Đọc truyện Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem – Chương 52
“Thật xin lỗi !” Phương Anh bất lực cúi đầu xuống.
Tại sao? Chỉ còn mỗi ngày mai thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô sẽ về Hà Nội, sẽ tiếp tục sống chui rúc trong căn phòng trọ bé xíu, sẽ lại cắm đầu cắm cổ vào viết báo kiếm tiền nuôi sống bản thân. Tại sao? Tại sao lại cứ lần lượt biết, rồi lần lượt bị tổn thương như thế?
Nào có phải là lỗi của cô?
Một Hoàng Đức Kiệt đã đành, bây giờ còn thêm cả Trần Minh Quân nữa. Tại sao? Tại sao cứ phải là vào những ngày tháng này mà xảy đến? Cô chỉ muốn có chuyến du lịch cuối cùng với những người bạn mới sau này chẳng bao giờ gặp lại nữa. Khó thế sao?
Tại sao? Là vì tại sao?
Cả hai im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình. Mãi một lúc lâu sau, Trần Minh Quân mới đưa hai tay lên xoa xoa trước trán, giọng dịu hẳn đi: “Cô ổn chứ?”
Phương Anh thấy hắn hỏi vậy, có chút bất ngờ xen lẫn sự cảm động, xem chừng, hắn ít nhất sẽ không tỏ thái độ lạnh nhạt với cô như Hoàng Đức Kiệt rồi. Phương Anh đáp: “Tôi ổn.”
Trần Minh Quân nhìn cô chằm chằm, như thể đang muốn kiểm tra xem, cô có thực sự là ổn hay không? Cuối cùng, hắn cũng đành đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi chìa tay về phía khuôn mặt ngơ ngác của cô: “Tôi muốn dẫn cô đến một nơi này.”
Phương Anh mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay hắn. Cả hai tiếp tục đi bộ về phía trước. Một lần nữa, lại rơi vào im lặng.
Phương Anh lén lút quay sang nhìn sắc mặt hắn, đôi mắt tinh anh lóe lên một tia ngờ vực. Thái độ của Trần Minh Quân rất lạ, à không, buổi đêm hôm nay cũng rất lạ, chắc chắn trước lúc cô tỉnh dậy, đã xảy ra chuyện gì đó.
Trần Minh Quân, anh sợ cái gì mới được? Đến nắm tay cũng run rẩy thế này.
***
Nằm ngoài dự đoán của cô, Trần Minh Quân hóa ra lại dẫn cô tới gặp một bà thầy bói dạo không nhà không cửa, tự do hành nghề trong Bangkok. Bà cô này, tuy bẩn thỉu nhưng lại có cái nhìn rất sắc lạnh, ánh mắt nhìn cô chằm chằm như muốn xuyên thấu quả không đơn giản. Quan trọng hơn cả, bà ta lại là một người Việt Nam.
“Sớm cũng tỉnh lại rồi ha!” Bà ta nhìn Phương Anh, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
Trần Minh Quân thì lại có vẻ căng thẳng, liên tục nhìn bà ta chằm chằm. Bà thầy bói quan sát cả hai rồi đột nhiên ngồi khoanh chân lại, mỉm cười khì khì: “Tên Thái của ta là Tun, hãy gọi ta là bà Tun.”
Phương Anh và Trần Minh Quân đồng loạt gật đầu. Sau màn giới thiệu, bà Tun không nói gì nữa, chỉ quay đầu sang nhìn Phương Anh chằm chằm, cái nhìn làm cô có cảm giác lạnh sống lưng. Hắn ở một bên nhìn hai người bình tĩnh quan sát nhau, tâm trạng cứ thấp thỏm không ổn. Đêm nay, hắn dường như hơi mất bình tĩnh quá rồi.
Lại nhớ tới chuyện cô ấy vừa ăn trộm đồ một lần nữa, Trần Minh Quân lại có cảm giác thất vọng. Chuyện này làm hắn nhớ tới vụ mất trộm trứng cá, rốt cuộc thì, thế nào mới là thật? Đâu mới đáng tin?
Bà thầy bói nhìn chán chê, cuối cùng cũng chậm rãi cất tiếng: “Cô gái, cô có muốn xem tử vi không?” Tiếng chuông không biết từ đâu vang lên, kêu leng keng vài cái rồi ngừng.
Cả Phương Anh và Trần Minh Quân đều bất ngờ vì câu hỏi này. Phương Anh cân nhắc, cuối cùng lại lắc đầu: “Không, cảm ơn bà.”
Bà Tun khuôn mặt giãn ra đôi chút, có vẻ thoải mái xích lại gần cô hơn, nói như hai bà cháu đang tâm tình:
“Trong cái cơ thể xinh đẹp này chưa tới hai linh hồn, nhưng cả hai… đều không phải chủ nhân cái xác. Vậy thì, cô gái, ngay bây giờ nếu không muốn chuốc họa vào thân thì hãy thành thật nói ra, cô là ai? Và tại sao cô lại ở trong cái xác này.”
Nhưng giọng bà ta lại rất lạnh lung và có gì đó rất giống đe dọa. Phương Anh nhìn bà ta, rồi chỉ liếc một cái nhìn Trần Minh Quân, một cách kín đáo chẳng để ai biết. Cô thấy, bà Tun này xem ra có vẻ là một người sành về tâm linh học, cái cách bà ta cười và nhìn cô trông có vẻ vô tội nhưng lại khiến cô có cảm giác lo sợ.
Nghe bà TUn hỏi, Phương Anh mới vỡ lẽ, hóa ra, thứ bà ta nhìn nãy giờ không phải là “người”. Dù thế, nếu bà ta thực sự có hiểu biết và giúp được cô, Phương Anh cũng chẳng ngần ngại chia sẻ:
“Tôi đã thực hiện quá trình trao đổi xác với một cô gái… Là bất đắc dĩ mới bị đổi.” Phương Anh tỉnh bơ đáp, cô cũng không chắc, đó có phải là đổi xác cho nhau không nữa.
“Ta có thể nghe xem hai cô đã ‘bị đổi’ như thế nào không?” Bà Tun bật cười.
“ChỈ có tôi là ‘bị’ thôi !” Phương Anh mỉm cười, chẳng hiểu sao lại thấy bà thầy bói này cũng không quá mức đáng sợ và có vẻ là người rất đáng tin. Cô nói liền một mạch, nhưng kín đạo lấp lửng đoạn Thùy Anh khóc kể lể cô ta khổ sở thế nào.
“Ta hiểu rồi.” Sau khi cô dừng câu chuyện, bà Tun mới gật đầu: “Thùy Anh đích thực là đã chết rồi, nhưng cô ta lại không siêu thoát được và đã xuyên đến Hà Nội. Thường thì một linh hồn muốn nhập vào xác sống, nếu không “hợp” thì sẽ không duy trì được sự ổn định được và dễ dàng bị thoát ra. Thùy Anh sau khi nhập vào xác cô, cô ta hoàn toàn không thể tùy ý thoát được ra nữa, từ lúc đấy là việc hoán đổi xác đã bắt đầu diễn ra rồi. Cô ta chắc chắn là hiểu điều này. Vì việc hoán đổi xác không dựa vào đôi bên mà là do duyên phận rồi. Tất nhiên là có thể đổi lại nếu tìm được pháp sư.”
“Ra là thế.” Lúc này, Phương Anh mới vỡ lẽ.
Cô đang định hỏi tiếp thì Trần Minh Quân nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: “Bà là một pháp sư phải không?”
“Sao cậu lại nghĩ vậy, chàng trai.” Bà ta nhướn mày, cười cười.
“Bà đã dùng tiếng chuông để thử cô ấy… Tôi cũng không biết phải nói sao về chuyện này nữa, nhưng tôi đoán, tiếng chuông kia vang lên nhất định không phải trùng hợp.” Hắn giải thích.
“Bingo.” Bà Tun vỗ tay mấy cái, rất hào hứng đáp lời: “Thật thông minh. Những ác linh rất nhạy cảm với tiếng chuông kêu leng keng, thường thì nghe thấy sẽ rất khó chịu và có biểu hiện rõ ràng, vì sát khí của chúng quá nặng nề.”
Phương Anh ở bên cạnh cũng trầm trồ theo, hóa ra là bà ta đang thử cô à? Hẳn nào thấy là lạ.
“Nhưng ác linh là gì?” Phương Anh đột nhiên hỏi. Cô có thể lờ mờ hiểu ra là những linh hồn xấu, nhưng vẫn còn rất mờ mịt.
“Là Linh hồn sau khi chết đi, có thể là chết oan nên chất chưa nhiều oán hận, thành ra mang phần nhiều tà ác hơn việc thiện cho nên có những trường hợp sự tà ác và mê muội kia lại bộc phát bởi những dục vọng bên trong linh hồn ấy, gây ra nhiều hậu quả không kiểm soát được.” Bà Tun nói một cách tỉnh bơ.
Phương Anh nghe xong mà không khỏi giật mình sợ hãi: “Chẳng lẽ bên trong cơ thể này thực sự còn tồn tại một linh hồn như vậy?” Trần Minh Quân bất giác căng thẳng theo.
Bà ta gật đầu rất bình tĩnh: “Ta nói rồi mà. Những ác linh thường mượn cơ thể của người khác để thực hiện mong mỏi của mình. Có thể là trả thù người này người nọ, hay giết một ai đó mà lúc còn sống đã gây thù chuốc oán với họ, khiến họ không an ổn mà nhắm mắt được. ”
“Nói thế… Liệu những việc xấu xa mà tôi tưởng mình đã làm trong lúc ngủ có phải là do ác linh ấy?”
Trần Minh Quân nghe cô hỏi mới giật mình, ừ nhỉ, có lẽ nào…?
“Nhiều khả năng là vậy?” Bà Tun gật đầu: “Tôi thấy, ác linh trong người cô đang ngày càng mạnh lên, linh hồn của cô và ác linh đó đang đấu tranh dữ dội để nắm quyền sở hữu tuyệt đối thân thể này.”
“Trời ơi!” Phương Anh dù mạnh mẽ đến mấy cũng vẫn phải toát mồ hôi lạnh: “Tôi phải làm thế nào mới được đây, thưa bà?”
“Cô không thể bị thoát khỏi xác và yếu thế. Cách tốt nhất là phải giữ gìn sức khỏe, vì những người thể chất yếu ảnh hướng phần lớn đến linh hồn họ, khiến linh hồn cũng yếu ớt theo và dễ bị ma nhập.” Ánh mắt bà ta lóe lên sự tinh tường.
“Thế còn việc đổi lại xác thì sao? Còn nữa, ác linh này rốt cuộc là đến trước tôi hay đến sau tôi??” Cô kêu lên.
“Ảnh hưởng đấy, nếu không đẩy ác linh kia ra, thì hai người vĩnh viễn không đổi lại xác được, Nếu cố tình sẽ gây ra nhiều hậu quả đáng tiếc, ví như không thể đầu thai tiếp, vĩnh viễn làm ma chốn trần gian này cho đến khi bị khai trừ.” Bà Tun chẳng biết lôi từ đâu ra một chai nước, tu ừng ực mấy ngụm rồi mới nói tiếp: “Còn câu kia thì… Thật mừng cho cô vì đã nghĩ đến vấn đề đấy, chắc chắn là ác linh kia phải đến nhập vào xác này trước cô, sau đó cô đến và nhập vào tiếp, phần lớn là nhờ thế và phần nhỏ là do ác linh kia lúc bấy giờ quá yếu ớt nên cô mới có thể nắm quyền sở hữu chính.”
Phương Anh hoàn toàn câm nín, toàn thân cô giờ khắc này đều đang run rẩy không ngừng. Chỉ còn nốt ngày mai thôi là có thể đổi lại, tại sao? Tại sao lại vậy?
Thấy mặt cô xanh như tàu lá chuối như vậy, bà Tun bất giác cũng thương cảm theo, khắt khe nói: “Bây giờ cô không được phép sợ hãi. Nếu có thể, hãy nói ra, gỡ được đến đâu thì gỡ.”
“Đúng, tôi thấy, sao cô không thử nghĩ về thân phận của ác linh kia xem?” Trần Minh Quân cũng an ủi cô. Từ lúc biết được sự thật cô không hề ăn trộm, hắn bỗng nhiên tin tưởng cô một cách kì lạ.
Thân phận ư? Phương Anh ngẩng đầu lên: “Minh tinh Quỳnh Trâm?” Đến nước này rồi, cô chỉ có thể nghĩ ra người phụ nữ đó. Trần Minh Quân nghe qua cái tên là nhận ra ngay đó là mẹ Thùy Anh. Đang định lên tiếng thì bà Tun lại mở lời trước: “Nói rõ ra xem.”