Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

Chương 11


Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 11

CHƯƠNG 11
Chap 11.1 ĐIỀU KÌ LẠ
– Quách huynh, giờ cũng đã muộn, bọn ta đi ngủ trước đây ! – Lý Đường Minh ngáp dài, nhìn trời bên ngoài cũng đã tối mèm, kéo tay Bạch Lý Vũ đi lên lầu.
– Được. – Hắc Phong chậm chạp ngồi im, tay vẫn lật lật trang sách dưới ngọn đèn dầu.
Thở dài một cái, Hắc Phong khá buồn bực vì không có ai để dãi bày lòng mình, Tử Nguyệt lại biến mất lúc trời chưa chập tối, tình cảnh của hắn ngay lúc này là có bạn mà như không có.
Vốn dĩ mục đích của hắn đến thành Lạc Hoa này là để tìm … người con gái mà hắn luôn ở bên mỗi khi về đêm.
” Tuyết Du … nàng ở đâu ? “.
Gập nhẹ quyển sách lại, Hắc Phong tay cầm ngọn đèn dầu, đi thẳng lên lầu.
Những bậc thang như kéo dài ra thêm, khiến mỗi bước chân của hắn trở nên thật nặng nề. Quán trọ đã đóng cửa từ lâu, vậy mà hắn, cứ tầm giờ này ở phủ là hắn và Tuyết Du đều ngồi trò chuyện, có khi hoà tấu, có khi lại vui vẻ bên nhau nhìn cảnh vạn vật về đêm.
Một bóng trắng lướt nhanh qua thành lầu, khiến Hắc Phong nghĩ nửa mơ nửa thực, hắn day nhẹ hai mắt, bước vào phòng.
Cởi y phục ra, Hắc Phong tháo dày ngồi lên giường, sau đó nghiêng người nằm xuống.
Ngày mai, hắn nhất định phải tìm được Tuyết Du, nhất định là phải tìm được nàng ấy, vì đó chính là mục đích của hắn để vào thành.
Đưa miếng ngọc bội lên ngắm nghía, liên tưởng đến người mà hắn yêu, hắn mỉm cười nhẹ, ôm miếng ngọc bội vào lòng.
Chẳng mấy chốc hắn tiến sâu vào giấc ngủ, hơi thở trở nên chậm chạp hơn.
Bóng trắng đó ngay lúc này lại xuất hiện, tiến đến phía giường. Ngồi ngay bên cạnh mép giường, bàn tay ma quái giơ lên định chạm vào khuôn mặt tuấn mĩ kia…
Một luồng sáng sáng chói hắt ra từ người Hắc Phong, bóng trắng đó giật mình không kịp trở tay bị luồng sáng đó chiếu vào, tự động hất mạnh thứ quái quỉ đó bay ra xa, đập mạnh vào khung cửa sổ.

– Á …
Tiếng kêu đầy đau điếng của bóng trắng đó vang lên, quả nhiên, đó là giọng của một cô gái.
Bóng trắng đó nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ, đôi mắt u hồn nhìn về phía người nam nhân đang còn ngủ say, khuôn mặt nhăn nhúm lại.
– Một linh hồn đến giờ này vẫn còn vất vưởng ở đây sao ? – Giọng nói trong trẻo vang lên, đúng hơn là theo mắt nhìn của người đó, Tuyết Du như một nàng tiên dáng trần, nàng đẹp một cách lạ lùng.
Mái tóc dài rủ xuống, bộ đồ trắng bao phủ toàn thân, bóng trắng đó nhìn về phía một bụi cây, phát hiện ra một vị cô nương xinh đẹp đang nhìn mình chăm chú.
” Ngươi là ai ? “.
Giọng nói đó thật lạnh nhạt, khiến người thường cũng phải run rẩy, chỉ tiếc … Tuyết Du lại không phải là người phàm thế, hoàn toàn không bị điều đó chế ngự.
Tuyết Du đưa tay xoắn nhẹ một vài cọng tóc, người nàng đứng hơi nghiêng, nhìn linh hồn ẩn mờ hiện trước mặt, có chút thương tiếc :
– Tại sao ngươi không đầu thai chuyển thế, lại ở đây vướng lại dương gian, khiến dân chúng nghe bao điều thị phi ?
” Cô không thể hiểu nỗi khổ của ta đâu ! “.
Ánh mắt đó đượm buồn, ẩn chứa bao uất ức, tâm tư không có ai chia sẻ. Bóng dáng đó nhìn thật phờ phạc, mảnh mai, như một bông hoa héo tàn, gió thổi cũng có thể thổi bay.
Vụt !
Chớp mắt một cái, Tuyết Du đã đứng trước mắt cô hồn kia, nhìn vào đó, môi nàng mấp máy :
– Nếu ngươi kể cho ta nghe, rất có thể ta sẽ nghĩ cách giúp !
” Ta tin được ngươi sao ? “.
Giọng nói đó lại vang lên, nhưng khoảng cách này lại càng có thể nghe rõ hơn.

– Được, nếu ngươi tin tưởng ta. – Tuyết Du gật đầu chắc nịch.
Bóng trắng đó ngồi xuống cạnh chỗ Tuyết Du, đưa đôi mắt thâm cuồng nhìn lên trời, giọng nói đầy bi thương, phẫn uất :
” Ta tên là Thiện Hạ, là một người từ nơi khác đến, tình cờ ngang qua đây. Lúc đó trời đã tối, ta cũng chỉ tiện đường ghé vào, không ngờ … ta lại bị kẻ gian ám sát giết chết ta, đoạt hết tài sản, ta trong lúc nhất thời hốt hoảng, bị hắn đâm một nhát ngay sau lưng. Giết ta xong, hắn ta đem xác ta chôn dưới gốc cây, khiến ta không thể nào siêu thoát. ”
Nghe xong, Tuyết Du cảm thấy thật thương tâm, tội nghiệp cho cô nương này, tuổi xuân còn chưa đến đâu lại bị chôn vùi nơi đất khách quê người.
– Khi nãy cô vào phòng Hắc Phong để làm gì ? – Tuyết Du nhìn cô gái kia, trong lòng mang một chút nghi ngờ, không lẽ linh hồn này lại nói dối cô.
” Ha ha ha ha ha ha …. “.
Tiếng kêu rợn người vang vọng khắp cả không gian, khiến Tuyết Du nổi gai góc.
Xoẹt !
Ngay trong tầm tay, cô ta đưa bàn tay gớm ghiếc đầy móng nhọn đến bóp chặt cổ nàng, khiến hô hấp nàng trở nên thật khó khăn, cái móng tay nhọn hoắt kia cắm vào da thịt nàng đau rát.
” Ý cô nói là người ở trong phòng kia phải không ? “.
Đôi mắt sắc bén chĩa về hướng phòng của Hắc Phong, bàn tay còn lại của cô ta huơ qua huơ lại, mái tóc đen bù xù bị gió thổi bay nhìn trông thật khiếp sợ.
Thật khó khăn, Tuyết Du gật đầu một cái, đôi mắt đẹp híp lại một đường, nhìn linh hồn kia trước mắt, nàng đưa tay cố bổ bàn tay ma quái ra nhưng không được.
” Ha ha ha ha … ” Con ma đó cười man rợ, cổ nàng càng bị bóp chặt hơn. ” Hắn ta quả nhiên là người không bình thường, vốn dĩ ta chỉ tò mò lẻn vào phòng nhìn hắn ta một chút, không ngờ hắn lại làm cho ta bị thương. Ha ha ha … hắn thật giống tên đó, ta không thể ở bên hắn ta, ta đau lòng lắm ! “. Nói đến đây, hai hàng lệ Thiện Hạ cứ theo hốc mắt mà chảy xuống ra một thứ nước màu đen, không phải là màu của nước mắt, màu đó thật giống với máu…
Chap 11.2 GIÚP ĐỠ

Buông lỏng tay Tuyết Du xuống, Thiện Hạ gục đầu xuống khóc, tiếng khóc của cô ta thật bi thương, thật khiến người khác đau lòng.
Xoa xoa phần cổ vừa bị bóp chặt suýt chết, Tuyết Du thở hổn hển, đến khi ổn định được nhịp tim, nàng nhìn cô hồn trước mắt, đưa tay đặt nhẹ lên bờ vai.
” Lúc đầu huynh ấy nói huynh ấy yêu ta, sẽ nguyện cùng chết với ta, nhưng huynh ấy có cô nương khác, không quan tâm đến ta, bỏ lại ta, khiến cho ta không thể chấp nhận được mà bỏ đi, để bây giờ phải hoá thành oan hồn không siêu thoát … “.
Thiện Hạ đưa hai bàn tay đầy móng vuốt kia cào lên chính khuôn mặt mình, đau lòng đến khóc thành tiếng. Giữa màn đêm đen, tiếng khóc thút thít trở nên kì quái hơn, giống như ai đó đang khóc đến chết, khóc vì quá thương tâm cho số phận. Máu đen trên mặt cô ta cũng vì thế mà chảy ra, khiến cho khuôn mặt trắng bóc hiện tải phủ thành một màu đen kinh người.
” Ta tưởng tình yêu thực sự rất hạnh phúc, cứ nghĩ tình yêu của ta dành cho huynh ấy là mãi mãi, không bao giờ thay đổi, nhất định huynh ấy sẽ cảm động, nhưng … nhưng … ta đã sai … để bây giờ … ta không thể nào … không thể nào rời bỏ được … ta … ta không thể đi được … ta không can tâm … “.
Mặt trăng hôm nay che khuất đến phân nửa, chỉ còn lại hình lưỡi liềm vành vạnh kia. Gió như nghe tiếng khóc thê lương của một oan hồn, rủ nhau đến đây, cùng thổi bay mọi thứ.
Xung quanh khoảng vườn tối đó, Tuyết Du có thể thấy rõ không có lấy một cọng cỏ xung quanh, khô héo úa tàn, không có một chút sức sống, có thể oan hồn kia cũng giống như cọng cỏ, như những bông hoa ở đây, không thể vun đắp được.
– Mặc dù ta là người ngoài cuộc, không thể biết được sự tình trong chuyện này, nhưng ta nghĩ, có thể là do số trời đã định sẵn rồi, cô không thể nào làm trái được. Cho dù hiện giờ cô còn là một oan hồn vấn vương nơi trần thế, cô cố gắng vùng thoát khỏi nơi này, muốn tìm thấy người cô yêu, nhưng … khi cô gặp được người đó, cô sẽ làm gì ? Buông tay hay quyết định phá tan ? Chắc chắn là cô sẽ để người đó hạnh phúc đúng không ? Nếu không , nhất định cô phải thấy người đấy đau khổ, tự dằn vặt mình đến thế nào ! Giờ trước khi quá muộn, cô hãy bắt đầu lại từ đầu, đầu thai chuyển thế, có khi đó … cô mới thấy thanh thản được. – Tuyết Du mỉm cười, ngồi cạnh Thiện Hạ, thật ra … nàng cũng không biết, nếu như nàng đi, Hắc Phong sẽ như thế nào, cho dù lựa chọn của hắn là gì, nàng cũng không có ý kiến, cũng không ngăn cản.
Thiện Hạ nghe những lời nói đầy chân thành của Tuyết Du, ngơ ngàng nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp lại có những suy nghĩ sâu xa như vậy, thật khiến người ta khâm phục, hơn nữa, nàng lại nghĩ có thể sẵn sàng hi sinh tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Nếu là cô, cô có làm được không ?
” Ta có thể sao ? Ta đã từng thử buông xuôi tất cả, cố gắng quên hết đi, làm lại từ đầu, nhưng ta không thể làm được ! “.
Tuyết Du nhăn mày, nếu Thiện Hạ đã có ý muốn đầu thai, nhất định sẽ hiện ra cổng ” Siêu Linh ” đưa cô ta đi, phải chăng có uẩn khúc !
– Trước khi chết, cô có tâm nguyện nào chưa kịp hoàn thành không ? – Tuyết Du lên tiếng, có thể nguyên nhân là từ chỗ này.
Có vẻ hơi ngạc nhiên, Thiện Hạ gật đầu :
” Thật sự là ta vẫn còn nhiều tâm nguyện chưa kịp thực hiện, nhưng tâm nguyện lớn nhất của ta là được gặp lại cha mẹ lần cuối và được nhìn thấy huynh ấy, cho huynh ấy biết ta vẫn sống tốt ! “.
Lệ tuôn ra mỗi ngày một nhiều, Thiện Hạ như muốn đứt từng khúc ruột, thân nàng bị bó chặt nơi tửu quán này đã lâu, không thể nào thoát ra được, nàng cho dù có rời khỏi đây, cũng khó có thể đi.
Người trần gian quả thật lắm phiền muộn, nhiều điều còn chưa thực hiện lúc còn sống nhất định lúc chết phải thực hiện cho bằng được. Lắm vui lắm sầu lắm đắng cay, đủ mọi vị trên đất trời. Nàng là tiên, không thể hiểu được cảm giác của người phàm thế, chỉ có thể nghe các vị tiên kể qua mỗi lần họ đi khám xét nhân gian, không ít bị tiên vướng phải tình đã không còn muốn trở về thiên đình, cho dù chết vẫn muốn được ở lại cùng người mình yêu !
Hiện tại, cho dù là Tuyết Du không hiểu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một phần nào nỗi đau trong oan hồn này.
– Ta không thể làm gì cho ngươi sống lại được, nhưng ta có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện ! – Tuyết Du mỉm cười, nàng đã quyết định, và nhất định sẽ giúp người này.

” Cô … cô có thể giúp ta sao ? “. Thiện Hạ ngạc nhiên nhìn Tuyết Du, mỹ nhân này, có thể giúp nàng được gì cơ chứ ?
– Đương nhiên, nhưng không phải một mình ta, mà còn có người giúp cô nữa ! – Lén nhìn qua phòng Hắc Phong, đôi môi đỏ mọng của Tuyết Du khẽ nhếch lên một đường tuyệt đẹp.
” Có thể cho ta biết … ngươi là ai không ? “. Thiện Hạ nhìn Tuyết Du chất chứa bao nghi ngờ.
Tuyết Du vuốt nhẹ mái tóc đen mượt, mềm mại, mãi một lúc nàng mới lên tiếng :
– Ta là ai sao ? Ta là Tuyết Du Bạch Nguyệt, một vị tiên !
” Một vị tiên ? “. Thiện Hạ giật mình, ngay lúc cô chuẩn bị hét lên thì Tuyết Du kịp thời bịt chặt miệng cô, đưa một ngón tay lên miệng ra dấu im lặng.
rRr
– Bạch huynh, huynh ngủ chưa vậy ? – Suốt cả đêm Lý Đường Minh không sao chợp mắt, cứ nghĩ đến con muỗi kì quái thì cơn đau nhức của hắn ta lại tái phát, hắn không còn cách nào liền quay sang chỗ Bạch Lý Vũ còn đang ngủ ngon, nói nhỏ.
– Có chuyện gì ? – Bạch Lý Vũ sau một lúc ngủ ngon, nghe tiếng người gọi mình thì đưa tay ngáp dài lên tiếng.
– Huynh thấy có kì lạ không, từ lúc Quách huynh từ lầu Ngưng Bích về, hành động trở nên thật kì quái, khiến ta còn không nhận ra ! – Xoa xoa cằm, Lý Đường Minh ngẫm nghĩ. – Còn nữa, cả con muỗi mà hay theo chân Hắc Phong nữa !
– Đệ đừng nghĩ nhiều, hại não lắm, cũng có thể là bạn của Hắc Phong đấy ! – Bạch Lý Vũ nửa mơ nửa thực, đưa tay che miệng, mắt vẫn nhắm nghiền.
Sau câu nói đó, Bạch Lý Vũ tiếp tục ăn sâu vào giấc ngủ, không nói thêm với Lý Đường Minh thêm một câu nào nữa.
” Có lẽ ta cần phải xem thử, nếu nó làm hại đến Quách huynh thì ta không thể nào làm lơ được ! “.
Lý Đường Minh cũng dần nhắm mắt, hai tay đưa lên kê đầu.
rRr
Bước thật nhẹ đến giường, mỹ nhân đó ngồi cạnh giường, nhìn người nam nhân tuấn dật đang ngủ say, đôi môi nở một nụ cười đẹp mê hồn, cúi đầu xuống gục vào bờ vai rộng, ấm áp của vị nam nhân, mỹ nhân đó say sưa giấc nồng, trong một tình yêu hạnh phúc.
Cái bóng trắng đứng bên cửa sổ, ngó đầu nhìn vào, khẽ lắc đầu. Chớp mắt, bóng trắng đó biến mất ngay tức thời, chưa đến một giây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.