Bạn đang đọc Bí Mật Thế Giới Vampire: Chương 3
Hiroshi vừa đi đến vừa lạnh lùng hỏi.
– Có chuyện gì xảy ra?
Vừa nãy khi anh vừa mới từ phòng họp ra, đi ngang qua đây thì thấy một đám tụ tập ở trung tâm canteen nên mới đến xem.
Trước câu hỏi của anh, không khí lại tĩnh lặng dị thường, không ai dám nói gì cả. Nhìn mọi người im lặng anh lại càng thêm tò mò muốn biết xem đã xảy ra chuyện gì.
– Yume, sao lại thành ra thế này?
Vừa bước vào đám đông anh đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang chật vật đứng ở đó. Mái tóc hơi bết lại do mồ hôi dính lại trên gương mặt trắng hồng, bộ quần áo đồng phục đã lấm lem bẩn thỉu (đồ ăn đó). Nhẹ nhàng kéo tay nó đến bên ghế nhưng lại nghe thấy tiếng nó kêu thất thanh.
– Á
Nhìn lại anh mới thấy cánh tay nó đỏ thẫm một mảng. Máu chảy từ khuỷ tay đến tận ngón tay, kéo một đường dài như sợi chỉ hồng.
– Sao lại thế này?
Anh vừa tức giận vừa lo lắng, một phần vì nó, một phần vì nhớ lại những lời mà ba mẹ đã nói với anh. Rất may là không có vam nào ở đây, nếu không thì chính anh cũng không dám tưởng tượng hậu quả của những việc này.
– Em đi lấy đồ ăn nhưng lúc mang về thì bị người khác va vào nên mới ra vậy đó.
Nó lí nhí trả lời. Cả anh nó và ba mẹ nó đều không muốn nó bị thương vì vậy nó biết bây giờ anh đang rất giận dữ. Nhưng nó cũng có muốn như vậy đâu a. Thật tủi thân quá đi.
Anh chỉ thở dài không nói gì. Lấy trong người lọ thuốc mà mẹ đã đưa cho anh hôm đó, đổ một ít ra chiếc khăn tay rồi băng bó qua cho nó. Không thể để máu của nó tiếp tục chảy ra, nếu không thì những vam khác bên khu Demond chắc chắn sẽ đánh hơi được. Thuốc này vừa có thể cầm máu vừa có thể che dấu được mùi máu của nó.
Mọi người xung quanh nhìn một màn trước mắt mà trợn mắt há mồm kinh ngạc. Đây là khối trưởng của bọn họ sao? Là cái người mà suốt ngày chỉ biết làm mặt lạnh đây sao? Trước kia dù có cho tiền thì bọn họ cũng không tin khối trưởng của bọn họ có thể dịu dàng, quan tâm người khác như thế này. Chuyện xảy ra trước mắt này quả thực quá khó tin đi.
Yên tâm thở phào một hơi dài như trút được gánh nặng. Anh nhìn mọi người xung quanh rồi lại nhìn nó.
– Vậy ở đây là có chuyện gì?
– Còn chuyện gì nữa chứ? Chị kia va vào em, đã không nói lí lẽ thì thôi lại còn đòi đánh em.
Nó tức giận chỉ về phía Honoka nãy giờ vẫn còn đứng như trời trồng.
– Cô có gì để nói?
Chiếu ánh mắt lạnh lùng về phía Honoka khiến chị ta giật nảy mình, lắp bắp nói.
– Em…em…
– Hừ. Tôi sẽ xử lí chuyện này sau.
Anh nhìn chị ta lạnh lùng hừ một tiếng. Dám làm tổn thương đến em gái yêu quý của anh, anh sẽ cho cô ta biết tay.
– Đi theo anh, anh đưa em đi thay đồ. Quần áo của em dơ hết rồi.
Quay qua nó, anh nhẹ nhàng nói rồi bế nó lên đi về phía hành lang. Anh phải đưa nó lên phòng y tế, bây giờ nó đang cần nghỉ ngơi.
– Anh, thả em xuống. Em bị thương ở tay, không phải ở chân. Em tự đi được mà.
Xấu hổ chết nó, đây là canteen trường đó. Mặc dù anh cũng rất hay bế hoặc cõng nó nhưng đây là nơi đông người a. Anh làm thế này thì thẩn nào cũng bị hiểu lầm cho xem.
– Em mà còn dãy dụa nữa là anh thả tay ra đấy.
– Ấy, đừng mà. Em yên tĩnh là được. Anh đừng có thả tay ra.
Thế là hai thân ảnh dần biếm mất khỏi cửa canteen. Mọi người lại được một phen rớt cằm. Hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì? Sao lạ có thể quang minh chính đại mà “ngọt ngào” như vậy? Thật là một chuyện động trời.
Mọi người, ai nấy đều bàn tán xôn xao về những chuyện vừa xảy ra. Đám người Honoka cũng bỏ đi nhưng vẫn tỏ ra không phục. Chỉ còn lại hai người là Katsumi và Izumi.
Một lúc sau, Katsumi cũng cất bước đi về phía nó và anh vừa mới đi. Lúc đi qua Izumi, Katsumi nói bằng giọng lạnh lùng chỉ đủ để cho cả hai nghe.
– Nếu làm tổn hại đến Yume thí đừng trách tôi.
Nói xong, Katsumi bước đi luôn, để lại một mình Izumi đứng đó.
Bần thần khi nghe thấy những lời Katsumi vừa nói, trong lòng Izumi càng lúc càng lo lắng. “Cô ấy nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ cô ấy đã biết gì rồi sao? Không được, mình phải báo ngay cho Kimura-sama biết. Có lẽ mình cũng không còn an toàn nữa.”
Nghĩ là làm. Izumi chạy ra sân sau của trường, nơi có ít người qua lại để gọi điện.
– Kimura-sama, tôi nghĩ tôi tìm thấy rồi.
– Chắc chắn?
Đầu giây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng khiến người ta run sợ.
– Tôi không chắc chắn lắm nhưng quả thực rất giống.
Izumi rối rắm nói. Tuy rằng mùi máu có rất giống với mùi kia nhưng cô tìm thế nào cũng chỉ thấy được nó là người. Theo như Kimura-sama đã nói thì người cần tìm chắc chắn là một vam thuần. Nhưng ở trên người nó cô không tìm thấy bất kì một hơi thở nào của vam chứ đừng nói là vam thuần.
– Cô cứ tiếp tục điều tra. Tôi sẽ thu xếp đến càng sớm càng tốt.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên mang theo một chút suy tư. Nói xong câu đó thì tắt máy luôn, không để Izumi kịp nói thêm điều gì.
Đứng lặng người đưa mắt nhìn xa xăm về một hướng vô định. Izumi chỉ có thể âm thầm thở dài.
Nếu tìm được người đó, thế giới này liệu có còn bình yên không?
o0o
Katsumi bước vào phòng y tế thì đã thấy Hiroshi đang đứng bên cửa sổ suy nghĩ gì đó. Còn nó thì đã ngủ say từ khi nào.
Đi đến bên cạnh Hiroshi, Katsumi nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
– Sẽ không có chuyện gì đúng không anh?
Giọng của Katsumi đã không còn vẻ lạnh lùng nữa, thay vào đó là sự run rẩy kìm nén như lo sợ điều gì đó. Đúng là bây giờ Katsumi rất sợ. Sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với nó. Khi nhìn thấy thái độ và ánh mắt của Izumi khi nhìn thấy máu của nó, Katsumi đã rất sợ hãi. Ánh mắt đó không thể nào nhìn lầm được. Đó là ánh mắt thèm khát của một vampire.
– Sẽ không có chuyện gì. Chắc chắn là như vậy.
Hiroshi an ủi cô, cũng đồng thời an ủi chính mình. Cho dù là chuyện gì xảy ra anh cũng nhất định sẽ bảo vệ nó, sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương nó.
– Em nghĩ anh nên nói lại với hai bác để hai bác sớm đề phòng mọi chuyện. Việc chúng ta có thể làm bây giờ là bảo vệ bạn ấy cho đến ngày thức tỉnh mà thôi.
– Ừ. Lát nữa em ấy tỉnh anh sẽ đưa em ấy về luôn. Em về chung luôn đi.
Katsumi nói đúng. Bây giờ việc cần thiết nhất là phải về bàn bạc lại với ba mẹ. Việc vừa xảy ra chắc chắn sẽ đưa đến nhiều phiền toái. Nếu là trước kia thì không sao nhưng vì sắp đến ngày thức tỉnh nên mùi máu của nó cũng sẽ trở lại như cũ. Những vam non có thể không ngửi được khoảng cách ở xa như vậy nhưng còn mấy lão già trong các đại gia tọc thì chưa chắc sẽ không đánh hơi được. Haizz… Việc đưa nó vào đây học không biết là đúng hay sai đây?
– Ừ
Không gian lại trở nên yên ắng. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.
Mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu?
o0o
– Mùi máu đó, các ngươi có ngửi thấy?
Trong một căn phòng tối không hề có một tia ánh sáng vang lên một giọng nói khô khốc khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo đáng sợ. Giọng nói đó được phát ra từ một người ngồi trên chiếc ghế ở góc phòng, hướng những người còn lại trong phòng hỏi.
– Tuy rằng rất nhẹ nhưng đúng là mùi vị đó.
Một người khác ngồi bên cạnh cửa sổ, hai mắt vẫn nhìn ra phía ngoài trầm giọng trả lời.
– Cho người điều tra.
Giọng nói khô khốc lại vang lên đều đều. Ba người bọn họ đã tìm nhiều năm như vậy. Bây giờ sắp tìm ra rồi, bọn họ sẽ không đánh mất cơ hội này lần nữa. Nhất định phải tiêu diệt tận gốc, không thể để hậu quả về sau.
– Vâng
Một người đứng đằng sau nhẹ giọng đáp lời sau đó thoáng cái đã không thấy đâu nữa.