Bích Vân Thiên

Chương 22


Bạn đang đọc Bích Vân Thiên – Chương 22


Ba tháng trôi qua.
Một buổi tối, thành phố Đài Bắc về đêm bao giờ cũng rực rỡ, trời vừa ngã màu là đèn đủ ngọn chiếu sáng. Ánh sáng mang lại sức sống cho con đường tấp nập. Thành phố đã trở mình. Xe cộ dập dìu qua lại, người như nước chảy. Đèn đủ màu chớp tắt quay cuồng. Trên các cửa hàng ăn, vũ trường, rạp hát, tiếng nhạc vang vang đánh thức bóng đêm. Đây là giờ phút để con người giải trí, mua vui, để quên hết những nhọc nhằn trong ngày.
Ở gần khu Tây Môn, có một vũ trường tên Ngọn Gió Xanh. Ngọn Gió Xanh chỉ là một khiêu vũ trường bậc trung. Không lớn nhưng cũng không nhỏ. Ban nhạc chỉ có hơn mười người, họ đang trình tấu một điệu nhạc Valse. Aùnh sáng tỏa từ quả cầu xoay trên trần nhà đỏ, xanh, vàng, tím. Đèn piste nhảy mờ nhạt, những chiếc bàn nhỏ vây quanh piste với hồng lạp, bạch lạp trữ tình. Khách di động dìu dặt theo âm thanh.
Bích Hàn mặc chiếc áo dài xường xám màu xanh lục đậm, những xâu chuỗi lóng lánh trên cổ và bông tai, nàng đang bước theo tiếng nhạc bên một ông khách mập mạp lớn tuổi. Bước Valse khá thuần. Hàn nhảy giỏi không kém khách. Còn nhớ cách đây ba tháng lúc mới đến, Hàn không biết một điệu vũ nào cả, nhưng bây giờ từ Rumba, Cha Cha Cha, Mambo, À Go Go, Valse…điệu nào nàng cũng nhảy được, không những nhảy được mà còn nhảy thuần thục.
Bản năng thích ứng của con người là một yếu tố sinh tồn. Bích Hàn chỉ cần ba tháng đã từ một thiếu nữ yếu đuối biến thành một vũ nữ thơm tho với biệt danh “Mỹ Nhân Băng Sơn”.
Đó là biệt danh mà anh chàng ca sĩ Trần Nguyên gán cho Hàn. Trần Nguyên là ca sĩ cột trụ của phòng trà này. Chàng rất trẻ, tốt nghiệp đại học, thi hành quân dịch xong rồi không làm gì hết, nhảy vô chốn đèn hồng làm nghề ca hát. Khi Bích Hàn thắc mắc, Nguyên chỉ nhún vai nói:
– Tại tôi thích hát, biết làm sao bây giờ?
– Vậy sao không đi học nhạc?
– Tôi không thích học nhạc, tôi chỉ thích hát, hát những bạc nhạc thời trang, hát dân ca và…chuyện tình của tôi.
Chuyện tình của hắn? Bích Hàn thở dài. Ai cũng có chuyện riêng hết. Nơi vũ trường không phải là chốn để tỉ tê tâm sự, khách đến đây phần lớn là để mua vui. Gia đình họ không êm ấm, hạnh phúc không đủ sưởi ấm tâm hồn, họ mới đến, và vũ nữ như những cánh hoa cần thiết xoa dịu, mặc tình họ ôm ấp. một cảm giác chua xót len lỏi trong hồn. Người đẹp Băng Sơn! Cái danh hiệu do sự từ chối qua đêm của Hàn với khách tạo thành. Trần Nguyên nhiều lúc ngạc nhiên với Hàn:
– Cô tưởng nghề này có thể sống cao thượng được sao? Khách đến đây đâu phải để nhảy không? Cô giữ cao giá hay làm đỏm chỉ thiệt thôi, đừng tưởng khách họ nể vì mình.
– Tôi không cần ai trọng tôi. Hàn cười buồn nói – Đã bước chân vào nghề này, còn muốn làm cao thế nào nữa chứ?
Xoay cốc rượu trong tay, Hàn tiếp:
– Chẳng qua tôi chỉ muốn sống ình, cho lương tâm và…Hàn ngưng lại nửa chừng, vì lúc ấy trong đầu nàng bóng Thiên hiện rõ.
– Có phải vì cái anh chàng ngu dốt của cô không? Trần Nguyên kêu lên – Man Ni đúng là khờ thật.
Man Ni là cái tên trong vũ trường của Hàn, do ông quản lý chọn. một cái tên thật tầm thường, nhưng giữa chốn ăn chơi này, có là tên gì cũng vậy thôi, Hàn không quan tâm lắm đến chuyện đó. một người đàn bà để mua vui cho thiên hạ, thì tên họ có kêu lắm cũng đâu nhằm nhò gì? Hàn như đã quên tên mình, cái tên Du Bích Hàn của bao nhiêu năm trước, từ khi đặt chân vào vũ trường Ngọn Gió Xanh.
Điệu Valse dứt, Hàn cùng khách trở lại bàn. Gã đàn ông họ Ngô và thường được người ở đây gọi là ông chủ Ngô, một Huê kiều từ Phi Luật Tân về nước và là khách thường trực nơi này. Ngay lần đầu tiên vừa trông thấy Bích Hàn, gã đã mê ngay và gọi nàng là “cô tiên nhỏ”. Tiền bạc vạn năng. Đánh đổi một tiếng cười. Đời lúc nào cũng mâu thuẫn bi đát như vậy.
Bây giờ đến lượt Trần Nguyên lên hát, vẫn bản nhạc cũ “Bài Hát Cho Người Tình Nhỏ”, trong bộ âu phục cà phê, cà vạt cùng màu. Trong bóng tối, Nguyên vẫn có thói quen mang kính râm, và chàng thường đùa bảo đó là màu của bí mật. Nguyên cầm micro trên tay, vẫng ung dung, vẫn giọng ca ấm, bản nhạc buồn trổi khúc:
“Khi tôi còn là cậu bé con.
Tôi có quen một nàng con gái nhỏ.
Nàng rất xinh.
Và giữa chúng tôi ngập đầy tiếng cười.
Nỗi vô tư như hoa với mộng.
Không buồn phiền, không âu lo
Đời chỉ là những lời chim ríu rít.
Chúng tôi đã mơ ước mãi bên nhau.
Mộng trẻ con nhiều quá.
Nhưng sự trưởng thành lại đến quá nhanh.
Một ngày kia.
Gã đàn ông xa lạ từ đâu đến.

Gã quyến rũ nàng bằng thế giới đẹp.
Bên kia bờ đại dương.
Và họ đã cùng cánh chim sắt.
Mịt mù nơi xa thẳm nghìn trùng.
Cũng từ đó.
Thế giới mộng mơ của tôi biến mất.
Ngày qua ngày, trưởng thành trong tuổi vô duyên.
Tôi không buồn không trách.
Tôi chỉ nhớ hoài.
một người tình bé bỏng đã qua đời tôi…”
Bích Hàn nâng cốc rượu, lắng nghe lời hát trầm buồn của Nguyên. “Người con gái bé bỏng”. Bản nhạc nghe qua đã bao nhiêu lần rôi mà vẫn thấy hay. Ngay đầu tiên khi đến với Ngọn Gió Xanh, vẻ trẻ trung nhưng không biết cười của Nguyên đã thu hút nàng. Không phải yêu mà là một sự chú ý kỳ thú. Vì vậy có một đêm, khi bên ngoài trời mưa như trút nước, vũ trường ế khách, Nguyên đến làm quen với Hàn. Họ cùng uống một chút rượu. Cái say ngà ngà làm Hàn bạo dạn hỏi:
– Tại sao cứ hát mãi bản nhạc này vậy?
Nguyên đã thành thật:
– Vì đấy là chuyện đời của tôi. một chuyện quá bình thường mà người thanh niên nào cũng có thể gặp, phải không?
– Vâng. Hàn nhấp rượu – Anh có chuyện riêng của anh, tôi cũng có chuyện riêng của tôi, chuyện anh bình thường nhưng chuyện của tôi lại ly kỳ như không có thật, nó xảy ra cùng thời của chúng ta.
– Man Ni có thể kể tôi nghe không?
Thế là Hàn kể. Chuyện thế nào nàng kể hết ra thế ấy. Có lẽ tại rượu, có lẽ tại mưa mà cũng có lẽ lại vì buồn hay vì giọng hát của Nguyên?
Trần Nguyên nghe xong đã nhìn Hàn hỏi:
– Thế bây giờ Man Ni còn yêu người anh rể của Man Ni nữa không?
Hàn gật đầu:
– Còn anh? Anh vẫn yêu người bạn gái nhỏ của anh chứ.
Nguyên cũng gật đầu.
Từ đó hai người như bạn. Mỗi đêm tan giờ, Nguyên thường ghé qua nhà Hàn chơi. Đó là căn nhà mướn, nhỏ thôi nhưng rất ngăn nắp. Hàn thường mời Nguyên đến hàn huyên, nhưng giữa hai người chỉ có tình bạn, một thứ tri kỷ tuyệt đối chưa có gì xảy ra hết. Chẳng qua chỉ vì cảm giác “Cùng là người lạc lõng trong đời.Gặp nhau cùng cảm nỗi sầu của nhau” vậy thôi.
Một hôm, Trần Nguyên đã mang đến một tờ báo, chàng đưa mục rao vặt cho Hàn xem, hỏi:
– Có phải người ta đăng báo tìm Man Ni đây không? Hàn đọc báo, một mảnh nhắn tin nhỏ làm nàng đỏ mắt:
“Bích Hàn.
Hối hận không còn kịp, nhớ nhau đến bao giờ?
Hãy trở về đừng xa nhau nữa nhé em!
Vân Thiên”
Hàn ngẩng đâu lên, cười buồn:
– Vâng, tìm tôi đấy, bản tin này đăng cả tháng nay rồi, tôi đã đọc thấy từ lâu.

Nguyên thắc mắc:
– Vậy sao không về đi, Man Ni còn yêu hắn mà?
– Về rồi chuyện cũ lại tái diễn. Hàn nói – Chuyện không vui xảy ra một lần là có thể xảy ra hoài. Vậy thì về chi để lại phải bỏ ra đi?
Và Hàn cúi đầu thở dài:
– Sẽ không bao giờ tôi về nữa, vắng tôi họ sẽ hạnh phúc, có tôi đời họ sẽ phải xáo trộn.
Trần Nguyên tròn mắt:
– Thế Man Ni định rồi sẽ làm gì? Không lẽ suốt đời đóng vai vũ nữ hoài à?
Hàn lắc đầu:
– Tôi không có nghĩ gì hết. Đi được bước nào đỡ bước nấy, hiện tôi đang cần tiền cho đứa em gái tôi học hết bậc tú tài.
Trần Nguyên thành thật:
– Vậy tôi thành thật khuyên Man Ni nhé! Hãy lợi dụng khi mình còn trẻ, còn đẹp. Tìm một lão già giàu có nào đi. Nếu không thì cứ đi ăn tự nhiên với họ, moi một số tiền, chứ dù sao thì cũng đến nước này rồi, có ai cần Man Ni phải gìn giữ trinh tiết.
Nhưng Hàn lắc đầu:
– Không được, tôi không thể làm chuyện đó được.
Trần Nguyên nhún vai:
– Như vậy là Man Ni gàn lại ngu nữa.
– Có lẽ vậy. Hàn cười nói – Còn anh, anh định sẽ làm gì?
– Cũng như cô vậy thôi, đến đâu hay đến đó.
– Sao không tìm một người nào đó lấy làm vợ cho rồi, không lẽ anh còn chờ cô ấy à?
– Man Ni cũng biết, đời người vô thường. Trần Nguyên đáp – Biết đâu một ngày nào đó cô nàng lại chẳng trở về Đài Loan, lúc đó chúng tôi lập lại cuộc đời chưa muộn.
Hàn giương to đôi mắt:
– Như vậy có nghĩa là anh còn gàn hơn tôi.
Thế là họ cùng cười.
Và như thế, có một hôm, Trần Nguyên đưa Hàn vê nhà. Đi giữa lòng đêm vắng, cả hai cùng thấy lạc lõng cô đơn. Đèn đường mờ nhạc soi bóng lúc trước lúc sau. Hôm ấy, Nguyên có vẻ hơi say rượu, anh chàng đột ngột đề nghị với Hàn:
– Man Ni! Thôi thì chúng ta lấy nhau đi?
Hàn ngạc nhiên:
– Tại sao?
Vì chúng ta đều là những kẻ gàn dở. Gàn dở lấy nhau là xứng quá rồi.
Hàn cười:
– Làm sao làm chuyện đó cho được, dù chúng ta đều là những kẻ khổ đau, có những tâm sự riêng, nên có lấy nhau cũng chưa chắc là hạnh phúc được.

Trần Nguyên thở dài:
– Man Ni nói đúng, hạnh phúc sẽ không bao giờ đến với những kẻ vô duyên.
Vâng, với những kẻ khổ đau, hạnh phúc sẽ không bao giờ đến. Bích Hàn ngồi uống rượu, nhìn Nguyên hát. Anh chàng lúc nào cũng mong mỏi đợi chờ người yêu trở về, nhưng sẽ chờ đến bao giờ? Gã đàn ông mập ngồi cạnh nàng lên tiếng:
– Man Ni! Man Ni nghĩ gì thế?
Hàn cười:
– Dạ đâu có. Bây giờ anh có muốn nhảy không?
Lướt ra piste nhảy, một bản Mambo. Bích Hàn tì người lên vai người đàn ông. Từng bước, từng bước ngắn với một trái tim trống rỗng. Gã họ Ngô ôm sát Hàn vào lòng, gã thấy hết sức mãn nguyện. Đêm nay là một đêm thần tiên, chưa bao giờ gã thấy Man Ni ngoan ngoãn thế này. Họ quay cuồng, quay cuồng trên piste, hết bản này tới bản khác cho đến khi đêm đã thật khuya.
Sau cùng rồi cũng mỏi, họ trở về bàn. Vừa ngồi xuống Hàn đã được một bạn đồng nghiệp bước tới nói nhỏ:
– Chị bỏ bàn này đi, ông khách đằng kia chịu mua ticket chị một giờ một trăm bạc kìa, ông ta mua hết số giờ còn lại hôm nay của chị.
Hàn nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa là vũ trường sẽ đóng cửa. Nàng hỏi:
– Khách quen hả
– Không phải, lạ.
Hàn chau mày có vẻ khó nghĩ. Nhưng đây không phải là một trường hợp hiếm. Hàn đứng dậy, xin lỗi gã họ Ngô. Gã có vẻ không vui lắm nhưng muốn chứng tỏ mình quân tử nên dồng ý, và Hàn đi theo chị cai gà đến một góc tối.
– Cô Man Ni đến đây rồi.
Hàn đứng trước bàn nhỏ. Sau lời giới thiệu của người cai gà, nhìn rõ khuôn mặt khách trước mặt, trái tim Hàn như rơi vào vực sâu. Không ai khác hơn là chàng, khuôn mặt tiều tụy, hốc hác, một điếu thuốc trên tay với đôi mắt như dán chặt lấy Hàn.
Hàn rã rời ngồi xuống ghế, trước mắt nàng là một cõi sa mù.
– Sao biết em ở đây mà anh đến tìm?
Hạo Thiên dụi tắt thuốc, rồi đốt thêm một điếu nữa:
– Bích Hà cho biết.
À thì ra Bích Hà, trẻ con không bao giờ giữ mãi được bí mật.
– Anh…Anh bắt đầu hút thuốc tự bao giờ thế?
– Sau khi em đi. Hạo Thiên nhả khói – Bích Hàn! Em độc lắm, anh chịu thua em. Đăng báo rao hằng ba tháng trời, kiếm hết cả một thành phố Đài Bắc, anh thiếu điều muốn lạy Bích Hà, mới được nó nói chỗ em…Em ác thiệt!
Bích Hàn chớp mắt, lệ chảy dài theo má, nàng yên lặng, không muốn giải thích, vì giải thích cũng không đi đến đâu…Từng giọt lệ, từng giọt rơi. Hàn không mang theo khăn tay cũng kho6ng nhớ mang theo giấy thấm. Nhưng đã có khăn tay của Thiên.
– Bích Hàn! Giọng Thiên đổi nhẹ – Bây giờ tất cả đều trôi qua hết rồi phải không em? Em cũng nên bỏ qua
chuyện cũ. Anh đến đây là để…để rước em về nhà…
Hàn ngẩng lên, lắc đầu:
– Không…Em không có nhà.
Thiên trừng mắt:
– Em nói thế là sao?
Hàn xác định:
– Em không có nhà.
Hạo Thiên xiết mạnh tay Hàn, chàng có vẻ giận dữ:
– Em đừng chọc giận anh, lúc gần đây anh dễ nổi nóng lắm, anh không muốn cãi nhau hay tranh luận với em, đã lâu rồi không có đêm nào anh ngủ thẳng giấc, em hiểu không? Tối nay, ngay từ 8 giờ anh đã có mặt ở đây, ngồi đây nhìn em suốt một buổi tối, em không thể sống ở đây được nữa, anh đến rước em về nhà. Muốn hay không em cũng phải đi theo anh.
Hàn nhìn Thiên, chàng đã thay đổi thật nhiều, chàng không còn vồn vã vui vẻ như trước. Bây giờ ngồi trước mặt Hàn là một gã đàn ông say rượu gây gổ và nóng tính. Hàn thở dài:
– Chẳng bao giờ em về với anh. Em thành thật xin lỗi, nhưng không bao giờ em về được.
Thiên trợn mắt lớn tiếng:

– Em…
Nhưng chàng lập tức tự khắc ngay được. Thiên hút thuốc, nhưng những ngón tay run rẩy.
– Bích Hàn! Bây giờ em muốn anh phải làm sao chứ? Em cứ đưa điều kiện của em ra đi? Có phải em chỉ trở về bao giờ anh ly dị Y Vân không?
Hàn lắc đầu:
– Chắc anh cũng hiểu em mang ơn chị Vân thế nào, em yêu chị ấy ra sao chứ? Em chỉ muốn anh chị hạnh phúc…
Thiên vỗ mạnh tay xuống bàn:
– Không có em lấy gì hạnh phúc chứ?
Hàn giật mình, những người ngồi gần đấy cũng giật mình quay lại. Trần Nguyên tưởng Hàn bị khách say rượu hành hạ, nên bước tới can thiệp. Chàng nắm tay Hàn nói:
– Đến giờ nghỉ rồi. Man Ni! tôi đưa em về nhé!
Bích Hàn vội rút tay về:
– Anh Nguyên, đây là anh Thiên.
– À!
Trần Nguyên sửng người ra nhìn Thiên. Mặt Hạo Thiên tím ngắt. Hàn hiểu chuyện đẩy Nguyên:
– Anh Nguyên về trước đi nhé, chút nữa tôi sẽ về sau.
Nguyên ngập ngừng một chút mới chịu bỏ đi. Hạo Thiên trừng mắt với Hàn:
– Đây là nguyên do khiến em không về, phải không?
Bích Hàn ngỡ ngàng nhìn chồng:
– Anh tưởng là…
– Tên hát ca vô loại đó. Hạo Thiên hét – Hắn là người yêu mới của em phải không? Hèn gì chẳng để ý đến lời nhắn tin của anh, chẳng thèm trở về với người cũ.
Hàn lặng người:
– Anh say rồi, thôi chúng ta ra ngoài, có chuyện gì cứ ra ngoài nói.
– Được. Hạo Thiên dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy – Tôi có cần phải đưa tiền trước không? Nghe nói những người hành nghề vũ nữ như em có giá cả mà? Bao nhiêu?
Bích Hàn chỉ biết trừng mắt. Hạo Thiên biết mình nặng lời nên xoa dịu:
– Bích Hàn! Tha lỗi cho anh! Anh có cảm giác như mình sắp chết nên nói năng bậy bạ hết. Bích Hàn! Chuyện cũ lỗi ở anh cả, hãy tha thứ cho anh, theo anh về nhà nhé? Nếu em có thiếu tiền người ta, anh sẽ trả hết, giải quyết dứt khoát hết.
Nước mắt tràn mi, Hàn kéo tay Thiên:
– Thôi ra ngoài, có chuyện gì rồi sẽ nói sau.
Thiên lặng lẽ nhìn Hàn rồi thở dài:
– Thôi được, ra ngoài rồi sẽ tính, anh sẽ không nổi nóng nữa đâu, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng. Anh biết em vẫn còn yêu anh, em không có yêu tên ca sĩ kia hay bất cứ một người nào khác, phải không Hàn?
Hàn lau nước mắt:
– Thôi ta đi.
Hạo Thiên yên lặng theo Hàn bước ra khỏi quán Ngọn Gió Xanh, những bước chân loạng choạng không vững.
Hàn phải dìu chồng.
– Anh say thế này làm sao lái xe được? Nhà em cũng gần đây, thôi ta thả bộ nhé!
Gió đêm đầu hè thoáng lạnh, Hạo Thiên như kẻ mất hồn bước cạnh Hàn, chàng lải nhải:
– Anh biết em không yêu ai hết ngoài anh, vì em từng bảo…em chỉ yêu một mình anh thôi, phải không Hàn…?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.