Bí Quyết Giữ Mình Ở Thế Giới Hentai

Chương 22


Bạn đang đọc Bí Quyết Giữ Mình Ở Thế Giới Hentai – Chương 22

Tay Khanh Dã bắt đầu mơn trớn trên khắp cơ thể ta, mỗi nơi hắn chạm qua đều như có một luồng điện. Dù đang ở trong nước nhưng cơ thể vẫn cảm thấy nóng nực vô cùng, chỉ muốn dính chặt vào người hắn, không ngừng hôn mút lên làn da mịn màng không khác gì con gái kia. Tay Khanh Dã sờ xuống phía dưới, cả cơ thể liền co thắt mạnh, vòng tay đang ôm cũng siết chặt hơn. Hắn nhẹ nhàng chạm vào, từ tốn xoa, nơi riêng tư nhất bị sờ như vậy mà ta lại không hề cảm thấy chán ghét, mà ngược lại còn mong chờ nhiều hơn. Hắn đặt nửa người ta lên bờ, còn nơi tư mật kia thì đối diện trực tiếp với mặt hắn. Ta không đủ sức để che chắn, chỉ mặc hắn muốn làm gì thì làm, chỉ mong cảm giác khó chịu trong người nhanh qua đi.

Hắn úp mặt xuống nơi đó, chậm rãi hôn lên đó, sau đó liếm giống như vẫn thường làm với ngực ta. Một cảm giác cực kỳ lạ lẫm xuất hiện, một vật gì đó đi vào bên trong, là lưỡi của hắn, hắn không ngừng mút, âm thanh phát ra càng lúc càng dâm đãng. Từ bên trong không ngừng có một dòng nước lạ chảy ra, Khanh Dã hắn đều nuốt hết. Hắn cứ làm những trò đáng hổ thẹn như vậy thẳng đến khi cả người ta cứng ngắc, sau đó không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm thở dốc.

Khanh Dã lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ta:

“Bây giờ đến lượt nàng giúp ta.”

Ta đâu có đồng ý giúp hắn việc gì. Chỉ thấy rằng giữa hai đùi có một vật lạ chen vào. Vật đó vô cùng lớn, lại nóng rực, ta vô thức muốn đẩy ra, nhưng cơ thể không còn bất kỳ chút lực nào. Hắn cũng không vào, chỉ không ngừng ma sát ra  vào giữa hai đùi ta như thế. Cuối cùng, cũng không biết sau bao lâu một dòng chất lỏng bắn vào chân ta, hắn mới dừng lại, nằm vật nửa người lên bờ, cạnh ta.


Cả cơ thể như vừa trải qua một cuộc chạy đua marathon, không còn bất kỳ chút sức lực nào, ta nhắm mặt lại, ngủ một giấc vẫn hơn.

Một giấc ngủ sâu, không mộng mị, khi ta tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, tiếng chim hót véo von trên những cây hoa đào. Ta đang nằm trên giường, trong vòng tay của Khanh Dã, hắn có vẻ chưa tỉnh, vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon. Trên người chỉ có một chiếc chăn mỏng, hờ hững chỉ che được dưới thân, mà phần trên thì hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Nhìn những vết loang lổ như vậy, ta lập tức nhớ ra mọi chuyện đêm qua. Con mẹ nó. Ta đã làm cái gì vậy chứ? Vội vã bật dậy muốn tìm quần áo mặc vào thì thấy toàn bộ đã bị xé rách, căn bản không thể mặc được nữa. Khanh Dã thấy động lớn cũng tỉnh dậy, thấy vẻ mặt căm ghét của ta thì có chút luống cuống:

“Ta…ta…”

“Ngươi đã hứa sẽ không làm gì ta!” Ta nói gần như hét lên

“Ta thật sự không làm!” Khanh Dã muốn giải thích “Hôm qua ta không hề vào, ta thề đó!”

Kể cả hắn chưa vào, nhưng đã làm đến mức vậy rồi thì còn gì khác biệt nữa đâu mà khóc với sầu. Ta thật muốn cầm con dao chặt tay hắn, chặt luôn cả thứ hư hỏng vừa mới sáng đã chào cờ kia. Ta nhắm chặt mắt lại, hét ầm lên:

“Mặc đồ vào!”

Khánh Dã tìm được hai bộ đồ nam nhân ở trong căn chòi, những bộ đồ này là hắn để lại trước đây. Vì người hắn rất cao, y phục cũng rộng, mặc lên người lại thành rộng thùng thình, càng làm tăng thêm dáng vẻ gợi cảm không cần thiết. Cổ áo rộng mở, để lộ ra những vết thâm tím – minh chứng cho một đêm lăn lộn không mệt mỏi. Ta tức giận, nói với hắn:


“Từ giờ ta cấm ngươi lại gần ta.”

Sau đó đi sang bên kia bờ hồ ngồi, không muốn ở gần hắn một chút nào. Lúc đi qua hồ sen, ta liền nhìn thấy dấu vết lăn lộn trên đất, con mẹ nó, ký ức hôm qua thế mà chắp vá từng mảnh ùa về. Ta nhớ đến lúc ta dính chặt lấy người hắn, không ngừng cọ sát. Nhớ đến lúc hôn tỉ mỉ trên vòm ngực hắn. Nhớ đến lúc ta nhìn hắn mà thở dốc nói khó chịu. A, đm những thứ đó không nên nhớ thì tốt hơn. Thế là ta dẫm dẫm lên chỗ đất đó đến khi nó không còn hình thù nào nữa mới thôi.

Ngồi bên kia hồ, ta hái một đài sen, vừa ăn vừa chửi. Đúng là ở cái thế giời này chẳng tin tưởng ai được hết. Ngực cũng bị bóp đến phát đau, không biết lúc ngủ hắn có làm gì thêm trò gì không.

Ta bật chế độ cấm thằng nào làm phiền, khiến Khanh Dã không dám lại gần. Thẳng đến chiếu tối hôm đó, ta ngửi thấy một mùi thơm phức. Hắn hình như săn được con gì đó và đang nướng. Ta vẫn chưa bỏ qua cho hắn đâu nhưng quả thật rất đói, từ hôm qua đến giờ chẳng có gì bỏ vào bụng ngoài vài chén rượu với cái đài sen, đêm qua lại vận động vất vả như vậy.

Lát sau, Khanh Dã đi đến chỗ ta, bị ta lườm liền dừng lại:

“Giận ta cũng không nên nhịn đói.” Nói xong đặt miếng thịt gà được đặt trên cái lá sen xuống đất rồi quay đi.


Đợi hắn đi rồi ta mới đứng lên, đi lấy miếng thịt đó, ăn ngấu nghiến. 

Trời tối dần, càng dần lạnh. Khanh Dã lại lò dò đi đến chỗ ta, đứng ở vị trí đặt gà lúc trước nói:

“Nàng vào trong đi, ở đó có lò sưởi. Lát sẽ có tuyết rơi, thời tiết sẽ rất lạnh. Ta sẽ ở ngoài này.”

Nói xong hắn ngồi xuống một chỗ, im lặng nhìn ta. Quả thật nhiệt độ đang hạ dần. Nhiệt độ ngày đêm không ngờ chênh nhau lớn đến thế. Ta nhìn thấy lò sưởi đang đỏ lửa ở trong căn chòi thầm nghĩ, chẳng việc gì ta phải tự hành hạ bản thân như vậy. Hắn mới là kẻ nên bị phạt trong truyện này, nghĩ xong đi thẳng vào căn chòi, ngồi hơ tay bên lò sưởi.

Nhiệt độ quả thật ngày càng thấp, sau đó, tuyết thật sự rơi. Những bông tuyết trắng rơi xuống, những khóm cúc vàng, rơi trên đài sen, rơi trên những bông hoa đào đẹp đẽ. Ta đưa tay ra ngoài, hứng vài bông tuyết lạnh giá. Tuyết không rơi nhiều, nhưng khá lâu. Đột nhiên ta có chút lo cho Khanh Dã. Cũng không thể để hắn bị cảm được, lại mất công ta chăm sóc. Liền đứng lên, đi đến chỗ hắn đang ngồi, bảo hắn mau vào trong. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.