Bích Huyết Tẩy Thương Ngân

Chương 34: Đêm trong nhà vắng


Đọc truyện Bích Huyết Tẩy Thương Ngân – Chương 34: Đêm trong nhà vắng

Giang Nam Du Ngũ chẳng những là một vị danh hiệp trong giang hồ, mà còn là một tài tử có tiếng, kỳ tài tuyệt nghệ, tiêu sái bất phàm. Nhưng Du Lục là một loại người khác hoàn toàn, cũng như chính y đã nói, một kẻ vụng về, tay chân thô kệch, tầm thường mộc mạc. Một khuôn mặt ngay thật, chẳng có chút thông minh gì cả, chỉ lúc nào y mỉm cười, mới nhìn thấy được đôi chút hình bóng của Du Ngũ. Tuy nhiên bây giờ mọi người đều rất hiếu kỳ về Du Lục, đều cảm thấy y chẳng phải tầm thường đơn giản như ngoại hình của y. Ai cũng có rất nhiều điều muốn hỏi Du Lục, bởi ai cũng nôn nóng muốn biết thật sự y là một người như thế nào.

– Trước giờ các hạ có đi lại trên giang hồ chăng? Thông thường thì các hạ làm gì?

Du Lục đáp :

– Thứ gì cũng có làm qua, tuy nhiên thông thường thì tôi xây nhà cho người ta.

– Các hạ là thợ nề, hay thợ mộc?

– Thợ nề thợ mộc gì tôi cũng làm, nhưng thường thì tôi thiết kế nhiều hơn.

Muốn xây nhà chắc chắn phải làm thiết kế trước, phải vẽ sơ đồ, nhà cao bao nhiêu? Mái nhà đổ dốc bao nhiêu? Chịu được bao nhiêu trọng lượng? Nền đất cần đào sâu đến mức nào? Mọi thứ đều cần tính toán rất chính xác, không thể sai sót.

Đào đường hầm cũng thế, cũng cần tính toán cự ly, phương hướng, chỉ cần sai trệch đi một chút, thì ngõ ra sẽ không đúng ngay nơi dự tính. Nếu Du Lục trổ ngõ ra phía ngoài tiệm tạp hóa thì có lẽ đã tự đào mồ chôn chính mình và những kẻ khác.

Đại Uyển thở dài :

– Giờ ta đã hiểu tại sao Du Ngũ gia đặc biệt thỉnh các hạ đến đào hang. Muốn đào được một địa đạo như thế, nhất định còn khó hơn xây nhà.

Du Lục đáp :

– Địa đạo ấy chẳng phải do một mình tôi làm, lúc nãy ba cỗ xe ngựa kia đều chở những trợ thủ của tôi.

Điều này đương nhiên cũng nằm trong kế hoạch, những người ấy khi đến là trợ thủ đào hang, khi đi lại giúp Du Lục đánh lạc hướng Vô Thập Tam, như thế mỗi người đều được sử dụng rất hữu hiệu.

– Chắc họ đều là người của ngũ ca các hạ phái đến, là đệ tử Cái Bang.

Mọi người đều nghĩ thế, song Du Lục khẽ cười bảo :

– Họ chẳng phải đệ tử Cái Bang, họ là những trợ thủ giúp tôi xây nhà, do đó họ cũng biết đào hang.

Mọi người cảm thấy bất ngờ :

– Kế hoạch này là do các hạ bố trí?

Du Lục mỉm cười :

– Ngũ ca đã nhờ tôi làm việc này, thì đương nhiên tôi phải làm cho đến nơi đến chốn.

Kế hoạch cẩn thận bí mật như thế, hành động lớn lao như thế, lại hoàn toàn do một kẻ “vụng về” chủ trì. Du Lục trông vẫn vụng thô, khờ khạo, trên tay, mặt, y phục và giày dính đầy bùn đất, cả móng tay cũng bám đất, tuy nhiên chẳng còn ai cảm thấy y thô kệch, thiếu thông minh nữa.

Có người hỏi thêm :


– Còn Du Ngũ gia đâu?

Du Lục thở ra :

– Ngũ ca giao chuyện này cho tôi, không thèm để ý đến nữa.

Thiết Chấn Thiên bỗng thở dài than :

– Nếu ta có một huynh đệ giống như các hạ, thì ta cũng sẽ làm như Du Ngũ, không cần phải lo nữa.

Vừa thở dài, Thiết Chấn Thiên vừa trừng mắt nhìn Tuyệt đại sư, mọi người đều biết chắc chắn y đang nghĩ đến người anh em Thiết Toàn Nghĩa. Huynh đệ của y có thể không bì được với em trai Du Ngũ, nhưng y cũng có thể làm được điều mà những người anh em khác chưa chắc đã làm được. Thiết Toàn Nghĩa dám chịu chết vì anh mình bất cứ lúc nào.

Tuyệt đại sư không một phản ứng nào. Ai nói gì ông cũng làm như không nghe gì cả.

Đã nửa đêm.

Lúc lên xe ngựa trời đã tối, bây giờ tính ra đi đã được hơn hai giờ. Mọi người đều tưởng rằng Du Lục sẽ tiếp tục đi suốt đêm, nhưng mọi người tưởng lầm cả.

Xe đang vào một thị trấn lớn, vừa đi qua một đại lộ rộng lớn. Nhìn qua cửa sổ xe, hai bên đường các tiệm tuy đã tắt đèn, nhưng vẫn thấy được nét phồn vinh náo nhiệt của thị trấn này.

Mọi người đang ngắm quan cảnh bên ngoài, xe ngựa bỗng chuyển hướng đi vào một ngõ cụt.

Cuối ngõ không có đường ra, chỉ có một căn nhà, trông vào biết ngay là một căn nhà bề thế. Cổng lớn sơn son, hai phía tả hữu có hai con sư tử đá, một bên có lối cho xe ngựa đi vào.

Cổng son đang đóng im ỉm, xe ngựa thì đang xăm xăm tiếng đến trước nhà, như sắp sửa tông vào cổng. Ngay lúc ấy, cổng son bỗng bật mở rộng, xe ngựa đi thẳng vào, dừng ở một khoảng sân rất rộng phía trong. Xe vừa đi vào, cổng lớn lại đóng ngay lại.

Lúc này Du Lục đẩy cửa xe mở ra, bảo :

– Mời các vị xuống xe.

– Xuống xe? Xuống xe làm gì?

– Tối nay chúng ta lưu lại đây!

– Tại sao phải ở lại đây?

Du Lục cười :

– Bởi vì Vô Thập Tam nhất định cho rằng chúng ta sẽ đi suốt đêm đến Tử cốc.

Thiết Chấn Thiên bật cười :


– Ý kiến này hay đấy!

Khoảng sân rất rộng, căn nhà rất to lớn, những nét vẽ cùng nét điêu khắc còn mới trên thân rường cột, từng khung cửa sổ giấy trắng tinh mới được trát hồ dán lên, trong ánh đêm nhìn màu trắng như phát ra ánh sáng. Thế nhưng bên trong căn nhà không có thứ gì cả, không người, không bàn ghế, không vật gia dụng, thậm chí không có đèn. Nhà không trữ đèn dầu, chỉ nhờ ánh sao và ánh trăng, trong bóng đêm căn nhà đứng sừng sững như một tòa biệt thự sang trọng, nhưng lại trống vắng, lạnh lẽo, ảm đạm.

Du Lục giải thích :

– Căn nhà này là do tôi mới xây giùm cho một người, chủ nhân là một vị trí sĩ đã cáo lão từ quan, chờ đến hạ tuần tháng này sẽ dọn vào.

Bây giờ một vầng trăng khuyết đang treo giữa trời, cho nên nơi đây chẳng có lấy một người.

– Lúc nãy kẻ mở cửa là ai?

Du Lục đáp :

– Cũng là một trong nhóm giúp tôi dựng nhà, tôi bảo đảm ông ấy tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta.

Người này đương nhiên không tiết lộ bí mật của bất kỳ kẻ nào. Y là một người già cả vừa điếc vừa câm, lại què quặt và gù lưng, chẳng còn ham muốn gì trong cuộc sống, do đó trên đời này cũng chẳng có chuyện gì đánh động y được.

Một căn biệt thự tráng lệ nhưng trống không, một kẻ tàn phế xấu xí chậm chạp, một cái đèn lồng cũ rách với ánh đèn leo lét mù mờ, trong một đêm xuân trăng khuyết gió lạnh có bảy kẻ đào vong. Cái đèn lồng đong đưa trong gió, lão gù xấu xí cầm đèn lồng khập khiễng đi từng bước phía trước dẫn đường, người khác không thấy được mặt lão, mà lão hẳn cũng không muốn kẻ khác nhìn thấy mình.

Lão gù đưa bảy người chia ra vào bốn căn phòng. Mã Như Long và Du Lục chiếm một phòng, Đại Uyển và Tạ Ngọc Luân một phòng, một cho Thiết Chấn Thiên và Vương Vạn Võ, còn lại Tuyệt đại sư chiếm riêng một phòng. Chẳng ai muốn tiếp cận Tuyệt đại sư, ông cũng không muốn bắt chuyện với ai. Trong đêm lạnh vắng, một mình một phòng trống, chẳng biết khi những chuyện cũ trong quá khứ ùa về trong trí thì ông nghĩ gì?

Mọi người đều cảm thấy khá mệt mỏi, nhưng không phải ai cũng ngủ được. Tạ Ngọc Luân chưa ngủ, nằm trên mặt đất trải chiếu, cô nghe tiếng gió rít ngoài song như tiếng thiếu phụ đang khóc tỉ tê.

– A Uyển, mi ngủ chưa?

Đại Uyển cũng không ngủ được :

– Chưa.

Tạ Ngọc Luân hỏi :

– Tại sao mi không ngủ được? Đang nghĩ gì vậy?

– Tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho no.

Tạ Ngọc Luân chợt cười khẽ :

– Mi đừng gạt ta, ta biết mi đang nghĩ gì.

-…


– Mi đang nghĩ đến Mã Như Long, ta biết mi thích hắn.

Đại Uyển không nhận, cũng không chối, chỉ hỏi ngược lại :

– Sao tiểu thư chưa ngủ? Cô đang nghĩ gì đó?

Câu trả lời của Tạ Ngọc Luân hẳn làm ai cũng ngạc nhiên.

Cô thở dài :

– Ta cũng giống mi, ta đang nghĩ đến Mã Như Long. Mấy tháng nay, đêm nào hắn cũng ngủ chung một phòng với ta, mỗi đêm ta đều nghe được tiếng thở của hắn, bây giờ làm sao ta không nhớ đến hắn được? Làm sao ngủ được?

Đại Uyển không nói gì thêm, nhưng đột nhiên cô bật dậy đi đến mở cửa sổ ra.

Trong đêm khuya khoắt, một cô gái như Đại Uyển, nếu bị người khác khuấy động tâm sự, còn nói gì được?

Tạ Ngọc Luân hình như có nhiều điều muốn nói :

– Ta không có chị em khác, chỉ có mình mi là thân nhất. Chưa bao giờ ta nghĩ mi có thể hại ta, cho nên hôm ấy lúc mi đột nhiên xuất thủ điểm huyệt ta, thật làm ta quá bất ngờ.

Cô lại thở dài :

– Bây giờ tuy ta đã hiểu rõ mi làm thế là có hảo ý, nhưng lúc ấy quả làm ta một phen hoảng sợ.

Đại Uyển không quay đầu lại, cũng không đáp.

– Nếu lúc ấy ta hoàn toàn hôn mê cũng còn đỡ, đằng này ta còn tỉnh táo, mi làm gì ta đều biết rõ, ta chẳng thể quên được. Mi đem ta bỏ vào căn phòng ấy, lột trần ta rồi để ta nằm trên một cái giường gỗ vừa lạnh vừa cứng, còn dắt một gã nam nhân vào ngắm thân thể ta… những điều ấy ta đều biết.

Đại Uyển bỗng thở ra :

– Lúc ấy tôi tưởng tiểu thư đã ngất đi, cho nên…

Tạ Ngọc Luân ngắt lời Đại Uyển :

– Mi có biết lúc ấy trong lòng ta cảm giác ra sao chăng? Mi có biết một người con gái lần đầu tiên bị một gã nam nhân lạ mặt nhìn thấy thân thể, trong lòng có cảm giác như thế nào chăng?

– Tôi không biết.

– Dĩ nhiên mi chẳng biết được, bởi mi chưa từng bị lột trần, cũng chưa bị nam nhân nào nhìn thấy thân thể.

Tạ Ngọc Luân bỗng cười lên :

– Nhưng ta bảo đảm mi sắp sửa nếm mùi rồi.

Đại Uyển biến sắc, bỗng tung mình vọt ra ngoài song cửa như tên bắn, nhưng cô đã chậm một bước. Ngay lúc cô tung mình, Tạ Ngọc Luân đã xuất thủ từ phía sau lưng điểm huyệt khống chế cô.

Tạ Ngọc Luân muốn trả thù. Đại Uyển cảnh giác mới phóng mình trốn đi… nhưng sự thật không phải như thế.


Đại Uyển biến sắc mặt muốn phóng ra ngoài, chẳng phải vì cô phát giác ra Tạ Ngọc Luân sắp ra tay, mà vì cô nhìn thấy một việc kinh hoàng đáng sợ, một việc cô không thể tưởng tượng sẽ tận mắt chứng kiến.

Nếu Đại Uyển nói được hẳn đã không xảy ra những chuyện tiếp theo đó. Nhưng Tạ Ngọc Luân đã thuận tay điểm sáu, bảy huyệt đạo trên mình Đại Uyển, cả Á huyệt cũng bị phong tỏa, nên Đại Uyển không nói được chữ nào.

Nếu Tạ Ngọc Luân biết Đại Uyển nhìn thấy chuyện gì, nhất định cũng giật mình, rất tiếc chính cô cũng không biết, nên cô vẫn còn cười rất thích chí.

Tạ Ngọc Luân cười khúc khích :

– Bây giờ mi sắp biết được cảm giác lúc ấy của ta rồi, bởi vì ta cũng sẽ dùng cách ấy với mi, ta cũng sẽ cho Mã Như Long ngắm thân thể của mi.

Mã Như Long chưa ngủ. Y muốn trò chuyện cùng Du Lục một chút, nhưng Du Lục vừa ngả mình xuống chiếu là ngủ vùi. Du Lục chẳng phải người trong chốn giang hồ, không ai biết y nên y không hưởng danh vọng gì, mà y cũng không có những phiền não của kẻ có tên tuổi.

Mã Như Long than thầm, y cũng hy vọng làm một người bình thường như Du Lục, mỗi cuối ngày ngả mình xuống giường là có thể ngủ ngay được. Đáng tiếc y là Mã Như Long.

Cửa sổ nửa mở nửa khép, tiếng gió ngoài song đang rít nhẹ, bỗng Mã Như Long nhìn thấy ngoài cửa sổ có người vẫy tay với y. Tạ Ngọc Luân đang ra dấu bảo y ra ngoài.

Đôi mắt cô sáng long lanh :

– Ta dắt ngươi đi xem cái này, bảo đảm ngươi nhất định rất thích.

Tạ Ngọc Luân cười thích thú, ra chiều bí mật, Mã Như Long đương nhiên không dằn được phải đi theo cô. Họ trở về phòng Tạ Ngọc Luân và Đại Uyển, trên mặt đất có hai chiếc chiếu.

Tạ Ngọc Luân đã đặt Đại Uyển nằm trên một chiếc chiếu, dùng chiếc kia che phủ lại.

Cô nói :

– Ngươi giỡ chiếu ra xem đi, xem đầu này trước rồi hẳn xem đầu kia.

Tạ Ngọc Luân muốn cho Mã Như Long nhìn thấy chân của Đại Uyển trước, sau đó nhìn mặt Đại Uyển. Mã Như Long làm theo lời cô, xem xong một đầu y đã biến sắc, vừa xem nốt đầu kia mặt y lộ vẻ như vừa bị ai đâm một dao.

Tạ Ngọc Luân lại cười khanh khách :

– Ta cứ tưởng ngươi sẽ không hoảng sợ đến thế, bởi ngươi cũng phải đoán được ta nhất định sẽ trả thù.

Sắc mặt Mã Như Long trông càng đáng sợ hơn, y lặng người một lúc mới hỏi :

– Cô muốn trả thù ai?

Tạ Ngọc Luân cười nói :

– Đương nhiên là Đại Uyển, lúc trước cô ả đối xử với ta thế nào, thì bây giờ ta cũng làm thế ấy với cô ả.

– Lúc trước cô ấy đối xử với cô thế nào, thì bây giờ cô cũng làm thế ấy với cô ấy.

Mã Như Long lặp lại câu nói của Tạ Ngọc Luân, nghe giọng nói của y cũng như thể vừa bị ai đâm một nhát.

– Có phải cô phong tỏa huyệt đạo của cô ấy rồi đặt cô ấy nằm dưới chiếc chiếu này?

Tạ Ngọc Luân vừa gật đầu, vừa cười. Mã Như Long không nói gì thêm, bỗng y giở hẳn tấm chiếu bên trên ra. Đột nhiên Tạ Ngọc Luân không còn cười nữa, mặt cô cũng lộ vẻ như thể bị người đâm một nhát dao rất nặng. Lúc nãy rõ ràng cô đặt Đại Uyển tại đây, dùng chiếu che lại, nhưng bây giờ người nằm dưới chiếu chẳng phải là Đại Uyển, mà là lão già câm điếc tàn phế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.