Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 12
CHƯƠNG 12
Chap 12.1 ĐI DẠO
Sáng hôm sau …
Những tia nắng mặt trời chiếu sáng vào mọi ngóc ngách trong phòng, chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết của Hắc Phong.
Nhíu mày nhìn mọi thứ xung quanh, Hắc Phong thấy khung cảnh xung quanh rất lạ. À, hắn đang ở một tửu quán trong thành, không phải là ở nhà.
Lần đầu tiên du ngoạn ở thành một thời gian lâu như vậy, Hắc Phong thật có chút không quen. Cũng là lần trước, hắn cùng Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ có đến đây dạo thành, nhưng chỉ đi một ngày nên không thể tìm hiểu hết mọi thứ ở đây được.
Cũng sẵn tiện, hắn phải đi lượn vài vòng quanh đây, có khi sẽ tìm ra nhà của Tuyết Du cũng nên !
Mệt mỏi ngồi dậy, chưa kịp xoay người hắn đã nghe tiếng hét chói tai.
” Á …. !!! “.
Nhoài người ngồi dậy, Tử Nguyệt bực mình nhìn hắn, trong lòng mang chút bực bội.
Linh linh linh linh…
Tử Nguyệt bay lên trước mặt hắn, cau mày nhìn người nam nhân trước mặt kia, hai cánh đập đập liên hồi, hai chân trước đan vào nhau như đang khoanh tay trước ngực.
” Huynh thật quá đáng ! Không thấy ta đang ngủ hay sao mà huynh dám ngồi dậy, làm ê hết cả mông ta ! “.
Nhìn Tử Nguyệt một cái, lòng Hắc Phong mang chút tội lỗi, nhưng ngay sau đó lại dập tắ, thay vào đó là sự chế nhạo, hắn tiến đến chỗ móc cầm bộ y phục mặc vào :
– Vậy sao ? Cho dù là vậy, sao ngươi không ngủ ở chỗ nào lại đi nằm đè lên người ta ?
Bị câu hỏi làm cho bí, Tử Nguyệt không thể đáp lại ngay được, chỉ có thể lơ lửng giữa không trung đó, được một lúc nó đáp lại.
” Thì … thì … người huynh ấm … nên … nên … ta nằm ở đó thôi ! “.
Khoé môi cong lên một nụ cười, nổi bật trên khuôn mặt tuấn mĩ kia, thắt lại dây y phục, Hắc Phong nhìn Tử Nguyệt, ánh mắt đầy châm chọc :
– Không phải ngươi có ý với ta chứ ? Phải không đây ?
Tử Nguyệt, vốn là một con muỗi, nhưng khi bị chọc như vậy, phản ứng lại không giống với một loại động vật, mà hành động của nó thật giống với một con người.
Khuôn mặt Tử Nguyệt đỏ lựng, hai cánh đập liên hồi, nhanh và không ngừng nghỉ, hai tay lúc này duỗi thẳng ra, làm như vẻ mặt tức giận.
” Có ý cái đầu huynh ! “.
Vụt một cái, Tử Nguyệt biến mất, để lại Hắc Phong bật cười một mình.
” Tử Nguyệt ngốc ! Ta chỉ nói đùa thôi ! “.
rRr
– Ai mua kẹo hồ lô đây, vừa rẻ vừa ngon đây ! – Ngươi bán hàng cầm nhiều xâu kẹo hồ lô đi rao khắp đường, khiến trẻ em nhìn cũng phải thèm chảy nước.
Hắc Phong, Tử Nguyệt, Lý Đường Minh, Bạch Lý Vũ cùng nhau đi dạo phố, trên đường gặp không ít thú vui…
Sau khi nhìn thấy kẹo hồ lô mà người bán hàng tình cờ đi ngang qua, Tử Nguyệt hét lên không thôi.
” Hắc Phong, Hắc Phong ! Ta muốn ăn kẹo hồ lô, kẹo hồ lô ! “.
Tử Nguyệt lởn vởn không ngừng trước mặt Hắc Phong, khiến hắn ta không thể nhìn thấy đường, suýt đâm phải người.
Nhíu chặt hàng lông mày, quay ra sau nhìn người bán kẹo hồ lô vừa đi ngang qua, lại nhìn Tử Nguyệt, gật nhẹ đầu, Hắc Phong căn dặn :
– Được, ngươi đi theo hai người này chờ ta một lát, ta sẽ mang kẹo hồ lô về cho ngươi !
Mừng rỡ khi được Hắc Phong mua cho kẹo hồ lô, Tử Nguyệt vui đến nỗi bay lên trời, hét lên tạo thành từng tiếng chuông gió chói tai.
” Á, được ăn kẹo hồ lô, được ăn kẹo hồ lô, vui quá ! Được ăn rồi ! “.
– Chờ ta một lát ! – Hắc Phong nhìn thấy biểu hiện vui sướng của Tử Nguyệt, hắn cũng thấy vui lây, nhanh chóng quay ra sau chạy đuổi theo ông bán kẹo hồ lô.
Gật đầu một cái, Tử Nguyệt nhìn theo bóng dáng Hắc Phong rồi quay đầu lại, đi theo Bạch Lý Vũ và Lý Đường Minh.
– Huynh thấy có hay không, Hắc Phong lại chạy đi đâu rồi ! – Lý Đường Minh chép miệng nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc của Hắc Phong.
Bạch Lý Vũ không thèm để ý, hắn phẩy phẩy quạt trong tay, đưa mắt nhìn mỹ nữ đi trên đường, nhìn ai ai cũng thật xinh đẹp, không hề giống với mấy nha hoàn trong phủ hắn.
Thấy Bạch Lý Vũ không hề để ý đến mình, Lý Đường Minh tức giận nhăn cả mặt, phóng lên đi trước cả tên ” háo sắc ” kia.
Cũng may cho tên Lý Đường Minh này được Hắc Phông phù hộ, bảo vệ cho hắn, nếu không, Tử Nguyệt cũng đã cắn chết cái tên này rồi, cái gì cũng đem ra nói được hết.
rRr
– Bán cho ta một xâu kẹo hồ lô ! – Một nam nhân tuấn mĩ lên tiếng, nhìn vào xâu kẹo hồ lô đầy thích thú, nhìn người bán hàng vẫn còn đang rao hàng.
– Của thiếu gia đây ! – Người bán hàng vui vẻ, đưa xâu kẹo hồ lô cho hắn.
Nhìn viên kẹo tròn tròn trên tay, Hắc Phong mỉm cười, nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ của Tử Nguyệt khi ăn xâu kẹo này, hắn lại càng vui hơn.
” Con muỗi này … rất hay làm nũng ! “.
Hắc Phong cầm xâu kẹo, đi theo hướng ban nãy mình vừa đi, tiện thể nhìn mọi thứ trong thành.
Cảnh người dân buôn bán ở đây thật nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy tiếng người rao hàng. Các ngôi nhà xếp sát nhau, đan xen lẫn nhau, không như hắn, ở trên núi, thật sự có rất ít người sống, nhà cũng to và nhìn thoáng rộng hơn ở đây.
Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ, Hắc Phong tình cờ thấy một cây trâm rất đẹp, rất hợp với một người, cầm nó lên, ngắm nghía một lúc, đôi mắt đen sáng lên.
Cây trâm này … rất hợp với miếng ngọc bội hắn đưa cho Tuyết Du lần trước, về cả màu sắc đến chi tiết, có đôi phần giống nhau. Hắn lấy trong người ra một lạng vàng, mua cây trâm đó trước con mắt sửng sốt của mọi người xung quanh.
Đơn giản vì cây trâm đó khá cũ, với lại nhìn không có vẻ gì là một món đồ quý, hắn lại trả giá cao, chứng tỏ hắn không phải người bình thường.
Chap 12.2
– Dạ Ngân, hình như có người mua một cây trâm bình thường thôi nhưng lại trả một lạng vàng đấy ! – Kim Hoa nhìn về đám đông, nghe ngóng được chút ít, quay sang một cô nương xinh đẹp đang đi bên cạnh mình kể lại.
Cô nương xinh đẹp đó … có một vẻ đẹp thật hút hồn, dáng người chuẩn, đôi mắt đẹp lung linh nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn nào đó !
Cô nương đó không nhìn, cũng không bận tâm, đi ngang qua như không nhìn thấy điều gì, giọng có chút bực mình nhưng lại nhẹ nhàng, mềm mại :
– Kệ đi, dẫu sao không phải là việc của chúng ta !
Bóng người đó vừa lướt ngang qua, Hắc Phong nhìn bóng dáng cô nương vừa lướt qua, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không thể nhớ ra đó là ai. Tìm đường ra giữa đám đông cũng phải mất một thời gian không ít, Hắc Phong khó khăn lách qua từng người, cố gắng không để rớt xâu kẹo hồ lô trên tay.
Vừa thoát khỏi đám người đó, Hắc Phong đi như bay tìm đám người Tử Nguyệt.
rRr
” Lâu quá vậy ? Có phải gặp chuyện gì rồi không ? “.
Tử Nguyệt lo lắng, cứ mỗi lần bay nó đều ngoái lại nhìn phía sau, nhưng không hề thấy bóng người quen thuộc nào cả.
Thấy Tử Nguyệt cứ bay vòng vòng trước mặt mình như vậy, Lý Đường Minh cùng Bạch Lý Vũ khá khó chịu vì nhìn con vật nhỏ đến nỗi chóng mặt, hoa mắt, bước đi không vững.
Lý Đường Minh bất đắc dĩ lên tiếng, dù biết là hắn có thể bị cắn, hắn cũng không sợ :
– Này, bớt bay qua bay lại một chút !
Nghe tiếng nói ” đáng ghét ” của Lý Đường Minh, Tử Nguyệt tức lộn ruột, không thể cắn hắn, chửi hắn hắn cũng không hiểu, thôi kệ, cứ xem hắn như không khí là được !
Tiếp tục bay, nhưng lần này Tử Nguyệt lại bay qua bay lại sau lưng hai người kia, không ngừng lẩm bẩm.
” Cái tên này ! Đi mua gì mà lâu vậy ? Không biết có ngắm cô nương nào nữa không ? Ta mà biết được thì cô nương đó chết chắc ! “.
Mãi một lúc sau, Tử Nguyệt mới có thể thấy Hắc Phong xuất hiện trong đám người ở đằng xa, ngay lúc đó, không biết sức mạnh từ đâu mà có, Tử Nguyệt chạy như bay đến chỗ Hắc Phong, ngay khi gặp hắn Tử Nguyệt hét to lên, điệu bộ là tức giận đến cực điểm.
” Hắc Phong, huynh đi đâu tại sao bây giờ mới về ? Biết ta lo cho huynh như thế nào không, tưởng huynh xảy ra chuyện gì rồi chứ ? Huynh không sao chứ ? Hay huynh đi ngắm mĩ nữ nên về lâu ? “.
Giương đôi mắt đen nhìn con vật nhỏ trước mặt, nghe Tử Nguyệt hỏi giống như hắn vừa gặp chuyện gì nguy hiểm xong vậy ! Còn câu hỏi cuối cùng, rốt cuộc là Tử Nguyệt có ý gì ?
– Ngươi đang nói cái gì vậy ?
” Hả … “.
Tử Nguyệt nhìn Hắc Phong đơ mặt ra đó, xung quanh lạ có nhiều người nhìn Hắc Phong bằng ánh mắt quái dị, giống như người đang nói chuyện một mình vậy !
” Không có gì, huynh mau đi nhanh, người ta đang nhìn huynh chằm chằm kìa ! “.
Cũng phát hiện ra mình là tâm điểm từ nãy đến giờ, Hắc Phong chỉnh lại bộ dạng mình, sau đó đi lại một cách tự nhiên, Tử Nguyệt cũng bay theo sau lưng hắn.
– Kẹo hồ lô của ngươi đây ! – Nhớ ra mình vẫn chưa đưa kẹo hồ lô cho con muỗi nhỏ, Hắc Phong mỉm cười đưa xâu kẹo cho nó.
Tử Nguyệt mừng rỡ nhìn xâu kẹo, chuẩn bị để ăn, nhưng ngay sau đó lập tức khựng lại. Nó nhăn mặt, hai đôi cánh vẫy vẫy không ngừng, buồn rầu trả lời.
” Hắc Phong, ta không thể tự cầm xâu kẹo được, huynh cầm giúp ta được không ? “.
Chớp chớp đôi mắt, Tử Nguyệt nhìn Hắc Phong chằm chằm, khiến hắn có chút đỏ mặt, nhìn sinh vật dính sát mặt nó vào mặt hắn.
– Được rồi được rồi, ta sẽ cầm, ngươi đừng bày ra bộ dạng đó với ra !
Ho nhẹ một cái, Hắc Phong giơ cây kẹo sang một bên, để Tử Nguyệt có thể thoải mái ăn mà không bị hắn cười. Hắn sợ, hắn nhìn Tử Nguyệt ăn hắn sẽ không kìm nổi mà cười thành từng cơn, vì Tử Nguyệt … không có miệng.
Nhưng điều mà Hắc Phong lo lắng hoá ra chỉ là thừa thãi…
Một luồng sáng trắng nhẹ phát ra từ người Tử Nguyệt, sau đó bao trùm lên một viên hồ lô, khi ánh sáng đó biến mất cũng là lúc kẹo hồ lô vơi đi một ít, giống như có một cô nương vừa mới ăn vậy.
” Hắc Phong, huynh cũng ăn thử đi ! “.
Tử Nguyệt nhìn Hắc Phong, trông đôi mắt nó thật long lanh khiến Hắc Phong phải rung động.
– Ta … ta không ăn ! Ngươi ăn đi ! – Quay mặt đi chỗ khác, Hắc Phong nhẹ lắc đầu.
Tử Nguyệt khẽ nhăn mặt, một xâu kẹo hồ lô lớn như vậy, so với kích thước người nó hiện tại, khả năng ăn hết là không hề có, tất nhiên nếu muốn hết phải có người ăn cùng.
Cười trộm một cái, Tử Nguyệt đưa tay mình ra, lắc lắc nhẹ, một luồn sáng nhỏ xuất hiện, đưa một viên hồ lô rút ra khỏi xâu sau đó bay vào miệng Hắc Phong, khiến hắn không kịp phản ứng.
Hai mắt Hắc Phong trợn trừng nhìn con muỗi nhỏ dám ra tay với hắn, nhưng đôi mắt chỉ thể hiện được chừng đó, không dám hơn, cuối cùng hắn cũng chịu thua, nhai viên kẹo ngọt trong miệng mình, tận hưởng mùi hương đó.
– Ngon lắm !
Tử Nguyệt nhìn Hắc Phong, khẽ mỉm cười, nam nhân này … rất dễ dụ nha !
Cắn thêm một miếng đưa vào miệng, Tử Nguyệt bay ngang hàng cùng Hắc Phong, cùng nhau nói chuyện thật vui vẻ.