Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!!

Chương 42


Bạn đang đọc Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!! – Chương 42

Chương 39: Mật ngọt
Sưu tầm
Thấm thoát đã qua ba tháng. Lần trước đi thăm Ngân Châu thấy bụng nó tròn vo, ha há, ghép với thân hình của nó nhìn cứ kì kì thế nào í. Tất nhiên là tôi chỉ có gan nghĩ chứ ngu sao nói ra, nếu nói ra chẳng phải tôi tự cười nhạo mình à. Rồi tôi cũng như vậy đấy! Hừ, vác nguyên cái bụng như thế nhìn khó coi muốn chết.
Nghĩ đến đây, tay tôi không tự chủ xoa xoa bụng mình. Blè! Hình như lại mập ra nữa rồi!!! T__T
– Nguyệt ơi! Mau uống thuốc nè! – Tiếng anh từ trong bếp vọng ra. Tôi trợn hỏa mắt. Uống – thuốc???
Tôi tái mặt lủi đi vào phòng, khóa trái cửa lại, đem ghế chặn lại. Đừng hòng nhé!!!
Cái thuốc đó là của mẹ tôi đưa cho. Thực sự là rất, rất khó uống. Khó uống đến nỗi mỗi lần nghe mùi hương của nó là tôi khiếp vía.
– Nguyệt? Mau ra đi!!! Không được trốn, mẹ dặn phải uống đó!!!
– Không uống! – Tôi hét lớn. – Nếu mà uống tiếp chắc em ói luôn con ra ngoài quá!!!
– Mau uống xem. Ngoan đi!!!
– Không là không chứ bộ!!!
Hai bọn tôi tiếp tục gây sự cách một cánh cửa.

– Uống rồi anh đưa em đi dạo mát.
– …
Tôi suy ngẫm về lời dụ dỗ của anh. Dù gì bị nhốt trong nhà hoài chán lắm, chi bằng chịu khó uống một chút rồi được ra ngoài chơi. Hehehe…Hình như mình có lời hơn í!!!
– Thế nào? – Anh hỏi vọng vào.
– Em đồng ý!!!
Tôi mở cửa. Không đợi anh nói liên chụp lấy cái chén trên tay anh nín thở uống một hơi.
– Nè!!! – Anh hét lên. Tôi uống hết nửa bát mà nghe anh nói vậy liền cố gắng uống hết luôn, chỉ sợ dừng lại rồi không có đủ can đảm uống tiếp.
– Gì vậy? – Phù! Cuối cùng cũng uống xong.
– Đó không phải là thuốc của em mà là cháo của anh!!!!!!
– HẢ????
O___o||||
Tôi ngáo ra mặt. Trời ơi!!! Uống lộn tiệm rồi!!!
– Đây mới là thuốc của em nè!!! – Anh đưa ra trước mặt tôi một chén thuốc đen sì, can đảm khi nãy tự nhiên chạy đi đâu mất tiêu. Tôi tái mặt:
– Anh…Hay em vào đó trốn tiếp nha?!
– >___
Chỉ tại anh hậu đậu (Hoặc là tôi bất cẩn.) mà làm tôi phải uống chén thuốc đen ngòm đó. Uống xong không thấy khỏe khoắn gì mà thấy choáng váng thêm í chứ!!!
Bây giờ anh đưa tôi tới công viên gần nhà để đi dạo. Tôi bất giác rùng mình một cái khi nhớ tới chén thuốc hồi nãy.
– Lần sau đừng có hậu đậu như vậy nhé! Tự nhiên nhào ra chưa rõ nguồn gốc lại chụp chén cháo của anh húp cái rột à! Làm anh từ sáng giờ chưa có gì vào bụng hết. Haizzz…Biết thế anh để chén thuốc lớn gấp đôi vậy cho em chừa!
– Anh dám?! – Tôi trừng mắt. Sau đó lấy tay xoa xoa bụng hơi nhô ra, nói:
– Con à! Nhìn xem cha con bắt nạt mẹ kìa!
– Nè!!! Anh không có!

– Blè! – Tôi trêu anh.
Vì bị nhốt trong nhà nhiều ngày nên bây giờ tôi đi ra ngoài bỗng thấy khỏe ơi là khỏe. Nếu còn tiếp tục nhốt tôi trong nhà chắc tôi điên lên mất!!!
Tôi nhìn hoàng hôn buông xuống, màu cam nóng ấm như phủ lấy cả bầu trời, trong lòng bất giác thấy ngọt ngào nên bật cười.
– Em cười gì vậy?
Anh đứng kế bên hỏi. Tôi nói:
– Không!!! Chỉ là nhớ tới hồi đó…Lúc em còn học cấp 1, hễ cô giáo biểu tả cảnh là em đều chọn buổi chiều. Nhưng lần nào cũng mở bài là: “Nắng chói chang bao lấy vùng trời bao la, mặt trời đỏ như ngọn lửa khổng lổ dần dần chìm xuống đường chân trời rộng lớn phía xa xa. Một buổi hoàng hôn yên ả!” Há há!!! 5 lần làm bài em đều viết như thế. Đến nỗi khi chấm bài cô thuộc luôn mở bài của em. Tới khi đi thi em cũng viết như thế!!!
– Chà!!! Không có sáng tạo nhỉ? Nhưng trình độ cỡ em viết được như thế là hay rồi!!!
Mặt tôi tối lại…
– Thế Ưu, anh nói thế là ý gì hả??? Hả???
– Ác! Không nên giận, không nên giận. Cau có khi sinh ra cục cưng của chúng ta không lạc quan đâu. Phải cười lên, cười lên!
– Anh tưởng em là đười ươi hả??? Não em đâu phải bằng đất sét, vẫn đủ 1350g nha! Người ta nói khéo mình mà vẫn còn cười?!
– Biết rồi mà!!! Não em đủ 1350g. Không kém…cũng không hơn!!!
– Anh!!!
Buổi tối, tôi vì ghiền game không chịu được nên len lén lấy laptop để lên mạng. Ai dè mới mở máy, chưa kịp nhập tài khoản đã bị anh phát hiện. Kết quả là tôi bị ép uống chén thuốc kinh hoàng kia. Sặc!!!
– Anh à!!! Cho em chơi đi! 30 thôi!!! – Tôi nài nỉ. Anh lườm một cái.

– 20 nhé?!
– Hừ!
– Vậy 15???
– Không!
– 10? Không hạ được nữa đâu!!!
– Anh có bảo sẽ cho em chơi hả??? Còn lâu. Em không phải muốn sinh cục cưng là người nghiện game online đấy chứ?! – Anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, nước mắt lưng tròng. Anh quay lại thấy dáng vẻ này của tôi, không nhịn được liền thở dài một hơi. Hehe!!! Tôi biết mà!
– Anh sẽ cho em chơi, với điều kiện…em phải uống chén thuốc lớn gấp đôi khi nãy!!! – Anh cười gian. Tôi xụ mặt.
Oaoaoa…Tôi sợ hãi nhảy phốc vào chăn, cuộn mình, ôm gối ôm nhắm mắt lại, không quên nói một câu:
– Em đi ngủ đây! Con kêu em đi ngủ!!!
Người nào đó…dám uy hiếp mình!!! Thật là ghét quá đi!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.