Bạn đang đọc Bí Quyết Giữ Mình Ở Thế Giới Hentai – Chương 23
Hai người ngồi quanh lò sưởi, hơ đôi tay đang dần giá lạnh. Khanh Dã nói:
“Xin lỗi. Đừng giận ta.”
Thật sự thì cũng chẳng trách hắn được. Sinh ra ở một thế giới mà nam nhân luôn sống bằng nửa thân dưới, việc hắn kiềm chế như thế kia đã khiến ta thấy lạ lắm rồi. Chẳng qua lúc đó ta giận vì bản thân mình thế mà lại xuôi theo hắn, còn cầu xin hắn như thế.
Ta bảo hắn:
“Từ giờ nếu không được ta cho phép, ngươi không được chạm vào ta, bất kể chỗ nào.”
Hắn có chút buồn bã nhưng cũng không phản đối:
“Chỉ cần nàng không giận nữa, ta sao cũng được.” Nghe giọng rõ ràng hắn đang giận dỗi, giận dỗi cái gì chứ, ta không giận thì thôi hắn mắc mớ gì lại giận?
Sau khi thỏa thuận được tiếng nói chung, ta mới thoải mái hơn một chút. Tuyết rơi bên ngoài đang ít dần, nhưng không khí vẫn lạnh như trước. Tuyết quả nhiên rơi không nhiều, chỉ đủ làm ướt những cánh hoa, mà sáng mai khi mặt trời lên những bông tuyết đó sẽ lại biến mất.
Sáng hôm sau ta với Khanh Dã cưỡi ngựa trở về phủ tể tướng. Chuyện hoang đường ở vùng đất 4 mùa kia dường như chỉ là một giấc mơ. Hắn lập tức đến đại lý tự xử lý công việc, còn ta lại uể oải nằm ở Bắc viện ngày ngày ăn bánh lá dứa. Mỗi ngày Khanh Dã đều cho người mang rất nhiều bánh lá dứa đến đây, ta ăn không hết đều kêu Tuệ ngồi ăn cùng. Nhưng rồi cũng ngán, chỉ cần nhìn đến màu xanh của lá dứa ta liền muốn nôn toàn bộ dạ dày ra ngoài. Hắn cố tình hay thật sự không biết, ngày nào cũng mang đến nhiều như thế là đang muốn chọc tức ta hay gì? Giống hệt mẹ ta ở kiếp trước, mỗi khi ta nói thích cái gì, những ngày tiếp theo bà sẽ liên tục làm cái đó, khiến ta phải sợ mới thôi.
Khanh Dã không cấm ta ra ngoài, trước đó là vì ta không muốn đi, nhưng giờ cứ ở nhà mãi như vậy cũng thật chán, ta không muốn làm một bà già ngày ngày đợi chồng về. Nghĩ vậy liền đứng lên, bảo Tuệ chuẩn bị rồi đi ra ngoài. Đường phố vẫn náo nhiệt như trước đây, và những tình huống trời ơi đất hỡi vẫn xảy ra liên tục. Ít nhiều nhìn thấy những cảnh đó cũng khiến ta cảm thấy thoải mái hơn một chút. Đi một vòng liền không hiểu sao lại đến Chân Hoa điếm, nhớ đến lần đó ta với Khanh Dã chính thức gặp nhau rồi nói chuyện lần đầu là ở đây, cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi. Ta bảo Tuệ vào trong, cô nàng liền ngại ngùng la oai oái. Mọi người cứ nghĩ lầu xanh không cho nữ nhân đến, quan điểm đó hoàn toàn sai. Nam nữ đều có thể đến, chỉ cần bạn có tiền. Mà tiền thì ta không thiếu, dù trước làm tiểu thư tướng phủ hay giờ ăn nhờ ở đậu phủ tể tướng ta đều không thiếu tiền.
Bước vào trong, Tú Bà liền chạy ra, ban đầu là muốn đuổi ta đi, nhưng nhanh chóng nhận ra ta là Quan Bắc Vũ thì hơi khựng lại:
“Quan tiểu thư? Sao tiểu thư lại đến nơi này?”
Đúng là làm dịch vụ, dù ta giờ chẳng còn là tiểu thư thì bà ta vẫn kính cẩn gọi ta như vậy. Cuộc đời mà, nay voi, mai xuống chó mà biết đâu ngày sau ta lại lên làm phượng hoàng, bà ta gọi như vậy chẳng mất mát gì mà còn chừa được cho mình một con đường về sau. Thiện cảm đối với bà ta lại tăng thêm mấy phần. Ta cười cười nói:
“Đến Chân Hoa điếm còn lý do nào khác ngoài ngắm mỹ nhân sao?”
Sau đó ra hiệu cho Tuệ đưa cho Tú Bà một thỏi bạc, bà ta liền không nhiều lời mời ta vào trong, sắp xếp một bàn có vị trí đẹp, bày một chút thức ăn và rượu lên bàn. Được lắm, thấy tiền liền không nhiều lời. Ta bảo bà ta cứ làm việc của mình, không cần để ý đến ta. Mọi người xung quanh cũng chẳng ai để ý đến ta, nam nhân thì bận ôm nữ nhân, nữ nhân thì bận nhõng nhẽo, trên sân khấu thì có một dàn mỹ nữ khác người ca kẻ múa, kẻ xướng người bè, khung cảnh thập phần náo nhiệt. Ta vừa ăn lạc vừa giải thích từng thứ cho Tuệ:
“Cái kia kìa, thứ mà mỹ nhân áo tím đang cầm ấy, là cái xắc, đệm theo nhạc cũng khá vui tai, nhưng ta vẫn thích loại xắc nhỏ dạng vòng đeo ở chân hơn. Nghĩ mà xem, mỹ nhân với đôi chân trắng trẻo thon dài, lại đeo thêm xắc, mỗi bước chân trăm hoa đua nở, chim muông ríu rít. Thật là một cảnh tượng đẹp động lòng người.”
“Ngươi thấy gã nam nhân đang ngồi góc kia không? Ta chắc chắn hắn đang để ý đến mỹ nữ đang hát đứng ở giữa.”
Vừa nói xong, gã ta liền đứng lên, chệnh choạng say, tay cầm vò rượu, bước lên sân khấu làm cản trở ca mua, lôi lôi kéo kéo vị mỹ nữ đang hát ở giữa, khiến Tú Bà phải chạy ra ngăn cản. Tuệ ngạc nhiên nhìn ta đầy ngưỡng mộ:
“Tiểu thư tài quá! Sao người biết hay vậy?”
Ta giương giương tự đắc, ném một hạt lạc vào miệng:
“Cái đó còn phải nói sao, ta là ai chứ, Quan Bắc Vũ ta có chuyện gì không biết đâu?”
Mà Tuệ cũng vô cùng vui vẻ rót thêm chén rượu nữa cho ta. Ta uống một hơi sau đó lại tiếp tục chỉ đến một nam nhân khác đang ngồi cười đùa vui vẻ với mỹ nhân trong lòng:
“Hắn, chắc chắn có sở thích SM, nói thế nào để ngươi hiểu nhỉ, chính là cái sở thích làm đau người khác lúc ân ái ấy.”
Tuệ tái mặt khó hiểu:
“Sao lại làm đau người khác? Hắn ghét người ta hay sao?”
Ta lắc đầu:
“Không không, hắn không ghét, nhưng hắn thích làm vậy, làm thế giúp hắn vui vẻ hơn. Nhìn bên hông hắn đi, đeo một sợi dây da đấy. Ta nói cho ngươi biết, loại dây đó chuyên dùng để trói người mà không gây đau đớn, tăng thêm hưng phấn. Thật cũng thật biết nhìn, chọn loại dây chất lượng cao như vậy.”
Tuệ lúc này gần như hoàn toàn bái phục ta, cảm thấy chuyện gì ta cũng thật tinh tường. Nói thật thì ở kiếp trước, con gái mà am hiểu mấy vấn đề đó đều bị coi là bệnh hoạn, dù muốn tìm hiểu thì cũng chỉ có thể lén lút.