Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

Chương 3


Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 3

CHƯƠNG 3
Chap 3.1 CŨNG MAY, VẪN CÓ THỂ TRỞ THÀNH NGƯỜI
Con muỗi đứng trên làn nước nhìn xuống, thân ảnh của một người con gái xinh đẹp hiện ngay trước mắt. Nàng đẹp như hoa anh đào nở rộ trong mùa xuân, như bông sen đang hé rọi trên mặt nước, như một nàng tiên từ trong trang bước ra …
Thích thú, muỗi đứng trên bờ ao đứng nhìn mãi …
” Kì lạ thật … tại sao trong ao này có thể nhìn rõ nguyên thân của mình ? ”
Ngay từ lúc này … không hiểu sao con muỗi lại muốn ở lại luôn nơi này.
Nhìn ngắm xung quanh, muỗi phát hiện ra có một ô cửa sổ ở không xa.
Ở đó, muỗi còn có thể nhìn thấy … một chàng trai đẹp hơn cả mộng tưởng đang cầm sách chăm chú đọc …
Đứng bất động, không bay, không kêu, muỗi đứng trên bờ ao, nhìn chăm chú vào bóng dáng tuấn kiệt lại ưu nhã kia.
Chẳng mấy chốc trời lại tối, nam nhân kia không rời khỏi phòng nữa bước, cuối cùng gấp sách đặt lên bàn đi đâu đó.
Muỗi lúc này mới ngộ ra … trời tối rồi !
Muỗi nhanh chóng đến một chỗ nào đó không thấy người, hạ cánh xuống đất.
Xung quanh muỗi, một luồng sáng không biết từ đâu đến, bao trùm lấy muỗi, trong chốc lát, cả vùng đó sáng rực lên, như những ngôi sao toả sáng trên bầu trời đen tối …
Hắc Phong rời khỏi phòng đọc sách, liền đến ngay phòng ăn.
– Phong nhi, con ra rồi sao ? Ngồi xuống đây chuẩn bị ăn cơm đi con. – Quách phu nhân thấy quí tử của mình xuống, nhanh chóng kéo ra bàn ăn.
– Vâng. – Hắc Phong đáp gọn lẹ, nở một nụ cười ngồi vào bàn ăn.
Cha mất sớm, hắn là người phải gánh vác trọng trách trong gia đình, hơn nữa phải là người tài giỏi, như thế mới không làm mất uy phong, gia thế nổi tiếng của gia đình.
Ăn xong cơm, không nói không rằng, Hắc Phong lại vào phòng đọc sách. Đối với hắn, thú vui tao nhã nhất của hắn là đọc sách và đi dạo quanh phủ. Vì thế, cho dù huynh đệ của hắn có đến rủ hắn đi dạo ở thành, hắn cũng một mực không đi.
Hôm qua, không hiểu sao là tình cờ hay có sắp đặt, hắn lại vào thành đi tìm thú vui của chốn ồn ào, náo nhiệt mà trong sách thường nói. Không ngờ, lại làm ra chuyện đồi bại như vậy, quả thật là mất mặt với gia tông.

Đứng trước cửa sổ ngắm nhìn ao vào buổi tối, ánh trắng chiếu sáng làn nước trong ao, in bóng vào mặt ao.
Những bông sen lúc này trở nên bóng bẩy dưới nền trăng chiếu sáng.
Càng ngạc nhiên hơn nữa là … dưới ánh trăng huyền ảo cùng mặt ao trong đêm … một nữ nhân với mái tóc đen dài óng mượt, khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ trong tranh bước ra, dáng người thon thả, thướt tha, mặc y phục cánh đào.
Dưới ánh trăng mờ ảo huyền bí …
Nàng ta uyển chuyển bước đi, mỗi bước đi là một lần cánh tay của nàng đong đưa theo nhịp …
Cho dù là người phàm, tiên nhân hay gì đi chăng nữa, cũng không thể bằng được vẻ đẹp của nàng lúcc này …
Vẻ đẹp đó … thật khó có thể diễn tả được.
Nàng múa trên bờ ao, bóng nàng in xuống mặt nước có vầng nguyệt.
Hắc Phong say sưa nhìn mỹ nhân đang đắm mình trong điệu múa, khoé miệng khẽ nhướn lên thích thú.
” Trong phủ ta còn có một tuyệt sắc như vậy sao ? “.
Tuyệt ! Mỹ nhân trước mặt thực sự rất tuyệt ! Lại khiến hắn dễ mủi lòng như vậy !
Chỉ vài đường múa, và sắc đẹp hiếm có của nàng, nàng đã chiếm được trái tim hắn một cách dễ dàng, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.
Hắc Phong không đứng cạnh cửa sổ, hắn chỉ có thể nhìn nàng từ chỗ bàn đọc sách của hắn, cách hơi xa chỗ cửa sổ. Tuy vậy, hắn không muốn nàng nhìn thấy hắn mà không múa nữa, nên hắn mới chọn cách đó.
” Nàng ta chắc là mới chuyển đến ? Nếu không, sao lại không biết đây là đâu chứ ? “. – Nhìn nàng ta một lúc, Hắc Phong trầm mặc, đưa tay nhẹ xoa cằm.
Không biết hắn ta đã xem được bao lâu, đến khi trời hửng sáng, cô nương đó đột nhiên biến mất, khiến Hắc Phong cũng không hiểu được, rốt cuộc là thực hay mơ.
rRr
Khúc Dạ Ngân đánh lại phấn trên mặt, trang điểm đậm một chút. Mặc y phục nổi bật làm bằng gấm quý, nàng xoay người một vòng.
– Bá mẫu, vào đây con nhờ chút ! – Khúc Dạ Ngân nhìn thân hình mình trong gương, lắc đầu.

Dạ Lý Đường từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt rạng rỡ hiện rõ :
– Ngân nhi, nhanh nhanh chút, chúng ta còn nhiều việc phải làm.
– Biết rồi, lại ăn uống bổ dưỡng chứ gì. – Lườm Dạ Lý Đường một cái, Khúc Dạ Ngân vẫn tiếp tục ngắm mình trong gương.
Lắc đầu cười khổ, Dạ Lý Đường kéo nàng đi, mặc cho nàng nhăn mày nhăn trán khó chịu.
– Ăn cái này đi Ngân nhi ! – Khúc phu nhân gắp cá, thịt cho Khúc Dạ Ngân, còn nàng thì bụng đã căng phình.
– Cái này nữa ! – Dạ Lý Đường gắp một miếng tôm cho Khúc Dạ Ngân.
Khúc viên ngoại thấy Khúc Dạ Ngân ăn không nổi nữa, động tác chậm chạp hơn, ông quay sang trách mắng hai người :
– Để Ngân nhi từ từ ăn đi ! Hai người định cho con bé bội thực sao ?
Khúc phu nhân nghe Khúc viên ngoại nói vậy thì bực bội trong lòng, lên tiếng trách mắng :
– Nếu muốn Ngân nhi sớm mang thai của Quách Triệu Hắc Phong, phải bồi bổ cho Ngân nhi đầy đủ, nếu không, công sức chúng ta gây dựng lại đổ xuống sông xuống biển sao ?
Nghe chính phu nhân mình nói vậy, Khúc viên ngoại nhíu chặt mày, lặng lẽ dùng bữa.
– Nè, ăn đi con ! – Khúc phu nhân tiếp tục gắp thức ăn vào đầy đĩa của Khúc Dạ Ngân.
Chap 3.2 TA LÀ MUỖI ! LÀ MUỖI ĐÓ !
– Tiểu Mã, cho gọi mọi người trong phủ ra đây giúp ta ! – Hắc Phong sau một buổi ngồi trong thư phòng đọc sách, cuối cùng cũng chịu rời khỏi phòng.
Hắn đang đi tìm nàng, người hắn mong muốn gặp mặt.
– Thiếu gia, có việc gì không ạ ? – Tiểu Mã nghe lệnh Hắc Phong cho gọi, ngay lập tức từ trong chuồn ngựa chạy vào, chân tay còn lấp lép, mặt mũi tèm nhem.
Hắc Phong nhìn Tiểu Mã, có hơi lưỡng lự. Liền ngay sau đó, hắn thay đổi hẳn vẻ mặc, chuyển sang tức giận :

– Ta nói người không nghe sao ? Còn đợi ta giải thích ?
Hơn cả nỗi sợ, Tiểu Mã nhanh như cắt biến mất trước mặt hắn, còn không dám quay đầu lại nhìn.
Hắc Phong nhìn bộ dáng đó của hắn ta, bật cười thành tiếng. Hắn chỉ doạ có một câu mà hắn đã sợ đến thế rồi, không biết có làm ăn được gì không nữa.
Chưa đầy một canh giờ sau, tất cả nha đầu trong phủ đều tập trung ở ao nơi ở của Hắc Phong, ai cũng ngạc nhiên vì Quách thiếu gia của bọn họ chưa bao giờ làm như vậy.
Hắc Phong đi về phía ao, khám xét một lúc lâu. Bước từng bước đến chỗ bọn nha hoàn trong phủ, đôi chân hắn hơi hoang mang.
” Không biết vị cô nương ấy có trong đây không ? “.
Một sinh vật nhỏ từ trong ao bay lên, nghe từng tiếng chuông gió phát ra từ người nó trông thật êm tai, vẫn may là có rất ít người để ý tới điều này, và trong số đó, có cả Hắc Phong.
” Ở đây sao đông người vậy nhỉ ? “.
Linh linh linh linh … – Con muỗi phát hiện ra chàng trai mình thấy ở trong thư phòng không ngờ lại xuất hiện ở đây !
” Trời, hắn ta đẹp trai quá ! “.
Con muỗi bay xung quanh người Hắc Phong, hai cánh bay lên bay xuống, đôi chân nhỏ xíu không ngừng huơ huơ.
Khẽ nhíu đôi lông mày lại, Hắc Phong kinh động nhìn xung quanh, giáo dác tìm giọng nói vừa phát ra như gió thoảng đó.
” Hắn ta nhíu mày cũng rất đẹp trai nữa ! “.
Vẫn là giọng nói thoang thoảng đó, nhưng không hiểu sao lại lọt vào tai của Hắc Phong.
” Ta bị điên rồi sao ? Tự tưởng tượng ra giọng nói sao ? ” – Nhíu mày, Hắc Phong lắc đầu một cái, đi về phía đám nha hoàn kia, con muỗi cũng lởn vởn theo sau, có vẻ như đang hí hửng. Tiếng chuông mỗi khi bay của nó vẫn liên tục phát ra.
Suy đi xét lại từng hồi, Hắc Phong thất vọng khua tay, ra lệnh cho tất cả đều lui ra. Không hề có một nha hoàn nào trong phủ của hắn có dáng dấp cũng như khuôn mặt của cô nương đó, điều đó làm chàng buồn phiền.
Muỗi đi theo Hắc Phong, nó hình như thích được bám theo hắn rồi, hắn đi đâu nó theo đó. Thấy hắn buồn, cánh nó đập chậm chậm lại, chăm chú nhìn vào hắn. Nó đứng trên vai hắn, bộ tóc đen có hương nam tính phả vào mũi nó khiến nó cảm thấy thoải mái.
Nó co chân lại dáng giống vẻ ngồi, chiếc vòi lại bắt đầu hoạt động.
” Hắn ta sao lại có vẻ buồn thế nhỉ ? “.
Linh linh linh linh … – Tiếng chuông vang lên, hai cánh muỗi đập đập thật mạnh rồi bay lên cao, nó nhìn hắn, nhìn bằng án mắt ” sát thương “.
” Cái tên chết tiệt ! Quay đầu đi quay đầu lại cũng phải thông báo một tiếng chứ ! Làm ta suýt chết ! “.

– Ai ? Ai đang nói với ta ? – Hắc Phong nhìn xung quanh cái ao, cũng không thấy bóng dáng một ai. Làm sao mà có ai được, đây là nơi mà bất kì một ai cũng không được phép bước vào, vì đây chỉ là nơi của riêng hắn.
Nó lúc này đang cảm thấy hoang mang, nhìn hắn như sinh vật sống, nếu nó có thể, sẽ trừng luôn cả hai mắt ra.
” Huynh nghe thấy ta nói gì sao ? “.
Không thể bình tĩnh được khi bị người khác trêu đùa, Hắc Phong tức giận bỏ vào, vừa đi vừa quát to :
– Đừng tưởng ta không tìm ra ngươi, tốt nhất đừng nên chọc giận ta !
Có lẽ đôi với muỗi, câu nói đó chính là câu trả lời mà nó mong muốn.
” Vui quá, cuối cùng cũng thấy có người nghe mình nói được ! “.
Linh linh linh linh … – Với tốc độ cao, muỗi phi lên phía trước Hắc Phong, dịch sát mặt mình với mặt hắn, vòi dửng lên.
” Huynh nghe ta nói sao ? Ta ở đây nè ! “.
Giọng nói nghe càng ngày càng gần, Hắc Phong nhìn quanh nhưng vẫn không thấy, hắn cất giọng :
– Ta không thấy. Ngươi ở đâu ra đây nhanh !
” Ta ở đây nè ! Ngay trước mặt huynh đây ! “.
Con muỗi vo ve trước mặt Hắc Phong, tạo thành tiếng chuông mong hắn sẽ nhận ra. Quả không ngoài dự đoán, Hắc Phong đã nhìn thấy nó.
Mở căng mắt xem nhìn sinh vật lạ trước mặt, Hắc Phong ngạc nhiên tột độ :
– Ngươi là cái thứ gì vậy ?
Hụt hẫng, tức giận, muỗi cong vòi lên, bay sát mặt hắn chích một pát ngay mũi, khiến hắn không thể kịp trở tay.
Hắc Phong giật mình vì bị chích đột ngột, cũng vì đầu tiên thấy sinh vật lạ biết nói chuyện, hắn chỉ đứng im nhìn.
” Ngươi nghĩ sao vậy hả ? Ta là muỗi, là muỗi đó hiểu chưa, không phải là cái thứ gì ! “.
Giọng nói trong veo cất lên, hoà vào không trung ngay lập tức.
– Muỗi ? Muỗi sao ? Muỗi biết nói ? – Hắc Phong hồ đồ đứng im bất động nhìn sinh vật được cho là muỗi, không bận tâm đến vết cắn đang rỉ máu ở mũi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.