Bích Vân Thiên

Chương 5


Bạn đang đọc Bích Vân Thiên – Chương 5


Vừa tan sở về, Cao Hạo Thiên đã thấy mẹ với khuôn mặt rực rỡ đứng đón:
– Hạo Thiên, mẹ có một tin hay lắm này.
– Tin gì vui thế mẹ?
– Con nhớ con bé Trương Tiểu Kỳ không? Mẹ vừa mới nhận được điện thoại của mẹ nó, bảo là chẳng có gì trở ngại hết, vấn đề là ở con.
Hạo Thiên chau mày:
– Trương Tiểu Kỳ nào?
– Trời đất! Mẹ Thiên trừng mắt – Tật đến nữa rồi, mày muốn giả vờ thối thác nữa phải không? Hôm trước dùng cơm chung với người ta, mẹ còn nghe con khen nó đẹp nữa mà.
Hạo Thiên cười lớn:
– Chuyện con trai khen con gái đẹp có gì lạ đâu? Không lẽ nghe con khen đẹp là mẹ lại nhất quyết bắt con phải cưới làm vợ sao? Nếu vậy con bảo cô đào Elizabeth Taylor đẹp đấy, mẹ tìm mối mai cho con đi.
Bà Cao sa sầm nét mặt:
– Hạo Thiên, mẹ nói thật với con mà, tại sao con cứ pha trò mãi thế?
– Con có dám pha trò lúc nào đâu. Hạo Thiên giả vờ nghiêm trở lại – Ngay từ khi còn học ở đệ nhất, con đã yêu Elizabeth Taylor nhưng không nói đấy chứ.
Bà Cao chau mày:
– Xạo bấy nhiêu đủ chưa?
– Mẹ giận con sao? Giận con rồi nếp nhăn trên trán lại nhiều thêm, mẹ không sợ lại già thêm à?
– Mặc tao! Nói chuyện Trương Tiểu Kỳ với mày, mày lại bắt qua cái này cái nọ Cho con hay, mẹ đã xin với người ta một buổi hẹn rồi đấy, mai con phải dẫn nó đi xem chiếu bóng hay muốn dùng cơm gì đó thì làm.
– Trời đất! Sao mẹ lại hẹn như vậy. Nụ cười trên môi Cao Hạo Thiên biến mất. – Đó đâu phải chuyện giỡn đâu mẹ?
– Thì tao có nói chuyện giỡn bao giờ đâu? Tiểu Kỳ vừa trẻ, vừa đẹp lại có học, như vậy chưa đủ xứng với mi à?
Cao Hạo Thiên gãi gãi đầu:
– Theo lời mẹ thì cô ấy hoàn toàn quá!
– Chứ sao!
– Vậy thì…, Cao Hạo Thiên lại cười – Con không xứng với người ta đâu.
– Con nói thế là thế nào? Bà Cao có vẻ giận cực điểm – Con muốn ở độc thân suốt đời à? Lúc nào nghe mẹ bàn chuyện hôn nhân là bị con tìm đủ cách để chê bai, để trốn lánh. Bao giờ con mới hài lòng chứ? Đầu mẹ đã bạc trắng thế này con vẫn chưa thấy sao? Mấy năm gần đây, hy vọng duy nhất của mẹ là có một đứa cháu để bồng, mẹ đã già rồi. Hạo Thiên, mẹ đâu còn sống bao nhiêu năm nữa…
– Thôi mà! Hạo Thiên vội cắt ngang – Mẹ đừng nói vậy chứ. Con thấy ít ra mẹ cũng sống trên trăm tuổi.
– Tao đâu cần sống đến độ rụng hết răng đó làm chi. Tao chỉ muốn mày sớm lập gia đình, có con cái. Ba mươi tuổi rồi còn nhỏ nhắn gì nữa?
– Con biết, con biết mà. Hạo Thiên gãi đầu – Thôi được rồi, con biết ba mẹ, tất cả bà con thân thuộc, ai cũng đều muốn con sớm lập gia đình cả. Nhưng lập gia đình để làm cái gì? Có phải chăng là để kết hợp hai người thương nhau, hiểu nhau, chứ đâu có nghĩa là để sản xuất con cái? Nếu mẹ hiểu con, thương con thì đừng tổ chức những buổi gặp mặt, hẹn hò mai mối gì cả, làm vậy chỉ tổ khiến con khó chịu thêm thôi. Tình yêu tự nó sẽ đến chứ không phải đi tìm. Sợ lúc con tìm được người rồi mẹ lại lo không kịp chứ, cái gì cũng để tự nhiên tốt hơn.
– Để tự nhiên à? Tự nhiên đến bao giờ?

– Đến bao giờ con gặp người con yêu.
– Nếu rủi suốt đời không gặp thì sao?
– Thì chịu vậy. Hạo Thiên nhún vai – Không lẽ cái số con nó hẩm hiu như vậy.
Bà Cao trừng mắt:
– Số mày hẩm hiu hay số tao vô phúc. Sanh ra đứa con bất hiếu như mày, thà không có còn hơn.
Cao Hạo Thiên cười lớn:
– Con làm gì hư đốn đến độ mà mẹ bảo là vô phúc lận?
– Sự thật trước mắt như vậy đó mà bảo là không à?
– Vậy thì, Cao Hạo Thiên vươn vai – Con không xứng với cô Trương Tiểu Kỳ đâu. Người ta toàn là ưu điểm, còn con khuyết điểm cùng mình.
Hạo Thiên chui vào phòng tắm, tìm dao cạo râu, bà Cao chẳng buông tha.
– Lúc gần đây mẹ thấy con bận mãi? Mỗi tối là trốn biệt khỏi nhà. Con đi đâu vậy?
– Con đến nhà Tiêu Chấn Phong.
– Tiêu Chấn Phong à? Bà Cao có vẻ khó chịu – Cái thằng mà lúc trước thường đến đây, đụng tí là đòi hạ cẳng thượng cẳng đó phải không? Nó có vợ chưa?
– Cũng chưa có.
– Hừ, đúng là một lũ kỳ cục!
– Mẹ nói đúng. Hạo Thiên cười to – Chính cô em gái của hắn cũng bảo thế.
Mắt bà Cao mở to:
– Hắn có em gái à? Phải rồi, tao nhớ ra rồi, phải con nhỏ mà lúc trước nó thường đưa đến đây chơi đó không? Coi cũng khá đấy chứ.
– Mẹ muốn nói đến cô bé Y Tiêu Hà đấy à? Hạo Thiên vừa lau mặt vừa hỏi – Người ta bây giờ đã hai con
rồi.
– Hai con rồi? Mặt bà Cao sa sầm – Vậy còn nhắc tới làm gì? Mỗi tối con đến nhà nó làm chi?
Hạo Thiên bước ra khỏi phòng vệ sinh, chàng chọn một chiếc áo loại vải cứng:
– Mẹ cứ hấp tấp mãi, nó còn một đứa em gái khác nữa cơ.
– Vậy à? Bà Cao ngờ vực – Chắc chỉ mới 7 hay 8 tuổi thôi phải không?
– Đâu có chuyện đó. Cao Hạo Thiên cười to – Hơn 20 rồi, đẹp hơn cô chị nhiều.
– Ờ…Bà Cao tò mò – Chúng bay.. Chúng bay có tính toán gì chưa?
Hạo Thiên ngắm mình trong kính, kéo thẳng cổ áo. vuốt mái tóc, cố tình kéo dài thời gian chờ đợi của bà mẹ.
– Chuyện đó…Con bé tối ngày cứ ví con với gấu, với khỉ, ruồi bọ và quạ đen.

– Gì mà kỳ cục như vậy?
Bà Cao ngạc nhiên, nhưng chưa kịp hỏi tiếp thì Hạo Thiên đã vù ra cửa. Bà vội nói theo:
– Còn buổi hẹn với Trương Tiểu Kỳ ngày mai, con tính sao?
– Hủy đi!
Hạo Thiên nói lớn rồi khuất nhanh ngoài cửa. Bà Cao ngẩn người một chút mới trở lại thực tế. Cả một căn nhà rộng trống vắng. Bà ngồi xuống ghế. Với những người đứng tuổi như bà, sự yên lặng là cả một điều uy hiếp. Muốn gọi cô tớ tên Liên lên cho vui nhưng nghĩ lại thôi. Gọi để làm gì? Nhà chỉ có mấy người và tuổi trẻ ngày nay… Chịu không hiểu nổi được chúng.
Ngay lúc đó, Hạo Thiên vẫn hồn nhiên với nỗi cô đơn của mẹ, chàng cao hứng huýt sáo ra xe. Chiếc Mustang từ ngoại quốc mang về mới tinh, bóng loáng.
Vừa tới cửa nhà Vân, Thiên đã nghe giọng nói oang oang của Tiêu Chấn Phong vọng ra:
– Với những hạng đàn bà như vậy, cách duy nhất để đối phó là ấy quả đấm, như vậy họ mới biết không phải muốn dữ dằn với ai cũng được.
Hạo Thiên đẩy cửa bước vào:
– Làm gì nữa đó anh Phong, không lẽ bây giờ anh lại đập lộn với đàn bà nữa sao? Ai chọc giận anh thế?
Thấy Thiên, Phong vồn vã ngay:
– Tức quá mà, phải đập mới được.
– Chuyện gì vậy? Ai thế?
– Một con mẹ không biết điều, dám ăn hiếp học trò của con Vân.
– À. Hạo Thiên nhìn về phía Vân đang ngồi thiểu não trên ghế salon – Thì ra vậy, nhưng tại sao bà ta lại ức hiếp học trò của Vân chứ?
Chấn Phong không đợi Vân trả lời, nói hớt:
– Vì bà ấy là vợ của cha con bé, nhưng ông đó không phải là cha ruột, vì vậy bà ta không phải là mẹ ruột của học trò con Vân.
– Trời đất! Anh nói cái gì mà tôi chẳng hiểu gì hết. Hạo Thiên tròn mắt – Cái gì là vợ của ông cha, rồi mẹ của con bé?
Y Vân nghe những lời giải thích lộn xộn của ông anh, không nín được cười. Chấn Phong vỗ tay:
– A, thôi được rồi, được rồi. Mãi đến bây giờ mới thấy cô ba nhà này cười. Hạo Thiên thế mà hay đấy. Nãy giờ tao tưởng trời đất muốn sụp đổ cả. Người ta đi dạy có được tiền, còn con Vân nhà này, không những chẳng được tiền mà mất áo nữa chứ!
Hạo Thiên càng ngơ ngác:
– Mấy người nói chuyện gì mà tôi chẳng hiểu gì hết. Cái gì mà mới hết cha, hết mẹ, bây giờ lại đến áo nữa.
Tiêu Y Vân ngồi thẳng dậy với nụ cười:
– Thôi anh Thiên, anh đừng nghe anh Phong nữa, càng nghe chỉ càng thấy rối thêm. Ở đây, sau khi nghe, sau khi thấy, tôi chỉ có thể kết luật được một điều là: con người sinh ra đã bất bình đẳng, và hạnh phúc không phải là một ai cũng có thể có được. Thượng đế chẳng bao giờ biết đến con người. Ta sống hạnh phúc thì biết thế là đủ, đừng nên đòi hỏi nhiều hơn.
Cao Hạo Thiên trợn mắt:
– Nữa rồi, lại đến cô nữa, làm gì bữa nay lại xổ triết nữa thế? Nhóc con mà lại cũng triết với lý.
– Đừng bảo tôi là nhóc con nữa. Tiêu Y Vân nhún vai – Bữa nay tôi có cảm giác như mình già đi đến 5, 6 tuổi.

– Thế à? Hạo Thiên chau mày – Chuyện gì xảy ra mà quan trọng như vậy?
Giữa lúc đó, bà Tiêu từ nhà sau bước ra:
– Thôi, dẹp hết đi. Vào đây, vào đây! một mình con Hương làm không xuể, hôm nay cho tất cả ăn món lẩu nhé!
– Lẩu à? Tiêu Chấn Phong nhảy nhỏm lên – Thế thì tuyệt quá, nhưng có lẩu thì phải có rượu. Mẹ, cho khui một chai Napoleon nghe mẹ?
– Rượu có quyền uống. Bà Tiêu cười khoan dung – Nhưng không được lạm dụng đến say nhé.
– Không bao giờ con say đâu. Tiêu Chấn Phong tự đắc, vừa bưng hỏa lò ra vừa tán – Việc kỳ thú nhất trên đời này là giữa đêm đông lạnh lẽo, ta quây quần bên hỏa lo vừa ăn vừa uống rượu, rồi cùng mấy bạn tri âm tâm sự đến trắng đêm.
– Em không thấy như vậy? Đời có gì kỳ thú đâu? Y Vân như rơi vào mộng tưởng – Buổi tối mùa đông, mưa lạnh như cắt reo ngoài cửa, bụng đói còn chẳng có lấy hạt cơm…
– Rồi rồi, nữa rồi! Tiêu Chấn Phong cắt ngang phản đối – Mới đi dạy có mấy ngày mà làm gì ngớ ngẩn như triết gia vậy? Thôi, ngày mai em đừng có đi dạy nữa đi.
– Bộ anh tưởng em ham cái nghề đó lắm sao? Em đã quyết định rồi, dạy hết tháng này xong là em cũng từ luôn cái chức ngộp thở đó.
Hạo Thiên rót rượu vào ly, ngạc nhiên:
– Tại sao vậy?
Ông Tiêu Thành Âm nhìn con gái:
– Cha đã sớm đoán rồi mà. Cha hiểu con Vân, người nhiều tình cảm, dễ xúc động, làm sao có thể chịu được sự tinh nghịch của hơn 50 đứa học trò.
Y Vân không buồn cãi, im lặng chia thức ăn vào dĩa ỗi người, Hạo Thiên gật gù:
– Mãi bây giờ tôi mới hiểu, thì ra Vân bị lũ học trò làm buồn phiền phải không?
Thiên bước tới cạnh Vân, lửa hỏa lò làm đỏ mặt chàng:
– Thôi đừng khổ sở nhăn nhó nữa. Vân nghe này, bản chất của đời sống tự nó đã có nghĩa vui buồn lẫn lộn. Vân lại không là thượng đế, thì làm gì phải gánh trách nhiệm với những hỉ, nộ, ái, ố đó chứ?
– Nói như anh thì… Vân ngước mắt lên – Ai là kẻ có trách nhiệm? Thượng đế à? Nhưng trước khi xác định điều đó, anh làm ơn cho biết anh tin là có thượng đế hay không?
– Anh không bảo là có hay không có thượng đế. Hạo Thiên nhún vai – Kẻ phải gánh trách nhiệm trực tiếp với đời sống con trẻ là cha mẹ, vì chính họ là người đã tạo ra mầm sống đó.
– Vậy thì… Vân nghĩ ngợi – Nếu cha mẹ tạo ra đứa bé kia không gánh được trách nhiệm, vì sau khi sinh con xong, họ đã chết?
– Chuyện đó.. Con bé đáng thương thật, nó phải tự gánh lấy đời sống, phải chịu sự mài dũa, dằn vặt của xã hội…Nhưng sự dằn vặt đó không phải lúc nào cũng xấu. Vân có thấy những thanh thép cứng không? Nếu không chịu được sự tôi luyện của lửa nóng thì sức mấy mà hữu dụng được.
Lời nói Thiên khiến Vân ngẩn ra. Đúng rồi! Nàng nhìn thẳng vào mắt Thiên. Gã con trai trước mặt đột ngột khác hẳn cái nhìn bao năm trước. Sâu thẳm và vững vàng. Hình thức ồn ào bên ngoài không hẳn là nông cạn. Vân chợt cười. Suốt một đêm không ngủ, bị thắc mắc, buồn phiền dằn vặt, chỉ một câu nói mà khung trời trước mặt lại sáng. Lời giải thích chính xác đã xua tan đám mây đen. Nâng ly lên, Vân cười với Thiên.
– Mời anh một chút rượu.
Ông Thành Âm trợn mắt:
– Ủa, hôm nay con gái ba lại uống rượu nữa à? Tình hình có gì đổi khác?
– Đó là chuyện bất khả kháng, Y Vân cười nói – Bao giờ con thấy mình đã toàn vẹn, lúc đó con sẽ đứng thẳng với đời.
Tiêu Chấn Phong hỏi:
– Có cần tao giúp đập ai không?
Y Vân không trả lời anh mà quay sang Thiên:
– Nếu điều anh nói là đúng, sắt thép chỉ thành hình từ lửa đó, thì ta dập tắt làm gì? Y Vân nói sau chút tự ái – Nhưng nếu rủi ro Hàn không phải là kim khí thì sao? Lửa sẽ thiêu tàn tất cả.. Vân nâng cao ly – Mong rằng Hàn sẽ là sắt thép. Xin cầu nguyện cho Du Bích Hàn.
– Du Bích Hàn là ai? Hạo Thiên ngỡ ngàng – Tại sao lại là Du Bích Hàn?
Y Vân cười:

– Đấy là một thỏi sắt đang được tôi luyện thành thép. Anh Thiên, xin cảm ơn anh, anh đã giải đáp được điều tôi thắc mắc mấy hôm nay.
Hạo Thiên ngẩn ra không hiểu mình đã nói gì mà Vân phải cảm ơn. Nhưng thắc mắc đó không tồn tại lâu. Dưới mắt chàng hiện nay, Vân đang ngập đầy hào quang, ánh mắt là cả một biển nhu tình. Chàng chợt trở thành lúng túng. Người con gái tinh nghịch ngày nào : nhóc con! Cái đụng mạnh như trời giáng ở cầu thang máy đã kéo luôn mảnh hồn chàng. một chút rượu đã làm say, Thiên cười nói huyên thuyên suốt buổi cơm.
– Ê này Thiên, Phong lè nhè – Hôm nay mày làm gì mà ba hoa thế?
Chỉ có ba mẹ Vân ngồi yên lặng bên bàn tiệc nãy giờ theo dõi là hiểu.
– Anh nói gì ? Tôi ba hoa?
Thiên ngạc nhiên nhưng Phong đã quay sang cô em gái:
– Còn mày nữa, Vân! Làm gì mà như đứa mất hồn vậy?
Vân chưa kịp phản ứng, bà Tiêu đã tằng hắng:
– Chấn Phong, làm gì lè nhè thế? Tốt nhất là con nên ra ngoài một chút cho tỉnh.
– Ra ngoài? Chi vậy? Chấn Phong tròn mắt – Làm gì con phải ra ngoài? Ra ngoài làm gì?
Hạo Thiên chợt nhìn Y Vân:
– Vân, chúng ta ra phố một chút nhé! Xe anh mới lãnh từ quan thuế thương cảng về.
– Đi phố à? Cho tôi theo với.
Tiêu Chấn Phong nghe đến tiếng đi phố đã reo lên. Nhưng bà Tiêu đã nắm lấy áo con trai kéo mạnh:
– Làm gì kỳ cục vậy? Ở nhà.
– Trời đất! Sao lại có chuyện lạ thế này! Chấn Phong vò đầu – Mẹ mới vừa đuổi con ra ngoài bây giờ lại
cấm con bước ra khỏi cửa? Sao kỳ cục vậy? Không lẽ con nghe lầm chăng?
Y Vân đưa mắt nhìn mẹ cha hỏi ý, bà Tiêu vội cười:
– Bên ngoài gió khá lộng, con nên mặc thêm chiếc áo.
Đôi má Vân phớt hồng, nàng lặng lẽ rút lui về phòng lấy chiếc áo đỏ.
– Xong rồi, chúng ta đi.
Hạo Thiên vẫn tròn mắt ngắm Vân:
– Khen Vân đẹp thì tầm thường quá nhưng… không biết tìm câu nào hay hơn.
Mắt Vân rực sáng, họ cùng bước ra cầu thang.
Tiêu Chấn Phong nhìn theo lẩm bẩm:
– Kỳ cục thật! Cái thằng… Tôi mới là bạn bè mà… Sao nó chẳng chịu mời tôi?
– Có gì đâu mà thắc mắc? Bà Tiêu cười nhìn con trai – Mày mà còn thắc mắc thì mày đúng là thằng ngu nhất đời.
Chấn Phong càng tỏ ra ngạc nhiên:
– Con có làm gì đáng giận đâu mà mẹ lại mắng con?
– Trời đất! Bà Tiêu vỗ mạnh lên vai con – Đến bao giờ con mới chịu mở mắt? Không lẽ chịu ở vậy suốt đời à?
Bấy giờ Tiêu Chấn Phong mới hiểu ra:
– A…Thằng quỷ thật! Lúc xưa, “người trong mưa” đã cướp đi cô em gái lớn của con, bây giờ đến lượt Cao Hạo Thiên…Ai cũng đâu vào đó cả. Còn con…Lỗ thật!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.