Bí Mật Tình Yêu

Chương 4


Đọc truyện Bí Mật Tình Yêu – Chương 4

Sau một đêm trằn trọc với nhiều suy nghĩ và tính toán, Lạc Đình thức dậy với trạng thái mệt mỏi. Nhưng cô vẫn cố gắng tươi tỉnh, vì hôm nay phải đến “Hoàng Nguyên” xin việc mà.

Vệ sinh cá nhân, ăn qua loa một gói mì tôm, Lạc Đình rời khỏi căn phòng trọ quen thuộc lúc 6 giờ 30 phút để đón xe buýt đến công ty vận chuyển “Hoàng Nguyên”. Và do tuyến xe không ngang qua “Hoàng Nguyên”, nên Lạc Đình cũng phải cuốc bộ gần 2 cây số.

Canh chính xác giờ giấc. Đúng 7 giờ 30, Lạc Đình có mặt trước cổng công ty. Cô sắm sẵn nụ cười và bước đến gần chú bảo vệ:

– Chào chú!

Chú bảo vệ nghiêm mặt hỏi:

– Cô cần gì?

– Dạ…. chú thấy Hoàng Bách Nguyên vào chưa ạ?

– Hoàng Bách Nguyên… – Chú bảo vệ lẩm bẩm – Hả! Là tên của tổng giám đốc mà. Sao…

– Này! Cô có biết Hoàng Bách Nguyên là ai không? – Chú bảo vệ hỏi Lạc Đình.

– Sao không. Anh ta là tổng giám đốc công ty vận chuyển “Hoàng Nguyên”.

– Đã biết sao còn gọi cả tên lẫn họ ra vậy?

– Không được à?

– Cô có quan hệ thế nào với tổng giám đốc?

– Không quan hệ gì cả.

– Cô đùa chắc.

– Tôi nói thật. Tôi không có quan hệ với Hoàng Bách Nguyên, nhưng quen biết Hoàng Bách Thắng.

– Chủ tịch? – Chú bảo vệ giật mình.

– Phải. Chính ông Bách Thắng bảo tôi đến đây gặp Bách Nguyên.

– Vậy…

– Nếu chú không tin thì bấm điện thoại về nhà hỏi ông Thắng đi.

Lạc Đình rất tự tin trước chú bảo vệ. Cô không nghĩ cô đến nộp hồ sơ xin việc bằng phong cách này. Nếu để ông biết được thì ông sẽ kêu trời cho mà xem.

Ở nhà, ông bảo để ông nói trước một tiếng, nhưng cô đã từ chối, còn hùng hồn để cô tự đi phỏng vấn. Vậy mà giờ đây, không biết nổi hứng gì, cô lại kéo tên ông ra làm oai với chú bảo vệ công ty. Nếu mà để gã Hoàng Bách Nguyên biết được, gã không nổi giận mới là lạ.

– Hì… – Lạc Đình giấu nụ cười. Nếu không làm cho có chuyện để nói để bàn thì đâu phải là Lâm Lạc Đình.

Trong lúc chú bảo vệ còn đang ngần ngừ với những gì Lạc Đình vừa nói thì có một chiếc Nouvo màu đen chạy vào cổng.

Lạc Đình reo lên:

– Anh Trung!

Quốc Trung vô cùng ngạc nhiên:

– Ủa, Lạc Đình! Sao em lại ở đây?

– Em đến tìm Bách Nguyên.

Bách Nguyên? Nghe cách gọi thân mật của Lạc Đình, Quốc Trung nghi ngờ:

– Em và thằng bạn anh thân nhau từ khi nào vậy?

Sợ bị chú bầo vệ lật tẩy, Lạc Đình nheo mắt với Quốc Trung:

– Ờ… à, ông bảo em đến tìm anh Nguyên.

Bắt tín hiệu từ Lạc Đình, Quốc Trung như hiểu. Anh quay sang chú bảo vệ:


– Chú à! Tôi biết cô ấy. Đề tôi đưa cô ấy đến gặp tổng giám đốc.

– Vâng!

Quốc Trung xuống xe:

– Em đi theo anh!

– Dạ.

Lạc Đình chào chú bảo vệ rồi bước song song cùng Quốc Trung:

– Em không ngờ công ty “”Hoàng Nguyên” lớn như thế này. Được làm ở đây cũng tuyệt đấy chứ.

Quốc Trung nghiêm mặt:

– Em định giở trò gì đây?

– Giở trò gì?

Lạc Đình ngơ ngác.

– Anh biết bản tính em hay phá phách, nhưng công ty “Hoàng Nguyên” không phải là chỗ để cho em chơi. Nếu em còn ấm ức Bách Nguyên chuyện hôm trước, thì anh hẹn nó ra cho em trút giận. Chứ…

Lạc Đình mím môi:

– Anh nói đủ chưa?

– Anh nghĩ em cũng nhỏ mọn như tên Bách Nguyên kia à?

– Thế…

– Tuy em có ngang bướng và phá phách thật, nhưng em cũng biết chỗ nào nên chơi chỗ nào không nên chơi mà.

Lạc Đình thở hắt ra:

– Nếu không vì sự mong muốn của ông nội gã Bách Nguyên kia, anh tưởng em thèm bước chân vào đây lắm sao?

Quốc Trung mở to mắt:

– Em biết ông nội của Bách Nguyên?

– Chẳng những biết mà còn thân nữa.

– Anh còn nhớ việc em nói với anh lúc gặp nhau ở Nha Trang không?

– Ừ.

– Ông nội Bách Nguyên tìm đến ba em và đề nghị em vào “Hoàng Nguyên” làm việc.

– Đấy cũng là lý do vì sao em không thể về lại Nha Trang như mong ước của em?

– Đúng!

Quốc Trung tò mò:

– Giữa hai gia Đình, có quan hệ thế nào vậy?

– Ông nội Bách Nguyên là bạn thân của ông nội em.

– Chỉ thế thôi à?

– Chứ anh nghĩ còn gì nữa?

– Là bạn bè thì ông chủ tịch không nhất quyết thuyết phục cho bằng được em đến công ty đâu. Chắc bên trong còn một bí mật gì nữa đó.


– Bí mật gì?

– Có lẽ là hai gia Đình có một giao ước gì đó cũng nên. Chẳng hạn như…

em và Bách Nguyên có hôn ước…

Lạc Đình la lên:

– Anh đừng có nói bậy. Em và gã nhỏ mọn kia không bao giờ có chuyện đó.

Quốc Trung cười:

– Phản ứng mạnh thế? Anh chỉ đùa thôi mà.

– Nhưng hai người có duyên thật đấy. Vừa chia tay nhau mới có ba ngày đây thôi, giờ sắp sửa gặp nhau.

– Anh nói…

– Tổng giám đốc công ty vận chuyển “HoàngNguyên” là cái gã nhỏ mọn, đáng ghét ấy.

– Hả!

Lạc Đình thiểu não:

– Cha mẹ ơi! Đúng là quả đất tròn. Lại gặp ông ta, số con xui xẻo thật.

Quốc Trung nhướng mày:

– Ngán rồi sao?

– Ngán thật!

– Vậy bây giờ bỏ cuộc cũng chưa muộn.

– Không được.

Lạc Đình lắc đầu:

– Em đã hứa với ông rồi, em không thể trở thành người thất hứa. Nếu bỏ cuộc ngay lúc mới bắt đầu thì em không phải là Lâm Lạc Đình:

– Gã Hoàng Bách Nguyên kia không có gì đáng sợ cả.

– Đúng! Em tự tin và mạnh mẽ như thế, anh ủng hộ em. Mà nè, Bách Nguyên biết việc em đến công ty chưa?

– Chưa. Em không cho ông nói. Tự em sẽ lên gặp tổng giám đốc nộp hồ sơ xin việc. Em muốn được phỏng vấn.

Quốc Trung kêu thầm. Bách Nguyên và Lạc Đình không mấy ưa nhau, liệu phỏng vấn có kết quả không? Nhưng Lạc Đình là một cô gái thông minh, nhạy bén. Anh hy vọng Bách Nguyên có một sự lựa chọn đúng.

– Chúc em thành công nhé!

– Cám ơn. Anh chỉ cho em văn phòng tổng giám đốc đi.

Quốc Trung nhiệt tình:

– Để anh đưa em lên.

– Thôi khỏi.

Lạc Đình từ chối, bởi cô bắt gặp ánh mắt tò mò của một số nhân viên công ty khi thấy cô đi cùng Quốc Trung.

– Anh chỉ đường cho em là được. Mọi việc cứ để tự em.

– OK. Vậy thì em đi thang máy lên lầu 3, rẽ phải, rồi đi thẳng thì sẽ gặp.


– Cám ơn.

Trước khi quay đi, Lạc Đình còn dặn dò:

– Anh không được tiết lộ với người bạn thân của anh về những gì em đã nói nghe. Nếu không, em sẽ giận anh đấy.

– OK. Anh hứa.

Lạc Đình cười tươi rồi quay lưng. Theo sự chỉ dẫn của Quốc Trung, cô tìm đến văn phòng tổng giám đốc không mấy khó khăn.

Đứng trước căn phòng đang đóng cửa im lìm. Lạc Đình không hề hồi hộp, bởi cô đã được Quốc Trung thông báo. Tổng giám đốc là ai? Vì vậy cô rất tự tin gõ cửa:

Cộc… cộc… cộc…

– Mời vào!

Một giọng nói uy quyền vọng ra. Lạc Đình đẩy cửa và “”hiên ngang” tiến thẳng đến bàn làm việc của tổng giám đốc, tự nhiên có ghế ngồi, vậy mà ông giám đốc cũng không ngẩng lên.

Định hắng giọng như để thông báo là trong phòng còn có một người nữa, nhưng Lạc Đình kịp dừng lại. Vì cô phát hiện, ông giám đốc Hoàng Bách Nguyên đang rất say sưa với công việc trên màn hình máy tính.

Đành phải ngồi chờ vậy, dù sao cô cũng đâu có gấp gáp.

Rồi Lạc Đình dùng thời gian chờ đợi của mình lướt mắt khắp căn phòng.

Đơn sơ và nhạt nhẽo quá. Nếu có một vài bức tranh hay một lọ hoa… Đúng rồi! Chỉ cần một lọ hoa thôi thì căn phòng sẽ sáng hẳn lên và có cuộc sống hơn.

Lạc Đình nghĩ, cô mà làm việc trong công ty thì văn phòng tổng giám đốc không đơn điệu như thế này đâu. Xem nào, cô sẽ bài trí và tất cả sẽ thật sinh động.

Mỉm cười một mình, Lạc Đình lại ngắm ông giám đốc. Gặp nhau hai lần, nhưng đến bây giờ cô mới có dịp nhìn kỹ. Hoàng Bách Nguyên đẹp trai và có phong cách đấy nhỉ. Nhất là lúc ông ta đang tập trung vào công việc.

Khuôn mặt nghiêng nghiêng, tự tin không đến nỗi đáng ghét như khi đối diện cùng cô. Mà nói thật ra, Lạc Đình không mấy ghét gì Bách Nguyên.

Chỉ tại cách nói chuyện ngang ngang hơi sốc và nhỏ mọn làm cô không mấy thích thôi. Nếu ông ta có cách cư xử như Quốc Trung, thì có lẽ…

– Cô ngắm xong chưa?

– Ơ… dạ…. Xong rồi ạ.

Lạc Đình trấn tĩnh bằng nụ cười duyên.

– Cô tìm tôi có việc gì? – Bách Nguyên hỏi.

– Tôi đến xin việc.

– Xin việc?

– Vâng.

– Nhưng xin việc phải đến phòng nhân sự chứ? Nơi đó mới là chỗ tuyển chọn.

Lạc Đình nhướng mày, cô hỏi một câu chẳng đâu vào đâu:

– Ông là tổng giám đốc?

– Cô không có đọc hàng chữ ngoài cửa à?

– Vậy thì tôi đến xin việc đúng chỗ rồi, sao ông lại ngạc nhiên?

Bách Nguyên khoanh tay nói từng chữ:

– Cô không có đọc thông báo của công ty về việc tuyển nhân viên à?

Lạc Đình gật đầu:

– Có. Nhưng tôi không thích điều đó.

– Tại sao?

– Khi thông báo tuyển nhân viên, thì sẽ có rất nhiều người đến nộp đơn và phỏng vấn. Trong khi đó, vị trí cần chọn chỉ có một hoặc hai người, và người đáng được chọn lại bị đánh rớt:

– Chẳng hạn người đó là cô?

– Vâng!

– Cô thật tự tin.


– Nếu không tự tin thì tôi đâu đi thẳng vào đây. Tôi hy vọng ông là một tổng giám đốc sáng suốt.

– Thế cô bị đánh rớt bao nhiêu lần rồi?

Bách Nguyên nghiêm mặt:

– Chưa lần nào, vì đây là lần đầu tiên tôi xin việc.

– Sao cơ?

– Có gì phải ngạc nhiên đâu. Tôi vừa tốt nghiệp mà.

Cha mẹ ơi! Một sinh viên mới ra trường mà tự tin đến thế ư? Xem ra cô bé này cũng khá đây. Hôm qua nghe ông nội nói qua điện thoại, quả thật anh không dám tin, nhưng bây giờ thì tin rồi. Lâm Lạc Đình hết đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mới đầu là một cô gái chanh chua, gây tai nạn cho người ta rồi còn nói ngược lại để chạy tội. Kế tiếp cô ta ngang bướng cãi lộn tay đôi với anh ở trên xe. Và bây giờ, cô ta rất tự tin xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc để xin việc.

Được rồi, không phải anh nể tình ông nội, mà vì bản lãnh của Lâm Lạc Đình nên anh sẽ chấp nhận chọn cô ta vào vai trò trợ lý của anh. Nhưng anh không cho cô ta biết ngay bây giờ. Ngày mai đi, tôi còn phải xem kỹ lý lịch và hồ sơ của cô nữa chứ. Xem cô học hành ra sao…

– Này ông giám đốc?

Lạc Đình quơ quơ tay trước mặt Bách Nguyên:

– Sao tự nhiên ông im lặng? Ông đang nghĩ gì vậy?

Ôi, đúng là… chỉ có Lâm Lạc Đình mới dám ăn nói với anh như thế thôi.

Cô ta không biết sợ là gì?

Thú vị với một Lâm Lạc Đình, thông minh, ngang tàng, bướng bỉnh và xinh đẹp nữa. Bách Nguyên ngả người ra ghế:

– Cô… gì nhỉ?

– Lâm Lạc Đình.

– Cô có mang hồ sơ theo không?

– Có.

Lạc Đình lấy hồ sơ xin việc mà cô đã chuẩn bị, đặt lên bàn.

– Ông giám đốc xem đi.

Bách Nguyên đẩy qua một bên. Anh phán:

– Ngày mai, cô đến nhận việc được chứ?

– Ông nói thật?

Bách Nguyên nghiêm mặt:

– Nãy giờ tiếp chuyện với tôi, cô nghĩ tôi nói đùa chăng?

– Ơ… tôi không nghĩ thế.

Lạc Đình xua tay, cô không ngờ mình được tuyển chọn một cách dễ dàng thế. Xem ra giám đốc Hoàng Bách Nguyên cũng được đấy. Ông biết nhìn người. Nhưng nếu ông ta cũng biết điều và dễ thương một chút, thì cô hứa sẽ không đối đầu với ông ta đâu. Trái lại còn giúp ông ta giải quyết những phiền phức mà ông ta không hề muốn.

Nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Lạc Đình, Bách Nguyên biết cô nhỏ đang nghĩ gì. Anh cười thầm. Đừng vội mừng, cô bé ạ! Làm việc chung với tôi, không dễ chịu chút nào đầu. Không chừng đến lúc đó cô bé sẽ hối hận khi xin vào “Hoàng Nguyên”.

Xoay một vòng ghế, Bách Nguyên gõ tay xuống bàn làm hiệu khi thấy thời gian gần hết:

– Xong rồi? Cô có thể về. Ngày mai đi làm:

Lạc Đình ngập ngừng:

– Giám đốc không phỏng vấn tôi ư?

– À…

Bách Nguyên gục gặc:

– Nếu cô muốn phỏng vấn thì tôi phỏng vấn vậy. Năm nay, cô bao nhiêu tuổi?

– Dạ, hai mươi ba.

– Tôi lớn hơn cô một con giáp. Vậy thì tôi chưa đến nỗi già lắm. Cô vứt tiếng “ông”” cho tôi đi há.

– Vâng. Tôi xin nghe… chú giám đốc ạ.

– Cô…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.