Đọc truyện Bích Huyết Can Vân – Chương 36: Thiên Hương giáo chủ
Môn Nhân Kiệt khẳng khái đáp :
– Môn Nhân Kiệt không dám, nhưng xin cô nương cứ minh xét, cứ nghĩ thử xem phải chăng Giáo chủ quý giáo rất đáng hoài nghi?
– Ta không phủ nhận, nhưng ta dám đem mạng sống ra bảo đảm, tệ giáo Giáo chủ tuyệt không phải là…
Môn Nhân Kiệt cắt lời :
– Cô nương có nhớ chuyện người ta phóng hỏa đốt rụi Trác phủ?
– Tây Môn Sương rất nhớ.
– Và chuyện vừa rồi Giáo chủ quý giáo tình cờ bắt được Lệnh Hồ Kỳ?
– Môn đại hiệp hoài nghi Giáo chủ tệ giáo cũng là người phóng hỏa đốt Trác phủ?
– Xin cô nương cứ suy nghĩ mà xem, Giáo chủ quý giáo có đáng hoài nghi hay chăng, với hai sự việc ấy cô nương bảo tại hạ phải có thái độ thế nào?
– Môn đại hiệp, ta xin nói vắn tắt một lời, Giáo chủ tệ giáo bị hoài nghi là cũng có phần đúng, nhưng Tây Môn Sương xin lấy tính mạng ra bảo đảm, Giáo chủ tệ giáo tuyệt đối không phải là người mưu hại Văn Nhân đại hiệp và cũng tuyệt không phải là thủ phạm phóng hỏa Trác phủ.
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
– Tây Môn cô nương lấy gì làm chắc?
– Tây Môn Sương theo hầu Giáo chủ đã lâu năm, biết rất rõ Giáo chủ là người thế nào, Giáo chủ có thể nói là người số một trên đời này về kỳ tài và trí tuệ…
Môn Nhân Kiệt gật đầu :
– Cái ấy tại hạ cũng có thể tin được, nếu không sao lại làm lãnh tụ Thiên Hương giáo? Và xét các cao thủ trong quý giáo, trừ Hắc thị vệ là ác nhân, ngoài ra ai cũng là anh kiệt hiệp nghĩa!
– Môn đại hiệp nên tin…
– Cô nương, còn hai việc ấy làm sao giải thích?
– Ta có thể nói thế này, Môn đại hiệp nên biết, tệ giáo đang dốc hết toàn lực tìm kiếm Văn Nhân đại hiệp để mời người đến Mai cốc một phen…
Môn Nhân Kiệt gật đầu :
– Điều ấy tại hạ có biết!
– Đã thế, tại sao Giáo chủ tệ giáo còn mưu hại Văn Nhân đại hiệp làm gì? Mà mưu hại người rồi làm sao còn mời người đến Mai cốc được nữa?
– Tây Môn cô nương, xin cho tại hạ nói thẳng, tại hạ còn chưa rõ dụng ý thực của quý giáo khi bắt cóc Văn Nhân đại hiệp là gì.
– Môn đại hiệp cho rằng Giáo chủ tệ giáo có ác ý?
– Không dám, nhưng nếu giả như dụng ý của quý giáo là bất lương thì đủ chứng minh…
– Môn đại hiệp, dụng ý của tệ giáo mời Văn Nhân đại hiệp đến Mai cốc chỉ là muốn được Văn Nhân đại hiệp giúp cho một việc chứ hoàn toàn không có ác ý.
Môn Nhân Kiệt lại a một tiếng :
– Văn Nhân đại hiệp thân mang bạo bệnh, thần trí mơ hồ gần thành phế nhân, làm sao giúp cho quý giáo được việc gì?
– Môn đại hiệp, việc này là việc cơ mật của tệ giáo, xin cho ta không tiết lộ.
– Vậy thì tại hạ không dám tin quý giáo bắt cóc Văn Nhân đại hiệp là không có ác ý.
– Tin hay không là tùy Môn đại hiệp, Tây Môn Sương chỉ tự biết mình không làm gì đáng thẹn với lương tâm.
– Nếu Tây Môn cô nương không tiện nói thôi thì cũng được, nhưng riêng tại hạ căn cứ vào những sự việc ấy mà suy đoán, xin nói thẳng Giáo chủ quý giáo rất khả nghi.
Tây Môn Sương ngạc nhiên :
– Những sự việc nào?
– Vâng, thí dụ như hai việc đã nói lúc nãy, ngoài ra theo vị Hắc thị vệ có nói Giáo chủ quý giáo có mộng thống nhất thiên hạ bá chủ võ lâm, bất cứ ai, phàm đã có dã tâm ấy, điều trước tiên tất phải trừ khử trở ngại là Văn Nhân đại hiệp và Trác thần quân, sau đó mới tới thu phục Đông Tây lưỡng bảo và Nam Bắc tứ trại, sự thực quý giáo đã mưu hại Văn Nhân đại hiệp, nay lại sai bộ hạ tiềm phục bên người Trác thần quân, bắt cóc Lý bảo chủ Phi Vân bảo.
– Nói vậy là Môn đại hiệp đã nghe hết đàm thoại giữa Hắc thị vệ và nhị lão rồi còn gì nữa?
Môn Nhân Kiệt ngẩn người, đành cười gượng :
– Sự thực là thế, tại hạ không dám phủ nhận.
– Đã như thế, tệ giáo rõ ràng không phải là địch nhân của bọn ở tây viện, vì sao lại cướp Lý Thương Như trong tay bọn Đường Lăng Ba của Tàng Long trại.
– Cô nương xin cho tại hạ nói thẳng, chẳng qua đó là mưu mẹo che mắt người khác và tay trái đưa qua tay phải của quý Giáo chủ thôi.
– Xem ra ta có nói gì đi nữa, Môn đại hiệp cũng chẳng tin ta?
– Tại hạ không dám, nhưng tại hạ ngờ rằng cô nương biết không ít về nội tình của Giáo chủ quý giáo.
– Môn đại hiệp, ta đã nói qua, ta theo Giáo chủ đã lâu năm…
– Sự thực, chắc cô nương cũng biết chuyện Hắc thị vệ tiềm phục trong nội bộ Trác thần quân, chưa chắc Giáo chủ đã muốn cho cô nương biết đâu!
– Điều ấy ta biết, chỉ vì ta…
Mặt nàng ửng đỏ lên, im không nói nữa. Môn Nhân Kiệt không chú ý đến thần sắc của Tây Môn Sương, y nói tiếp :
– Còn nữa, việc Giáo chủ quý giáo thân xuất thủ bắt cóc người giả Văn Nhân đại hiệp, cô nương cũng đâu biết trước…
– Tại sao Môn đại hiệp biết ta không biết trước?
– Rất đơn giản, nếu cô nương biết trước, sao còn sai cao thủ đến đòi Văn Nhân đại hiệp từ tay Trác thần quân?
Tây Môn Sương ngẩn mặt nhất thời không biết nói gì.
– Còn nữa, cô nương, việc quý Giáo chủ bắt Lý Thương Như ở Tàng Long trại, cô nương cũng không hề biết trước.
– Môn đại hiệp làm sao biết?
– Cái ấy đáng lẽ cô nương phải tự hỏi mới đúng.
Tây Môn Sương biến sắc không biết đáp ra sao, một lúc lâu nàng mới nói :
– Môn đại hiệp, dù sao Tây Môn Sương cũng chỉ là thuộc hạ của Thiên Hương giáo.
Môn Nhân Kiệt chau mày :
– Cô nương, nếu lỡ ra quý Giáo chủ thật là hung thủ, chẳng lẽ cô nương cũng…
– Giáo chủ tuyệt đối không phải loại người ấy.
– Cô nương, tại hạ chỉ nói lỡ ra.
– Môn đại hiệp, với thân phận của Giáo chủ không thể có chuyện lỡ ra.
– Xem ra cô nương đã tuyệt đối tin ở Giáo chủ, cô nương, tại hạ xin nói một câu, bất kể ai trong quý giáo đối xử với tại hạ ra sao, tại hạ tuyệt đối không coi quý giáo là địch nhân.
– Đa tạ Môn đại hiệp, Tây Môn Sương chỉ biết tận trung với Giáo chủ mà thôi.
– Vậy thì, cô nương, tại hạ xin cáo từ.
Môn Nhân Kiệt tức khắc đứng dậy. Tây Môn Sương cũng vội đứng lên theo :
– Đêm nay Môn đại hiệp đến đây là khách nhưng qua đêm nay rồi xin đừng trách Tây Môn Sương phải coi Môn đại hiệp là địch nhân, nếu Môn đại hiệp có hành vi nào bất lợi cho tệ giáo…
– Cô nương là chủ, tại hạ không tiện nói gì, nhưng theo tại hạ, cô nương không nên coi tại hạ là địch nhân, tại hạ xin phụng báo một câu, nếu cô nương hạ thủ, tại hạ tất phải tự vệ nhưng quyết không đả thương ai khác.
Dứt lời, y cung tay thi lễ. Ngay lúc ấy, ngoài cửa có tiếng trong trẻo gọi :
– Xin Môn đại hiệp lui bước, dì Sương, cháu có thể vào được không?
Đó là thiếu niên áo đen Mai Lãnh! Môn Nhân Kiệt vội đáp :
– Thiếu hiệp, Môn Nhân Kiệt xin tuân lệnh.
Thiếu niên Mai Lãnh bước vào nói lớn :
– Cháu có nghe câu chuyện giữa dì Sương và Môn đại hiệp, cháu xin lấy tính mạng ra bảo đảm gia mẫu không phải là người mưu hại Văn Nhân đại hiệp.
Môn Nhân Kiệt vội đáp :
– Thiếu hiệp, đến nay Môn Nhân Kiệt cũng chỉ đang điều tra…
– Chẳng lẽ Môn đại hiệp không thể tin cháu?
– Điều ấy không phải không tin, nhưng đứng vào lập trường của tại hạ lẽ nào tại hạ không tham dự điều tra cho rõ trắng đen?
Thiếu niên áo đen Mai Lãnh đáp :
– Nhưng đứng ở lập trường cháu, cháu không thể để Môn đại hiệp có bất cứ hành vi nào bất lợi cho gia mẫu.
– Thiếu hiệp, chúng ta đều có lập trường riêng, thiếu hiệp cũng đã nghe vừa rồi tại hạ nói với Tây Môn cô nương, tại hạ không muốn trở thành kẻ địch của bất cứ ai.
– Môn đại hiệp cũng nên biết, gia mẫu là Giáo chủ một môn giáo, đâu ai dám đối địch với Thiên Hương giáo?
Môn Nhân Kiệt gật đầu :
– Vâng, thiếu hiệp, dù chư vị có tận lực hạ thủ tại hạ, tại hạ cũng quyết không đả thương ai.
Thiếu niên áo đen Mai Lãnh ngạc nhiên :
– Đã như thế…
Môn Nhân Kiệt cả cười :
– Các cao thủ quý giáo phải chăng là vây chặt nơi này?
Thiếu niên lắc đầu :
– Xin Môn đại hiệp yên tâm, không ai phát hiện ra Môn đại hiệp đâu!…
– Bọn chúng theo thiếu hiệp đến đây?
Đột nhiên hai mắt thiếu niên nhướng cao chuyển đầu quay ra ngoài hỏi lớn :
– Ai ở ngoài đó?
Chỉ nghe một giọng hết sức lạnh lùng ở ngoài phòng :
– Mai Lãnh, là thúc tổ của cháu đây. Hãy bảo tên hậu sinh ấy ra ngoài này nói chuyện.
Tây Môn Sương biến sắc :
– Đó là nhị lão.
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
– Xin thiếu hiệp dẫn tại hạ ra ngoài.
Thiếu niên áo đen hơi ngần ngại một chút, cuối cùng liền bước ra trước, Môn Nhân Kiệt bước theo chân liền. Bên ngoài hai lão nhân một mập mạp một gầy ốm đứng sánh vai giữa sân, sau lưng hai lão nhân là tám tên Hoàng y hộ pháp, bên tả là Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh. Môn Nhân Kiệt bước tới cung tay thi lễ :
– Bái kiến nhị vị tiền bối.
Lão nhân mập mạp lạnh nhạt :
– Hậu sinh, chúng ta không cần đa lễ.
Lão nhân gầy ốm lạnh lùng hỏi :
– Tiểu tử ngươi là Môn Nhân Kiệt?
– Vâng, tiền bối, vãn bối Môn Nhân Kiệt.
– Vừa rồi ngươi nhất quyết bôi lọ thanh danh Giáo chủ chúng ta?
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
– Tiền bối, vãn bối chỉ căn cứ vào nhiều sự thật, đối với chuyện Văn Nhân đại hiệp bị hãm hại, vãn bối rất nghi ngờ quý Giáo chủ.
Lão nhân gầy ốm nổi giận :
– Im miệng ngươi lại, dám ngậm máu phun người ô uế Giáo chủ chúng ta?
– Tiền bối, vãn bối căn cứ vào sự thực mới dám nghi ngờ quý Giáo chủ, trước khi tìm ra đầy đủ chứng cớ, vãn bối chưa hề có câu nào xác quyết ngoài sự nghi ngờ.
– Vậy là đủ, Giáo chủ tệ giáo đâu phải là người để ngươi muốn ám chỉ cái gì cũng được?
– Quý Giáo chủ có ý định nhất thống giang hồ, bá chủ võ lâm, đó là sự thực.
Lão nhân gật đầu :
– Đúng vậy, người định làm gì nào?
– Tiền bối, vãn bối cũng vì thân phận võ lâm, phàm bất cứ ai nếu có đủ tài đức, không cần phải tranh đoạt, vãn bối sẽ cùng võ lâm đồng đạo suy tôn lên làm Minh chủ, nhưng nếu như y là người không tài không đức, thì dù là bất cứ ai, tất cả võ lâm không ai có thể ngồi yên để y tha hồ gây ra gió tanh mưa máu!
Lão nhân gầy ốm gầm to :
– Lớn gan thật, hậu sinh cuồng vọng, ngươi có bao nhiêu bản lãnh…
Môn Nhân Kiệt lạnh lẽo :
– Không cần bản lãnh, tiền bối, chỉ cần chính khí trong lòng, và một bầu nhiệt huyết lấy đại nghĩa thắng hung tàn, dù mất đầu, tuôn máu, nát thân, vãn bối cũng không hề thương tiếc, chỉ có thế thôi.
Tây Môn Sương và Mai Lãnh cũng hoảng hốt động dung. Lão nhân mập mạp lắc đầu nhè nhẹ, đột nhiên buông tiếng :
– Thảo nào Mai Lãnh kết bằng hữu với ngươi, cũng chẳng trách Sương nha đầu đối với ngươi có…
Nhưng lão nhân gầy đã hừ một tiếng lạnh :
– Tiểu tử thật không biết trời cao đất dày là gì!
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
– Xin cho biết nhị vị tiền bối xưng hô ra sao?
Lão nhân gầy đảo mắt :
– Ngươi muốn biết làm gì?
– Không làm gì cả, chỉ vì lễ nghĩa mà vãn bối muốn thỉnh giáo.
– Thôi được, ta là Cô Cối, lão kia là Tra Minh, là hai sư thúc của Giáo chủ Môn Nhân Kiệt a một tiếng :
– Phải chăng là Hương Hải Song Kỳ khi xưa?
Nhị lão đều chấn động, lão nhân gầy nhướng mày :
– Hậu sinh, ngươi biết nhiều lắm đó, đúng vậy, chính là chúng ta.
– Nói như thế vị Giáo chủ của quý giáo phải là cao đồ của Mai Ẩu Lê Vô Cấu Lê tiền bối?
Lão nhân tên Cô Cối kêu lên :
– Hậu sinh, ngươi biết nhiều lắm…
Lão nhân tên Tra Minh đột nhiên nói :
– Giáo chủ tệ giáo là ái nữ của sư tỷ chúng ta, hậu sinh ngươi là môn hạ của ai mà biết chuyện cũ của Hương Hải Song Kỳ chúng ta?
– Nói về sư môn, vãn bối chính là đồ đệ của Văn Nhân đại hiệp!
– Nói vậy, là do y nói cho ngươi biết?
– Vâng, tiền bối nói đúng.
Tra Minh đảo mắt :
– Văn Nhân Mỹ nói về sư tỷ ta ra sao?
– Dị nhân một thời, tâm cao khí ngạo, rất đáng nể trọng.
Tra Minh gật đầu :
– Nghe cũng được đấy, còn y nói gì về sư huynh đệ chúng ta?
– Cũng là tiền bối dị nhân nhưng Cô tiền bối tính tình thiên lệch nóng nảy vô cớ, đó là khuyết điểm nhỏ của tiền bối theo lời sư phụ vãn bối.
Cô Cối trừng mắt :
– Hậu sinh, ngươi dám phê bình ta…
Tra Minh nói :
– Lão nhị, y nói đúng đấy, ngươi nổi giận làm chi?
Cô Cối hừ một tiếng, im bặt. Tra Minh quay qua Môn Nhân Kiệt, lại hỏi :
– Hậu sinh, ngươi nghĩ mà xem, Giáo chủ ta có thân mẫu như thế, lại có hai sư thúc chúng ta, người cần gì làm việc xấu xa ấy?
– Nhưng… vãn bối khó hiểu mấy việc xảy ra vừa rồi.
– Ta dám nói chắc, nếu đó không phải là tình cờ trùng hợp thì cũng là người cố ý vu oan giá họa cho Giáo chủ ta.
– Tiền bối, Hắc thị vệ của Giáo chủ quý giáo tiềm phục bên người Trác thần quân lại có liên hệ với bọn người ở tây viện, Giáo chủ quý giáo có ý đồ thống nhất giang hồ, xưng bá võ lâm, đó là sự thực.
Tra Minh giật mình, lâu lắm mới đáp :
– Cái ấy… hậu sinh, có lẽ không phải do Giáo chủ thi hành…
Cô Cối hừ lạnh một tiếng :
– Mà dù có đi nữa có sao?
– Cổ tiền bối là sư đệ của Lê tiền bối và cũng là sư thúc của quý Giáo chủ sao không tận lực làm tròn trách nhiệm giám thị giáo đạo mà còn bào chữa khuyết điểm của người?
Cô Cối đỏ mặt, đột nhiên nổi giận :
– Tiểu tử giỏi thật, để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà dám phê phán lão nhân gia ta!
Lão ta khinh thân lên, mau như điện vươn chưởng đập tới. Tra Minh muốn ngăn cản cũng không kịp, vừa định quát to. Môn Nhân Kiệt vẫn cười nhạt :
– Nếu Cô tiền bối sửa đổi được tính khí thì tốt hơn nhiều!
Y bắn ra một chỉ lực mau lẹ chớp nhoáng điểm tới thu về liền. Chỉ trong chớp mắt ấy, Cô Cối đã chấn động phải lùi lại, tay tả ôm lấy tay hữu đầy vẻ kinh dị ngẩn người đứng tại chỗ, nhưng chỉ thoáng chốc lão lại dựng đứng râu tóc định khinh thân lướt tới nữa.
Tra Minh vội quát to :
– Lão nhị, người ta đã hạ thủ lưu tình, ngươi còn chưa biết sao?
Cô Cối không dám động thân nhưng nét mặt hậm hực trừng trừng nhìn Môn Nhân Kiệt. Tra Minh cũng ngưng mắt nhìn y, sắc mặt trầm trọng.
– Hậu sinh, ngươi cũng biết Chân Thần Chỉ?
Y đáp :
– Vãn bối đã nói rồi, vãn bối là đồ đệ của Văn Nhân đại hiệp!
Tra Minh lắc đầu :
– Hậu sinh, ngươi nói láo, ở đời chỉ có Văn Nhân Mỹ là người gần như duy nhất giao đấu ngang ngửa với huynh đệ chúng ta chứ không có ai có thể thắng được huynh đệ chúng ta… trước đây nghe con nha đầu Sương kia ca tụng võ công ngươi, chúng ta không tin nổi, nay xem ra không phải là ngoa, hậu sinh… ta muốn thương lượng với ngươi, ngươi có đồng ý?
– Trước khi tiền bối chưa nói thương lượng việc gì, vãn bối đâu dám hồi đáp.
Tra Minh gật đầu :
– Hậu sinh, ngươi rất đáng nể trọng đấy.
– Đa tạ tiền bối quá khen.
– Nghe đây… ngươi hãy tạm thời chấm dứt làm phiền Thiên Hương giáo, ngày mai ta sẽ dẫn tất cả về lại Mai cốc hỏi tường tận Giáo chủ…
– Nhưng lỡ ra…
– Ta hiểu rồi, huynh đệ ta sống đến ngần này tuổi mà không phân biệt được thế nào là thật giả nữa sao, ngươi yên tâm, Giáo chủ tuyệt không thể che mắt được huynh đệ ta đâu… vả chăng ta làm việc gì cũng công minh chính trực, dù cho con đẻ ta có sai lầm ta cũng không thèm bênh vực, ngươi cứ yên tâm chờ đợi.
Môn Nhân Kiệt đáp :
– Với thanh danh nhị vị tiền bối, vãn bối nào dám không tin? Tiền bối, lỡ mọi việc là thực, tiền bối sẽ làm sao?
Tra Minh đáp :
– Nước có phép nước, nhà có phép nhà, huynh đệ ta sẽ có cách xử trí Giáo chủ nếu thực người phạm tội.
– Đa tạ lão tiền bối…
– Không cần đa tạ, nếu như tình cờ trùng hợp hoặc có người vu oan giá họa cho Giáo chủ thì sao?
Môn Nhân Kiệt đáp :
– Vãn bối sẽ xin tới tận nơi chịu tội.
– Không cần, ngươi chỉ việc đáp ứng chúng ta một điều là được.
– Xin tiền bối cứ nói, nếu có thể đáp ứng được vãn bối sẽ xin đáp ứng.
– Ngươi phải đến Mai cốc ngụ một thời gian dài cho hai lão ta gần gũi!
– Được yêu quý đến vậy, vãn bối xin tuân lệnh!
Tra Minh mừng rỡ :
– Hay lắm, chúng ta coi như đã ước định, ngươi hãy đợi chúng ta!
Đột nhiên Cô Cối lão nhân ho khan một tiếng :
– Còn việc này nữa, hừ… hừ… tiểu tử ngươi đã có gia thất chưa?
Tây Môn Sương thình lình đỏ gay cả mặt. Mai Lãnh xen vào :
– Thúc tổ, sao thúc tổ lại hỏi câu như thế?
Môn Nhân Kiệt không đáp thẳng câu ấy, y cung tay thi lễ :
– Vãn bối xin cáo từ!
Vừa nói y vừa cất bước quay đi. Nhìn theo bóng người thanh nhã siêu thoát của Môn Nhân Kiệt, Mai Lãnh kéo áo Tây Môn Sương :
– Dì Sương, có nên nói cho nhị vị sư thúc tổ biết không?
Câu hỏi ấy Tây Môn Sương không thể hồi đáp, nàng cúi gầm đầu, mặt đỏ ửng, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên :
– Lão thúc, nay y chưa rõ là bạn hay thù, sau này sẽ nói!
Tra Minh ngạc nhiên :
– Chưa rõ bạn hay thù, Sương nha đầu, chẳng lẽ ngươi với Văn Nhân…
Mai Lãnh giậm chân :
– Thúc tổ, thôi đừng nói nữa…
Tra Minh lắc đầu :
– Ừ, không nói nữa, Văn Nhân Mỹ tuy là tuyệt đại kỳ nhân xem ra cũng khó hơn tiểu tử này, hừ, đúng rồi, nhìn dáng vẻ của y…
Sắc mặt lão trầm xuống :
– Không nói nữa, Sương nha đầu… truyền lệnh thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai lên đường!
* * * * *
Khi Môn Nhân Kiệt quay về tây viện, cảnh tượng trước mắt khiến y ngẩn người. Những người bị y điểm huyệt là Hồ Văn Hổ, Tiền Nhất Quán, Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh biến mất sạch, kể cả Lý Vân Hồng cũng mất bóng.
Môn Nhân Kiệt định thần, ý nghĩ ngoài tên hắc thị vệ Thiên Hương giáo ra, không ai khác làm được việc này vì chỉ có hắn với thân phận đặc biệt mới có thể tự do đi lại không bị ai ngăn cản.
Đối với Môn Nhân Kiệt, các người khác không đáng kể, nhưng an nguy của Lý Vân Hồng rất nghiêm trọng, không một chút do dự, Môn Nhân Kiệt bắn tung thân lên trên không, khi lơ lửng trên không, y quét mắt một vòng xuống dưới lập tức đã nhận ra.
Ở phía tây trên một khoảng đất hoang dã có mấy nhân ảnh, ngoài ra nằm dưới đất cũng có mấy người nữa. Môn Nhân Kiệt phát mạnh tay phi thân vọt đến. Đến gần độ hai mươi trượng, Môn Nhân Kiệt đã nhìn thấy rất rõ, mấy người đứng là Trác Không Quần, Đồng Thiên Giáp và hai tên hắc y cao thủ của Trác phủ. Còn nằm dưới đất là Hồ Văn Hổ, Tiền Nhất Quán. Chỉ không thấy tên Hắc thị vệ, Mạnh Lan Quân, Tiểu Thanh và Lý Vân Hồng.
Đương nhiên lúc ấy Trác Không Quần cũng đã phát hiện ra Môn Nhân Kiệt. Đồng Thiên Giáp rú lên một tiếng nhỏ định chận y lại. Môn Nhân Kiệt kịp thời lên tiếng :
– Đồng tổng quản, là Môn Nhân Kiệt đây!
Đồng Thiên Giáp dừng thân lại, Môn Nhân Kiệt cũng rơi thân xuống. Trác Không Quần vẫn lạnh lẽo đứng im như không hề nhìn thấy Môn Nhân Kiệt.
Môn Nhân Kiệt nhìn Hồ Văn Hổ và Tiền Nhất Quán nằm bất động dưới đất, sau đó y mới quay qua cung tay thi lễ với Trác Không Quần, y chưa kịp cất tiếng, Trác Không Quần đã lạnh lẽo mở lời :
– Không ngờ Môn đại hiệp cũng đến nơi này!
Y đáp :
– Tại hạ vốn ngụ tại Tam Tương khách điếm!
– Môn đại hiệp tương kế tựu kế đến đây?
Môn Nhân Kiệt giật mình :
– Thần quân biết rồi ư?
Trác Không Quần lạnh lẽo chỉ xác Hồ Văn Hổ :
– Là do hắn nói ra!
Môn Nhân Kiệt gật đầu :
– Hai tên ấy bị Thần quân giết chết?
– Hồ Văn Hổ chết dưới chưởng ta, còn Tiền Nhất Quán bị Đồng Thiên Giáp giết, sao? Ta có giết lầm chúng không?
Hiển nhiên trong lòng Thần quân vẫn còn nhiều vướng mắc đến nay chưa hiểu hết. Môn Nhân Kiệt đáp :
– Thần quân, hai tên ấy chết là đáng rồi!
– Vậy là tốt, ta cứ tưởng hai tên thất phu ấy đã chết lâu rồi, không ngờ chúng còn sống và không ngờ lại chết một lượt dưới tay ta.
– Đó là vì lưới trời lồng lộng, Thần quân đã tra hỏi được những gì?
– Chẳng hỏi được gì khác.
– Nói vậy, Thần quân còn chưa biết…
Trác Không Quần cắt lời :
– Ta biết chứ, Tôn Bất Tiếu là người của Thiên Hương giáo, lâu nay hắn làm thuộc hạ của ta được ta hết sức tin cậy, nào ngờ hắn chính là tòng phạm hãm hại bằng hữu ta, Trác Không Quần ta nào còn mặt mũi nhìn thiên hạ võ lâm nữa?
– Thần quân, đó là vì bọn chúng quá cao minh, mưu mô sâu hiểm…
– Không cần an ủi ta, Môn đại hiệp vì sao lại đến đây?
– Để báo Tôn Bất Tiếu vẫn còn ẩn nấp đâu đây, Thần quân nên đi mau.
– Nói như vậy, Môn đại hiệp cũng biết tất cả hành vi mờ ám của Thiên Hương giáo rồi chứ?
– Vâng, thưa Thần quân… nhưng mục đích tại hạ… nói thật với Thần quân, tại hạ chỉ nghi ngờ một mình Giáo chủ Thiên Hương giáo mà thôi!
Trác Không Quần hừ một tiếng :
– Giáo chủ như thế tất biết giáo đồ thế nào rồi, sự thực đã chứng minh, tất cả mọi chuyện xưa nay đều là do Thiên Hương giáo gây ra. Môn đại hiệp còn nói đến nghi ngờ làm gì nữa?
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
– Thần quân, tuy nói như thế, nhưng trước khi có chứng cớ xác thực, không nên vu oan cho người, có thể là do sự trùng hợp tình cờ hoặc có người vu oan giá họa cho họ.