Đọc truyện Bích Huyết Tẩy Thương Ngân – Chương 33: Trong động
Đại Uyển và Thiết Chấn Thiên nhìn nhau, rồi nhìn qua Mã Như Long. Họ chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng Mã Như Long hẳn đã biết. Nhưng y đang chăm chú nhìn xuống đất.
Cái lỗ dưới đất vốn chỉ bằng cỡ miệng chén, lúc này bỗng nới rộng ra, đất sét chung quanh miệng lỗ đột nhiên sủi lên như gợn sóng, mỗi lúc một lớn, càng lúc càng sủi mạnh hơn, tựa như nồi nước bắt đầu sôi. Bất chợt bao nhiêu đất sét đang chuyển động đều rớt cả xuống dưới, lỗ nhỏ biến ra lỗ lớn, to hơn cả mặt bàn.
Từ phía dưới một người chui lên, gương mặt vuông vức dính đầy bùn đất, nhưng đôi mắt sáng rực. Người này cười chào Mã Như Long, cười chào Đại Uyển, cười chào tất cả mọi người.
Nhưng y không nhận ra mọi người, vì họ cũng không nhận ra y, chưa từng gặp y bao giờ.
Người này phóng lên khỏi lỗ hổng, đứng trên miệng lỗ nhìn xuống, trong mắt y tràn đầy vẻ hài lòng, tựa như một nghệ nhân đang thưởng thức tác phẩm đắc ý của mình. Y ngắm một lúc, mới quay mình, cầm bút lông chấm mực viết trên cuốn sổ mấy chữ :
“Thỉnh quân nhập động”.
Cái lỗ này dường như rất sâu, chẳng phải chỉ là một cái động con, mà là một đường hầm vừa dài vừa sâu. Đường hầm này hẳn được đào từ một nơi cách xa chỗ này, ngõ ra chắc chắn là nằm ngoài vùng đất trống đầy hắc thạch bên ngoài. Đại Uyển rốt cuộc đã hiểu, mọi người cũng hiểu ra, địa đạo này là con đường sống duy nhất của mọi người trong tiệm tạp hóa này.
Do đó mọi người đều chui xuống lỗ.
Địa đạo còn dài hơn sự ước tính của mọi người, ngõ ra ở một con hẻm tắt tuy âm u nhưng rộng rãi, nằm cách “tử địa” mấy con đường. Ngay ngõ ra có một cỗ xe ngựa sang trọng, thuộc loại phú gia mới có được, thân xe đen bóng, bốn con ngựa kéo xe thuộc giống lương câu đã huấn luyện thuần thục. Ngoài ra ở hai đầu hẻm còn có ba cỗ xe ngựa tương tự, người đánh xe chuẩn bị ra roi cho xe khởi hành.
Đại hán áo xanh từ trong động chui ra giải thích với mọi người :
– Để tránh sự truy tầm của Vô Thập Tam, chúng tôi đã chuẩn bị thêm ba cỗ xe ngựa giống nhau, trên xe cũng có sáu nam một nữ như nhóm chúng ta, đang chờ cùng xuất hành.
Y nói sáu nam một nữ, là vì Đại Uyển vẫn mặc nam trang, và chính y cũng sẽ lên xe này.
– Chúng ta không cần chờ Ngọc đại tiểu thư, bà nhất định có cách đối phó Vô Thập Tam.
Người áo xanh thấy Mã Như Long chưa chịu lên xe, bèn mỉm cười nói :
– Ngọc đại tiểu thư đặc biệt dặn tôi nói với các hạ, tuyệt đối không nên chờ tiểu thư, bởi vì bà biết các hạ hơi cứng đầu.
Rất may lần này Mã Như Long không bướng nữa, y vừa lên xe là xe lập tức lăn bánh.
Tổng cộng bốn cỗ xe, mười sáu con tuấn mã cùng khởi hành đi ra bốn hướng, để lại trên mặt đường những vết xe cũng tương tự nhau.
Người áo xanh nói :
– Trong bốn hướng đi, một đưa đến Thiên Mã đường, một đưa đến Tung Sơn, một đến Bích Ngọc sơn trang.
– Còn một hướng nữa thì đưa đi đâu?
– Đưa đến nơi xuất phát của Vô Thập Tam, đến Tử cốc.
Tạ Ngọc Luân ra vẻ tràn đầy hy vọng, cô hỏi :
– Chúng ta có phải về Bích Ngọc sơn trang chăng?
Đại Uyển đáp :
– Không phải, nhất định không phải.
– Tại sao?
Người áo xanh nói :
– Bởi vì Vô Thập Tam nhất định cũng nghĩ ra chúng ta rất có thể sẽ đi đường đó.
Tạ Ngọc Luân thở dài, Đại Uyển thì hỏi :
– Các hạ tính đưa chúng ta đi đâu?
Người áo xanh đáp :
– Đi đến Tử cốc, bởi vì sẽ không ai ngờ chúng ta dám đến Tử cốc.
Y lại bàn thêm :
– Vả lại Ngọc đại tiểu thư cũng bảo chúng ta phải đi con đường này, vì tiểu thư cũng sẽ đến Tử cốc.
Không ai hỏi y “tại sao”, vì ai cũng tin Ngọc đại tiểu thư làm như vậy hẳn có lý do chính đáng.
Xe chạy nhanh và êm, trong xe rộng rãi thoải mái. Đại Uyển ngồi mãi nhìn người áo xanh, bất chợt cô hỏi :
– Các hạ có phải là đệ tử Cái bang?
Mọi người đều đoán như thế, vì muốn bố trí một kế hoạch bí mật như vầy, chỉ có Cái bang mới có đủ nhân lực làm được, mà người dám nhúng tay vào vụ này, cũng chỉ có Giang Nam Du Ngũ.
Nhưng người áo xanh lại lắc đầu :
– Tôi không phải là đệ tử Cái bang, tôi chưa từng đi lại trên giang hồ.
Câu trả lời khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, Đại Uyển lại hỏi :
– Xin hỏi quý tính đại danh các hạ?
Người áo xanh ngần ngừ một chút, dường như không muốn nói tên mình, cuối cùng y nói :
– Tôi tên là Du Lục.
– Du Lục?
Mọi người ngạc nhiên hỏi :
– Giang Nam Du Ngũ là gì của các hạ?
– Là ngũ ca của tôi.
Giang Nam Du Ngũ vang danh thiên hạ, thống lãnh giang hồ đệ nhất đại bang, không ai không biết. Em trai của y hẳn phải là một người cũng có tiếng, nhưng mọi người chưa bao giờ nghe đến nhân vật Du Lục này.
Du Lục nói :
– Các vị chắc hẳn không biết Du Ngũ có một người em trai như tôi, nhất định các vị lấy làm lạ tại sao em trai Du Ngũ chưa từng lộ diện trên giang hồ?
Y lại cười gượng nói tiếp :
– Có một ca ca như Du Ngũ, thì tôi còn đi lại trên giang hồ làm gì? Dù có cố đến trăm năm cũng chỉ là em trai của Du Ngũ.
Y nhìn đôi tay to lớn rắn chắc của mình, chậm rãi nói :
– Vả lại tôi chẳng làm được chuyện gì cả, chỉ biết đào hang.
Mã Như Long nhìn người áo xanh, trong mắt bỗng lộ vẻ kính trọng, như trọng một kẻ có chí, có nhân cách độc lập tự cường. Y nói :
– Các hạ bảo rằng mình không có bản lãnh, chỉ biết đào hang. Nhưng các hạ lại đào được một địa đạo dài bảy, tám chục trượng cách mấy con đường, lại trổ ngõ ra ngay bên trong tiệm tạp hóa.
Mã Như Long thở dài, nói tiếp :
– Các hạ tự cho mình chẳng có tài cán gì, nhưng muốn đào một địa đạo như vậy, trừ các hạ ra còn ai làm được?
Du Lục cười lên :
– Nghe huynh đài nói vậy, tôi cũng cảm thấy hình như mình cũng có chút tài nghệ.
Y mỉm cười nhìn Mã Như Long :
– Bây giờ tôi hiểu tại sao ngũ ca nói rằng, tính tốt nhất của huynh đài là huynh không quên chỗ tốt của người khác. Ngũ ca còn nói, người như huynh, trong đời ngũ ca chỉ gặp được hai người.
– Là hai người nào?
Du Lục cười bảo :
– Một là chính ngũ ca, hai là huynh đây.
Ánh mắt của Du Lục đầy tình thân ái :
– Do đó ngũ ca bảo tôi hỏi huynh, có chịu làm bạn với một kẻ chỉ biết đào hang chăng?
Mã Như Long đã đưa tay ra.