Biệt Thái Nhập Hí

Chương 23


Đọc truyện Biệt Thái Nhập Hí – Chương 23

Gần đây những người trong văn phòng đều thấy rõ ràng rằng thủ trưởng của họ không giống như trước. Nhóm người ham bát quái cẩn thận suy nghĩ, đại khái là từ lần cả văn phòng cùng nhau đi tụ tập trở về,chủ quản đại nhân trở nên — phá lệ cần cù và thật thà?Làm việc tỉ mỉ còn chưa tính, các ngày tiếp theo còn luôn tăng ca, khiến cho những nhân viên như bọn họ vốn lười biếng cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Bất quá bọn họ cũng đã quen lười nhác, huống hồ muốn bọn họ chăm chỉ thì cũng cần có việc cho bọn họ làm. Vì thế, mỗi ngày sau khi tan tầm, người trong văn phòng đều về hết, chỉ còn Sở Chu một mình ở lại hăng hái chiến đấu. Kỳ thật mọi người muốn hỏi hắn vội chuyện gì, thì chính hắn cũng nói không rõ. Hắn chính là, buồn bực muốn làm chút chuyện, không muốn dừng lại.

Tháo xuống kính mắt, Sở Chu đan cánh tay, xoa lông mày. Không biết là ngẫu nhiên hay là có ý ám chỉ gì đó, hắn không còn một cuộc sống an nhàn rảnh rỗi mà Tăng Kế cũng không còn ngồi không ở nhà, hai người gần như vô tình mà ngăn cách, khác biệt về thời gian ở nhà, về nhà, cũng như thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Gần đây công ty Tăng Kế có nhiều hợp đồng, vội về nhà sau cũng không thấy người, Sở Chu hạ xuống ánh mắt.

Không được gặp nhau, tựa hồ cũng không có gì đáng nói. Chính là, diễn biến như vậy, rốt cuộc ai là người bắt đầu lại trước nhịn không được đâu……

“Cô lỗ –” Sở Chu nhu  nhu cái bụng trống rỗng, quyết định thu dọn đồ đạc, tắt đèn khóa cửa, đêm nay vẫn là trở về sớm một chút. Thời điểm mở cửa còn có chút hi vọng,Tăng Kế đang ở nhà? Sở Chu khẽ cười lên, tựa hồ hai người đều muốn trở về sớm, sự trùng hợp nho nhỏ cũng đáng giá là một chuyện vui. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Tăng Kế đại khái vừa trở về, đang tắm rửa. Sở Chu trước cất giày của mình, kiên nhẫn đem bao nhiêu là giày của Tăng Kế tùy tiện để ở cửa cất vào đúng vị trí.

Tăng Kế có sở thích hay đi mua giày dép,tủ giầy trong nhà căn bản không đủ chỗ,nên cũng chỉ có thể đặt chúng ngăn nắp lại. Bởi vì giầy nhiều quá, ngay cảTăng thiếu gia cũng không nhớ rõ có hay không có thói quen thường xuyên mua chúng, ngược lại Sở Chu, mỗi lần đều có thể nhớ rõ y mặc bộ quần áo nào đi giày gì, cũng quá thần kỳ. Sở Chu nhìn mấy đôi giày trong tay mà trước kia chưa thấy qua, không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, đại khái là Tăng Kế gần đây đã đổi giầy mới, lúc đó tâm tình tốt còn có thể ở trước mặt Sở Chu câu dẫn một chút, gần đây hai người trừ bỏ ngủ chung giường, đều luôn mang bộ mặt khó coi, càng miễn bàn nhìn cái gì giầy mới. Sở Chu không thể nói rõ cảm giác trong lòng, có lẽ là có điểm khổ, lại có lẽ có chút bất đắc dĩ.

Đèn phòng bếp vẫn đang sáng, có tiếng lò vi sóng truyền đến, Sở Chu nghĩ đại khái Tăng Kế cũng chưa có ăn cơm. Hắn đi vào phòng ngủ thay quần áo, nghĩ trong chốc lát chờ đợi Tăng Kế thể hiện tài năng xong vẫn là nên để hai người cùng nhau kêu đồ ăn ngoài.

“Khăn tắm ta quên ở trên ghế sa lon, giúp ta lấy một chút.”

Phòng tắm truyền tới tiếng nước không ngừng, có người ở bên trong nói. Sở Chu sửng sốt, kỳ quái Tăng Kế làm sao biết chính mình trở về, có thể phản ứng như thế, giọng nói này cũng không phải là của Tăng Kế. Hắn mở cửa phòng ra, đi ra khỏi phòng ngủ. Phòng bếp nơi đó vừa đúng lúc có người chậm rì rì đi tới, trong tay còn bưng đồ ăn nóng hôi hổi, vừa đi vừa oán hận:“Anh ngay từ đầu cũng không nghĩ kĩ,đi tắm cũng không chuẩn bị, khăn tắm cũng không lấy, còn muốn tôi hầu hạ anh?” Thanh âm lãnh đạm, mang theo chút hơi giận.

Sở Chu định thần, người này, là Tăng Kế. Hắn trừng mắt nhìn, đứng ở bên ngoài chính là Tăng Kế, như vậy người trong phòng tắm là ai?

Vì cái gì lại xuất hiện ở trong nhà bọn hắn?


“Quên đi, để tự anh tìm, đi ướt nhà, em cũng đừng trách anh.” Trong phòng tắm, vị đại nhân vật cũng không kiên nhẫn chờ, đóng vòi hoa sen, mở cửa muốn đi ra.

Tăng Kế buông chén đĩa, bất đắc dĩ xoay người,“Anh vẫn nên ở trong đó ngốc đi, vốn nhiều người đã đủ phiền, tôi lúc sau còn muốn……” Thanh âm của Tăng Kế ngày càng nhỏ dần, nửa ngày không có động tĩnh gì. Người trong phòng tắm nhịn không được đẩy cửa ra,“Muốn nhờ ngài đại giá một lần thật sự là không dễ dàng, anh rốt cuộc cũng là tự mình đến…… Ách…… Vị này chính là……”

Tăng Kế hơi hơi hướng hắn gật đầu,“Bạch Nghị, trước tôi cũng đã nói với anh,người này là người hiện tại đang ở chung với tôi, Sở Chu.”

Tăng Kế dừng một chút, lại nói với Sở Chu,“Hắn là bạn học của tôi, Bạch Nghị……”

Sở Chu hơi nghiêng thân mình, hiện hắn đang đứng ở cửa, theo khoảng cách,hắn đang đứng ở giữa, một bên là người yêu vừa mới nhanh nhẹn dọn bàn ăn, một bên là người vừa mới từ trong bồn tắm trong phòng ngủ đi ra, người yêu, bạn học…… Bạn học cái gì? Rõ ràng là bạn trai cũ! Lại cái gì mà người hiện tại ở chung? Không phải đã đồng ý làm người yêu sao…… Sở Chu rất muốn hỏi Tăng Kế một chút, vì cái gì cả hai bên đều đồng thời chấm dứt mối quan hệ với y, hắn cùng Bạch Nghị có cái gì không thể nói ra sao?

Nếu nói Tăng Kế không muốn nói rõ thân phận của Bạch Nghị là bởi vì hai người đã chia tay,không muốn có thêm rắc rối. Nhưng thật sự Sở Chu không hiểu,Tăng Kế nói hắn là người ở chung chứ không phải là người yêu,ý tứ là không muốn nhận Sở Chu là  người yêu y, hay Tăng Kế căn bản không có đem Sở Chu đặt ở trong lòng.

Khi đó, một tiếng “Ân” lúc đó thật sự chỉ là thuận miệng nói mà không có bất cứ ý nghĩa gì, phải không?……

Bên kia Bạch Nghị rất nhanh mặc quần áo, đến gần Sở Chu xem như chính thức chào hỏi,“Xin chào, tôi gọi là Bạch Nghị, một đoạn thời gian trước có nghe qua Tiểu Kế nhắc tới cậu.” Hắn nói chuyện tao nhã có lễ, cho dù lời nói nghe vào trong lỗ tai  như thế nào cũng thấy không thoải mái, nhưng cũng không có chỗ cho người phản bác.

Sở Chu chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Bạch Nghị, bàn tay đặt tại bên người nắm chặt lại rồi lại buông ra, rốt cục vươn tay,“Tôi gọi là Sở Chu…….Sở Chu” Tăng Kế thấy Sở Chu cọ xát không chịu đưa tay, không khỏi ở một bên nhíu mày nói chen vào: “Đều đi ăn cơm thôi, Tiểu Sở cũng nhanh trở lại thôi…… Đồ ăn làm cũng không nhiều lắm,cũng nên gọi đồ ăn ngoài thôi.”


Bạch Nghị ứng hảo, hắn đối với biểu hiện nắm chặt tay vừa rồi của Sở Chu thể hiện ra rõ ràng sự chần chờ cũng không có gì lo lắng, trái lại nhiệt tình hỏi: “Tôi có thể giống Tiểu Kế gọi cậu là Tiểu Sở không?”

Sở Chu khóe mắt thủy chung nhảy lên không ngừng, vốn nghe Bạch Nghị trước một câu Tiểu Kế, sau lại thân mật nói Tiểu Kế, trong lòng đang tràn đầy a-xít pan-tô-te-nic.(chắc là dấm chua ha:)))) Hiện tại lại thấy Bạch Nghị muốn làm quen với hắn.

Tiểu Sở? Tiểu Sở  cái mao a!

Tôi không muốn quen thân với anh,cần gì phải làm ra điệu bộ gọi thân mật như vậy. Sở Chu sôi gan quá độ, trực tiếp coi thường điệu bộ cười híp mắt chờ hắn trả lời của Bạch Nghị, xoay người đi đến bàn ăn. Chỉ để lại Bạch Nghị một người đứng ở tại chỗ, vuốt cái mũi, nhìn về phía Sở Chu, bên môi lộ ra nụ cười mỉm. Sở Chu ngồi xuống bên cạnh Tăng Kế. Tăng Kế nhìn hắn một cái, cúi đầu nói:“Hôm nay vừa lúc gặp Bạch Nghị, hắn nói không thuê được phòng trọ, nên muốn ở nhờ vài ngày…… Nói cho cậu biết một tiếng.” Sở Chu đặt lại đũa, miệng khẽ nhúc nhích,“…… Nga.”

Khuôn mặt Sở Chu vô cùng bình tĩnh, chính là trong lòng đương nhiên là không tin. Cho dù không nhắc tới mối quan hệ trước kia của Bạch Nghị cùng Tăng Kế, Bạch Nghị nhiều năm chưa về nước, nhưng trước cũng là ở tại…thành phố này, cha mẹ tuy rằng không có ở nơi này, nhưng nhà vẫn ở đây, như thế nào lại không có nhà để về?

Lui từng bước nói, cho dù nhà không ai ở nên đã bán, chẳng lẽ loại sự tình này không thể tự mình tìm cái khách sạn ở vài ngày sao? Không nên đến nhà bạn học đi nhiều năm chưa từng liên hệ xin ở nhờ đi? Giao tình thật sự tốt, không hề liên hệ với bạn học một khoảng thời gian dài, nhiều năm sau gặp phải tình cảnh khó khăn liền ra tay giúp đỡ.

Nói đến cùng, cũng chỉ là một cái lý do, nói cho Sở Chu nghe. Cách nói của Tăng Kế cũng không phải thương lượng, mà là kể lại sự thật. Đồng ý cũng thế, không đồng ý cũng thế, chỉ đơn thuần thông báo một chút, cũng không cho Sở Chu được dị nghị gì.

Bữa ăn có chút nặng nề, Sở Chu nhìn hai người nhanh nhẹn ngươi tới ta đi hỗ trợ cùng lơ đãng ăn ý, cảm thấy được chính mình là một người ngoài cuộc. Tình hình như vậy diễn ra trong hai ngày. Cuối tuần,Sở Chu ngồi ở nhà thật sự là chịu không nổi cái loại không khí bị bài trừ bên ngoài, đành tìm cớ ra khỏi nhà.

Cửa lớn đóng sầm một tiếng.


Tăng Kế tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon xem tv, Bạch Nghị ở phòng bếp nhanh chóng đi tới, ngồi bên cạnh Tăng Kế. “Tiểu Kế, lúc trước nói chuyện thế nào?” Giọng nói Bạch Nghị ôn nhu, dẫn theo tính ôn hòa dẫn dụ. Tăng Kế giống như trước bình thản trả lời,“Chuyện gì?”

Bạch Nghị sửng sốt một chút, tiếp tục nói “Anh về nước,đến đây ở.”

Tăng Kế lắc đầu,“Nơi này đã muốn đủ người, chỉ có thể cho anh ở tạm, còn sinh sống ở đây, sợ là có điểm khó khăn.”

Bạch Nghị cười cười, tiếp tục nói:“Em ở tại chỗ này, chứng tỏ em vẫn không có cách nào quên được chuyện cũ, anh cũng vậy, cũng không thể quên được. Anh trở về, đối với em, đối với anh, đều tốt.”

Tăng Kế nhìn chằm chằm TV không nói.

Bạch Nghị thấy thế, lấy điều khiển từ xa tắt TV,“Em mới là chủ nhà, đồng ý hay không đồng ý cũng chỉ cần một câu nói của em…… Đừng trốn tránh anh.”

Tăng Kế hơi hơi túc khởi mi,“……”

“Cho anh một cơ hội, để cho anh được ở bên cạnh em,” Bạch Nghị cẩn thận ôm lấy Tăng Kế, ở bên tai y nhẹ giọng nói, “Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu lại.”

Tăng Kế không có gật đầu, cũng không có từ chối, chính là lãnh đạm quay đầu nhìn về phía cửa.

“Chỉ có thể ở đến khi anh tìm được nhà mới thôi,” Tăng Kế thấp giọng nói,“Căn nhà này, tôi chỉ là ở lại theo thói quen, cũng không có cái gì nhớ hay quên ……”


“Tiểu Kế…… Thực xin lỗi……”

“……”

“Anh không nên bán nơi này, nhà của chúng ta, đối với em khi đó thật sự,……”

“Đừng nói nữa,” Tăng Kế tránh khỏi cái ôm của Bạch Nghị, đứng lên,“Tất cả đều đã qua. Cuộc sống bất quá chỉ là một vở diễn, diễn hết một hồi lại một hồi — đây là câu nói yêu thích của anh, không phải sao.”

“…… Đúng, cuộc sống như vở diễn,” Bạch Nghị mang theo tươi cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tăng Kế,“Chỉ là anh không cẩn thận diễn quá nhập tâm, cho dù đi ra ngoài, vẫn là nhịn không được lại trở về, Tiểu Kế, em hiểu không?”

“Đáng tiếc tôi không có diễn nhập tâm đến thế.” Tăng Kế không chút do dự tiếp lời.

Bạch Nghị sắc mặt cứng đờ, “Không diễn nhập tâm đến thế? Vậy những năm em cùng anh, tất cả chỉ là trò chơi thôi sao?” Tăng Kế khóe miệng hơi hơi co rúm, “Tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.”

“Vậy đối với Sở Chu? Cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa, gặp dịp thì chơi sao?” Bạch Nghị nhìn về phía cửa hỏi. Tăng Kế theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía cửa chính, phòng khách trống rỗng, một người cũng không có. Y có điểm tức giận, thấp giọng nói,“Chuyện này cùng Sở Chu có quan hệ gì?”

Chăm chú nhìn phản ứng của Tăng Kế, Bạch Nghị không nói tiếp, chính là có điểm bất đắc dĩ cười cười. Hắn từng là đồng chủ nhân của căn phòng này, mà nay, cũng chỉ có thể ở tạm trong phòng khách. Kỳ thật sớm nên hiểu được, không phải tất cả mọi người đều là ất giáp qua đường, chờ người rời đi rồi quay đầu lại. Đến khi đã đi quá xa, tranh chấp mệt mỏi, mới biết được phong cảnh trước kia là xinh đẹp nhất. Quay đầu, muốn một lần nữa quay trở lại, khi đó người đã từng đi cùng nay không muốn lại đi cùng mình.

Bạch Nghị rõ ràng đã biết, người đã bỏ lỡ thì hãy để nó đi qua, nhưng hắn vẫn là nhịn không được muốn thử xem, có cái gì … không thể đánh vỡ sự thay đổi của thời gian. Cái gì mà quay đầu lại, tình cờ gặp lại, mạnh mẽ chen chân vào không gian sống của người khác, thật ra cũng chỉ là lừa mình dối người, bởi vì vở diễn này quyền quyết định không ở hắn. Bạch Nghị tựa vào đầu giường, có điểm ưu thương suy nghĩ: Khi đó, người đã nói lời thề son sắc “Cho dù cuộc sống chỉ là một vở diễn, em cũng chỉ muốn diễn cùng anh”, đã muốn sớm rời khỏi sân khấu.

Bóng đêm bao trùm, ngọn đèn đã tắt. Một màn này, kỳ thật đã sớm chấm dứt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.