Bạn đang đọc Biển Tình Sóng Gió: chương 17
Alexandra vẫn thét lên đau đớn. Nhưng tiếng kêu thét cuả nàng kích thích mạnh hắn. Ôi, làn da nõn nà kia mới đẹp làm sao! Quật roi lên đó sướng tay biết chừng nào . Mồ hồi đã chảy ròng ròng trên mặt hắn. Lát sau khắp người hắn cũng nhễ nhại mồ hôi . Hắn quẳng roi xuống đất, ôm nàng, đỡ nàng xuống, cởi trói cho nàng. Hắn vác nàng mở cửa, sang phòng ngủ rồi quẳng nàng lên giường. Và hắn điên cuồng đi vào nàng. Động tác cuả hắn hối hả và bây giờ hắn đã lên đến đỉnh cao nhất cuả khoái cảm.
Khi đã hoàn toàn thoả mãn, hắn lăn sang 1 bên, thiếp ngủ ngay .
Nỗi đau đớn khủng khiếp làm Alexandra gần như ngất đi . Tuy thuốc vẫn chưa tan hết và đầu óc mụ mẫm, nàng vẫn hiểu được rằng nàng fải bỏ trốn ngay trước khi Giles thức dậy . Nhưng toàn thân đau đớn, khiến Alexandra cử động hết sức khó khăn. Nhưng bằng 1 cố gắng fi thường, nàng vẫn lê ra được khỏi giường.
Nàng fải cố gắng lắm mới đứng lên được và bám vào các bàn ghế nàng lê bước ra được đến cửa . Nàng ngoái đầu nhìn Giles, thấy hắn vẫn ngủ say như chết, vẻ thõa mãn hiện ra trên khuôn mặt khôi ngô cuả hắn.
Alexandra vặn chìa khoá . Tiếng “tách” vang lên trong toà nhà vắng lặng. Nàng vội ngoái đầu lại: Giles vẫn ngủ say . Nàng bước ra đóng cửa lại .
Alexandra hít 1 hơi thở daì, cố nén cơn đau vẫn rần rật trên khắp thân thể . Nàng fải đi khỏi đi, đi khỏi toà nhà này . Chốc chốc lại vấp ngã . Cuối cùng nàng cũng mò về được phòng nàng, bằng 1 sự cố gắng fi thường. Nàng hoang mang tột độ thấy khắp thân thể nàng đầy những vết roi rớm máu và lại không có mảnh vải nào che fủ . Nàng bước vào phòng và ngã vào tay bác da đen Ebba .
_ Ôi, cô bé! Tội nghiệp! Tiểu thư bị Giles hành hạ đau lắm fải không? Cậu ta đã làm như thế này với biết bao cô gái rồi . Ôi, tội nghiệp cô bé . Ta fải cao chạy xa bay thôi . Tôi vẫn lo rằng đến 1 lúc nào đó Giles hành hạ tiểu thư, nhưng không ngờ cậu ấy lại dám làm cô đau đớn nhường này . Ô, tội nghiệp cô bé quá!
Bác da đen dìu nàng lên giường. Bác ta vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm gì đó .
_ Lúc này Giles đang ngủ say không biết gì đâu! Nhưng ta fải đi ngay, kẻo hắn thức dậy mất, bác Ebba ạ_ Alexandra rên rỉ .
_ Nhưng trước tiên tôi fải rửa ráy cho cô đau . Để tôi bôi thuốc mỡ vào cho cô . May mà những vết roi không đến nỗi sâu lắm. Dù sao cũng fải bôi thuốc kẻo sẽ sưng lên đấỵ
_ Nhưng fải nhanh lên, kẻo Giles thức dậy mất. Có ngựa chưa?
_ Ngoài kia có xe và có ngưạ đầy đủ . Nhưng đấy là xe và ngựa cuả cậu Giles.
_ Nhưng bây giờ là cuả chúng ta, Ebba . Mà bác cũng không thể ở lại đây thêm được nữa đâu .
_ Tôi sẽ đi cùng với cô, tiểu thư yên tâm. Bây giờ tôi chạy đi lấy thuốc bôi cho cô .
Alexandra mở va li, lấy quần áo ra sẵn. Nàng mở tủ lấy cái lắc có tấm huy hiệu Thụy Điển bà Eleanor cho, nhét vào va li . Bây giờ thứ đó là tài sản quý nhất cuả nàng.
Ebba đã quay vào . Bác vội vã thoa thuốc mỡ lên những vết thương rớm máu trên người nàng. Xong, bác giúp nàng mặc áo váy . Lát sau 2 người đã xuống thang gác và ra ngoài sân trước. Khi trời bên ngòai khá lạnh làm nàng tỉnh táo lại . Và thuốc kích dục cuả Giles ép nàng uống cũng đã tan dần trong người nàng.
Ebba đã vào bếp lấy đồ đạc và bây giờ bác ta xách 1 chiếc vali to da đã sờn.
_ Ôi, bác đã đóng gói đồ đạc từ bao giờ đấy?_ Alexandra ngạc nhiên hỏi .
_ Tôi biết bà Eleanor chẳng sống được bao lâu nữa và bây giờ bà chủ đã mất thì tôi cũng không thể ở lại loà nhà này được nữa . Đây là toàn bộ đồ đạc cuả tôi . Ta fải lấy thêm ít thức ăn dự trữ nữa …
Alexandra vội nói:
_ Vậy bác vaò lấy đi . Tôi ở đây đóng cương cho ngựa .
_ Đúng thế . Nhưng cô làm được chứ, Alexandra?
_ Chắc là được. Tôi sẽ cố gắng. Nhưng bác vào lấy lương thực nhanh lên, kẻo Giles thức dậy là nguy đấy .
Bác da đen chạy vào bếp, Alexandra loay hoay 1 lúc mới lồng được dây cương vào 1 con ngựa kéo xa . Trong lúc làm, toàn thân nàng vô cùng đau đớn, nhưng chính nỗi đau ấy càng kích thích nàng fải trốn au khỏi toà nhà khủng khiếp này .
Lát sau Ebba đã chạy ra, đồng thời Alexandra cũng đóng xong 2 con ngựa vào cỗ xe . Họ quăng 2 chiếc vali vào xe . Bác da đen Ebba ngồi trong xe còn nàng ngồi vào ghế xà ích. Vưà đúng lúc đó Giles chạy vọt ra . Trong đêm tối nàng nhình thấy 1 bóng đen và nhận ngay ra hắn. Lúc nàng đóng xe, 2 con ngựa hí vang đã đánh thức Giles.
Alexandra vội giật cương cho ngựa chạy, nhưng không kịp . Giles đã níu cương lại . Không cần suy nghĩ lâu, Alexandra tay đang cầm roi ngựa, bèn giang tay quât’ mạnh vào giữa mặt hắn. Giles rú lên đau đớn, ôm mặt lảo đảo .
Thế là nàng giật mạnh dây cương, 2 con ngựa chồm lên, kéo cỗ xe lao đi .
Nàng quay lại fiá sau, thấy Giles tay ôm mặt, đang lảo đảo đuổi theo . Nhưng cỗ xe đi mỗi lúc 1 xa và nàng thấy bóng hắn lẫn vào trong đám cây cối rậm rạp bên ngoài toà nhà .
Phần 3 – Chương 17: ĐÔI MẮT TEXAS
Ra khỏi đồn điền vài dặm, Alexandra thấy đã có thể yên tâm, bởi cả đồn điền chỉ có 2 con ngựa và 1 cỗ xe thì nàng và bác da đen Ebba đã lấy đi . Giles có muốn đuổi theo cũng không được vì hắn muốn kiếm được con ngựa nào trong vùng thì cũng còn fải rất lâu .
Ebba gợi ý với nàng, hãy ra thành phố New Orleans, trú tạm ở khu fố cuả người da đen, nơi bác ta có rất nhiều bạn bè thân thiết rồi sau đấy sẽ tính xem nên thế nào .
Họ đi suốt đêm và sáng hôm sau họ vào đến khu fố da đen. Đấy là 1 ngõ hẹp, 2 bên là nàng ngôi nhà thấp lợp lá cọ trông thảm hại . Ebba đưa nàng vào 1 ngôi nhà nhỏ, đông đúc. Tuy ở đây bẩn thịu, hôi hám và quá đông người, Alexandra vẫn cảm thấy như ở thiên đường. Bởi nàng được hoàn toàn yên ổn.
Ngay trưa hôm đó, Alexandra tìm đến chi nhánh cuả ngân hàng New York tại đây để rút tiền. Nàng fải quấn tấm khăn to che mặt và hết sức thận trọng để khỏi bắt gặp Giles hoặc mụ chủ nhà chứa Le Blanc. Cuối cùng nàng đã rút ra được 1 khoản tiền khá lớn. Bây giờ thì chắc chắn Stanton Lewis sẽ biết được nàng ở đâu, nhưng nàng không còn cách nào khác. Vả lại, Giles cũng như mụ Le Blanc đều đã biết rõ tung tích nàng rồi, nàng chẳng cần giấu nữa .
Alexandra không dám ra fố mua hàng, nàng nhờ Ebba đi mua sắm ít quần áo hẳn hoi để nàng mặc. Ebba đưa về toàn những đồ sang trọng và đắt tiền, nhưng nàng đành chịu vậy . Nàng liên hệ được với 1 con tàu chở khách đi Texas. Trước khi chia tay với Ebba, nàng đưa bác ta 1 khoản tiền khá lớn để bác ta có thể trở lên miền Bắc với gia đình. Cỗ xe nàng đem biếu gia đình người da đen đã trú nhờ trong mấy hôm vừa rồi .
Lên tàu xong, lúc con tàu nhổ neo rời bến cảng New Orleans, Alexandra thở fào nhẹ nhõm. Vậy là nàng sắp đến Texas gặp Jacob, thực hiện lời nàng đã hưá với ông già Olaf và bà Eleanor…
Trời đẹp, con tàu lướt sóng về fiá Tây Nam. Thêm 1 may mắn nữa là cùng đáp tàu với nàng có khá nhiều phụ nữ. Họ đi thăm chồng là quân nhân đang đồn trú ở vùng biên giới Đông Nam, giáp giới Mehico . Trong lúc trò chuyện, Alexandra được biết rất nhiều phụ nữ nghỉ trong khoang tàu cùng với nàng có chồng ở thành phố biên giới Brownsville . Vậy là nàng có thể cùng đi với họ đến đó.
Tàu cặp bến cảng Corpus Christi, 1 tốp quân nhân đã đứng trên bến đón đợi để đưa những bà vợ này đến với chồng ở Brownsville . Họ hoan hỉ đón đám khách phụ nữ đồng thời cũng vui lòng cho nàng cùng đi . Tốp quân nhân mang theo đủ xe ngựa để chở người và hành lý . Ngồi trên xe chạy về fiá Nam, Alexandra càng cảm thấy an tâm. Bây giờ thì nàng đã ở rất xa những kẽ thù cuả nàng rồi .
Viên chỉ huy tốp quân nhân là người rất tốt bụng. Ông ta nói với nàng rằng, mặc dù đoàn xe ngựa cuả ông ta không chạy qua trang trại Bar J, nhưng ông sẽ cử 1 tốp binh sĩ đưa Alexandra đến tận trang trại ấy .
Bốn ngày lênh đênh trên biển, Alexandra đã có điều kiện tiếp xúc với các hành khách trên tàu và mau chóng chiếm được cảm tình cuả họ . Và nàng cũng làm thân được với các quân nhân trên xe trong chặng đường 2 ngày từ cảng Corpus Christi đi về fiá thành phố biên giới Bwornsville . Trong số quân nhân này, 1 người đặc biệt chú ý đến nàng. Đó là trung uý Blake .
Viên sĩ quan trẻ tuổi này luôn luôn chăm sóc nàng, tạo mọi điều khiện để nàng được đầy đủ và thoải mái trong xe . Bây giờ, sau khi chia tay với bạn vè mới quen, nàng đang cùng tốp quân nhân và trung úy Blake tiến về hướng trang trại Bar J .
Ngồi trên lưng ngựa, sóng đôi với chàng trung úy trẻ tuổi có hàng ria mép màu hung, Alexandra khoan khoái ngắm fong cảnh trước mắt. Ôi, đây chính là miền Texas mà nàng đã bao lần được nghe nói đến. Vùng đất hoang vu trải dài đến tận chân trời, hầu như không có người ở . Lâu lâu xe mới chạy ngang qua 1 trang trại vắng vẻ với dăm nóc nhà đơn sơ và vài người làm đồng.
Phong cảnh nơi đây sao mà hoang dã đến như vậy, chưa bao giờ nàng được nhìn thấy 1 nơi như thế này . Mặt đất chỉ toàn 1 thức cỏ dại với những bụi cây thưa thớt. Thỉnh thoảng 1 con thú nhỏ xuất hiện trên đường ngơ ngác nhìn đoàn xe rồi hoảng sợ vụt mất. Lâu lâu, nàng thấy 1 đàn bò gặm cỏ, nhưng không thấy người chăn.
Khí hậu ở đây nóng và khô . Nang tiếc là không mua 1 chiếc mũ rộng vành. Chiếc mũ nàng đi quá nhỏ, không đủ che ánh nắng mặt trời thiêu đốt trên thảo nguyên. Tuy trung úy Blake đã chọn cho nàng con ngựa nhỏ lành hiền nhất, nàng ngồi trên lưng nó vẫn thấy toàn thân ê ẩm . Hai mông nàng chưa hết đau vì những ngọn roi cuả tên Giles hôm ở đồn điền Jarmon.
Tuy vậy, tinh thần Alexandra sảng khoái và niềm hy vọng chan chứa trong lòng nhiều lúc khiến nàng quên đi nỗi đau đớn thể xác. Nàng đưa mắt nhìn những người cùng đi . Có 4 người tất cả . Ngoài trung úy Blake, được viên chỉ huy cho fép đưa nàng đến trang trại Bar J, còn có 1 trung sĩ với 2 binh sĩ . Trông họ ngồi trên lưng ngực mới thoải mái làm sao . Nàng có cảm giác họ không biết mệt là gì . Mà cũng fải thôi, họ đều là quân nhân thuc trung đoàn kỵ binh đồn trú ở vùng biên giới này .
Nhìn cảnh vật trước mắt, Alexandra so sánh với fong cảnh quê hương ở miền Bắc, thành phố New York . Nàng nhớ lại cả 1 thời gian qua, chỉ mấy tháng trời, mà nàng tưởng như cả 1 cuộc đời . Từ cái chết thảm thương cuả ông Olaf, người thân cuối cùng cuả nàng ở New York, đến việc Stanton cưỡng hiếp nàng để buộc nàng fải lấy hắn. Rồi chuyến đi trên con tàu đánh cá cuả gã Sully với đám thủy thủ trác táng cuả gã … Nổi bật lên là những ngày sống trong cabin con tàu cuả Jake. Ôi, không biết ông già thủy thủ Morley sau đó có căm giận nàng không? Ông đã đối xử tốt như vậy với nàng mà nàng đã đập chai rượu lên đầu ông làm ông ngã quay lơ, ngất lịm đi . Nhưng nàng không còn cách nào khác.
Mấy tháng qua đi như 1 cuốn fim quay chầm chậm trong đầu óc Alexandra lúc nàng cưỡi ngựa chạy nước kiệu giữa vùng đất hoang vu, nóng bức và đầy bụi … Rồi đêm nhảy muá ở nhà chứa trong ngõ Gallatin, cô gái điếm đáo để nhưng tốt bụng Wanda … Những ngày sống trong nhà chưá cuả mụ Le Blanc. Và hình ảnh tên Giles hiện lên trong trí óc khiến nàng rùng mình. Dưới vẻ mặt sáng suả, khôi ngôi, thậm chí quý fái nữa là 1 tâm hồn thâm độc, tàn bạo . Cách làm tình cuả hắn khủng khiếp, vượt mọi khả năng tưởng tượng cuả nàng… Jake cũng có sỗ sàng, táo tợn, nhưng chàng vẫn còn làm nàng thích, bởi chàng ngổ ngáo, nhưng không độc ác. Dù sao kiểu làm tình cuả Jake cũng vẫn còn hơn tất cả bọn họ . Trong chàng dường như có tình yêu thật sự … Không, Alexandra gạt ngay ý nghĩ ấy đi, Jake vẫn chỉ là 1 kẻ đàn ông, sử dụng thân xác nàng như 1 thứ để giải trí . Chỉ có điều nàng chưa hiểu, 1 mặt nàng ghét Jake, nhưng mặt khác, nàng vẫn muốn gặp lại anh ta.
Đột nhiên 1 ngôi nhà màu nâu hiện lên fiá trước cắt đứt dòng suy nghĩ triền miên cuả Alexandra. Fải chăng kia là trang trại Bar J, bởi nàng thấy vùng đất xung quanh bằng fẳng và những thửa ruộng trồng ngô xanh mướt trông mát mẻ làm sao .
_ Trại Bar J kia rồi, thưa tiểu thư Alexandra_ trung úy Blake nói, quay sang nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt vời đang cưỡi ngựa sóng đôi với anh.
Blake rất tiếc là cô gái cực kỳ xinh đẹp này không ở lại Brownsville với đám phụ nữ kia . Nhưng đồng thời anh cũng hy vọng, 1 cô gái non trẻ, mảnh mai như thến này chắc chắn sẽ không thể ở lại vùng này lâu được, sớm muộn cũng sẽ rời cái trại hẻo lánh và hoang dã này để về thành phố đồn trú Brownsville .
Trại Bar J và vùng lân cận thỉ toàn là những tên đã từng chống lại chính fủ trung ương, sau khi miền Nam thất thủ . Chúng bỏ trốn đến đây . Chúng sống vất vả, làm không đủ ăn làm sao thích hợp được với 1 cô gái xinh đẹp miền Bắc như thế này? Blake tin chắc chắn Alexandra chỉ nay mai là sẽ mò về Brownsville . Và khi đó anh sẽ thuyết fục được nàng…
_ Chưa bao giờ tôi thấy vùng đất như thế này_ Alexandra nói_ Và loại nhà như thế kia nữa .
Nàng ngắm nghía ngôi nhà trước mặt. Nhà xây theo kiểu Tây Ban Nha, tường bằng loại gạch nâu . Mái fẳng, gần như nằm ngang, khá fù hợp với mặt đất xung quanh fẳng lì kéo dài đến vô tận. Mặt trời giữa trưa nóng bức. Mới tháng 5 mà cái nóng đã như đốt. Nàng tự hỏi, ở đây có lẽ mùa Đông cũng không thể rét mướt được.
_ Cái nàng ở đây gay gắt quá nhỉ!_ nàng nói .
_ Đúng thế_ trung úy Blake đáp_ Tôi nghĩ tiểu thư sẽ không chịu nổi thứ khí hậu khắc nghiệt này đâu .
_ Tất nhiên là vất vả, nhưng tôi nghĩ sẽ chịu được_ Alexandra trầm ngâm nói .
Blake chưa tin. Anh cho rằng cô gái xinh đẹp kia chưa thấy được hết những gay go cả cuộc sống nơi đây . Đâu chỉ là đất đai và khí hậu mà cả con người vùng này cũng khủng khiếp nữa . Thổ dân da đỏ đã dần dần chịu khuất fục nhưng dân các nơi kéo đến đây sinh sống thì toàn là loại bất trị . Nhà nước lập đồn biên phòng ở BRownsville chính là để kiểm soát vùng Texas này nhưng cả miền đất mênh mang mà chỉ có 1 đồn nhỏ nhoi nên chẳng thể kiểm soát được gì hết.
Blake nghĩ, cô gái quý fái Alexandra quá thơ ngây, quá non trẻ, quá yếu đuối kia làm sao chịu được nổi cuộc sống khắc nghiệt cũng như những con người táo tợn bất trị nơi đây . Nhưng ngắm nhìn nàng, anh chợt nhận thấy nét bướng bỉnh và nghị lực ánh lên trong cặp mắt xanh lục tuyệt đẹp kia, và anh nghĩ, chưa biết chừng cô gái này sẽ chịu đựng được. Dù sao thì điều đó cũng chưa có gì bảo đảm. Thôi được, ta cứ đợi thử 1 tháng xem nàng có chịu được không? Và nếu nàng không chịu nổi, ta sẽ đến đón, đưa nàng đi 1 nơi nào đó văn minh hơn.
Ghìm cương ngựa lại trước cánh cổng vào trang trại Bar J, Blake nói với Alexandra.
_ Tiểu thư nhớ là nếu gặp khó khăn gì đó thì hãy đến đồn trú cuả chúng tôi ở Brownsville cầu cứu . Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ cô, thưa tiểu thư Alexandra. Xin cô hãy nhớ là như vậy .
Alexandra quay sang nhìn chiếc cằm vuông lực lưỡng và cặp mắt đen cuả viên trung úy trẻ. Nàng nói :
_ Cảm ơn ông đã quan tâm đến tôi, thưa trung úy Blake, và đã đưa tôi đến tận đây . Tôi hứa nếu tồi cần gì hoặc muốn rời khỏi trại Bar J này, tôi sẽ nhờ đến ông.
Tiếng 1 người nào đó trong nhà vọng ra:
_ Các người đến có việc gì đấy?
Một người đàn ông đứng tuổi trong nhà bước ra . Alexandra chăm chú nhìn ông ta, tim đập nhanh . Vậy là cuộc sống cuả mình sắp chuyển sang 1 giai đoạn khác đây . Nàng liếc sang nhìn viên trung úy. Blake vội vã nhảy trên lưng ngựa xuống, chạy đến bên nàng, đỡ cho nàng bước xuống. Lúc ôm ngang eo nàng, Alexandra cảm thấy bàn tay anh dừng lại hơi lâu so với sự cần thiết. Nhưng nàng không quan tâm, bởi nàng đang chăm chú nhìn người đàn ông bước trong nhà ra, đến gần cánh cổng trại .
_ Chúng tôi làm gì mà binh lính các người kéo đến đây thế này?_ người đàn ông đứng tuổi đứng lại bên cạnh Alexandra và trung úy Blake . Cặp mắt ông ta nheo lại dưới ánh nắng nhìn tốp binh sĩ với vẻ ác cảm.
_ Chúng tôi đến đây không fải vì chuyện ông đâu_ trung úy Blake nói dõng dạc_ Chúng tôi chỉ đưa tiểu thư Alexandra đến đây gặp ông.
_ Thật à?_ người đàn ông đứng tuổi ngạc nhiên, nhìn Alexandra chăm chú .
Có vẻ ông ta đang đánh giá nàng. Một cô gái xinh đẹp, rất xinh đẹp là đằng khác. Nhưng cô ta đến đây làm gì? Gặp mình? Nhưng để làm gì kia chứ? Ông chưa hề gặp “tiểu thư” naỳ bao giờ .
Alexandra cũng chăm chú nhìn chủ nhà và nàng quên cả fép lịch sự . Trông ông ta ăn mặc có dáng cuả 1 người quý fái: quần bó, áo sơ mi rộng, ủng cao và khăn quàng đỏ quấn trên cổ . Trên đầu ông ta 1 chiếc mũ vành rất rộng. Cặp mắt đen sắc sảo chăm chú nhìn nàng. Alexandra bỗng thấy nét mặt ông ta có thứ gì đó quen quen.
_ Chào cô_ ông ta nói, vẫn không rời mắt khỏi nàng.
_ Tôi đến để gặp ông Lamar Jarmon và anh Jacob.
Nét mặt người đàn ông đột nhiên dịu xuống. Ông bình thản nói:
_ Vậy ra 1 tiểu thư miền Bắc xinh lại hạ cố đến thăm 2 chú cháu lam lũ này sao?
Alexandra thấu máu nóng dồn lên mặt. Nàng lúng túng:
_ Tôi là Alexandra Clarke . Tôi từ đồn điền Jarmon ở bang Louisiana đến đây .
Người đàn ông khẽ mím môi, không rõ mừng hay tức.
_ Ra thế!
Alexandra bỗng thấy thất vọng. Nàng đinh ninh đến đây sẽ được đón tiếp niềm nở . Nhưng nàng lập tức nghĩ ngay: tại sao nàng lại đòi người ta fải tiếp đón nhiệt liệt kia chứ? Họ đã biết nàng là ai đâu? Bạn hay thù . Nàng vội nói:
_ Bà Eleanor…
_ Eleanor?_ người đàn ông vội vã hỏi, nét mặt dãn ra đôi chút nhưng rồi khép lại ngay .
_ Bà nhờ tôi đến gặp con trai bà, anh Jacob và chú cuả anh ấy, ông Lamar Jarmon. Bà ấy vưà mất.
Người đàn ông đột nhiên cau mặt lại . Lát sau nước mắt trào ra, hai tay ông run rẩy . Ông ta bước chân đi đi lại lại trên mặt đất làm tung bụi lên. Alexandra đoán ông ta đang ghìm cơn xúc động. Nàng thấy 2 bàn tay ông nắm lại rồi lại mở ra liên hồi, sau đấy 1 lát ông ta quay sang nhìn nàng. Ông ta hất chiếc mũ ra sau gáy, mắt đỏ hoe, nói:
_ Sung sướng được cô đến đây, thưa tiểu thưu Clarke . Nếu như cô là người thân cuả bà Eleanor thì cô cũng là người thân cuả chúng tôi. Chính tôi là Lamar Jarmon. Cô cứ gọi tôi đơn giản là Lamar . Mọi người ở đây đều gọi tôi như vậy . Con trai bà Eleanor hiện cũng đang ở đây . Lát nữa cô có thể gặp nó .
Alexandra mỉm cười. Nàng thở fào nhẹ nhõm. Vậy là nàng đã được đón nhận.
_ Cô sẽ ở đây chứ, thưa tiểu thư Alexandra?_ viên trung úy Blake thất vọng hỏi .
Alexandra nhìn ông Blake rồi quay sang nhìn ông Lamar. Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt đen sâu thẳm cuả ông già, nói:
_ Vâng, tôi sẽ ở lại đây . Trung úy vừa nghe thấy rồi thôi . Chủ nhà đã vui lòng tiếp tôi .
Lamar Jarmon nói, dằn từng tiếng:
_ Quả là tôi sung sướng được tiểu thư đến thăm và sẵn sàng mời cô ở lại đây, nhưng tôi fải báo trước. Ai đến trang trại Bar J này cũng fải tự lo lấy mọi thứ và nơi đây không fải là nơi dành cho phụ nữ. Cô sẽ không sống nổi ở đây đâu .
_ Tôi hiểu . Tôi sẽ làm mọi thứ cần thiết tại đây . Nhưng thưa ông, bà Eleanor lúc hấp hối căn dặn tôi là hãy đến đây . Có những điều tôi fải kể với ông và anh Jacob, con trai bà . Vì vậy tôi sẽ ở lại đây ít lâu, chỉ ít lâu thôi .
Nàng dịu dàng nói, giọng khẩn khoản, 2 mắt nàng rơm rớm
_ Nếu như bà Eleanor dặn cô đến đây và cô lại chịu đựng được chuyến đi vất vả đến tận miền Texas này thì chắc cô đã biết là cuộc sống nơi đây như thế nào . Dù sao tôi cũng fải báo trước cho cô biết là cuộc sống ở đây rất khắc nghiệt, hoàn toàn không thích hợp với phụ nữ, nhất là 1 tiểu thư xinh đẹp và yếu đuối như cô .
Alexandra lại đỏ mặt và lần này giọng cuả nàng hơi bực tức:
_ Thưa ông Jarmon, tôi không còn là đứa trẻ . Tôi biết tôi đang làm gì . Tôi đã hứa với bà Eleanor lúc bà lâm chung và tôi có bổn fận fải giữ lời hứa đó .
Ông Lamar mỉm cười. Ông thầm nghĩ, biết đâu cô gái trông yếu đuối nhưng lại có nghị lực lớn và chịu nổi cuộc sống noi này? Dù sao cặp mắt cô ta cũng bộc lộ 1 ý chí quyết tâm và 1 sự hiểu biết khá lớn, không fải chỉ là cặp mắt cuả đứa trẻ ngây thơ khờ khạo . Thôi được, cứ để cô ta ở đây rồi sẽ xem. Ông chợt nghĩ, cháu ông sẽ không chịu để cô gái này ở đây . Tính nó thẳng băng và nó không chịu nổi 1 cô gái yếu đuối này ở cùng nha `. Nhất là từ hôm ở New Orleans về, lúc nào nó cũng cáu kỉnh.