Đọc truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công – Chương 902: Hành Trình Cáo Biệt Cuối Cùng 17
Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
Nhìn nó bò chầm chậm, nhưng thực chất tốc độ bò lại cực kì nhanh, từ lúc nó xuất hiện đến khi nó bò tới cạnh miệng giếng không mất đến ba giây, cặp mắt đỏ lòm của nó mở trừng trừng, nhìn chằm chằm đám người trong giếng, rồi hướng về phía họ duỗi tay ra:
“Cứu tôi với, kéo tôi qua với…”
“Á____” Bà Văn chứng kiến tình cảnh như vậy, thét lên một tiếng đinh tai nhức óc, những người khác chân run bần bật, lúc này ai cũng biết la hét như bà Văn là không tốt, thế nhưng không ai đủ dũng khí để hành động ngăn chặn bà ta lại hay bảo bà ta đừng kêu la nữa.
Dù là lúc ở trên con đường đèo trên vách núi hay lúc cậu thanh niên bất hạnh bị treo ngược lên, hay cô gái trẻ đáng thương kia bị máu ma ăn thịt, mọi người đều biết, ở đây có quỷ quái làm loạn, nhưng dù biết là có quỷ, thì cũng không phải tận mắt nhìn thấy chúng. Đến tận lúc này, nhìn vật thể giống người được tạo ra từ máu xuất hiện trong khung cảnh đủ ám ảnh để khiến người chứng kiến phải gặp ác mộng mỗi đêm xuất hiện bất thình lình, lập tức đánh đổ tất cả mọi phòng tuyến trong lòng người.
Bà Văn vừa khóc lóc, vừa la hét, vừa rối rít xua tay:
“Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi, cô tìm người khác đi, đừng gọi tôi, cứu, cứu tôi, ai cứu tôi với…”
Bà ta dốc hết sức mà vung tay, mấy người ngồi quanh xui xẻo bị tay bà ta cào trúng, những móng tay được cắt tỉa mài dũa cẩn thận thành hình trứng xinh đẹp của bà ta cào trúng gò má của vị đạo cô trung niên họ Mục chảy cả máu.
Đạo cô họ Mục vội đưa tay bưng mặt, bà nghiến răng, im lặng lau máu, nếu là thời điểm bình thường, phụ nữ bị người ta cào rách mặt sẽ lập tức trở mặt, nhưng ở thời điểm cam go này, tính mạng của tất cả mọi người đều có khả năng không giữ nổi, đạo cô họ Mục vì vậy cũng không muốn tính chuyện hơn thua, chỉ hận bản thân mình không thể co rút thành một khối, trốn sâu vào trong miệng giếng, bà ta ôm chặt Triệu Hồng Quỳnh vào lòng, nghiến chặt hàm răng, không hó hé một tiếng.
“Vì sao không thể tìm bà? Bà, bà không thích bộ dạng của tôi bây giờ à? Bà Văn, bà nhìn tôi này, như thế này thì bà có thấy thích hơn không?”
Con quỷ toàn thân máu me cất giọng nói vang vang, đột nhiên, đám máu thịt trên mặt nó loé lên, biến lại thành khuôn mặt của cô gái trẻ bị máu ăn lúc nãy, một khuôn mặt non nớt trắng trẻo gắn với thân thể đỏ lòm như thể bị lột da sống, nhìn càng quỷ dị hơn. Bà Văn càng kêu gào thê thảm, nhìn khuôn mặt con quỷ bây giờ cứng đờ, giống như nặn bằng sáp, làn da trong trắng lộ hồng, nhưng sự pha trộn sắc độ lại giống như màu sắc trên một món đồ sứ kém chất lượng, thô thiển, nham nhở. Hai gò má con quỷ đỏ ửng trông như thể người ta dùng phấn đánh thành hai hình tròn trên mặt, cộng thêm hai tròng mắt có con ngươi đen ngòm lẫn với lòng trắng đỏ lòm, lại kết hợp với ánh lửa bập bùng trong không gian u ám, càng thêm mấy phần lạnh người, dữ tợn, những người bị nó nhìn chòng chọc lập tức đều cảm thấy tóc tai dựng ngược.
Nó há miệng định nói, nhưng cứ há miệng là máu lại từ trong miệng ộc ra, nó vội vàng đưa tay đem máu bị ộc ra kia nhét ngược lại vào miệng, cái cằm trắng liền dính máu nhoe nhoét, rồi nó nở nụ cười, hàm răng trắng lộ ra dính đầy vết máu đỏ lòm, bộ dạng vô cùng thê thảm.
“Như thế này, có thích hơn không?” Chỉ nói được một chút, máu lại ồng ộc từ miệng nó ọc ra, nó hút ngược trở lại được một phần, còn vài phần vẫn không hút kịp, nó đành đưa đôi tay nhầy nhụa máu thịt cố gắng hứng hết chỗ máu bị rơi rớt, lại nhét trả chúng vào mồm, chờ hồi lâu thấy không ai đáp lời, không nhịn nổi nữa lại lên tiếng hỏi:
“Đổi thành như vậy, có thấy thích hơn không?” Khuôn mặt dính đầy máu của cô gái trẻ trong nháy mắt liền biến hoá, trở thành khuôn mặt cậu thanh niên bị treo ngược khi nãy, càng khủng bố là cái đầu này vẫn giữ nguyên bộ dạng bị treo ngược kia, cho nên đỉnh đầu của cậu ta trông như thể mọc thẳng ra từ trên cổ, cái miệng kia nở nụ cười, máu lại từ trong miệng ộc ra ngoài, lần này liền chảy theo sống mũi tràn xuống má, rơi vào hai hốc mắt, tình cảnh so với vừa nãy càng khủng bố hơn.
“Tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi…” Một số người nhìn thấy tình cảnh này, phòng tuyến tâm lý cuối cùng bị ép tan rã, bắt đầu la hét như muốn phát điên, đưa tay cào tóc mình gào khóc:
“Tôi muốn đi khỏi đây, tôi muốn rời khỏi nơi này____”
“Đi đi, mau tới đây!” Cái thây máu kia nghe thấy những lời này, bèn nở một nụ cười quỷ dị, vì cái đầu của nó chổng ngược, nên khi nó cười, máu tràn xuống mũi, má, mắt, trán, nhưng cái cằm lại sạch bóng, khoé miệng cười theo lý bình thường phải nhếch cao lên, nhưng do cái đầu bị ngược nên kéo thấp xuống, càng nhìn càng làm người ta chết khiếp.
Tiếng khóc than, la hét, rền rĩ như quỷ khóc sói gào đồng loạt vang lên. Bách Hợp thấy một đám người đã sợ đến sắp phát điên cả nút, không chút chần chừ đưa tay túm lấy mớ tóc bẩn thỉu dơ dáy của bà Văn, kéo cái đầu vốn đang chôn trong lòng ông Văn của bà ta ra, quăng cho một cái tát tai.
Một tiếng “CHÁT” vang lên, lần này Bách Hợp đánh bà Văn không chút lưu tình, bà Văn bị cô đánh đến mức gò má chết lặng, lỗ tai ù ù, đã vậy Bách Hợp ra tay rất có hàm lượng kỹ thuật, một cái tát đủ làm bà ta đau đớn khó chịu, lại không làm miệng bà ta bị tổn thương chảy máu, chỉ có mảnh da thịt trên gò má là nhanh chóng sưng vù lên.
“Bà tỉnh táo lại được chưa?” Bách Hợp đánh người xong, mới lấy từ trong bao của mình ra một tập giấy vẽ bùa, cười khẩy hỏi bà Văn.
Bà Văn không phải bị Bách Hợp đánh lần đầu, chỉ là mỗi một lần đều cảm thấy tức điên cả người, nhưng lúc này quỷ quái đang ở rất gần, bà ta không dám đưa mắt nhìn lung tung, mặt xanh mét, trắng bệch nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, giọng nói có chút tuyệt vọng: “Có ai thấy tình cảnh này mà không sợ?”
Những người khác cũng đang la hét um xùm, thế nhưng Bách Hợp lại làm như không nghe thấy, chỉ nhắm vào bà ta mà đánh. Bách Hợp bỏ ngoài tai mấy lời uất ức của bà Văn, đầu cũng không buồn ngẩng lên, lại hỏi:
“Có ai có chu sa không?” Khi cô hỏi câu này, có người còn đang hoảng hốt vì cái thây máu, không nghe thấy lời cô nói, có người đang bịt tai cúi gằm mặt, mắt cũng không dám mở. Chỉ có Đường Toàn cố nhịn cảm giác da gà da vịt nổi khắp người, móc ra một cái bao ở bên hông:
“Chỗ bác có đây!” Bách Hợp đưa tay nhận lấy, đem nghiên mực đặt ven miệng giếng, lấy chút chu sa cho vào nghiên. Vốn chu sa phải dùng máu gà hay vật gì khác có tác dụng trấn tà để trộn mới là tốt nhất, nhưng lần này Bách Hợp cũng không định vẽ loại bùa trấn yêu hàng ma gì, vì vậy cô chỉ mở bình nước khoáng đổ chút nước ra để trộn, sau đó vẽ bùa với tốc độ cực nhanh, bà Văn ngồi một bên còn đang cự nự không yên: “Người mất bình tĩnh cũng không phải chỉ có mình tôi, sao cô cứ nhằm đánh tôi?”
“Chẳng tại sao cả, chỉ vì tôi muốn đánh bà, nếu bà còn dám hó hé một câu, tôi lại tiếp tục đánh bà.” Bách Hợp nói một câu làm bà Văn nghẹn họng, sau đó lại lớn tiếng quát:
“Tất cả im miệng hết cho tôi!” Bị cô quát một tiếng, không chỉ đám người đang gào khóc xung quanh an tĩnh lại, ngay cả đám ma quỷ đang rền rĩ bên ngoài cũng nhất thời im bặt, bốn phía an tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở hổn hển của mọi người cùng tiếng tim đập, cộng với âm thanh Bách Hợp đang vẽ bùa đưa bút chạy soàn soạt trên giấy, yên tĩnh đến mức khiến người ta thấy sợ hãi, sau đó, đám quỷ chết oan bên ngoài mới lại ầm ĩ lên lần nữa.
Vẽ xong mười mấy lá bùa, Bách Hợp thổi thổi giấy bùa, nhìn đám người đang run rẩy, hỏi một câu:
“Hiện giờ đang có ác linh ở đây, có thể gây ảnh hưởng lên các vị, nếu trong lúc mất tỉnh táo, đi ra khỏi miệng giếng này sẽ mất đi tính mạng giống như Chu Đại Chí khi nãy.” Chu Đại Chí mà Bách Hợp nhắc đến chính là cậu thanh niên bị treo ngược mà chết kia, những lời của cô khiến người ta nghe mà muốn khóc thét, nhưng lúc này, mọi người quả thực đã sợ đến mức nói không ra tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát khó chịu, vô thức cắn chặt khớp hàm, có vẻ như muốn dựa vào đây để lấy lại bình tĩnh.
“Hiện tôi mới vẽ mấy lá bùa, có thể giúp che lại năm giác quan của các vị.” Bách Hợp giơ mấy lá bùa trên tay lên, giải thích:
“Dán mấy lá bùa này lên, các vị tạm thời sẽ không cảm giác được những oan hồn này khóc gọi, dụ dỗ, chỉ cần ngồi bịt tai, nhắm mắt, ngoan ngoãn ngồi im, sẽ không gặp sự cố gì, ai muốn dùng?”
Cái giếng này, rõ ràng có tác dụng khắc chế, khiến bọn chúng tạm thời không dám đi vào, bởi vậy, nếu muốn giết những người ở đây, nhất định chúng nó phải dùng các loại biện pháp dụ dỗ dẫn họ ra ngoài. Ở đây oán khí của người chết sâu đậm, người nào đạo hạnh thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp sự cố, Bách Hợp vừa nói dứt lời, mọi người đều không nhịn được vội vàng giơ tay:
“Tôi muốn!”
Vợ chồng nhà họ Văn cũng muốn có bùa, nhưng bà Văn sợ Bách Hợp quan báo tư thù, cậy thế không cho bọn họ, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều sợ hãi đến mức đồng tử nở to, không ngờ cuối cùng, khi hai người nhút nhát hỏi xin, Bách Hợp vẫn đưa cho bọn họ hai lá bùa.
Những người nhận được bùa, vội vàng đem dán lên. Thây máu trong ao thấy tình cảnh này, không tiếp tục huyễn hoá ra đầu người để hù doạ nữa, hừ một tiếng, mau chóng khôi phục lại bộ dạng máu thịt nhầy nhụa, ngũ quan khó lòng phân biệt ban đầu, nhẹ giọng nói ra lời đe doạ:
“Không trốn được đâu, không trốn được đâu, ta đợi các người, đợi các người tới bầu bạn với ta, tới bầu bạn với ta, nha…”
Nghe mấy lời âm trầm cay nghiệt này, mọi người đều nhất loạt bịt chặt lỗ tai, cúi thấp đầu co rút thành một khối, không dám ngẩng lên nhìn một chút.
Nhân lúc tất cả mọi người đều bưng tai bịt mắt, không ai nhìn thấy nghe thấy gì nữa, Bách Hợp giờ mới tháo ba lô quăng sang bên, làm mấy động tác dãn gân dãn cốt, lại xác nhận không còn có bất cứ ai nhìn thấy, nghe thấy gì, cô lạnh nhạt liếc nhìn thây máu ngoài giếng một cái, thây máu lúc này không cam tâm chút nào, đáng tiếc chút bản lãnh rung doạ của nó không lay chuyển nổi Bách Hợp. Dù rằng nó đã chết thê thảm, oán khí nặng nề, nhưng đạo hạnh còn non kém, lại đi so đo với loại người đã sống quá lâu như Bách Hợp, tâm tính của cô sao người bình thường có thể sánh bằng, cứ như vậy một hồi, thây máu thấy mục đích của mình không thể đạt thành, chỉ có thể oán hận lườm nguýt Bách Hợp rồi lui binh.
Bờ ao khôi phục lại sự yên lặng ban đầu, Bách Hợp đứng trên bậc thềm cạnh giếng, lúc này mới bắt đầu thực hiện tinh thần luyện thể thuật. Lúc này linh lực trong nội thể của cô thiếu hụt trầm trọng, không thể đem thời gian ra lãng phí vào việc ngồi đây đợi chờ một cách vô nghĩa, trong lúc những người còn lại đang sợ hãi đến sắp chết ngất cả nút, Bách Hợp đã thực hiện xong ba lần diễn luyện tinh thần luyện thể thuật. Linh lực khô cạn trong thân thể dần dần được bổ sung đến tràn đầy, thậm chí so với trước kia còn tinh thuần hơn mấy phần, lúc này cô mới đình chỉ động tác.