Biệt Thái Nhập Hí

Chương 24


Đọc truyện Biệt Thái Nhập Hí – Chương 24

Hai loại suy nghĩ cùng lúc làm cho hỗn loạn, sao còn có thể nói chuyện yêu đương.

Tăng Kế đứng ở phòng khách, trạng thái đầu óc thủy chung vẫn là trống rỗng.

Lúc trước ngồi trên chiếc sô pha quen thuộc, thời điểm được Bạch Nghị ôm lấy, đầu óc của y cũng đã bắt đầu chập mạch.

Cãi bướng nói lão tử chết cũng không quay đầu lại, kỳ thật cũng từng nghĩ tới, chỉ cần Bạch Nghị trở về, cái giá gì y cũng có thể trả.

Đó là Bạch Nghị mà y đã theo đuổi hơn bốn năm.

Nhưng vì sao, bây giờ y lại đẩy ra cái ôm ấm áp đó?

Giống như trong đầu mơ hồ thoáng hé ra khuôn mặt ngốc hồ đồ, khiến cho Tăng Kế theo bản năng liền đẩy Bạch Nghị ra.

Là Sở Chu, cái đồ đần kia, Tăng Kế bật cười nhìn về phía cửa — cũng không biết trong hôm nay đây là lần thứ mấy, so với thời điểm dĩ vãng đều chờ mong người kia trở về, bồi ở bên cạnh mình.

Đầu óc có chút không biết như thế nào lại thay đổi, tuy rằng Sở Chu hiện tại trở về, đại khái cũng không có ý muốn cải thiện cái gì, bất quá, ít nhất có thể làm cho y, tại thời điểm trong lòng tâm phiền ý loạn tùy ý khi dễ vuốt ve, có thể phát tiết một chút cũng là đáng khen.

Tăng Kế biết Sở Chu ra ngoài, nhiều ít là có điểm tức giận, chính là nhìn thấy người này bị mình làm cho tức giận, không biết tại sao y còn có điểm cao hứng, nhịn không được muốn tiếp tục chọc giận.

Có lẽ bởi vì biết Sở Chu mặc kệ có tức giận đến mức nào đều sẽ trở lại bên cạnh y, cho nên thời điểm xuống tay thường thường cũng không phân nặng nhẹ.

Tăng Kế đi trở về phòng ngủ, vốn cùng Bạch Nghị đối thoại sau đó có chút chuyển biến, lúc này nghĩ đến bộ dáng Sở Chu khóe mắt không ngừng run rẩy, ánh mắt không khỏi mị lên, không biết Sở Chu lần này sẽ tức giận tới trình độ nào đây?

Sở Chu ở bên ngoài đến hơn mười giờ đêm mới trở về.


Hắn vào cửa vốn là nhìn thấy Bạch Nghị ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí nửa ngày, rồi sau đó gật gật đầu, giữ yên lặng vào phòng, mở tủ quần áo thu thập vài  bộ quần áo, cũng không để ý Tăng Kế đang nằm trên giường, trực giác cho Tăng Kế biết,  tư thế kia, đúng là về để thu thập đồ đạc này nọ để rời đi.

Tăng Kế rốt cục nhịn không được tươi cười, đứng dậy đi tới cửa gọi Sở Chu lại hỏi:“Cậu đây là đang làm gì?”

Sở Chu mang theo túi du lịch giản dị, đứng ở phòng khách, sắc mặt hồng nhuận đến ánh mắt cũng nhuộm đỏ, thanh âm ám ách trả lời Tăng Kế:“Thu thập đồ đạc.”

“Thu thập đồ đạc để làm gì?” Tăng Kế nhíu mày.

“……” Sở Chu không nói gì, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn,cũng dần dần ổn định lại.

Tăng Kế không kiên nhẫn, xoa xoa cái trán, nhìn chằm chằm Sở Chu nói:“Cậu lại đây.”

Thấy Sở Chu bất động, vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi cất cao giọng, “Lại đây.”

Sở Chu không tình nguyện, chậm rãi đi đến bên người Tăng Kế, vóc dáng hắn hơi cao, đứng ở bên người Tăng Kế vừa vặn cúi đầu nhìn đối phương, lại không biết như thế nào, bị Tăng Kế nhìn chăm chú như vậy, khí thế lại thua nửa phần.

Khóe miệng Tăng Kế  như có như không cười,“Sao lại thế này, đừng nói là tối nay cậu phải đi công tác nên cần thu thập đồ đạc.”

Sở Chu nghe câu nói trào phúng của Tăng Kế, trong lòng vừa mới ổn định lại bốc hỏa, thân mình chấn động, trầm giọng nói:“Anh, không phải là muốn đuổi tôi sao…… Nhanh  đi ra ngoài, trả lại nhà cho anh sao?…… Tôi thu thập đồ đạc, như thế nào, không đúng.”

Sở Chu vừa mở miệng liền một cỗ mùi rượu đập vào mặt, nói chuyện cũng đứt quãng không đầu không đuôi, Tăng Kế nghe giọng hắn khàn muốn chết, nghĩ lúc trước hắn ra ngoài đã uống không ít rượu, cảm thấy khi hắn nói chuyện là não hắn không có hoạt động.

Tăng Kế thấy Sở Chu uống nhiều quá  bắt đầu nói lung tung, không khỏi cười lạnh hỏi lại,“Tôi khi nào thì muốn đuổi cậu?”


“Anh đồng ý cho anh ta ở lại nghĩa là anh muốn đuổi tôi đi!” Sở Chu lần này nói không gián đoạn, nói thật lưu loát.

Sở Chu một tay chỉ hướng Bạch Nghị đang sắc mặt nghiêm chỉnh bình thản nhìn hướng hai người bọn họ, Tăng Kế thấy ánh mắt Bạch Nghị nhất thời cũng là sửng sốt, bởi vì y cười khổ phát hiện, giống như lúc Sở Chu trở về, chính mình liền đã quên trong nhà còn có người như vậy tồn tại.

Cùng Sở Chu tranh cãi cũng tốt, thấy Sở Chu giận dỗi cũng tốt, luônl à đóng cửa lại giải quyết.

Mà lúc này Bạch Nghị đang chuyên tâm chứng kiến, bỗng nhiên có loại cảm giác việc xấu trong nhà bị người ngoài dòm ngó.

Chính là, cho dù không thể thân mật giống như trước, nhưng từ khi nào thì Bạch Nghị cũng bị y coi như người ngoài?

Tăng Kế nhịn không được muốn xem lịch, nhìn xem rốt cuộc hôm nay là ngày gì, làm cho y trong một ngày đầu óc thường xuyên lâm vào trạng thái hỗn loạn.

Bất quá đến khi y lấy lại được tinh thần nhìn Sở Chu, mới cảm thấy được có lẽ hôm nay là ngày gì đều không quan trọng, quan trọng là … như thế nào lại chưa nói với người này một câu nào nhưng cũng đã biết chuyện này đã được đồ đần này nghĩ được đến đâu rồi.

Chuyện tình linh tinh này, y đã muốn ném  tất cả ra… sau đầu, dù sao muốn khi dễ Sở Chu cơ hội có rất nhiều, đóng cửa lại có thể chậm rãi gây sức ép hắn, hôm nay vẫn là nên chỉ tới đây thôi.

Bất quá có thể đơn giản như vậy sao? Cái gọi là “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, huống hồ, gió này vẫn là do chính mình đưa tới.

Tăng Kế có tâm muốn bỏ qua vấn đề này, Sở Chu cũng không chịu, nhất định phải hỏi cho ra vấn đề.

Hai người lần đầu lâm vào giằng co, Tăng Kế căn bản không bao giờ chịu nhún nhường, Sở Chu lại ít khi không chịu nhượng bộ như này.


“Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?” Tăng Kế đáng thương dùng hết sự kiên nhẫn của y, nhìn thấy khuôn mặt như cũ của Sở Chu, muốn phát cáu nhưng cuối cùng cũng chịu lui bước.

Nếu là người có suy nghĩ, ngươi lui từng bước ta lui từng bước, ngày sau lại nói tới cũng không phải không thể được, cố tình hiện tại chính là Sở Chu bình thường thì không nói đến, nay vì rượu mà thật sự nổi khùng, sống chết cũng không nhượng bộ, hơn nữa một ít oán niệm đọng lại đã lâu, như thế nào có thể cho qua chuyện?

Sở Chu không…chút nào cảm kích, buồn nói:“Là anh đồng ý cho anh ta ở lại……”

Tăng Kế “Hừ” một tiếng,“Tôi không biết cậu vì cái gì mà vẫn rối rắm về vấn đề hắn ở nhờ nơi này, tôi nói lại lần nữa, hắn hiện không thuê được nhà, tạm thời không có chỗ ở, chẳng lẽ cậu can tâm để hắn ăn ngủ ngoài đường sao?”

Tăng Kế đem lý do đã bàn trước với Bạch Nghị nói ra, những lời này lúc trước chính y nghe xong còn cười lạnh, nói cho Sở Chu nghe tự nhiên cũng chỉ là đường hoàng kể lại. Y trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu Bạch Nghị “Tìm không được nhà để ở”, chính mình liền cho hắn ta ở nhờ, như vậy có chút không rõ ràng, vốn cũng không phải là thói quen của y.

Dù sao Sở Chu không biết tình huống thực, cho nên Tăng Kế tuy rằng ngay từ đầu nói có chút không yên tâm, càng về sau cũng hiểu được lý do này thực đầy đủ.

Y lại không biết, nhìn Sở Chu say khướt ở trước mắt, cực kỳ giống như đang tìm cách vì tình nhân bao che khuyết điểm.

Rượu khiến cho nóng ruột, đại khái chính là mùi vị này đi?

Sở Chu nghe Tăng Kế nói xong, trực giác muốn nâng tay che ngực, chính là trong tay mang theo đồ vật này nọ, không thể động đậy.

Tâm đau đến muốn chết, cơ thể lại kiên cường đứng thẳng, gắt gao nhìn Tăng Kế,thấy người xưa nay ngạo khí ngang trời quay đầu sang chỗ khác.

Tăng Kế bị Sở Chu trừng sợ hãi, có điểm cả giận nói:“Bất quá là bằng hữu ở nhờ một thời gian, cậu đừng uống nhiều quá mà bắt đầu động kinh,…… Thực không hiểu nối cậu rốt cuộc khó chịu vì chuyện gì.” Câu nói sau cùng của Tăng Kế đã có chút thân mật trách cứ, bất quá Sở Chu khẳng định sẽ không nghĩ như vậy, nghe vào trong tai, vẫn là cảm giác bị ghét bỏ.

Tôi không phải là đang giận dỗi, Sở Chu không muốn nói chuyện, chỉ ở trong lòng vì chính mình biện giải.

Hắn quay đầu, nhìn về phía sô pha. Người nọ nhưng thật biết điều, rời đi đủ xa, rõ ràng bản thân là tiêu điểm của mọi chuyện, người đã không thấy đâu,chắc đã quay trở lại phòng khách.

Tăng Kế gây sức ép đến bây giờ cũng có chút mệt mỏi, y xoa xoa ấn đường, thanh âm dịu đi nói với Sở Chu:“Tốt lắm, có chuyện gì sau này nói, ngày mai còn muốn đi làm, cậu cũng tắm rửa rồi đi nghỉ sớm.”


Y xoay người trở về phòng ngủ, Sở Chu như trước vẫn đứng ở cửa.

Tăng Kế thở dài,“Chuyện này,” Hắn dừng một chút hình như là đang lo lắng xem nên nói như thế nào,“Chuyện này về sau chúng ta nói tiếp. Tóm lại, Bạch Nghị ở nơi này cậu coi như tôi mời bằng hữu đến làm khách, đừng nghĩ lung tung.”

Nói đến thân phận của Bạch Nghị, y rốt cuộc vẫn là có chút không biết làm như thế nào giới thiệu, không phải chột dạ, không phải vấn đề lập trường, chính là đã sớm qua lâu rồi, nhất thời không biết nên nói như thế nào về người này.

Trước kia dây dưa không rõ, y thay đổi, sau vài năm phóng túng cùng tùy ý, cách lâu như vậy, cảm tình cũng có chút đạm nhạt, còn lại về điểm không đành lòng, cũng chỉ là chút tiếc hận sau khi tan cuộc chơi, quả nhiên là không hề diễn thành công.

Tăng Kế còn trầm tẩm trong suy nghĩ, Sở Chu lại nói.

“Thật sự là bằng hữu sao?”

Tăng Kế lần đầu nghe được Sở Chu dùng thanh âm lạnh lẽo như vậy để nói chuyện, thương cảm khó xuất hiện trong nháy mắt tiêu tán.

“Cậu nói vậy là có ý gì?”

Sở Chu giễu cợt một tiếng.

Tăng Kế bị tiếng cười của hắn nhắm trúng, Y trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp nhượng bộ, đối phương thế nhưng không … cảm kích.

“Ý tại mặt chữ.” Sở Chu không lùi mà tiến tới.

“Chính là bằng hữu, có chuyện gì sao?”

“Không có gì. Cho dù là bằng hữu, quan hệ cũng có điểm quá tốt.”

“A, chẳng lẽ cậu có thể nhìn Cố Vân không có chỗ ở cái gì cũng không hỏi sao? Huống hồ, chuyện của tôi cũng không đến phiên cậu quản.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.