Đọc truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công – Chương 901: Hành trình cáo biệt cuối cùng 16
“Cô có phải là người hay không…” Bà Văn vừa mở mồm thêm một câu, mọi người đã không hẹn mà cùng nghiến răng:
“Câm mồm! Bà dám nói thêm một câu, chúng tôi cùng ném vợ chồng bà ra ngoài kia!” Người đàn bà này tự bản thân đi lừa người ta vào tình cảnh nguy hiểm, còn không biết xấu hổ oán trách người ta không cứu mình, trong lúc tình huống liên quan đến chính mạng mình, ai còn đủ vĩ đại để đi cứu một tên lừa đảo.
Bà Văn thấy mọi người đồng thanh, trong lòng có chút uất ức, lại có chút không phục. Ông Văn thấy vợ mình đã chọc nhiều người tức giận, mà đáng sợ nhất là ở cái nơi quỷ quái này pháp luật với dân chủ đều không dùng được. Nhóm người này hiện đã biết vợ chồng mình lừa gạt, vốn đã ghi hận trong lòng, nhưng hai vợ chồng chỉ là hai học giả ốm yếu, không có bản lĩnh gì dùng được ở chốn này hết, thậm chí thân thể không đủ khoẻ mạnh, trong tình cảnh từng bước đều xuất hiện nguy cơ, đến một đường thoát thân cũng không có, bây giờ nhỡ may bị đẩy ra ngoài kia cũng chỉ có thể bó tay hết cách với nhóm người này, pháp luật đã không ngăn cấm được bọn họ gây án, vậy thì chỉ còn một con đường là chết oan chết uổng. Vì vậy, ông ta rất lo bà Văn còn mở miệng nói thêm gì đó sẽ chọc giận nhóm người này, bèn kéo bà Văn một cái, ra hiệu bà ta đừng lên tiếng nữa.
“Cụ Đường, cụ xem…” Người đàn ông trung niên béo có đồ đệ là cậu thanh niên tên Trường Sinh lúc này nhìn ra ao máu bên ngoài, lại nhìn cầu thang dài bên trong miệng giếng dẫn xuống dưới, rõ ràng là muốn đi xuống, nhưng Bách Hợp cứ ngồi đó bất động, mọi người lại vừa được cô cứu mạng, nhìn rõ bản lĩnh của cô, lúc này vô hình trung có chút trông cậy trong lòng, bởi vậy hy vọng Bách Hợp có thể dẫn đầu đi xuống trước, nhưng xem bộ Bách Hợp lúc này tâm tình không tốt, cho nên không có ai dám lên tiếng thúc giục, chỉ có ý vô ý nhìn Đường Toàn, trên mặt lộ ra vẻ năn nỉ, cầu xin.
Trong lòng Đường Toàn cũng cảm thấy nơi này không đủ an toàn, dòng máu ma kia quá cổ quái, cũng không biết là cái thứ đồ chơi gì, tuy miệng giếng này tạm thời nhìn có vẻ an toàn, dòng máu kia không dám bò tới đây, nhưng ai cũng không dám nói chắc tình huống thế này duy trì được bao lâu, dù sao, ba tấm bùa Bách Hợp dùng huyết chú đánh ra kia rất nhanh chóng bị dòng máu ma công phá. Máu trong chiếc ao hình trăng khuyết bao quanh miệng giếng này đang càng lúc càng đầy, khi nãy còn ở dưới thềm giếng, bây giờ đã dâng lên muốn tràn tới bên thành giếng, nếu nó còn dâng nữa, ngập đến miệng giếng, lúc đó tất cả đều xui xẻo.
“Tiểu Vân, con xem tình hình này…” Vốn trong nhóm đạo sĩ pháp sư này, Đường Toàn mới là nhân vật được trông cậy nhiều nhất, nhưng cổ mộ này tình huống hung hiểm đến mức mấy phân đạo hạnh của ông tỏ ra quá sức. Bách Hợp vừa lộ ra thủ đoạn, không chỉ khiến mọi người chấn kinh, đồng thời cũng khiến Đường Toàn bị chấn nhiếp sâu sắc, lúc này mới bất giác muốn dò hỏi ý kiến của Bách Hợp.
Nếu là người khác hỏi han, Bách Hợp không thèm để ý, nhưng Đường Toàn và nguyên chủ vốn thân thiết, thêm vào đó, trong mọi tình huống dù là khi gặp giao xà hay khi chắn dòng máu ma, Đường Toàn đều ở tư thế sẵn sàng hy sinh thân mình để mở đường, Bách Hợp cũng lĩnh tình của ông già này, bởi vậy nghe Đường Toàn hỏi, cô thở dài đáp:
“Sư bá, không thể xuống được!” Cô lắc lắc đầu, biểu tình có chút lãnh đạm, ở một nơi cực độ nguy hiểm thế này, dáng vẻ bình tĩnh tỉnh táo ấy khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn không ít, cũng bất giác bình tĩnh theo. Bách Hợp chỉ chỉ ngón tay lên trên, điềm tĩnh giải thích:
“Thứ ngoài kia là một loại đạo thuật tà môn. Người xây mộ khi xưa đã đem người sống treo ngược đầu lên cho đến khi máu chảy cạn khô mà chết, mới hình thành ao máu nằm bên dưới. Ao máu này nhất định là dùng để bồi dưỡng cho thứ gì đó. Cái giếng này nằm giữa ao máu, oán linh ở ao máu lại không dám tới gần nó, vậy thì thứ ở dưới kia nhất định là có thể khắc chế được bọn chúng.” Và đây cũng là nguyên nhân nơi này oán khí nồng đậm, rất nhiều người đã từng ở đây chịu đựng nỗi đau khổ tuyệt vọng tột đỉnh khi máu chảy ngược, rút cạn dần trong khi bàn chân bị treo móc ngược trên dây xích, bởi vì họ chết quá khổ sở, quá tuyệt vọng nên âm khí ở nơi này cực nặng, lại thêm số lượng người chết quá nhiều, cho nên dòng máu ma cùng các oán linh kia mới hung hãn bất thường như vậy, lại thêm việc thời gian đã trôi qua cả ngàn năm, đạo hạnh của đám quỷ chết oan kia giờ cao minh thêm nhiều. Tất cả giống như một đống rơm khô đang nằm yên, chỉ thêm một đốm lửa nho nhỏ kích phát là cháy bùng lên, đốm lửa ấy có lẽ chính là máu tươi, khi cậu thanh niên đáng thương kia bị câu đi, treo lên, trích máu thì tất cả đã bùng nổ mãnh liệt. Dù rằng Bách Hợp luyện là Thiên Địa Môn đạo pháp chính tông, dù rằng từ thời thượng cổ lúc đạo pháp còn thịnh hành thì Đạo Đức Kinh vẫn có thể xưng là pháp môn đạo thuật quý báu nhất, thế nhưng huyết chú của cô vẫn mau chóng bị oán khí ngoài kia phá tan.
“Cô, cô nói thế là có ý gì?”
Nghe Bách Hợp nói như vậy, có người biến sắc mặt, nhăn nhó run rẩy hỏi lại một câu. Bách Hợp quay đầu nhìn qua người vừa lên tiếng, người kia bị cô nhìn, bất giác không dám đối mặt, quay đầu sang chỗ khác, lúc này Bách Hợp mới nhắm hai mắt lại:
“Ý tôi là, ở dưới kia có thứ khác càng hung hãn hơn trên đây.”
Ác nhân tự có ác nhân trị, ác quỷ tự có ác quỷ khắc, thứ quỷ quái trên kia đã hung hãn đến vậy, nếu không vì dưới này còn có tồn tại khác càng hung hãn hơn, dựa vào cái gì đám oán linh dữ tợn đã chết cả ngàn năm kia vẫn trước sau không dám bén mảng tới gần.
Huống chi, theo tình hình từ lúc vào cổ mộ đến giờ mà xem xét, những thứ gặp phải trong đây, chỉ có càng lúc càng hung hãn, đầu tiên là một con rắn đã sắp thành giao, tiếp đó là quỷ hồn, giờ tới oán linh, dưới đáy giếng này rốt cục sẽ có thứ gì, ai cũng không dám nói chắc, nhưng Bách Hợp có thể dự cảm, thứ đang ở dưới kia nhất định không đơn giản. Tình cảnh trong cổ mộ vốn quỷ dị, cô không nghe ngóng được bất cứ âm thanh, dị động nào vọng lên từ bên dưới, nhưng vẫn bị kích thích đến mức nổi gai ốc, chuyện khác thường nhất định có mờ ám, chưa hoàn thành nhiệm vụ thì an nguy của nguyên chủ cũng liên quan tính mạng của mình, bây giờ Lý Duyên Tỷ lại không có mặt ở trong không gian, nếu cô chết ở đây chính là chấm hết, chuyện mất nhiều hơn được thế này, cô không dám mạo hiểm.
“…” Mọi người nghe cô giải thích, đều khóc không ra nước mắt, có người mặt cắt không còn hạt máu, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đám xương khô treo trên đỉnh đầu dường như nghe hiểu những lời Bách Hợp vừa nói mà lay động kịch liệt hơn. Nghe Bách Hợp nói về việc những người ở đây trước khi chết đi đã chịu bao nhiêu đau khổ, lại nghe bên tai những tiếng kêu khóc rên rỉ như có như không, một đám người chỉ thấy phát rét, ôm cánh tay mình, mịt mờ không biết phải làm sao.
Lúc này trong nhóm người, hiển nhiên Bách Hợp là người có thực lực cao nhất, thế nhưng cô đã nói dưới giếng này nguy hiểm, không dám tự tiện đi xuống, mọi người không ai dám đề nghị gì thêm.
Bà Văn nghiến răng, bật khóc nức nở, khóc một hồi lại chuyển qua oán trách:
“Cô đã biết chỗ này cổ quái, vì cái gì còn muốn kéo chúng tôi tới đây?” Cứ tưởng tượng theo lời Bách Hợp vừa nói, bà ta lại cảm thấy sợ hãi, vì nơi này từng chết quá nhiều người, lại thêm sự việc vừa trải qua cùng bất an trong lòng, cuối cùng làm bà ta sụp đổ, ngồi đó bụm mặt khóc, toàn thân run run mong manh như lá thu trong gió.
Những người khi nãy mắng bà ta lắm mồm giờ cũng ngồi im không phản bác, hiển nhiên là cảm thấy bà Văn nói không sai, ban đầu Bách Hợp đề nghị chạy tới miệng giếng, vốn tưởng là đến đây tìm lối thoát, ai mà ngờ, bây giờ phải đối mặt với tình thế càng nguy hiểm hơn.
Nếu chính mắt nhìn thấy được thứ đang ở bên dưới kia là gì thì cũng thôi đi, nhưng ai bảo trên đời này đáng sợ nhất chính là lòng người, không nhìn thấy được mối nguy hiểm, người ta bắt đầu não bổ, càng tưởng tượng, suy nghĩ, càng thấy sởn tóc gáy, nhiều người tay vịn chặt miệng giếng, rền rĩ khóc than:
“Tôi không nên đến nơi này mới phải, rõ ràng đã biết đây là đất chết, có đi không có về, tôi không nên tới nơi này mới phải…” Tiếng khóc than khiến những người còn lại càng trầm mặc, vốn có 33 người cùng tiến vào cổ mộ, đến hiện tại, đã chết không ít, vừa rồi Bách Hợp đánh vỡ hòm đá, tổng cộng cứu ra được 16 người, thêm cả bản thân Bách Hợp là 17, tiếp đó chưa đến 10 phút đồng hồ liền có 2 người chết liên tiếp. Tính ra, quá nửa số người đã chết, có lẽ trừ vợ chồng nhà họ Văn, ý tưởng trong lòng những người sống sót lúc này đều không khác nhau nhiều, đều là hối hận vì đã đi vào cổ mộ này, kết quả lạc vào kết cục như vậy.
“Ai, người vì tiền mà chết, các cụ ta dạy không sai.” Đường Toàn cười khổ mấy tiếng, bất giác đưa tay lần mò muốn lấy cái tẩu thuốc, lại chỉ mò được không khí, lúc trước cái tẩu của ông đánh rơi xuống đất khi choáng váng vì phát hiện vợ chồng nhà họ Văn lừa đảo, tiếp đó liền phát sinh một loạt biến cố, kết quả là món đồ đã theo ông cả một đời giờ cũng thất lạc ngoài kia mất rồi, khuôn mặt ông lộ ra mấy phần mất mát, vỗ vỗ eo, sau đó lại tiếp tục trầm mặc.
“Nếu bà không muốn ở chỗ này, vậy bà có thể cút xéo!” Tình huống khẩn cấp như vừa rồi, ngoại trừ chạy đến chỗ cái giếng này, làm gì còn đường nào khác. Bây giờ nghe bà Văn còn có miệng chỉ trích mình, Bách Hợp cười khẩy:
“Lại nói đến bà, ngay từ đầu bà biết rằng nơi này là chỗ nguy hiểm, không phải vẫn dám lừa gạt dụ chúng tôi cùng đi vào sao? Tôi đã từng hỏi lại bà xem là tại sao chưa?” Những lời cô nói chặn họng bà Văn khiến bà ta á khẩu không nói được gì. Bách Hợp cũng không đôi co gì thêm, cô muốn tranh thủ thời gian khôi phục thể lực, cái giếng này, vẫn là không thể không xuống, bởi vì máu trong ao ngoài kia vẫn đang càng dâng càng cao, mùi tanh hôi ngoài kia bay vào càng lúc càng nồng, tuỳ thời đều có nguy cơ nó sẽ tràn vào. Khi máu trong ao dâng lên đã tới mép miệng giếng, cô cần khôi phục được ít nhất là phân nửa pháp lực, nếu không, dù đi xuống dưới cũng ứng phó không được tình huống bất ngờ, đây cũng là một vấn đề.
Những người xung quanh không ai dám nói gì nữa, Bách Hợp cẩn thận dè dặt đứng lên, trước làm hai động tác dãn gân dãn cốt, nơi này linh khí hỗn hợp với tử khí, nếu cô muốn dựa vào ngồi thiền để khôi phục linh lực trong người, sợ là quá chậm, chờ máu trong ao kia dâng cao đủ để tràn vào giếng, linh lực cũng chưa thể khổi phục lấy một phần mười, cô cần phải dùng luyện thể thuật hỗ trợ cô dẫn linh khí nhập thân.
Đáng tiếc là lúc này quanh miệng giếng đều là người, tất cả đều chăm chăm nhìn Bách Hợp, cho nên cô không thể làm luyện thể thuật, trong lúc Bách Hợp đang cân nhắc nghĩ cách, trong ao máu lại sinh ra biến cố mới bất thường:
“Bà Văn, sao bà lại lừa tôi? Đau quá, cứu tôi…” Ao máu mấp máy chuyển động không ngừng, từ bên trong bất ngờ có một bóng người máu thịt lẫn lộn lấy một tư thế cực kì khó khăn, cực kì chậm chạp ngoi lên, cố sức bò ra, toàn thân nó đã không còn làn da lành lặn, chỉ có lớp thịt dính máu đầm đìa, mỗi lần mở miệng đều thấy máu từ ngoài ộc vào trong miệng nó rồi lại bị nó phun ộc ra.
Thứ quỷ quái này giãy dụa muốn bò tới bên thành giếng, nó có vẻ cực kì đau đớn khổ sở, trên khuôn mặt đã không còn nhìn ra ngũ quan kia, máu đang chảy xuống như kem bơ màu đỏ tan chảy, trong lúc nó đang bò tới, ngũ quan trên khuôn mặt vốn còn lờ mờ xem ra hình dạng vẫn đang tan chảy theo lượng máu nhỏ xuống, càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, nó cứ chầm chậm bò tới một bước, hai đùi đem ao máu đặc sánh từ từ vạch ra thành một vết trũng đỏ thẫm, sau đó lại chầm chậm bị máu trong ao tràn vào san bằng vết tích nơi nó bò qua.
Edit said: Xem nhiều truyện với dạng nhân vật thà phụ cả thiên hạ, quyết không phụ một người rồi nhưng chưa nhân vật nào khiến mình thấy ăn không tiêu như vợ chồng nhà họ Văn, quá nhầy nhụa. Có lẽ đây là biểu hiện mà giang hồ vẫn gọi là đú bẩn hay yếu mà thích ra gió chăng? Mà thực ra, có lẽ mẫu duy nhất mình tiêu hoá được là mẫu anh đủ sức bắt nạt bất cứ ai trên thế giới, nhưng anh quyết không bắt nạt một người, hơn nữa phải là bản kẻ mạnh thực thụ nhờ thực lực, chứ không nhờ chơi doping. Muốn biết thế nào là doping, cứ xem ngựa đực văn để hiểu đại khái. Nói chung, tao mạnh hơn mày, tao bắt nạt mày thì mày làm gì được tao nghe nó còn có tý logic, chứ cái vụ tao đê tiện hơn mày, tao có thể không tử tế với mày nhưng mày phải tử tế với tao nghe nó hơi chập mạch, chưa kể người ta còn có bản lĩnh vừa hãm hại người khác vừa tự cho rằng mình vẫn là người tốt nữa.