Bích Huyết Can Vân

Chương 37: Mối thù bằng hữu


Đọc truyện Bích Huyết Can Vân – Chương 37: Mối thù bằng hữu

Trác Không Quần biến sắc :

– Môn đại hiệp sao lại nói vậy?

– Thần quân có biết xuất thân của Thiên Hương giáo chủ chăng?

– Trác mỗ biết ít, nghe ít, có lẽ Môn đại hiệp biết?

– Cũng biết ít nhiều, Thần quân có biết khi xưa có Hương Hải tam kỳ?

Trác Không Quần hơi giật mình :

– Môn đại hiệp muốn nói tới Mai Ẩu Lê Vô Cấu và hai sư đệ Tra Minh, Cô Cối?

– Chính thị.

– Chẳng lẽ Thiên Hương giáo có uyên nguyên với ba nhân vật ấy?

– Đâu chỉ có uyên nguyên mà thôi, Thiên Hương giáo chủ chính là ái nữ của Mai Ẩu Lê tiền bối!

Trác Không Quần biến sắc :

– Thảo nào họ có giáo hiệu là Thiên Hương giáo và đóng giáo đô ở Mai cốc, thì ra là thế… Môn đại hiệp đã gặp bọn họ chứ?

– Chính có, họ cũng ngụ tại Tam Tương khách điếm.

– Trác mỗ cũng trú ngụ ở khách sạn đối diện với Tam Tương khách điếm.

Môn Nhân Kiệt a một tiếng :

– Thần quân theo dõi Thiên Hương giáo để vì…

Trác Không Quần lạnh lùng :

– Để chờ cơ hội đoạt lại bằng hữu của Văn Nhân nhị đệ là Lệnh Hồ Kỳ và cũng thám thính tông tích Văn Nhân nhị đệ.

Môn Nhân Kiệt đáp :

– Thần quân, Lệnh Hồ Kỳ đâu có mặt trong trấn thành này.

– Cái ấy Trác mỗ biết. Trác mỗ đã theo dõi chúng từ khi chúng rời Mai cốc tới đây, không ngờ lại xảy ra vụ tên thất phu Tôn Bất Tiếu… ta thề sẽ xé xác tên thất phu ấy làm trăm mảnh!

Câu cuối cùng hắn vừa nói vừa nghiến răng rất dễ sợ. Môn Nhân Kiệt vội hỏi :

– Thần quân, chẳng lẽ Tôn Bất Tiếu lại đào thoát rồi ư?

– Chính vậy, hắn đã đào thoát không chỉ một mình mà còn đem theo hai nữ nhân, uy hiếp cả Lý cô nương của Phi Vân bảo nữa.

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Thì ra là thế, kể ra số Tôn Bất Tiếu cũng còn lớn đấy…

– Vừa rồi Môn đại hiệp đề cập tới xuất thân của Giáo chủ Thiên Hương giáo là có dụng ý gì?

– Giáo chủ Thiên Hương giáo là ái nữ của Mai Ẩu Lê tiền bối và sư điệt nữ của nhị vị tiền bối Tra Minh, Cô Cối, xuất thân như thế, tựa hồ như không phải là người ác…

Trác Không Quần hừ một tiếng :

– Môn đại hiệp có nghe, thường có câu “mẹ hiền sinh con dữ”?

– Thần quân cho rằng…


– Trác mỗ nghe Hồ Văn Hổ nói, Giáo chủ Thiên Hương giáo có dã tâm nhất thống bá chủ võ lâm, chỉ với dã tâm ấy thôi cũng đủ cho Trác mỗ không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Môn Nhân Kiệt trầm ngâm rồi đáp :

– Thần quân dự tính…

– Một bộ phận thực lực của Thiên Hương giáo vẫn ở gần đây, trong đó có hai sư thúc của yêu phụ Giáo chủ và cả con trai của y thị nữa. Trác mỗ định mời Môn đại hiệp cùng hợp thủ bắt giữ chúng để giữ chính nghĩa võ lâm trừ hại cho thiên hạ, rửa hận cho bằng hữu ta.

Môn Nhân Kiệt chau mày :

– Thần quân, tại hạ đã lỡ ước hẹn với Tra tiền bối, không tiện xuất thủ…

– Môn đại hiệp ước định những gì với Tra Minh?

Môn Nhân Kiệt kể lại việc ước định với Tra Minh. Nghe xong Trác Không Quần cười lạnh :

– Môn đại hiệp vốn là người thông minh, sao lại ước định hồ đồ như thế? Giáo chủ yêu phụ kia là sư điệt nữ của họ Tra, lão ta lẽ nào không bênh vực che chở cho cháu?…

– Thần quân, Tra tiền bối vốn là cao nhân uy danh đã lâu, tại hạ hiểu rõ tính cách của tiền bối… vả chăng “oan có đầu, nợ có chủ” chúng ta nếu có oán cừu là oán cừu với Giáo chủ của họ chứ đâu có liên hệ đến các giáo đồ?

– Trừ diệt ác nhân là tâm nguyện xưa nay của Trác mỗ, Trác mỗ thề tiêu diệt toàn bộ Thiên Hương giáo.

Môn Nhân Kiệt tự biết không thể lay chuyển được ý định của Trác Không Quần, y chia tay với họ lên đường.

* * * * *

Mấy hôm sau đó võ lâm rất an tĩnh, an tĩnh một cách lạ lùng! Thế nhưng đó chỉ là sự an tĩnh bề ngoài, bên trong ẩn chứa nguy cơ lớn mà chưa ai biết. Sự an tĩnh lạ lùng ấy hình như chẳng có gì đáng mừng vì nó rất giống sự an tĩnh trước khi mưa gió bão bùng, khoảnh khắc ấy chỉ báo hiệu mưa to gió lớn có thể đổ xuống bất cứ lúc nào…

Vào một ngày sau mười một ngày Môn Nhân Kiệt chia tay với Trác Không Quần, trên Hoàng Hạc lâu hôm ấy…

Tích nhân dĩ thừa Hoàng Hạc khứ

Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu

Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản

Bạch Vân thiên tải không du du…

Đó là bài ca ngợi Hoàng Hạc lâu, tuyệt bút của Thôi Hiệu đời Đường. Hoàng Hạc lâu nằm trong đất Võ Hán giữa cảnh vật bao la hoành tráng không bút mực nào tả xiết. Bấy giờ trên lầu Hoàng Hạc có một người thân thể cường tráng, khí độ cao khiết anh tuấn hơn đời mặc trường bào màu trắng đứng dựa vào lan can phóng tầm mắt chiêm ngưỡng thiên nhiên hùng vĩ, nét mặt người áo trắng ấy mười phần anh tuấn xuất trần, chỉ tiếc là sắc mặt vàng vọt không giống như bậc thần tiên.

Y khoanh tay dựa vào lan can, miệng ngâm bài luật Đường “Hoàng Hạc Lâu” của Thôi Hiệu, khi y ngâm đến câu áp cuối: “Nhật mộ hương quan hà xứ thị”, đột nhiên dưới chân Hoàng Hạc lâu có tiếng người ngâm tiếp: “Yên ba giang thượng sử nhân sầu”. Khách áo trắng ấy nhướng mày, mỉm cười :

– Có vị cao nhân nào, xin được mời lên lầu!

Dưới lầu có tiếng người đáp :

– Không dám nhận hai tiếng cao nhân của Môn đại hiệp, cố nhân tìm đến làm phiền thanh thú của Môn đại hiệp, xin rộng lượng khoan hồng.

Khách áo trắng ấy chính là Môn Nhân Kiệt, y sáng mắt lên :

– Đã là cố nhân, cần gì khách sáo, mời mau lên lầu!

Dưới lầu có tiếng đáp “tuân lệnh” rồi bóng đen chuyển động như bóng ma, nhìn lại, trên lầu đã có thêm một người nữa, nghiễm nhiên là… Môn Nhân Kiệt giật mình :

– Tôn Bất Tiếu, là các hạ đó ư?

Người mới đến chính là Lãnh Tâm Quỷ Tôn Bất Tiếu, hắn mỉm cười không đáp.

– Quả là bất ngờ cho tại hạ, Tôn Bất Tiếu, các hạ dám ngang nhiên gặp tại hạ, chẳng lẽ không sợ tại hạ…


Tôn Bất Tiếu cười hăng hắc, lắc đầu :

– Hiện nay Tôn Bất Tiếu là thân phận sứ giả, phụng lệnh đến đây.

Môn Nhân Kiệt ngạc nhiên :

– Phụng lệnh? Các hạ phụng lệnh ai đến đây?

Mục quang Tôn Bất Tiếu chuyển động :

– Lẽ nào Môn đại hiệp quên đã ước định với Tra tiền bối của tệ giáo…

Môn Nhân Kiệt a một tiếng :

– Thì ra các hạ phụng lệnh Tra tiền bối?

Tôn Bất Tiếu gật đầu :

– Chính vậy.

– Võ lâm mông mênh rộng lớn, sao các hạ biết tại hạ có mặt ở Hoàng Hạc lâu hôm nay?

– Không dám giấu Môn đại hiệp, sau khi chia tay với Tra tiền bối mười một hôm trước, tất cả hành động của Môn đại hiệp đều bị tệ giáo theo dõi rất tường tận…

– Như vậy là có ý gì?

– Nếu không biển người mông mênh, trời đất vô cùng biết tìm Môn đại hiệp ở đâu?

Môn Nhân Kiệt mỉm cười gật đầu :

– Phải lắm, nhưng tại hạ vẫn không ngờ Tra tiền bối lại sai các hạ đến đây.

– Tra lão sai tại hạ đến là có thể vì tại hạ là người duy nhất có tư cách nhân chứng.

Môn Nhân Kiệt lại a một tiếng :

– Nói vậy là sao?

– Lẽ nào Môn đại hiệp quên đang ở đây đợi cái gì?

– Chuyện lớn đến thế, tại hạ há dám quên?

– Thế thì, chính Tôn Bất Tiếu đem câu trả lời của Tra lão đến đây.

– Mời các hạ cứ nói.

– Tôn Bất Tiếu tuân lệnh, nhưng trước khi tại hạ nói ra tên hung thủ chính hãm hại Văn Nhân đại hiệp là ai, xin Môn đại hiệp hãy muôn ngàn cố trấn định…

Môn Nhân Kiệt cắt lời :

– Có cần khuyên tại hạ thế không?

– Nếu Môn đại hiệp không tin, xin cứ nghe tại hạ nói rồi sẽ hiểu.

– Môn Nhân Kiệt ta là người nhìn thấy núi Thái Sơn đổ trước mắt, mặt vẫn không biến sắc, các hạ cứ nói đi!

– Môn đại hiệp, hung thủ chủ chốt hãm hại Văn Nhân đại hiệp chính là người bằng hữu chí thân Thất Tuyệt Thần Quân Trác…


Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Đó là điều các hạ muốn báo cho tại hạ biết đấy ư?

– Chính vậy, tại hạ tự biết Môn đại hiệp không tin, nhưng đó lại là sự thực.

– Các hạ phụng lệnh Giáo chủ các hạ hay phụng lệnh Tra tiền bối nói điều ấy?

– Người ước định với Môn đại hiệp là Tra lão, Tôn Bất Tiếu đương nhiên là phụng lệnh Tra lão.

Môn Nhân Kiệt cười gằn :

– E rằng các hạ phụng lệnh của Giáo chủ các hạ đến đây bịa đặt ngậm máu phun người vu oan giá họa chăng?

– Môn đại hiệp lầm rồi, thực sự tại hạ phụng lệnh Tra lão.

– Có gì làm chứng?

– Môn đại hiệp nhận ra tín vật khi xưa của Tra lão chứ?

– Nhận ra, nhưng các hạ khỏi cần đưa ra vì Giáo chủ các hạ dư sức mượn tín vật Tra tiền bối, điều ấy dễ quá, tại hạ xin hỏi, vì sao Tra tiền bối không tự đến đây?

– Tra lão có việc cần không thể phân thân…

– Thế sao Tra tiền bối không sai một người nào khác?

– Tại hạ đã nói rồi, Tra lão vốn có thâm ý vì chỉ có tại hạ là người duy nhất có tư cách làm chứng nhân.

– Định tính toán…

– Nguyện được theo Môn đại hiệp tìm Trác Không Quần lột mặt nạ giả nhân giả nghĩa của hắn.

– Các hạ có biết rõ chuyện hãm hại Văn Nhân đại hiệp của hắn?

– Hắn coi tại hạ và Thường Lạc là hai thuộc hạ tả hữu tâm phúc nhất, đương nhiên tại hạ biết rất rõ.

– Các hạ theo tại hạ đi gặp hắn không sợ hắn giết chết các hạ hay sao?

– Môn đại hiệp biết tại sao hắn nhất định đẩy tại hạ vào tử địa mới cam tâm không? Một mặt cố nhiên vì hắn hận căm tại hạ khinh thường hắn, còn mặt khác là giết người diệt khẩu… còn như hắn muốn giết tại hạ, tại hạ hoàn toàn không sợ vì Tra lão đã có thỉnh cầu Môn đại hiệp hãy chiếu cố đến tại hạ rồi!

Môn Nhân Kiệt cười gượng :

– Tại hạ tất nhiên không thể không nể lời Tra tiền bối, thế nhưng, Tôn Bất Tiếu, trước đây mười một ngày, tại hạ chính tai nghe có người nói kẻ mưu hại Văn Nhân đại hiệp không phải là Trác Không Quần mà là một người khác, việc ấy phải hiểu như thế nào?

Tôn Bất Tiếu rất bình tĩnh :

– Môn đại hiệp cũng nghe tệ giáo định lợi dụng Trác Không Quần để nhất thống thiên hạ xưng bá võ lâm chứ gì?

– Đúng vậy, tại hạ có nghe.

– Nếu lúc đó tại hạ nói thẳng tên thủ phạm là Trác Không Quần, tất nhiên Môn đại hiệp phải tìm hắn trả thù, như vậy dụng tâm của tệ giáo đã thành bào ảnh sao?

– Thế sao bây giờ các hạ dám nói thẳng…

– Vì một là Tra lão đã có ước định với Môn đại hiệp, không thể thất tín, hai là Giáo chủ bản giáo đã chấp thuận lời khuyến cáo của nhị lão từ bỏ ý định xưng bá võ lâm.

– Điều thứ hai khiến tại hạ bất ngờ. Tôn Bất Tiếu, các hạ hãy nói nghe xem, Trác thần quân là bạn chí thiết của Văn Nhân đại hiệp, lại là một người đội trời đạp đất anh hùng hào kiệt, vì sao hắn lại mưu hại Văn Nhân đại hiệp và vì sao cần mưu hại Văn Nhân đại hiệp?

– Môn đại hiệp, người ta đều khó thoát bị danh lợi mê hoặc, huống gì Trác Không Quần chỉ là bộ mặt giả, sở dĩ hắn mưu hại Văn Nhân đại hiệp một là vì danh, hai là vì nhan sắc…

– Vì danh thì tại hạ hiểu, còn vì nhan sắc phải hiểu thế nào?

– Chỉ vì Văn Nhân phu nhân là nữ kiệt quốc sắc thiên hương cả đời…

Môn Nhân Kiệt quát nhỏ :

– Tôn Bất Tiếu, chớ nói bậy.

– Môn đại hiệp, tại hạ nói là sự thực, điều ấy Văn Nhân phu nhân cũng hiểu rất rõ, tiếc rằng…

Đột nhiên họ Tôn im bặt. Môn Nhân Kiệt thở dài :


– Trác thần quân là người nghĩa khí, đội trời đạp đất…

– Môn đại hiệp, anh hùng cũng khó qua khỏi cửa mỹ nhân.

Môn Nhân Kiệt nghiêm mặt :

– Tôn Bất Tiếu, các hạ nếu còn dám ô uế lăng nhục Trác thần quân, tại hạ tất phải giết các hạ.

Tôn Bất Tiếu vẫn an nhiên đáp :

– Môn đại hiệp, tất cả những lời tại hạ nói đều là sự thực, Môn đại hiệp không tin tại hạ chẳng biết sao hơn, tại hạ chết là việc nhỏ, chỉ sợ chuyện Văn Nhân đại hiệp bị hại oan, vĩnh viễn không thể rửa sạch.

– Tôn Bất Tiếu, Trác phủ bị hỏa thiêu là do ai?

– Nói ra sợ Môn đại hiệp không tin, đó là do Văn Nhân phu nhân tự phóng hỏa.

Môn Nhân Kiệt bật kêu lên :

– Tôn Bất Tiếu, ngươi…

Tôn Bất Tiếu mau lẹ tiếp lời :

– Môn đại hiệp, xin hãy nghe tại hạ nói lý do… tại hạ đã nói rồi, Văn Nhân phu nhân sớm biết dã tâm của Trác Không Quần và cũng biết Trác Không Quần mặt người dạ thú hãm hại Văn Nhân đại hiệp, lại thấy bạo bệnh của Văn Nhân đại hiệp khó mà y trị, tâm địa ác thú của Trác Không Quần đã bại lộ, phu nhân thừa cơ hội không ai chú ý liền phóng hỏa tự thiêu tuẫn tiết theo chồng không chịu khuất nhục.

– Làm sao các hạ biết được chuyện ấy?

– Đêm trước khi Trại Hoa Đà bắt cóc Văn Nhân đại hiệp, Văn Nhân phu nhân đã cãi nhau với Trác Không Quần trong lầu sau, lúc ấy tại hạ hộ vệ bên ngoài nên nghe rõ từng tiếng một…

– Văn Nhân phu nhân nói những gì?

– Văn Nhân phu nhân nói, nếu Văn Nhân đại hiệp có bề gì, phu nhân sẽ tự tuyệt tuẫn tiết, lúc ấy chính miệng Trác Không Quần bảo đảm an toàn cho Văn Nhân đại hiệp…

– Thế sao sau đó Văn Nhân phu nhân lại tự thiêu?

– Sau đó Trác Không Quần suy đoán là Văn Nhân phu nhân đã phát hiện người mà họ Trác giấu ở lầu sau chỉ là Văn Nhân đại hiệp giả, phu nhân hiểu ra Văn Nhân đại hiệp đã bị hại, do đó…

– Nói vậy Trác thần quân tất cũng hiểu vì sao Văn Nhân phu nhân…

– Đương nhiên! Mục đích hắn hại Văn Nhân đại hiệp chủ yếu để đoạt người đẹp, Văn Nhân phu nhân chết tức là tâm huyết nhiều năm của hắn hỏng bét, sau việc thất bại ấy hắn mới lùng sục mỹ nhân khắp thiên hạ để nguôi cơn giận.

– Các lời ấy đều là do người nói ra thôi!

– Đúng vậy, dù trước mặt Trác Không Quần tại hạ cũng vẫn nói thế, bây giờ tin hay không là tùy Môn đại hiệp, đợi đến khi tìm gặp Trác Không Quần xong, tại hạ sẽ buộc hắn cúi đầu nhận tội!

– Hãy đợi gặp Trác thần quân rồi nói sau, nhưng tại hạ xin cảnh cáo trước nếu là do các hạ bịa đặt ngậm máu phun người vu oan giá họa chớ trách tại hạ…

Tôn Bất Tiếu cắt lời :

– Tôn Bất Tiếu ta sẽ tuân theo mọi xử lý của Môn đại hiệp!

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Tại hạ xin hỏi thêm một câu: Lý cô nương Phi Vân bảo và Mạnh…

Tôn Bất Tiếu lại cắt lời :

– Môn đại hiệp, đúng là Lý cô nương hiện ở Mai cốc nhưng còn Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh đều bị Trác Không Quần bắt giữ, hai cô nương ấy đang ở cùng hắn!

– Tôn Bất Tiếu, tại hạ và các hạ hãy tìm tới Triều Thiên bảo gặp Trác thần quân xem sao!

Dứt lời y lướt thân xuyên ra khỏi Hoàng Hạc lâu. Tôn Bất Tiếu chỉ kịp nói hai tiếng “tuân lệnh” liền bắn thân ra theo.

* * * * *

Trong rừng sâu Đại Ba sơn có một tòa thành bảo vĩ đại do đá tảng dựng nên, trong võ lâm tòa thành bảo vĩ đại ấy nổi tiếng không kém Phi Vân bảo, đó chính là Triều Thiên bảo. Lúc bấy giờ chính là lúc rừng sâu tịch mịch bốn bề im tiếng, tòa Triều Thiên bảo nằm lù lù trong đêm như một con quái vật, hai cái đèn lồng lớn treo trước cổng bảo lay qua lay lại như hai con mắt con quái vật ấy, giữa sân bảo là cây cột cờ hiệu như đâm thẳng lên nền trời. Trên đỉnh ngọn cờ hiệu ấy có treo một ngọn đèn lồng nữa, chung quanh đèn viết ba chữ cực lớn “Triều Thiên Bảo” từ rất xa cũng có thể nhìn thấy.

Bên cạnh cột cờ có hai ngọn tháp cao là chung lâu và liêu vọng đài, trên liêu vọng đài ẩn ước có bóng người chuyển động. Đột nhiên hai bóng người một đen một trắng ấy rơi xuống trước Triều Thiên bảo, lúc ấy mới nhận ra đó là Môn Nhân Kiệt và Tôn Bất Tiếu. Vừa rơi thân xuống đất, Môn Nhân Kiệt định lên tiếng thì Tôn Bất Tiếu đã ngăn lại :

– Môn đại hiệp, không nên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.