Biểu Tượng Thất Truyền (The Lost Symbol)

Chương 64 - 66


Bạn đang đọc Biểu Tượng Thất Truyền (The Lost Symbol): Chương 64 – 66

Chương 64
Không còn gì là bí mật nữa, Katherine Solomon nghĩ.Trên bàn, con dấu sáp nguyên vẹn qua nhiều thế hệ nay lăn lóc từng mảnh. Katherine bóc nốt lớp giấy nâu bạc màu bọc cái gói quý giá của anh trai mình. Langdon đứng bên cạnh, vẻ bồn chồn.Katherine lôi ra khỏi lớp giấy một cái hộp nhỏ bằng đá xám. Giống hệt một khối đá hoa cương mài nhẵn, cái hộp không hề có bản lề, khoá, hay khe nào để lách vào trong. Nó khiến Katherine nhớ đến cái hộp giải đố của người Trung Quốc.- Trông như khối đặc ấy, – cô nhận xét, đưa ngón tay lần hết các mép – Anh có chắc máy X quang cho thấy nó rỗng không? Với một cái chóp ở bên trong?- Đúng thế mà. – Langdon khẳng định, nhích lại gần Katherine và chăm chú xem xét cái hộp bí ẩn. Hai người săm soi nó từ nhiều góc độ khác nhau, cố gắng tìm cách mở.- Đây rồi, – Katherine reo lên, móng tay cô vừa dò được một khe hở kín đáo chạy dọc theo cạnh trên của hộp. Cô đặt cái hộp xuống bàn và cẩn thận cạy nắp. Cái nắp tách ra rất dễ dàng, hệt như nắp hộp trang sức.Khi cái nắp rơi xuống, Langdon và Katherine cùng hít mạnh. Lòng hộp đang toả sáng, thứ ánh sáng rực rỡ gần như siêu nhiên. Katherine chưa bao giờ nhìn thấy khối vàng nào lớn đến thế, và cô cũng nhận ngay ra rằng chất kim loại quý giá này phát quang do đang khúc xạ ánh sáng của ngọn đèn bàn.- Tuyệt vời quá, – cô thì thào. Mặc dù bị niêm phong trong lòng hộp đá tối tăm suốt hơn một thế kỷ, cái chóp vẫn không hề xỉn màu hay mờ đi, vàng có khả năng kháng cự quy luật phân huỷ, đó là một trong những lý do khiến người cổ đại cho rằng nó có phép màu.Katherine bỗng ghé lại gần, nhìn chằm chằm vào cái đỉnh nhỏ xíu, tim cô đập nhanh hơn.- Có một dòng chữ khắc.Langdon tiến sát lại, vai họ chạm vào nhau. Đôi mắt xanh biếc của anh ánh lên vẻ tò mò. Anh kể cho Katherine nghe về một thói quen của người Hy Lạp cổ đại, họ thường tạo ra một biểu hình, tức một mật mã được chia làm nhiều phần. Anh cũng cho biết cái chóp tách rời kia đang nắm giữ chìa khoá để giải mã kim tự tháp. Cho dù chứa nội dung gì, thì chắc chắn dòng chữ khắc này cũng sẽ an định hỗn loạn và lập lại trật tự.Katherine cầm chiếc hộp nhỏ nhắn giơ ra ánh sáng và ngắm nghía cái chóp. Mặc dù rất nhỏ, những dòng chữ khắc vẫn hiện lên rõ rệt, đó là một mẩu văn tự được chạm tinh xảo ở một mặt chóp. Katherine đọc thấy sáu chữ đơn giản.Cô đọc lại lần nữa.- Không- sau cùng cô kêu lên – Sao lại như thế được!***Bên kia phố, Giám đốc Sato rảo bước trên lối đi dài bên ngoài Điện Capitol, tiến về điểm hẹn trên phố Số 1. Bà ta rất không bằng lòng với tin tức mới nhất từ nhóm tác chiến. Langdon đã tháo thoát. Kim tự tháp biến mất. Chẳng thấy cái chóp nào. Tuy bắt được Bellamy, nhưng ông ta không chịu, chí ít là chưa chịu, tiết lộ sự thật.Ta sẽ buộc lão phải khai.Bà ta liếc mắt qua vai, nhìn về một trong những hình ảnh mới nhất của Washington, đó là phần mái vòm điện Capitol sừng sững trên trung tâm khách tham quan vừa xây dựng. Phần mái vòm rực sáng chỉ càng nhấn mạnh ý nghĩa của thứ đang bị đe doạ tối nay. Thời khắc nguy hiểm.Điện thoại reo, Sato thở phào khi thấy màn hình hiển thị tên chuyên gia phân tích của mình.- Nola hả, – bà ta bắt máy – Cô tìm được gì rồi?Nola Kaye thông báo cho bà ta toàn tin xấu. Bản quét phần chữ khắc trên chóp tháp quá mờ, không đọc nổi, dùng đến thiết bị lọc tăng cường hình ảnh cũng vô hiệu.Mẹ kiếp. Sato cắn môi.- Thế còn cái ma trận 16 chữ cái thì sao?- Tôi đang cố đây, – Nola đáp – nhưng tới giờ tôi vẫn chưa tìm ra lớp mật mã thứ hai. Tôi đã áy tính đảo lại vị trí các chữ cái và tìm kiếm bất kỳ chi tiết gì khả dĩ nhận dạng, nhưng có đến hơn 20 nghìn tỉ khả năng.- Cứ tiếp tục đi, rồi cho tôi biết – Sato cau có tắt máy.Không còn hi vọng gì vào việc dùng tấm ảnh và bản chụp X quang để giải mã kim tự tháp nữa. Ta cần chính cái kim tự tháp đó cùng chóp của nó… và ta không còn nhiều thời gian.Sato đến phố Số 1 đúng lúc một chiếc SUV Escalade màu đen với cửa sổ lắp kính tối màu lao vọt qua dải phân cách vàng vàng và đỗ két trước mặt bà ta, ngay tại điểm hẹn. Một nhân viên đặc vụ nhảy ra.- Có tin gì về Langdon chưa? – Sato hỏi.- Hi vọng khả quan, – anh chàng kia đáp, giọng vô cảm – Nhóm hỗ trợ vừa tới. Tất cả các lối ra khỏi thư viện đã bị vây chặt. Thậm chí huy động cả yểm trợ trên không. Chúng tôi sẽ dùng hơi cay lùa hắn ra và hắn không còn chỗ nào để chạy đâu.- Bellamy sao rồi?- Trói ở ghế sau kia.Tốt lắm. Vai Sato vẫn đau nhức.Nhân viên đặc vụ trao cho Sato một cái túi nhựa Ziploc trong có điện thoại di động, chìa khoá và ví.- Tư trang của Bellamy.- Không còn gì khác sao?- Không, thưa bà. Kim tự tháp và cái gói chắc chắn ở chỗ Langdon.- Được rồi, – Sato nói – Bellamy biết rất nhiều nhưng không chịu nói. Tôi muốn đích thân thẩm vấn lão.- Vâng, thưa bà. Ta về Langley chứ?Sato hít một hơi thật sâu và đi qua lại đi bên chiếc SUV một lát. Có những quy tắc ngặt nghèo kiểm soát việc thẩm vấn công dân Mỹ. Tra vấn Bellamy là hoàn toàn bất hợp pháp trừ phi được tiến hành tại Langley có ghi hình, nhân chứng, luật sư, và đủ thứ khác…- Không về Langley, – bà ta đáp, cố gắng nghĩ ra một nơi nào đó gần hơn, và kín đáo hơn.Nhân viên đặc vụ chẳng nói chẳng rằng, vẫn đứng nghiêm bên cạnh chiếc SUV, chờ nghe lệnh.Sato châm điếu thuốc, rít một hơi dài và đăm đăm nhìn cái túi Ziploc đựng đồ đạc của Bellamy. Bà ta chú ý thấy chùm chìa khoá có mắc một cái điều khiển từ xa in bốn chữ cái – USBG. Dĩ nhiên, Sato biết thiết bị đó dùng để ra vào toà nhà chính phủ nào. Toà nhà nọ rất gần và vào giờ này, rất kín đáo.Bà ta mỉm cười, đút cái điều khiến vào túi. Hoàn hảo.Sato cho nhân viên đặc vụ biết nơi mình muốn đưa Bellamy tới, chắc mẩm anh ta sẽ tỏ ra ngạc nhiên, nhưng người nhân viên chỉ gật đầu và mở cửa bên cho sếp, cái nhìn lạnh tanh chẳng thể hiện điều gì.Sato rất thích những nhân viên chuyên nghiệp.***Trong hầm Toà nhà Adams. Langdon nhìn chằm chặp dòng chữ khắc rất khéo trên bề mặt chóp vàng mà không dám tin vào mắt mình.Đó là tất cả những gì nó nói ư?Katherine giơ cái chóp ra ánh sáng và lắc đầu.- Phải có gì đó nữa chứ, – cô khăng khăng, giọng ấm ức – Đây là thứ mà anh trai tôi đã bảo vệ suốt bao nhiêu năm qua ư?Langdon phải thừa nhận rằng anh cũng rất bối rối. Theo lời Peter và Bellamy, cái chóp sẽ giúp họ giải mã kim tự tháp đá. Trước những lời khẳng định ấy, Langdon cứ nghĩ đến một gợi mở sáng tỏ và hữu ích hơn. Nhưng dòng chữ này thì quá rõ ràng mà lại vô tác dụng. Một lần nữa, anh đọc sáu từ khắc rất tinh xảo trên mặt chóp tháp.Bí mật giấutrong Tổ ChứcBí mật giấu trong Tổ Chức?Thoạt nhìn, dòng chữ khắc có vẻ khá rành mạch, ngụ ý rằng những chữ cái trên kim tự tháp rất lộn xộn, là vô “tổ chức” nào, và rằng bí mật của chúng nằm ở việc tìm ra cách sắp xếp cho đúng.Tuy nhiên, câu này, ngoài ý nghĩa hiển nhiên, xem chừng còn một lý do nữa.- Các chữ Tổ và Chức được viết hoa, – Langdon nhận xét.Katherine gật đầu.- Tôi có thấy.Bí mật giấu trong Tổ Chức. Langdon chỉ có thể liên tưởng đến một hàm ẩn hợp lý.Tổ Chức ở đây chắc là chỉ Hội Tam điểm.- Nhất trí, – Katherine nói – nhưng vẫn vô ích. Nó chẳng cho chúng ta biết điều gì.Langdon cũng phải thừa nhận như vậy. Rốt cuộc, toàn bộ câu chuyện về Kim tự tháp Tam điểm lại xoay quanh một bí mật được cất giấu ngay trong Hội Tam điểm.- Robert! Peter nói cái chóp sẽ đem lại cho người ta sức mạnh để tổ chức lại mọi sự ở ngay nơi mà những kẻ khác chỉ thấy hỗn loạnphải không?Langdon gật đầu thất vọng. Lần thứ hai trong tối nay, anh cảm thấy mình bất lực.Chương 65

Dan Brown

Biểu Tượng Thất Truyền

Dịch giả: Nguyễn Xuân Hồng
Chương 65

Giải quyết xong vị khách không mời – một nữ nhân viên Phòng An ninh ưu tiên, Mal’akh sơn lại chỗ cửa sổ mà cô gái vừa ghé mắt vào và nhìn thấy phần nào không gian làm việc thiêng liêng của gã. Lúc này, leo lên khỏi mê cung tầng hầm nhuốm màu lam dìu dịu, gã đi qua một ô cửa bí mật mở thẳng vào phòng khách. Tới nơi, gã dừng lại, chiêm ngưỡng bức vẽ ấn tượng về Ba Kiều nữ, tận hưởng mùi vị và âm thanh quen thuộc của căn nhà. Ta sắp ra đi mãi mãi. Mal’akh biết rằng sau đêm nay, gã không thể trở lại đây được nữa. Sau đêm nay, gã nghĩ và mỉm cười, ta cũng không còn cần đến nơi này.Gã tự hỏi liệu Robert Langdon có hiểu được sức mạnh thật sự của kim tự tháp đá… hoặc là tầm quan trọng của cái vai trò mà số phận đã lựa chọn cho anh ta không. Langdon vẫn chưa gọi cho ta, Mal’akh thầm nghĩ, sau khi kiểm tra kỹ càng các tin nhắn trên điện thoại di động. Đã 10 giờ 2 phút. Hắn còn chưa đầy hai tiếng nữa.Mal’akh đi lên gác, tới phòng tắm ốp đá cẩm thạch Italia và bật công tắc vòi tắm nước nóng. Gã cẩn thận cởi bỏ quần áo, háo hức bắt đầu nghi thức tẩy uế của mình. Gã uống hai ly nước lọc để làm dịu cái dạ dày đang co bóp, sau đó đi tới tấm gương khổ lớn và ngắm nghía thân hình trần truồng của mình. Hai ngày nhịn đói đã làm rão các cơ bắp, và Mal’akh không khỏi ngưỡng mộ sự thay đổi của mình. Lúc bình minh lên, ta sẽ còn tiến xa nữa.Chương 66 Chúng ta nên rời khỏi đây, – Langdon nói với Katherine – Chẳng chóng thì chầy họ cũng sẽ bới ra chỗ này.Anh hy vọng Bellamy đã tìm được cách trốn thoát.Katherine vẫn chăm chú quan sát cái chóp bằng vàng, chừng như không tin nổi là dòng chữ khắc lại chẳng hề có tác dụng gì như vậy.Cô đã lấy cái chóp ra khỏi hộp, kiểm tra kỹ từng mặt, và giờ lại cẩn thận đặt nó trở vào.Bí mật giấu trong Tổ Chức, Langdon nghĩ bụng. Hay ghê.Anh tự hỏi phải chăng Peter đã hiểu sai về nội dung cái hộp. Kim tự tháp và chóp vàng được tạo ra từ rất lâu trước khi Peter ra đời, và Peter chỉ đơn giản là tuân thủ những điều tiền nhân dặn dò, giữ kín một bí mật mà với bản thân ông có lẽ cũng huyền bí chẳng kém gì với Langdon và Katherine. Mình kỳ vọng điều gì nhỉ? Langdon tự hỏi. Tối nay, càng biết thêm về truyền thuyết Kim tự tháp Tam điểm, anh càng thấy nó hoang đường. Mình phải tìm kiếm một cầu thang xoáy ẩn kín với một tảng đá lớn chắn lối chăng? Có điều gì đó mách bảo Langdon rằng anh đang đuổi theo những cái bóng. Tuy nhiên, giải mã kim tự tháp xem ra là cơ hội tốt nhất để cứu Peter.- Robert, năm 1514 có ý nghĩa gì với anh không?Mười lăm-mười bốn ư? Câu hỏi nghe chừng vô thưởng vô phạt.Langdon nhún vai.- Không. Nhưng sao cơ?Katherine đưa cho anh cái hộp đá.- Nhìn này. Cái hộp có ngày tháng. Anh xem kỹ dưới ánh đèn ấy.Langdon ngồi xuống một chỗ bên chiếc bàn và ngắm nghía cái hộp vuông vức dưới ánh sáng. Katherine đặt bàn tay mềm mại lên vai anh, cúi sát vào để chỉ cho anh thấy dòng chữ nhỏ xíu khắc ngoài hộp, gần góc bên dưới của một mặt mà cô vừa phát hiện ra.- Mười lăm-mười bốn A.D. – cô nói, trỏ vào trong cái hộp.- Đúng, dòng chữ khắc ghi rõ con số 1514, sau đó là một dạng cách điệu rất lạ hai chữ cái A và D.ẢNH- Ngày tháng này, – Katherine nói, giọng đầy hy vọng – có lẽ là mắt xích chúng ta đang thiếu chăng? Khối vuông có khắc ngày tháng trông rất giống một hòn đá móng của Hội Tam điểm, biết đâu nó sẽ dẫn tới một hòn đá móng thật sự thì sao? Có lẽ là một công trình được xây dựng năm 1514 sau Công nguyên chăng?Langdon không chú ý đến lời cô.Mười lăm mười bốn A.D, không phải là ngày tháng.Bất kỳ học giả về nghệ thuật trung cổ nào cũng có thể nhận ra hình vẽ này là một biểu kýẢNH rất nổi tiếng. Nhiều triết gia, nghệ sĩ và tác giả ngày xưa ký tên tác phẩm của mình bằng những biểu tượng độc đáo riêng thay vì dùng tên chính thức. Thói quen này làm tăng thêm sức hấp dẫn bí ẩn đối với tác phẩm của họ và cũng để bảo vệ họ khỏi bị ngược đãi nếu như các tác phẩm nghệ thuật ấy bị xếp vào loại đi ngược lại truyền thống. Trong trường hợp biểu ký này, các chữ cái A.D, không phải là Anno Domini (sau Công nguyên)… mà là chữ cái tiếng Đức, chứa đựng một hàm nghĩa hoàn toàn khác. Langdon lập tức nhận thấy tất cả các tình tiết ăn khớp đâu vào đó. Chỉ trong vài giây, anh đã tin chắc mình biết chính xác cách giải mã kim tự tháp.- Katherine, chị cừ lắm, – anh nói và thu dọn đồ đạc – Chúng ta đã tìm được thứ mình cần ròi. Đi nào. Tôi sẽ giải thích trên đường đi.Katherine có vẻ ngạc nhiên.- Ngày tháng 1514 sau Công nguyên có nghĩa gì đó với anh thật à?Langdon nháy mắt với cô và tiến thẳng ra cửa.- A.D, không phải là ngày tháng đâu. Katherine ạ. Nó chỉ một con người đấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.