Bạn đang đọc Bích Vân Thiên – Chương 21
Khi Bích Hàn tỉnh lại, thấy mình nằm trên giường, trán đắp khăn lạnh. Nàng bắt đầu nghe tiếng người xì xào rồi phân biệt được giọng trách móc của bà Cao:
– …Nửa đêm nửa hôm làm gì náo động cả nhà, thế này thì còn thể thống gì nữa chứ? Y Vân! Con là người hiểu biết, sao con lại để chuyện xảy ra thế này? Còn Hạo Thiên, con là đàn ông mà, chuyện phòng the phải sắp xếp thế nào cho êm thấm mới phải chứ sao lại để tùm lum như vầy? Con phải biết trách nhiệm…
Bích Hàn cố chuyển mình ngồi dậy, nhưng cơn chóng mặt quay mòng. Ngoài sự khó chịu ở đầu, tim Hàn còn nhói đau, cả một cơ thể ê ẩm, từng sợi thần kinh, từng thớ thịt như tê liệt. Sự cử động của Hàn làm chiếc khăn đắp trán rơi xuống. Hạo Thiên vội đỡ Hàn ngồi ngay lại. Mặt chàng nhợt nhạt, lo lắng:
– Bích Hàn! Em thấy khỏe hơn chưa?
– Em…em khỏe lắm! Hàn gượng cười – Em xin lỗi hết mọi người, tại em bị chóng mặt…
Thấy Bích Hàn đã tỉnh dậy, bà Cao có vẻ yên tâm, thở ra:
– Vậy là xong, bây giờ sắp tới, mấy người không có quyền lộn xộn nữa nhẹ Hạo Thiên gắng khuyên nhủ cả hai, mẹ buồn ngủ lắm rồi, phải đi ngủ mới được.
Bà Cao ra khỏi cửa, thuận tay đóng kín lại. Bích Hàn bây giờ mới thấy Y Vân ngồi bên cạnh giường, tay cầm mù xoa thút thít khóc. Tiếng khóc làm Hàn xúc động, nàng rụt rè đưa tay nắm lấy chéo áo Vân:
– Chị …chị …Em vẫn còn có thể gọi chị là chị chứ?
Y Vân ném khăn tay, nhoài tới ôm chầm lấy Hàn, mắt nàng sưng húp vì khóc:
– Bích Hàn! Bích Hàn! Chị điên thật, chị đã không kiểm soát được những gì mình đã làm, đúng ra chị không nên nói những lời như thế. Chị không cố tình muốn vậy…Bích Hàn! Chị vẫn là chị của em…Em hiểu chứ?
Bích Hàn xiết chặt Vân khóc ngất:
– Lỗi tại em hết, em làm bậy…Chị cứ mắng cứ chửi, nhưng…nhưng đừng bao giờ bỏ em hết…
– Không! Không bao giờ nữa đâu Bích Hàn ạ! Vân lộ vẻ xúc động. – Đó là lỗi ở chị, chị đã nổi giận vô cớ. Hãy tha chị nhe em, những điều gì chị nói ban nãy, em đừng để ý gì hết, đừng bỏ vào tim, chị em ta vẫn là chị em của ngày nào, em phải quên hết, quên hết đi nhé!
Hạo Thiên bước tới, ôm chặt hai người:
– Nghe anh này, chuyện vừa xảy ra, ta cứ xem như một cơn ác mộng, bây giờ ác mộng đã trôi qua rồi, anh cấm không muốn ai nhắc tới nữa, phải đầm ấm như cũ, ta sẽ chung hưởng hạnh phúc, phải đi hết quãng đời còn lại bên nhau. Anh mà mất một trong hai em là anh không sống nổi.
Bích Hàn yên lặng tựa đầu vào ngực Thiên. Và thế là giông tố trôi qua. Y Vân đứng dậy, trước khi trở về phòng, nàng đặt tay Hàn lên tay Thiên:
– Anh Thiên ở đây với Hàn nhé!
Và quay sang Hàn:
– Hàn không buồn chị chứ?
Hàn chỉ thở dài:
– Làm sao em có thể buồn chị được?
Và khi Y Vân bỏ đi rồi, Hạo Thiên nằm xuống ôm Hàn vào lòng. Nhìn khuôn mặt tái xanh của Hàn, Thiên hoảng hốt:
– Em bệnh rồi, để anh đi gọi bác sĩ mới được.
Bích Hàn giữ chặt Thiên:
– Đừng anh, em không bệnh gì cả, em chỉ lạnh một chút, ngủ một giấc là sẽ khỏe lại ngay.
Hạo Thiên tin lời vợ, xoa nhẹ những sợi tóc trên trán Hàn. Nhìn khuôn mặt có vẻ suy tư của vợ, chàng thắc mắc:
– Bích Hàn! Em lại nghĩ gì nữa đấy?
Bích Hàn lắc đầu chỉ nói:
– Em…yêu anh.
Thiên xiết chặt cô vợ trẻ trong vòng tay, tim bỗng đau nhói. Chàng hôn lên môi Hàn và được phản ứng lại bằng một nụ hôn thật nồng nàn, nồng nàn đến độ ngạc nhiên.
– Bích Hàn! Em đã khỏe lại rồi chứ?
– Vâng.
– Mai anh sẽ xin phép nghỉ một ngày, anh ở nhà chơi với hai em.
Bích Hàn lắc đầu:
– Đừng! Đừng anh! Anh làm thế cha mẹ sẽ nghi ngờ không hiểu giữa chúng ta đã có chuyện gì xảy ra.
Hạo Thiên cúi xuống:
– Nếu thế em phải cho anh thấy rõ bằng chứng là em khỏe mạnh thật.
– Vâng. Bích Hàn rúc đầu – Nhưng bây giờ em buồn ngủ quá!
– Vậy thì ngủ đi.
Hạo Thiên nói như vỗ về trẻ thơ.
Buổi sáng, Hạo Thiên sửa soạn đến sở, Bích Hàn vẫn còn ngủ mê. Giấc ngủ chẳng bình an vì Thiên cứ bắt gặp những cái chau mày trên mắt vợ trẻ. Sợ Hàn bị đánh thức, Thiên lặng lẽ rút lui ra ngoài.
Y Vân thức dậy tự bao giờ, đang thúc hối cô Liên dọn thức ăn điểm tâm. Thấy Thiên bước ra, nàng có vẻ ngại ngùng lảng sang nơi khác. Thiên bước tới ôm ngang người vợ:
– Em còn giận anh à?
Y Vân lắc đầu:
– Anh không giận em đã là may lắm rồi.
Thiên xúc động:
– Y Vân! Lúc xưa em đã từng nói “anh không phải là người đàn ông duy nhất trên đời này cùng lúc yêu hai người đàn bà”. Vậy thì…thú thật, bây giờ anh không biết trách ai hết. Trách định mệnh hay trách chính mình? Cả hai em đều đẹp, anh không thể bỏ rơi một người nào được hết. Y Vân, em hiểu cho anh. Đừng giận anh nữa nhé!
Y Vân lắc đầu:
– Có trách là trách em ích kỷ và hẹp hòi. Vân rớt nước mắt – Lỗi em không thể tha thứ được, em quá vô tình. Có lẽ…có lẽ Bích Hàn nó buồn em lắm!
– Em cũng hiểu cho Bích Hàn. Thiên nói – Nếu em đừng nhắc chuyện cũ đó nữa, chắc chắn Hàn sẽ không để tâm đâu. Hàn không biết thù hận là gì, tính cô bé như thế ấy, nhất là với em nữa…
Y Vân gật đầu:
– Chính vì thế mà em bị bứt rứt mãi.
Hạo Thiên nhìn sâu vào mắt vợ:
– Y Vân! Em với Hàn đều là những người đàn bà toàn thiện, chỉ có anh là vô đức vô tài. Không biết anh phải làm gì mới đền bồi đủ tình các em dành cho anh. Anh muốn lúc nào cũng có hai em bên cạnh anh hết.
– Anh Thiên! Anh cứ an tâm. Y Vân trấn an – Chuyện hôm qua em sẽ không bao giờ để nó xảy ra một lần thứ hai nữa, anh cứ đến sở đi, không có gì hết.
Hạo Thiên cười, yên ổn đặt nụ hôn lên trán vợ rồi ra đi.
Cả một buổi sáng ngồi trong phòng làm việc, đầu Thiên cứ để đâu đâu. Không có một việc gì thanh toán sòng phẳng. Họa đồ vẽ hư, tính toán sai lệch. Sau cùng không chịu được, chàng điện thoại về nhà. Người tiếp điện thoại là Y Vân.
– Tất cả bình yên cả chứ?
– Vâng.
– Bích Hàn dậy chưa?
– Dậy từ lâu rồi, hiện đang ở cạnh em. Anh muốn điện thoại với Hàn chứ?
Thiên do dự. Dù sao cũng sắp đến giờ về rồi, chọc giận tự ái Vân nữa là khổ, chàng lên tiếng:
– Thôi khỏi, anh chỉ muốn biết ở nhà bình an không thôi.
– Không có gì xảy ra hết, Bích Hàn đang chọn chỉ đan áo cho anh đây.
Thiên an tâm:
– Thế còn em, em đang làm gì?
– Em với mẹ phụ Hàn gỡ chỉ.
Thiên mỉm cười, chàng hình dung cảnh ba người đàn bà đang bận rộn vì chàng mà lòng vui sướng. Chuyện tuy chẳng có gì nhưng đủ sưởi ấm tim Thiên.
– Hay lắm! Hôm nay anh sẽ về sớm. Ở nhà thích ăn gì? Có cần anh mang về không?
– Thôi khỏi anh ạ Vân nói – Thịt bò khô với Chocolat tối qua anh mang về còn nguyên đấy, em với Hàn chia nhau được rồi. À mà nầy, mẹ bảo nếu anh có đi qua tiệm cơm chay Dật Hoa, nhớ mua về cho người một ít mì căn.
– Ờ nhớ rồi, tí nữa sẽ gặp nhau.
Thiên đặt ống nghe xuống, gánh lo đã trút, mưa bão đêm qua ồ ạt đến rồi cũng rút đi thật nhanh. Không thể trách Y Vân được, vì không ai không nghĩ đến hạnh phúc của mình. Thiên cầm bút chì lên, nhưng khi nghĩ đến Vân và Hàn, chàng lại thờ thẫn. Thiên không hiểu những người đàn ông đời trước năm thê bẩy thiếp rồi đời sống của họ phân xử ra sao? Tại sao chàng chỉ có hai người thôi mà đã gặp quá nhiều rắc rối?
Buổi trưa, Thiên mang mì căn về. Để Bích Hàn và Y Vân vui, chàng đặc biệt mua thêm món bánh hạnh nhân cho Hàn và mứt hạt sen cho Y Vân. Ngoài ra Thiên còn kiếm thêm hạt dưa, đậu phụng…Bốn năm gói lỏng chỏng mang về nhà. Vừa bước tới cửa chàng đã gọi:
– Bích Hàn! Y Vân đâu! Ra phụ anh mang vào này.
Y Vân xuất hiện, cười ngất:
– Trời đất ơi! Anh làm gì mà như sắm quà Tết vậy? Mua chi lắm thế này?
Hạo Thiên bước vào phòng khách. Bà Cao và Vân phụ chàng mang quà xuống. Nhìn quanh, chàng không thấy Bích Hàn đâu, chỉ thấy một đống chỉ đã gỡ xong trên salon. Bà Cao và Y Vân thật vui, mở từng gói một. Nhà không có gì khác lạ, Thiên không dám lộ vẻ lo lắng thái quá, chàng chỉ làm bộ hỏi:
– Ủa! Còn Bích Hàn đâu? Sao không ra ăn chứ?
Y Vân với chiếc miệng đầy mứt hạt sen, trả lời:
– Bích Hàn đi công chuyện rồi.
– Đi rồi? Hạo Thiên linh cảm chuyện không hay – Bích Hàn đi đâu?
– Hàn bảo xuống phố mua thêm kim đan, loại kim ở nhà to quá sợ đan không đẹp. Y Vân nói và chăm chú nhìn chồng. Sắc mặt nàng cũng từ từ thay đổi – Nhưng Hàn xuống phố cũng lâu lắm rồi. Em nhớ rồi, chợ siêu thị ở đối diện đây cũng có bán kim đan mà?
Hạo Thiên bỏ gói giấy còn lại trên tay xuống, chàng băng qua hành lang đẩy cửa phòng Bích Hàn. Tất cả đồ vật vẫn nằm yên chỗ cũ. Chàng thở phào nhẹ nhõm. Những vật trang điểm trên bàn nằm yên. Chiếc áo khoác ngoài còn vắt trên thành ghế. Quyển sách “Cảnh Hoa Duyên” xem dở còn nằm yên. Mấy cuộn chỉ màu lăn lóc trên giường ngủ. Chắc không có gì xảy ra đâu. Thiên trấn an, chàng bước tới tủ áo. Mở cửa tủ ra, áo từng chiếc thẳng nếp còn treo nguyên chỗ cũ. Thiên lại bước tới giường giở gối lên. Trống trơn.
Không có gì hết. Vậy là Bích Hàn không có bỏ đi, vì nếu đi không lẽ không mang theo gì cả. Nhưng mà…nhưng mà…Thiên đứng trước bàn viết, chàng kéo hộc tủ ở ngăn giữa.
Đột nhiên trái tim Thiên như chìm sâu tận đáy biển. Trong hộc tủ, chiếc vòng cẩm thạch không bao giờ rời khỏi tay Hàn nằm yên trên tờ giấy trắng. Thiên rút mảnh giấy ra… Chân chàng muốn sụm xuống, mắt như muốn hoa lên. Chàng run rẩy mở ra đọc:
“Đời sống do anh chị cứu.
Niềm vui do anh chị cho
Hạnh phúc do hai người ban bố.
Tình yêu cũng nhờ anh chị mới hiểu được.
Bây giờ tôi phải rời khỏi đâỵ
Vì đã nhìn rõ được cuộc đời chính mình.
Có ở lại chưa hẳn là ý nghĩa.
Chỉ làm vỡ nát niềm vui của kẻ khác thôi.
Đừng bảo là tôi vô ơn.
Vì bây giờ có tỏ bày sao cũng vậỵ
Tiếc đời quá nhiều cảnh khổ
Lẽ phải và công bình ở đâu? “
Bức thơ rơi nhanh xuống đất. Thiên đứng bất động thật lâu. Mãi lúc sau chàng mới nghe có tiếng thút thít ở sau lưng. Hạo Thiên lảo đảo bước đi như người say rượu. Y Vân đuổi theo:
– Anh ơi! Anh đi đâu đấy?
– Đi tìm Hàn. Thiên đáp – Phải đưa Hàn về, vì Hàn chỉ là con chim nhỏ chưa đủ lông đủ cánh. Rời khỏi nơi này Hàn sẽ chết. Trước khi Hàn chết, anh phải mang nàng về đây.
Y Vân ngước mắt đẫm lê nhìn chồng. Gương mặt Thiên tái xanh. Y Vân sợ hãi, khóc lớn:
– Anh Thiên!…
Hạo Thiên như kẻ chợt tỉnh cơn mộng du, chàng nhìn Vân, rồi quay lại nhặt chiếc vòng cẩm thạch:
– Hàn đi rồi…! không mang theo một cái gì hết kể cả chiếc vòng cẩm thạch. Nàng hờn dỗi bỏ đi, thế nàỵ.. thế này thì…đi đâu?
Y Vân khóc to hơn:
– Lỗi ở em hết, tại em Hàn mới bỏ đi, em phải tìm Hàn trở lại mới được.
Và nàng định chạy ra ngoài. Bây giờ đến phiên Thiên ngăn giữ:
– Em định đi đâu?
– Đi đâu miễn tìm được Hàn thì thôi, tìm không được em cũng đi luôn không về.
Mắt Thiên đỏ ngầu:
– Anh đã mất một người rồi, anh không thể để mất thêm người thứ hai. Em không được đi đâu hết.
Vân đứng yên nhìn chồng, trong tia mắt, lộ sự khiếp sợ, lo lắng, ăn năn và đau khổ. Rồi Vân ngã vào lòng Thiên khóc ngất.
– Sẽ không bao giờ…em xa anh. Anh Thiên! Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm Hàn, đến bao giờ tìm được thì thôi.