tóc rối tung bị giật lấy, cô bé đành phải cúi đầu theo. Đám trẻ xông đến vây quanh
cô, nắm đấm không ngừng nện lên tấm lưng trần của cô, Tiểu Hoa nhìn qua
khe hở tìm bóng dáng cậu bé kia, thấy cậu ta đứng trong nước, nhếch
miệng cười.
Rồi cô không nhìn thấy cậu ta nữa, đầu bị dúi xuống thấp hơn, hai tay bị đè lên tảng đá, lưng cong lên. Trong bụng cô kìm nén tức giận, mặt
đỏ bừng đẩy những kẻ xúm quanh cô ra, cánh tay nhỏ gầy quơ loạn xạ, hất
mạnh đầu, đẩy Vương Tiểu Bàn ngã ra đất. Cái bụng mập của Vương Tiểu Bàn thoải mái hơn tảng đá, Tiểu Hoa nhấc chân ngồi lên trên, nắm mũi nó,
hỏi: “Sau này còn dám nữa không! Nói mau! Nói là tao có tía!”
Vương Tiểu Bàn khóc ầm lên nhưng lại không nói câu nào, cũng không đẩy Tiểu Hoa đang ngồi trên bụng nó.
Vậy nên khi người lớn chạy đến liền thấy cảnh Tiểu Hoa đang bắt nạt Tiểu Bàn.
Đây là chuyện tồi tệ hết sức, vì đó là lần đầu tiên trong đời Tiểu Hoa đánh nhau, lại bị tía bắt gặp.
Cô bé luống cuống tay chân, quay đầu tìm Thẩm Hi Tri đi cùng mình.
Cậu bé ướt sũng từ trong nước đi ra, kéo tay Hứa Kiến Quốc, không nói
lời nào.
“Con…con…” Cô bé chợt muốn khóc, sợ tía không thích cô.
Ánh mắt Hứa Kiến Quốc từ Tiểu Hoa chuyển tới tay mình, than một tiếng ôm lấy Thẩm Hi Tri, vừa đi vừa nói: “Lỡ bị cảm thì sao giờ.”
Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, vì tía không mắng cô.
Về nhà, nội đang nấu cơm, Tiểu Hoa không dám đi vào, ngồi xổm ngoài
bờ rào. Lòng bàn tay cô có máu, vừa nãy bị tảng đá quẹt rách da.
Một lúc lâu sau, trong nhà có mùi cơm bay ra, bụng réo ầm ĩ, cô thì thầm hát:
Trời tối rồi, mưa sắp rơi
Bố chồng vác cuốc đi đào khoai sọ
Đào rồi đào, đào rồi đào
Đào thành một dòng nước xoáy
…
Nội đi ra nói: “Ăn cơm.”
Tiểu Hoa lẽo đẽo theo nội vào, ngửa đầu nói: “Đánh nhau không ngoan, sau này con không như thế nữa.”
Nội ừ một tiếng, chỉ vào chậu nước: “Rửa tay.”
Tiểu Hoa nhoẻn miệng cười, chà chà bọt xà phòng, mặc dù tay rất đau nhưng vẫn phải rửa sạch sẽ.
***
Đêm đó Hứa Kiến Quốc và Thẩm Hi Tri ở nhờ nhà Lưu Mỹ Lệ, hôm sau ăn
sáng xong, Tiểu Hoa thấy Thẩm Hi Tri cứ ngoáy lỗ tai liên tục.
“Sao thế?” Cô hỏi.
“Bên trong khó chịu, cứ ong ong.” Cậu nói.
Tiểu Hoa nói: “Có phải hôm qua đi bơi bị nước vào tai không?”
Cậu bé lo lắng: “Vậy sao giờ? Có bị điếc không? Có phải tiêm không?”
Tiểu Hoa nói: “Để em đi nói với nội.”
“Tao không muốn tiêm.” Cậu bé kéo Tiểu Hoa lại.
Tiểu Hoa ngẫm nghĩ: “Vậy để em nghĩ cách khác.”
Cậu bé sửng sốt, nhìn cô chằm chằm. Tiểu Hoa thấy cậu ta sợ, kéo tay cậu ta đi: “Em đi mò ốc, ở đây chờ em nha, đừng đi.”
“Này!” Cậu muốn bảo cô đứng lại.
Nhưng cô bé chạy nhanh quá.
Một lát sau đã thấy cô đứng ở ngã rẽ, Vương Tiểu Bàn dẫn theo một đám con nít, chúng nó hát: “Tiểu Hoa bẩn, quỷ gạt người, không có tía,
không có má. Tiểu Hoa bẩn, quỷ gạt người, không có tía, không có má”
Nhưng cô bé lại giống như không nghe thấy, tủm tỉm cười chạy về phía
cậu, bàn tay nhỏ bé xòe ra, vết xước hôm qua bị nước ngâm trắng phớ,
lòng bàn tay có hai con ốc nhỏ đen sì.
Cô nói: “Dùng cái này là được.”
Cô nói: “Không cần phải tiêm đâu.”
Vương Tiểu Bàn cùng đám trẻ đứng cách đó vài bước vẫn hát ầm lên, cậu nhíu mày: “Thật ồn ào.”
Nhưng Tiểu Hoa lại chẳng thèm để ý. Cô bé ngồi xổm xuống tìm một cục
đá sạch, đập vỡ trôn ốc, có nước chảy ra, cô nói: “Nhanh nhanh.”
Nhanh cái gì?
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì cô đã níu lấy lỗ tai cậu. Chỉ thấy có
chất lỏng chảy vào lỗ tai, dường như chảy vào một nơi sâu lắm, mang theo cảm giác mát lạnh.
… Dễ chịu hơn tiêm nhiều.
Ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Hoa đang nhìn cậu nhoẻn miệng cười.
Cậu bé hỏi cô: “Mày bị ngốc à?”
Tiểu Hoa nói: “Em không có ngốc, nếu em không cho bọn nó hát, bọn nó
không cho em mò ốc đâu. Không sao hết, em hứa với nội không đánh nhau
rồi.”
“Ngốc!” Cậu bé chợt đỏ mặt, đi vòng qua Tiểu Hoa.
“Có muốn chơi với em không?” Tiểu Hoa theo sau, chỉ chỉ bờ ruộng, “Chỗ đó chơi vui lắm.”
Cô nhảy nhót đi đến bờ ruộng, cậu bé đứng yên tại chỗ, sau đó vô thức đi theo. Cậu lấy cục đường khi sáng bà cho, cầm trên tay, khinh khỉnh
nói, “Cho mày, tao không ăn thứ này.”
Cô bé cẩn thận ngậm vào miệng, không nỡ cắn, hút hút nước miếng hỏi cậu: “Đến đây chơi nhiều hơn có được không?”
“Tại sao?”
“Đến chơi em mới có đường ăn.”
“Đường ăn không ngon, chocolate ăn ngon hơn.”
“Chocolate là cái gì?”
Cậu bé nghĩ ngợi một lát: “Mày là đồ nhà quê, nói mày cũng không có mà ăn.”
Cô bé không thèm để ý, hì hì cười: “Em thích ăn đường.”
Cậu không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Mày tên gì.”
“Tiểu Hoa.”
“Đây không tính là tên.” Cậu nói, sau đó thấy cô chỉ vào bụi hoa dại
màu vàng ven bờ ruộng, nói: “Nội bảo em là đóa hoa nhỏ này.”
“Thì ra mày không có tên.” Cậu bé nói.
“Có mà, Tiểu Hoa đó!”
***
Cậu bé chép miệng, đang muốn nói móc cô vài câu thì chợt thấy con khỉ bẩn lôi từ trong bùn ra một con giun lớn, con giun quắn quéo trong tay
cô, khiến người ta nhìn mà muốn ói. Cậu bé hét một tiếng đứng dậy, co
chân chạy về, Tiểu Hoa đuổi theo cậu, tay lắc lắc con giun: “Đừng sợ
mà.”
Sau đó,cậu bé Thẩm Hi Tri không chịu rời khỏi căn nhà nhỏ nửa bước,
cũng không dám lại gần con khỉ bẩn Tiểu Hoa. Thấy bọn họ về, người lớn
nói chuyện giữ kẽ hơn. Tiểu Hoa ngồi xổm cạnh chuồng gà, nghe nội nói:
“Tao không đi, chúng mày vui là được.”
Tía nói: “Làm vậy sao được, má giận con phải không? Con chỉ bất đắc dĩ thôi mà.”
Tiểu Hoa nghĩ thầm, nội không giận đâu, sáng sớm nay nội đi mua thịt kìa, nội thích tía mới đúng.
Thẩm Hi Tri biết nhiều chuyện hơn Tiểu Hoa, cậu nghe ba nói chú Hứa sắp kết hôn, còn nhờ cậu lăn giường nữa, nói làm vậy để vợ chú Hứa sinh em trai. Nhưng có điều cậu không hiểu,
là tại sao chú Hứa không kết hôn với mẹ của con khỉ bẩn này nhỉ?
(Ở một số nơi, người ta nhờ đứa trẻ dễ thương xinh xắn lăn trên
giường đôi vợ chồng trong ngày cưới, để họ sinh được đứa con dễ thương
giống vậy.)
Hứa Kiến Quốc thấy chuyện kết hôn mà không có trưởng bối là không
được, nói nhiều làm bà lão phiền chán. Bà nội chỉ về phía Tiểu Hoa đang
vểnh mông cho gà ăn, nói: “Tao đi rồi nó sao? Dẫn nó đi cùng vợ mày có
đồng ý không!”
Hứa Kiến Quốc ấp úng: “Gửi nhà hàng xóm hai ngày không được à?”
“Gửi cái cứt gì!” Nội đập tay lên bàn, làm hai đứa trẻ giật mình.
Tiểu Hoa quay lại, không hiểu sao tía lại chọc giận nội, phải biết là
nội mà tức lên thì không có thịt ăn đâu.
Nội bắt đầu cắt thịt, vung dao nói: “Thôi dù sao cũng là chuyện vui,
lòng dạ đàn bà hẹp hòi lắm, bọn tao không đến đấy làm phiền, mày cứ sống cho tốt, đẻ một thằng nhóc béo mập, được rồi, chuẩn bị ăn cơm.”
Hứa Kiến Quốc gật đầu, nói: “Vậy đến lúc đó dẫn về cho má xem.”
Nội không đáp lại, gọi cô: “Tiểu Hoa đi rửa tay!”
Tiếng chậu sắt và hộp xà phòng va vào nhau leng keng, Tiểu Hoa ngồi
chồm hổm trên mặt đất, vẫn nhớ là phải lấy xà phòng rửa mặt, nhưng không cách nào rửa sạch được, may mà nội với tía không để ý cô, cô bé thầm
cảm thấy may mắn, chỉ có cậu bé tên Thẩm Hi Tri nhìn cô chán ghét, không động vào món ăn cô chạm qua.
Hôm nay nội nấu nhiều món, mà mục đích của Tiểu Hoa rất rõ ràng, chỉ gắp thịt trong cái đĩa trước mặt tía thôi.
***
Nhà nội có một cái TV cũ, ăn cơm xong, Tiểu Hoa ngồi cạnh tía xem TV, Hứa Kiến Quốc hỏi Thẩm Hi Tri: “Hi Tri, cháu thích xem kênh nào?”
Bà nội xem TV ít khi chuyển kênh, còn Tiểu Hoa chỉ cần thấy trên màn
hình có người, có tiếng nói là vui vẻ, cô mong chờ nhìn Thẩm Hi Tri,
thấy cậu ta nhếch miệng: “Giờ này bên kênh thiếu nhi có chương trình
đoán chữ.”
Sau đó lẩm lẩm: “Sao cái TV này rách nát vật chứ.”
Hứa Kiến Quốc chuyển qua kênh thiếu nhi, bên trái ông ta là Tiểu Hoa, còn bên phải là Thẩm Hi Tri.
Tiểu Hoa im lặng nhớ thời gian, quyết định bữa sau phải đòi nội xem
kênh này. Nhưng chỉ xem một lát cô bé đã chán, bắt đầu quay trái quay
phải không ngồi yên được, còn Thẩm Hi Tri thì ngược lại, lần nào cũng
đoán trúng. Hứa Kiến Quốc khen: “Hi Tri giỏi quá!”
Tiểu Hoa cũng thấy cậu ta giỏi thật, lặng lẽ chen đến cạnh cậu ta, tò mò nhìn cậu bé khác xa mình.
Thẩm Hi Tri đắc ý vênh mặt: “Có gì đâu, cháu học xong lớp một rồi mà.”
Sau đó cảnh giác nhìn ngón tay của Tiểu Hoa, tránh xa cô một chút.
Tiểu Hoa hỏi: “Đi học có thể giỏi như vậy à? Em cũng muốn đi học, nội ơi, khi nào con được đi học?”
Một câu nói làm hai người lớn trong phòng im lặng.
Nội tháo tạp dề xuống, nói: “Nhân lúc trời còn sáng, về sớm đi.”
Hứa Kiến Quốc nói: “Bữa sau con lại về thăm má.”
Nội hừ một tiếng: “Nhiều năm rồi mày có về nhà bao giờ đâu, đi đi, ở đây không quen.”
Tiểu Hoa thấy tía còn muốn nói gì đó, nhưng nội lại trầm mặt xuống.
Tía vội đến rồi lại vội đi, Tiểu Hoa đứng cạnh bờ rào nhìn tía dắt
tay Thẩm Hi Tri đi, chẳng quay đầu lại. Cũng không ai nhắc đến chuyện đi học của cô.
Buổi tối lúc đi ngủ, cô hỏi nội: “Sao tía không ở đây?”
Nội trở mình: “Tía con còn có sự nghiệp, mau ngủ đi, không được nói nữa.”
Tiểu Hoa nhắm mắt lại, nghe nội hát ru – –
Trời tối rồi, mưa sắp rơi
Bố chồng vác cuốc đi đào khoai sọ
Đào rồi đào, đào rồi đào
Đào thành một dòng nước xoáy
Ới à chuyện thật buồn cười
Bố chồng thích ăn mặn, mẹ chồng lại nấu nhạt
Hai người đánh nhau đổ cả nồi
Ới à làm sao bây giờ…
Tía về chỉ là một chuyện nhỏ xen ngang ngày tháng vô tư của cô, ngủ một giấc tỉnh dậy Tiểu Hoa liền quên mất.
Cô bé vẫn ngày qua ngày mắt giun mập, nghịch bùn, vô cùng bẩn thỉu.