Biểu Tượng Thất Truyền (The Lost Symbol)

Chương 61 - 63


Bạn đang đọc Biểu Tượng Thất Truyền (The Lost Symbol): Chương 61 – 63

Chương 61Đêm nay không phải là lần đầu tiên Warren Bellamy bị bịt kín mắt.Cũng như tất cả các huynh đệ Tam điểm, ông từng đội chiếc “mũ trùm” trong quá trình hành lễ để lên các cấp cao hơn của Hội. Tuy nhiên, tình trạng đó diễn ra giữa những bằng hữu đáng tin cậy. Còn tối nay thì khác. Mấy gã đàn ông tay chân thô bạo này trói nghiến ông lại, trùm một cái túi lên đầu ông và giờ đang kèm chặt ông đi qua các giá sách thư viện.Đám đặc vụ đã đe doạ dùng vũ lực với Bellamy để truy hỏi xem Robert Langdon đang ở đâu. Biết rằng cái thân già của mình không thể chịu nổi đòn thù nên Bellamy đã nói dối họ thật nhanh.- Langdon không hề theo tôi xuống đây! – ông vừa nói vừa gắng hớp không khí – Tôi đã bảo anh ấy chạy lên ban công và nấp sau bức tượng Moses, nhưng tôi không biết giờ anh ấy ở đâu!Câu chuyện rõ ràng có sức thuyết phục vì hai đặc vụ vội vã chạy đuổi theo. Hai đặc vụ còn lại im lặng dẫn ông qua các giá sách.Niềm an ủi duy nhất của Bellamy là biết rằng Langdon và Katherine đang đưa kim tự tháp đến nơi an toàn. Chỉ lát nữa sẽ có người liên lạc với Langdon và thu xếp cho anh một nơi nương náu.Cứ tin tưởng người ta. Người ấy rất am hiểu Kim tự tháp Tam điểm và những bí mật liên quan đến nó, chẳng hạn vị trí của cầu thang xoáy bí mật dẫn xuống lòng trái đất, tới nơi cất giấu kho tri thức cổ xưa hùng mạnh đã được chôn giấu từ lâu. Khi cùng Langdon và Katherine Solomon chạy trốn khỏi phòng đọc, Bellamy đã liên lạc được với người đó, và ông tin tưởng rằng người đó hoàn toàn nắm bắt được điều ông muốn nói trong tin nhắn ngắn gọn của mình.Lúc này, di chuyển trong bóng tối đặc quánh, Bellamy hình dung ra kim tự tháp và phần chóp bằng vàng nằm trong túi Langdon. Đã bao nhiều năm rồi, hai vật này mới xuất hiện trong cùng một căn phòng.Bellamy không bao giờ quên được cái đêm đau đớn ấy. Đêm bắt đầu hàng chuỗi ngày tháng thống khổ của Peter. Bellamy được mời tới tư gia Solomon ở Potomac để dự lễ sinh nhật lần thứ 18 của Zachary Solomon: Zachary, mặc dù là một đứa trẻ nổi loạn, nhưng vẫn là một thành viên gia tộc Solomon, có nghĩa là tối nay, theo truyền thống gia đình, nó sẽ được nhận phần thừa kế. Bellamy là một trong những người bạn thân nhất của Peter, đồng thời cũng là một bằng hữu Tam điểm đáng tin cậy, nên được mời tham dự với tư cách nhân chứng.Ông đến rất sớm và chờ đợi trong thư phòng riêng của Peter Solomon. Căn phòng cổ kính tuyệt vời này toát ra mùi da, mùi củi cháy, và mùi chè lá. Warren vừa ngồi xuống thì Peter dẫn cậu con trai Zachary vào phòng. Trông thấy Bellamy, thằng bé 18 tuổi gày gò cau mày.- Ông làm gì ở đây thế?- Làm nhân chứng ấy mà, – Bellamy đáp – Chúc mừng sinh nhật, Zachary nhé.Thằng bé lầm bầm và nhìn đi chỗ khác.- Ngồi xuống đi, Zach – Peter nói.Zachary ngồi phịch xuống một chiếc ghế tựa trước bàn gỗ đồ sộ của cha mình. Solomon cài chốt cửa. Bellamy tìm một chỗ ngồi bên cạnh.Solomon hỏi Zachary bằng một giọng nghiêm trang.- Con có biết tại sao con ở đây không?- Tôi nghĩ là có, – Zachary nói.Solomon thở dài.- Ba biết là đã lâu chúng ta không gặp nhau. Ba đã gắng hết sức để làm một người cha tốt và để chuẩn bị cho khoảnh khắc, này của con.Zachary chẳng nói chẳng rằng.- Con biết đấy, mọi đứa trẻ nhà Solomon, khi đến tuổi trưởng thành đều được tặng món quà thừa kế là một phần tài sản gia đình, với hy vọng nó là hạt giống… một hạt giống cho con trưởng thành và sử dụng để đóng góp vào sự phát triển của nhân loại.Solomon đi tới một cái hốc trên tường, mở khoá và lấy ra một túi tài liệu lớn màu đen.- Con trai, tập hồ sơ này chứa tất cả những gì cần thiết để chuyển phần tài sản thừa kế sang tên con – ông đặt nó lên bàn – Mục đích là mong con sử dụng số tiền này để xây dựng một cuộc sống ý nghĩa, thịnh vượng và bác ái.Zachary với lấy tập hồ sơ.- Cảm ơn.- Gượm đã, – Peter ngăn lại, tay chặn lên tập hồ sơ – Có vài điều ba cần giải thích.Zachary ném cho cha một cái nhìn khinh khỉnh và ngồi phịch xuống ghế.- Có nhiều khía cạnh liên quan đến phần thừa kế của gia đình Solomon mà con chưa rõ hết – Người cha đăm đăm nhìn thẳng vào mắt Zachary – Con là con trai lớn của ba, Zachary, nghĩa là con được phép lựa chọn.Thằng bé nhổm dậy, trông đầy hào hứng.- Lựa chọn này có thể quyết định hướng đi tương lai của con, vì thế ba khuyên con hãy cân nhắc cho thật kỹ.- Lựa chọn gì?Cha nó hít một hơi thật sâu.- Lựa chọn… tiền bạc hoặc tri thức.Zachary nhìn cha bằng ánh mắt vô cảm.- Tiền bạc hoặc tri thức à? Tôi chẳng hiểu.Solomon đứng dậy, lại tiến đến cái hốc, rồi bê ra một kim tự tháp đá nặng trịch mang đầy vết chạm khắc các biểu tượng của Hội Tam điểm. Peter đặt nó lên bàn, cạnh tập hồ sơ.- Kim tự tháp này ra đời rất lâu rồi, và được giao phó cho gia đình ta đã bao thế hệ.- Kim tự tháp à? – Zachary chẳng lấy gì làm hứng thú.- Con trai, kim tự tháp này là một tấm bản đồ… cho biết vị trí của một trong những kho báu thất lạc lớn nhất trên đời. Tiền nhân tạo ra bản đồ để một ngày nào có thể tìm lại kho báu – Giọng Peter trở nên đầy tự hào – Và tối nay, theo truyền thống, ba có thể giao nó cho con… với những điều kiện nhất định.Zachary nghi ngờ ngó cái kim tự tháp.- Kho báu gì cơ?Bellamy dám khẳng định rằng bạn mình không mong đợi một câu hỏi sỗ sàng như thế. Tuy nhiên, Peter vẫn rất kiên nhẫn.- Zachary, thật khó giải thích nếu như không hiểu biết nhiều. Nhưng kho báu này… về cơ bản… được gọi là những Bí ẩn Cổ xưa.Zachary phá lên cười sằng sặc, rõ ràng cho rằng cha nó đang đùa.Bellamy nhận ra vẻ u uất tăng lên trong mắt Peter.- Ba không biết diễn giải thế nào cho dễ hiểu, Zach ạ. Theo truyền thống, khi một đứa trẻ nhà Solomon được 18 tuổi, nó sẽ bắt đầu những năm tháng học hành cao hơn về…- Tôi đã bảo rồi! – Zachary vặc ngay – Tôi không thích học đại học!- Ba không nói đến đại học, – Giọng Peter vẫn rất bình tĩnh và nhẹ nhàng – Ba đang nói về Hội Tam điểm, về một nền giáo dục tập trung vào những bí ẩn của khoa học nhân loại. Nếu con muốn cùng ba gia nhập hàng ngũ của họ, con sẽ nhận được học vấn cần thiết để ý thức được tầm quan trọng của quyết định tối nay.Zachary đảo mắt.- Xin miễn cho tôi bài giảng đó đi. Tôi biết tôi là thành viên đầu tiên nhà Solomon không muốn gia nhập Hội Tam điểm. Nhưng có sao? Ông không hiểu điều đó ư? Tôi không hứng thú với việc chải chuốt cùng một đám toàn những lão già!Cha nó im lặng một lúc lâu. Bellamy nhận thấy những nếp nhăn tuổi tác đã bắt đầu xuất hiện quanh đôi mắt vẫn còn trẻ trung của Peter.- Có ba hiểu, – cuối cùng Peter lên tiếng.- Thời đại thay đổi rồi. Ba biết rằng đối với con, Hội Tam điểm có vẻ quá xa lạ, thậm chí còn quá tẻ nhạt. Nhưng ba muốn con nhớ, rằng cánh cửa sẽ vẫnluôn rộng mở nếu con thay đổi suy nghĩ.- Đừng phí thời gian, – Zach càu nhàu.- Thế là đủ! – Peter ngắt lời và đứng dậy – Ba nhận thấy cuộc đời là một cuộc đấu tranh đối với con, Zachary ạ, nhưng ba không phải là cọc chỉ đường duy nhất của con. Còn có những người tốt bụng khác đang chờ con, sẵn sàng chào đón con vào Hội Tam điểm và chỉ cho con thấy những tiềm năng đích thực của bản thân.Zachary cười khùng khục và liếc sang Bellamy.- Có phải vì thế mà ông ở đây không, ông Bellamy? Để hai huynh đệ Tam điểm các người kéo bè kéo cánh áp đảo tôi?Bellamy im lặng, chỉ hướng cái nhìn kính cẩn về phía Peter Solomon, như nhắc cho Zachary biết ai là người nắm quyền lực trong căn phòng này.Zachary ngoảnh sang nhìn cha mình.- Zach, – Peter lên tiếng – chúng ta chưa đi tới đâu cả… hãy để ba nói với con điều này. Dù con có hiểu trách nhiệm đặt lên vai mình tối nay hay không, thì gia đình vẫn có nghĩa vụ giao phó nó lại cho con – ông ra dấu về phía kim tự tháp – Bảo vệ ngọn tháp là một đặc quyên hiếm hoi. Ba khuyên con nên dành vài hôm suy nghĩ về cơ hội này rồi hẵng đưa ra quyết định.- Cơ hội ư? – Zachary khiêu khích – Ngồi trông một hòn đá ư?- Trên đời này có rất nhiều bí mật vĩ đại, Zach ạ, – Peter nói kèm một tiếng thở dài – Những bí mật vượt hẳn mọi tưởng tượng của con.Ngọn tháp này bảo vệ những bí mật ấy. Quan trọng hơn là sẽ đến một lúc, biết đâu ngay trong cuộc đời con thôi, chúng ta sẽ giải mã được kim tự tháp và khai phá những bí mật bên trong. Đó là thời điểm vĩ đại cho quá trình chuyển hoá của con người… và con có cơ hội đóng một vai trò trong thời khắc ấy. Ba muốn con hãy cân nhắc thật cẩn thận. Tiền bạc rất sẵn, nhưng tri thức thì vô cùng hiếm hoi – ông ra dấu về phía tập tài liệu và sau đó về kim tự tháp – Ba mong con nhớ, rằng tiền bạc mà thiếu tri thức thì thường dẫn đến một kết cục thảm hại.Nét mặt Zachary cho thấy nó đang nghĩ rằng cha mình loạn trí.- Cho dù ông nói gì, thưa ông bô, thì cũng không có chuyện tôi từ chối phần thừa kế của mình vì thứ này – Nó trỏ kim tự tháp.Peter khoanh tay trước ngực.- Nếu con chọn chấp nhận trách nhiệm, ba sẽ giữ hộ tiền và kim tự tháp cho tới khi con hoàn thành quá trình giáo dục trong Hội Tam điểm. Việc này phải mất hàng năm trời, nhưng con sẽ đủ chín chắn khi nhận cả hai thứ. Tiền bạc và tri thức. Một sự kết hợp hùng mạnh.Zachary nhảy nhổm lên.- Lạy Chúa, ông bô ơi! Ông không chịu thôi đi à? Ông không thấy rằng tôi chẳng quan tâm mẹ gì đến Hội Tam điểm, kim tự tháp đá cùng những bí mật cổ lỗ à? – Nó cúi xuống và nhặt lấy tập hồ sơ màu đen, huơ huơ trước mặt cha mình – Đây là quyền thừa kế của tôi! Quyền thừa kế của các thành viên nhà Solomon trước đây! Tôi không tin thể tin nổi là ông lại định lừa tôi từ chối món thừa kế này bằng mấy câu chuyện vớ vẩn về bản đồ mới cả kho báu! – Nó kẹp tập hồ sơ dưới nách, bước qua mặt Bellamy ra cửa phòng.- Zachary, đợi đã! – Peter chạy theo khi Zachary bước vào bóng đêm – Dù làm gì, con cũng đừng bao giờ tiết lộ về cái kim tự tháp vừa nãy! – Giọng ông thất thanh – Đừng hé ra với bất kỳ ai! Đừng bao giờ!Zachary không buồn trả lời, cứ thế biến thẳng vào đêm tối.Peter Solomon quay lại bàn của mình và ngồi phịch xuống chiếc ghế da, đôi mắt xám đong đầy đau khổ. Im lặng hồi lâu, ông nhìn lên Bellamy và cố nở một nụ cười.- Thế đấy?Bellamy thở dài, cùng chia sẻ nỗi đau của bạn.- Peter, tôi không muốn tỏ ra thiếu tế nhị… nhưng… anh tin nó ư?Solomon trân trân nhìn khoảng không.- Ý tôi là – Bellamy nhấn mạnh – đừng nên nói gì về cái kim tự tháp cả.Gương mặt Solomon vô hồn.- Tôi thực sự không biết phải nói gì, Warren. Tôi không chắc mình còn hiểu nó nữa không.Bellamy đứng lên và chậm rãi đi đi lại lại trước chiếc bàn lớn.- Peter, anh đã tuân theo nghĩa vụ của gia đình, nhưng giờ đây, xem xét những gì vừa diễn ra, tôi nghĩ chúng ta cần thận trọng. Tôi phải giao lại cho anh cái chóp để anh tìm một nơi mới cho nó. Cần có ai đó khác trông nom nó.- Tại sao? – Solomon hỏi.- Nếu Zachary bép xép với người ngoài về cái kim tự tháp… và nhắc đến sự có mặt của tôi hôm nay…Nó chẳng biết gì về cái chóp, và nó còn quá dại khờ nên không thể hiểu được ý nghĩa quan trọng của kim tự tháp. Không cần một chỗ mới cho nó đâu. Tôi sẽ giữ cái kim tự tháp trong hốc tường, và anh cứ để cái chóp ở đúng chỗ anh giữ. Như chúng ta vẫn làm bấy nay.Chỉ sáu năm sau, vào ngày Giáng sinh, trong khi gia đình vẫn chưa nguôi ngoai về cái chết của Zachary, một gã đàn ông cao lớn tuyên bố đã giết thằng bé trong ngục đột nhập vào nhà Solomon.Mục tiêu của hắn là cái kim tự tháp, nhưng cuối cùng hắn lại tước đoạt sinh mạng của Isabel Solomon.Mấy ngày sau, Peter triệu tập Bellamy đến văn phòng. Ông khoá chặt cửa lại và nhấc kim tự tháp ra khỏi hốc tường, đặt nó lên bàn giữa hai người.- Lẽ ra tôi nên nghe theo anh.Bellamy biết Peter rất day dứt vì sai lầm vừa rồi.- Sẽ ổn thôi mà.Solomon mệt mỏi thở hắt ra.- Anh có mang theo cái chóp không?Bellamy rút từ trong túi ra một gói hình hộp vuông vức nhỏ nhắn. Lớp giấy nâu đã ngả màu được buộc chắc bằng dây và đóng dấu sáp hình chiếc nhẫn của Solomon. Bellamy đặt cái gói lên bàn, biết rằng đêm nay hai nửa của Kim tự tháp Tam điểm đã ở gần nhau hơn thường lệ.- Hãy tìm ai khác trông giữ thứ này. Đừng nói cho tôi biết người đó là ai.Solomon gật đầu.- Tôi biết một chỗ anh có thể giấu kim tự tháp – Bellamy đề xuất. Ông cho Solomon biết về tầng đáy Điện Capitol – Chẳng đâu ở Washington an toàn hơn nó.Bellamy nhớ lại rằng Solomon đã rất thích thú với ý tưởng đó, bởi vì quả là rất thích hợp khi cất giấu cái kim tự tháp ở ngay trái tim biểu tượng của quốc gia, đúng là Solomon, Bellamy nghĩ thầm. Một người luôn lý trí hoá mọi việc ngay cả khí gặp khó khăn.Mười năm sau ngày ấy, bị bịt mắt dẫn đi trong Thư viện Quốc hội, Bellamy hiểu rằng khó khăn tối nay còn lâu mới kết thúc. Lúc này, ông đã biết Solomon chọn ai để bảo vệ cái chóp… và ông cầu Chúa cho Robert Langdon hoàn tất nhiệm vụ.Chương 62
Dan Brown

Biểu Tượng Thất Truyền

Dịch giả: Nguyễn Xuân Hồng

Chương 62

Mình đang ở dưới phố số 2.Mắt Langdon vẫn nhắm chặt khi băng chuyền chạy trong bóng tối về phía Toà nhà Adams(65) Anh cố gắng không tưởng tượng ra cả tấn đất đá phía trên đầu và đường hầm chật hẹp mà lúc này anh đang di chuyển qua. Tiếng Katherine thở cách anh vài thước, nhưng cô tuyệt nhiên không nói một lời. Cô ấy còn bị sốc. Langdon không muốn nói với Katherine về bàn tay của Peter. Mày phải nói, Robert. Cô ấy cần biết.- Katherine? – Cuối cùng Langdon lên tiếng, mắt vẫn nhắm chặt – Chị ổn chứ?Một giọng thất thần, run run đáp lại đâu đó phía trước.- Robert, kim tự tháp mà anh mang theo là của Peter, phải không?- Đúng, – Langdon thừa nhận.Tiếp theo là một khoảng im lặng kéo dài.- Tôi nghĩ… cái kim tự tháp đó là lý do khiến mẹ tôi bị giết. Langdon biết bà Isabel Solomon bị sát hại mười năm về trước, nhưng anh không nắm rõ các tình tiết, và Peter cũng chẳng bao giờ đề cập đến kim tự tháp.- Chị đang nói về chuyện gì cơ?Katherine hồi tưởng những sự kiện hãi hùng đêm hôm ấy, nhớ lại gã đàn ông xăm trổ đầy mình đã đột nhập tư gia họ ra sao. Giọng cô còn đầy bàng hoàng.- Chuyện lâu rồi, nhưng tôi chẳng bao giờ quên rằng hắn đã đòi một cái kim tự tháp. Hắn nói hồi trong tù, hắn nghe Zachary kể về cái kim tự tháp… ngay trước khi hắn giết thằng bé.Langdon sửng sốt lắng nghe. Thật không thể tưởng tượng nổi gia đình Solomon lại có một bi kịch như thế. Katherine vẫn tiếp tục kể, rằng cô tưởng kẻ đột nhập đã bị giết, đêm hôm đó… nào ngờ cũng chính gã đàn ông ấy lại xuất hiện hôm nay, tự nhận là bác sĩ tâm lý của Peter và lừa cô tới nhà.- Hắn biết những điều riêng tư về anh trai tôi, về cái chết của mẹ tôi và thậm chí công việc của tôi nữa – cô băn khoăn – những điều mà ngoài anh tôi chắc chẳng còn ai kể cho hắn được. Tôi đã tin…và cũng vì thế mà hắn lọt được vào Trung tâm Hỗ trợ Bảo tàng Smithsonian. – Sau cùng, hít một hơi thật sâu, Katherine nói rằng cô gần như tin chắc gã đàn ông đó vừa phá huỷ phòng thí nghiệm của cô. Langdon nghe mà choáng váng. Cả hai cùng nằm im lặng mất một lúc Langdon biết anh có nghĩa vụ chia sẻ với Katherine những tin tức khủng khiếp còn lại của buổi tối nay. Anh bắt đầu thật chậm rãi, và thật nhẹ nhàng, cho Katherine biết Peter đã tin tưởng giao cho anh một gói nhỏ nhiều năm về trước, tối nay anh bị lừa mang cái gói đó tới Washington, và cuối cùng, anh kể về bàn tay đứt trong Nhà tròn Điện Capitol. Katherine phản ứng bằng sự im lặng hoàn toàn. Langdon đoan chắc cô đang choáng váng. Anh ước sao mình có thể nhoài tới để an ủi cô, nhưng nằm nối nhau trong bóng tối chật hẹp thế này thì không xoay xở gì được.- Anh Peter vẫn ổn – anh thì thào – Anh ấy còn sống, và chúng ta sẽ đưa anh ấy trở về – Langdon cố gắng tạo cho cô hy vọng – Katherine, kẻ bắt cóc anh ấy đã hứa với tôi rằng anh trai chị sẽ còn sống trở về… chừng nào tôi giải mã cái kim tự tháp cho hắn. Katherine vẫn nín lặng. Langdon tiếp tục nói. Anh kể cho cô về cái kim tự tháp đá, về mật mã Tam điểm, về cái chóp được niêm phong, và dĩ nhiên cả tiết lộ của Bellamy rằng kim tự tháp này thực ra là Kim tự tháp Tam điểm trong huyền thoại… là tấm bản đồ cho biết vị trí bí mật của một cầu thang xoáy ốc rất dài dẫn sâu xuống lòng đất… sâu hàng trăm thước tới một báu vật cổ xưa đã được chôn giấu lâu đời tại Washington. Cuối cùng, Katherine cũng lên tiếng, nhưng giọng thản nhiên và điềm tĩnh.- Robert, mở mắt ra đi.Mở mắt ra ư? Langdon không muốn, dù chỉ một liếc mắt, xem cái không gian này trông ra sao.- Anh Robert! – Katherine giục, lần này gấp gáp hơn – Mở mắt ra đi! Chúng ta đến nơi rồi! Langdon mở choàng mắt đúng lúc cơ thể anh trồi qua một cái lỗ tương tự như cái lỗ ở đầu xuất phát. Katherine đã chuồi khỏi băng chuyền. Cô nhấc cái túi lên, Langdon tung chân nhảy ra xuống nền lát gạch hoa vừa kịp lúc, trước khi băng chuyền ngoặt trở lại. Không gian quanh họ là một phòng lưu thông sách chẳng khác gì gian phòng họ vừa rời khỏi ở toà nhà đằng kia Một tấm biển nhỏ ghi TOÀ NHÀ ADAMS: PHÒNG LUU THÔNG SỐ 3. Langdon cảm thấy như vừa thoát khỏi một quá trình sinh sản ngầm dưới lòng đất vậy. Tái sinh. Anh lập tức ngoảnh nhìn Katherine.- Chị ổn chứ? Mắt Katherine vẫn còn đỏ, chứng tỏ rằng cô vừa mới khóc, nhưng cô gật đầu với thái độ quả quyết cam chịu. Cô xách cái túi của Langdon lên và băng ngang căn phòng, mang túi theo mà không nói một lời, đặt nó lên một chiếc bàn bừa bộn. Cô bật ngọn đèn halogen, mở cái túi ra, gập các mép xuống và nhìn chằm chằm vào trong. Dưới ánh đèn, ngọn kim tự tháp bằng đá hoa cương hiện lên với những đường nét đơn giản. Katherine lướt ngón tay trên dòng mật mã Tam điểm khắc chìm. Langdon theo dõi, nhận ra cảm xúc sâu sắc đang trào lên trong cô. Hết sức chậm rãi, Katherine thò tay vào túi và lôi cái gói hình hộp ra. Cô giơ nó lên trước ánh sáng, kiểm tra thật kỹ càng.- Chị thấy đấy, – Langdon nói khẽ – con dấu sáp được đóng bằng chiếc nhẫn Tam điểm của Peter. Anh ấy kể rằng cổ nhân đã dùng chiếc nhẫn này đóng ấn niêm phong cái gói từ hơn một trăm năm trước.Katherine không nói gì.- Khi anh trai chị giao cái gói cho tôi. – Langdon kể – anh ấy nói rằng nó sẽ trao cho tôi sức mạnh tạo lập trật tự từ trong hỗn loạn. Tôi không dám chắc về ý nghĩa câu đó, nhưng tôi cho rằng cái chóp chứa đựng một điều rất quan trọng, bởi vì Peter nhấn mạnh rằng không được để nó lọt vào tay kẻ xấu. Ông Bellamy cũng vừa nói với tôi như thế, ông nhắc tôi phải giấu kín kim tự tháp và không để bất kỳ ai mở cái gói ra.Katherine quay lại, đầy vẻ giận dữ.- Bellamy bảo anh không được mở cái gói ra ư?- Phải. Ông ấy là người rất tuân thủ kỷ cương.Katherine tỏ vẻ hoài nghi.- Nhưng anh bảo cái chóp này là chìa khoá duy nhất để giải mã kim tự tháp, đúng không?- Có lẽ thế.Giọng Katherine vống hẳn lên.- Anh còn nói kẻ bắt cóc yêu cầu anh giải mã kim tự tháp. Đó là cách duy nhất giúp chúng ta đưa Peter trở về, phải không?Langdon gật đầu.- Vậy thì, Robert, tại sao chúng ta lại không mở cái gói ra và giải mã thứ này ngay bây giờ đi?Langdon không biết phải trả lời sao.- Katherine, tôi cũng có ý định y như vậy, nhưng Bellamy bảo tôi rằng việc giữ nguyên bí mật của kim tự tháp còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì… kể cả sinh mạng anh trai chị.Những nét kiều diễm của Katherine đanh lại. Cô đưa tay gạt một lọn tóc ra sau tai rồi lên tiếng, giọng đầy kiên quyết.- Cái kim tự tháp đá này, bất kể là gì, cũng đã làm cả gia đình tôi trả giá. Trước hết là cháu tôi, Zachary, rồi đến mẹ tôi, và giờ là anh trai tôi. Chúng ta hãy đối diện với sự thật, anh Robert, nếu tối nay anh không gọi đến để cảnh báo tôi…Langdon nhận ra mình đang mắc kẹt giữa logic của Katherine và những lời dặn dò của Bellamy.- Tôi là một nhà khoa học. – cô nói – đồng thời còn xuất thân từ một gia đình Tam điểm danh giá. Tin tôi đi, tôi đã nghe đủ mọi chuyện liên quan đến Kim tự tháp Tam điểm và lời hứa hẹn về kho báu vĩ đại sẽ khai sáng nhân loại. Nói thật, tôi khó lòng tin rằng có một thứ như thế. Tuy nhiên, nếu quả thực nó tồn tại… thì có lẽ đã đến lúc khai phá rồi.Katherine đưa một ngón tay rê rê bên dưới sợi dây cũ buộc cái gói.Langdon bật dậy.- Katherine, đừng? Đợi đã!Cô dừng lại, những ngón tay vẫn nằm dưới sợi dây.- Robert, tôi nhất định không để anh tôi phải mất mạng vì thứ này. Cho dù cái chóp nói gì… hay những dòng chữ khắc tiết lộ kho báu lớn cỡ nào… thì tối nay, những bí mật đó cũng phải chấm hết.Dứt lời, Katherine kiên quyết bứt đứt sợi dây, và con dấu sáp vỡ bung ra. Chú thích:(65) Toà nhà John Adams Building là một trong ba toà nhà của Thư viện Quốc hội Hoa Kỳ. Ban đầu, toà nhà này được xây dựng như nhà phụ của Toà nhà chính (Thomas Jefferson Building). Nó mở cửa từ ngày 3 tháng 1 năm 1939 – ND.Chương 63Tại một khu vực khá yên tĩnh ngay phía tây Embassy Row(66) ở Washington, có một khu vườn nằm trong dãy tường bao kiểu Trung cổ nghe đồn hoa hồng nơi đây được trồng từ thế kỷ thứ XII. Vọng lâu Carderock của khu vườn – được mệnh danh là Ngôi nhà Bóng mát – nằm giữa những lối đi ngoằn ngoèo lát bằng đá khai thác từ mỏ riêng của George Washington. Tối nay, sự im lặng của khu vườn bị phá vỡ. Một chàng thanh niên chạy bổ qua cánh cổng gỗ, miệng hét to.- Bác ơi! – cậu gọi to, căng mắt nhìn trong ánh trăng – Bác có ở đây không?Giọng đáp lại vô cùng yếu ớt, rất khó nghe.- Trong vọng lâu… hít thở chút không khí.Chàng thanh niên tìm thấy ông bác tiều tuỵ đang đắp chăn ngồi trên chiếc ghế băng bằng đá. Ông già lưng còng, vóc nhỏ thó như người tí hon. Năm tháng đã đè nặng xuống lưng và lấy đi thị lực của con người này, nhưng ở ông vẫn còn một thứ khí chất mạnh mẽ đáng kể.Chàng trai trẻ vừa thở hổn hển vừa nói với ông già.- Cháu mới… nhận một cuộc gọi… từ bạn của bác… Warren Bellamy.- Thế hả? – ông già ngẩng lên – Chuyện gì vậy?- Ông ấy không nói rõ, xem ra vội vã lắm. Ông ấy bảo rằng có để lại một tin nhắn trên thư thoại của bác, và bác phải nghe luôn đấy.- Warren chỉ nói vậy thôi à?- Không hẳn – Chàng trai ngập ngừng – Bellamy dặn cháu hỏi bác một câu – Một câu hỏi rất lạ – ông ấy bảo bác cần trả lời ngay.Ông già nghiêng lại gần hơn.- Câu hỏi gì?Nghe chàng trai lặp lại câu hỏi của Bellamy, khuôn mặt già nua bỗng u ám hẳn đi, dù là dưới ánh trăng cũng có thể nhận ra điều đó.Ông lập tức gạt tấm chăn và gắng đứng dậy.- Đỡ bác vào nhà. Ngay bây giờ? Chú thích:(66) Embassy Row là tên gọi không chính thức một khu phố hay khu vực nơi tập trung nhiều đại sứ quán hoặc các cơ quan ngoại giao. Tại thủ đô Washington của Hoa Kỳ, khu vực này dọc Đại lộ Massachusetts, vùng tây bắc – ND.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.