Đọc truyện Bí Mật Tình Yêu – Chương 5
Lạc Đình biến nhanh ra khỏi phòng trong nụ cười chiến thắng.
– Ơ! Làm gì mà chậm chạp giữ vậy? Vừa thấy Lạc Đình là Hải Yến hất mặt hỏi ngay.
– Làm tao chờ muốn dài cổ nè.
– Thôi đi bà chị! Bà chị vừa nhắn tin là tui đến đây ngay đây. Mệt chết đi được.
Lạc Đình kéo ghế ngồi:
– Nhưng sao mày lâu thế? Tao ngồi gần nửa tiếng chứ bộ.
– Một người không có xe, mày nghĩ xem, làm sao để đến được đây?
Hải Yến chợt vỗ trán:
– Ấy chết! Tao quên mất. Xin lỗi nghe. Đáng lý tao phải đến chỗ mày.
– Bỏ đi!
Lạc Đình khoát tay:
– Mày nhắn tao gấp có chuyện gì vậy?
– Từ từ. Để tao gọi nước cho mày trước đã.
Hải Yến dấu cho người phục vụ:
– Một ly nước cam.
– Vâng!
Lạc Đình nhìn bạn:
– Ê, sao không hỏi ý kiến của tao?
– Giải khát, mày có món gì ngoài nước cam đâu.
– Giỏi quá há.
– Không hiểu mày thì tao đâu là bạn của mày.
– Hừ!
Người phục vụ mang nước ra, Hải Yến khuấy đầu đưa cho bạn:
– Uống đi, để lấy giọng nói chuyện.
Lạc Đình hớp một ngụm nước cam:
– Bắt đầu đi!
Nghe anh Hai tao nói, mày xin việc ở công ty vận chuyển “Hoàng Nguyên”?
– Ừ.
– Kết quả thế nào? Đậu hay rớt?
– Xời! Đến giờ này còn hỏi đậu hay rớt. Người ta đi làm cả tuần rồi bà chị. Nắm bắt thông tin chậm chạp quá.
– Sao?
– Thứ hai đầu tuần, tao đi phỏng vấn. Và thế là thứ ba, tổng giám đốc bảo đi làm.
– Nhanh vậy! – Hải Yến ngạc nhiên.
– Ừ, tao cũng chả hiểu.
– Ai phỏng vấn mày?
– Thì gã tổng giám Đốc chớ ai. Hôm ấy tao đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, nộp hồ sợ cho ông ta. Qua lại vài câu, thế là ông ta bảo đi làm, thậm chí cũng không thèm xem hồ sơ và phỏng vấn tao luôn.
Hải Yến nhíu mày:
– Anh Nguyên đâu có qua loa và dễ chịu như vậy. Là chỗ thân với anh Hai tao mà anh ấy còn làm khó tao kìa.
Đến lượt Lạc Đình ngạc nhiên:
– Mày cũng làm việc ở công ty vận tải “Hoàng Nguyên” hả?
– Ừ. Là chỗ quen mà tao nói với mày ấy.
– Vậy mà tao đâu có nghe anh Trung nói gì đâu. Hai đứa cùng làm chung một công ty thế mà chẳng biết gì cả. Thấy có buồn cười không?
– Đúng là buồn cười thật. Nhưng tao vẫn còn thắc mắc là tại sao anh Nguyên nhận mày dễ dàng như vậy.
– Mày đi hỏi ông ta đi.
– Tao sẽ hỏi. À, sao tự nhiên lại vào “Hoàng Nguyên”” vậy? Chẳng phải mày nói mày giúp ai đó sao?
– Đúng.
– Không lẽ…
Hải Yến bỏ lửng câu nói. Lạc Đình gật đầu:
– Người cần tao giúp là ông Hoàng Bách Thắng, ông nội của Hoàng Bách Nguyên.
– Tao không hiểu. Nói chung là mọi chuyện không đơn giản chút nào.
– Mày làm ở khâu nào trong công ty? – Hải Yến lại hỏi.
– Chẳng khâu nào cả. Tao như hình với bóng với gã Hoàng Bách Nguyên.
– Vậy là trợ lý rồi? Cha, oách nghe!
– Oách cái con khỉ. Ngày nào cũng bị ông ta lôi đi hoài. Mệt bở hơi tai.
– Mệt nhưng được học hỏi và gặp gỡ những người có “máu mặt”” trong kinh doanh. Có người muốn mà chẳng được đấy.
– Tao chẳng ham, nhất là đi bên cạnh Hoàng Bách Nguyên.
Hải Yến tò mò:
– Hình như mày không thích anh Nguyên?
– Tại sao phải thích ông ta?
– Thế sao mày đồng ý vào “Hoàng Nguyên”?
– Đó là do bắt buộc thôi.
– Thật không?
Lạc Đình cau mày:
– Mày và anh Hai mày làm sao vậy? Cả hai người đều nghi ngờ mối quan hệ của tao và Bách Nguyên.
– Phải nghi ngờ thôi, vì hai người xứng đôi quá mà. – Hải Yến cười cười.
– Điên khùng!
– Không phải sao?
Lạc Đình trầm giọng:
– Nói thật, tao không ghét Bách Nguyên. Trái lại tao còn ngưỡng mộ ông ta nữa là khác. Bởi vì ông ta rất tài giỏi. Nhưng có một điều ở ông ta, tao không hài lòng.
– Là điều gì?
– Bản tính và cách xử sự của ông ta.
– Tao thấy anh Nguyên rất tuyệt vời mà.
– Phải, nhưng đó chỉ là những điều mày thấy thôi. Mày có biết ông ta không chung sống với gia đình vì cái riêng của ông ta không?
-…
– Ông nội của ông ta muốn tao đến công ty là vì để thay đổi ông ta đấy.
Một nhiệm vụ nặng nề và không đơn giản, đúng không?
Hải Yến gục gặc:
– Ừm. Thế này làm sao để thay đổi Bách Nguyên?
– Tao chưa biết.
– Thôi, để tao mách cho mày một kế nha.
– Kế gì?
– Đơn giản. Đó là dùng tình cảm.
– Mày đùa chắc.
– Không. Duy nhất chỉ có tình cảm mới thay đổi được một con người.
Không tin mày thử suy nghĩ đi.
Lạc Đình im lặng. Đúng là chỉ có thể dùng tình cảm thôi. Nhưng như thế cô phải kết thân với Bách Nguyên sao? Mà kết thân thì cũng không có gì.
Chỉ sợ đến lúc đó con tim cô không cưỡng lại được người đàn ông lý tưởng ấy thì khổ.
Lạc Đình lắc nhẹ. Cách này không được rồi. Bởi cô từng nói, cô không thể yêu ai nếu như cô chưa có sự nghiệp riêng của mình. Hơ, thật là nan giải đây.
Hải Yến nhướng mày:
– Sao rồi? Đã hiểu chưa?
– Tao…
– Mày không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Cứ để tự nhiên, ắt mày sẽ có kết quả hơn cả sự mong đợi.
– Muốn thay đổi cháu trai, ông của anh Nguyên có thể nhờ người khác, tại sao phải lặn lội tìm mày? Chẳng lẽ mày không hiểu dụng ý của ông và quan hệ giữa hai gia đình nữa.
– Nghe ba tao nói, ngày xưa, gia đình tao đã mang ơn gia đình ông Nguyên.
– Theo tao suy luận, cái ơn đó là một lời hứa chẳng hạn.
– Lời hứa gì?
– Hứa hôn ấy.
– Không thể nào đâu. Tao…
– Tao tao gì? Mày và anh Nguyên trở thành một đôi cũng đâu có gì khủng khiếp. Trai tài gái sắc đẹp đôi quá, đúng không? Việc chọn mày làm trợ lý không chừng là có đích. Vì anh Nguyên thích mày ngay lần gặp gỡ đầu tiên.
– Đó chỉ là cách nói khách quan của mày thôi. Mày hiểu Bách Nguyên sao?
– Vậy mày hiểu chắc?
– Không nhiều, đủ để Hoàng Bách Nguyên có những vấn đề mà bản thân ông ta chưa giải quyết được. Chẳng hạn như chuyện tình cảm.
Nói xong câu ấy, Lạc Đình lắc tay:
– Nhưng thôi, đừng quan tâm đến vấn đề Bách Nguyên nữa. Tao muốn được thoải mái một chút.
– OK.
Hải Yến tôn trọng cảm nghĩ và bí mật của bạn. Nhưng cô không thể không suy nghĩ những gì Lạc Đình nói. Cô dám chắc có một lý do gì đó, nên ông Bách Thắng mới đề nghị Lạc Đình vào “Hoàng Nguyên”. Cái tình cái nghĩa cũng không đến nỗi để ông phải bỏ công sức thuyết phục cho bằng được Lạc Đình. Phải tìm hiểu chuyện này thôi. Nhưng bằng cách nào đây?
Không thể hỏi Bách Nguyên, không thể hỏi anh Hai cũng không thể hỏi…
– “Càng nhìn lâu càng thấy em trẻ ra. Em bây giờ đẹp và quyến rũ hơn xưa nhiều đó Lan Ngọc””.
Câu tán tỉnh của một người đàn ông và cái tên Lan Ngọc quen thuộc lắm Hải Yến ngưng ngay suy nghĩ.
Lan Ngọc… Lan Ngọc… Cô liếc về phía bàn bên cạnh. Nơi đó có một người đàn ông và một người phụ nữ giúp Hải Yến chợt nhớ.
Phải rồi! Cô ta là chị dâu của anh Nguyên, vì có vài lần cô gặp hai người đi đâu đó và anh Nguyên đã giới thiệu với cô.
Hà! Chồng mất mấy năm rồi. Giờ chị ta mới bắt đầu làm lại đây. Nhưng người đàn ông bên cạnh chỉ ta không có vẻ gì là thật thà cả. Nhìn gã ta gian gian làm sao ấy.
Lạc Đình khều bạn:
– Hê, về được chưa?
Hải Yến để ngón tay lên miệng:
– Khoan, chờ một chút!
– Gì vậy?
– Chờ tao nghe xong cuộc nói chuyện này đã.
– Ai nói?
– Lắng nghe đi nào!
– Con nhỏ này…
– Suỵt!
Bên kia bàn, Lan Ngọc thở dài:
– Em già rồi, anh ơi.
Gã đàn ông lắc đầu:
– Không. Em đang thời kỳ khoe hương sắc đấy chứ.
Lan Ngọc phì cười:
– Anh thật khéo tán đó, Công Tâm. Nhưng tim em đã chai sạn rồi, không còn cảm giác gì nữa đâu.
Giọng gã đàn ông tên Công Tâm vẫn ngọt ngào:
– Những lời em làm tim anh rớm máu đây này. Nhưng dù sao anh vẫn yêu em. Anh sẽ chờ em quên hai gã đàn ông nhà họ Hoàng. Sau đó, anh xin cưới em và đưa em sang Mỹ với anh. Anh tin nơi đó, em sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn và hạnh phúc hơn.
Lan Ngọc bưng ly nước đưa lên môi:
– Chỉ có đất Mỹ mới tốt đẹp sao? Anh không thấy ở đây, em vẫn đầy đủ và vẫn sống như bà hoàng ư? Em là cháu dâu của ngài chủ tịch công ty vận chuyển “Hoàng Nguyên”” đấy!
– Cháu dâu thì sao? Chỉ là cái danh phận thôi. Bách Trung đã chết rồi, còn Bách Nguyên, anh ta không hề quan tâm đến em. Chẳng lẽ em chấp nhận sống và chấp nhận làm cái bóng như thế à?
– Em nhìn em đi, tuổi trẻ, sắc đẹp, rồi nó cũng tàn phai theo năm tháng.
Đã thế em còn đeo đuổi những cái không thuộc không thuộc về em. Em u mê trong tình yêu đơn phương không bao giờ có kết quả.
– Em không yêu đơn phương.
– Ừ, cho dù em và Bách Nguyên yêu nhau đi, nhưng chuyện đó đã là quá khứ rồi. Bây giờ em là chị dâu của Bách Nguyên và là một quả phụ. Cả ngoài xã hội và gia đình, hai người không thể nào đến với nhau. Quên đi Lan Ngọc!
– Không, Bách Nguyên vẫn còn yêu em. Chờ một thời gian nữa…
– Em thật là khờ. Bách Nguyên từ chối em, không muốn có quan hệ tình cảm với em nữa. Em biết vì sao không? Anh ta đã có một tình yêu mới rồi.
Lan Ngọc lắc đầu:
– Không thể nào.
– Chính mắt anh nhìn thấy, Bách Nguyên thường đi chung với một cô gái rất trẻ và rất xinh đẹp. Hai người trông hợp nhau lắm. Anh còn nhìn thấy cô ta ra vào nhà ông nội chồng em như nhà của mình vậy.
Công Tâm thương hại:
– Thức tỉnh đi Lan Ngọc! Anh không muốn em cứ sống trong u mê và đau khổ.
Lan Ngọc mím môi:
– Con nhỏ bên cạnh Bách Nguyên, anh biết nó ở đâu không?
– Theo nguồn tin anh điều tra giùm em, thì gia đình cô gái ấy ở Nha Trang và có mối quan hệ rất thân với gia đình ông nội chồng em.
Công Tâm châm dầu:
– Giờ đây thân với người em yêu nữa. Em cẩn thận thì hơn. Em là cháu dâu nhà họ Hoàng, nhưng coi chừng em không có gì cả đấy.
– Hừ! Không dễ dàng gì em để cho cô ta thực hiện mưu đồ của mình đâu.
– Em định làm gì?
Công Tâm hỏi:
– Chưa biết nữa. Tự nhiên không nghĩ được gì cả.
– Có cần anh giúp em không?
– Anh có kế hoạch à?
– Ừ. Nhưng trước tiên anh phải hỏi em một việc. Bách Trung, người chồng quá cố của em có cổ phần ở “Hoàng Nguyên”” không?
– Sao tự nhiên anh hỏi thế? Việc ấy có liên quan gì đến con bé bên cạnh Bách Nguyên.
– Thì em trả lời đi.
– Em không rõ nữa.
– Trời đất!
– Tức giận Bách Nguyên nên em mới quen và đồng ý làm vợ Bách Trung để trả thù, em đâu quan tâm đến cổ phần cổ phiếu gì. Thêm nữa, Bách Trung là một luật sư mà.
– Anh ta có văn phòng riêng không?
– Từ khi Bách Trung mất, Bách Nguyên đóng cửa văn phòng luật rồi.
– Em đúng là ngốc.
Lan Ngọc bực mình:
– Thôi đi, đừng mắng hoài thế. Anh có kế hoạch gì thì nói nhanh đi.
– OK. Trước tiên em tìm đến gặp ông nội chồng và cả Bách Nguyên nữa.
Em dò hỏi xem Bách Trung có cổ phần ở “Hoàng Nguyên” không. Nếu có, em nên vào “Hoàng Nguyên” làm việc.
– Em không thích.
– Không thích cũng phải vào. Vì nó rất có lợi cho em. Thứ nhất, em được gần Bách Nguyên…
– Ủa! Không phải anh bảo em quên Bách Nguyên sao? – Lan Ngọc cát ngang.
– Gần không phải để yêu anh ta mà là để phá hoại tình cảm của anh ta với con bé kia.
– Ừ. Thế còn việc thứ hai?
– Em tự tìm hiểu xem gia đình nhà họ Hoàng có bao nhiêu tài sản. Anh sẽ chỉ cách cho có được nó…
Nghe được đến đây, Hải Yến đứng bật dậy:
– Về!
– Nhưng chúng ta chưa nghe hết mà.
– Không cần nghe nữa.
– Nhưng…
Hải Yến quay đi, Lạc Đình kéo lại:
– Chưa trả tiền nước.
Hải Yến dằn tờ năm mươi ngàn xuống bàn rồi đi nhanh ra khỏi quán.
Lạc Đình chạy theo:
– Mày làm sao vậy?
– Tức.
– Tại sao phải tức?
– Chứ mày không nghe hai người đó bàn tính gì à?
– Liên quan gì đến chúng ta?
– Trời ơi! Con nhỏ này sao tự nhiên chậm nghĩ vậy? Họ đang âm mưu chiếm đoạt “Hoàng Nguyên” đấy.
– Sao mày biết?
– Người phụ nữ ấy là Lan Ngọc, chị dâu của anh Nguyên, còn gã kia là tên sát gái và đào mỏ. Họ bày kế hoạch vào “Hoàng Nguyên””. Mày là trợ lý của anh Nguyên thì làm ơn cảnh tỉnh và nhắc nhở anh Nguyên đi. Với lại, mày cũngphải cẩn thận một chút. Lan Ngọc không phải là người phụ nữ đơn giản đâu.
– Tao biết rồi.
Hải Yến lấy xe ra:
– Mày về nhà phải không?
– Ừ.
– Biết trước mọi chuyện sẽ dễ dàng cho mày hơn. Đừng tạo áp lực cho mình nhé. Có gì cần giúp đỡ cứ nói, tao rất sẵn sàng.
– Cám ơn. Tao có cảm giác như tao sắp bước vào một cuộc chiến đầy gay go. Nhưng mà tao không lùi bước đầu. Vì cái gì tao không rõ, nhất định tao sẽ chiến đấu đến cùng.
– Tao lúc nào cũng tin mày.
Lạc Đình leo lên ngồi phía sau bạn. Chiếc xe nhấn ga lao vào dòng người đông đúc.