Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 2
CHƯƠNG 2
Chap 2.1 XUẤT HIỆN
***
Bên cạnh phòng của Khúc Dạ Ngân …
Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ an nhàn hưởng lạc, xung quanh có bao nhiêu là mĩ nữ, không hưởng thụ quả nhiên phí một đời.
– Huynh nghĩ lần này chúng ta sẽ thành công chứ ? – Lý Đường Minh nhanh chân tất nhiên cũng nhanh miệng.
Bạch Lý Vũ tay phẩy phẩy quạt, mặt ra vẻ đăm chiếu, cũng không rõ là đang suy nghĩ gì, chỉ đáp vỏn vẹn vài từ :
– Lần này nhất định thành công.
– Đi ra hết đi. – Đặt một lạng vàng lên bàn, Lý Đường Minh ra lệnh cho đám mĩ nữ lui ra.
Thấy tiền là mắt sáng, bọn họ ngay lập tức rời khỏi, trớc khi đi còn đánh mắt đưa tình.
Liền sau đó, những tràng cười to liên tiếp phát ra, khiến người nghe còn có thể nghĩ là người điên mới có thể cười như vậy.
Linh linh linh linh … – Tiếng rung như chuông gió vang lên, lúc chỗ này lúc chỗ kia xuất hiện ngay trước mắt Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ.
– Tiếng gì vậy nhỉ ? – Bạch Lý Vũ nhăn mày nhìn khắp xung quanh, cũng không thể tìm ra thứ có thể phát ra tiếng động lạ thường đó.
Lý Đường Minh cũng nhận ra điều đó, thay vào … cậu ta nhìn thấy một con muỗi khá to đang vi vu ngay trước mặt mình.
– Muỗi ? Trời này cũng có muỗi ! – Lý Đường Minh níu áo Bạch Lý Vũ chỉ chỉ về phía ” loài động vật kì lạ ” đang bay trong không trung.
Tiện tay, Bạch Lý Vũ giơ quạt lên, cùng với một tay nhằm về phía ” con mồi “.
Tét ! – Tiếng va chạm giữa tay và chiếc quạt giấy mỏng manh, Bạch Lý Vũ đau lòng ôm tay, tiện đỡ lấy chiếc quạt sắp thành dụng cụ bắt muỗi.
Lý Đường Minh cũng vì thế mà bật cười, ôm bụng nhìn huynh đệ mình làm trò hề.
Bị chú ý đến, con muỗi như không thèm để ý đến hai tên đang rình bắt mình, bay qua cửa sổ đi mất.
– Con muỗi đó kì lạ nhỉ ? Tiếng kêu như chuông gió vậy. – Lý Đường Minh nhìn theo phía cửa sổ.
– Ừ, kì lạ. – Bạch Lý Vũ nhìn quạt của mình dưới đất, chép miệng.
rRr
Mở nhẹ đôi mắt đen lưu ly, Hắc Phong khẽ thở dài. Hai người kia nhất định muốn hắn phải làm chuyện đó mới tin hắn là nam nhi, giờ mọi chuyện thành ra thế này, hắn biết phải làm sao ?
Một bàn tay nhỏ nhắn luồn qua lưng hắn, ôm vào lòng, khuôn mặt xinh đẹp áp sát vào ngực hắn, cười mỉm, giọng nói mang chút ngượng ngùng :
– Chàng … ngủ dậy rồi sao !
– Ừ. – Đối diện với người mà hắn đã gây tội lỗi, cảm thấy bứt rứt trong lòng, huống chi, trong lúc hai người triền miên không dứt, hắn có thể nhìn thấy giọt máu đào thẫm đẫm ga trải giường.
Khúc Dạ Ngân nghe hắn lạnh nhạt vậy, có chút chạnh lòng, cho dù nàng biết tất cả chỉ là sự sắp đặt, nhưng vẫn muốn được nghe chàng dùng giọng ngọt ngào với mình.
Chưa kịp suy nghĩ, Hắc Phong ngồi dậy mặc quần áo, không hề nhìn Khúc Dạ Ngân tới một cái khiến cho nàng phải sửng sốt.
Đem toàn bộ số vàng mình mang theo đặt lên bàn, Hắc Phong nhặt thanh kiếm mình làm rơi cầm chặt trên tay. Phút cuối hắn quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú không để lộ chút cảm xúc nào nhưng trong ánh mắt sâu thẳm kia chứa toàn tội lỗi :
– Ta xin lỗi nàng, thứ lỗi cho hành động của ta ! Nếu không đủ, nàng hãy đến Phủ Quách Quận Vương lấy thêm !
Liền ngay sau đó, hắn rời đi không chút dấu vết, Khúc Dạ Ngân chỉ có thể nhìn theo, khuôn mặt xinh đẹp trở nên bơ phờ lạ thường.
rRr
Tại núi Phong Nhã cách thành Lạc Hoa không xa …
Linh linh linh linh … – Sinh vật nhỏ bé bay trong không trung không ngừng phát ra tiếng kêu, kèm theo đó là sự buồn bã không thể tả nổi.
– Ôi cuộc đời ! – Không biết tiếng kêu nhỏ bé đó phát ra từ đâu, không lẽ … từ sinh vật nhỏ bé kia sao ?
Một hương thơm dịu nhẹ thoảng qua, không biết loài sinh vật đó là gì nhưng không hiểu sao lại có hương thơm của đào trên người nó.
Mãi khi đến gần mới có thể phát hiện ra … là một chú muỗi nhỏ bé có tiếng chuông gió mỗi khi bay.
Chẳng biết con muỗi đó bay kiểu gì lại để va phải con tắc kè nữa. Ban đầu là không sợ, nhưng nghĩ đến thực trạng hiện tại của mình, con muỗi nhất thời run cầm cập.
Chuẩn bị tư thế phòng thủ, con muỗi lập tức bay ra xa, cũng là lúc con tắc kè thò cái lưỡi dài ra ngoài, nhìn gần thì thật khủng khiếp, con muỗi đưa một cái chân che ” vòi ” lại như gặp phải thứ gì đó kinh tởm.
Không kịp rồi … con tắc kè nhanh chân, chạy đuổi theo con muỗi trên cây … và nó chợt phát hiện ra, mình sắp làm mồi cho con tắc kè này.
Hai chân trước của con muỗi không tự chủ giơ lên phía con tắc kè … một luồng sáng từ đâu toả ra …
Chap 2.2 CŨNG MAY VẪN CÓ THỂ TRỞ THÀNH NGƯỜI
Hai chân trước của con muỗi không tự chủ giơ lên phía con tắc kè … một luồng sáng từ đâu toả ra …
Mở hai con mắt bé xíu của mình ra, con muỗi thở phào nhẹ nhõm vì mình vẫn chưa chết. Nó dò xét xung quanh và chợt há hốc mồm nhìn con tắc kè đang nằm chết bẹp dí dưới đất, trông thật thảm thương.
” Kì lạ … rõ ràng mình đã mất hết rồi ? Tại sao bây giờ vẫn còn ? “.
Một giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào, sâu lắng không biết từ đâu xuất hiện, giống như gió thoảng qua, nhưng vạn vật xung quanh như đang đắm chìm trong giọng nói đó.
Nó nhìn hai chân trước như hai bàn tay của mình, mắt ti hí lúc đó đột nhiên mở to. Con muỗi này thật khác thường, khiến cho đến ngay cả con người cũng có thể nhận ra, đặc biệt có một chấm hồng to bằng hạt cát trên đầu con muỗi.
Con muỗi này cũng không nhỏ, thường thì muỗi chỉ có to hơn con kiến một chút không hơn không kém, nhưng con muỗi này, có thể nói to bằng con kiến càng, người nhìn thấy cũng sợ.
Linh linh linh linh linh… – Những tiếng chuông của con muỗi đó tiếp tục được cất lên, nó bay lên không trung, lượn vòng quanh những đám mây trên trời cao.
Vi vu bay lượn trong không trung, không hiểu thế nào muỗi lại bị vướng vào một sợi dây màu đỏ, chưa kịp hoảng hồn thoát ra thì muỗi không còn thấy sợi dây đỏ đó nữa, giống như biến mất trong người nó vậy.
” Suýt nữa thì bị vướng chết ! “.
…
– Nguyệt lão, người đi đâu vậy ? – Một giọng nói từ đâu đó phát ra, như không có chủ vậy.
Trước mặt con muỗi là một vị thần đứng trên mây, ông có bộ râu trắng mướt dài, mặt phúc hậu hiền hoà, tay chống gậy, mặt mày rất khó hiểu, trông khá nghiêm trọng, ông cúi lên cúi xuống tìm thứ gì đó, nhưng lại bất lực như không tìm thấy.
Sau khi nghe giọng nói phát ra, Nguyệt Lão ngẩng đầu lên, vuốt vuốt bộ râu :
– Tuyết Du Bạch Nguyệt, người ở đâu ? Ta không thể thấy người !
Con muỗi cố bay với tốc độ nhanh hơn, tiến sát về phía vị thần, chân tay huơ qua huơ lại.
– Nguyệt Lão, ta ở đây ! Ở đây nè !
Mắt ông Nguyệt Lão nheo lại thật lâu, đầu lờ đờ nhìn quanh, tinh mắt lắm ông mới có thể nhận ra sinh vật lạ đó. Ông cười to, phát ra thành tiếng, chống chống gậy lại gần hơn :
– À … ha ha ha … lão thấy người rồi !
Con muỗi bé nhỏ như hiểu ra, đôi cánh vẫy vẫy.
– Nguyệt Lão, ngươi tìm gì mà có vẻ mặt nghiêm trọng đó vậy ?
Nghe lời nói đầy quan tâm đó, Nguyệt Lão bất đắc dĩ thở dài :
– Lão sắp mang trọng tội rồi !
” Mang trong tội ? “, Tuyết Du Bạch Nguyệt quen biết Nguyệt Lão xưa nay, chưa từng thấy ông làm việc gì đến nỗi phải mang trọng tội. Vốn dĩ công việc của ông chỉ là xe duyên kết chỉ cho những đôi uyên ương có duyên lấy được nhau, cùng lắm ông chỉ kết nhầm chỉ, bị thiên đình phạt hạ cấp bậc, không thể nào có chuyện ông sẽ bị như thế.
– Ngươi làm gì mà để mang trọng tội chứ ?
Thở dài một cái, Nguyệt Lão thuận tình kể lại mọi chuyện :
– Ta vừa nhận lệnh từ chỗ Ngọc Hoàng, đến xe duyên cho đôi nam nữ không duyên không phận. Ta đã bói rồi, chàng trai đấy không thể nào xe duyên cùng ai ngoài một người, người này ta không thể bói ra là ai, nhưng nếu hai người này không được ở cạnh nhau, chắc chắn đời đời trên thế gian không ai được hạnh phúc. Nhưng Ngọc Hoàng lại nói nghe một vị thần tâu nếu hai người họ ở cạnh nhau thì nhất định có điểm chẳng lành.
– Nghiêm trọng đến vậy sao ?
Nguyệt lão gật gật đầu, có vài phần nhẹ nhõm :
– Mặc dù ta đã mang lệnh đi, nhưng không hiểu sao lúc nãy sợi dây duyên của chàng trai đó lại biến mất, ta kiếm mãi không thấy. May mà ta chưa chia cắt đôi uyên ương của bọn họ.
– Vậy ngươi định nói sao với Ngọc Hoàng ?
Giọng nói nhẹ nhàng ấy thốt ra.
– Không sao, người không cần lo, ta sẽ về báo cáo với Ngọc Hoàng ta đã xe duyên cho hai người họ, như thế là được.
Giọng nói ấy còn muốn nói thêm một vài lời nữa nhưng Nguyệt Lão đã chống gậy tư thế chuẩn bị rời đi :
– Tuyết Du Bạch Nguyệt, ta còn phải về, tạm biệt người ! Mong người sẽ sớm trở lại với thiên đình.
” Nhất định rồi ! ” .
Sinh vật nhỏ bé ấy lại bay lởn vởn, bay qua những cánh rừng bạt ngạt, nó dừng lại tại một sơn trang rộng vô tận.
Mắt con muỗi sáng lên khi nhìn thấy một cái ao rất đẹp, thích thú lượn xuống.
Xung quanh ao, vài mỏm đá nhấp nhô trong làn nước, hoa sen nở ra thơm ngát một vùng. Không khí ở đây quả nhiên tuyệt diệu !
Đặc biệt hơn nữa, con muỗi đứng trên làn nước nhìn xuống, thân ảnh của một người con gái xinh đẹp hiện ngay trước mắt. Nàng đẹp như hoa anh đào nở rộ trong mùa xuân, như bông sen đang hé rọi trên mặt nước, như một nàng tiên từ trong trang bước ra …