Bạn đang đọc Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!! – Chương 43
Chương 40: Đọc tiểu thuyết
Sưu tầm
Vì thế, tôi bắt đầu sản sinh ra một tật khác:Đọc tiểu thuyết.
Hắc hắc!!! Biết đâu sau này con tôi sẽ là nhà văn nổi tiếng thì sao nhỉ??? Hihi…Khi đó, hehe…tôi sẽ được đọc truyện miễn phí!!!
Tôi không ngại gian khổ, đi bộ năm bước qua tiệm sách gần đó mua một lượt mười quyển về đọc cho sướng mắt. (Oh My God!!! Có năm bước mà khổ???) Tôi đem mười quyển ấy nhét trong giỏ xách của mình. Người ta nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất mừ! Haha…
Lạch cạ̣ch…Nghe tiếng mở cửa, tôi hoảng hồn nhét đống sách ấy vào túi, leo phốc lên giường. Diện một bộ mặt chán đời chào hỏi anh:
– Anh đã về!!!
– Ừ!!! Bà xã, sao trông em ủ rũ thế?!
– Anh cứ thử quanh năm suốt tháng ở trong nhà thì biết chứ gì? Haizzz…Chán quá!!
– Bà xã, cứ thích nói quá không à!!! Em mới ở nhà có 2 tháng…
– Đủ lâu chưa?! – Tôi nheo mắt hỏi. Ý muốn nhắc nhở: Đừng có làm em phát khùng à nha!!!
– Lâu!!! Anh biết, nên anh có mua quà cho em nè!!!
– Là gì??? – Tôi hớn hở. Thiếu điều đằng sau muốn mọc thêm cái đuôi vẫy vẫy nữa là xong phim.
– Hehehe…Là sách nuôi trẻ em! Hihi!!!
Mặt tôi bắt đầu xìu xuống. Gì vậy trời?! Nếu tôi tính không lầm thì tháng này anh đã mua hết 8 quyển hướng dẫn chăm sóc trẻ em rồi cơ!!! Đây mà là quà cái khỉ gió gì không biết!!! Người gì mà như khúc gỗ í!!!
– Anh tự coi luôn đi. Hứ!!!
Tôi giận lẫy. Anh cũng thấy mình hơi quá nên lặng lẽ dẹp quyển sách xuống. Hừ!!! Tôi chỉ đọc tiểu thuyết thôi nhá!!!
– Oa!!! Trời ơi, sao lãng mạn vậy nè?!!! – Tôi vừa đọc tiểu thuyết vừa bâng quơ nói. Thật tình mà nói tôi chỉ dám đọc khi anh đi vắng, chắc chắn anh sẽ cấm tiệt tôi đọc mấy cái tiểu thuyết lãng nhách này nè!!! Hừ!!! Anh độc tài.
– Vợ!!!!!!
– Oé!!! Chết rồi!
Tôi hoảng loạn ném cuốn sách xuống ghế. Điều chỉnh lại tư thế giả bộ như đang suy tư điều gì. Tính đến nay đọc tiểu thuyết cũng hơn một tháng, tính ra giải sầu còn công hiệu hơn bia rượu.
– Anh!!! – Tôi bắt chước anh gọi nũng nịu.
– Em đã ăn gì chưa?
– Chưa. Con đang đói nè!!! – Tôi nhõng nhẽo, tay xoa xoa bụng. Anh mỉm cười:
– Ừ! Để anh đi nấu ăn cho em.
– Dạ!!! – Tôi hớn hở. Anh vừa đứng lên thì đạp ngay quyển sách hồi nãy tôi kẹp dưới ghế. Tôi hoảng loạn, cười trừ nhìn anh. Toi rồi.
– Đây là cái gì???
– Là…sách.
– Thể loại gì?
– Ơ…Tiểu thuyết.
– Anh có cho em đọc nó không?
– …
Huhu…
Tôi thấy mặt anh cứ đen dần, đen dần…
– Hihi…Thực ra thì…em mới đọc hồi hôm nay thôi à!!! – Tôi gắng gượng giải thích. Thực ra thì vế này phải thêm hai từ “mới lạ” vào nữa thì sẽ đúng.
– Thật???
– Thật!
– Đưa túi xách cho anh xem! – Anh nói. Hả??? Túi…túi xách ư??? ẶC.
– Túi xách hả??? – Tôi vờ ngây thơ hỏi lại anh.
– Ừm. Lấy ra đây!
– Em…em…
– Hay em muốn anh đi lấy?
– A! Hihi…Dạ thôi, để em đi lấy cho.
Tôi phải nhân lúc đi lấy túi xách quẳng mấy cuốn sách vào chỗ khác mới được. Đáng tiếc, âm mưu không cách nào hoàn thành vì lúc tôi đang lóng ngóng dẹp đống sách thì anh bước vào, nở nụ cười gian hết cỡ. Haizzz…
…
– Nguyệt! Anh biết dạo này em bị nhốt ở nhà hoài nên chán, nhưng mà sao em đọc mấy cái dạng sách này được chứ?!
– Có gì mà không đọc được?
– Nói tóm lại, em nên chọn trò giải trí khác đi.
Nói xong, anh bước vào bếp làm thức ăn. Tôi thì ngồi ngây ra nhìn đống sách bất hạnh bị ném vào sọt rác. Tôi cứ ngồi ngốc ra đấy cho đến khi anh tới kêu tôi đi ăn mới thôi. Chẹp chẹp!!! Xem ra phải đổi trò giải trí rồi!!!