Đọc truyện Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem – Chương 51
“Ha!” “Thùy Anh” cười hắt ra một tiếng, khuôn mặt bỗng chốc trở nên thật đáng sợ: “Đúng là nhảm nhí!” Cô lắc đầu, nói rồi lại tiếp tục bước đi.
Đợi cô đi được một quãng xa rồi, bà thầy bói kia mới lại nói tiếp, như trêu ngươi: “Này cô gái, hại người không phải ý hay đâu.”
“Thùy Anh” đứng khựng lại, rồi quay đầu ra đằng sau, con người trắng dã trừng lớn: “Câm mồm, bà già!”
“Cô phải biết đấy, nếu một ác linh như cô mà còn tiếp tục giết người, thì không phải bị đày xuống địa ngục nữa đâu, mà sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này đấy.” Bà ta nhẹ giọng khuyên nhủ, nụ cười trên môi mang theo ý cảnh báo.
Trần Minh Quân thấy tim đập “thịch” một cái thật mạnh mẽ, hắn không thể tin được những gì mình đang nghe và đang chứng kiến nữa. Cô ấy thật sự đang có ý nghĩ đấy trong đầu ư?Không thể nào, một cô gái tuy bướng bỉnh nhưng lương thiện ấy rốt cuộc thì đêm hôm như thế này, muốn đi giết ai, hại ai cơ chứ?
Nào ngờ, “Thùy Anh” nghe vậy, không những không sợ, còn tỉnh bơ nói: “Cùng lắm thì biến mất thôi!” Cô ta nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Lại một lần nữa bước tiếp, nhưng lần này, bước đi có phần dứt khoát hơn. Bà thầy bói nhận được câu trả lời, liền im thin thít luôn.
Đợi cô ấy đi xa mất dạng rồi, Trần Minh Quân mới len lén đi ra. Bà thầy bói đang định chùm chăn ngủ tiếp coi như không có chuyện gì, nào ngờ lại bị ai đó túm lấy chăn, giật ra. Bà bực mình, muốn mắng người một trận, như không ngờ lại là…
Hóa ra là một chàng trai trẻ, khuôn mặt tuấn tú, đích thực là rất điển trai. Bà ta nhìn còn ngớ người mất mấy giây, sau mới đằng hắng, hỏi một câu bằng tiếng Thái. Trần Minh QUân nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: “Tôi là người Việt, thưa bà !”
Bà ta ồ một tiếng rồi gật đầu, liền đoán ra được ngay mục đích của hắn: “Cậu trai trẻ, tới xem tử vi hay tới hỏi chuyện cô gái kia?”
Trần Minh Quân sững người ,lắp bắp đáp lại: “Tới… Để hỏi về cô gái kia.” Làm sao bà ta biết?
Bà thầy bói gật đầu tỏ ý đã hiểu, hai hàng lông máy nhướn lên: “Cậu muốn biết gì, ta sẽ nói tất, nhưng có tính phí đấy nhé!”
“Tiền không phải là vấn đề. Bà mau nói đi, nói hết những gì bà biết.” Trần Minh Quân nóng lòng.
Nào ngờ, bà ta lại xòe hai bàn tay ra, nở nụ cười vô tội: “Cảm phiền giao tiền trước!”
Hắn bất đắc dĩ mở túi áo, rút ra được mấy tờ tiền: “Bây giờ tôi chỉ có khoảng 500 nghìn đồng thôi, bà cầm tạm đi, tôi sẽ để lại số điện thoại, mai bà muốn tới lấy bao nhiêu cũng được.”
Thấy tiền, mắt bà thầy bói sáng rực lên, vội vã vươn tay ra cầm lấy, hehe cười vài tiếng rồi đút vào trong áo. Xong xuôi mới quay lên nhìn hắn, ánh mắt cực kì gian thương: “Thường thì ta sẽ chẳng để ai thiếu nợ như này đâu, nhưng trông mặt cậu cũng sáng sủa, coi bộ cũng là tướng người tửu tế, coi như ta tạm tin.”
Trần Minh Quân chỉ biết cười trừ: “Bà mau nói đi.”
“Trước hết.” Nét mặt bà ta đã về với trạng thái nghiêm trọng: “Mau đuổi theo cô gái kia, làm cách nào đó cho cô ta ‘tỉnh’ lại đi đã. Nếu không, ta sợ là cô ta sẽ giết người thật đấy.”
Trần Minh QUân nghe thế thì hoảng thật sự, hắn vội vàng đứng dậy đi ngay, nhưng lại vẫn không hiểu ra vấn đề, đành nán lại hỏi: “Nhưng ‘tỉnh’ là sao? Và làm thế nào mới được?”
“Đại loại là cô ta giống kiểu đang bị mộng du ấy, làm cho cô ta tỉnh lại đi.” Bà ta đáp gọn rồi chui vào chăn, thư thái nằm.
Trần Minh Quân nào có dám chậm trễ, chạy thục mạng về phía trước để đi tìm “Thùy Anh”. Cũng may phước cho hắn là cô ta vốn đi cực kì chậm, đuổi theo một lát đã thấy ở gần ngay trước mặt.
Hắn vui mừng, tính chạy tới chặn đầu lại, ai ngờ “Thùy Anh” bỗng nhiên lại rảo bước vào hiệu thuốc ven đường, là một quán thuốc mở 24/24 giờ. Trần Minh Quân thấy vậy, cũng bám theo, nấp sau cửa kính nghe ngóng vào bên trong.
Hắn chỉ nghe thấy cô ta lờ mờ nói tiếng Anh với người bán hàng cái gì đó, nhưng người kia lại không hiểu. Sau đó, cô ta chỉ về phía tủ kính bên trong, người bán hang nhìn theo, lúc này mới hiểu ý, đi tới lấy xuống một cái. Hóa ra là kéo.
Trần Minh Quân rùng mình, cô ấy thật sự muốn…???
Ngay lúc đó, hắn vốn định xông vào nhưng tình thế bỗng nhiên thay đổi, thuận lợi hơn nhiều. “Thùy Anh” lục khắp người cuối cùng lại chỉ lôi ra được tờ 50 nghìn tiền Việt Nam. Người bán hang kia không chấp nhận lấy tiền này. Sau đó, hai người nói thêm đôi câu, rồi đột nhiên, “Thùy Anh” chụp lấy cái kéo, chạy như bay ra khỏi quán.
Người chủ quán cũng vội vàng lao ra theo, vừa chạy vừa la lên thất thanh.
Trần Minh QUân giật mình, định lao ra bắt lấy cô ấy. Nhưng “Thùy Anh” đi vốn đã không vững, chạy được mấy bước thì vấc vào chỗ gạch nhô lên, một phát té sấp mặt xuống vỉa hè.
Hắn cả kinh, không kịp nghĩ ngợi nhiều liền lao ngay tới đỡ cô dậy. Lật người lên, hắn thở phào nhẹ nhõm vì chỉ có vài vết thương ngoài da trên đầu mũi và trán. Nhưng vấn đề là, “Thùy Anh” gần như đã bất tỉnh hoàn toàn, hắn lay mấy lần mà vẫn không tỉnh lại.
Trần Minh Quân vã mồ hôi, thầm nghĩ chỉ với cú ngã đấy làm sao có thể khiến cô ấy ngất được?
Đúng lúc này, chủ quán cũng đuổi tới nơi, giật cái kéo trong tay “Thùy Anh”, đứng lại trừng mắt nói một tràng dài tiếng Thái. Không cần hiểu cũng biết người ta đang chửi. Trần Minh Quân cũng không ngờ cô lại dám thản nhiên ăn trộm ở đây, vội bế cô dậy, tiếp tục chạy về hướng ngược lại, vừa đi vừa nói thật nhiều: “I’m sorry, so sorry,…”
Hắn bế cô chạy một quãng, đợi đi xa rồi, hắn mới tạt vào trước hiên nhà của một nhà dân gần đấy. Đặt cô xuống, lại tiếp tục lay lay hai vai: “Thùy Anh, cô làm sao vậy? Tỉnh lại đi.”
Thấy không có hiệu quả, hắn lại chuyển qua vỗ vỗ vào má cô, tiếp tục gọi tên. Qủa nhiên, đôi lông mày thanh tú cuối cùng cũng giật giật, rồi mơ mơ màng màng mở ra: “Ơ… ưm… Chuyện gì vậy?”
***
Đập vào mắt Phương Anh là khuôn mặt tuấn tú của Trần Minh Quân, cùng với quang cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm. Cô mở to mắt, bật dậy nhìn tứ phía, rồi mới kinh ngạc quay ra hỏi hắn: “Chuyện gì đây? Sao tôi lại ở đây thế này?” Rõ ràng cô đang nằm ở trên giường cơ mà???
Trần Minh Quân khuôn mặt tái mét lại, đưa tay chạm vào vết thương trên trán cô, ấn một cái. Hắn muốn kiểm tra thử xem, liệu cô có đang giả vờ rất khéo không? Lúc này, Phương Anh mới cảm thấy rát ở trên mặt, cô vội hất tay hắn ra, xuýt xoa: “Đau quá ! Ôi trời, sưng to quá này, sao tôi lại bị thương nữa vậy???”
Cô nhìn hắn đầy hoang mang. Cô đang ngủ rõ là ngon, tự nhiên bị hắn gọi dậy, đã thế cũng không biết từ lúc nào bản thân mình đã chễm chệ trên hiên nhà người khác ở một nơi vắng heo hút như thế này. Mà hắn thì cứ im im chẳng chịu nói.
Nhưng Trần Minh Quân còn hoang mang hơn nữa. Hắn hít một hơi, dùng ánh mắt nhuốm vẻ mệt mỏi nhìn cô: “Thuỳ Anh?”
“Hả?” Thấy mặt hắn nghiêm trọng như vậy, Phương Anh cũng bất giác căng thẳng theo.
“Thùy Anh? Cô là Thùy Anh?” Hắn lặp lại câu hỏi.
“Thì đúng là tôi đây.” Phương Anh khó hiểu.
Trần Minh QUân nhắm nghiền hai mắt: “Cô chắc chắn bản thân mình là THùy Anh?”
Phương Anh ơ một tiếng, thấy hắn hỏi nhiều như vậy, tự nhiên chột dạ, câu trả lời theo đó cũng bị lắp bắp: “Ừ thì đúng vậy.”
“Vậy được rồi.” Hắn gật đầu, ánh mắt mở lớn, nhìn xa xăm: “Trên lưng cô có một vết sẹo nhỏ, dài. Cô biết tại sao không?”
Phương Anh ngớ người, sao bỗng nhiên hắn lại hỏi chuyện này? Cô đương nhiên là không biết, đành bịa đại một lý do: “Hồi bé tôi bị ngã…”
“Sai rồi.” Hắn lắc đầu: “Đó là do năm 15 tuổi, cô bị bố đánh một trận thừa sống thiếu chết vì nói hỗn láo với mẹ kế mình.”
Không cho Phương Anh thời gian biện minh, Trần Minh Quân tiếp tục hỏi: “Cô có nhớ tên bệnh viện mà mình từng ở trong thời gian bị trầm cảm không?”
“Anh âm thầm điều tra về tôi?” Phương Anh cuối cùng cũng nhận ra gì đó.
“Cô không nhớ đúng không, là bệnh viên tâm thần tư nhân Arix.” giọng hắn ngày càng nhỏ dần đi, nhưng vô cùng nặng nề: “Năm 19 tuổi, cô bị nổi ban khắp người, có nhớ tại sao không?”
Phương Anh hoàn toàn á khẩu, cô nào có biết về những thứ ấy. Trần Minh QUân thấy mặt cô tái đi, liềm mỉm cười như châm chọc: “Là dị ứng.”
Móng tay cô đâm chặt vào trong lòng bàn tay, đôi mắt như vô hồn: “Anh đang làm gì vậy? Kiểm tra tôi chắc?”
Không thể nào, hắn tuyệt đối không thể biết cô là hàng giả được!
Trần MiNH Quân không trả lời câu hỏi của cô, hắn chỉ thở dài: “Một tháng trở lại đây, cô như biến thành người khác ấy.”
“Thì tôi mới thất tình, đâm ra cũng có chút thay đổi,” Phương Anh giả bộ tỉnh bơ đáp lại.
“Ừ.” Trần Minh QUân gật đầu, mỉa mai: “Thay đổi tới mức không nhận ra thần tượng của mình, không biết mình thích ăn cái gì, ghét cái gì, ưa loại nhạc nào… Đến ngay cả kỉ niệm tuổi thơ, kí ức cũng không nhớ ra nổi. Cô thật sự đãng trí tới thế sao?”
Phương Anh tái mặt, bị hắn nói cho á khẩu. Tim cô dường như vừa bị bóp nát thành trắm mảnh, hóa ra là hắn biết cả rồi, nên mới dò la kiểm tra mình như này, hắn thật quá thể…
“Cô là ai?” Trần Minh QUân bất ngờ cất tiếng hỏi.
Môi Phương Anh run run. Cô cảm thấy sự việc tối nay đặc biệt kì quái, nhưng cũng không còn tâm trạng nào mà nghĩ ngợi nữa. Đấu tranh một hồi, cô liền hiên ngang ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã bình thản trở lại: “Tôi không phải Thùy Anh.”
Nhận được câu trả lời, Trần Minh Quân cuối cùng cũng hài lòng mà mỉm cười chua chát: “Vậy cô là ai? Chị em sinh đôi? Hay là tình cờ giống nhau? Hay là… Thùy Anh thật đã chết rồi, còn cô là một ác… à không, một linh hồn nhập vào?”
Phương Anh nhướn mày, bình tĩnh đáp lại: “Tôi và Thùy Anh đã tráo đổi linh hồn cho nhau. Chúng tôi đều chưa chết.”
Nghe đến đây, hắn không khỏi cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng: “Cô là…?”
“Tên thật của tôi là Phương Anh, tôi vốn sống ở Hà Nội.” Cô đáp, nhẹ nhàng như không.
“Hai cô, hoán đổi như này được bao lâu rồi?” Mặc dù khó tin, nhưng đến tận giờ phút này, hắn không thể nghĩ ra được tình huống nào khác nữa.
“1 tháng rồi.” Cô cụp mắt.
Trần Minh Quân cúi đầu, một lần nữa lại chua chát cất tiếng: “Vậy ra, người mà tôi tiếp xúc cả tháng nay,… Hóa ra là…” Hắn nghẹn họng, không tài nào cất tiếng được nữa,
Hóa ra là một người lạ chưa từng quen. Hóa ra, người hắn thích lại là một cô gái xa lạ, không phải Thùy Anh mà là Phương Anh. Một cô gái hắn thậm chí còn không biết cô ta thật sự bao nhiêu tuổi, khuôn mặt như thế nào? Là người ra sao?…
Trần Minh Quân có cảm giác, bản thân một tháng nay gần như là đã dính trọn một quả lừa đau điếng.
Hắn đoán, thái độ Hoàng Đức Kiệt thay đổi như này, hẳn là vì anh ta đã nhận ra, cô ta không phải Thùy Anh.