Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

Chương 32


Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 32

Chương 32
Ngọc Hoàng quay đầu lại nhìn Thiên Giai, ngũ quan có phần nhăn lại:
– Con nói sao?
Thiên Giai lúc này mới nhận ra lời mình nói có phần không nên, hắn đưa tay lên che miệng, ho khan một tiếng, hắn lắc đầu như không có chuyện gì:
– Ta chỉ thấy… Tuyết Du Bạch Nguyệt mới trở về thiên đình, bắt nàng ấy làm chuyện như vậy có ổn không?
Ngọc Hoàng ngẫm nghĩ những điều thiên giai vừa nói một lúc, vẫn không hề thay đổi ý định của mình, giọng Ngọc Hoàng trang nghiêm:
– Cho dù là vậy, nhưng Tuyết Du Bạch Nguyệt phạm đại tội, làm rơi viên Long Nhãn mới làm mọi chuyện trở nên như vậy, lần này nhất định phải đi lấy công chuộc tội!
Thấy sắc mặt không được tốt của Ngọc Hoàng, Thiên Giai không thể nói gì thêm, hắn chỉ có thể đứng một bên nghe các vị tiên báo cáo sự tình dưới hạ giới.
Dùng cả tính mạng của chính đứa con mình để đổi lấy toàn bộ vạn vật trên thế gian, Ngọc Hoàng cũng không dám nghĩ đến, cũng không muốn đánh đổi, nhưng… đây là trọng trách của ông, không thể làm trái được, ông đau lòng lắm chứ?
Ngọc Hoàng cho bãi triều sớm, các vị tiên ở đó cũng có thể hiểu được phần nào nỗi khổ của ông, chỉ có thể lắc đầu mà thôi.
Thiên Giai lặng người, hắn cũng không nghĩ là cha hắn có thể đối xử với Thiên Truỳ như vậy, trước đây, ông còn nâng hắn như nâng trứng, cho dù hắn có làm gì sai cũng chỉ nhắc nhẹ, đó cũng là điều mà hắn thật sự ghét!
Nếu như không có chuyện ông đối xử không công bằng như vậy, đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay!
Nắm chặt lòng bàn tay, Thiên Giai nhìn theo bóng dáng uy nghi kia, không biết trong đầu hắn thực sự đang suy nghĩ gì.
rRr
Mở nhẹ hai mắt, hai hàng lông mày của hắn cong lại, đôi mắt hắn lúc này rất nặng, thật sự khó lòng mà mở ra nổi.
Ý thức đến với hắn được một lúc, hắn cố gắng mở nhẹ hai mắt, sau đó là nghe thấy một giọng nói đầy mừng rỡ:
– Hắc Phong, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại, chàng làm thiếp lo quá!
Hắc Phong đưa mắt nhìn Khúc Dạ Ngân, hắn nhìn nàng một lúc, giọng hắn cất lên một cách tự nhiên:
– Dạ Ngân, Tuyết Du đâu rồi?
Sau câu nói đó, Khúc Dạ Ngân nhìn hắn ngạc nhiên. Từ trước đến nay, theo như lời của nhạc mẫu kể, Hắc Phong không hề quan hệ với một cô nương nào khác ngoài nàng hiện giờ, hắn cũng rất ít khi rời khỏi phủ, khi hắn đến thành Lạc Hoa, khi trở về cũng không hề nhắc đến tên một cô nương nào? Vậy cô nương đó rốt cuộc là ai?
– Hắc Phong, người chàng nói đến là ai vậy? – Dạ Ngân lo lắng, nàng không muốn chia sẻ phu quân của mình cho ai cả, nàng nắm chặt lấy tay hắn đầy hi vọng.
Hắc Phong nhìn vào bàn tay nàng đang nắm chặt tay mình, hơi ấm của nàng truyền qua trái tim đang rỉ máu của hắn, nhưng cũng không đủ để trị vết thương trong lòng hắn.

– Ta hỏi nàng… Tuyết Du đâu rồi? – Một lần nữa, Hắc Phong lại nhắc đến người đó, nhưng lần này, hắn lại dùng giọng sắc lạnh, giống như đang bắt nàng phải nói ra.
Ngay lúc này, Dạ Ngân mới chợt nhớ ra, vào đêm đó, có một vị cô nương nào đó đã khóc, ngồi xuống bên cạnh hắn nhìn trông rất thương tâm, chẳng lẽ lại là vị cô nương xinh đẹp đó sao?
– Người chàng nói… có phải cô nương mặc y phục hồng? – Khúc Dạ Ngân nghi ngờ, nhìn hắn như từ trên trời rớt xuống.
– Là nàng ấy! Nàng ấy đang ở đâu? – Hắc Phong vui mừng, không lẽ Dạ Ngân biết Tuyết Du ở đâu?
Khúc Dạ Ngân cho dù là trong lòng đang rất bối rối, không thể tin được những điều đó, nhưng ngoài mặt nàng lại lắc đầu, nàng không biết đó là mơ hay là thực.
Thất vọng, Hắc Phong không nói gì thêm nữa, khuôn mặt tuấn dật có vẻ xanh xao hơn. Khúc Dạ Ngân nhìn hắn tự dày vò chính mình, tim nàng đau như dao cứa.
rRr
Ngồi dựa mình bên gốc đào, Hắc Phong đưa tay cầm viên ngọc bội, một giọt nước mắt chảy dài trên má hắn.
Những cánh đào vẫn thế, vẫn cứ theo dòng chảy của thời gian, nhờ những đợt gió nhẹ thổi qua mà lìa khỏi cành, bay theo ý muốn của riêng nó.
Hắn, một con người trước đây không hề đề ý đến nữ nhân, chỉ biết đọc sách, lo cho gia đình, chẳng màn đến sự đời ngoài kia, cứ tưởng ngày tháng sẽ trôi qua như vậy mãi nhưng không ngờ lại xuất hiện một nữ nhân có thể làm hắn thay đổi tất cả.
Nếu như lúc đầu, nàng không đến tìm ra, thì có lẽ bây giờ ta vẫn như trước, vẫn là một tên nam nhân suốt ngày chỉ sách và sách! Thay đổi mà nàng đem đến cho hắn… thật sự rất to lớn, đến nỗi hắn không kịp thích ứng được, cũng không kịp trở tay.
Bao lâu này nàng luôn ở bên cạnh, vậy mà hắn cứ tưởng, chỉ mình hắn trong đơn phương tuyệt vọng.
Khúc mắc trong lòng hắn đã được giải đáp được phần nào nhưng tơ rối trong đó vẫn còn nhiều, thật sự rất nhiều.
Tuyết Du, à không, Tử Nguyệt, ta không thể đoán cũng không thể nghĩ được, nàng rốt cuộc là ai? Tại sao lại đến đây để rồi gặp hắn?
Chuyện những người kì lạ đó rốt cuộc là sao? Tại sao bọn họ nói những lời mà ta không thể hiểu được? Long Nhãn là thứ gì? Nó có liên quan đến ta sao? Thiên Truỳ, người đó rốt cuộc là ai?
Hàng vạn câu hỏi quay quần trong đầu hắn, khiến đầu hắn nhức đến mức không thể chịu đựng được!
Hắn đưa tay đón một cánh đào rơi xuống đất, đôi mắt đen nhìn vào cánh đào mảnh mai, chỉ cần một chút ánh sáng, chắc chắn nó sẽ héo tàn, không thể đẹp được như lúc này.
Đau thật! Tim hắn nhói lên từng đợt, hắn cố thư giãn đầu óc một cách thoải mái nhất nhưng tại sao vẫn không thể ngừng nghĩ đến Tuyết Du!
Bộ xiêm y màu hồng đào, giống như những cánh đào này, đẹp đẽ, lại đầy sức hút.
Tuyết Du đứng từ xa nhìn bóng dáng nam nhân đang dựa mình vào gốc đào, nàng đưa tay lên che miệng tránh không để bật khóc.
Người hắn gầy đi nhiều rồi, không còn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như trước, cũng không còn nét dịu dàng, ánh mắt đầy trìu mến như xưa, nhìn hắn, đâu đâu cũng là vẻ ảm đạm, bi thương.

– Hắc Phong! Ta đến rồi! – Một bàn tay mềm dịu cuốn quanh cổ hắn, mùi hương đào lan toả ra không khí, mái tóc đen dài nhờ gió mà bay bay lên.
Chính là giọng nói quen thuộc này! Chính nó… đã khiến cho hắn phải dằn vặt, bị cấu xé nhiều lần, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của nàng, cũng là giọng nói tinh nghịch của một sinh vật nhỏ, luôn luôn kè kè bên vai hắn.
Hắc Phong quay ra đằng sau, chợt nhìn thấy Tuyết Du đang khóc nhưng vẫn mỉm cười nhìn hắn.
– Tuyết Du… nàng phải không? – Hắc Phong cười, khuôn mặt hắn lúc này không còn vẻ bơ phờ nữa, thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy sức sống.
Tuyết Du gật nhẹ đầu, nắm lấy hai bàn tay hắn, giọng nàng chợt nghẹn lại, giống như ăn phải thứ gì nhưng không nuốt trôi được.
Không biết là tự bản thân hắn muốn hay do hình ảnh đó đã gắn sâu vào tim nên đến khi hắn ý thức được thì hắn thấy mình đang ôm chặt Tuyết Du trong lòng, đến nỗi nàng muốn nghẹt thở.
– Tuyết Du, nàng sẽ không bao giờ rời xa ta nữa đúng không? – Hắn buông nàng ra, nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mong đợi câu trả lời của nàng. Căn bản bây giờ đầu óc của hắn thật mơ hồ, nửa tình nửa mê, hắn không muốn đây là giấc mơ, cho dù là giấc mơ hắn cũng không thể để nàng chạy thoát khỏi mình.
Tuyết Du cố kìm nén nỗi đau trong lòng mình, nàng cấm mình khóc, không được khóc, nhưng hàng lệ của nàng cứ không nghe theo sự sai bảo của nàng mà tuôn trào ra, nàng cúi đầu xuống không để Hắc Phong thấy vẻ yếu đuối của mình, đôi tay đang nắm chặt của nàng lúc này càng chặt hơn:
– Hắc Phong, chàng không hề để ý đến việc ta là ai sao?
Khoé môi Hắc Phong cong lên một đường quyến rũ, hắn nhìn Tuyết Du, không một chút suy nghĩ hắn đã trả lời ngay:
– Cho dù nàng là Tử Nguyệt hay là ai đi chăng nữa, ta vẫn muốn được ở bên cạnh nàng. – Hắn đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt trên má nàng.
” Tuyết Du, cha ta đã nói, nếu nàng không giết tên đó để lấy viên Long Nhãn chắc chắn nàng sẽ phạm phải trọng tội. “
” Tuyết Du, nàng muốn vì hắn mà phải từ bỏ mọi công sức của nàng trước đây sao?”
Từng câu nói của Thiên Giai lúc này lại ùa vào tâm trí của nàng, tim nàng một lần nữa lại nhói lên, nàng đưa tay ôm ngực, bàn tay nắm chặt tay hắn bị hất ra.
Hắc Phong ngạc nhiên vì hành động của nàng, hắn nhìn nàng, nhận ra sự khác lạ trong đôi mắt đó.
– Tuyết Du… nàng bị sao vậy?
Tuyết Du nhìn hắn, đôi mắt nàng lúc này đỏ dần lên, nàng gào thét trong đau đớn, hai tay không ngừng đấm vào ngực mình khiến hắn hốt hoảng giữ chặt tay nàng lại.
– Hắc Phong… mau tránh ra… nếu không ta sẽ giết chàng!
Hắn lắc đầu, hắn tự nói với bản thân mình lần này nhất định phải giữ được nàng, hắn ôm chặt lấy nàng, mặc kệ cho móng tay nàng đang cào cấu vào da thịt hắn, rát buốt.
– HẮC PHONG… MAU ĐI ĐI! – Tuyết Du hét lên, hai tay nàng che tai lại, nhìn khuôn mặt nàng đau đớn, trái tim hắn giống như bị thiêu đốt.

– Tuyết Du, cho dù nàng giết ta, ta cũng sẽ không đi!
Tuyết Du lắc đầu, nàng dùng một tay đá bay Hắc Phong ra xa, để mình nàng với cơn đau bao quanh người, lúc này nàng chỉ muốn mình chết đi cho xong.
Lúc này, xương cốt nàng như gãy ra, máu trong người như đông lại, toàn thân nàng giống như băng, nàng sợ hắn nhìn thấy cảnh này, nhìn hắn một lần cuối, nhanh chóng biến mất trước mặt hắn.
Hắc Phong bị đá bay ra xa, đầu hắn đụng vào thành ao, máu trên trán hắn nhỏ xuống… từng giọt… từng giọt…
” Tuyết Du… nàng… nỡ bỏ lại ta sao?”
rRr
Vật lộn với cơn đau, Tuyết Du vượt qua tầng mây, cố tìm kiếm ” Hạ điện”.
– NGUYỆT NHÃ! RA ĐÂY CHO TA! – Tuyết Du hét lên, một tay ôm ngực, tay kia như không lực thả xuống mặt đất, nàng đột nhiên khuỵ gối xuống.
Không bao lâu sau, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ngay trước mặt nàng, nhìn nàng một cái, cúi người xuống nàng ta hỏi han:
– Tuyết Du tỉ, tỉ sao vậy?
Tuyết Du nhìn Nguyệt nhã, cười cợt nhả, không ngờ nàng lại thành ra như thế này, công lao này Nguyệt Nhã có công không hề nhỏ.
– Ngươi trị thương cho ta đã để ta uống thứ gì? Tại sao ta lại trở ra như vậy?
Nguyệt Nhã nhíu mày một cái, sau đó nhìn nàng, nàng ta lắc đầu, kể lại mọi chuyện:
– Ta không biết, chỉ là có người đưa ta ” Ô chi”, loại này rất hiếm, có thể chữa trị trong thời gian ngắn nên ta mới đưa tỉ uống.
” Ô Chi?”. Tuyết Du ngạc nhiên, sau đó tự giễu cợt, loại thuốc này quả thật trị được bách bệnh, nhưng tác dụng thật của nó thì rất ít người biết. Loại thuốc này khi uống vào, một khi đã ngấm thuốc, khi gặp người mình yêu nhất định sẽ giết chết người đó, cũng may nàng đã tu luyện nên chịu đựng được, càng may… loại thuốc đó chỉ có tác dụng trong vòng một ngày.
Thấy Tuyết Du có vẻ không ổn, Nguyệt Nhã định đỡ nàng vào trong, nhưng nàng đã cản lại, giọng nàng yếu ớt:
– Không sao, ta không cần. Ta phiền muội một chuyện được không?
– Tỉ nói đi, ta nhất định sẽ giúp!
rRr
– Ngọc Hoàng, ta đã suy nghĩ kĩ! Ta nhất định sẽ không giết Hắc Phong! – Tuyết Du vừa gặp Ngọc Hoàng đã quỳ xuống, nét mặt nàng thể hiện rõ vẻ đau đớn trong thể xác.
Ngọc Hoàng nhíu mày nhìn Tuyết Du, trong lòng có nghi vấn, ông không hề biết người tên Hắc Phong đó.
– Ý ngươi nói là gì?
Một lần nữa, Tuyết Du nói rõ:
– Ta nhất định sẽ không lấy viên Long Nhãn đó! Ta sẽ chịu phạt!

Lúc này ông mới hiểu ra vấn đề, cũng là lúc ông rất tức giận, Ngọc Hoàng nhìn các vị tiên đang có mặt, sau đó ông ra lệnh:
– Nhốt Tuyết Du Bạch Nguyệt vào Hoả Kim Chỉ!
Một ngọn gió lạnh thổi đến, mang theo hơi băng lạnh giá, Thiên Giai từ ngoài xuất hiện, khuôn mặt hắn lúc này rất lạnh, phải nói hắn đang rất tức giận:
– NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC LÀM VẬY!
Ngọc Hoàng nhìn người con trai của mình, hừ lạnh một cái, ông bực tức:
– Tuyết Du Bạch Nguyệt nhiều lần vi phạm thiên điều, lần này phải chịu phạt! Nếu con còn phản đối, ta sẽ nhốt cả con!
Giọng nói uy nghiêm của Ngọc Hoàng đồng thời làm mọi người ở đó vô cùng hoảng sợ, trước nay chưa từng thấy sự đáng sợ nào từ Ngọc Hoàng, chỉ còn vài ngày nữa thôi, cánh cổng thiên giới sẽ mở ra, cần phải có Long Nhãn để ngăn chặn điều này lại.
Tuyết Du nhìn hắn ra dấu im lặng, nói nàng sẽ không sao. Thiên Giai lúc này không nói thêm gì, lòng hắn đang suy nghĩ cách để tránh gây tổn thương nhưng không thể nào nghĩ ra.
Hắn phải làm sao đây?
rRr
Tuyết Du mỉm cười nhìn Thiên Giai, nàng biết đã bị nhốt vào Hoả Kim Chỉ cơ may sống sót của nàng rất thấp. Trước khi bước vào cánh cổng đó, nàng đã cúi đầu chào hắn:
– Cảm ơn huynh đã giúp đỡ ta, cũng cảm ơn huynh vì trước đây đã luôn chờ đợi ta!
Thiên Giai nhắm chặt mặt, hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, hắn không hề muốn nói ra điều này chút nào. Hắn mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của nàng, trong đôi mắt đó lúc nào cũng hồn nhiên thơ ngây như vậy cả.
– Tuyết Du, nàng nhầm rồi! Ta không phải là vị tiên đó! Người mà nàng nói… chính là Thiên Truỳ!
” Thiên Giai, huynh nói cho ta biết đi! Thiên Truỳ là ai, tại sao ai cũng buồn khi nhắc đến tên người đó vậy?”. Giọng nói ngây ngô lúc đó của Tuyết Du thật đúng làm Thiên Giai rung động.
” Người đó là đệ đệ của ta, đệ ấy mất rồi! Nàng đừng nói nữa, được không?”. Giọng hắn vừa đau lòng vừa như tức giận.
” Được, vậy thì ta sẽ không nhắc đến nữa!”. Tuyết Du mỉm cười nhìn hắn, nụ cười đó thật là đẹp.
Một chút gì đó quen thuộc, một chút gì đó đau đớn, một chút gì đó bỡ ngỡ, một chút gì đó là tuyệt vọng, cánh cổng khép lại, Tuyết Du bước vào trong, đôi môi nở một nụ cười.
Bước vào căn nhà, mọi không khí xung quanh giống như đông lại, nơi này rất cách biệt với bên ngoài, cũng bởi vì nơi này có bao nhiêu là tiên thuật có thể giết người.
Hai tay Tuyết Du ù đi, nàng cảm thấy toàn thân mình đau rát, đầu nàng đau như búa đổ, mọi âm thanh kì lạ đều đâm vào người nàng, giống hàng vạn mũi kim đâm vào.
Nàng hét lên trong đau đớn, đôi chân nàng gục xuống, nàng đưa hai tay bịt kín lại tai mình nhưng những âm thanh đó vẫn lọt vào đầu, rất đau, rất kinh khủng! Cái này… còn hơn cả địa ngục trần gian mà nhân gian hay sợ hãi khi nhắc đến.
” Hắc Phong… ta yêu chàng!”. Trước khi ngất đi, Tử Nguyệt vẫn nhắc lại câu nói đó, câu nói mà lúc nào nàng cũng muốn nói với hắn.
Rốt cuộc Thiên Truỳ là ai? Ta thật sự muốn gặp ân nhân của mình một lần. Ít ra khi đi rồi, ta còn biết, ta còn nợ một người!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.